Cãi nhau rồi ngồi xuống, mỗi người gọi một ly thức uống cùng một phần điểm tâm ngọt. Phương Nam nghe Lí Mộc gọi món bánh mật ong Mộ Tư từ thực đơn, có chút kinh ngạc hỏi: “Cọc gỗ đẹp trai, anh cũng thích ăn ngọt vậy à?”
Lí Mộc cười không đáp lời, Phương Nam cũng không hỏi nhiều, tiếp tục cùng Lâm thiếu ríu ra ríu rít chinh phạt An Hảo. Sau một lúc điểm tâm được mang lên, Lí Mộc im lặng không lên tiếng đem phần bánh ngọt đặt trước mặt An Hảo, Phương Nam và Lâm thiếu nhìn bằng ánh mắt như đúng rồi, làm bộ không nhìn thấy.
Trò chuyện một chút, An Hảo đột nhiên vỗ tay một cái: “A, trong túi của tớ còn một bọc hạt dẻ rang đường!” Cúi đầu từ trong túi lấy ra đặt lên bàn.
Lâm thiếu và Phương Nam cùng cười như hoa nở, hạt dẻ rang đường là món ba người bọn họ rất thích ăn, thấy An Hảo mang theo tự nhiên vui vẻ. Hai người tranh đoạt cái túi vừa muốn mở ra, rồi lại kinh ngạc: “Cậu mua ở đâu vậy An công chúa? Ômg chủ còn bóc hộ ra nữa này!”
An Hảo trông như rất ngoài ý muốn, quay đầu hỏi Lí Mộc: “Mua ở đâu? Sao lại được bóc sẵn hết ra thế?”
Lí Mộc cười cười không trả lời, những thứ đó đều là do trong lúc hắn chờ An Hảo nhân cơ hội bóc cho cô, bởi vì hắn biết cô thích ăn, lại không thích bóc vỏ.
Lâm thiếu và PhươngNam cùng nhìn, lặng lẽ không chút nào tự giác mà hưởng thụ phục vụ đặc biệt của Lí Mộc.
Ăn đồ người ta bóc cho bạn gái mình, hai người kia da mặt dù dày vẫn cảm thấy có lỗi, vì vậy Phương Nam bắt đầu cố ý nịnh hót: “Cọc gỗ đẹp trai, ngày ngày nghe An công chúa nhắc đến anh, lỗ tai tôi cũng sắp mọc ra kén, hôm nay được gặp, quả nhiên là môt đại suất ca! Cái này mà thả vài trường đại học của chúng ta năm đó, tuyệt đối sẽ thành hotboy!”
An Hảo chen miệng: “Đó là đương nhiên, hoa khôi của trường là tớ, hoa khôi tpnhiên sẽ xứng với hitboy thôi!”
Lâm thiếu cũng bận rộn chen chân vào: “Còn có tôi còn có tôi, ngày trước lúc đi học tôi cũng là hotboy!”
Phương Nam liếc mắt xem thường: “Đi đi đi, anh rõ ràng là một hoa khôi của trường, mò mẫn xen vào cái gì!”
– “Mẹ nó! Các người là ghen tị trắng trợn! Không phải bởi vì tôi quá đẹp ư, đừng chống đỡ không đứng lên thuyền như vậy!”
An Hảo phất tay áo bộ mặt khinh thường: “Tôi cảm ơn anh, nhưng thẳm mỹ của anh chúng tôi thật không thể nào gật bừa, ngó ngó xem hôm nay anh đeo khăn quàng cổ báo vằn (QQ: Da beo í ) kết hợp với cái mặt trắng bệch và cặp mắt thật lớn kia. Chậc chậc, ôi, anh xác định trước khi ra cửa không bị linh hồn quỷ nữ nhập vào sao? Anh cứ đi thong thả, chúng tôi đỡ phải đóng hàng!”
Lâm thiếu bị hai phe công kích thẹn quá thành giận, cầm khăng choàng cổ của mình mà mặt đỏ tới mang tai tranh biện: “Hai người các cô mới là không có mắt đấy! Đây là xu hướng thời trang Paris năm nay, tuần rồi tôi đặc biệt đi Pháp mua! Đâu mà linh hồn quỷ nữ! Rõ ràng là kết hợp vô cùng hoàn mỹ với nam nhân cường tráng đây này! Hai người các cô không có tế bào nghệ thuật phụ nữ, tôi không thèm ao đo với các cô!” Quay đầu nhìn về phía Lí Mộc đang yên lặng xem cuộc chiến “Đẹp trai à, cùng là đàn ông với nhau, anh nói coi, cái khăn choàng cổ này đẹp mắt hay khó coi?”
Lí Mộc vốn định bo bo giữ mình không tham dự hỗn chiến, nhưng không phòng bị nên để Lâm thiếu kéo xuống nước. Cùng là đàn ông hắn thật muốn trò chuyện nhiều với Lâm thiếu, nhưng sở thích của Lâm thiếu khác với cuộc sống hằng năm của hắn ở doanh trại ít người, khẩu vị thực kém quá xa, vì vậy mặc dù đã nổ lực cả nửa ngày, nhưng hai từ “đẹp mắt” nói mãi không ra được. Cuối cùng là cùng Lâm thiếu trừng mắt to mắt nhỏ nửa ngày, sau đó cuối đầu yên lặng uống trà không nói.
An Hảo và Phương Nam trông thấy tình cảnh của Lâm thiếu, cười đến thiếu chút nữa té từ trên ghế té xuống.
Lâm thiếu mắt thấy đồng bào duy nhất nhưng lại không cùng tổ tiên với mình, bi phẫn thiếu chút nữa phất tay áo bỏ đi.
Phương Nam nhìn Lâm thiếu thật thẹn quá thành giận, vội cười trấn an hắn: “Được rồi được rồi Lâm chim công đại nhân, lông chim của ngài thật quá hoa lệ rồi, bọn tôi là tiểu dân thật sự không cách nào thưởng thức vẻ đẹp của ngài, cuối cùng nhất định sẽ có một ngày sẽ có người phát hiện ra vẻ đẹp chim công của ngài thôi!”
Nói xong lại cùng cười với An Hảo. Bởi vì cười quá mau, An Hảo bị ho khan vài tiếng, Lí Mộc im lặng không lên tiếng đưa nước tới, An Hảo với tay Lí Mộc uống một hớp xong lại cười bò trên ghế salon.
Lâm thiếu tức đỏ mặt, vỗ bàn một cái nói: “Yên lặng! Nơi công cộng mà các người cười đến run rẩy hết cả người thì còn đâu công dân biết tu dưỡng tư cách chứ!” Thấy An Hảo và Phương Nam không nhìn hắn, tức giận tới mức cắn răng, thoáng nhìn thấy Ới Mộc bên cạnh vẫn mắt chứa nụ cười nhìn An Hảo, nảy ra một ý định, vì vậy lập tức xoay mặt cười hỏi Lí Mộc: “Tôi nói này anh đẹp trai, anh nhìn gương mặt này,có cảm thấy quen mắt hay không?”
Thấy Lí Mộc có vẻ không hiểu mà lắc đầu, Lâm thiếu tiếp tục đưa ra đầu mối: “Anh nhìn kĩ một chút, gương mặt đẹp trai như vầy không thấy nhiều đâu, thặt không thấy quen mắt sao? Mùa hè năm ngoái ngày anh và An Hảo quen biết, không có chút ấn tượng nào à?”
Lí Mộc vẫn mờ mịt như cũ, An Hảo lại trở nên nóng nảy: “Lâm chim công! Bán đứng bằng hữu là việc làm vô sỉ nhất trên thế giới này!”
Lâm thiếu bĩu môi: “Thôi đi, chuyện vô sỉ như vậy cô và Phương Nam làm thiếu sao?”
An Hảo nhất thời cứng họng.
Đang lúc này, Lí Mộc có ý tương loé lên trong đầu, chỉ vào Lâm thiếu “A” lêm một tiếng: “Anh chính là người đó…”
Lâm thiếu ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng chính là tôi! Rốt cuộc cũng nhớ ra?”
Lí Mộc gật đầu cười một cái, mặc dù đã lâu, nhưng bởi vì An Hảo của ngày đó đã cho hắn hiện tại rung động quá lớn, hơn nữa dáng ngoài xuất sắc của Lâm thiếu thật sự làm người ta khó quên, cho nên Lí Mộc được nhắc nhở một chút liền nhớ.
Hắn nhìn An Hảo lại nhìn Lâm thiếu, rốt cuộc hiểu rõ…
Vẫn cho là ngày đó số mạng đã an bài duyên phận, thì ra là dê con đã bị An Hảo đặt bẫy chết làm thịt từ lâu.
An Haọbi phơi bày, có chút xấu hổ đỏ mặt, vì vậy làm bộ hung hăng hỏi Lí Mộc: “Thế nào, hối hận à?”
Lí Mộc vội vàng lắc đầu, nào dám!
An Hảo xoa tay, bộ mặt vô tội: “Dù sao chỉ cần kết quả cuối cùng là được rồi, quá trình trung gian như thế nào, không sao cả.”
“Ồ ồ ồ thật sao?” Phương Nam cười hắc hắc “Cọc gỗ đẹp trai, anh có biết lần đầu tiên gặp An Hảo thật ra là trước mùa hè năm ngoái không?”
An Hảo cứng đờ, chau mày với Phương Nam, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Phương Nam….”
Phương Nam học bộ dạng mới vừa rồi của An Hảo xoa tay nói: “Không phải cậu bảo, chỉ cần là kết quả cuối cùng là được rồi, quá trình trung gian thế nào cũng không sao cả mà. Hơn nữa, dù sao cậu cũng đã bắt lại thành công rồi, là người trong cuộc, cọc gỗ đẹp trai vẫn có quyền có quyền cảm kích nha.”
Lí Mộc ở bên cạnh không hiểu ra sao, thật may là Phương Nam rất nhanh đã giải thích cho hắn hết thảy. Nghe Phương Nam giảng thuật hết ban đầu làm thế nào ở buội xem mắt mạnh tay bẻ hoa làm An công chúa tâm tính kiêu ngạo thương tổn nghiêm trọng, Lí Mộc cười nhìn An Hảo: “Anh nhớ, hình như thật sự có chuyện như thế.”
An Hảo nhíu mắt lại: “Vì vậy?”
“À… Thật có lỗi khi đó anh có mắt không tròng rồi!” Cảm nhận được mùi vị uy hiếp mạnh mẽ, Lí Mộc lập tức biết nghe lời.
– “Hừ, xem anh hối lỗi sửa sai mà coi trọng em nên cũng không truy cứu nhiều, nhưng anh phải hiểu được ban đầu làm em bao nhiêu tổn thương! Cho nên về sau phải tốt gấp đôi với em có biết chưa?”
– “Ừ.”
– “Lời nói của em vĩnh viễn chính xác em chính là chân lý!”
– “Ừ.”
– “Vĩnh viễn không cùng em gây gỗ chọc giận em!”
– “Ừ.”
– “Trừ em ra phải giữ vững khoảng cách hơn 3m với tất cả sinh vật giống cái.”
– “Ừ.”
– “…”
Phương Nam và Lâm thiếu trợn tròn mắt há mồm nhìn An Hảo cứ như vậy chuyển hóa hoàn cảnh xấu sang ưu thế tuyệt đối, nắm trong tay quyền to làm mưa làm gió, hận không thể thay Lí Mộc không có tiền đồ mà vỗ ngực liên tục. Đàn ông, một khi bị sắc đẹp dán chắc mắt, thì đó chính là tên A Đấu* nâng lên chẳng nổi.
*ý là chỉ người ngốc, mụ mị
Cuối cùng, An Hảo vung tay lên bày tỏ “Em đói, muốn ăn cơm anh làm”, mọi người đến trận địa nhà An Hảo – Phương Nam và Lâm thiếu tự nhiên không tự giác đảm đương chức bóng đèn kiêm ăn chực.
Sau khi mua bao lớn bao nhỏ về, Lí Mộc cần cù chăm chỉ vào phòng bếp làm “ốc đồng tiên sinh”, còn dư lại ba kẻ không dùng được vùi người trên ghế chơi game. Kết quả chuông cửa vang lên, ba kẻ kia đang đến lúc mấu chốt không đi được, không thể làm gì khác hơn là gọi Lí Mộc mở cửa.
Am Hảo trong lúc cấp bách nói to: “Chắc là đưa sữa tươi, hôm nay em đạt sữa tươi, anh lấy để vào tủ lạnh là được.”
Lí Mộc bỏ dao thái xuống để rửa tay, vừa mở cửa, đứng ngoài cửa là một đôi nam nữ tuổi trung niên, vừa nhìn thấy đối phương mở cửa hai người có dáng vẻ rất kinh ngạc.
– “Xin hỏi là đưa sữa tươi sao? Đưa cho tôi là được rồi.”
Đối phương cũng không đáp lời, chỉ trên dưới quan sát Lí Mộc một phen, hỏi: “Cậu là ai?”
Lí Mộc ngẩn ra, nhìn hình dáng đối phương mơ hồ có chút quen thuộc, trong đầu chợt một mảnh trống không. Sau khi hít sâu một hơi, hơi khom lưng cúi đầu cung kính nói: “Con chào chú dì.”
Hết chương 29.