Hắc Bạch Phong Vân

Chương 34: Hỏa Ngưu giải vây



Hạ Long Tường phẫn nộ nói :

– Mau, đấu lưng thành một vòng tròn. Một số cởi trường bào đuổi độc phong, một số dùng bích không chưởng lực chận đứng quái xà.

Lão vừa nói, hữu chưởng không ngừng nghỉ. Song chưởng liên tiếp đánh ra những luồng cuồng phong quật chết một số rắn, còn một số gặp chưởng kình như gió cuốn lá khô cong mình lên một cái rồi quật người xuống tiếp tục bò tới.

Tạ Thanh Văn cũng không chậm trễ, song thủ cất lên mấy lần phát xuất chưởng lực.

Quần hào mau chóng vây thành một vòng tròn, một số khoác y bào xua đuổi độc phong. Độc phong bay đến tập kích thật đông, nhưng quần hùng dùng y bào phất lên hàng loạt, lực đạo thập phần dũng mãnh, không có con nào vào được.

Hạ Long Tường lại lớn tiếng nói :

– Đồng đạo nào có ám khí màu dùng ám khí đối phó với bọn quái xà. Quái xà này cực độc, một con cũng không thể để cho vào.

Một trận cười quái lạ vang lên :

– Ta muốn xem bọn ngươi kéo dài được bao lâu. Chờ đến trời sáng, nếu không bị độc trùng đả thương thì mệt mỏi cũng chết.

Quần hùng tạm thời vô sự nhưng có điều ai cũng biết rõ sức người có hạn. Kéo dài thời gian khó có thể cầm cự.

Hạ Long Tường vừa nghe tiếng đã cao giọng khuyến khích :

– Chư vị đừng nên nao núng, không bao lâu bổn Bang sẽ có người đến, tại hạ tự nhiên có cách hóa giải.

Lục Văn Phi thấy quần hùng bị bại, tự mình không có cách giúp đã càng lúc càng thêm lo lắng. Nữ lang che mặt thấy chàng khẩn trương, chân tay bứt rứt không yên, mỉm cười nói :

– Ngươi đừng lo lắng, sự tình chỉ mới bắt đầu thôi.

Lục Văn Phi cũng biết việc này chỉ dựa vào võ công không có chút sở dụng đành phải đứng yên bất động, xem sự tình biến đổi.

Quần hùng gặp phải tập kích trên trời lẫn dưới đất. Tuy dựa vào nội lực của từng người và thân thủ nhanh nhẹn tạm thời vô sự. Nhưng chỉ vì độc trùng quá nhiều, thời gian kéo dài, không tránh khỏi có vài con chui vào.

Công lực thâm hậu, kình phong mãnh liệt, độc trùng chưa có cách xâm kích. Công lực vừa yếu đi một chút là sẽ bị kích liền. Trong đám người liên tiếp vang lên tiếng kêu đau đớn, hơn ba mươi người đã có năm sáu người bị độc trùng đả thương té nhào xuống đất. Những người còn lại cũng không ngừng triển khai Bích Không chưởng lực mà công lực dần hao mòn.

Lục Văn Phi thấy tình hình không thể nhẫn nại được nữa thất thanh nói với nữ lang :

– Việc này do một tay cô nương tạo thành. Nàng phải nghĩ ra biện pháp mới được.

Nữ lang cười lạnh nói :

– Đám người này chỉ vì tâm địa phản trắc ý muốn đoạt lấy bảo tàng mới gặp phải họa sát thân. Chiếu lý không cần phải quan tâm cho họ, nhưng hoàng thiên còn có đức hiếu sinh, bản Công chúa lần này cứu chúng một phen.

Lục Văn Phi nói :

– Đã có nhiều người trọng thương, đã có biện pháp cứu khổ xin mau ra tay.

Nữ lang che mặt gật đầu dặn dò nữ tỳ bên cạnh, bảo bọn họ đưa châu ngọc vào trong động, rồi chuẩn bị tiếp ứng họ.

Nữ tỳ vâng lời. Bọn đại hán đưa mấy rương châu ngọc vào trong động, một mặt cầm ra mấy lẵng hoa tươi, bên trong lẵng hoa chứa đầy dược vật.

Thủ pháp của hai nữ tỳ cực kỳ nhanh lẹ, vội đốt những dược vật trong lẵng hoa, lập tức một luồng khói nồng nặc mang mùi hăng hắc xông ra. Cùng lúc với nữ tỳ đốt những lẵng hoa, ngoài cốc đột nhiên hàng loạt tiếng chân chạy rầm rập, một bầy trâu mạnh mẽ, trên mình mang đầy khói lửa cuồng động tiến vào cốc. Trên sừng của đám hùng ngưu này quấn toàn bông vải chính giữa còn kẹp thêm ngải thảo và hùng hoàng. Sau đuôi hùng ngưu bó đầy chất dẫn lửa, tẩm ướt nhựa thông nhất tề đốt lên như trận hào ngưu của thời cổ, rầm rập xông vào nội cốc.

Quái trùng trong nội cốc bị bọn cuồng ngưu này chà đạp thoáng chốc tử vong gần hết chạy trốn từ bề. Độc phong bị khói thuốc hăng hắc bốc lên cũng bị rơi rụng tứ phía không còn dám tấn công người ta nữa.

Hai nữ tỳ của nữ lang đưa hai lẵng hoa vào tay Văn Phi rồi nói :

– Cứ vũ động thủ pháp cho lưu tinh bốc lên đủ để ngăn chặn độc phong.

Lục Văn Phi nghe lời vũ động tay áo, tức thời tứ bề khói thuốc mịt mờ, một luồng dược vị mãnh liệt xông vào mũi. Nữ lang che mặt vội nói :

– Mau tiếp dẫn bọn họ đến đây.

Lục Văn Phi nhón cao người gọi lớn về phía Hạ Long Tường :

– Chư vị mau theo tại hạ.

Sau khi đám cuồng ngưu xông vào trong cốc, tình thế đại loạn. Quần hùng tuy đã thoát khỏi tập kích của phong xà, nhưng chung quanh khói thuốc mịt mờ. Tai vừa nghe Lục Văn Phi gọi liền lũ lượt chạy về phía chàng, thoáng chốc chàng đã đưa được quần hùng đến chỗ của nữ lang.

Nữ lang lạnh lùng nói :

– Các ngươi tuy mang tạp niệm tham lam, nhưng không mất đi khí tiết hảo hán, bản Công chúa phá lệ giúp các ngươi một lần. Tất cả đi theo ta.

Dứt lời, nàng cất bước đi nhanh vào trong đường ngầm đào lúc nãy. Nữ tỳ và đám hảo hán tử vội vã đi theo, còn quần hùng lúc này lại đứng yên bất động. Nữ lang che mặt ngoảnh đầu lại nói :

– Lục Văn Phi mau bảo bọn họ theo ta, nếu không sẽ không còn kịp nữa.

Lục Văn Phi nói với Hạ Long Tường :

– Bang chủ, con đường ngầm có thể có đường ra, mau theo tại hạ.

Hạ Long Tường lộ sắc mặt lưỡng lự cuối cùng cũng gật đầu cất bước đi vào. Còn Tạ Thanh Văn và những người kia tuy không muốn nhưng vì tình thế quá bức bách cũng đành phải cất bước theo sau.

Trong đường ngầm tối đen không nhìn rõ vật, toàn một mùi ẩm thấp xông lên mũi. Lục Văn Phi giành bước lên hai bước hỏi :

– Cuối cùng con đường ngầm này sẽ thông ra đâu?

Nữ lang che mặt lãnh đạm nói :

– Có ta đi trước dẫn đường các ngươi còn sợ cái gì?

Lục Văn Phi vẫn tiếp tục hỏi :

– Ô! Lẽ nào hỏi một chút cũng không được?

Nữ lang che mặt hừ một tiếng nói :

– Con đường này thông với cổ lăng. Ngay cả người Cổ Lăng cũng không biết.

Lục Văn Phi kinh ngạc :

– Vậy thì chúng ta đang đi vào cổ lăng sao?

Nữ lang che mặt cười lạnh :

– Dựa vào một số các ngươi ở đây không có cách phá giải cổ lăng sao?

Lục Văn Phi giận dữ nói :

– Cổ lăng không có cách nào phá giải được sao chúng ta lại đi vào?

Nữ lang che mặt hòa hoãn nói :

– Đừng có hoài nghi, bản Công chúa dẫn các ngươi ra khỏi cốc, sao có thể để các ngươi vào cổ lăng mà tìm cái chết.

Lục Văn Phi thiên tánh kiêu ngạo, tụ khí không thèm lên tiếng. Đoàn người dưới sự dẫn dắt của nữ lang, đi trên con đường khúc khuỷu, ngoằn ngoèo có hơn năm sáu dặm. Trước mặt bất ngờ có vài tia sáng xuyên vào, mọi người nghĩ là đã đến miệng còn đường đi ra.

Nữ lang che mặt phi thân ra trước, quần hùng cũng nối gót theo sau. Hạ Long Tường thở dài nói :

– Đêm nay không có Công chúa thần cơ diệu toán hậu quả không thể tưởng tượng.

Nữ lang che mặt khoát tay nói :

– Không cần nói nhiều, các vị mau trở về. Đối phương đã phát động thì không chỉ dừng ở đây. Mau về chuẩn bị đối phó mới là thượng sách.

Hạ Long Tường vòng tay thi lễ nói :

– Tại hạ cáo biệt, Công chúa có sử dụng bản Giáo xin cứ tùy tiện.

Quần hùng thấy Hạ bang chủ đi rồi cũng lần lượt bỏ đi. Còn Lục Văn Phi nghiễm nhiên bất động.

Chàng ngạc nhiên hỏi :

– Tại hạ thật không hiểu dụng ý của đêm nay là ở đâu?

Nữ lang nghiêm mặt nói :

– Ngươi cho rằng bản Công chúa có ý đùa vui sao?

Lục Văn Phi nói :

– Không phải là đùa vui, nhưng vì cô nương có giúp đỡ cho địch nhân.

Nữ lang che mặt nói :

– Người Cổ Lăng từ lâu có ý quét sạch người đến núi này, chỉ vì thời cơ chưa tới, bản Công chúa thấy các phái tồn tâm tìm kiếm bảo tàng không biết nguy hiểm ẩn phục cho nên mới cố ý đem chuyện bảo tàng mà lộ ra dẫn dắt quần hùng đến cốc tranh đoạt.

Lục Văn Phi cười lạnh nói :

– Nói như vậy phái Cổ Lăng đã thừa cơ hội mà giăng lưới những người trong cốc nội.

Nữ lang che mặt nói :

– Không sai. Quả thật bản Công chúa có tính toán cho các phái chịu khổ một lần. Sau khi trải qua kiếp nạn này, mới có thể tỉnh thức mê muội của họ.

Lục Văn Phi nói :

– Nói như vậy, châu bảo trong đường ngầm là của cô nương an bày sao.

Nữ lang che mặt nói :

– Cũng có thể nói như vậy.

Rồi nàng chỉ vào đường ngầm nói :

– Trong cổ lăng này đường ngầm thông suốt bốn bề, khiến người của cổ lăng cũng khó biết hết. Bản Công chúa vì biết trong mật cốc có đường ngầm chằng chịt mới giả vờ kiếm bảo tàng, đến cốc này. Thực tế, những hương dược vừa rồi chỉ là lấy từ trong cổ lăng.

Văn Phi tỉnh ngộ nói :

– Nói như vậy, bên trong hộp gấm đó quả là không có gì.

Nữ lang che mặt nói :

– Cũng không phải hoàn toàn là như vậy, bên trong còn có một quyển sách ý ta là muốn giao cho nhân vật đầu não phái Cổ Lăng.

Lục Văn Phi tiếp lời :

– Không cần phải nói, quyển sách đó nhất định là lời cảnh cáo.

Nữ lang che mặt nói :

– Cũng không phải, chỉ là một chiêu thức phá hoại Loan đao, tin rằng có thể khiến bọn chúng kiêng dè mà không dám làm càn.

Lục Văn Phi nói :

– Cũng chưa hẳn, bọn chúng thấy được chiêu kiếm đó, sẽ nhằm đúng vào kẻ hở này mà mưu cầu đối sách.

Nữ lang che mặt nói :

– Con đường võ học mênh mông như biển, chỉ được một phần như nửa bàn tay sao có thể dòm ngó toàn bộ, dựa vào một chiêu kiếm pháp để đưa ra đối sách, ta nghĩ chắc chúng khó thực hiện.

Lục Văn Phi biết nàng thân đầy tuyệt kỹ, những lời đã nói ắt có căn cứ nên hỏi tiếp :

– Hỏa Ngưu trận đêm nay là do cô nương đã an bày?

Nữ lang lắc đầu nói :

– Việc này ta cũng không biết, hình như là người khác đã làm.

Lục Văn Phi nghĩ đến nghĩa huynh và Hồ đại thúc trong lòng thoáng chút nghi ngờ nên không hỏi tiếp.

Nữ lang chậm rãi nói :

– Sự việc đem nay đều đã nằm trong dự liệu của ta. Bộ mặt hung ác của đối phương đã lộ. Chúng ngỡ đủ sức thâu tóm một lần nhưng đâu phải là chuyện dễ.

Lục Văn Phi hỏi :

– Cô nương có biết nước cờ sắp tới của bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn gì?

Nữ lang nói :

– Mặc chúng. Chắc chúng cũng không làm nên được trò gì.

Nàng ngoảnh đầu hỏi nữ tỳ :

– Bọn họ đã đến chưa? Ta muốn về nghỉ ngơi.

Hai nữ tỳ đồng thanh đáp :

– Đã đến lâu rồi.

Lập tức có một chiếc kiệu đưa đến ngừng trước mặt nữ lang. Nữ lang thong thả bước vào kiệu, một mặt thong thả nói :

– Ngươi vì việc tiên vương mà tận tâm như vậy. Chỉ vì việc này lắm điều rắc rối, nội tình thập phần phức tạp, người ngoài cuộc không thể hiểu rõ, tốt nhất là ngươi đừng nhúng tay vào.

Lục Văn Phi nói :

– Việc này tại hạ cũng có chút minh bạch, nếu không vì tiên phụ nhận phó thác của cố chủ, thì tại hạ quyết không hỏi đến.

Lúc này bọn đại hán tùy hành đã vác những rương châu ngọc cùng lần lượt theo sau chiếc kiệu. Trong kiệu lại vang lên giọng hơi lảnh lót :

– Lục Văn Phi, ngươi cũng nên theo bản Công chúa. Ta có sự việc muốn giao cho ngươi làm.

Lục Văn Phi nghe nàng gọi thẳng danh tánh của mình, chàng không hài lòng nhưng cũng không cự tuyệt, chậm rãi đi theo phía sau.

Đoàn người đi ra cốc khẩu. Thình lình, hai bóng người nhoáng lên, một đôi nam nữ đứng chặn giữa đường nói :

– Đứng lại!

Lục Văn Phi thấy họ chính là Ô Văn Hoa và Đơn Du Quỳnh Châu, chàng sải bước lên trước hỏi :

– Nhị vị đến đây có việc gì?

Quỳnh Châu ngạc nhiên, ngẩn mặt, cười lạnh hỏi :

– Ngươi làm Hộ pháp cho người ta lúc nào vậy?

Lục Văn Phi giận dữ nói :

– Đừng dùng lời mỉa mai. Nhị vị ngăn cản bọn ta có ý gì?

Ô Văn Hoa lạnh lùng nói :

– Lần này, bọn họ thu thập quá nhiều. Phải để lại cho huynh muội ta một phần.

Nữ lang từ trong kiệu chen lời :

– Phân một phần cũng được nhưng các ngươi dựa vào cái gì để đòi chia phần?

Quỳnh Châu tuốt kiếm nói :

– Dựa vào trường kiếm trong tay huynh muội ta.

Nữ lang cười mỉa hỏi :

– Lúc các ngươi xuất quan, sư phụ ngươi dặn dò điều gì?

Ô Văn Hoa kinh ngạc hỏi :

– Nàng là ai?

Nữ lang che mặt nói :

– “Tiền bất kiến cố nhân, hậu bất tri lai giả”. Ngươi nghĩ xem ta là ai?

Ô Văn Hoa vội vã ôm quyền, khom người nói :

– Xin thứ tội tại hạ không biết.

Quỳnh Châu cũng khẩn trương thu kiếm vào vỏ, đứng nép một bên. Nữ lang che mặt nói :

– Bích Trần sơn trang không phải là nơi các ngươi lưu lại. Mau sớm rời khỏi nơi đó.

Ô Văn Hoa khom người đáp :

– Tại hạ tuân mệnh. Chậm nhất ngày mai đến yết kiến.

Nữ lang che mặt nói :

– Đi thôi. Việc này tạm thời không để cho Bích Trần sơn trang biết.

Ô Văn Hoa cùng Quỳnh Châu song song khom người thi lễ rồi vội vã quay người trở lại chạy mất. Lục Văn Phi cảm thấy quá kỳ dị, không biết thân phận của nữ lang này là gì.

Chiếc kiệu đi như bay không lâu đã đến trước một tòa cổ tự nhưng không ngừng lại mà đi thẳng vào trong. Đến trước một tịnh xá của tòa thiền viện thì ngừng lại.

Lục Văn Phi thấy tòa cổ tự này không chỉ kiến trúc hùng vĩ mà quy mô bên trong cũng thật to lớn.

Từ trong đại điện văng vẳng vang lên tiếng tụng kinh của chư tăng. Nữ lang che mặt tiến vào tịnh xá. Nữ tỳ bước ra cười nói với Lục Văn Phi :

– Công chúa thỉnh thiếu hiệp nhập nội đàm đạo.

Lục Văn Phi lên tiếng bước vào thì thấy nữ lang che mặt đã bỏ đi miếng khăn che mặt đang ngồi nghiêm trang ở khách đình, mỉm cười nói với chàng :

– Đối với lai lịch của bản Công chúa, ngươi nhất định có nhiều mối nghi ngờ?

Lục Văn Phi nghiêm mặt nói :

– Không sai. Từ trước đến nay, quả thật tại hạ có hoài nghi nhưng lúc này tại hạ đã minh bạch rồi.

Nữ lang cười hỏi :

– Hay là vì hai câu thơ đó.

Lục Văn Phi gật đầu nói :

– Tại hạ biết lai lịch những câu thơ đó.

Nữ lang mất đi vẻ mặt tươi cười, nói :

– Chỉ dựa vào hai câu thơ đó mà đoán định thân phận bổn Công chúa, quả không thích đáng. Không phải Công Tôn Vân Nương cũng biết sao?

Lục Văn Phi ngẩn người nghĩ thầm: “Đúng rồi. Lời này thật hữu lý”.

Nữ lang lại tiếp lời :

– Bất luận ai là hậu nhân của tiên vương đối với tình thế trước mắt đều phát sinh ảnh hưởng. Việc khẩn yếu nhất là khiến các phái hiểu rõ cảnh ngộ trước mắt.

Lục Văn Phi nói :

– Sau khi trải qua kiếp nạn vừa rồi, tại hạ tin bọn họ chắc chắn đã tỉnh ngộ.

Nữ lang nhẹ giọng nói :

– Ngày mai, bạn địch khó phân. Bọn họ đã có lòng cảnh giác nhưng cũng khó phân được địch nhân là ai.

Lục Văn Phi trầm tư một lát nói :

– Các môn phái khác không nói đến, còn Hắc Long bang, Trương môn và Tạ gia tất đã biết họ là người ra sao rồi.

Nữ lang lắc đầu nói :

– Chưa hẳn như vậy. Ngoài Hạ Long Tường hiên ngang khí phách ra, Trương môn và Tạ gia không thể tin được.

Lục Văn Phi suy nghĩ một lát hỏi :

– Cô nương vì bảo tàng mà đến đây, ngoài ra còn việc gì không?

Nữ lang thở dài nói :

– Ta không phải vì bảo tàng mà đến.

Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :

– Cô nương không vì bảo tàng mà đến vậy thì vì bản bí kíp của Tấn vương di lưu, phải chăng?

Nữ lang gật đầu nói :

– Có thể nói như vậy. Tiên vương tư chất thông minh nên “Hung la vạn trượng, dị thuật kỳ năng” của những kẻ danh chấn đương thời tất cả đều ghi chép lại, lần hồi trở thành bảo điển quý giá vô song.

Lục Văn Phi vội hỏi :

– Nói như vậy, trong bảo tàng quả thật có bí kíp!

Nữ lang lắc đầu nói :

– Tiên vương lễ hiền đãi sĩ, vốn là thiên tính của lão nhân gia, chưa hề có dụng ý khác. Bất kỳ vì gặp kiếp nạn, triều đình ngộ nhận tiên vương có dị tâm mới dẫn đến cảnh nhà tan cửa nát.

Mắt nàng chớp mấy cái, từng giọt lệ tuôn trào. Lục Văn Phi không tiện lời an ủi, nhìn đối phương quá đỗi bi thương, luống cuống không biết nói lời gì.

Nữ lang nén bi thương nói tiếp :

– Trong lúc biến loạn, đối với việc an bày hậu sự tiên vương rất khổ tâm. Người biết trong đám môn hạ thực khách, thiện ác bất đồng, rất nhiều phần tử phức tạp thừa cơ Tấn phủ biến động mà phát khởi bạo loạn không chỉ làm tổn hại đến thanh danh của lão nhân gia mà còn dẫn đến một trường huyết lưu, nên mới gọi một số tân khách đến nghiêm khắc nhắc nhở một lần, còn âm thầm bố trí mấy nhân vật hữu lực, nếu không may có ngày loạn khởi kịp thời có ngay biện pháp dập tắt.

Lục Văn Phi cảm khái nói :

– Nhất đại hiền vương, quả có khác với thường tình. Đáng tiếc, tại hạ ra đời quá muộn không được gặp mặt. Thật đáng tiếc1 Nữ lang lại nói :

– Nhưng đáng tiếc, bậc trí gia suy tính ngàn phương tất có điều sơ suất, tuy cuốn bí kíp đó đã được tiên vương an bày chu đáo nhưng mà một đoạn bản thảo độc hại lại bị thất lạc. Lúc đó tình thế khẩn cấp không thể truy xét, không ngờ hôm nay sau mười năm phần bản thảo tàn độc này lại trở thành căn nguyên của trận cướp đoạt mưa tanh máu biển.

Lục Văn Phi nói :

– Phải chăng cô nương đã phát giác ra có người lấy được phần bí kíp bị thất lạc đó.

Nữ lang “Hừ” một tiếng nói :

– Người đầu tiên phát hiện ra việc này không phải là bản Công chúa mà là Lục Tử Tuấn. Lục Văn Phi giật mình hỏi :

– Cô nương biết tiên phụ sao?

Nữ lang gật đầu nói :

– Lệnh tôn của ngươi võ lâm nghĩa hiệp, kiến thức cao siêu. Lão là người đầu tiên phát giác ra rồi cố ý truyền rao tin tức bảo tàng xuất hiện ở Thái Hành sơn, ý muốn lúc các phái võ lâm đến Thái Hành đoạt bảo sẽ bóc trần sự kiện kinh người này.

Nàng ngừng một lát, cặp mắt vô hồn nói :

– Bất hạnh thay, lão vì việc này mà ngộ nạn.

Lục Văn Phi lúc này mới minh bạch, phẫn hận nói :

– Nói như vậy, kẻ hại tiên phụ là người của phái Cổ Lăng.

Nữ lang chậm rãi nói :

– Kẻ sát nhân lệnh tôn ngươi tất là người cộng sự cùng lệnh tôn năm đó ở vương phủ, sớm tối ắt ta sẽ điều tra ra. Việc làm cần thiết trước mắt là cách nào tiêu trừ được kiếp nạn này.

Lục Văn Phi nói :

– Cô nương tài trí hơn người, tại hạ chẳng bằng, nếu có điều sai khiến tại hạ xin tuân mệnh.

Nữ lang đứng dậy nói :

– Đao pháp đêm nay hắc y nhân sử dụng là một loại đao pháp thượng thừa trong võ thuật, phá giải không phải dễ. Nhưng chúng ta phải khiến cho mỗi một vị giang hồ đều có thể phá giải loại đao pháp này.

Lục Văn Phi lắc đầu nói :

– Nói thì dễ nhưng làm rất khó.

Nữ lang nói :

– Chỉ cần có thể phá giải thức thứ nhất của bọn họ là được rồi. Hiện nay chúng ta còn chưa thử xem.

Dứt lời, nàng cất bước đi vào trang viện. Lục Văn Phi cũng bước theo thì thấy hai nữ tỳ một người cầm trong tay một Loan đao, một người đang giữ một thanh bảo kiếm nhưng tất cả đều bằng gỗ.

Nữ lang cầm lấy Loan đao nói :

– Đao pháp này là loại bá đao, có thể dùng kình lực toàn thân tập trung trong thế kích, hơn nữa chiêu thức thập phần kỳ ảo khiến địch phương khó lòng chống đỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.