Giường Đơn

Quyển 3 - Chương 6



Edit: Mộc

Anh về nhà cầm chứng minh thư.

Cố ý hay vô tình, thật giả lẫn lộn.

Một nửa là vì cảnh cáo cha mẹ, một nửa là vì Tiểu Niệm.

Tiểu Niệm đã sáu tuổi, bởi vì không có cha nên không làm được hộ khẩu, bị người ta nhạo báng sau lưng là con rơi.

Con bé là con gái anh trai, nếu anh trai còn sống trên đời này, con bé có thể nhận được những thứ tốt nhất.

Đứa bé này từ nhỏ là anh thay tã, dỗ uống sữa bột, dỗ đi ngủ, làm anh rất đau lòng.

Cho nên anh muốn đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất đến cho con bé.

Mấy ngày trước, Tiểu Niệm leo lên giường anh, ôm cổ anh, lén lút hỏi, “Chú cha, chú không thể làm cha của cháu sao?”

Anh biết, gần đây Tình Không rất tích cực tìm một người cha cho Tiểu Niệm.

Từng lần thân cận.

Tình Không là một phụ nữ có tính ỷ lại rất nặng, không có khả năng sinh tồn, không thể tách khỏi sự chăm sóc của đàn ông.

Không giống người kia, sức sống ương ngạnh, dù cho nghịch cảnh gì cũng có thể lạnh lùng đối mặt.

Sao tự nhiên lại nghĩ đến cô chứ?

Xem ra gần đây vô tình xem phải phim thần tượng, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Anh chuẩn bị theo khẩn cầu của Tiểu Niệm, lấy Tình Không, nếu Tình Không cũng chấp nhận.

Dù sao vài năm nay mọi người vẫn sống nương tựa vào nhau, cuộc sống lâu như thế đã thành thói quen.

Anh không thích thay đổi, cho nên cứ như vậy đi.

Con đường này là do anh tự mình lựa chọn.

. . . . .

Đeo kính râm có thể che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đội mũ lông tơ trắng như tuyết, trên cổ quàng khắn nhung trắng.

Cách ăn mặc của cô có chút quái dị, nhưng cũng rất đơn giản, cho dù
có vẻ xinh đẹp nhưng tuyệt nhiên không phải hình tượng của một siêu sao.

Cô lạnh lùng nhìn xung quanh.

Nhà hàng này đã là của cô.

Chỗ này trang trí có vẻ xưa cũ, vách tường sơn hoa cúc, giá thị trường tuyệt đối không thể hơn một ngàn vạn.

Nhưng dù đoạn đường này có vẻ hẻo lánh, kỳ quái là chuyện làm ăn vẫn rất tốt.

Đã gần đến mười giờ đêm, nhà hàng này vẫn có tiếng người ra vào.

Cô lên mạng tìm kiếm, trên diễn đàn, rất nhiều người đề cử nhà hàng
này, đều nói rằng tuy nhà hàng này có vẻ cũ kỹ, bát đĩa cũng có cái sứt
mẻ nhưng thức ăn và hương vị thì vô cùng tuyệt.

Hơn nữa đầu bếp dường như vô cùng am hiểu cách làm các món truyền
thống, tuy nguyên liệu rẻ tiền, thậm chí độ tươi mới của thực phẩm, đều
cần phải có trình độ rất lớn, nhưng màu sắc, hương vị, trình bày đều
được đầu bếp phát huy ở mức cao nhất.

Vị đầu bếp món Pháp này chế biến thức ăn rất đa dạng, chân giò hun
khói, pho mát, hào hấp, canh cà rốt, thịt bò, làm thực khách cảm thấy
ngay cả lưỡi cũng như đang khiêu vũ.

Đáng tiếc rằng nơi này chỉ là một nhà hàng trà mà thôi, thậm chí còn
bán nhiều thứ như bánh mì, bánh bao, sữa đậu nành, mấy mòn xào.

Rất nhiều người là thực khách chân chính của đồ ăn Pháp, cảm thấy
tiếc hận cho vị đầu bếp như giao long ở nước cạn này, nghe nói cũng có
nhà hàng khác qua mời nhưng đều không được.

Cho dù là nhà hàng Pháp lớn hay nhỏ đều rất chú trọng nguồn gốc.

Đáng tiếc vị đầu bếp này không có bằng cấp hay cúp nào chứng minh mình học được từ đâu.

Vị đầu bếp làm kẻ khác tiếc hận này chính là Phàn Dực Á.

“Thưa cô, cô gọi món gì?” Một cô gái phục vụ lại gần hỏi.

Nhà hàng đã không còn chỗ trống, cô đành phải ngồi cùng một cô bé đang im lặng làm bài tập.

Cô bé ngẩng đầu lên tò mò nhìn cô, khuôn mặt thật thanh tú, trên đầu cài một đóa hoa hồng nhỏ.

Thật đáng yêu.

“Trứng muối và cháo thịt đi.” Thật ra cô không hứng thú với món Pháp.

A Á nấu trừng muối và cháo thịt rất ngon. Trước kia khi sau khi đi
làm thêm về, đã hơn mười một giờ, không thể ăn những thứ làm đầy bụng,
anh sẽ nấu cho cô một chút cháo thịt và trứng muối.

Anh rất ngang ngược, nhưng đối với cô luôn rất tốt.

Dùng trái tim để đối đãi.

Nhưng lúc ấy, cô bị lợi ích che mắt, không biết quý trọng mà thôi.

Bây giờ cô muốn quý trọng.

Muốn quý trọng cảnh tượng trước đây, anh chỉ vì cô mà tạo ra ngoại lệ, chỉ vì cô mà xuống bếp.

Nhưng rất nhiều thứ trên đời này đã thay đổi.

“Thưa cô, cháo thịt và trứng muối của cô đây.” Rất nhanh, một bát cháo thịt và trứng muối nóng hầm hập được bê lên.

Thịt không đủ chín, trứng muối cũng không đủ ngon.

Không phải tay nghề của A Á.

Quấy bát cháo, cô không còn muốn ăn nữa.

“Tiểu Niệm, chú cha bảo cháu ăn bữa khuya trước đi, anh ấy sẽ tan làm sớm thôi.” Một bát cháo thịt trứng muối khác được đặt trước mặt cô bé.

Sắc màu, hương, vị, tất cả đều tốt.

Giống y như trong trí nhớ của cô.

“Từ từ.” Lạnh lùng gọi lại cô gái phục vụ, “Vì sao bát của tôi và cô
bé này không giống nhau? Đây là cách đãi khách của nhà hàng các người
sao?” Cô cố ý gây chuyện, tốt nhất là tìm ra được người đàn ông trong
nhà bếp kia, ép anh phải ra gặp mặt cô.

Cô gái phục vụ ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào.

“Chị ơi, chị đừng giận, em đổi bát cho chị này.” Cô bé rất ngoan ngoãn đổi bát cho cô.

Cô đành phải nhịn ý định muốn gây chuyện xuống.

Cô lẳng lặng quấy cái thìa, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.

Cô bé này biết A Á.

Nếu cô đoán đúng thì hẳn là…

Cô còn chưa mở miệng, cô bé đã tự làm lộ thân phận mình, “Chị ơi,
nhìn chị thật đẹp, rất quen mắt nhé!” Cho dù đeo kính râm rất lớn nhưng
chị gái đáng sợ này có cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, thật
sự rất đẹp.

“Chị ơi, chị đừng giận chú cha, ngày nào chú cũng rất bận, mỗi ngày
sáu giờ sáng phải bận việc đến tận mười một giờ, một tháng chỉ được nghỉ hai ngày thôi!” Cô bé rất hoạt bát, nghĩ gì nói nấy, “Bát cháo của chị
là do anh phụ bếp làm đấy, ông chủ rất xấu bụng, không chịu tìm nhiều
người đến phụ việc, chú cha rất vất vả!”

Nói xong, cô bé mới nhớ ra nhìn xung quanh, nghịch ngợm le lưỡi, “May mà ông chủ không có ở đây, nếu không nhất định sẽ đuổi em đi. Chú cha
đã nói chuyện gì cũng phải nhịn xuống, không thể nói lung tung.”

Chuyện gì cũng phải nhịn? Không thể nói lung tung?

Chú cha trong miệng cô bé này thật sự là Phàn Dực Á sao?

Ngực cô cứng lại.

Không thể tin được.

Cô mỉm cười, buông thìa xuống.

Bát cháo này không làm vì cô, cho nên cũng không có hương vị tuyệt vời của trước đây nữa.

“Không sao đâu, bây giờ chị là bà chủ ở đây, em muốn nói gì làm gì cũng được.”

Lời của cô làm cô bé há hốc miệng.

“Chị ơi…. Chị là con gái ông chủ à?” Cô bé đầu óc ngây thơ chỉ có thể nghĩ ra đáp án đấy.

Hơn nữa, từ vẻ mặt của cô bé có thể dễ dàng nhận ra sự kinh ngạc.

Tư liệu điều tra cô đã xem qua ở Phàn gia.

Hiện tại một tháng Phàn Dực Á kiếm được khoảng bảy, tám nghìn, tiền
lương cũng không tồi, cho nên nếu trừ đi phí thuê phòng, cô bé này và
người phụ nữ kia được anh chăm sóc, áo cơm không lo.

Người phụ nữ kia là y tá, vì chăm sóc đứa bé này mấy năm nên đã không còn nghề nghiệp gì, giờ chỉ ỷ lại ở A Á, ở nhà chăm sóc cô bé này và
cuộc sống hàng ngày của A Á.

Một gia đình rất hòa hợp, hòa hợp đến mức trong lòng cô khó chịu.

“Chị là chủ mới ở đây.” Đối với cô bé đáng yêu này, cô không thể khó
chịu nổi, “Cho nên cứ yên tâm đi, những gì em vừa nói sẽ không rơi vào
tai ông chủ cũ đâu. Cho dù biết thì ông ấy cũng chẳng làm gì được.”

Cô bé vẫn há miệng, dĩ nhiên là không hiểu được.

Nhưng không sao, rất nhanh cô bé sẽ hiểu thôi.

Bởi vì mỗi ngày tiếp theo, cô sẽ cố hết sức đến đây.

Đến khi nào tìm được anh mới thôi.

Gọi cô gái phục vụ lần nữa, cô thông báo thân phận của mình.

Cô gái phục vụ phản ứng giống y cô bé kia.

Dù sao thì nhà hàng này đang làm ăn tốt như thế, trừ khi đầu óc bị hỏng, nếu không sao ông chủ lại sang tay cho người khác chứ?!

Đương nhiên, bọn họ không biết giá sang tay nơi này cao gấp ba lần giá thị trường.

Cô gái phục vụ tỉnh táo lại. Chạy về quầy thu ngân, gọi một cuộc điện thoại, sau đó lại quay về.

Thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều, rõ ràng là đã chứng thật tin tức.

“Bà chủ, chị có muốn yêu cầu gì không?”

“Tôi muốn thấy tất cả nhân viên ở đây.” Cô mỉm cười yêu cầu.

“Vâng vâng, em dẫn chị đi, giới thiệu từng người với chị.”

Phục vụ trong tiệm ăn cũng không nhiều, cô chẳng buồn nhận mặt họ làm gì.

“Tôi muốn gặp bếp trưởng.” Tùy tiện cho có lệ, cô nói ra mục đích của mình.

“Bà chủ à, em nói trước với chị nhé, khả năng ghi nhớ của A Á em đã
từng chứng kiến, hễ nhìn là không quên được, nhưng bảo anh ta nhận mặt
phụ nữ thì tuyệt đối không được đâu! Em và anh ta đã làm đồng nghiệp
bốn, năm năm nay, đến bây giờ anh ta còn chẳng nhớ được tên em, thường
xuyên nhận sai người! Trừ điểm ấy ra, năng lực làm việc của anh ta rất
tốt!”

“Tuy A Á không có chứng minh tư, cũng chưa học khóa đầu bếp nào,
nhưng vì thế nên anh ta mới không có bằng cấp gì so với các bếp trưởng
khác, nhưng kỹ thuật thì tốt hơn nhiều so với những người cái gì mà được trường học danh tiếng dạy dỗ.” Cô gái phục vụ nói liền không ngớt, sợ
thay đổi nhân sự.

Xem ra A Á ở đây cũng không gây chuyện phiền phức gì.

Bởi vì người ta nói về anh cũng không tệ.

Khi sắp đẩy ra cửa phòng bếp, cô gái phục vụ lo lắng nói thêm một
câu: “Bà chủ à, nếu A Á quay người một cái liền quên chị, chị cũng đừng
tức giận nhé! Anh ta là kiểu người chỉ cần là phụ nữ thì trong mắt anh
ta đều giống hệt nhau.”

Đừng nói thêm nữa được không?!

Cô bắt đầu lo lắng, nếu anh nhìn thấy cô, câu đầu tiên lại là “Cô là ai, chúng ta có quen nhau sao?” thì phải làm sao đây?

Đẩy cửa phòng bếp, một luồng hơi nóng kèm theo mùi dầu mỡ phả ra.

Nóng đến mức làm cho người ta đổ mồ hôi đầm đìa.

“A Á, mau gặp bà chủ mới này!” Cô gái phục vụ nhiệt tình gọi anh.

Giữa làn khói trắng, anh thành thục cầm xẻng xào thức ăn, nhíu mày, quay sang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.