Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 42: Anh Trong Câu Chuyện Xưa 2



Đến trưa thì việc tập luyện kết thúc, Lâm Diệc Dương gọi xe đưa cô đến khách sạn.

Hoá ra anh đã đặt xong phòng khách sạn từ sáng rồi, Ân Quả không hề hay biết, muốn nói chuyện đàng hoàng với Lâm Diệc Dương mà không có cơ hội.

Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể nấn ná thêm nữa.

Trước khi đi, anh chỉ nhắn lại một câu: “Bảy giờ anh tới đón em.”

Vừa vào phòng được một phút, cô nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Diệc Dương.

Lin: “Đêm qua không ngủ đủ, chiều nay ngủ bù nhé.”

Tiểu Quả: “Em vẫn chưa nói xong với anh, chúng ta có thể “Campuchia” không? Em không muốn lúc nào anh cũng phải tốn tiền vì em.”

Lin: [Icon mặt cười]

Tiểu Quả: “Xã hội này nam nữ bình đẳng, anh làm thế em sẽ cảm thấy nặng nề lắm.”

Tiểu Quả: “Anh vẫn còn đang đi học mà, hơn nữa lúc nãy Tôn Châu đã kể cho em biết hết rồi, phòng bi a luôn thua lỗ, anh còn phải bù tiền vào nữa.”

Lin: “Hối hận không?”

Lin: “Khi gặp phải một sinh viên nghèo.”

Nghĩ gì thế…!Ân Quả cười nhắn tin trả lời anh.

Tiểu Quả: “Ai mà chẳng từng là sinh viên nghèo chứ.”

Nếu không phải do nghề nghiệp đặc biệt, cô sẽ không bao giờ kiếm được tiền thưởng sớm đến thế, vậy chẳng phải cũng là sinh viên nghèo ư?

Lâm Diệc Dương không nhắn lại.

Ân Quả đoán anh đang ở chỗ sóng yếu, không nghĩ thêm về vấn đề này nữa, bèn đi ngủ bù trước.

Lâm Diệc Dương nói không sai, tối qua cô mới chợp mắt không bao lâu đã bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, buổi sáng còn phải tập luyện.

Có Lâm Diệc Dương luyện cùng, tập một tiếng như tập ba tiếng.

Lúc này cơ thể đã thả lỏng nhưng cơ bắp vẫn đau nhức.

Cô bật nhạc trên iPad, vốn định thư giãn một lúc.

Nhưng tiếng nhạc vừa cất lên, chính là bài Năm tháng tình bạn hôm ấy cô nghe thấy bên ngoài phòng bi a, cũng là lần đầu tiên Lâm Diệc Dương ôm cô.

“Hãy quên đi đúng sai, chỉ ôn lại những kỉ niệm xưa cũ, những ngày tháng sẻ chia gian khó vẫn luôn đong đầy niềm vui…!Ngược xuôi trong mưa gió, mơ màng giữa tỉnh và say.

Tất cả mọi chuyện dường như đã xảy ra trong những ngày tháng nay đây mai đó…”

Cô lấy một chiếc túi vải màu trắng đựng quần áo sạch trong ba lô ra, ném lên giường rồi vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, âm báo tin nhắn WeChat vang lên.

Lúc này, Ân Quả vừa gội đầu xong, đang sấy tóc.

Vì tuần trước cô đã cài đặt chế độ đừng làm phiền với WeChat của tất cả mọi người, chỉ trừ Lâm Diệc Dương, bởi vậy âm báo này chỉ có thể là của anh.

Cô xỏ dép lên chạy ra ngoài tìm điện thoại.

Lâm Diệc Dương gửi mấy bức ảnh, phóng to ra đều là ảnh chụp tài khoản tiết kiệm…

Có cả tài khoản ở đây và trong nước.

Lin: “Ngoài phòng bi a, đây là tất cả những gì anh có.”

Không sót một thông tin tài khoản nào, anh thật sự rất chân thành.

Bỗng nhiên sống mũi cay cay, Ân Quả cố gắng kìm nén nước mắt đang chực trào.

Bên tai cô vẫn còn văng vẳng lời nói của rất nhiều người.

Lúc thuê nhà, Ngô Ngụy sợ cô chê Lâm Diệc Dương, còn vòng vo nói riêng với cô: “Cái thằng Du Dương ấy mà, vẫn còn đang đi học, sinh viên nghèo đi học chẳng có xu nào cả.”

Ngay cả anh họ Mạnh Hiểu Đông cũng hỏi: “Phát triển đến giai đoạn nào rồi? Đừng suốt ngày tiêu tiền của người ta, cậu ta cầm cự được đến ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì.

Anh nghe nói học phí trường cậu ta đắt lắm đấy.”

Thêm cả huấn luyện viên Trần cũng nói: “Tiếc là hồi xưa tiền thưởng chẳng được bao nhiêu, thành tích của cậu ta tốt hơn anh em mà chẳng nhận được bao nhiêu tiền thưởng.

Nếu đổi lại là bây giờ thì đã mua được mấy căn nhà rồi.

Không sao, tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng thênh thang.”

Hình như cả thế giới đều sợ cô sẽ ghét bỏ anh.

Hình như cả thế giới đều cho rằng anh của bây giờ là một người đàn ông không thành công.

Nhưng rõ ràng anh rất có chí tiến thủ, cũng rất xuất sắc, trong mắt cô chỉ toàn ưu điểm thôi, chỗ nào cũng tốt, không có bất cứ điểm xấu nào cả.

Ân Quả cũng mở internet banking, chụp màn hình gửi cho anh.

Tiểu Quả: “Đây là của em.”

Thật ra không nhiều hơn anh là mấy, nhưng ít ra đây cũng là thu nhập của riêng cô, vả lại không cần phải gánh vác cả việc kinh doanh phòng bi a.

Tiểu Quả: “Nếu anh không xoay được tiền thì cứ bảo em.”

Lâm Diệc Dương không nhắn lại.

Hơi nóng bốc lên khiến cơn buồn ngủ bỗng chốc ập tới.

Ân Quả mở tivi, vốn định xem một lúc rồi mới ngủ, nhưng chưa được mấy phút đã ôm chăn gối ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy.

Ban đầu cô nửa mê nửa tỉnh tưởng là tiếng gõ cửa của phòng bên cạnh, nhưng dần dần nhận ra là của phòng mình.

Cô bật dậy, tưởng đã bảy giờ tối.

Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ đã nhắc cô rằng vẫn còn sớm.

Nhìn đồng hồ, cô mới chỉ chợp mắt hai mươi phút mà thôi, chưa đến một giờ chiều.

Cô bò xuống giường, nhìn hành lang bên ngoài qua mắt mèo, trong tầm nhìn phóng to là hình ảnh…Lâm Diệc Dương tay cầm áo khoác, trên người mặc chiếc áo phông cộc tay hồi sáng.

Vẫn bộ quần áo ấy, vẫn là con người ấy, tưởng chừng như anh chỉ xuống tầng mua cốc cà phê rồi lại đi lên vậy.

Cô mở cửa ra, anh bước thẳng vào trong.

Đầu óc Ân Quả vẫn chưa tỉnh táo hẳn, “Chẳng phải anh nói bảy giờ sao?”

Lâm Diệc Dương nhìn cô chăm chú hồi lâu, mỉm cười, “Đúng vậy, bảy giờ.”

Anh đóng cửa lại, động tác tiếp theo là tháo đồng hồ kim loại trên tay trái xuống, vặn kim đồng hồ màu bạc đến đúng bảy giờ ngay trước mắt cô.

Bắt đầu từ bây giờ cho đến khi tiễn cô lên tàu về New York, anh sẽ không đi đâu nữa.

Thật ra vừa nãy, lúc chia tay cô, anh vẫn chưa đi ngay mà đứng tần ngần một lúc bên ngoài khách sạn.

Khi nhận được tin nhắn của Ân Quả, anh chỉ muốn hút điếu thuốc.

Nhưng trong người anh không có điếu thuốc nào.

Bên ngoài khách sạn có vài du khách cũng đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác, anh đi tới lịch sự xin một điếu.

Vỏ giấy trắng tinh bao bọc những sợi thuốc lá màu nâu, rất dễ bắt lửa, là thứ hữu hiệu nhất giúp cảm xúc bình tĩnh lại.

Động tác hút thuốc của anh rất thành thạo, ai nhìn cũng tưởng anh nghiện thuốc lá, nhưng thật ra anh đã cai rất nhiều năm rồi.

Lần trước ở New York, tại sao anh và An An lại cùng đứng ở dưới sân căn hộ hút thuốc?

Bởi vì Ân Quả.

Lần này cũng vì cô.

Trong thời gian hút một điếu thuốc, anh đã biết rõ mình cần làm gì.

Ân Quả vừa tới đây mà hai người đã phải xa nhau hơn sáu tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không đáng.

Hơn nữa, anh hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, có lẽ trong sáu tiếng xa cách này anh cũng chẳng làm được gì nên hồn, trong đầu chỉ nhớ về cô.

Chẳng thà lên trên còn hơn.

Lâm Diệc Dương đặt đồng hồ lên tủ trà gần cửa ra vào, dây đeo kim loại màu đen, kim giờ đang chạy theo sự điều chỉnh của anh, bảy giờ một phút.

Anh chợt bế bổng Ân Quả lên, đôi chân bỗng bị hẫng khiến cô ôm chặt cổ anh theo phản xạ.

“Ôm lấy anh đi.” Anh nói.

Ân Quả cố gắng rướn người lên ôm lấy anh mà tim đập thình thịch.

Chỉ vì người đàn ông này.

Lâm Diệc Dương vốn muốn bế cô vào phòng nhưng bị mấy sợi tóc của cô lướt qua mặt.

Ân Quả vừa mới tắm xong, tóc đã sấy khô nhưng không buộc lên mà xoã trên vai và sau lưng, vài sợi còn vương trên mặt.

Hoá ra con gái lại thơm đến vậy, hay do hiệu quả của sữa tắm và dầu gội đầu nhỉ? Anh không muốn tìm hiểu sâu hơn, chỉ là chưa muốn vào phòng ngay, cũng chẳng muốn đi thêm dù chỉ một bước chân.

Anh đặt cô ngồi lên tủ trà, cúi đầu kiếm tìm gương mặt cô, giọng lạc đi: “Sao lại thơm vậy nhỉ?”

“…!Trước khi ngủ, em vừa mới tắm xong.” Cách anh khen thẳng thắn quá, cứ như đang trêu chọc cô vậy.

Anh bật cười.

Hơi thở nóng rực mang theo mùi thuốc lá mơn man trán cô.

“Trước đây anh…” Cô muốn nói, ngần này tuổi rồi lẽ nào không biết con gái tắm xong thường rất thơm ư?

“Trước đây làm sao?”

Anh nghiêng đầu muốn hôn cô, song cứ nấn ná trên cánh môi cô, chỉ cách nhau chưa tới một centimet mà anh mãi chẳng làm gì.

Ân Quả bất giác mím môi, trái tim lâng lâng như đang lặn ngụp trong nước, không đủ sức nổi lên, cũng chẳng thể chìm xuống.

Thật ra anh đang quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, sau đó chậm rãi đổi sang một tư thế khác, dường như đang tìm một tư thế thoải mái nhất để hôn.

Anh lại hỏi: “Không nói nữa hả?”

Đây là một cái bẫy.

Anh chỉ chờ cô lên tiếng.

Quả nhiên Ân Quả bị sập bẫy rất nhanh, cô vừa hé miệng, Lâm Diệc Dương liền cúi xuống hôn.

Hoàn toàn không cho cô giây phút nào để thở, ngay cả chính anh cũng vậy, nụ hôn say đắm dường như đã ngừng cung cấp oxy cho cả hai.

Đầu lưỡi của Ân Quả bị anh quấn quýt đến tê dại, cánh mũi không ngừng phập phồng kiếm tìm không khí nhưng chẳng ích gì, bầu không khí trong phòng như bị rút hết đi.

Chút oxy ít ỏi cuối cùng cũng cạn kiệt, móng tay cô bấm sâu vào vai anh, giống như đã thả lỏng, lại giống như vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn ấy.

Anh thấy mắt cô ửng đỏ, mơ mơ màng màng nhìn mình.

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô.

Chẳng ai còn nhớ rõ chuyện vừa xảy ra, đầu óc cô đã ngừng hoạt động rồi.

Cô không muốn nghĩ gì nữa.

Hơi thở dần dần ổn định, Ân Quả mệt đến nỗi dựa vào tủ nhìn anh.

Lâm Diệc Dương cũng nhìn cô, khoé môi bất giác cong lên.

“Anh cười gì thế?” Cô làu bàu hỏi.

“Sao em lại xinh thế nhỉ?” Lâm Diệc Dương trả lời:

“Sinh khéo quá.”

Dẻo mồm dẻo miệng thật đấy.

Nhưng hình như cô nhận ra trái tim mình đã bị anh làm tan chảy như thế nào khi…!đứng trước anh rồi.

“Người theo đuổi em chắc nhiều lắm nhỉ?” Anh hỏi:

“Em xinh như thế này, chắc hẳn có không ít rồi.”

Cô lắc đầu, “Ở trường bọn em, anh họ có nhiều đàn em lắm, hồi cấp hai đã cảnh báo không cho phép ai theo đuổi em, vì cấp hai và cấp ba chung một khu nên số bạn nam dám nói chuyện với em rất ít.”

Vậy thì anh phải cảm ơn Mạnh Hiểu Đông thật rồi.

“Chỉ có một lần, không hiểu sao em bị gọi lên văn phòng, hoá ra là do một học sinh lưu ban trong lớp viết tên em lên lưng áo.

Mà em nào có biết gì đâu, lại còn bị giáo viên mắng cho một trận, bảo em yêu sớm, bắt mời phụ huynh đến.

Sau đó anh họ đi họp phụ huynh cho em.” Nhớ lại chuyện này, Ân Quả lại thấy buồn cười, “Cô chủ nhiệm lớp em là fan của anh họ, mà em cũng nghi ngờ không biết có phải cô ấy cố ý làm vậy không.”

Lâm Diệc Dương vừa nghe vừa tưởng tượng ra cảnh ấy.

Anh nghĩ, nếu hồi ấy mình quen Ân Quả, có lẽ mọi việc sẽ không đơn giản vậy đâu.

Anh sẽ xách tên nhóc kia ra tẩn cho một trận mới thôi.

“Sau đó anh họ về nói với em, anh ấy đã xem ảnh chụp tập thể lớp, còn nói với cô giáo chủ nhiệm rằng “Tên nhóc này không có cửa đâu, gu của em gái tôi ấy mà, chỉ được cái thích trai đẹp”.”

Anh ngẫm lại, may mà ngoại hình của mình không đến nỗi nào, không thì chẳng có cơ hội theo đuổi cô mất.

Ân Quả say sưa kể chuyện, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

Sau khi tắm xong, cô đã thay sang đồ ngủ là áo cộc tay rộng rãi và quần đùi cotton, đôi chân trắng muốt hiện ra trước mắt anh, cô liên tục xoay người nhằm tìm một vị trí thoải mái để ngồi.

Cô vô tư vừa nói vừa cười mà không hề biết rằng trong mắt bạn trai, dáng vẻ đó quyến rũ nhường nào.

Thị giác, khứu giác và cả thính giác đều bị hạ gục trước cô rồi.

Lâm Diệc Dương nghĩ mình cần phải nói gì đó để rời sự chú ý của bản thân.

“Anh tốt nghiệp từ trường trung học số Bảy.” Anh cũng nhắc đến hồi cấp ba.

Ân Quả ngạc nhiên, “Chỉ cách trường bọn em năm phút đi bộ thôi.

Hồi đó bên ngoài cổng trường em không phải đám lưu manh thì cũng toàn là học sinh trường số Bảy các anh.”

Lâm Diệc Dương không bình luận thêm.

Chuyện này chẳng có gì là lạ, trường cấp ba của anh nổi tiếng là toàn thành phần bát nháo trong vùng.

“Anh kể thêm nữa đi.” Cô đưa tay ra ôm anh, cả người dựa vào anh, “Em muốn nghe.”

Hơi thở của Ân Quả vấn vương bên tai và gò má anh, thêm cả nơi m3m mại phía trước người cô.

Lâm Diệc Dương để cô ôm mình, anh cúi xuống kề sát mặt cô, “Em muốn nghe gì nào?”

“Quá khứ của anh.”

“Quá khứ về gì?” Anh hỏi tiếp.

Bỗng nhiên Ân Quả sợ mình sẽ xát muối vào vết thương của anh, bèn nói lảng đi: “Nói cái khác cũng được, ví dụ như chuyên ngành học của anh chẳng hạn.”

“Trước đây anh đã nói rồi, em muốn biết gì thì cứ hỏi.” Lâm Diệc Dương khẽ bộc bạch: “Anh sẽ nói hết, không giấu gì cả.”

Nếu như giọng con người có màu sắc, vậy giọng nói của anh bây giờ chính là màu ánh đèn của nhà nghỉ bình dân mà bạn có thể bắt gặp ở ven đường quốc lộ trong đêm thâu: Ấm áp, mờ ảo, hòa vào sắc đêm.

Trong một tiếng tiếp theo, Lâm Diệc Dương đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện.

Có kỷ niệm hồi nhỏ, có cố hương ở bên kia đại dương, cuối cùng cũng kể đến câu chuyện về bố mẹ anh.

“Bố mẹ anh cùng qua đời trong một vụ tai nạn xe trên đường cao tốc trong một chuyến công tác.” Lâm Diệc Dương bình tĩnh kể lại: “Hai người họ cùng làm việc ở một tập đoàn ô tô, bố anh làm ở phòng Kinh doanh, còn mẹ anh làm ở phòng Tài vụ.

Mẹ anh vốn luôn ở nhà chăm sóc hai anh em anh, nhưng năm ấy lại đột nhiên kiên quyết đi công tác với bố.

Sau đó anh mới biết mẹ phát hiện ra bố có dấu hiệu ngoại tình nên muốn theo dõi ông.

Nào ngờ cuối cùng họ lại cùng nhau ra đi.”

Anh dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Sau này lớn lên, khi thu dọn di vật của họ, anh mới biết được mặt khác của câu chuyện.

Thật ra bố anh đi công tác dài ngày vì phát hiện ra mẹ anh không chung thủy.”

Ân Quả không giỏi an ủi người khác, mỗi lần bạn bè gặp chuyện buồn cô chỉ có thể lặng lẽ ở bên, đưa đồ ăn ngon, đưa khăn giấy, nhưng không bao giờ nói được lời ngon tiếng ngọt xoa dịu lòng người: “Giờ anh có thể bộc bạch tất cảm có lẽ là đã buông bỏ từ lâu rồi đúng không?”

Anh bình thản đáp lại: “Đúng vậy, đã kết thúc từ lâu lắm rồi.”

Tất cả mọi chuyện của người lớn đều đã viết đến lời chào hạ màn rồi.

“Anh còn tin vào hôn nhân không?” Ân Quả thử dò hỏi.

Hỏi xong mới nhận ra Lâm Diệc Dương khẽ nhướng mày nhìn mày.

“Em chỉ muốn an ủi anh thôi.” Cô giải thích: “Anh không được nghĩ linh tinh.”

“Em cho rằng anh đang nghĩ gì?”

Ân Quả không lên tiếng, nói không lại anh chi bằng không nói nữa.

“Anh vẫn tin.” Lâm Diệc Dương nhìn cô hồi lâu, trả lời câu hỏi của cô: “Anh tin vào chính mình.”

Anh đã chứng kiến bao chuyện bể dâu ở đời, cũng trải qua mấy bận lận đận lao đao.

Tuổi trẻ phấn đấu đi đến đỉnh vinh quang, giành giải vô địch quốc gia, nhưng bỗng chốc chẳng còn gì trong tay sau năm mười sáu tuổi, phải bắt đầu lại từ đầu.

Mười sáu tuổi là bước khởi đầu trong cuộc đời của nhiều người, nhưng anh lại phải nếm mùi từ đỉnh núi rơi xuống đáy vực.

Và bây giờ hai mươi bảy tuổi, anh đã biết mình muốn một cuộc sống như thế nào.

“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Lâm Diệc Dương hỏi.

“Không ạ, em không muốn hỏi gì nữa.” Cô lắc đầu, ôm chặt lấy anh, “Em vừa mới thiu thiu ngủ thì bị anh đánh thức, vẫn còn buồn ngủ lắm.”.

truyện kiếm hiệp hay

Ân Quả còn định hỏi tại sao anh lại rời khỏi Đông Tân Thành, song bỗng nhiên cô không muốn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

Có thể nói chuyện vu vơ với nhau hơn trăm câu cũng coi như sống không uổng phí.

Thậm chí cô còn cảm thấy, đếm một, hai, ba với anh còn thú vị hơn xem phim.

Nhưng sau khi nghe hết câu chuyện của bố mẹ anh, cô chẳng muốn nói thêm một từ nào nữa, bởi cô không muốn khiến anh đau lòng.

Lâm Diệc Dương lại cảm nhận được đường cong trên cơ thể bạn gái mình, có thể nói…!vóc dáng ấy làm máu trong người anh sôi sục.

Lâm Diệc Dương bị cô ôm chặt đến mức không thể trốn tránh, hơn nữa anh cũng không muốn tránh.

Ôm bạn gái mình trong không gian riêng tư thì có gì phải tránh.

“Anh bế em đi ngủ nhé.” Anh nói.

“Vâng.”

Lâm Diệc Dương bế bổng Ân Quả lên, đi thẳng vào trong phòng.

Anh ôm trọn cô vào lòng, hai người cùng trèo lên giường.

Dép lê trên chân cô đã bị rơi xuống thảm trải sàn từ lúc nào không hay, áo khoác của Lâm Diệc Dương cũng rơi xuống tấm thảm trước cửa…!Anh đẩy chăn bông trắng tinh sang một bên rồi cởi giày ra..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.