Hắc Bạch Long Kiếm

Chương 2: Lão quái rừng hoan



Ngựa, màu đỏ như lửa, yên bằng da đỏ, bàn đạp bằng bạc, kỵ sĩ không ai khác hơn là Yến Thiết Y, vị Khôi Thủ chúa tể Thanh Long xã.

Yến Thiết Y mặc y phục chẹt màu tía, bên ngoài cũng phủ chiếc áo choàng cũng màu tía.

Thanh Thái A kiếm giắt sau lưng, chuôi ló khỏi đầu vai, thanh Chiếu Nhật kiếm giắt xéo trước ngực, chàng chỉ dẫn theo mình hai người cận vệ thôi: Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức.

Với hai cận vệ, chàng ly khai Sở Giác Lãnh, trực chỉ trấn Tích Đường.

Tích Đường trấn, là quê quán của Bùi Vịnh.

Yến Thiết Y hy vọng đến đó sẽ thu nhặt thêm một vài chi tiết hữu ích về vụ án vừa rồi.

Dọc đường, chàng trầm lặng như kẻ câm, không hề mở miệng nói một lời gì với Hùng Đạo Nguyên hoặc Thôi Hậu Đức.

Ánh mắt của chàng luôn luôn sắc lạnh, một vẻ lạnh cứng rắn, sẵn sàng bẻ gãy mọi trở lực, mọi chống đối có phương hại đến mưu đồ mà chàng đang quyết tâm thực hiện bằng mọi giá.

Đôi mày của chàng bốc rực một niềm cừu hận, một thứ hận không bao giờ kém giảm nhiệt độ, trừ khi nó được thỏa mãn rồi.

Thái độ của chàng trong chuyến đi này, khác hẳn so với những lần viễn hành trước kia. Những lần đó thì chàng cười cười, nói nói vui nhộn.

Bản tính của chàng là thích cười nói với thuộc hạ, chỉ khi nào chàng sanh chán một việc gì thì chàng mới trầm ngâm, ra tuồng suy tư như trường hợp cuộc đại hội mỗi lục nguyệt vừa qua.

Yến Thiết Y trầm mặc, thì đương nhiên Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức cũng chẳng dám hó hé gì.

Họ thừa hiểu cá tính của vị chỉ huy, họ chẳng dại gì bép xép mà chuốc khổ.

Họ chưa quên được, Bùi Vịnh chết, lưu lại một niềm bi thương cực độ nơi lòng vị Khôi Thủ của họ, rồi sau đó, Yến Thiết Y lại phẫn nộ vì không tra cứu được tung tích Hồ Tuân.

Ngồi trên ngựa, Yến Thiết Y vừa xoa bờm ngựa, vừa nhìn cảnh vật hai bên đường chạy ngược chiều, và đến bây giờ thì chàng mới khai khẩu buông câu thứ nhất từ lúc xuất hành.

Chàng hỏi :

– Các ngươi có nghĩ là Thanh Long xã có đủ tư cách đáng được thiên hạ võ lâm kính úy chăng?

Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi chính Hùng Đạo Nguyên dè dặt đáp :

– Không còn nghi ngờ gì nữa, Khôi Thủ ạ. Thanh Long xã là một tổ chức thét khói khạc lửa, còn ai không dám kính úy chứ?

Yến Thiết Y lạnh lùng :

– Thế tại sao, một kẻ tầm thường như Hồ Tuân, mà chẳng ai biết được tung tích?

Khẽ kiếm vành môi, Hùng Đạo Nguyên đáp :

– Như thế này, Khôi Thủ. Trước kia, Hồ Tuân không hề vãng lai với chúng ta, mà cũng chẳng có ân oán giang hồ giữa chúng ta và hắn. Cho nên, trước khi thảm cảnh xảy đến cho Bùi huynh, chúng ta không hề chú ý đến một con người hoàn toàn xa lạ, bởi có cần gì phải làm việc đó chứ? Thành thử, đột nhiên tìm hiểu hành tung của hắn, thì làm gì có người biết được mà cáo tố với Khôi Thủ? Lực lượng của chúng ta mạnh, nhân số chúng ta đông, rải rác khắp bốn phương trời, tuy nhiên muốn tìm tung tích một người, đâu phải một sớm một chiều mà thành công nổi? Cho nên…

Yến Thiết Y hừ một tiếng :

– Ngươi nói có lý thật, song ta nghe không khoan khoái chút nào! Hùng Đạo Nguyên! Ngươi không gây hứng thú cho ta mảy may!

Lộ vẻ kinh hãi, Hùng Đạo Nguyên thở dài :

– Thuộc hạ chỉ bằng vào sự thật mà phân trần, Khôi Thủ ạ. Không bao giờ dám lập luận ngược với tư tưởng của Khôi Thủ.

Yến Thiết Y cũng thở dài :

– Thực ra, ta đã có sẵn một chủ trương rồi. Có điều mấy hôm nay, chẳng hiểu tại sao, chuyện mà ta thấy rõ ràng là phải, thì lại biến thành không phải!

Hùng Đạo Nguyên cẩn thận hỏi :

– Khôi Thủ, chúng ta đến trấn Tích Đường để tìm ai?

Yến Thiết Y đáp :

– Thứ nhất, trước hết chúng ta cần gặp hai bên láng giềng tả hữu của Bùi Vịnh, hỏi han về sự tình, lúc xảy ra như thế nào, nếu những người đó biết được ít nhiều về vụ, thì hay lắm. Thứ hai, chúng ta sẽ tìm những nhân vật võ lâm tại thị trấn, tra cứu về tung tích của họ Hồ, biện pháp đó đành rằng không tốt đẹp, song vẫn là biện pháp duy nhất cho chúng ta hiện tại. Chúng ta phải thử qua mọi cách. Đích thân đi hỏi là tranh thủ thời gian, hơn là gởi lệnh dụ đi các nơi rồi chờ các nơi phúc đáp, như vậy rất phí thời giờ, mà chúng ta thì nóng lòng báo thù cho Bùi huynh, một ngày qua mà chưa làm gì được cho linh hồn y an vui nơi chín suối, là một ngày chồng chất khổ sầu thêm cho ta.

Bây giờ, Thôi Hậu Đức mới chen vào :

– Khôi Thủ! Thực ra, việc đó không cần gì Khôi Thủ phải tự mình xuất hiện đảm đương, chỉ một lời truyền xuống cho các thuộc cấp là đủ rồi, lập túc có khối người phi ngựa khắp bốn phương trời, tìm một hạt cát cũng còn được, huống hồ một cá nhân?

Yến Thiết Y bình tĩnh đáp :

– Ta hành động theo tâm ý của ta, cho tâm ý của ta được thư thái, Hậu Đức ạ. Cái tâm giành cho Bùi Vịnh, cái ý tuân hành theo tâm, tự ta làm, mới xứng với mối tình bằng hữu.

Hùng Đạo Nguyên hỏi :

– Tiểu tử họ Hồ đó là con người thế nào hả Khôi Thủ? Quan trọng lắm chăng?

Yến Thiết Y lắc đầu :

– Ta chỉ nghe nói đến danh hiệu của hắn thôi. Ngoài ra, ta chẳng hiểu gì hơn về con người đó. Mà nghĩ cho cùng, ta chẳng cần gì phải hiểu rõ ràng về hắn, bởi đâu có phải là điều trọng yếu! Dù cho hắn là Hoàng đế, là một đại thần, ta cũng chặt đầu như thường.

Thôi Hậu Đức mỉm cười :

– Tay Kiêu Bá mà thân chinh, thì phải biết! Đông tảo, tây trừ, nam phạt, bắc diệt là cái chắc!

Yến Thiết Y thở dài :

– Hy vọng được như ngươi nói, Hậu Đức.

Một vầng mây ảm đạm như vừa mới lướt qua tâm tư, Yến Thiết Y lắc đầu, để xua đuổi mờ mịt, dù vậy, chàng vẫn thấy hứng thú khó dấy lên.

Chàng trầm mặc trở lại như lúc đầu.

Họ giục ngựa tiến đều, hành trang càng nặng thêm niềm trầm mặc đó.

Chàng nhìn trời, nhìn mây, mơ màng mông lung.

Khi màn đêm xuống, họ bỏ luôn mọi địa điểm mà họ có thể dừng lại để nghỉ ngơi.

Yến Thiết Y muốn càng đi được nhiều dặm đường càng hay, còn đi được thì cứ đi, không hề tiếc rẻ những nơi thuận tiện dừng chân, không hề lo sợ phải ngủ bên vệ đường lúc vó ngựa xa thị thành, lạc lõng trong những vùng quạnh quẻ.

Họ đi, đi mãi, khi đêm phủ đen mọi vật, họ vẫn giục vó ngựa bon bon.

Một lúc, Yến Thiết Y cho ngựa chậm lại, rồi đảo mắt nhìn quanh bốn bề.

Rừng núi bao la, giăng mắc xa xa, đồng hoang, thôn vắng bao bọc chung quanh.

Dù chàng có muốn dừng chân nghỉ, cũng chẳng nơi nào khả dĩ nấp gió, ẩn sương.

Gọi Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức, chàng hỏi :

– Hai ngươi thấm mệt chưa?

Thôi Hậu Đức cười khổ :

– Nếu đáp rằng không thì đúng là thuộc hạ dối Khôi Thủ đó.

Hùng Đạo Nguyên phụ họa :

– Mệt không thì không dám nói, chứ đôi chân tê cứng như gỗ, Khôi Thủ ạ.

Yến Thiết Y cười nhẹ :

– Thế thì chúng ta tìm một chỗ thích nghi, nghỉ ngơi.

Thôi Hậu Đức lắc đầu :

– Quanh đây, là đồng hoang, là rừng là núi, có nơi nào là chốn thích nghi!

Yến Thiết Y thốt :

– Gặp núi, ngủ núi, gặp rừng, ngủ rừng, chúng ta đến khu rừng kia, tạm nghỉ qua đêm nay, cũng được lắm chứ!

Thôi Hậu Đức tặc lưỡi :

– Đêm càng khuya, sương càng nặng, khí rừng càng lạnh, làm sao Khôi Thủ ngủ được?

Liếc nhanh mắt sang Thôi Hậu Đức, Yến Thiết Y cười lạnh :

– Đã sống kiếp giang hồ mà còn ngại gió sương, thì mong hành hiệp cái nỗi gì? Bôn tẩu, là xông pha, đừng đem thời tiết khí hậu đặt thành vấn đề.

Hùng Đạo Nguyên thanh minh :

– Thuộc hạ không nói câu đó nhé, Khôi Thủ, chính Hậu Đức nêu lên đấy.

Yến Thiết Y hừ luôn mấy tiếng, toan chỉnh thêm thuộc hạ vì quá lo lắng cho chàng mà thành ra buông lời hớ hênh, mất cái rắn rỏi của con nhà võ, song một hiện tượng khí chàng chú ý, và cũng nhờ thế, Thôi Hậu Đức khỏi bị quở mắng nữa.

Hiện tượng đó, là một điểm sáng, chừng như một ngọn đèn, le lói tại khu rừng, về phía hữu.

Chàng đưa tay chỉ về phía đó, bảo :

– Các ngươi xem, chỗ ngủ đêm nay của chúng ta, là nơi đó.

Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức cùng hướng mắt theo tay chàng.

Thôi Hậu Đức cả mừng, reo lên :

– Đúng rồi! Mình không mong cần được gì hơn là một ổ rơm, một đống cỏ, vừa ấm vừa êm, người ta nói, buồn ngủ mà được chiếu manh thì cũng sướng hơn là nằm nệm gấm giường ngà mà thao thức.

Hùng Đạo Nguyên lẩm nhẩm :

– Lạ! Sao vừa rồi mình cũng nhìn về hướng đó, nhưng chẳng trông thấy chi hết?

Xì một tiếng, Yến Thiết Y thốt :

– Con đường này quanh quanh co co, trước đây mình chưa qua khúc quanh, có cây che khuất tầm mắt, thì thấy cái quái gì được chứ?

Hùng Đạo Nguyên gật đầu :

– Thuộc hạ quên mất điều đó. Thuộc hạ cứ tưởng là một điểm lửa ma!

Yến Thiết Y bĩu môi :

– Đối với ngươi, cái gì không giải thích được đều là những trò ma quỷ!

Họ giục ngựa chạy về phía đó.

Một lúc sau, họ đến nơi.

Một gian nhà nhỏ, quả cũ, nhưng rất kiên cố, bởi xây bằng đá, lợp bằng ngói, gian nhà có vẻ hiu quạnh, lạnh lùng như một ngôi mộ đơn côi giữa bãi hoang.

Một kẻ nhát gan chưa hẳn đã dám vào đó, khi đêm về, đừng nói là lưu ẩn suốt đêm dài.

Nhảy xuống lưng ngựa, Yến Thiết Y vặn mình mấy lượt cho dãn gân xương, rồi bảo :

– Buộc ngựa kỹ vào cột cây này đó đi, rồi vào. Hãy làm mấy cử động cho hết tê dại chân tay. Ta nghe lưng ta như sắp gãy vụn đây.

Thôi Hậu Đức cau mày, lẩm nhẩm :

– Trước mặt, không thôn xóm, sau lưng chẳng có thị thành, quái thật, kẻ nào lại nổi hứng dựng nhà tại chốn không người như thế này?!

Yến Thiết Y cười nhẹ :

– Dựng nhà để cho đúng giờ khắc này, cho chúng ta dùng làm nơi tạm nghỉ, mang ơn người ta không hết, ngươi còn chỉ trích nữa sao?

Hùng Đạo Nguyên thốt :

– Thuộc hạ có cảm giác là ngôi nhà này chứa đầy quỷ khí!

Hùng Đạo Nguyên và Thôi Hậu Đức tuy là đôi bạn chí thân, song có tật hay đả kích nhau, chừng như đả kích nhau đậm, là càng tỏ ra thân thân mật, nên người này mở miệng là người kia chống đối liền.

Y xì một tiếng, đáp :

– Ta chẳng thấy gì là tà ma, quỷ quái con mẹ nó cả!

Yến Thiết Y điểm một nụ cười :

– Đứng đó mà cãi vã đi! Hùng Đạo Nguyên, bước tới gọi cửa xem, nếu có người, thì nói rằng mình muốn xin ngủ nhờ một đêm, sáng ra sẽ hậu tạ.

Hùng Đạo Nguyên vâng lời.

Thôi Hậu Đức châm một câu :

– Nhớ gọi người, chớ đừng gọi quỷ nhé!

Hùng Đạo Nguyên phun một bãi nước bọt, gắt :

– Câm cái mõm thúi của ngươi lại.

Hùng Đạo Nguyên bước mạnh, cốt gây tiếng động, tiến dần đến cửa.

Yến Thiết Y và Thôi Hậu Đức từ từ theo sau.

Đằng trước, Hùng Đạo Nguyên đã đưa tay gõ vào cánh cửa, rồi chờ một lúc. Bên trong vắng lặng, chẳng có tiếng đáp.

Giật mình, chàng quay đầu lại, nhìn Yến Thiết Y, đoạn gõ cửa tiếp.

Cũng như lần trước, chẳng có tiếng đáp.

Hùng Đạo Nguyên kiên nhẫn gõ lượt thứ ba, lần này thì y nghe tiếng động bên trong rõ ràng.

Tiếng rút then cài, tiếng cánh cửa rít két két.

Rồi một lão nhân xuất hiện, buông giọng khàn khàn :

– Ai đó?

Hùng Đạo Nguyên đáp gấp :

– Bọn tại hạ, lão huynh, bọn tại hạ là những lữ khách lỡ độ đường, muốn tá túc nơi này qua đêm nay. Mong lão huynh dành cho phương tiện, nhất định ngày mai bọn này sẽ hậu tạ.

Lão nhân không đáp vội.

Một lúc lâu, lão hỏi :

– Các vị là những ai?

Hùng Đạo Nguyên đáp :

– Là những người sống với cái nghề bắt buộc phải mãi mãi ngược xuôi trên khắp các nẻo đường đất nước, thường thường vì mải miết bôn hành mà thành ra nơi có khách sạn không dừng, và nơi có thể đến lại không kịp thời giờ đến.

Lão nhân hừ một tiếng :

– Nghề gì mà vất vả thế? Khách thương có bao giờ bỏ thị thành để đi liều lĩnh cho lỡ độ đường? Các vị là khách giang hồ phải không?

Hùng Đạo Nguyên bực mình lắm, song cũng cố dằn lòng, đáp :

– Phải.

Lão nhân bật cười âm trầm :

– Các tiểu tử kia! Đừng vờ vĩnh, man trá với lão phu! Hạng người thuộc thành phần cặn bã cùng lưu như các vị, lão phu biết, các vị vì sao mà đến, vì sao mà lỡ độ đường, nhưng thôi, nói ra cũng chẳng ích gì, các vị hãy cút đi cho lão phu yên thân, mà lại cút thật xa đấy nhé, nếu không thì đừng trách lão phu!

Lão đóng cửa lại.

Hùng Đạo Nguyên sững sờ, qua một phút, bật nổi giận, cao giọng hét :

– Hả? Con mẹ nó, lão huynh nói cái gì? Cho thì nói, không cho thì nói, cái gì mà bảo người ta cút thật xa?

Lão nhân bật cười cuồng dại :

– Lão phu biết mà, thế nào rồi cái lũ các ngươi cũng đến nữa! Giống như cái bọn kỳ trước, lúc đầu thì van cầu tá túc, nói năng hòa dịu, khi được tá túc rồi thì giở thói hung hăng, thô lỗ. Lầm một lần, cũng là quá đáng rồi, lão phu không lầm một lần nữa đâu! Không thể lầm liên miên được!

Hùng Đạo Nguyên lại hét :

– Lão huynh cho bọn này ngủ nhờ hay không, cứ bảo thẳng đi!

Lão nhân cười lớn :

– Được lắm, các ngươi kiên trì, quyết buộc lão phu chấp thuận sự thỉnh cầu, thì lão phu biết làm sao hơn là chiếu theo quy củ mà hành động? Có điều, lão phu cảnh cáo các ngươi, là khi mà lão phu áp dụng quy củ, thì các ngươi đừng có ân hận đấy nhé. Đã có biết bao nhiêu người trước các ngươi hối hận rồi, song lão phu không hề dung tha, bởi chúng bất chấp sự cảnh cáo của lão phu, nên có bất lợi cũng phải ráng chịu. Bây giờ, lão phu giành cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, là cút đi, lão phu hứa là không hề theo các ngươi mà làm khó dễ chi hết. Cút đi là được an toàn, đứng đó là phải hối hận. Lão phu mà bước ra đó, thì các người đừng mong chạy được một bước! Lão phu là con người rất tốt, song cái tốt cũng có giới hạn, những kẻ vượt giới hạn của lão phu đều mang máu mà chạy vắt chân lên cổ, không sót một tên.

Hùng Đạo Nguyên sôi giận, quát tháo ầm lên :

– Lão già điên! Con mẹ nó, ngươi dọa ta phải không? Ta tá túc chứ có đòi hỏi nơi ngươi báu vật gì đâu? Ngươi đề cập đến vật gì chứ?

Lão nhân gằn giọng :

– Các ngươi không chịu cút đi?

Hùng Đạo Nguyên hét :

– Rồi sao? Ngươi ăn thịt được bọn ta chăng?

Cánh cửa bật kêu ầm, mở toang ra, lão nhân vọt đến ngạch.

Tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, mặt như phủ đầy lông, thân vóc gầy đét như que củi, lão nhân có vẻ man rợ lạ lùng.

Lão quắc mắt nhìn Hùng Đạo Nguyên trừng trừng, rồi lão nhe răng trắng cất tiếng cười hô hố :

– Ăn thịt các ngươi? Phải, lão phu có thể ăn thịt các ngươi được như thường. Ngươi có muốn lão phu ăn ngay trước mặt ngươi chăng?

Khoảng cách giữa hai người độ ba thước.

Nhưng, còn lâu Hùng Đạo Nguyên mới ngán, y bĩu môi :

– Ta muốn xem lắm, xem răng của mõm chó bén nhọn như thế nào!

Quái nhân quan sát Hùng Đạo Nguyên một phút, đoạn đưa tay chỉ một khoảng đất tróng cạnh đó, bảo :

– Muốn xem, cứ đến đó rồi sẽ thấy.

Lão vẫn giữ tư thế đối diện với Hùng Đạo Nguyên, từ từ bước lùi.

Hùng Đạo Nguyên cười rợn :

– Tốt lắm, chỗ đó khá rộng, đủ cho ngươi nhảy nhót! Ta nói nhảy nhót là ám chỉ con rùa bị nhúng chân vào nước sôi, bò lạng quạng đấy nhé!

Bước xuống hết các bậc thềm rồi, lão nhân liếc mắt nhìn xéo Yến Thiết Y và Thôi Hậu Đức.

Đoạn, lão vẫy tay, gọi :

– Lại đây! Lại hết cả đây, lão phu lười thu thập từng tên một lắm đấy! Lão phu hứa là giữ đúng quy củ, các ngươi thắng, thì mỗi tên được quyền lấy một hạt mang đi, trái lại nếu bại, thì mỗi tên để lại đây cho lão phu một cánh tay, rồi cút.

Hùng Đạo Nguyên lại hét :

– Con mẹ nó, ngươi nói vu vơ cái gì thế?

Lão quái nhân lắc đầu :

– Bây giờ, ngươi có thoái thác cũng không được! Khi lão phu mở cửa ra, là nhất định phải có một trong hai việc, hoặc các ngươi được mỗi người một hạt, hoặc phải để lại cho lão phu một cánh tay! Cho các ngươi biết, nếu lão phu chơi cái trò sưu tầm cánh tay, thì đến nay đã chồng chất thành một hòn núi khá lớn đấy! Nghĩ cũng tội cho lão phu, đã thay đổi bao nhiêu chỗ ở rồi, mà vẫn còn bị cái lũ tham tàn bám theo mãi! Đến bây giờ, lão phu rút vào cái xó hoang vu này, mong được an thân, mà cũng chẳng an thân được! Lão phu khen cho các ngươi có cái mũi thính hơn mũi chó!

Rồi lão càu nhàu :

– Con người là một giống khó thương nhất trên đời! Gian tham, tàn nhẫn, độc ác, lười biếng, không làm mà ăn, cứ tìm cách cướp giật mà sống! Trong thiên hạ, sao lại toàn những thứ thúi tha như thế hả?

Hùng Đạo Nguyên ngơ ngác :

– Lão nói cái gì? Lão điên? Gian tham? Lão có cái gì mà người ta cố cướp giật với lão?

Yến Thiết Y lúc đó đã đến nơi rồi.

Chàng điểm một nụ cười, bình tĩnh hỏi :

– Việc gì đã xảy ra tại đây về thời gian trước, lão tiên sinh?

Lão quái nhân bật cười ha hả :

– Lại cái giọng hòa dịu! Lão phu từng nghe, nghe nhiều quá, nghe đến chán những lời êm dịu như mật rồi! Các ngươi cá mè một lứa, bất quá phương pháp bất đồng thôi! Có kẻ thì dùng mềm mỏng mà cầu, có kẻ thì cậy bạo lực mà cầu, song gặp lão phu rồi, mọi phương pháp đều vô hiệu!

Yến Thiết Y không giận, ôn tồn hỏi :

– Tiên sinh đề cập đến báu vật phải không? Châu? Ngọc?

Lão quái nhân khoát tay :

– Đừng giả vờ ngây thơ tiểu tử ơi! Chẳng phải châu báu, ngọc ngà, vàng bạc gì hết. Lão phu suốt đời chỉ chế luyện được mười hai hạt Tử Kim đan, cái công phu của một đời người đâu phải nhỏ? Các người ngồi không nổi hứng, dẫn nhau đến đây định cướ đoạt, khi nào lão phu chịu chứ? Lão phu nhất định xin các ngươi một cánh tay tự phạt tượng trưng tánh gian tham của các ngươi. Nhẹ lắm đó nhé!

Yến Thiết Y hỏi :

– Tiên sinh có phải là Hoàng Tiết Tháo, ngoại hiệu Nhân Phất Phất chăng?

Quái nhân kêu lên :

– Thế ngươi cho rằng không phải? Lão phu có điểm gì khác?

Yến Thiết Y cười lớn :

– Phải! Rất phải, không sai một điểm.

Hoàng Tiết Tháo bĩu môi :

– Lão phu không cần ngươi tâng bốc! Đúng đó, lão phu là Hoàng Tiết Tháo đây, mấy viên Tử Kim đan của lão phu là thần dược, trị được tất cả những tuyệt chứng, có thể cứu luôn người chết sống lại, một thứ thuốc quý hơn châu báu, đối với hào khách võ lâm, con nhà võ chỉ uống một hạt thôi, công lực sẽ gia tăng bằng mười năm tập luyện. Lão phu xem, các ngươi chẳng phải là những bệnh nhân đi cầu thuốc thì mục đích các ngươi đến đây, không phải cướp đoạt thì là gì? Cướp đoạt để trợ giúp công phu tăng tiến, còn chối cãi làm sao được? Lại đây, lại hết cả đây, các ngươi sẽ thấy không phải mỗi lúc mồi chiếm tiện nghi mà đều được thỏa mãn! Mất mạng đấy nhé!

Yến Thiết Y vẫn giữ vẻ ôn hòa :

– Bọn tại hạ không có ý đó đâu, tiên sinh đừng lầm, người có năm bảy hạng chứ, chẳng lẽ tiên sinh cố chấp đến vơ đũa cả nắm?

Rồi chàng tiếp :

– Bọn tại hạ chỉ yêu cầu tiên sinh cho ngủ nhờ dưới mái nhà một đêm thôi, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Khi bình minh lên, là bọn tại hạ ra đi, không quên hậu tạ tiên sinh. Tiên sinh không bằng lòng, bọn tại hạ sẽ đi tìm nơi khác, quyết không sinh sự với tiên sinh!

Hoàng Tiết Tháo hét :

– Sanh sự? Các ngươi dám à? Lão phu quả quyết, các ngươi chỉ là một lũ bại hoại thấy không làm gì nổi lão phu thì nhỏ nhẹ, ôn hòa, định chuồn êm. Không được đâu, lão phu nhất định đêm nay phải vì dân trừ bạo, lão phu phải tận diệt hết lũ gian tham cho đời sạch sẽ!

Yến Thiết Y hỏi :

– Bọn tại hạ đi ngay bây giờ, được không tiên sinh?

Hoàng Tiết Tháo quát :

– Đi? Đâu có được! Lão phu đã nói là nhất định giết hết bọn các ngươi mà!

Hùng Đạo Nguyên giận quá, hết dằn lòng nổi, hét :

– Lão già chó má, ngươi bằng vào đâu mà cứ khua mỏ oang oang phỉ báng bọn ta?

Hoàng Tiết Tháo quát trả :

– Lão phu giết ngươi trước!

Hùng Đạo Nguyên hất chiếc áo choàng, để lộ hai ngọn đoản thương giắt chéo nơi ngực, thách :

– Vào đi, lão quỷ! Ngươi đã sống nhiều năm rồi, có chết cũng không oan gì đó.

Yến Thiết Y dàn giải :

– Không thể không động thủ được sao, tiên sinh?

Hoàng Tiết Tháo cười mỉa :

– Ngươi sợ?

Yến Thiết Y chớp mắt :

– Giả như thật sự, tại hạ sợ?

Hoàng Tiết Tháo hừ lạnh :

– Sợ thì đường động thủ, nhưng phải cắt cánh tay để lại đó cho lão phu, rồi cút đi!

Thôi Hậu Đức lắc đầu, thốt :

– Lão già này quả thật là con người quái dị! Người ta nhượng bộ mà cứ làm tới!

Yến Thiết Y mỉm cười :

– Thái độ của tiên sinh quá đáng!

Hoàng Tiết Tháo trầm giọng :

– Các ngươi cãi lời lão phu? Các ngươi muốn cho lão phu động thủ? Thế thì đừng hối hận nhé.

Thôi Hậu Đức kêu lên :

– Trời ơi! Lão điên rồi! Người ta muốn lành cho lão, lão lại đòi làm dữ! Hối hận đấy, lão quỷ!

Yến Thiết Y khuyên :

– Mặc lão! Mình đừng cố chấp, lão già rồi, tự nhiên phải lẩm cẩm.

Hoàng Tiết Tháo vẫn giữ thái độ khiêu khích :

– Đừng làm cao, tên nào tự cho là giỏi, cứ bước tới! Bước tới!

Thôi Hậu Đức thấp giọng thốt :

– Cho lão Hùng sửa trị lão quái ấy một phen, Khôi Thủ!

Yến Thiết Y lắc đầu :

– Hơi đâu mà chấp nhất lão, phiền phức lắm. Mình có việc của mình, đừng làm mất thời giờ.

Chàng gọi :

– Trở lại, Hùng Đạo Nguyên, chúng ta đi thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.