Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 2 - Chương 11



Kẻ mạnh chân chính sẽ không xem nhẹ phê bình của kẻ yếu hơn mình.

————-

“Đây là ý nghĩ của cô sao.” Bùi Thi ít khi trả lời mà không suy nghĩ như lần này.

Hàn Duyệt Duyệt thoáng sửng sốt: “Sao cô lại nói vậy?”

“Kẻ mạnh chân chính sẽ không xem nhẹ lời phê bình của kẻ yếu hơn mình. Từ khi Tô Sơ thành danh đến nay, tôi chưa từng nghe anh ta đánh giá qua người nào.”

Nhận được câu trả lời thong dong như thế của đối phương, Hàn Duyệt Duyện cười đến mức không dám tin: “Cô thật là chẳng hề thay đổi chút nào. Bất kể người khác đối với cô thế nào, cô cũng hoàn toàn không xem ra gì có phải không? Người như cô thật đúng khiến cho người ta….” Gương mặt của cô ta hơi đỏ lên, “Không sai, Tô Sơ không có nói những lời như thế, nhưng trợ lý của anh ta đã nói vậy. Mới vừa rồi lúc cô ta gọi điện thoại cho Adonis ở đây, tôi cũng nghe được.”

“Tôi hợp tác với anh ta, không phải là với trợ lý của anh ta.”

“Lẽ nào cô không tò mò tại sao cô ta phải nói những lời này với Adonis sao?”

“Không hiếu kỳ. Nếu như không phải bản thân Tô Sơ thì chẳng liên quan gì đến tôi.”

Hàn Duyệt Duyệt bỗng cười ra tiếng: “Tôi nói nè Thi Thi, cô thật đúng là quá ngây thơ rồi. Cô cho rằng cơ hội cùng biểu diễn trên sân khấu với Tô Sơ dễ dàng lấy được vậy sao?”

“Dường như không khó khăn lắm. Không phải cô cũng ở đây sao?”

Hàn Duyệt Duyệt cắn môi, giống như rước lấy nỗi nhục rất lớn, trong mắt ngấn lệ: “Bây giờ cô cứ khinh người đi, đợi chút nữa cô sẽ biết, cô và tôi giống nhau, chỉ là con cờ bị người ta lợi dụng thôi!”

“Duyệt Duyệt, có phải cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi không, nói chuyện giống như phim vậy đó.”

Bùi Thi nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn một nghệ sĩ đàn violin mới vừa vào cửa. Hàn Duyệt Duyệt cũng không tiện nói nữa, chỉ ngồi lại chỗ cũ, nhìn vài người đề cử lục đục đi vào phòng. Thấy càng ngày người đề cử càng nhiều, trong lòng Bùi Thi xuất hiện nỗi nghi ngờ. Lúc đó cô Lạc nói cho cô biết, Tô Sơ rất thích nhạc của mình. Một khi đã vậy thì bọn họ còn kêu bao nhiêu người đến đây làm gì? Phỏng vấn sao?

Qua khoảng nửa giờ, Tô Sơ và cô Lạc cũng đã đến. Tô Sơ mặc áo len màu trắng, cao khoảng 1m8 mấy, dáng vẻ không có gì để chê được, có vẻ vừa thanh tú vừa cao lớn, đôi bàn tay giá trị hàng tỉ kia vừa dài vừa đẹp, trách sao một số người gọi anh ta là “Nghệ sĩ piano đẹp trai nhất”. Anh ta luôn có vẻ không nhuốm lửa khói nhân gian, các fans còn thường xuyên trêu đùa gọi anh ta là “Anh trai thần tiên”. Nghe nói lúc mười mấy tuổi từng bị người tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng, nhưng cha mẹ anh ta nghiêm túc từ chối lời đề nghị để con trai mình thành ngôi sao nhỏ. Sự thật chứng minh lựa chọn của bọn họ là đúng, hiện tại giá trị con người anh xa hơn hẳn bất cứ một minh tinh danh giá nào. Nhưng mà Tô Sơ vừa mới đẩy cửa đi vào, trong mắt đã lộ ra vẻ kỳ quái. Anh ta nhìn cô Lạc một cái, cô Lạc vẫn cười rất vô hại: “Những người này là nghệ sĩ đàn violin được đề cử, anh trò chuyện với bọn họ một chút nhé.”

“Cô đi ra ngoài một chút.”

Anh ta đang muốn kêu cô Lạc đi ra ngoài nói chuyện, nhưng cô Lạc cương quyết cất bước đi vào trong phòng, chào hỏi mọi người: “Đã để các vị chờ lâu, các vị hãy vui vẻ trò chuyện với giáo sư Tô một chút, tôi sẽ rót nước cho các vị.”

Tô Sơ không cách nào ngăn cản được cô Lạc, chỉ có thể sượng sùng ngồi xuống. Thoáng chốc không khí trở nên lúng túng, nhưng cô Lạc như không hề bị lây nhiễm, cười híp mắt hỏi han ân cần với mọi người, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ đeo tay. Lại qua vài phút, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Trong mắt cô Lạc vút qua một nét vui sướng, chạy ra một mạch ra mở cửa.

Người đứng ở của là Adonis và trợ lý của anh ta, anh ta ôm con mèo, trợ lý của anh ta đeo đàn violin. Ánh mắt của anh ta quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Sơ: “Nhạc hội Paris tôi đi là được.”

Nếu như lời nói của anh ta khiến mọi người chẳng hiểu gì cả, thì lời nói kế tiếp của cô Lạc đã khiến tất cả mọi người ngây ra như phỗng: “Nghệ sĩ violin biểu diễn chung với giáo sư Tô trên sân khấu đã được chọn. Cám ơn mọi người hôm nay đến tham gia phỏng vấn.”

Cô Lạc vội vàng dẫn Adonis đi vào căn phòng bên trong, tuy mọi người cảm thấy như bị đùa bỡn, nhưng xét thấy người đến là Adonis, nên tất cả chỉ bất đắc dĩ rời đi. Nhưng Bùi Thi hoàn toàn ngỡ ngàng, nhìn thấy Tô Sơ cau mày đi vào phòng tập đàn, không nhịn được đi theo: “Giáo sư Tô, xin chờ một chút.”

“Sao vậy?” Tô Sơ quay đầu nhìn cô.

Bùi Thi không hiểu hỏi: “Tôi không hiểu, nếu đã gọi chúng tôi đến đây, vậy tại sao Adonis vừa đến đã lập tức ra quyết định rồi?”

“Thật ra thì nhạc hội mùa hè tôi không dự định gọi bất cứ nghệ sĩ đàn violin nào cùng biểu diễn trên sân khấu. Adonis cũng là phía đối tác cương quyết nhét cho tôi. Để cô đi không một chuyến thật ngại quá.”

“Các người đã sớm quyết định nội bộ là Adonis rồi ư?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, cũng là do bọn họ một tay sắp đặt.”

Bùi Thi nhớ đến lời cô Lạc đã nói tại buổi nhạc hội, hơi không xác định nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, không phải là sau khi anh nghe buổi hòa nhạc của tôi, cảm thấy tôi biểu diễn không vừa ý à?”

“Tôi không rõ ý của cô là… “ Nghiễm nhiên trong mắt Tô Sơ hiện ra chút hoang mang.

“Anh và cô Lạc nói thích nhạc của tôi, nhưng không xác định được tôi biểu diễn thực tế có hay không, cho nên mới đến nhạc hội của tôi, xác định tôi có thể hợp tấu cùng anh hay không.”

Tô Sơ có vẻ như hoang mang hơn: “Không có. Cho đến bây giờ tôi chưa từng nói ra lời như thế.” Nhưng nghĩ lại, lại ngạc nhiên nói: “Đợi đã… Lạc Vi nói với cô như vậy à?”

“Đúng.”

Tô Sơ lấy ta che đầu, thở dài một tiếng: “Tôi đã sớm đoán được mới phải…” Anh suy tư trong chốc lát: “Cô Bùi, sau này nếu như cô ấy đến tìm cô, cô không cần để ý đến cô ấy. Cô ấy chỉ là làm ăn thôi.”

Tâm trạng vốn đã sa sút giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng. Nói cách khác, tất cả lời nói của cô Lạc ôn hòa kia đều là lời nói dối. Tô Sơ thưởng thức mình, muốn cùng mình biểu diễn trên sân khấu đều là giả dối. Cho nên lần này sau khi nhạc hội của cô kết thúc, thu hoạch chỉ là một tin tức “Nghệ sĩ đàn violin mới nhanh trí ứng phó với chuông điện thoại di động” trên đài truyền hình mà thôi. Bùi Thi quá hiểu quy tắc trong giới này, nghệ thuật không phải là ca sĩ, dù không có thực lực, chỉ cần đóng gói tốt là có thể nổi tiếng. Muốn trở thành bậc thầy âm nhạc cổ điển, chăm chỉ là điều kiện tất yếu, nhưng nhân tố mang tính quyết định cũng là thiên phú. Một bản nhạc thành danh là việc tàn khốc lại không thực tế, nhưng phần lớn nhạc sĩ đều là một bản nhạc thành danh.

Cho đến giờ phút này, cô mới ý thức được rõ ràng, cô đã sớm khác với bản thân mình năm đó. Ra đời càng lâu sẽ trở nên càng nhỏ bé, càng thêm nhát gan. Nếu như cứ như vậy tiếp tục, cô nhất định sẽ mất hết tất cả tự tin, nhất định sẽ không chịu được. Cô nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này. Cô nói chần chờ: “Vậy Giáo sư Tô cảm thấy tôi trình diễn như thế nào?”

“Kỹ xảo trình diễn của cô tuyệt đối xuất sắc hơn hẳn những người cùng lứa với cô, bản nhạc có độ khó cao cũng không làm khó được cô. Nắm bắt cường độ, cảm ứng tiết tấu, tốc độ trình diễn của cô đều thuộc cấp bậc thiên tài. Có thể nói ngàn dặm mới tìm được một trong giới âm nhạc.”

Mơ hồ cảm thấy hình như anh ta còn chưa nói hết, cô cũng không vội vui mừng, chỉ hỏi cẩn thận: “Nhưng mà sao…”

“Thiếu hụt tình cảm.” Anh ta dừng một chút, “Giống như là một cái máy được thiết lập tốt trình tự biểu diễn vậy, hoàn mỹ, nhưng thiếu hụt tình cảm.”

Đầu giống như bị chập mạch, khiến suy nghĩ của cô hóa thành một màn trắng xóa. Không chỉ có một người từng nói cô như vậy. Trong nháy mắt lời mà Bà Ricci, Bùi Khúc, Hạ Thừa Tư, Hàn Duyệt Duyệt, Sâm Xuyên Quang đã từng nói vây quanh lấy cô. Cô chưa từng hoài nghi mình sẽ đi một con đường khác ngoài âm nhạc. Cô chưa bao giờ từng nghĩ muốn vứt bỏ âm nhạc. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến âm nhạc có sẽ vứt bỏ cô hay không.

“Nhưng cô không cần lo lắng, bởi vì cô còn rất trẻ. Rất nhiều nghệ thuật gia cũng phải trải qua một số chuyện mới có thể cảm tính sáng tác ra tác phẩm. Ngay cả tên quái nhân Adonis kia cũng như vậy…”

…………………..

Thời điểm rời khỏi phòng tập đàn, Bùi Thi đúng lúc Adonis đứng trong căn phòng kế bên, đang nhận lấy đàn violin trợ lý đưa đến. Anh ta chưa bắt đầu trình diễn, cây vĩ kéo thử hai cái trong không trung, mang theo vẻ mặt chơi đùa hưởng thụ, giống như là đứa học sinh hư tinh nghịch nhưng thông minh. Tư thái nhẹ nhàng lại thành thạo như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn. Sau đó, cô nhớ đến câu chuyện mà Tô Sơ kể với cô.

Hóa ra ban đầu Adonis học đàn violin cũng không phải là Nhan Thắng Kiều, mà là học mẹ của Tô Sơ. Mẹ của Tô Sơ có rất nhiều học sinh, anh ta và một anh học sinh trong đó yêu thương nhau. Dù trong giới nghệ thuật rất nhiều đồng tính luyến ái, nhưng lúc bấy giờ tư tưởng của mọi người bảo thủ hơn hiện đại nhiều. Anh chàng kia cũng không dám công khai quan hệ của bọn họ. Nhưng Adonis từ lúc cấp hai đã công khai giới tính, bọn họ lại thân thiết như vậy nên lời đồi đãi nhanh chóng lan truyền. Cuối cùng khiến cho cả nhà anh chàng kia cũng biết, cha mẹ anh chàng đó đưa anh ta đến thành phố khác, còn sử dụng tốc độ nhanh nhất sắp xếp cho anh ta kết hôn. Sau khi Adonis biết tin kia khóc đến long trời lở đất, gọi điện thoại cho anh ta biết, nếu như anh ta không yêu mình nữa, Adonis sẽ chết trước mặt anh ta. Anh chàng kia không đành lòng, chỉ có thể nhắn tin với Adonis duy trì quan hệ yêu đương trên tinh thần. Hai năm sau, vợ của anh chàng kia vô tình thấy được tin nhắn của bọn họ, luôn buồn phiền không vui, cuối cùng ôm con chết trước mặt anh ta. Cùng năm, anh chàng kia trong một đêm hiểu rõ đời là hư ảo, xuất gia đi tu. Adonis thì dựa vào tài nghệ trình diễn tuyệt vời trở thành một nghệ sĩ violin nổi tiếng thời đại.

Adonis bắt đầu kéo thử bản nhạc trong phòng, vẻ mặt anh ta nhẹ nhàng tự nhiên vô cùng. Song từng nốt nhạc cũng giống như câu chuyện xưa ngắn ngủi, chạm vào nơi sâu thẳm trong lòng mọi người. Bùi Thi đứng ngoài cửa nghe không đến nửa phút, cũng không nghe tiếp được nữa.

Lúc này, tiếng nói Hàn Duyệt Duyệt vang lên phía sau: “Lạc Vi kia là một thương nhân vì lợi ích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, trong giới không ít người đều kêu cô ta là Hàm Cá Mập. Lần này chỉ vì dụ Adonis mắc câu mà trêu vào rất nhiều người. Cô cũng có thể thấy được vì lợi ích lớn hơn, cô ta cũng có thể làm ra được chuyện gì. Thi Thi, cô bị gạt nhưng lại vẫn cảm thấy mình là thiên tài đàn violin có thiên phú bẩm sinh sao? Thiên tài violin chân chính đang ở bên trong kìa.”

Cảm giác choáng váng như dời sông lấp biển ngập trong đầu óc. Bùi Thi không tiếp tục trả lời cô ta, chạy như bay vào trong thang máy. Nhìn con số điện tử màu đỏ thẫm nhảy lên trong màn ảnh, trong lòng cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, khiến cô đau khổ không phải là bị Lạc Vi lừa gạt, hay là Adonis ưu tú.

Mà là, cô hy sinh nhiều như vậy cũng không thể bù lại một cái thiếu sót: Nhạc của cô không có tình cảm. Cô không có thiên phú.

Đánh bại Adonis ư? Đánh bại người kia ư? Tư cách làm nghệ sĩ đàn violin cô cũng không có nữa kìa.

Cô hy sinh nhiều như vậy…..

— Ở trong công ty anh có rất nhiều quy định vô cùng hà khắc với phái nữ. Nhưng ở trên mặt tình cảm riêng tư, anh cũng rất truyền thống. Anh cho rằng đàn ông phải nên chăm sóc phụ nữ, khiến phụ nữ cảm thấy có cảm giác an toàn, trở thành nơi phụ nữ nương tựa.

— Nếu như em cần, mặc kệ trên mặt tình cảm hay trên mặt kinh tế, hoặc là trên mặt sự nghiệp, anh cũng có thể trở thành điểm tựa cho em.

— Anh hoàn toàn không nghĩ đến em sẽ nói với anh rằng em thích anh.

— Thật ra thì anh cũng thích em. Bắt đầu từ trước đây rất lâu, cũng chỉ thích mỗi em.

Khi thang máy dừng lại ở tầng trệt, cô bấm số điện thoại của văn phòng tổng giám đốc điều hành Thịnh Hạ. Sau khi vang lên hai tiếng, bên kia truyền đến tiếng nói của trợ lý mới: “Xin chào, đây là văn phòng Hạ Thừa Tư.”

“Xin, xin hỏi anh Hạ có ở đây không?”

“Hiện tại anh ấy đang họp, xin hỏi cô là ai ạ? Tôi có thể giúp cô chuyển lời nhắn … À, chờ một chút, anh ấy đã về. Anh Hạ, điện thoại của anh.”

Bùi Thi chưa hồi phục tinh thần lại trong nỗi kinh ngạc, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói đàn ông trầm ấm êm tai: “Alo.”

Cô bỗng nhận ra đã quá lâu mình không nghe thấy tiếng của anh. Bọn họ đã bao nhiêu lâu không nói chuyện với nhau? Cô nhắm nghiền hai mắt, nhếch môi, cũng không thốt được một chữ. Một lát sau, anh lại nói: “Alo.” Cô vẫn không đáp lời, nhưng nghe thấy được tiếng hít thở của anh. Anh luôn bận rộn, hơn nữa từ trước đến giờ luôn thiếu hụt tính hiếu kỳ với mấy trò đùa tai quái. Dưới tình huống bình thường, anh sẽ không lãng phí thời gian vào mấy cuộc điện thoại như vậy. Nhưng lần này thế nhưng anh lại chậm chạp không cúp điện thoại, chỉ hỏi lại một câu: “Alo. Ai vậy?”

Cuối cùng vẫn là cô cúp điện thoại.

Nhất thời cảm thấy cơ thể như nặng ngàn cân, cô chán nản tựa vào trước cửa thang máy. Vài phút sau, cửa thang máy mở ra lần nữa, Hàn Duyệt Duyệt đi ra từ bên trong, đúng lúc nhận được một cuộc điện thoại: “Không có ạ, em không gọi điện thoại cho anh. Nhưng em cũng muốn gọi đó, bởi vì em nhớ anh chứ sao. Anh hết bận chưa?” Cô ta nhìn Bùi Thi bên cạnh một cái, đi về phía trước điềm nhiên như không.

Xế chiều cuối tuần, Bùi Thi vò lại đống giấy khuông nhạc đã điền đầy nốt thành một cục, ném vào trong thùng rác. Đống khuông nhạc chồng thật dày bên dưới đã giống như một khối gạch đặt trên vai cô, dù chỉ là đặt trên bàn cũng khiến cô không thở nổi và không ngốc đầu lên được. Từ khi rời khỏi chỗ Tô Sơ trở về, cô không có một ngày ngủ trước ba giờ sáng. Thần trí vẫn có chút hỗn loạn, thời điểm đọc nhạc, thậm chí cũng sẽ lẫn lộn ký hiệu trọng âm và dấu hiệu trên dây. Trước kia, tốc độ cô đọc nhạc cực nhanh, giống như một nhà văn đọc sách nhanh như gió. Nhưng hiện tại cô như người mù chữ, nhìn một nốt cũng phải rất lâu mới xướng lên được. Về phần ra tay kéo đàn violin thì gần như là trở thành chuyện không cách nào đạt đến. Mỗi sáng khi rời giường chuyện đầu tiên cô làm là luyện động tác kéo đàn và thang âm mười phút, sau khi hoàn thành mới đi rửa mặt. Cô vẫn duy trì thói quen này hai mươi năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Ngoại trừ lúc tay bị gãy, khoảng thời gian còn lại, cho dù là đến nhà bạn ở, đón năm mới, dọn nhà mới, đổ bệnh, du lịch hay mỏi mệt vì trái giờ cũng chưa từng gián đoạn. Nhưng mấy ngày qua tất cả đã phá lệ.

Mùa xuân trời đầy mây ảm đạm và đè nén. Bầu trời giống như là sợi bông màu xám tích tụ tạo nên, bao phủ các tòa cao ốc xinh đẹp nơi xa thành phố thành một màu giống nhau. Cô không biết rốt cuộc đây là sáng thứ bảy hay là xế chiều, chỉ cảm thấy phạm vi nhìn ngoài cửa sổ giống như là tro bụi thời đại này, hoặc là độ bão hòa một bức tranh bị chỉnh đến mức thấp nhất. Sáng sớm Tina đã gửi tin nhắc cô đi tham gia party sinh nhật của Jamie, cô hoàn toàn không hề có nhiệt tình đi ra cửa, nhưng nghĩ đến Tina từng nói, cha của Jamie là người tổ chức nhạc hội. Bây giờ cô đã mất đi cơ hội hợp tác với Tô Sơ, lại rạn nứt với Hạ Thừa Tư. Nếu như không tìm cơ hội khác, sợ rằng phải nhờ Sâm Xuyên Quang giúp đỡ thôi — Đây là chuyện cô không muốn làm nhất. Cho nên, đã có cơ hội giao tiếp với giới âm nhạc thì tốt nhất nên tham gia party này.

Buổi tối, cô thay một bộ váy ngắn màu đen, chuẩn bị quà xong, ngồi taxi đến địa chỉ Tina cho cô.

Đã lâu không có đến mấy quán đêm, nhạc trong KTV đinh tai nhức óc khiến bước đi của người ta cũng có chút không vững. Biết Jamie đã đặt một căn phòng riêng lớn nhất, Bùi Thi suy đoán trong lòng, có lẽ là đêm này tràn ngập phong cách nước Anh cho xem. Quả nhiên, vừa mới đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô biết là gu của đám cậu ấm du học bên Anh này mãi mãi không thay đổi, luôn thích cái kiểu thế này. Trong phòng KTV chẳng có ai ca hát, thay vào đó mở nhạc là loại âm hưởng lập thể đinh tai nhức óc của Pitbull. Trên màn ảnh chính giữa là chiếu hình ảnh mấy báo nữ, miêu nữ, ca sĩ rock and roll đeo mắt kính đen. Trên bàn đá cẩm thạch màu đen phản xạ lại ánh sáng trên màn hình. Gian phòng to bằng một hội trường thu nhỏ, dù là số lượng khách đông đảo cũng không ngồi đầy một góc nhỏ của nó. Mấy tên con trai cầm cơ đánh snooker. Trong cái xô bạc trên bàn chuẩn bị đầy đủ nước đá và vòi rượu. Ngoại trừ thứ đó ra, còn có trái cây, bánh ngọt, hàng trăm cái ly Tequila và núi Champagne cao cao. Nam nữ ăn vận quần áo bảnh bao đi tới đi lui bên trong.

Bùi Thi nhìn thấy rất nhiều bạn học cũ và những cô gái xinh đẹp mới gia nhập ở đây. Cô gái ngồi trong góc mặc áo choàng lông màu trắng, khuôn mặt dưới mái tóc đen nhánh được trang điểm đến mức không nhìn ra màu da. Từ lúc Bùi Thi đi vào, cô ta vẫn dặm lại lớp trang điểm, mở to đôi mắt liếc mắt đưa tình với đám con trai đang đánh snooker. Tina bên cạnh cô ta cũng coi như là trang điểm đậm, nhưng quả thật so sánh với cô ta thì lại có vẻ như trang điểm nhẹ nhàng. Mà Bùi Thi so với các cô nàng thì lại càng… Nhìn thấy Bùi Thi đi vào, Tina vẫy vẫy tay bảo cô ngồi xuống cạnh mình. Quả nhiên câu nói đầu tiên là: “Mẹ ơi, người đẹp, cậu không trang điểm mà đến hả.”

“…. Trang điểm rồi.”

“Ôi, xem ra cậu cũng là một đứa trẻ sau khi trở về nước bị thực tế đả kích rồi, càng ngày càng mộc mạc. Có phải là phát hiện ra trong nước có nhiều người đẹp hơn không? Hơn nữa không biết các cô nàng là Phú Nhị Đại, tình nhân hay là vợ bé nữa. Cậu xem mấy tiểu yêu tinh bây giờ đi, vừa đến đã phóng điện suốt với đàn ông chất lượng cao, cũng chả biết là cái tên tồi bại nào đưa đến nữa.” Sau khi nói xong, Tina dùng khóe mắt liếc qua cô gái mặc áo lông không ngừng trang điểm bên cạnh.

Bùi Thi bị dáng vẻ Tina chọc cười. Thật là mặc kệ qua bao nhiêu lâu, đám người này nhìn đồ cũng còn nông cạn mà lại hiện thực đến tàn khốc như cũ. Tina khoác vào cánh tay Bùi Thi, lông mi giả lay động giống như chiếc quạt: “Hì, cậu còn độc thân sao?”

Bùi Thi gật gật đầu. Tina vỗ tay còn hạnh phúc hơn là bản thân đang yêu đương nữa: “Thật tốt quá, loại gái đẹp như cậu vậy mà chưa tìm được đối tượng… Mình sẽ chú ý giúp cậu. Ôi, đáng tiếc phần lớn đều có chủ.” Cô ta quét một vòng về bốn phía, cười rạng rỡ nói: “Có điều, ngày hôm nay chất lượng đàn ông cũng không tệ.”

Đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, kẻ giàu có lại càng thích phụ nữ đẹp vờn quanh. Nhưng so sánh với mấy ông chủ bụng to phề phệ thì mấy tên đàn ông trong đây đều quá chú trọng dáng vẻ, khoác lên cho mình cái dáng vẻ sói đội lốt người. Cộng thêm tuổi trẻ lắm tiền, gia cảnh giàu có, còn được giáo dục cao cấp của chủ nghĩa tư bản hun đúc, cho nên tên nào cũng sẽ được vô số phụ nữ ái mộ. Đáng tiếc đừng nói là đàn ông độc thân là vì chưa chơi đủ, cho dù ở đây có rất nhiều đàn ông có chủ cũng thích bướm vờn hoa. Bùi Thi xua xua tay, nói khách sáo: “Không cần phí tâm, mình không vội.”

“Thật ra thì cậu có thể suy nghĩ đến thọ tinh. Tuy bề ngoài cậu ta bình thường, nhưng tính cách thật thà. Ba cậu ta làm trong giới âm nhạc, ông nội cậu ta làm tổng tài vùng Khu Thị.” Cô ta chỉ chỉ tên đang vẫy tay mỉm cười với Bùi Thi. Chỉ ngồi thôi mà Bùi Thi cũng có thể nhìn ra anh ta còn thấp hơn mình, rất ốm, trên mặt còn mụn rỗ, nhưng dáng vẻ đeo mắt kính ngu ngơ rất đáng yêu.

“Có vẻ là người tốt, có thể làm bạn.”

Bùi Thi đang muốn cười lại với anh ta một cái, Tina lại đột nhiên kéo tay cô: “Khoan đã, mình mới nhớ ra, nơi này còn có một người đàn ông độc thân. Có điều rất khó cưa, mình ở Anh nhiều năm vậy vẫn không cưa đổ anh ta, cái con bên cạnh từ lúc mới đến đã liên tục phóng điện với anh ta mà anh ta cũng không để ý. Cậu có muốn xem thử hay không?”

“Không cần…”

“Cậu không tò mò là ai sao?” Tina bất mãn cất cao giọng, móng tay đính đầy cườm chỉ về phía bàn snooker, “Người đó, cậu nhận ra là ai chưa?”

Lúc đi vào, Bùi Thi đã lưu ý đến bên kia có một người đàn ông vô cùng bắt mắt, nhưng cô không để ý, lần này vừa nhìn sang, cô hoàn toan trợn tròn mắt: Hạ Thừa Tư dáng vóc cao lớn đang đi lai trên mặt đất bóng loáng như gương, cây cơ trong tay cũng lắc lư theo động tác của anh.

“Có muốn thử xem không?” Giống như nhìn Hạ Thừa Tư một cái đã dấy lên lòng nhiệt tình của Tina, cô ta bắt lấy tay Bùi Thi muốn kéo cô dậy, “Đi, chúng ta qua đó chơi với anh ta.”

“Không, không, mình không đi.” Bùi Thi cảm giác sợ hãi chưa từng có.

“Tại sao? Cậu biết không, khoảng thời gian trước anh ta cầu hôn với một nghệ sĩ đàn violin, có điều bị từ chối rồi. Một khi như vậy, không chừng anh ta sẽ có hứng thú với cậu đó.”

Hạ Thừa Tư bước từng bước chân cũng khiến Bùi Thi run sợ trong lòng, cô sợ anh sẽ thấy mình. Trong đầu vang lên ầm ầm, cô nói dứt khoát: “Anh ta có bạn gái rồi.”

Tina há hốc, lập tức che miệng, giống như là nhận lấy đả kích rất lớn. Nhìn thấy cô ta chậm rãi ngồi xuống, Bùi Thi nghĩ cuối cùng có thể thở phào rồi. Cô lấy quà trong túi ra, chuẩn bị đưa cho thọ tinh xong rồi nhanh chóng rời khỏi đây, không nghĩ đến sau một khắc Tina lại la lớn lên: “Hạ Thừa Tư!”

Hạ Thừa Tư quay đầu lại, vốn chỉ muốn nhìn xem ai kêu mình, nhưng ánh mắt dừng ở trên người Bùi Thi không phẩy mấy giây, rồi cầm cây cơ trực tiếp đi về phía các cô. Cô gái mặc áo lông thú bên cạnh hận không thể vặn eo mình thành quai bánh chẻo. Tina cũng vì hành động của anh mà vừa mừng vừa lo: “Nghe nói anh có bạn gái rồi hả?”

“Đúng.” Hạ Thừa Tư trả lời Tina, nhưng ánh mắt sáng như pha lê lại nhìn Bùi Thi, “Ai nói với cô?”

Tina trực tiếp bỏ qua câu hỏi của anh, vội vàng nói: “Ôi, chuyện này lớn như vậy mà anh không nói với bọn tôi. Hại tôi tìm đối tượng cho anh khắp nơi. Là em gái lần trước tìm Carlton xin số điện thoại của anh hả?”

“Không phải.”

“Cũng đúng, mấy kiểu đại tiểu thư kia khẳng định không chịu được tính khí của anh. Loại đàn ông sự nghiệp như anh nhất định là tìm vợ hiền ngoan ngoãn ở trong nhà rồi.”

“Gần giống vậy.”

“Ơ, bị tôi đoán trúng rồi hả? Vậy rốt cuộc là ai?”

“Tina, cô tám quá rồi đó.”

“Tôi chính là bà tám mà, mau mau nói cho tôi biết đi! Anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ không có tâm trạng ăn uống gì đến lúc biết được mới thôi!”

“Nói cho cô đâu có gì ích lợi, cô cũng đâu biết.”

Sau khi Hạ Thừa Tư trả lời “Đúng”, tâm trạng vốn đã sa sút của Bùi Thi đã triệt để rơi xuống đáy cốc. Phía sau bọn họ nói gì, cô chẳng hề muốn nghe một chữ. Cô im lặng thật lâu, đột nhiên nhất thời thốt ra một câu hỏi kích động nhất trong mấy năm qua: “Anh và Hàn Duyệt Duyệt quen nhau à?”

“Đúng.” Hạ Thừa Tư trả lời dứt khoát.

“Hàn Duyệt Duyệt là ai? Hàn Duyệt Duyệt là ai? Có hình không?” Hiển nhiên Tina không biết gì về nhạc cổ điển.

Hạ Thừa Tư nhìn Bùi Thi chằm chằm, giống như là lang sói nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, sợ bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ không đáng kể nào: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, các người rất xứng. Hai người trò chuyện đi, tôi đi tặng quà cho thọ tinh.” Bùi Thi xách túi, ngồi xuống bên cạnh Jamie.

Cá tính của Jamie quả nhiên giống với bề ngoài của anh ta, là một tên con trai không cuốn hút người khác nhưng khá đáng yêu. Bùi Thi cũng không giỏi bắt chuyện với người xa lạ, thế như anh ta lại có thể hăng hái trò chuyện với cô hơn hai mươi phút trong cảnh huyên náo như vậy. Anh ta quả thật giống như là một phiên bản Sâm Xuyên Quang thu nhỏ. Bùi Thi rất thưởng thức người học cao hiểu rộng, khi anh ta nhắc đến có sưu tập một số CD hiếm của violin thì cô trực tiếp xin số liên lạc của anh ta. Rất nhiển nhiên Jamie ở trong giới này cũng không phải dạng vạn người mê. Cho nên khi nhìn thấy bọn họ trao đổi số điện thoại cho nhau, toàn bộ đám con trai bên cạnh đều hăng hái lên, tất cả đều đến đây góp gió thổi lửa, nói những lời kỳ quái như “Jamie của chúng ta còn là xử nam đó”.

Bùi Thi cảm thấy hơi mất vui, nhưng cũng nhận thấy được nơi này không phải là nơi có thể tán gẫu. Cho nên cô nói với Jamie sau này có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp, hôm nay vui chơi là chính. Nói xong câu này, cô hất tóc tùy ý, khi ngẩng đầu lên lại đúng lúc nhìn thấy Hạ Thừa Tư đang nói chuyện với người khác nhưng lại nhìn mình. Cô mất tự nhiên chuyển ánh mắt, nhận lấy xúc xắc mấy tên con trai đưa đến, làm một đội với Tina và một cô gái khác, chơi trò khoác lác với Jamie và hai tên con trai khác. Tina là tay lão luyện, vòng đầu tiên còn chưa đến lượt Bùi Thi đã hạ được ba tên đối diện. Vòng thứ hai cô lại giết chết một người, mới coi như là kết thúc lượt của mình. Sau đó đến Bùi Thi, tuy cô không chơi giỏi, nhưng bởi vì logic và phản ứng đều rất tốt, cho nên cũng đánh bại được hai tên con trai. Đổi lượt rất nhiều lần, con gái chỉ uống rượu hai lần, trong đó một tên con trai đã bị Bùi Thi đánh bại, rốt cuộc bái phục chịu thua: “Hôm nay nữ anh hùng quá nhiều, anh đây đi ra ngoài tỉnh rượu cái đã.”

“Đừng mà, anh đi rồi chúng tôi làm sao? Ba đánh hai à?”

Tina đang muốn cản tên kia lại thì đột nhiên một mùi hương thoang thoảng vờn quanh Bùi Thi. Hạ Thừa Tư ngồi bên cạnh Bùi Thi, ngón tay thon dài bắt lấy những viên xúc xắc kia, thả nó vào trong hủ: “Để tôi.”

“À, được!” Tina ra sức vỗ tay, “Thi Thi cố gắng lên, đánh bại anh ta! Cậu có thể đi ra ngoài nói với mọi người cậu đã đánh bại trùm bất động sản.”

Bùi Thi hơi chần chờ: “Không phải là anh không thể uống nhiều rượu hay sao?”

“Em chắc chắn là mình sẽ thắng vậy sao?” Hạ Thừa Tư cười lạnh nhạt, dáng vẻ đổ xúc xắc như không xem ai ra gì.

Nhìn thấy anh như vậy, cô nổi cơn giận: “Thua cũng đừng khóc.” Cô bỏ xúc xắc vào trong hủ lắc vài cái, nhìn kết quả xúc xắc giống như là giấu cơ mật quân sự. Có ba con ba, một con hai, một con sáu. Sau đó nghiêm túc tính điểm của mình. Không biết tại sao chỉ là chơi một trò chơi với anh, cô lại khẩn trương vô cùng, cô sợ mình thua.

Nhưng Hạ Thừa Tư chỉ hơi nghiêng đầu, hé ra một khoảng nhỏ, liếc mắt một cái, đặt ngón tay trên hủ, đợi nàng đọc trước.

Bùi Thi suy nghĩ một chút, nói: “Ba ba.”

“Bốn ba.”

Trả lời nhanh như vậy sao… Bùi Thi đấu tranh một chút, nói: “Năm ba.”

Hạ Thừa Tư uống một hớp sô đa, đưa ngón tay ra, làm một số sáu, lại làm một số ba. (Bên Trung ra hiệu số 6 là giơ ngón cái và ngón út, cụp ba ngón giữa lại, giống với động tác gọi điện thoại của chúng ta.)

Cô cảm thấy khả năng này không nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt Hạ Thừa Tư thật sự quá chắc chắn. Cô rối rắm hồi lâu, vẫn lựa chọn mở xúc xắc. Bốn con ba, một con năm. Hạ Thừa Tư đặt cốc sô đa xuống, nhận lấy nửa ly champagne mà chàng trai phía sau đưa đến, rồi đưa cho Bùi Thi.

Bùi Thi buồn bực ngồi về sau, đến phiên Tina chơi với Hạ Thừa Tư. Cô vốn nghĩ rằng vận may Hạ Thừa Tư tốt nên mình mới thua, nhưng không nghĩ đến tiếp theo đến phiên mình chơi với Hạ Thừa Tư. Tina ôm cánh tay Bùi Thi lắc tới lắc lui không chịu tha: “Vậy mà lại một đống ba, Thi Thi, cậu phải lấy lại mặt mũi cho phụ nữ chúng ta.”

“Được.” Bùi Thi nhất thời cảm thấy thân mang trọng trách, động lực muôn phần mãnh liệt đổ xúc xắc. Sau khi xem kết quả lại vô cùng khí thế nói. “Hai ba!”

“Hai bốn.”

Nhìn anh chưa hề nhìn xúc xắc đã trả lời nhanh như vậy, cô lại nhìn về số của mình, bên trong chỉ có một con bốn, sau đó nói không chắc chắn: “Ba bốn…” Hạ Thừa Tư trực tiếp đẩy ly Champagne về phía cô.

“Thi Thi à!” Tina uống một miếng Champagne, lại xông lên “Để mình!”

…………….

…………….

Không biết chơi mấy vòng, Tina và những cô gái khác đã say hoàn toàn, các cô nàng lảo đảo cùng nhau đi về phía phòng rửa tay, nói trở lại đánh tiếp. Bùi Thi cũng hơi quay quay, nhưng Hạ Thừa Tư chưa từng uống một ly rượu khiến cô cảm thấy không cam lòng lắm. Cô thề, chỉ cần thắng anh một lần, cô sẽ rút lui. Tuyệt đối không để mình kết thúc trong thất bại.

“Một mình đấu với anh?” Hạ Thừa Tư lộ ra nét cười hiếm thấy trên mặt, dịch một chút về phía cô, lắc lắc xúc xắc, lại chỉ tùy ý liếc mắt một cái, nói khẽ bên tai cô, “Ba năm!”

Tên đàn ông này thật sự không phụ các loại danh hiệu của anh, bất kể làm gì cũng ra dáng vẻ đã định liệu trước. Nhìn thấy anh tự tin như vậy, cô cảm giác mình giống như bị lửa, nhưng tuy là anh không gạt mình, thái độ cũng vẫn vậy. Cô nhìn số của mình, cắn răng nói: “Bốn, bốn năm.”

“Chắc chưa?” Giọng nói của anh tràn ngập mê hoặc, mắt như hồ nước sâu không thấy đáy.

Cô vốn hơi do dự, nhưng bởi vì không thật sự nắm chắc tâm lý anh và quy tắc, dứt khoát mở hủ của anh lên. Quả nhiên lại thua rồi. Lúc này cô không đợi anh đưa ly cho mình, bản thân đã cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch.

Nhất định phải thắng một lần.

Ôm niềm tin như vậy, kết quả chính là khi cô thật sự thắng được anh, cô đã say hơn cả bọn Tina. Cô chỉ nhớ mình hoan hô đẩy Hạ Thừa Tư một cái, sau đó trở lại ngồi bên cạnh Tina, tán gẫu với các cô nàng. Sau đó trí nhớ đã trở nên rất mơ hồ, cô chỉ nhớ được một số đoạn ngắn vụn vặt. Còn nhớ đến lúc mình say quá mức, nói cũng nhiều hơn lúc bình thường.

“Thi Thi cậu biết không, nhớ lúc học đại học, mọi người thích bàn tán nhất là chuyện trong party ai ghen với ai, ai thích ai, rồi ai lại về nhà với ai. Nghĩ lại khi đó thật khờ, nhưng mà rất hoài niệm đó.”

“Hoài niệm đến cái ngày party về nhà với một người không phải là bạn trai mình à? Tina, Wilde đã nói một câu, nếu muốn bạn trẻ lại thì chỉ cần đi làm chuyện ngu xuẩn lúc tuổi trẻ một lần nữa là được. Nếu mà hoài niệm như vậy thì tối nay chọn bừa một người dẫn đi đi… Mà cẩn thận chọn nhầm kẻ có vợ đó, ha ha.”

………..

………..

“Bùi Thi, em đi nhầm rồi, quay lại.”

“Cái gì, năm rồi sao? Em đổ ra sáu mà.”

“Em say rồi, anh đưa em về.”

“Sáu cũng không đúng hả? Vậy anh nói là mấy, đừng hòng gạt em.”

“Em đừng quay lại nữa, hiện tại trong phòng không còn ai, mọi người đi hết rồi.”

“Tất cả mọi người lắc ra năm? Vậy có mấy người…. Em tính xem…. Năm, sáu… Không được, em không tính rõ được nữa, đầu em choáng quá….”

“Em đi đâu vậy? Đó là nhà vệ sinh nam! Bùi Thi, đến đây cho anh!”

“Em không đi!”

“Lên xe.”

“Không! A, đau, anh buông em ra, đừng đụng vào em, đừng đụng mà… Ơ, ơ…. để…. để em uống nước miếng của anh, gớm chết được… Không được, em muốn mở cửa sổ hít thở, em muốn ói….”

Bùi Thi ý thức được đây không phải là chuyện đang xảy ra. Bởi vì ánh nắng sớm đã chiếu trên mí mắt cô. Có điều là mắt mở không lên. Nhưng mà, rốt cuộc là mơ hay là truyện lúc trước xảy ra, dường như đã rất khó phân biệt. Nhớ được sau khi mình bị tống vào sau xe, chiếc lưỡi mang theo hương thơm tiến vào trong miệng đầy mùi rượu của cô… Nghĩ đến đây cả người Bùi Thi đều tái mét. Sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì…

“Thả em xuống, tự mình em biết đi.”

“Em không say…. Anh cởi quần áo của em làm gì? A, anh muốn dìm chết em… lạnh quá, rất khó chịu…”

“Anh, anh, anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đừng sờ lung tung, buông em ra…”

Tất cả tình cảnh đều đứt đoạn thành những mảnh nhỏ, khiến cô có một loại đau khổ mất đi trí nhớ. Nhưng mà, sau khi toàn bộ những ký ức này hỗn độn chạy qua trong đầu, cô chỉ nhớ rõ được da thịt anh nóng như lửa, anh nói bên tai cô một câu: “Ướt lắm rồi. A Thi, anh tiến vào đây.”

“Không, đừng, anh, anh sẽ hối hận.”

“Tuyệt đối sẽ không.”

“Tuyệt đối sẽ, thật không thể mà.”

“Cho anh lý do.”

“Em, em còn là xử nữ, lần đầu tiên tuyệt đối không thể tùy tiện như vậy đã… Anh buông em ra, thật không được…” Đó là thời khắc cô tỉnh táo nhất trong cả buổi tối say rượu. Cô biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nếu không hôm sau tất cả đều tiêu đời.

Nghe thấy lời nói này của cô, người đàn ông kia yên lặng thật lâu trong bóng tối, hơi thở phả trên mặt cô, giống như là hô hấp nặng nề, hoặc giống như là một tiếng cười khẽ. Sau đó môi anh đặt lên môi cô, hôn thật tha thiết, đồng thời dịu dàng nâng mông cô lên như trẻ con, vừa hôn tha thiết với cô, mười ngón tay đan xen, vừa kiên định không đổi nhấn mình vào trong. Đau đớn ngay lúc đó khiến tiếng khóc cô rỉ ra từ làn môi của hai người. Cô dùng hết sức lực nắm lấy tay anh. Giống như anh cũng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của cô, cũng cầm lại tay cô thật chặc.

Đây là cơn ác mộng.

Đây nhất định là cơn ác mộng.

Bùi Thi chợt mở to mắt nhìn lên trần nhà. Cô đã đến nơi này, đây đối với cô mà nói tuyệt đối không xa lạ gì. Cô muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện mình đang gối lên cánh tay một người, có một cánh tay khác đang từ dưới luồng lên trên, che nửa người trên của cô. Mà cơ thể phía sau lưng và cơ thể của cô đều không một mảnh vải.

Bùi Thi cảm giác mình hơi thiếu dưỡng khí, cô mở to miệng, hít lấy không khí vài lần. Sau đó ngừng thở quay người sang chỗ khác.

Hạ Thừa Tư ngủ phía sau cô.

Lông mi của anh thật dài, sóng mũi cao và xương lông mày như vách núi trên thâm cốc, nửa gương mặt anh đều vùi trong gối nệm. Giờ khắc này cô gần như muốn khóc thành tiếng, nhưng điều cô có thể làm chỉ có che ngực lại, để tiêu tan đi cơn đau khó thể che giấu.

Anh ngủ rất say, nhưng mơ hồ cảm thấy người trong ngực cử động, cho nên đang ngủ nhưng mỉm cười kề đến, hôn một cái lên tóc cô, sau đó ôm cô chặc hơn nữa. Cái ôm này khiến cô tỉnh lại, thân dưới đau đớn như từ trong ra ngoài đã không thuộc về mình nữa. Trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, mỗi tấc da thịt cô đều bị ngón tay và đầu lưỡi người đàn ông này chạm qua, ngay cả hai chân cũng….

Vậy mà anh lại làm chuyện hèn mọn như vậy… Vậy mà mình lại bị anh làm chuyện gớm ghiếc như vậy….

Cô cảm thấy đã sắp ngạt thở. Đây mới thật là cơn ác mộng.

Tuy nói tối hôm qua cô gần như là trải qua dưới tình trạng chuếnh choáng, nhưng trước khi say rượu cô nhớ được rõ ràng: Thái độ lạnh lùng của anh lúc vừa mới gặp mặt, nụ cười xấu xa huênh hoang lúc anh đổ xúc xắc, sau đó cố ý thắng cô vô số lần, cuối cùng còn chuốc cô say mèm… Tuy lúc anh ngủ rất giống trẻ con không hề phòng bị, nhưng cô biết, sau khi anh thức dậy nhất định sẽ biến thành bộ dáng trước đây, ánh mắt luôn vô cảm lạnh lùng thẩm tra cô, nói không chừng còn cười nhạo cô. Nghĩ đến đây, cô đã tuyệt vọng đến mức hận không thể lập tức biến mất trên thế giới.

Lúc ngẩng đầu lần nữa, cô lại đối diện với đôi mắt nhìn mình chăm chú của anh. Cô vừa nhìn thấy thì trái tim giống như chịu một đòn nghiêm trọng. Trong bóng tối đêm hôm qua, anh cũng nhìn mình với ánh mắt phức tạp lại thâm tình như thế. Cô hoảng sợ, rút chặc bả vai, hận không thể chui xuống đất. Không được, không thể khóc, nếu không anh sẽ thật sự bắt được nhược điểm của mình. Thế nhưng chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vị chấp nhận của cô. Cô đỏ mặt lên tránh khỏi ngực anh, ngồi dậy, kéo chăn bao lại thân thể mình. Anh cũng ngồi dậy theo, nhìn thấy da thịt trên ngực bụng nửa người trên của anh, cô hét lên một tiếng, ném chiếc gối qua. Anh vững vàng chụp được chiếc gối, vứt qua đầu giường, giống như hoàn toàn không ngại cô sợ trạng thái khỏa thân của mình như vậy, anh nắm lấy tay cô dưới chăn: “A Thi, nghe được những lời nói hôm qua của em, anh thật sự rất hạnh phúc.” Anh nắm tay cô lên, đặt xuống nụ hôn thật dài trên mu bàn tay cô: “Rốt cuộc quan hệ của chúng ta đã thân thiết hơn một chút rồi.”

Thân thiết hơn một chút ư? Anh đã làm sạch chuyện không nên làm rồi cơ đấy! Bùi Thi rút tay mình về, không thể tin nhìn anh. Nhìn thấy phản ứng của cô, anh lại bật cười — Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy, hơn nữa mắt còn cong lên. Nụ cười rạng rỡ phát ra từ nội tâm, mà không phải là nụ cười khẩy phát ra từ mũi khi cô làm sai chuyện. Sau đó, anh đưa tay ôm cô vào lòng, thân thể Bùi Thi thoáng run lên. Dường như anh có thể nhận thấy cô không có cảm giác an toàn, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt cô, lại hôn cô từ gương mặt đến vành tai, giọng nói triền miên vô hạn: “Anh yêu em.”

Những lời này khiến Bùi Thi cảm thấy long trời lở đất.

Chịu không được nữa, lần đầu tiên cứ thế mà tùy tiện bị người đàn ông này…. Không có hôn nhân, không có tình yêu, thậm chí là quan hệ yêu đương cũng không có, bọn họ đã…. Anh còn đang yêu đương với Hàn Duyệt Duyệt nữa kìa. Mà lúc này đây, tay của anh còn siết lại, nắm lấy cô… Anh xem cô là gì đây chứ?

Cuối cùng không thể nhịn được nữa. Xấu hổ và giận dữ đã nung cô thành một màu đỏ.

“Anh vô liêm sỉ!” Cô đánh mấy cái vào ngực anh, nước mắt tràn mi, “Anh thật ghê tởm!”

Anh giống như bị người ta đánh cho một cú, hoàn toàn ngỡ ngàng.

“Không biết xấu hổ! Đây là anh đang trả thù!” Cô đẩy anh ra, nhưng vẫn không ngừng đánh loạn xạ trước ngực anh, “Thật quá đáng! Anh là kẻ có thù tất báo!”

“Anh không có.”

“Chính là anh đang trả thù! Bởi vì em khiến anh mất mặt trước mọi người, cho nên anh muốn em chịu nhục nhã kiểu này, thật thấp hèn!”

Hạ Thừa Tư chết lặng nghe cô nói, cảm xúc đau buồn còn chưa kịp dâng lên trong mắt, sắc mặt đã trở nên trắng bệch: “Lên giường với anh khiến em khó chấp nhận như vậy sao?”

“Tối hôm qua ngay cả say đến như vậy em cũng đã nói là không được, anh cho rằng bây giờ em sẽ vui hay sao?” Nước mắt rơi xuống theo cằm cô, cô vùi đầu trong chăn, loáng thoáng khóc không rõ tiếng: “Quả thật em hận đến mức không thể chết ngay lập tức!”

“Anh….” Anh lấy lòng bàn tay vỗ lên trán một cái, “Là anh hiểu lầm sao? Em không thích anh ư?”

“Không thích.” Thời gian nói chuyện với anh càng dài, chuyện tối hôm qua lại càng không cách nào biến mất khỏi đầu cô, cô ra sức lắc đầu, “Không thích, không thích! Cả đời này em cũng không thích mấy kẻ làm chuyện vậy với những người phụ nữ không rõ ràng.”

Anh ngơ ngác nhìn cô, thật lâu cũng không nói ra lời, cuối cùng hé miệng, lại giống như một người cùng đường bí lối tìm cơ hội sống cuối cùng: “Được, được. Dù anh hiểu lầm lời em nói, nhưng chuyện xảy ra trên hành động thực tế không thể nào là giả.”

“Chuyện gì? Em đã làm gì cho anh hiểu lầm?”

“Tối hôm qua ba lần, không lần đầu tiên anh chưa cho vào không tính, hai lần sau đó cũng là lúc anh ở bên trong… Lần đầu tiên em hẳn chỉ có đau đớn, nhưng tối hôm qua em vẫn một mực kêu tên anh, hơn nữa rất nhiệt tình. Cho nên nếu quả thật ghét anh, làm sao cũng không thể…”

Lời còn chưa nói xong, trên mặt đã bị cô tát một cái vang dội.

“Xấu xa!”

Cô ôm chăn trốn xuống giường, nắm lấy quần áo đã ném đầy trên đất, một mạch chạy như bay đến phòng tắm. Nghe thấy tiếng Hạ Thừa Tư xuống giường, cô quay đầu về phía anh nói: “Anh đừng đến đây, em không muốn nhìn thấy anh.” Anh chỉ có thể gắng gượng ngồi lại trên giường.

Trong trường học ở nước ngoài đều có khóa phổ cập kiến thức giới tính, đối với chuyện thế này cô có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Nhưng cô vẫn nhận định mình quá chú trọng đời sống tinh thần, cho nên tính tình hơi lãnh đạm. Mỗi khi có bạn học nữ cùng nhau thảo luận kinh nghiệm, cô không xấu hổ, cũng không tỏ vẻ hứng thú. Nhưng mà sau khi chuyện này thật sự xảy ra, cô lại phát hiện sự việc hoàn toàn không phải như vậy.

Lúc tắm, cô ý thức được có chất lỏng ấm áp chảy ra giữa hai chân. Vốn cho rằng là kinh nguyệt đến, cô cúi đầu vừa nhìn đã phát hiện ra thứ đó cũng không thuộc về mình, cả sắc mặt đều thay đổi. Hơn nữa mùi của anh vốn dính trên người, giống như rửa thế nào cũng không hết. Hạ Thừa Tư là tên cặn bã không thể nghi ngờ. Nhưng giờ khắc này cô còn ghét chính mình hơn. Bởi vì cô ở trong phòng tắm bốn mươi phút, đầu vẫn rất đau, nhưng không có một giây nào là trong đầu không hiện lên dáng vẻ trên giường của anh. Sẽ nhớ đến anh mắt và thân thể của anh, sẽ nhớ đến tiếng nói của anh, sẽ nhớ đến anh hôn khiến mình cong cả lưng lên. Hơn nữa, tim còn đập loạn nhịp giống như bị bệnh vậy. Chuyện này như đã chiếm hết toàn bộ cuộc sống của mình. Mình không biết tự ái như vậy thật sự rất đáng ghét.

Đợi khi cô mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng tắm, Hạ Thừa Tư đã áo mũ chỉnh tề đứng trước cửa sổ, đang nói chuyện làm ăn với người khác. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, ngay cả tạm biệt anh cũng không nói đã trực tiếp cúp máy, quay đầu lại: “Em đói không? Anh nấu bữa sáng cho em nhé?”

“Không, em muốn đi về.”

“Anh đưa em về nhé?”

“Không.”

“Anh đưa em về nhé? Anh lái xe rất nhanh.”

Hạ Thừa Tư nói chuyện nổi tiếng là dùng giọng điệu ra lệnh. Có lẽ đây chính là ngày anh dùng câu nghi vấn nhiều nhất. Nhìn thấy dáng vẻ anh có chút hèn mọn, cô lại hơi không đành lòng, nhíu mày nói: “Không được đưa em về đến cửa nhà, dừng ở gần đó thôi.”

“Được, anh lập tức đi lấy xe. Em thu dọn xong thì đi xuống, anh chờ em trong xe.”

Không biết có phải nguyên nhân do say rượu hay không, những thứ xảy ra ngày hôm nay đã khác hẳn với trước đây. Nhìn thấy dáng vóc anh cao lớn biến mất ở ngoài cửa, cô chỉ cảm thấy dù đã mặc quần áo đàng hoàng, nhưng mình cũng cảm giác như đã bị lột sạch. Thật ra thì giờ khắc này cô rất đói, cả người cũng không thoải mái. Hơn nữa, mới vừa rồi khi mình tắm, cô cũng nhớ lại một đoạn nói chuyện nguyên vẹn với anh lúc ở trên đường:

“Hạ Thừa Tư, anh còn nhớ được lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không… Ở London, lúc đó anh còn đang đi làm.”

“Nhớ được. Sao hả?”

“Nếu như lúc đó anh theo đuổi em thì tốt rồi.”

“….”

“Tại sao? Không vui à. Em chỉ đang nghĩ, nếu như khi đó anh theo đuổi em, có thể em sẽ không cần biết đến chuyện khó chịu như vậy…”

“Nếu như lúc đó anh theo đuổi em, em sẽ bằng lòng sao?”

“Có thể cũng sẽ từ chối anh trước mặt mọi người, không cho anh chút sĩ diện giống như lần trước. Nhưng người như anh chỉ cần kiên trì một chút, nói không chừng em sẽ dao động… Cứ như thế, bạn trai đầu tiên của em sẽ là anh, bây giờ anh cũng sẽ không có bạn gái…”

Trong khoảnh khắc đóng cửa nhà Hạ Thừa Tư lại, cô nghĩ, nếu như không có Hàn Duyệt Duyệt, có lẽ mình sẽ càng hy vọng nằm lì trên giường, để tên đàn ông quen vênh mặt hất hàm sai khiến kia đi nấu ăn, bưng bữa sáng đến giường, biết điều hầu hạ cô. Sau đó, cô sẽ tựa vào lòng anh nghỉ ngơi cả buổi sáng, hoặc là cả một ngày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.