Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn khiến tâm trạng của cục trưởng Lâm hoàn toàn bị xoay chuyển. Ông ngỡ rằng Tạ Kỳ Ngôn sẽ buông bỏ cố chấp, ngoan ngoãn viết cho mình bản báo cáo bàn giao. Nhưng ánh mắt chân thành và nghiêm túc khi nói về lệnh lục soát, thực sự không giống như đùa.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cháu tính ép chết chú à?” Cục trưởng Lâm lớn giọng.
“Không ạ! Cháu tin những phát hiện mới sẽ làm chú bất ngờ đó.”
“Xin một lệnh lục soát còn chưa đủ bất ngờ à?” Ông mỉa mai, nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn rất bình thản. Cô hiểu tâm trạng như ngồi trên đám lửa của Lâm Chính khi sự khiển trách của cấp trên liên tục đổ xuống, sức ép từ truyền thông và người nhà trước tốc độ phá án chậm chạp của cảnh sát.
Nhưng càng vào hoàn cảnh như thế, càng không thể loạn.
“Cháu muốn mở cuộc họp để trình bày rõ ràng.”
“Hàn Hân Đình dạy hư cháu quá rồi đấy. Làm việc ngông cuồng như thế từ bao giờ?” Cục trưởng Lâm hậm hực. Với bản tính của Tạ Kỳ Ngôn, nếu đã yêu cầu mở họp, chắc chắn là có phát hiện đáng giá.
“Không phải ngông cuồng mà là tự tin.”
“Được! Để chú coi trong hồ lô của hai đứa có gì. Chú sẽ chuẩn bị lệnh khám xét, nếu cuộc họp mang ra đủ bằng chứng thuyết phục, chú sẽ ký cho cháu. Ngược lại, cháu phải viết một bản kiể điểm cho chú.” Cục trưởng Lâm nghiêm khắc.
Tạ Kỳ Ngôn nở nụ cười tươi căng tràn trên mặt, gật nhẹ đầu thay cho một lời đồng ý với lời đề nghị của cục trưởng Lâm.
Buổi họp nhanh chóng được sắp xếp, mọi người trong phòng trọng án đã có mặt đầy đủ, chỉ trừ lão Bân và Tiểu Cảnh. Họ nhận được tin về chuyện ẩu đả của anh em nhà họ Từ nên đã nhanh chóng đến đồn cảnh sát xem xét tình hình.
“Được rồi! Tạ Kỳ Ngôn, nói xem cháu có gì?” Cục trưởng Lâm gấp gáp.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh nhẹn viết những thông tin cần thiết lên bảng trắng lớn để mọi người dễ dàng hình dung.
Theo đó, tất cả các bằng chứng như lời khai của nhân chứng cho biết chính Từ Hiểu Sung là người đã có những tranh cãi kịch liệt với Từ Quang Kiệt ngay trong ngày xảy ra vụ án, nút áo của Từ Hiểu Sung được tìm thấy dưới chân ghế gần kệ sách trong phòng của Từ Quang Kiệt.”
Chúng tôi tìm thấy thuốc trợ tim trong phòng sách hoàn toàn bị tráo thành thuốc bổ. Người có thể làm được chuyện đó chỉ có thể là người trong nhà họ Từ. Chúng tôi biết được phòng làm việc của giáo sư Từ vốn không thể tùy tiện vào, ngay cả vào quét dọn thì cũng phải có lệnh của ông ấy. Người có thể ra vào mà không cần xin phép là Từ Hiểu Sung, Từ Hiểu Chí, Mẫn Kỳ.”
“Tiểu Ca biết được trước đó bệnh tình của Từ Quang Kiệt đã được kiểm soát, nhưng hai tuần gần đây, bác sĩ lại thấy tình hình tim mạch của ông trở nặng thất thường, nghi ngờ ông ấy bỏ cử thuốc trợ tim, có khuyên rằng ông không thể bản thân gặp chuyện quá kích động nếu không sẽ gây nguy hiểm. Điều trùng hợp là, Từ Hiểu Sung trước và sau thời gian tái khám của Từ Quang Kiệt đã đến bệnh viện để hỏi thăm về tình hình sức khỏe của bố mình.”
“Hơn nữa, tình hình tài chính của Từ Hiểu Sung đang ngày càng nguy cấp, hắn nợ tín dụng đen, quyền thừa kế bị truất bỏ khiến hắn ta rất tức giận và thường xuyên tranh cãi với ba của mình.”
“Cục trưởng.”
Khi Tạ Kỳ Ngôn chưa hoàn thành hết câu, lão Bân và Tiểu Cảnh lại vội vàng chạy vào phòng để thông báo tin tức với họ.
“Cục trưởng! Sếp Tạ!” Lão Bân vừa thở hổn hển vừa nói.
“Có tin tức gì à?” Tạ Kỳ Ngôn chăm chú chờ câu trả lời của lão Bân.
“Chúng tôi vừa đến đồn cảnh sát để xem qua tình hình khi nhận tin hai anh em họ Từ vì ẩu đả mà bị bắt. Từ Hiểu Chí bị thương tích khắp mặt, nguyên nhân là do anh ta phát hiện Từ Hiểu Sung mang những món đồ của Từ Quang Kiệt đem bán. Cả hai anh em đã gây nhau, Tử Hiểu Sung cho rằng em mình lắm chuyện nên đã cho em mình một trận.”
“Nhưng chúng tôi cũng điều tra thêm được chuyện họ đánh nhau và đến đồn không phải là lần đầu. Trước đó khi còn ở thành phố, họ từng bị mời về đồn vì ẩu đả rồi. Lúc chuyển về Tô Hàn cũng có đánh nhau một lần ở quán bar.” Tiểu Cảnh nhanh chóng bổ sung. . truyện ngôn tình
“Ngoài ra, chúng tôi biết được Từ Hiểu Sung có tiền sử bạo lực.” Nói xong lão Bân thở hắt một tiếng.
“Cục trưởng. Tổng hợp các thông tin cho thấy, tất cả đều chỉ về Từ Hiểu Sung.” Tạ Kỳ Ngôn kết luận.
Khi lắng nghe toàn bộ báo cáo, cục trưởng Lâm ngã vào lưng ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bảng lớn để hình dung mọi mối nối của vụ án. Ông nở nụ cười.
“Tạ Kỳ Ngôn mời Từ Hiểu Sung về nói chuyện.” Nói xong, cục trưởng Lâm đứng dậy, quay lưng bước đi mặc cho những ánh mắt của các trinh sát phòng trọng án đang đổ dồn vào mình để chờ đợi.
“Lát nữa đến phòng chú lấy lệnh lục soát. Có cái gì nghi ngờ mang hết về đây.”
“Vâng ạ!” Tạ Kỳ Ngôn hồ hởi, lớn tiếng đáp ứng lời của cục trưởng.
Trước khi bọn họ xuất phát, Tạ Kỳ Ngôn đưa cho Tiểu Cảnh bức ảnh mình chụp được trong chiếc hộp tìm thấy dưới ngăn bí mật của phòng làm việc trong nhà Từ Quang Kiệt. Cô muốn mau chóng điều tra về lý lịch người phụ nữ và đứa nhỏ trong hình. Có vẻ đó không phải là Từ Hiểu Sung.
Ngay khi có lệnh, không chần chờ, Tạ Kỳ Ngôn đã tìm đến phòng làm việc, triệt để phong tỏa và nhanh chóng lấy cuốn nhật ký trong ngăn bí mật, cùng các loại đồ dùng đáng nghi trong nhà họ Từ để mang về sở. Hơn nữa, với sự tham gia của pháp y, mọi người xác định, phòng sách chính là hiện trường gây án đầu tiên.
Tay vịn chiếc ghế lớn đặt gần kệ sách phát hiện dấu máu, chiếc ghế xếp với phần bàn ngồi có dạng hình tròn được nhét sâu dưới đáy tủ. Ngoài ra, trên sàn nhà, dưới tác dụng của các chất hóa học, dù không phát hiện vết máu nhưng lại ẩn chứa dấu giày.
Có lẽ nơi đây đã từng được lau dọn sau khi vụ án xảy ra. Tuy nhiên, dưới sự phát triển hiện tại của kỹ thuật pháp chứng cũng như con mắt tinh tường của Hàn Hân Đình, rất ít sự nghi ngờ nào được phép tồn tại.
Dựa trên những nghi điểm mà cảnh sát thu thập, Từ Hiểu Sung đã lập tức được đưa đến phòng thẩm án đối mặt với Tạ Kỳ Ngôn và lão Hổ. Những người còn lại quan sát từ bên ngoài.
Khác hẳn với tốc độ giải án, Tạ Kỳ Ngôn lại thể hiện một thái độ từ tốn và chậm rãi. Cô không hề đề cập điều gì về vụ án hay vụ ẩu đả xảy ra giữa hắn và em trai, thậm chí, mở miệng hỏi han xem Từ Hiểu Sung muốn uống thứ gì ngoài nước lọc không. Cách tiếp cận này khiến nhiều người quan sát bên ngoài khó hiểu.
“Vừa mới từ đồn về, có phải hơi mệt không?” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng mềm mỏng.
“Uống một chút cà phê cho tỉnh táo. Cà phê ở tổ trọng án chúng tôi là hàng tuyển đó.” Tạ Kỳ Ngôn vui vẻ đẩy ly cà phê nóng vẫn còn bốc hơi khói về phía Từ Hiểu Sung.
Thế nhưng, sự nhẹ nhàng của Tạ Kỳ Ngôn càng khiến Từ Hiểu Sung trở nên hoang mang cực độ. Chẳng phải cảnh sát nói với người nhà họ là cái chết của Từ Quang Kiệt ẩn chứa nghi ngờ hay sao? Chẳng phải đến bây giờ mọi thứ vẫn chưa được công bố dù Từ gia đã liên tục gây sức ép? Chẳng lẽ họ đã điều tra được gì?
Những câu hỏi liên tục thoáng qua trong đầu khiến nhịp tim của Từ Hiểu Sung đập như điên loạn, máu huyết chạy đến rối bời khiến cơ thể anh nóng ran. Từ Hiểu Sung vô thức đan hai bàn tay của mình vào nhau rồi siết chặt, biểu thị cho sự sợ hãi.
Nhưng anh không thể bị động, hơn nữa, vốn họ cũng chưa đưa ra bằng chứng nghi ngờ nào, không thể để họ dẫn dắt. Từ Hiểu Sung nhanh chóng phản đòn.
“Vô duyên vô cớ mấy người mang tôi đến đây làm gì?”
Tạ Kỳ Ngôn không trả lời, chỉ im lặng nhìn Từ Hiểu Sung như một chú hổ đang chậm rãi quan sát con mồi, rồi bất giác khóe môi cong lên gợi trên khuôn mặt của nữ cảnh sát sự tự tin tràn ngập.
Cô mở tập hồ sơ đang được để trên bàn, từ từ trải những bức ảnh và đặt chúng tuần tự đến trước mặt của Từ Hiểu Sung.
Tổng cộng có 9 bức ảnh, lần lượt là hình ảnh thi thể của Từ Quang Kiệt, ảnh chụp thư phòng của ông, các vết thương trên người của Từ Quang Kiệt, tay vịn chiếc ghế với những vết máu phản ứng với luminol, chiếc ghế được nhét dưới tủ, chiếc nút áo trong thư phòng và chiếc áo được tìm thấy tại phòng ngủ của Từ Hiểu Sung, lọ thuốc trợ tim của Từ Quang Kiệt và ảnh chụp của người làm đã tố cáo chuyện ẩu đả giữa anh và ông chủ. Trong đó, không có ảnh chụp cuốn nhật ký và chiếc hộp ở ngăn bí mật được Từ Quang Kiệt cất dưới sàn.
Nhưng những bức ảnh như thế này vẫn thừa sức khiến Từ Hiểu Sung bối rối, ánh mắt hoang mang không thể giấu được sự quan sát sắc bén của Tạ Kỳ Ngôn. Và càng như vậy, Tạ Kỳ Ngôn càng muốn tung tâm lý chiến với hắn. Vì hiện tại, trong tay họ có những bằng chứng để liên kết sự nghi ngờ, nhưng tất cả trong số chúng đều không chỉ ra hung thủ là Từ Hiểu Sung.
Tạ Kỳ Ngôn thay đổi tư thế ngồi, đưa người hướng về phía Từ Hiểu Sung, ngón tay gõ hai lần vào bức ảnh đầu tiên để tạo sự át chế với đối tượng.
“Từ Quang Kiệt, nam, 67 tuổi, là giáo sư đã về hưu, từ Anh Châu về Tô Hàn sinh sống đến đây đã được 3 năm. Trong mắt mọi người, ông ấy là một người hòa nhã, cởi mở, rất thích giúp đỡ người khác, bà con trong khu đều là người được ông ấy hỗ trợ không phải là lời khuyên thì là tiền bạc, thật sự kiếm cả một người thù ghét ông ấy trong đặc khu này rất khó. Tự hỏi một người tốt như vậy, làm sao lại qua đời như thế như chứ?”
“À, có phải là trả báo không? Trả báo vì cách ông ta xây dựng hình tượng quá tốt, vì bên ngoài là giáo sư nhưng bên trong lại là một người cha bảo thủ, gia trường, độc tài, không biết thấu hiểu con cái.” Tạ Kỳ Ngôn càng về cuối câu càng lên giọng vô tình tạo thành một sợi dây đồng cảm với Từ Hiểu Sung khiến ánh mắt anh ta sộc lên những tia lửa giận.
“Có phải làm con ông ta, vất vả lắm không?”
Tạ Kỳ Ngôn chốt hạ. Từ Hiểu Sung bất giác co lại tay, nắm thành quyền. Lão Hổ thấy hắn nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay trở nên ửng đỏ, run lên bần bật.
Thời điểm tấn công đã đến!
“Anh đã chấp nhận từ bỏ công việc ở thành phố để dọn về Tô Hàn theo lời của ba mình. Anh đã chấp nhận trở thành một đứa con ngoan nhưng cuối cùng đến một xu, một hào, ông ta cũng không thèm cho anh. Anh thiếu nợ khắp nơi, làm ăn thua lỗ, sẵn sàng hạ thấp bản thân quỳ xuống cầu xin ông ta.”
“Nên trong đêm ngày 10, khi anh đang bị chủ nợ dồn ép, anh đã xin Từ Quang Kiệt giúp đỡ mình, nhưng ông ta từ chối khiến cả hai xảy ra tranh cãi. Trong lúc tức giận dồn nén, anh đã ra tay với ba mình.”
“Ban đầu, lúc dằn co, anh vô tình lấy chiếc ghế đánh từ sau gáy đến khi ông ấy choáng và té ngã. Sau đó, ông ta la mắng anh, anh đã tức giận nên quyết định đập đầu ông ấy vào tay vịn ghế đến khi ông ấy bất tỉnh hoàn toàn. Anh nghĩ anh cần phải giết ông ấy chết đi nhưng anh cũng biết nếu ông ta chết vì bệnh tim thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn sao?”
“Chẳng phải, anh đã hai lần đến hỏi bác sĩ điều trị về tình hình của ông ấy à? Anh đã có ý định hãm hại ba mình bất cứ lúc nào đúng không? Anh đã tráo thuốc của ông ấy, cũng biết về số tiền bảo hiểm?” Tạ Kỳ Ngôn không quên nhắc đến mắt xích này.
Ngón tay của Tạ Kỳ Ngôn gõ tiếp vào hai tấm ảnh liên quan đến chiếc tay vịn chiếc ghế của phòng đọc sách với vết máu xuất hiện tập trung ở phần góc nhọn, nơi được xem là chỗ trùng khớp với các vết nứt nhiều trọng tâm chồng lên trên xương sọ của nạn nhân. Ngón còn lại, cô chỉ vào hình ảnh của chiếc áo khoác màu xanh mà hôm đó Từ Hiểu Sung đã mặc.
“Muốn như vậy phải tạo ra k1ch thích đủ lớn. Anh đã đập đầu ông ấy liên tục vào thành ghế đến khi ông ấy bất tỉnh. Lực đập của anh rất vừa phải để khiến nạn nhân bị thương chứ không thực sự thiệt mạng, anh từng học boxing, anh hoàn toàn biết khả năng kiểm soát lực. Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ tạo nên những k1ch thích bên ngoài.”
“Anh không thể mọi người phát hiện ba mình bị tấn công trong nhà. Vì muốn ngụy trang chuyện ông ấy đi đến bãi lau sậy, vô tình té ngã, anh mới đánh thêm vào phần đầu của ông ấy đúng không? Sau đó, đợi đến khi mọi người trong Từ gia ngủ say, bí mật mang ông ta đến bãi lau sậy, dàn dựng hiện trường.”
Tạ Kỳ Ngôn càng nói càng dẫn dắt Từ Hiểu Sung vào sự nhập tâm, bản thân anh còn tưởng tượng ra chính khung cảnh lúc ấy. Vừa chớp được sự sợ hãi dậy lên trên gương mặt của Từ Hiểu Sung, Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ co tay lại, đập mạnh xuống bàn.
“Anh là hung thủ giết ba mình.”
“Mấy người không có bằng chứng.” Từ Hiểu Sung gào lên.
“Tôi không có giết ông ấy. Tôi có xô ông ấy té ngã vào ghế, nhưng tôi giết ông ấy.”
Từ Hiểu Sung hoàn toàn mất kiên nhẫn cũng mất luôn sự bình tĩnh cần thiết, dần dần tiến vào cái bẫy cảnh sát bày ra.
“Bình tĩnh đi!” Lão Hổ hét lên khi thấy Từ Hiểu Sung bổ nhào vào người của Tạ Kỳ Ngôn.
“Từ Hiểu Sung, hay là bây giờ anh ngoan ngoãn nói cho chúng tôi biết, hôm đó, anh đã giết ba mình như thế nào?” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng.
“Tôi không có! Tôi ghét ông ấy vì đã không đưa tay giúp đỡ mình, nhưng tôi không nhẫn tâm đ ến nỗi giết ông ấy.”
“Ông ấy thay đổi di chúc, tôi đã rất tức giận, nhưng đến cuối cùng, ông ấy đã giúp tôi tạo cho A Minh một sự đảm bảo sau này. Ông ấy thấy tôi nợ ngập đầu nhưng lại thờ ơ, tôi cũng rất căm phẫn. Nhưng tôi không hận ông ấy tới mức đó.” Giọng nói của Từ Hiểu Sung run lên.
“Tôi đã mất mẹ, ông ấy là người thân duy nhất của tôi, rất yêu thương tôi nhưng từ ngày mẹ mất, ông ấy mới trở nên như thế. Với tôi, sự bảo vệ và yêu thương của ông, tôi chưa bao giờ không cảm nhận được. Nên tôi càng không vì số tiền đó mà ra tay giết ba mình. Còn chuyện ông ấy mua bảo hiểm để tên mình, tôi không biết.”
Trong cách nói của Từ Hiểu Sung có sự hối tiếc, có lẫn đau đớn, anh cũng chẳng còn giữ được sự cứng rắn như khi bước vào phòng thẩm án này, Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Anh ta không nói dối, nhưng mọi thứ đang hướng về anh ta.
“Một nhân chứng thấy anh đã ra tay xô ngã ba mình, đập đầu vào ghế.”
“Chiếc nút áo trên áo khoác của anh mặc trong ngày hôm đó, chúng tôi phát hiện được trong phòng của ông ấy.”
“Trên nền đất, chúng tôi đã phát hiện nhiều dấu chân, chính là cảnh tượng đi đi lại lại. Trong đó, có một dấu giày cỡ 44, phản ứng với vết máu, đã đi vào, đi ra rồi lại hướng đi vào, có vẻ đã ra vào phòng ấy rất nhiều lần. Đó là dấu giày của anh. Anh nói xem, làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy.”
Lão Hổ dồn ép tinh thần của Từ Hiểu Sung.
“Hôm đó, tôi muốn vào mượn ông ấy một chút tiền, nhưng ông ấy nhất quyết không cho, còn giáo huấn tôi rất nhiều nữa, liên tục nhắc nhở tôi về chuyện nển quản vợ con của mình, chăm chút cho gia đình của mình hơn là mấy chuyện làm ăn bên ngoài. Nhưng ông ấy đâu có hiểu chứ, tôi ở ngoài, mệt mỏi như thế nào. Tôi muốn như vậy hay sao?”
“Tôi có tranh cãi với ông ấy. Trong lúc tức giận, tôi có đẩy ông ấy khiến đầu ông ấy đập vào tay vịn ghế gần đó, nhưng lúc tôi rời đi, ông ấy hoàn toàn tỉnh táo.”
“Hôm đó, khi tranh cãi, lúc tối vì quá mệt mỏi nên tôi đã ra ngoài uống bia, vợ tôi cũng biết mà.”
“Uống bia sao? Ai làm chứng không?”
“Không có!”
“Anh đùa cảnh sát chúng tôi à?” Lão Hổ đập bàn tức giận.
“Hôm đó, tôi mua bia rồi đến bến cảng ngồi uống, lúc đó không có ai. Nhưng mà, mấy người có thể đến cửa hàng của tôi để xem mà.”
“Không thể cho là anh mua bia xong rồi quay trở về nhà để làm tiếp công việc dựng hiện trường à?”
“Khốn kiếp!” Từ Hiểu Sung bất lực.
“Tại sao, anh lại bán những đồ dùng của ông ấy ngoài phòng khách?” Lão Hổ hỏi.
“Tôi hết cách rồi!”
“Tôi phải làm sao bây giờ chứ?”
“Ngày nào chủ nợ cũng đe dọa tôi. Tôi cần tiền để đưa cho họ.”
“Còn chuyện đến hỏi thăm bác sĩ là vì tôi thấy bệnh tình ông ấy gần đây không thuyên giảm, tôi thấy ông ấy thường xuyên th ở dốc và mệt mỏi ngay cả trong bữa ăn. Tôi nhớ bác sĩ nói ông ấy đã thuyên giảm rất nhiều, không hiểu vì sao lại như vậy.”
Từ Hiểu Sung càng nói càng gục đầu xuống, hai tay đan chặt liên tục xoa vào nhau. Đó là biểu hiện của sự hối hận, sự thành thật, cố gắng tự ủi an bản thân. Anh ta không nói dối. Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi thật sau, ánh mắt trầm lại.
Quả thật, có rất nhiều bằng chứng ủng hộ việc Từ Hiểu Sung là hung thủ gián tiếp của vụ án khiến bệnh tim của Từ Quang Kiệt đột ngột trở nặng, dẫn đến tử vong. Nhưng tất cả bằng chứng đều có lỗ hỏng. Mỗi thứ đều thiếu một chút sự chắc chắn.
Buổi thẩm án đầu tiên với Từ Hiểu Sung kết thúc, lão Hổ được lệnh của Tạ Kỳ Ngôn đem Từ Hiểu Sung giam giữ trong cảnh cục 48 tiếng, nhưng không thông báo kết quả thẩm án với người nhà.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm án, Tạ Kỳ Ngôn bảo rằng mình muốn yên tĩnh nên đã mua ly cà phê từ quầy b án nước rồi đi lên sân thượng. Cô mệt mỏi dựa lưng vào lan can, đầu óc cố gắng suy nghĩ không biết rằng mình đã đi sai ở nước, sót ở điểm nào.
Lúc này, Hàn Hân Đình mở cửa tầng thượng, nhẹ nhàng đến bên cạnh Tạ Kỳ Ngôn.
“Sếp Tạ cũng có lúc ngồi thẩn thờ ra như thế à?”
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Mấy người có trái tim mong manh, khi có gì đó cũng làm ra cái bộ mặt sầu khổ, chạy lên sân thượng muốn yên tĩnh một mình, bày đặt suy nghĩ sâu xa. Tôi thấy, cậu cũng đâu có khác biệt.”
“Tôi không rảnh để đôi co với cậu đâu.” Tạ Kỳ Ngôn thở dài.
“Hàn Hân Đình! Cậu có thể ngồi cạnh tôi, đừng nói gì cả, được không?” Trong ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình nhìn thấu tỏ được nỗi thất vọng. Đó là nỗi thất vọng đã từng theo đuổi cô suốt 30 năm khi lần đầu tiên khi nghe Chi Dao mất tích.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu tính ngồi đây đến hết 48 tiếng à?”
Hàn Hân Đình bất ngờ với tay giật lấy ly cà phê trên bàn tay đang thả lỏng của Tạ Kỳ Ngôn. Không nói không năng, một hơi uống hết rồi quăng thẳng chiếc ly giấy vào thùng rác gần đó, cú ném chính xác đến từng li.
Sau đó, cô quay bước đi thẳng về phía cửa tầng thượng, mặc kệ Tạ Kỳ Ngôn có muốn nghe hay không vẫn lạnh lùng cất tiếng.
“Cậu nhanh đứng lên, đi với tôi sang phòng khám nghiệm.”