Edit: Lãnh Nguyệt Dạ
Anh thoải mái lại tựa vào bên cạnh bồn tắm lớn, lấy khăn nóng đắp ở trên trán, hai cánh tay đặt ở bên bệ nhắm mắt lại chợp mắt một chút, cô ngượng ngùng núp ở trong góc, thấy anh thả lỏng, cũng lặng lẽ duỗi hai chân mỏi mệt ra, ngón chân cẩn thận thử đụng tới chân của anh, cô hơi hơi rụt chân, thấy anh không hề động đậy, không hề phản ứng, nghĩ thầm muốn trêu đùa anh, vì thế mới duỗi chân gọi anh dùng ngón chân kẹp lấy ngón chân của anh, rốt cục anh mở mắt ra, nhìn về phía cô. . .
Cô lập tức buông anh ra, rút chân lại, cười nói: “Dưới nước có con cua.”
“Nói dóc, rõ ràng là chân trần của em.” Anh duỗi chân dài ra, kẹp lấy cái cô gọi là “Con cua” .
“Nói đùa mà thôi.” Cô cấp tốc rụt chân mình về, cũng núp toàn bộ thân thể ở dưới bọt nước.
“Cái đó cũng không được.” Anh cầm lấy khăn mặt trên trán, dài duỗi tay ra, kéo cô vào trong ngực, để cho lưng của cô dán trước ngực anh, bao bọc chặt chẽ lấy cô.
Thân thể trơn bóng nhanh chóng xuất hiện khoái cảm kỳ diệu, anh nắm lấy bộ ngực sữa đầy đặn của cô, cúi đầu hôn cổ thơm của cô, cô hoảng sợ ngượng ngùng lui về sau, lại đụng vào “Bộ phận quan trọng”, giống như cây đuốc hừng hực của anh, hâm nóng lòng của cô. . .
“Đừng trở về. . .” Anh dịu dàng thì thầm, khẽ cắn vành tai của cô.
“Trở về chỗ nào?” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên nhìn anh.
“Đài Loan.” Đôi môi của anh rơi xuống, lưu luyến quấn quít với cô.
“Hôm nay, ngày mai, sau này. . . Đều không trở về. . . Chỉ ở bên anh.” Cô thở hổn hển dựa hết sức chặt chẽ ở trong ngực anh.
“Em đã xin phép với công ty rồi sao?” Anh hỏi rất ôn tồn.
“Em nghỉ phép. . . Một tháng.” Cô cũng yên tâm nói thật ra.
“Vậy một tháng này em là của một mình anh” Lòng anh thật vui mừng.
“Ừm.” Cô khẽ hôn anh.
Anh máu nóng sôi trào, từ bị động trở thành chủ động giữ lấy đôi môi non mềm của cô, thắt lưng tinh tế không ngừng bị anh xoa nhẹ, cánh tay thon mềm của cô cũng chậm rãi ôm lấy thân thể to lớn mạnh mẽ vững chắc của anh. . . Giờ khắc này trái tim hai người gắn bó gắt gao, tình yêu của hai người càng tiến một bước, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân mật vững chắc không thể phá.
Sau khi tẩy sạch thân thể tắm qua dễ chịu, bọn họ ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường, ở dưới chăn nóng hừng hực quấn quýt giao triền, ôm nhau ngủ, mãi đến khi tỉnh lại đã là đêm tối. . .
“Ngủ đủ chưa?” Ưng Tư Lạc xoa thân thể thơm mềm trong lòng.
“Ngủ đủ rồi, nhưng mà em đói bụng, chân cũng đau xót.” Chân dài của Tề Vân Vân chui vào giữa hai chân anh, cánh tay thoải mái ôm anh, ngón tay khẽ vuốt tấm lưng bền chắc của anh, rất có cảm giác an toàn khi núp ở trong ngực của anh.
“Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn một chút gì. Có phải đau xót ở đây hay không?” Anh thương yêu xoa xoa chân của cô, lần đầu tiên trải qua “vận động kịch liệt”, khó tránh khỏi đau xót.
“Ừm, bóp phía trên một chút nữa. . . Ừm. . . Lại lên trên một chút, lực tay có thể lớn một chút nữa.” Cô thoải mái nhận sự mát xa của anh, lại chỉ thị “địa điểm” chính xác cho anh. . .
Ưng Tư Lạc nhìn trộm bộ dáng để mắt khép hờ, miệng nhỏ xinh đẹp vẫn hơi hơi mở ra, cực kỳ hưởng thụ của cô bé kia, nhịn không được lần tới vòng eo nhỏ của cô gãi gãi. . .
“Oa ha ha. . . Đừng, đừng như vậy. . .” Cô cười to, lăn ra khỏi vòng ôm của anh.
Anh tóm cô trở về, cười quỷ dị.”Hoá ra chúng ta có cùng nhược điểm là cái eo.”
“Người sợ ngứa thì sẽ thương yêu ông xã thôi!” Cô thẳng thắn nói mà chưa kịp suy nghĩ, nói xong mới thấy giật mình, diễn đàn lê quý đôn, không nên nói như vậy, người ta còn chưa nói muốn kết hôn với cô mà, cô vội vã nói cái khác để hoà giải, “Đi thôi, anh phải làm chủ nhà hiếu khách, mời em một chầu thật tốt đó. . .”
“Từ từ, em vừa mới nói cái gì?” Anh ôm chặt cô hỏi, tâm tình vô cùng vui sướng, muốn chứng thật sức nặng của mình ở trong lòng cô chính là hai chữ. . .”Ông xã” kia.
“Em nói mời em một chầu đó!” Cô cười trốn, không nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của anh.
Anh lấy hai tay giữ lấy mặt cô, muốn cô nhìn anh. “Là câu trước đó.”
“Làm chủ nhà hiếu khách đó!” Cô lại trả lời không đàng hoàng.
“Lại lên một câu nữa.” Anh còn thật sự hỏi tiếp.
“Em đã quên. . .” Cô giả vờ hay quên.
“Nói thật đi.” Anh thành khẩn yêu cầu cô đừng nói đùa.
“Người sợ ngứa sẽ thương yêu ông xã.” Cô đành phải đáp lại yêu cầu của anh.
“Nói, ai là ông xã của em?” Lòng anh tràn đầy chờ mong, thực sự hi vọng cô coi anh như ông xã.
“Là một người.” Cô đảo tròng mắt, nói lảng sang chuyện khác.
“Anh ta đương nhiên là người, anh muốn nghe chính miệng em nói, Người đó là ai vậy?” Anh cẩn thận hỏi.
“Em không biết nữa! Người kia hẳn là còn chưa có xuất hiện. . .” Cô làm sao có thể không biết xấu hổ nói đó chính là anh, không phải đàn ông luôn luôn là người cầu hôn sao, cô mới không nói ra miệng.
Ưng Tư Lạc thất vọng buông mặt cô ra, tự mình đi xuống giường, thay quần áo.
Cô xoay người, ghé vào trên giường nhìn anh kéo quần áo, giống như quần áo kia có thù oán với anh vậy, rất nhanh, anh mặc xong quần áo, một mình đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía cô đứng không nhúc nhích giống bức tượng. . .
Cô thấy tình huống bất thường, cười lặng lẽ kéo chăn đơn để vây quanh thân thể trần trụi của mình, không lên tiếng đi về phía anh, ôm lấy anh từ phía sau lưng, má dán vào lưng của anh, đùa anh: “Tức giận rồi? Hay tức giận sẽ sinh mếp nhăn đó!”
“Em đừng chọc ghẹo anh, anh làm cái gì đều là nghiêm túc.” Anh không dịch chuyển chút nào, cũng không nhìn cô.
“Em nói thật đó! Cũng không có ai nói muốn cưới em. . . Em làm sao mà biết ông xã là ai?” Cô thật đúng là cực kỳ sợ anh bắt đầu xuất hiện bộ mặt cứng nhắc nghiêm túc.
“Trải qua hôm nay, em còn có chỗ nào không tin tưởng sao? Em là người nhà họ Ưng của anh.”
“Nhanh như vậy? Ngay cả cầu hôn anh cũng còn chưa mở miệng đấy!” Mà còn. . . Cô cảm giác thân thể của anh đang rung động, giống như đang cười, mà không phải tức giận. . . Cô buông anh ra, đi vòng đến trước mặt anh để xem cho rõ ràng vẻ mặt của anh, quả nhiên anh đang cười lại còn cười đến thật tự tin.