Dịch & Biên: Hanoi1946
“Chết đi!”
“Chết đi!”
Dương Quần điên cuồng gào thét, từng dao từng dao đâm lia lịa vào phần gáy của con Zoombie khổng lồ, mũi dao cắm vào phần gáy, làm rách da thịt, rồi đâm vào hộp sọ. Một tiếng “Rắc!” vang lên, lưỡi dao bị gẫy làm đôi.
Đầu của nó…sao lại cứng đến vậy!
Đang nghĩ ngợi thì con Zoombie bỗng nhiên xoay đầu , giương đôi mắt tràn đầy sự oán hận cùng tham lam liếc về phía Dương Quần. Đôi mắt tràn đầy dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhìn biểu hiện của con Zoombie, Dương Quần lần thứ hai chấn động. Hắn cố gắng đứng dậy, rồi chậm rãi đi ra phía sau giá để hàng, ở đằng sau đấy có một chiếc tủ chữa cháy, trong đó cất một cây rìu chữa cháy.
“Loảng xoảng!”
Tiếng thủy tinh bị vỡ, cây rìu chữa cháy màu đỏ đã bị Dương Quần nắm chặt . Sau đó hắn lại chậm rãi quay lại chỗ con Zoombie đang nằm. Hình như cánh tay con Zoombie có thể cử động, đầu của nó khẽ xoay sang một bên.
Bị thương nặng thế mà…sức sống của nó thật mạnh mẽ!
Hai tay Dương Quân giơ cây rìu chữa cháy lêncao quá đầu, lưỡi rĩu tản ra một tia sát khí. Đôi mắt Dương Quần tràn đầy sự cuồng nhiệt.
Bản thân mình rốt cuộc đã thành công! Vượt qua được cực hạn của cơ thể chiến thắng kẻ thù mạnh mẽ vô cùng.
Rốt cuộc cũng chiến thắng!
Như vậy!
Kết thúc đi!
“Phập!”
Tiếng động lớn vang lên khi Dương Quần cầm cây rìu chữa cháy rồi dùng hết sức bổ mạnh xuống phần gáy của con Zoombie.
“Ngao..ô!”
Tiếng kêu nghẹn ngào thống khổ phát ra từ mồm con Zoombie, dưới một rìu bổ xuống thân thể con Zoombie khẽ run rẩy.
Lưỡi cây rìu chữa cháy đang gim sâu vào phần gáy con Zoombie.
Dương Quần dẫm một chân lên đầu của nó, hai tay dùng lực mạnh mẽ rút cây rìu chữa cháy ra, vì dùng quá nhiều sức khiến cơ thể Dương Quần khẽ lảo đảo suýt chút nữa thì té ngã.
“Chết đi!”
Dương Quần lại hét lớn, rìu chữa cháy lần thứ hai vung lên. Lưỡi rìu bổ xuống trúng vào vì trí của nhát bổ đầu tiên, tạo ra một vết cắt sâu trên đầu Zoombie.
“Chết đi!”
“Chết đi!”
Ba rìu, bốn rìu, năm rìu, sáu rìu…
Dương Quần không biết mình đã bổ ra bao nhiêu phát, hắn chỉ có thể dùng hết sức lực toàn thân mà liều mạng ra đòn. Máu tím đen cùng với não trắng văng tung tóe, không biết đến nhát rìu thứ bao nhiêu, đến tận khi lưỡi rìu bị mẻ và sức cùng lực kiệt thì cơ thể con Zoombie khổng lồ cũng đã không còn cử động nữa.
Hai chân Dương Quần mới mềm nhũn, vô lực té ngã xuống bên cạnh.
Chết như vậy sao!
Mình đã thành công!
Cứ như vậy mà chết đi!
Bất quá cũng không quan hệ gì cả…Ít nhất..mình cảm thấy thật thỏa mãn.
Sự lạnh lẽo cùng cái chết đang dần bủa vây lấy Dương Quần. Cơ thế hắn mất quá nhiều máu, hơn nữa hắn bị vô số các vết thương nghiêm trọng.
“Sợ rằng mình sẽ bị lây nhiễm!” Dương Quần thầm nghĩ. Theo thông báo trên tivi, khi bị Zoombie cắn bị thương, người bị cắn sẽ nhanh chóng biến thành quái vật. Mình đã bị cắn vài lần, có lẽ sẽ biến thành một trong số chúng.
Lực lượng trong cơ thể Dương Quần dần dần biến mất. Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Cơ thể mình đang chết dần.
Thế nhưng…Thơm quá…mùi gì vậy!
Thơm quá!
A…đây là mùi thịt hầm sao.
Không…Là mùi xương sườn xào chua ngọt…không phải…là mùi thịt gà nướng..
Thật là thơm…
Mũi Dương Quần ngừi thấy một mùi vị vô cùng thơm ngon không biết từ đâu bay tới. Mùi vị nào mà tuyệt vời đến vậy.
Chỉ thấy từ trong miệng vết thương trên đầu con Zoombie khổng lồ từ từ chảy ra một dòng chất lỏng sền sệt màu xanh biếc.
Không phải là não của nó. Màu của nó giống như màu đờm dãi chảy ra từ trong mũi người ra vậy, thật là kinh tớm
Thế nhưng khi Dương Quần ngửi thấy mùi vị của chất lòng đó, một mùi thơm ngào ngạt bốc lên, giống như một món ăn cực phẩm của nhân gian.
Thật là muốn ăn..
Dương Quần chậm rãi giơ cánh tay lên, hắn đã không còn chút sực lực nào, thế nhưng dục vọng ham muốn khiến cơ thể hắn sản sinh ra được một chút sực lực cuối cùng.
Khẽ giữ cái thứ chất lỏng sền sệt màu xanh trong lòng bàn tay, mùi vị thơm ngon khiến hắn chỉ muốn ăn sạch nó.
Ăn nó!
Ăn nó!
Phảng phất như lời thì thầm của ác quỷ, mê hoặc, dụ dỗ hắn. Giống như con nghiện được hít thứ ma túy nguyên chất, giống như là tửu quỷ được uống loại rượu ngon hảo hạng.
Không có khả năng chống đỡ.
Dương Quần chậm rãi hé mở đôi môi khô nứt, thè đầu lưỡi ra khẽ hút một cái. Cả khối chất lỏng sền sệt màu xành nhanh chóng bị hút vào trong miệng hắn.
A…một mùi vị thật là ngon lành. Tế báo toàn thân dường như đang reo hò vui sướng. Cảm giác thật sự tuyệt vời giống như đang bồng bềnh trên mây vậy.
Dương Quần có cảm giác mình sắp bay lên trời.
Bất quá cảm giác hạnh phúc thoải mái chỉ kéo dài ngắn ngủi.
Ngay sau đó, bụng hắn truyền đến một cơn đau đớn khủng khiếp. Cơn đau này lấy một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lan truyền ra toàn thân, đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Đau nhức!
Đau nhức!
Cơn đau từ trong lục phủ ngũ tạng. Cảm giác như bị lột da, lóc xương. Giống như hàng vạn con kiến đang cắn xé nội tạng cùng xương cốt của mình. Ngay cả bộ não cũng bị đông cứng.
Giống như có từng con sâu bọ đang chui rúc bên trong thân thể, cùng với hàng vạn con kiến đang xẻ thịt lóc xương.
Cơn đau kinh khủng khó có thể chịu đựng được.
Dương Quần cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung đến nơi. Sắp bị nghiền nát. Sắp bị sâu bọ ăn sạch.
Khó chiu…Vô cùng khó chịu.
Dương Quần chỉ muốn nhanh chóng chết đi, chết để không phải chịu sự hành hạ của những cơn đau. Loại đau đớn này nó đến từ tận sâu trong linh hồn, đến từ mỗi tế bào của cơ thể. Không có chỗ nào là không đau đớn, cảm giác này còn vượt quá cả sự tra tấn của Mãn Thanh Thập Đại Nhục Hình..
“A..a..a..a.a!”
Tiếng kêu gào thét trong đau đớn thống khổ. Sắc mặt Dương Quần trở nên đỏ bừng, thân thể hắn không ngừng lắc lư, vặn vẹo.
Lúc này cả cơ thể Dương Quần trở nên đỏ rực, huyết mạch trương phồng, từng luồng hơi nóng từ cơ thể hắn tỏa ra. Không khí xung quanh bị đốt nóng, vặn vẹo, giống như cơ thể Dương Quần là một lò lửa, màu đỏ dần dần lấp đầy toàn bộ hai mắt, Dương Quần cảm giác cơ thể của mình đang dần bị hòa tan.
“A..a..a..a..”
Từ trong tiềm thức, Dương Quần phát ra tiếng kêu gào.
Thời điểm da thịt Dương Quần gần như bị hòa tan, thì một bông hoa bằng lửa đỏ rực như máu xòe cánh nở rộ trên người hắn.
Đó là…Một bông hoa lửa màu đỏ rực, không có gì có thể lí giải nổi tại sao ngọn lửa lại có màu đỏ như máu. Ngọn lửa màu đỏ không ngừng xuất hiện trên cơ thể Dương Quần, không ngừng nở rộ, lay động. Dưới sức nóng của ngọn lửa màu đỏ, da thịt toàn thân của Dương Quần dường như đang bị hòa tan.
Dương Quần đau đớn thống khổ vùng vẫy.
Cánh tay hắn đập nhẹ lên người con Zoombie khổng lồ nằm gần đó. Ngọn lửa đỏ như máu, phảng phất tìm được mục tiêu, toàn bộ ngọn lửa chậm rãi di chuyển chạy dọc theo cánh tay Dương Quần hướng về phía thân xác con Zoombie khổng lồ.
Thời điểm ngọn lửa màu đỏ chạm đên mục tiêu, ngọn lửa bỗng nhiên trở nên điên cuồng nhanh chóng chui vào trong da thịt con Zoombie khổng lồ, chỉ trong chốc lát cả cơ thể khổng lồ đó đã bốc cháy rừng rực.
“Xì..xì…xì..” Thân thể con Zoombie khổng lồ đang bị thiêu cháy, tốc độ rất chậm, nhưng lại dị thưởng ổn định, vô luận là da, bắp thịt, gân cốt hay là máu đều bị bông hoa lửa mảu đỏ từ từ hòa tan, tinh luyện.
Cuối cùng thứ máu màu tím đen của Zoombie dần dần trở nên đỏ rực, vô luận bất cứ bộ phận nào trên cơ thể con Zoombie khổng lồ toàn bộ bị hòa tan biến thành chất lỏng và trở nên đỏ rực như máu.
Loại chất lỏng màu đỏ này giống như các nhánh của con sông dần dần hội tụ làm một, chậm rãi chảy về phía Dương Quần rồi thẩm thấu qua da, chui qua các lỗ chân lông, qua lỗ mũi, qua miệng, qua mắt, và từ các vết thương chảy vào trong cơ thể Dương Quần.
Mà cơ thể Dương Quần cũng bắt đầu có những biến đổi lớn…