“ Cô bị điên à. Tôi đã nói là chúng ta không thể quay lại mà. Vợ tôi còn đang ở trong kia đấy. Sao cô cứ bám riết lấy tôi không tha vậy.” Thiên Ân quát lên khiến bước chân Vân sững lại vì trước đó không lâu cô đang định ra đó xem mọi chuyện là thế nào. Nép vào bức tường cô tiếp tục quan sát họ qua tấm kính đối diện trước mặt.
Khánh Vy thay đổi sắc mặt trở nên dịu dàng và đáng thương hơn : “ Em cũng chỉ là muốn tặng anh một món quà cuối cùng để kết thúc đoạn tình cảm trước đây của chúng ta thôi mà. Không lẽ không được sao?” Thấy anh ngạc nhiên cô tiếp lời :
“ Em thấy chuyện chúng ta cũng nên kết thúc tại đây thôi. “
“Em thực sự nghĩ như vậy. Sao đột nhiên lại thay đổi như vậy.” Anh nhướng lông mày lên nhìn đối phương vẻ khó tin.
“Anh trở nên đa nghi từ khi nào vây.”
“ Không phải anh đa nghi. Chỉ là…”
“ Là chưa đủ tin tưởng đúng không?”
“ Anh…”
“Cũng vì trước đây em bồng bột nên bõ lỡ anh, cho nên cô ấy mới có cơ hôi chen chân vào. Nhưng cô ấy là một cô gái tốt, cô ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Chúng ta nếu không có duyên làm vợ chồng thì chi bằng làm bạn bè cũng được vậy.” Giọng Khánh Vy nghẹn ngào như thể sắp khóc vậy.
“ Xem ra em đã hiểu thật rồi.”
“Nhưng em có một điều kiện.” Nhìn lông mày anh chau lại cô ta vội nói thêm : “Em muốn anh ôm em một cái, một cái ôm ấm áp như hồi xưa. Sau đó mọi chuyện kết thúc. Được không anh.”
Im lặng bầu không khí hoàn toàn im lặng. Lúc sau Thiên Ân khó khăn lắm mới nói được câu xin lỗi cô thì cô lại cười lớn, nụ cười chua chát :
“Quả nhiên anh rất yêu cô ấy. Một cái ôm tạm biệt cũng không nỡ tặng cho em. Thôi thì nếu không ôm vậy uống với em một ly nhé.” Nói xong Khánh Vy quay lưng cầm chai rượu lên rót cho anh một ly sau đó nâng ly trên tay tỏ ý muốn cạn ly với anh.
Núp sau bức tường mà Vân thấy thật buồn cười. Những lời cô ta nói thật giả tạo và buồn nôn. Cách đây chưa đầy nửa tiếng cô ta còn thản nhiên khiêu khích cô vậy mà giờ đây lại nói những lời thoại cẩu huyết như vậy. Cô không tin cô ta lại tốt lành đến thế. Nếu trước đó cô ta không nói những lời kia với cô và Trang thì có lẽ cô đã tin nhưng bây giờ khi đã nghe rồi thì làm sao cô tin được. Đang lúc Thiên Ân chuẩn bị uống ly rượu vang kia thì Vân bất chợt lao ra cướp lấy ly rượu trên tay anh cạn sạch, mỉm cười nói rất tự nhiên :
“ Sao lại để anh ấy uống được. Người nên uống là tôi mới đúng chứ. Là tôi nợ cô thì giờ tôi trả.”
“Sao em lại ở đây?”.“Sao cô lại ở đây?” Hai người kia nhất thời bị sự xuất hiện và hành động của cô làm cho giật mình hoảng sợ mà thốt lên.
“À . Hồi nãy em đi qua không cẩn thận….nghe hết những gì hai người nói rồi. Không phải chỉ là người yêu cũ thôi sao. Có cần sướt mướt như vậy không ?”
“ Anh…”
Dù sao đối phương cũng đã uống cho nên Khánh Vy cũng đành bấm bụng mà uống ly rượu trên tay sau đó quay qua Vân thản nhiên nói : “Nếu đã nói vậy tôi cũng mạn phép mời cô một ly. Hy vọng thời gian qua cô không để ý.” Khánh Vy vừa nói vừa rót rượu vào ly rượu trên tay cô còn cô thì không ngần ngại mà uống cạn ly rượu ấy.
“ Vậy thì mọi chuyện xem như kết thúc. Tôi đi trước nhé.” Dứt lời Khánh Vy nhanh chóng rời đi vì sau ly rượu thứ hai kia thì rượu đã bắt đầu phát tác khiến người cô bắt đầu khó chịu. Cô không cam tâm, ly rượu kia rõ ràng cô chuẩn bị cho Thiên Ân vậy mà Vân lại từ đâu lao ra uống mất. Giám phá vỡ kế hoạch của cô , cô không cam tâm.
***
Thấy Vân có vẻ say anh đưa cô về phòng. Trên đường về thấy cô không an phận cứ than nóng, cứ bấu víu vào anh anh còn tưởng cô say nên mới vậy nhưng khi vào đến phòng anh mới thấy có điều gì đó khác lạ.
Vân càng ngày càng không an phận, miệng kêu khó chịu, chân tay bắt đầu quấn chặt lấy anh như thể đang mời gọi anh vậy. Biết là khi say chuyện gì cũng có thể làm ra nhưng như vậy cũng quá ư là không hợp lí. Anh hiểu con người trước mặt này. Mặc dù là một người phụ nữ hiện đại nhưng trong chuyện tình cảm và vấn đề tiếp xúc thân thể lại cổ hủ từ trong từng tế bào cơ thể. Quần áo của cô dù là ở nhà, đi làm hay đi chơi đều rất kín đáo, việc chiếc váy hở lưng như hôm nay cũng là lần đầu tiên. Nhưng anh có thể cảm thấy rõ sự xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm từ trong mắt cô. Mặc dù yêu nhau lâu và từng sít nữa chính thức kết hôn nhưng hai người vẫn chỉ dừng ở cái nắm tay, khoác vai đơn thuần và nếu có hơn cũng chỉ là cái hôn nhẹ nhàng dành cho nhau mà thôi. Chuyện như bây giờ chưa từng xảy ra.
Nếu anh đoán không nhầm thì chỉ có một khả năng. Ly rượu kia chắc chắn có vấn đề. Mà ly rượu đó nếu nói đúng ra thì là Khánh Vy dành riêng cho anh, nếu cô không lao ra cướp nó thì người bây giờ đang mất kiểm soát không phải là anh sao. Người phụ nữ kia quả nhiên là âm hiểm, dám bỏ thuốc kích dục vào rượu cho anh uống hơn nữa khi thấy Vân uống cô ta còn ép cô ấy uống ly thứ hai. Xem ra món quà anh dành cho cô ta phải mau chóng thực hiện thật nhanh mới được.
Tay chân Vân bắt đầu làm loạn, miệng kêu khó chịu còn tay thì bắt đầu có ý định cởi đồ. Dù sao anh cũng là đàn ông, tại sao lại khiến anh rơi vào tình trạng này. Cơ thể anh cơ hồ trở nên căng cứng, ngọn lửa dục vọng nhanh chóng được thắp lên. Đúng lúc này Vân nhào tới đặ nụ hôn lên môi anh hai tay bắt đầu cởi từng nút áo của anh. Cơ thể anh căng cứng nhưng đôi môi lại không nghe lời mà tận hưởng dư vị ngọt ngào từ người con gái anh yêu. Đúng lúc tường thành trong anh dường như sắp sụp đổ thì câu nói của Vân lại vang lên trong đầu anh : “Đối với em mà nói việc thất thân trước khi cưới là điều không chấp nhận được, cho dù người đó có là người mình nguyện yêu thương suốt đời cũng không có gì khác biệt.” Câu nói kết thúc cũng chính là lúc anh ngay lập tức gạt tay cô ra sau đó đẩy cô xuống giường bằng chút ý chí còn sót lại.
Cô giờ đây đã hoàn toàn mất hết hết kiểm soát, đầu cô như muốn nổ tung. Anh nhìn cô mà khuôn mặt cũng trở nên méo mó, không biết làm sao. Cô khó chịu nhưng bản than anh cũng có dễ chịu hơn chút nào đâu Bây giờ chỉ còn một cách, tuy nhiên cách này cũng sẽ khá mạo hiểm và có thể sẽ ảnh hưởng đến sứ khỏe của cả hai người.
Một lát sau Vân thấy cơ thể mình trở nên dịu hơn, cảm nhận rõ sự mát lạnh dần dần lấn chiếm sự nóng bức, cồn cào khi nãy. Thân thể mệt mỏi, uể oải sau đó dần dần thiếp đi, chỉ là trong mơ cô mơ hồ cảm thấy thân thể mình được ai đó nhấc bổng lên sau đó lại được đặt xuống rất nhẹ nhàng.
Ngoài cửa Trang đang nép sát mình vào cánh cửa lắng nghe âm thanh bên trong nhưng tiếc rằng căn phòng kia cách âm quá tốt cho nên dù rất cố gắng nhưng vẫn không nghe được bất cứ điều gì. Nhưng có một điều cô dám chắc chắn rằng hai người kia – cô nam, quả nữ, ở trong phòng một suốt một đêm, cô không tin không xảy ra chuyện gì.
“Nghe đủ chưa.” Giọng nói người đàn ông vang lên phía sau lưng, đang mải nghe ngóng động tĩnh trong phòng nên cô cũng không buồn ngoái lại.
“Nghe cái gì mà nghe. Có nghe thấy gì đâu. Không biết hai người kia đang làm cái gì trong đó nhỉ ?”
“ Em thật sự muốn biết.”
“Hỏi thừa. Á….” Cơ thể Trang được nhấc bổng lên sau đó bên tai cô vang lên câu nói vô cùng mờ ám của
“ông chồng nhỏ” nhà cô : “Rất nhanh thôi. Anh sẽ giúp em thỏa nguyện.”
Quả nhiên không hổ danh là kẻ cơ hội, Thanh Thành tay bế Trang nhằm thẳng hướng phòng mình mà đi đến.
Đêm hôm đó có người thì thỏa mãn sung sướng cũng có kẻ thì khó chịu nhưng cũng có một kẻ vô cùng đáng thương phải một mình không ngừng uống nước lạnh và ngâm mình trong bồn nước lạnh để giảm bớt tác dụng của ly rượu do chính tay mình tự rót, tự uống.