“Tôi?” Dưới đáy lòng anh không ngừng hô to “làm ơn!”
Anh đương nhiên là đàng hoàng trăm phần trăm, nhưng tim anh lại là núi băng Bắc Cực không tan, không thích hợp bị cô gái xa lạ thu thập, nếu cô thực coi trọng anh, cũng không phải chuyện của anh . . . . . Ai! Âm nhạc này là xảy ra chuyện gì? Lặp lại mãi không dừng, có phải bị đùa giỡn hay không, nếu vẫn cứ khiêu vũ không dừng như vậy cùng cô, anh sẽ chịu không nổi.
“Tôi đi nhìn xem âm nhạc có phải bị trục trặc hay không.” Anh nho nhã lễ độ, thừa dịp cơ hội tách ra đi phân phó người chèo thuyền, tiến vào đưa cô đi.
“Tôi sẽ chờ anh. . . . . .” Môi đỏ mọng của cô hơi hơi cong lên, nói giống như nằm mơ.
Anh nhìn đôi môi nở nang của cô, không hề bị quyến rũ, ngược lại còn cười to, bộ dáng của cô bây giờ thật giống một chú mèo con.
Thực buồn cười.
Mơ hồ cô nghe được tiếng cười khả nghi truyền ra dưới mặt nạ của anh, thật không hiểu anh đang cười cái gì?
Cô cũng mỉm cười ngọt ngào, buông tay anh ra “Mau đi đi! Tôi chờ anh.”
Ưng Tư Lạc quả thật cười khổ, anh vốn là tính một đi không trở về, nếu không để cho cô “đùa giỡn” anh sao.
Tề Vân Vân nhìn anh ra đi, tâm tình cũng không tệ, trở về chỗ cũ khoảnh khắc khiêu vũ cùng anh, cô cảm thấy bản thân mình tiến bộ rất nhiều, còn dám quyến rũ anh, nếu anh tháo mặt nạ, cô đối mặt với bộ mặt thật của anh nhất định là cái gì cũng nói không nên lời, tóm lại một câu, có thể gặp được anh . . . . . Thật tốt.
Cô đứng một mình tại chỗ cười si ngốc, ánh mắt của cô lơ đãng bay tới tòa thang lầu to lớn kia, bỗng nhiên nhìn thấy có một người dựa vào ở mép thang lầu, đang chăm chú nhìn cô. . . . . .
“Ai nha!” Cô ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức nheo mắt cẩn thận trừng mắt người nọ, anh ta đội mũ cao, trên mặt là đang che một cái mặt nạ hề . . . .
Đó không phải là tên trộm kia sao!
Tên đó dường như là sợ cô không nhận ra mình, còn cố ý giơ nắm tay lên cao dáng vẻ đó giống nhau như đúc với tên đã trộm ví tiền của cô làm cho cô đuổi theo chạy khắp phố.
Tốt! Tên trộm này thế nhưng cũng dám trà trộn vào vũ hội của hắc bá tước, dường như còn muốn tìm ai đó xuống tay! Không được, cô phải đưa tên này đến cho cảnh sát xử lý nghiêm khắc mới được, để tránh lại có con gái vô tội bị hại.
Cô xoa xoa quyền tay, không định tranh cãi với hắn làm gì, đẩy đám người ra đi về phía tên đó; “anh ta” nhìn thấy cô lập tức đứng thẳng người, chạy hướng trên lầu. . . . . .
“Hỏng rồi!” Tề Vân Vân thầm kêu, tên trộm kia lại chạy đến khu riêng tư của hắc bá tước trên lầu, cái này không tốt, tên đó khẳng định sẽ thừa cơ trộm đồ trong phòng!
“Thật can đảm, anh đứng lại đó cho tôi!” Cô đành lớn tiếng doạ người, lớn tiếng thét chói tai, bất chấp hình tượng, xách váy đuổi theo.
Ưng Tư Lạc đang bận kiểm tra âm nhạc, nghe thấy tiếng kêu tràn ngập sức bật lấn át cả âm nhạc trong phòng này của cô vội thẳng thắt lưng nhìn lại, xong đời, cái cô Tề Vân Vân kia lại đang chạy đuổi theo em gái của anh. . . . .
Cô em gái chuyên gây sự của anh lại ra chiêu, lần này nhưng lại ở trong phòng nhà mình làm loạn?!
Anh vội vàng chui qua đám người, chạy tới hướng thang lầu, đáy lòng đã có kết quả tệ nhất. Anh sẽ bắt cô em lại ăn nói khép nép đi cầu xin cô gái tên Tề Vân Vân kia, cầu cô ấy tha cho, trăm ngàn đừng đưa cô đi đến cục cảnh sát. . . . .
Anh ba bước cũng làm hai bước chạy lên lầu, lầu hai đi ra không nửa bóng người, đang muốn đuổi theo tới lầu ba, anh bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của Tề Vân Vân từ trong phòng khách lầu hai truyền đến.
“A ~~”
Không tốt! Anh đuổi theo tiếng la, đá văng ra cửa phòng, chỉ thấy trong phòng tối tăm, một ngọn nến ở phía trước cửa sổ bị gió thổi trúng chập choạng lóe sáng không ngừng, em gái của anh Ưng Tiểu Kì không biết khi nào thay đổi trang phục, tóc dài thả xuống phủ ở trên mặt, áo trắng trên người phiêu đãng, hai tay giống như cương thi giơ ra phía trước thân.
Mà cô gái Tề Vân Vân lại té xỉu ở trên đất. . . . . .
“Hắc hắc, anh hai, cô ấy bị em dọa ngất, xem ra đêm nay đi không được rồi, em thắng, anh ít nhất phải cùng cô ấy làm nên chuyện một đêm mới được!”
Ưng Tiểu Kì vén tóc giả ra, cười hì hì, cô đã sớm chuẩn bị tốt trang phục nữ quỷ ở trong phòng khách để dùng, sau đó đi xuống lầu, sẽ chờ cô gái này phát hiện cô, trúng kế lên lầu, chờ cô vào phòng sau lập tức nhanh chóng mặc lên bộ áo trắng, đội tóc giả thật dài, không tới hai giây liền thu phục cô ấy.
Ưng Tư Lạc mở đèn lên, ngồi xổm người xuống kiểm tra Tề Vân Vân, hơi thở của cô mỏng manh, thật là bị dọa ngất, anh không thể nhịn được nữa, giận tím mặt.
“Quả thực là quá thể! Nhanh đi mời bác sĩ đến, nếu gây ra án mạng, anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà.” Anh quát to.
Ưng Tiểu Kì bị lời nói vừa rồi với thần sắc nghiêm nghị của anh hai dọa sợ, cô có ngốc cũng biết không thể lửa cháy đổ thêm dầu vào lúc này, nhanh chóng cởi áo trắng, kéo tóc dài xuống, chạy ra cửa đi cầu cứu.
Ưng Tư Lạc cầm mặt nạ trên mặt ném tới một bên, nhanh chóng ôm lấy Tề Vân Vân an trí đến trên giường phòng khách, hi vọng cô không có việc gì, nếu không anh cũng khó tránh khỏi tội này, là anh không có biện pháp quản giáo tốt em gái. . . . . . Ai!