Gõ Cửa Trái Tim

Chương 11



Tiếng chuông cửa vang lên Nhật Nam bước ra nhìn qua lỗ trên cửa anh giật mình khi nhìn thấy bộ dạng của Thiên Ân lúc này vội mở cửa ratrước mặt anh là một chai wishky và nấp sau đó là khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, ảo não của cậu bạn mà trước giờ anh cho rằng biểu cảm này sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt hoàn hảo ấy.

-“Thế nào làm một ly nhé” Thiên Ân lên tiếng giọng nói chứa đầy sự bi ai,khó chịu.

-“Dĩ nhiên rồi,thôi nào bộ dạng này không hợp với cậu tẹo nào dẹp ngay nó sang một bên cho mình đi, tối nay bản công tử sẽ phá lệ làm bạn rượu cho nhà người.”Vừa nói anh vừa kéo người anh em vào nhà.

-“Tôi tưởng trước đây cậu thích uống bia cơ mà sao giờ lại đổi rượu ngâm thảo dược rồi ?”Thiên Ân lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong căn nhà.

-“Con người mà cũng phải thay đổi thôi với lại có gười từng nói với tôi là không thích tôi uống rượu,nếu trong tìn huống bắt buộc thì có thể uống rượu ngâm thảo dược như vậy sẽ tốt hơn”

-“Là Thi Thi đúng không tôi nghĩ trên thế giới này chỉ có lời nói của cô ấy mới có uy lực lớn như vậy với cậu.”

-“Anh bạn à có những lúc chúng ta không cần phải thông minh quá như vậy đâu chỉ cần ngầm hiểu thôi là được rồi. Mà cậu nói đi rốt cuộc cái bộ dạng hôm nay của câu là do đâu vậy hả? Đùng nói với tôi là vì Vân nha”Nhật Nam hướng ánh mắt tò mò về phía người đối diện.

-“Cậu nghĩ ngoài cô ấy ra thì còn có ai có bản lĩnh đấy được hả?”

-“Bởi vậy ta nói cậu ý à sau bao nhiêu năm như con ngựa hoang khó thuần phục cuối cùng cũng có ngày hôm nay gặp phải cao thủ thuần phục rồi.trông cái bộ dạng này xem ra đêm hôm qua là không có ngủ đúng không?”

-“Tôi thật sự là chịu hết nổi rồi tại sao cứ hết lần này đến lần khác chơi trò trốn tìm với tôi,cậu thử nói xem tôi có cái gì không tốt mà cứ thấy tôi là muốn trốn,tôi có ăn thịt cô ấy đâu cơ chứ”. Đâu cũng là câu hỏi mà anh đã thắc mắc trong lòng từ rất lâu rồi.

-“Câu hỏi này sao lại quen thế nhỉ? Người anh em à tôi cũng rất hiểu cậu tôi cũng từng có chung thắc mắc này với cậu.Nhưng cậu ngồi đây than vãn thì cũng đâu thay đổi được gì .Thôi nào vui vẻ lên người anh em cười cái coi nào”Nhật Nam đấm nhẹ lên vai của Thiên Ân. Vốn chỉ nói đùa nhưng không ngờ anh bạn này lại ngốc nghếch cười thiệt nhưng à nụ cười này thậm chí còn khó coi hơn cả cậu ta khóc .

-“Mình cười rồi đấy vừa lòng chưa…. Mà này cậu có giống đang an ủi người ta không hả, lúc này mà còn cười được à?Mình và cô ấy ngày càng xa nhau rồi e rằng cô ấy sắp tuột khỏi tầm tay mình thật rồi cậu có hiểu không hả?”Anh bây giờ rất muốn gầm lên hay kiếm cái gì xả bớt ra cho đỡ phải khó chịu như bây giờ.

Vốn dĩ muốn đùa cho Thiên Ân vui lên một chút nhưng nhìn phản ứng của anh Nhật Nam không muốn đùa chút nào nữa rồi ai bảo hai người lại đi yêu một cặp “anh em” quái dị nhất trái đất cơ chứ chỉ có điều.…anh đã thành công trong việc chinh phục cô “Em yêu” còn cái vị “Anh yêu “ kia có liệu người anh em tốt này có chinh phục được hay không thì chỉ có trời mới biết việc theo đuổi cô gái này khó như thế nào.

-“Thôi được rồi,nói cho cậu biết mình mà không hiểu thì không có ai hiểu tình cảnh lúc này của cậu hết nghe rõ chưa hả?”

-“Là..là sao…không hiểu?”

-“Cậu thông minh lên một chút đi,thế người yêu mình là ai nào?’

-‘Là thi Thi Thi,chuyện này thì liên quan quái gì tới chuyện mình chứ”

-“Thế cô ấy với Vân có phỉa là”chị em” tốt không”? Nhật Nam cố tình nhấn mạnh hai từ “chị em” bởi thực sự thì anh vẫn chưa thế nào thoải mái với mối quan hệ giữa hai người họ bởi lần trước vì hiểu lầm mối quan hệ giữa họ mà suýt nữa thì anh đã bỏ lỡ người phụ nữ tốt như Thi Thi .Cũng may hồi đó anh sáng suốt nếu không thì thật sự không biết bây giờ liệu anh có thể bình tĩnh ngồi đây mà phân tích khuyên nhủ như bây giờ không nữa.

-“ Phải, thân nhau tới mức bất bình thường khiến người ta không thể hiểu và cũng không chịu được.Mà mình vẫn không hiểu có gì cứ nói thẳng đi đừng có vòng vo coi chừng mình bóp chết cậu bây giờ?”

-“Thôi được bình tĩnh nào,người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc câu nói này quả không sai chút nào mà. Câu cái gì cũng giỏi chỉ có chuyện tình cảm là dở không chịu được.Nếu hai người họ là bạn thân sao cậu không suy nghĩ sẽ lợi dụng quan hệ giữa chúng ta để thông qua Thi Thi tìm hiểu về Vân, tuy nhiên không được tiếp cận quá mức đâu đấy nghe rõ chưa?”

-“Đúng rồi sao lại không nghĩ ra nhỉ , Nhật Nam à cậu quả nhiên là thông minh mà.Nhưng còn một vấn đề nữa cô ấy tránh mặt mình không muốn qua lại với mình thì biết làm sao được chứ chả lẽ mình không xứng làm người yêu của cô ấy” .Vừa vui lên được một chút giờ Thiên Ân lại như quả bóng xẹp hơi chả còn chút sức lực nào cả.

-“Anh hai à,phụ nữ ý mà vấn đề không phải là xứng hay không xứng và cũng không phải điều kiện tốt hay không tốt mới quan trọng mà quan trọng là ở con người, khi họ ở bên ạnh đàn ông chúng ta chỉ cần có sáu chữ “Lòng tin, cảm giác an toàn” thì họ sẽ tình nguyện ở bên chúng ta còn nếu không một là lợi dụng hai là đá chúng ta ra khỏi cuộc sống của họ. Nếu yêu một người phụ nữ đàn ông chúng ta sẽ có hai kết cục một là nếu mà không có điều kiện lo cho cô ấy về cả vật chất và tinh thần thì bạn sẽ thất bại thảm hại ,còn nếu bạn hội tụ đầy đủ các yếu tố về ngoại hình ,sự nghiệp. tiền tài vật chất và nhân phẩm trong sạch thì xin chúc mừng bạn ……vì bạn sẽ “chết “ còn thảm hơn người thứ nhất.Bởi sao,bởi vì một người đàn ông như vậy sẽ rất khó nắm chắc trong tay và dù muốn hay không thì vẫn sẽ hấp dẫn “ong b ư ớm” bên ngoài vì vậy nên càng không thể có cảm giác an toàn.Mà người phụ nữ thông minh thì sẽ không vì một người không có tương lai như vậy mà từ bỏ rất rất nhiều người còn lại có tương lai đâu.Người anh em à chúc cậu may mắn.”

Lẽ nào anh lại thiếu tin cậy đến vậy sao,nếu đã vậy anh nhất định phải xây dựng nó một cách vững chắc hết mức có thể ,còn vần đề kẻ thứ ba thì với nhân phẩm một người đàn ông anh sẽ tuyệt đối không để người phụ nữ mình yêu phải lo lắng ghen tuông hay xuất hiện cảm giác thiếu an toàn dù chỉ một chút anh sẽ không cho kẻ thứ ba có cơ hội xuất hiện mà nếu chả may có xuất hiện anh sẻ thẳng chân đá văng kẻ đó ngay lập tức mà không chút do dự. Để thực hiện được nhưng điều này thì trước tiên anh sẽ tạm gác lại kế hoạch theo đuổi và chuyển sang kế hoạch tiếp cận và xây dựng tình cảm bạn bè trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau bởi chỉ có vậy anh mới hi vọng thoát kiếp độc thân được.

***

Dạo này Vân thấy sếp mình có vẻ khác trước rất nhiều anh không còn cố tìm lí do mà tìm gặp hoặc nói chuyện cợt nhả trêu đùa cô như trước cũng không thấy tặng hoa hay là nói những lời có cánh như trước đây nữa mà thay vào đó lại là thái độ làm việc nghiêm túc ,vẻ quyết đoán trong công việc ngoài ra thi thoảng mới hỏi thăm cô vài câu xã giao hoặc nhắc nhở cô cái này cái kia. Đây là điều cô hi vọng bấy lâu nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút mất mát;

-“Mất mát cái gì chứ ? Đây không phải điều mày hi vọng sao?Vân à mày nên vui mới phải, có gì mà phải suy nghĩ chứ,vui lên đi nào,cố lên cố lên tập trung làm việc đi” đứng trước gương cô nở nụ cười tự an ủi ,cổ vũ cho chính mình.

Hôm nay công ty vừa giành được một hợp đồng lớn mọi người ai cũng vui vẻ có người thậm chí còn cao hứng rủ nhau đi tụ tập chúc mừng nghe vậy mọ người ai cũng vui vẻ chấp thuận chỉ có điều không biết nên chọn địa đỉêm ở đâu cho hợp lí.

-“Hay là đi nhà hàng Hải nguyệt đập phá một hôm đi,cũng lâu rồi chúng ta chưa có đi tới đó” giám đốc tài chính lên tiếng đầu tiên.

-“Không được chỗ đó chúng ta đã đi rồi lần này ta thắng lớn như vậy nên phải đi đâu đó đổi gió mà tận hưởng cảm giác mới lạ chứ,mọi người nói phải không? . Đồng nghiệp bên cạnh cũng lên tiếng.

-“Không được tôi thấy nếu đi nhà hàng thì trang trọng quá không thể thoải mái được hay là như lần trước chúng ta đến nhà anh Vương giám đốc maketing đi tự nấu rồi cùng ăn cho vui lại ấm áp nữa. Được không?’ Thư kí Lan bên cạnh cũng lên tiếng, nói xong mặt cô ấy còn có chút đỏ lên. Thực ra ý kiến này cũng không có gì quá ngạc nhiên bởi a cũng biết cô ấy có ý với giám đốc Vương đây vốn là một công đôi việc mà.

“Không được lần trước chúng ta tới đó rồi hay là lần này chúng ta tới nhà tổng giám đốc đi chả nhẽ làm lâu như vậy mà chúng ta lại không đến nhà anh ấy được một lần sao,phải tới cho biết cảm giác ở trong nhà tổng giám đốc như thế nào chứ mọi người nói phải không?”Hình như hôm nay vui quá cho nên vị giám đốc trẻ này cao hứng hơi quá cho nên lá gan cũng to hơn bình thường mấy lần thì phải lại cả gan muốn rủ mọi người tới nhà “núi băng ngàn năm” mà ăn một bữa khiến cho ai cũng cao hứng mà muốn đi ,mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một chỗ đó chính là chiếc ghế của đại boss của công ty.Tuy không mấy hi vọng sẽ được anh đồn ý nhưng mọi người quả thật là cũng rất trông mong ,thấy anh không nói gì mọi người cũng nhất thời im lặng nhưng trên mặt không dấu nổi vẻ hụt hẫng thất vọng.Không muốn phá vỡ không khí vui vẻ cho nên giám đốc Vương vẫn là hi sinh bản than mà lên tiếng phá vỡ cục diện im ắng này:

-“Không sao thôi thì mọi người cứ tới nhà tôi ăn uống no say,dù sao thì tới nhà tổng giám đốc cũng không được tiện…tôi thấy….”

-“Có gì đâu mà không tiện tôi chỉ là thấy mọi người tới nhà tôi ăn uống không phải là quá lời cho tôi sao,nếu mọi người không chê thì tối nay cứ thoải mái mà ăn uống no say trong nhà tôi nhé coi như tiệc ăn mừng thắng lợi của công ty .Không ai ở đây được vắng mặt đâu đấy.”Thiên Ân lên tiếng khiến tất cả trở lên im lặng ,cơ thể cơ hồ như hóa đá tại chỗ,vốn chỉ là nói đùa cho vui thôi bởi trước đây có bao giờ anh tham gia vào mấy vụ như thế này đâu nhưng hôm nay anh lại đồng ý , câu trả lời này khiến cho toàn thể mọi người trong phòng họp choáng tập thể dẫn đến bị đơ trong vài giây sau đó mới tiêu hóa nổi câu nói của anh,tất cả như ồ lên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhưng mà nói chung là được ăn chùa lại được tham quan nhà tổng giám đốc cho nên ai cũng vui ra mặt:

-“Đương nhiên rồi chúng em sẽ không phụ lòng sếp đâu ạ, ý sếp là ý trời mà.”mọi người đều hùa theo câu nói của vị giám đốc sáng tạo.

-Vậy thì cứ thế nhé .. ừm..tôi quyết định hôm nay cho mọi người tan tầm sớm một tiếng để chuẩn bị .Thế nào có ai có ý kiến gì không?”Câu nói này của sếp khiến cho mọi người choáng lần thứ hai trong ngày ai cũng biết vị sếp này của họ rất rất rất chi là yêu công việc thậm chí có thể gọi là cuồng công việc ,trước đây chỉ cần không phải tăng ca là đã tạ ơn trời đất lắm rồi vậy mà hôm nay không những không phải tăng ca mà còn được về sớm chuẩn bị đi ăn cơm “chùa” nhà sếp nữa đúng là cơ hội ngàn năm có một mà cho nên không thể bỏ lỡ được tất cả đồng thanh :

-‘Vâng thưa sếp chúng em tuyệt đối không có ý kiện gì thêm ạ”

-“Thế thì giải tán.Hẹn gặp lại mọi người 7h tối nay. À phải rồi ai chưa biết địa chỉ thì có thể liên hệ với thư kí của tôi.”

Câu nói này của anh ta có phải là dư thừa không nhỉ Vân nghĩ trong đầu ở đây làm gì có ai chưa từng tới nhà anh bàn công chuyện chứ lần trước khi anh bị thương ở chân không phải họ thường xuyên đến bàn công việc với anh sao.Sao cô cứ thấy buổi tối này có chút gì đó không giống bình thường thế nhỉ.Vốn vẫn đang lưỡng lự xem có nên đi hay không trong đầu cô xuất hiện hai người tranh cãi kịch liệt bên áo đen nói :

-“Đi đi vừa được ăn vừa được ngắm cảnh lại có thể kéo gần khoảng cách với đồng nghiệp tại sao lại không đi” .Bên áo trắng thì lại nói:

-“Không đi tuyệt đối không được đi,không phải cô đang muốn giữ khoảng cách với anh ta sao,ne1u đi cô không sợ sẽ khiến mọi người hiểu lầm sao”

-“Hiểu lầm cái gì có cả đồng nghiệp nữ mà,hơn nữa anh ta mời tất cả mọi người mà than là thư kí lại không đi mọi người sẽ nghĩ sao.Còn được ăn lẩu này,thịt nướng miễn phí này…chỉ cần nghĩ thôi đã them rồi phải không”

-“Không được cô mà đi thì tức là sẽ kéo gần khoảng cách với anh ta lỡ cô lại xao động không kiềm chế được tình cảm của mình thì sao.Không phải chỉ là ăn thôi sao,không ăn bây giờ thì khi khác ăn có chết ai đâu”

-“Tên áo trắng kia ngươi thì biết cái gì mà nói chứ!Vân cô phải nghe tôi nhất định phải đi không đi không được”.

-“không được cô phải nghe tôi cô không được đi nếu cô đi tuyệt đối là có hại”.Mỗi người một câu thế rồi cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau túi bụi người thì bảo đi người tì bảo không đi khiến Vân chịu hết nổi:

-“Dừng lại” Đang trong giờ làm việc cô đột nhiên quát lên khiến thư kí Lan bên cạnh giật mình có chút không hiểu nhìn qua phía cô:

-“Có chuyện gì vậy sao trông cậu có vẻ mệt mỏi quá vậy”

-“Không có gì đâu. À mà này tối nay cậu có đi ăn liên hoan không?Vân nhanh chóng chuyển chủ đề và cũng muốn thăm dò ý kiến của Lan.

-“Đi chứ sao lại không đi được.Cậu nghĩ xem thứ nhất tổng giám đốc đã nói tất cả mọi người phải có mặt hơn nữa đây là cơ hội ngàn năm có một mới được đến nhà sếp ăn không uống không ,chúng ta thân là thư kí có thể không đi được sao,có bận thì cũng phải gác lại để mà đi,vuốt mặt thì cũng phải nể mũi chứ.Nhưng mình thật sự là rất háo hức được đi nha,mà tối nay cậu nhớ rủ mình cùng đi nha mình không biết nhà. Ôi vừa được ăn miễn phí lại có thể được ngắm nhà đẹp mặc dù mình chưa tới nhà tổng giám đốc nhưng mà theo suy nghĩ của mình thì nhà của anh ấy đảm bảo rất đẹp.Cậu đến rồi phải không ,nhà có đẹp không cậu tả cho mình nghe đi mình tò mò chết mất”

-“Đẹp lắm vừa mang phong cách cổ điển vừa mang phong cách hiện đại;mà cậu không phải tò mò có gì tối nay đi là sẽ biết ngay thôi mà.”Vồn đang lưỡng lự nhưng sau khi nghe phân tích của Lan cô đã quyết định đi nhất định phải đi ,dù sao thì không thể đắc tội với đại boss được hơn nữa gần đây anh cũng không có hành động gì quá mức cho nên nhất định phải đi hơn nữa còn nhất định phải đánh chén một bữa no say mới về nếu không thì quá uổng công cô “hi sinh” đi một chuyến rồi còn gì.

-“Mình biết ngay mà nhà của tổng giám đốc nhất định rất đẹp mà.”Lan nói bằng vẻ mặt ngưỡng mộ .

-“Thôi được rồi,làm việc đi,tối nay 6h mình qua chỗ cậu rồi cùng đi,dù gì cậu cũng không biết địa chỉ chỗ mình”nói thì là vậy nhưng thực ra Vân không muốn có quá nhiều người biết về nơi ở cũng như cuộc sống riêng tư của mình chop nên trước giờ rất hiếm khi cô dẫn bạn bè về nhà mà nếu có thì cũng chỉ là chị em tốt Thi Thi ,bạn Khương khẳng khiu và gần đây nhất trong lần cô say rượu thì có thêm hai người chính là Thiên Ân và Nhật Nam ngoai ra cũng không có ai khác ,có lẽ chính vì lí do này mà chủ nhà có vẻ rất quý cô và luôn thoải mái với cô.

-“Mà này nhớ tới sớm một chút nhé mình muốn cậu chọn đồ giúp mình”

-“Được rồi được rồi ,tôi biết rồi cô nương mau tập trung làm việc đi không lại bị trừ lương nữa bây giờ”Vân vừa cười vừa nói.

Mục đích của cô tới buổi tiệc dầu tiên chính là ăn cho hả dạ dù sao cũng không mất tiền sau đó là cố gắng kéo gần khoảng cách với mọi người và kéo dài khoảng cách với ai đó để “bảo toàn tính mạng” cho nên về khoản trang phục cô không hề chú trọng chỉ mặc sao cho rộng rãi thoải mái là được. Đúng 6h cô xuất hiện trước cửa phòng Lan với chiếc áo phông trắng rộng thùng tình và chiếc quần lagging màu đen cộng thêm một đôi giày thể thao và khuôn mặt mộc trông rất mạnh mẽ và cá tính khiến Lan suýt tí nữa là chết ngất với phong cách “chả đâu ra đâu” ít nhất là theo cách nghĩ của cô.Vừa lôi bạn vào phòng cô vừa càu nhàu:

-“Cậu nghĩ sao vậy bà cô của tôi ơi ,cậu nghĩ mình đang đi tập thể thao hay là đi dạo phố mà ăn mặc cái kiểu này hả?Chúng ta là đi tới nhà sếp ăn tiệc đó?Cậu như vậy thì bảo sao mình tin tưởng mà kêu cậu lựa đồ cho mình đươc chứ”

-“Ôi dào !Cậu lo cái gì chứ dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi,mặc sao cho thỏa mái là được ,cậu không thấy mặc như mình trông rất thoải mái và gần gũi à.Mình mặc vậy là có lí do mà”Vân trả lời rất thản nhiên.

-“Gần gũi cái đầu cậu,cậu như vậy làm sao mà so sánh được với mấy cô ở phòng ban khác đây,hiếm khi có dịp phải chưng diện một chút chứ”

-“Mình là cố tình mặc vậy để cho đại mĩ nhân là cậu khi đi cùng mình có thể dùng mình làm đòn bẩy để tôn lên vẻ đẹp của cậu mà.Mình là muốn giúp cậu có thể tỏa sang trước mặt giám đốc Vương của cậu thôi mà,không cảm ơn người ta thì thôi còn trách móc người ta nữa.Haiz!!!!” Vân còn khoa trương tặng thêm nét mặt bi thương như kiểu đau buồn lắm vậy.

-“Cái gì mà giám đốc Vương nhà tớ chứ, cậu chỉ được cái ăn nói linh tinh thôi”

-“Xem kìa,xem kìa ,cậu ngại cá gì chứ,mặt đỏ cả lên rồi,cả công ty ai mà không biết hai người có ý với nhau chứ,sao phải chối.ha..ha..hahaha.”

-‘Thôi không nói thắng nổi cậu ,mau qua đây chọn cho mình bộ váy để đi dự tiệc đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.