Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Chương 22



Nói Bảo Bối đi tới công ty Tiêu đại thần, trong lòng
rất khẩn trương , dù sao cũng là lần đầu tiên đến. Hơn nữa, lần này đến, hình
như là có mục đích riêng .

Lắc mình tiến vào, đi đến chỗ tiếp tân đưa giấy thông
hành.

Cô gái đánh giá Bảo Bối vài lần, hỏi: “Tiểu thư xin
hỏi cô tìm ai?”

Bảo Bối suy nghĩ , trực tiếp tìm tổng giám đốc Tiêu
Nại không tốt lắm, vì thế nói: “À, tôi tìm tiên sinh Vu Bán San bộ kế hoạch,
tôi là cháu gái ông ấy.”

Cô gái rất lịch sự nói: “Tôi bấm số giúp cô, tôi cần
xác minh thân phận.”

“Không có việc gì, cần mà.”

Chỉ chốc lát sau, điện thoại liền chuyển được, Bảo Bối
giả bộ ngọt giọng nói: “Ai da, chú Ngu Công, cháu là cháu gái Bảo Bối nè, mau
xuống tầng đón cháu, cháu chờ chú, tạm biệt.” Nói xong, cười cười run rẩy hết
cả người, hoàn toàn không để ý tới 4 cô gái trong đại sảnh nhìn mình với ánh
mắt khinh bỉ.

Hắc hắc, Chú Ngu Công, thật ngại quá, cuộc sống rất
nhàm chán, trêu chú một chút.

Chỉ chờ một hồi, liền nhìn thấy vẻ mặt như đường cháy
của Ngu Công, Bảo Bối vội vàng đón chào, ôm lấy cánh tay Ngu Công: “Ai da, Chú
Ngu Công tại sao chậm như vậy, người ta chờ lâu lắm rồi. Đi thôi, đưa cháu đi
thăm công ty chú.”

Ngu Công liên tục toát mồ hôi: “Bảo Bối của chú à,
cháu tạm tha cho chú đi, chú ở trong công ty, cũng không có mặt làm người.” Dư
quang nhìn đến sắc mặt các cô gái kia, Ngu Công nhịn không được rùng mình một
cái.

Bảo Bối chơi rất vui, còn không muốn chấm dứt đâu.

Vẻ mặt Ngu Công cầu xin: “Ai, chúng ta còn đang họp
mà, đang chuẩn bị phê bình một người, chú còn bỏ cả việc lớn xuống đón cháu,
cháu đến, ngay cả lão Tam cũng chưa nói mà……”

Bảo Bối thu hồi mặt vui đùa: “Ai đáng để ba mẹ cháu tự
phê bình, còn phải gọi cả chú My.”

Ngu Công lòng còn sợ hãi với Bảo Bối: “Còn…… Còn
không phải Bạch Tuyết kia à, giống như gần đây chọc vào cái bị ý, Hách My và KO
mấy ngày hôm trước không phải đi ra ngoài sao? Lão Tam và chú mấy ngày nay bận
việc, cô bé kia liền coi trời bằng vung, gây sóng gió .”

Bảo Bối kinh ngạc: “Bạch Tuyết?? Cô ta không
phải……? Không phải, cô ta rốt cuộc làm gì ?”

Ngu Công nghiêm lại nói: “Thật ra là cô ta trộm acc,
nhưng sự thật rất phức tạp , không phải trộm acc đơn giản, nếu cháu cảm thấy
hứng thú, thì theo chú lên xem.”

Bảo Bối cân nhắc rồi, vẫn quyết định đi lên nhìn một
cái, khéo như vậy? Trộm acc? Đây hình như còn liên quan đến mình

Bảo Bối đi theo Ngu Công lên tầng cao nhất, một chân
bước ra khỏi thang máy, giọng mẹ mình liền truyền đến: “Bạch Tuyết, làm như
thế, cô có thể được cái gì? Công ty chúng tôi đối đãi với cô cũng không tệ, cô
đã ngồi lên vị trí này, còn muốn gì nữa!”

Bạch Tuyết như chống lại Vy Vy, cường ngạnh trả lời:
“Đúng là bởi vì ngồi đến vị trí này, tôi là dựa vào thực lực của tôi, dựa vào
cái gì mà tôi kém người ta? Người tôi thích, dùng thực lực của mình đoạt lấy.
Chỉ là tình hình lần này đặc biệt, thủ đoạn của tôi chỉ mạnh một chút mà thôi.”

Vy Vy thật ra cũng không thích Bạch Tuyết, người phụ
nữ này không ngờ lại làm ra chuyện này ở công ty, nếu để tin này lộ ra, ai còn
dám chơi trò của họ nữa. Tức giận nói: “Không phải thực lực của cô rất mạnhsao?
Vì sao không trực tiếp cướp về, còn khống chết NPC, NPC Trí Năng nhiều chức
năng kia, cô biết không? Bọn Tiêu Nại làm bao lâu mới có thành quả ấy, cô sửa
lại, làm hỏng hết, đây ảnh hưởng đến công ty thế nào, cô biết không?” Vy Vy nói
xong, mặt cũng đỏ lên.

Tiêu đại thần ôm vai nương tử của mình, không nói một
lời.

Bảo Bối ở trong góc, nghe bọn họ nói, hỏi Ngu Công:
“NPC Trí Năng?”

Ngu Công xem xét Bạch Tuyết: “Cái kia là hạng mục do
KO phụ trách, lão Tam và anh cháu cũng tham dự , NPC Trí Năng kia nghe nói có
thể biến thành các loại nhân vật NPC, chẳng may ngày nào đó người nào trong
công ty xin nghỉ, đều có thể dùng được. Vốn là hạng mục tốt, bị cô gái kia sửa,
liền hoàn toàn bỏ đi.

Bảo Bối rất là nghi ngờ: “Cô ta sửa lại làm gì?”

Ngu Công ảo não nói: “Đi sửa lại nhân vật trò chơi, cô
ta biến NPC Trí Năng thành nhân vật trò chơi, nói cách khác, cô ta gián tiếp
trộm acc, xâm phạm riêng tư củangười chơi, còn hủy thành quả lớn nhất. Đều do
chúng ta rất sơ ý, phòng đến phòng đi đều phòng không được cô ta, mật mã văn
kiện kia, đều bị cô ta phá.”

Bảo Bối nghe xong cả kinh: “Làm sao có thể bị phá?”

Ngu Công hừ lạnh một tiếng: “Ai biết, cô ta trộm được
pass ở đâu? Mấy ngày nay KO đi ra ngoài, tám phần là thừa dịp này mà làm.”

Bảo Bối nghĩ đến cái gì đó: “Vậy chú có biết, người
chơi bị cô ta hack là gì?”

Ngu Công lắc đầu: “Không biết, nhưng nghe nói cấp bậc
không địch lại, chơi rất tốt, nhưng Bạch Tuyết này vừa vào, đã ly hôn hộ người
ta.”

Bảo Bối nhíu mày: “Chú Ngu Công, nếu cháu không đoán
sai, cái người bị ly hôn, là cháu.”

Ngu Công nhịn không được kêu lên: “Thật hả? Trách
không được lão Tam coi trọng chuyện này như vậy, chú thấy kỳ kỳ, thì ra là
chuyện của cháu.”

Bảo Bối hé miệng cười.

Hách My nghe bên cạnh có động tĩnh, hô: “Ngu Công, làm
gì mà líu ríu thế, không phải bảo cậu đi đón tiểu muội muội sao, dẫn tới đây?”

Ngu Công cười hắc hắc: “Dẫn liền đây, tiểu muội muội
này thẹn thùng, trốn tránh không dám gặp người đó.”

Hách My nhíu mày lại: “Đi ra đây, cậu thật bò, tầng
cao nhất cậu cũng dám dẫn người lên, đừng nói cậu bắt nạt tiểu muội muội nhé.”

Ngu Công đứng lên: “Cái gì, nếu cậu đuổi xuống, tôi
trực tiếp chuyển vào Ni Á nhớ.”

Hách My cười gian: “Cậu nói đi, đừng trách tôi không
giữ mặt mũi cho cậu.” Nói xong, cuốn cuốn tay áo, đu đến bên này.

Bảo Bối nhịn cười to xuống, trực tiếp nhảy ra: “Ha ha,
chú My, sợ là để chú thất vọng rồi, Ni Á tuy là chỗ tốt, nhưng không phải nơi
hưởng phúc, cho nên, cháu không đi đâu. Các chú đừng có đuổi cháu.”

Hách My kinh ngạc, lui lui theo thói quen đến bên cạnh
KO, chỉ vào Bảo Bối: “A, anh xem, đó có phải Bảo Bối không?”

Tiêu Nại nhìn Bảo Bối đang định nói, Vy Vy mở miệng
trước: “Bảo Bối, con đổi tính à, trước kia gọi con đến công ty chơi, con chết
sống không chịu, giờ sao lại chủ động tới cửa.”

Bảo Bối uất ức nói: “Ai! Đến công ty, tự nhiên là có
việc, nhưng thật ra mẹ à, con bị bắt nạt thành như vậy , mọi người cũng không
về nhà, trong nhà một người cũng không có.”

Vy Vy cũng nghe Hách My nói chuyện của Bảo Bối, rấ đau
lòng, ôm Bảo Bối: “Bảo Bối không cần khổ sở, mẹ sẽ giải hận cho con, lại nói,
đều tại ba con, tối hôm qua mẹ vốn lo lắng con ở nhà một mình, muốn về , nhưng
ba con nói cái gì mà trưởng thành cái gì mà lớn thành rồi, còn không cho mẹ
về.”

Tiêu Nại nhíu mày: “Vy Vy, là anh vì tốt cho Bảo Bối.”

Vy Vy cong miệng, hừ không lên tiếng: “Em…… Biết.”

Bảo Bối cũng nói: “Mẹ à, là ba tốt với con, mọi người
biết là được rồi, nhưng, con đã ly hôn …… Còn, còn nói nặng như thế với Mộ
Sanh……”

Nói xong, nhảy đến trước mặt Bạch Tuyết: “Dì Bạch, vì
sao dì lại làm thế, cháu không đắc tội với dì, dì thích Mộ
Sanh?”

Mặt Bạch Tuyết đã sớm trắng bệch: “Đúng, tôi coi trọng
anh ấy, nhưng tôi không ngờ cô là con gái ông chủ, trách không được máy tính
của cô tôi không vào được, tôi đã thua ở điểm này.”

Bảo Bối nhìn chằm chằm cô ta, thở dài: “Nhưng cô làm
như vậy, Mộ Sanh cũng sẽ không coi trọng cô đâu, vì cô là chị họ của Lưu Cảnh,
không so đo với cô, nhưng, cô làm như vậy, không có chỗ nào hay cả.”

Bạch Tuyết hổn hển: “Cho nên nói tôi thua ở điểm này,
tôi thua thân thế của cô, nếu cô không phải con gái ông chủ, tôi sẽ không bị
anh ấy phát hiện, tôi có thể dùng acc của cô. Tôi thích anh ấy lâu như thế, cô
dựa vào cái gì mà chiếm vị trí phu nhân của anh ấy chứ?”

Tiêu Nại nghiêm mặt: “Vì con bé là con gái tôi, cho
nên nó mới xứng có được đồ tốt nhất, đây là mệnh trời, có người dùng hết tâm cơ
cũng không thay đổi được số mệnh.”

Bạch Tuyết lẩm bẩm nói: “Mệnh sao? Tôi vốn không có
loại mệnh này?……”

Tiêu Nại giọng lạnh như băng truyền đến: “Đúng, cô
không có. Với cá tính của cô nhất định sẽ không có số phận này, cô có thể đi
rồi, hi vọng về sau không gặp lại nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.