Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 22: Phong Cảnh Sau Ngày Tuyết 4



Ân Quả quay về giường nằm nghịch điện thoại.

Bên ngoài gần như không còn tiếng động nào nữa.

Qua khe cửa, cô nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, anh đang viết luận văn ư?

Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện tin nhắn của Lâm Diệc Dương.

Lin: “Nói chuyện nhé.”

Tiểu Quả: “Vâng.”

Lin: “Anh đã hứa mai sẽ dẫn em trai em đến một nơi.”

Tiểu Quả: “Hai người cứ đi đi, không cần nhắn trước với em đâu, nó hay đánh lẻ lắm.”

Lin: “Ngô Ngụy cũng đi.”

Tiểu Quả: “À vâng.”

Lin: “Bọn anh đi hết, một mình em ở nhà được không?”

Đương nhiên là được rồi, cô đâu còn là trẻ con nữa.

Tiểu Quả: “Không sao đâu, dù sao buổi chiều em cũng đi luyện bi a, không ở nhà mà.”

Lin: “Ok.”

Thế thôi hả?

Qua khe cửa, ánh đèn trong phòng khách đã tắt, có lẽ anh đã đi ngủ rồi.

Ân Quả nhìn chằm chằm khung đối thoại giữa hai người, hình như thiếu thiếu cái gì đó.

Sao lần này anh không gửi icon cà phê nhỉ?

Quả nhiên con người không nên tạo thói quen, bởi bất cứ thói quen nào bị phá vỡ cũng sẽ không hề dễ chịu.

Ân Quả cầm điện thoại, không biết làm gì nữa bèn lên WeChat nhắn tin với Trịnh Nghệ.

Cô ấy biết anh là sinh viên nghèo thì ngạc nhiên không thôi, xúc động khen ngợi mấy câu liền: “Anh chàng này “trâu bò” thật đấy”, “Tớ phục nhất là những người tự vươn lên bằng chính sức mình”…

Bỗng nhiên màn hình hiện lên một tin nhắn.

Lin: [Icon cà phê]

Tim cô cũng lỡ nhịp theo icon ấy.

Ân Quả chưa kịp trả lời anh, Trịnh Nghệ đã gửi một tin nhắn mới tới.

Trịnh Nghệ: “Trường tớ có một điểm đặc biệt, vì là trường dòng* nên không phát bao cao su miễn phí cho sinh viên đâu.

Mà các trường khác đều có chứ, trời ạ.”

*hay còn gọi là trường Công giáo, là những ngôi trường của các tổ chức Công giáo chuyên về đào tạo và dạy học cho các tín đồ.

Đọc đến đây, cô thật sự không thể trả lời Lâm Diệc Dương một cách bình thường được nữa.

***

Lâm Diệc Dương tựa vào tủ lạnh, thầm nghĩ liệu có phải cách thể hiện của mình có vấn đề hay không?

Chẳng lẽ Ân Quả không nhận ra anh đang muốn hẹn cô ra ngoài?

Cô không gửi lại icon vui vẻ ấy khiến anh không quen chút nào.

Lâm Diệc Dương vô thức gõ mấy cái vào cửa tủ lạnh, quyết định không nghĩ thêm nữa.

Anh lấy một lon cà phê trong tủ lạnh ra, ôm laptop về phòng ngủ làm tiếp việc đang dang dở.

***

Lần này tuyết ngừng rơi rất nhanh.

Sáng sớm Mạnh Hiểu Thiên mới về, ngủ bù đến tận mười một giờ, sau khi “xốc” lại tinh thần và thay bộ quần áo sạch sẽ, cậu chạy sang phòng Ân Quả, nhiệt tình rủ cô đi Chelsea Market* cùng với ba người bọn họ.

*một toà nhà nằm ở thành phố New York, Mỹ.

Điểm đặc biệt của toà nhà này là có khu chợ thực phẩm khổng lồ ở ngay dưới tầng một, cung cấp nguồn thực phẩm chất lượng cao cho khách du lịch và dân địa phương.

Lý luận mà cậu đưa ra là, đằng nào cô cũng phải ăn trưa, thay vì ăn một mình, thà đi ăn với mọi người còn vui hơn.

Ân Quả nghĩ thấy cũng đúng, bèn thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Lâm Diệc Dương và Ngô Ngụy đang đứng ở quầy bar trong bếp chờ bọn họ, thấy cô bị kéo ra khỏi phòng, Ngô Ngụy bèn đá chân anh một cái ra hiệu.

Lâm Diệc Dương không đoái hoài đến anh ta, quay sang hỏi Ân Quả: “Em định mấy giờ về luyện tập?”

“Ba, bốn giờ gì đó.” Cô ngẫm nghĩ, “Nếu bữa trưa ăn no thì không cần ăn bữa tối cũng được, luyện tập một mạch đến tám, chín giờ luôn.”

Anh gật đầu, có lẽ trong đầu đã có dự tính.

Họ đến Chelsea Market vào trước buổi trưa.

Từ đầu đến cuối trung tâm thương mại toàn là đồ ăn.

Ngồi ăn, đứng ăn, ăn ngoài vỉa hè hay ăn trong nhà hàng đều được.

Lâm Diệc Dương quen đường lối dẫn họ đến một nhà hàng buffet hải sản.

Trong nhà hàng xếp từng dãy tủ đông, xung quanh là tủ đựng sashimi và sushi, ở giữa là tủ để hải sản đông lạnh.

Trên lớp đá dày rộng bày vô số hải sản, nào là tôm, nhím biển, hàu sống…

Mạnh Hiểu Thiên thích ăn hàu, đứng trước tủ hàu có đến ba, bốn mươi loại khác nhau, cậu thầm tính toán sức chịu đựng của ví tiền của mình.

Lâm Diệc Dương vỗ lưng cậu, “Mua bốn phần trước đi, anh mời.”

Anh bảo Ân Quả mang nhím biển đã được làm sạch, cắt thành miếng đến một bàn nhỏ ngồi đợi, rồi lấy tiền trong ví ra dúi vào tay Ngô Ngụy, bảo anh ta cùng Mạnh Hiểu Thiên đi mua đồ mình muốn ăn, sau đó anh sang quầy hàng bán tôm hùm.

Toàn là hàu và nhím biển, chất đầy cả bàn.

“Đông quá, đông quá.” Ngô Ngụy chủ động đặt nhím biển lên chiếc bàn dài sát cửa sổ, ở đây có rất nhiều người ngồi, vừa hay có hai chỗ trống, “Ân Quả, em ngồi cạnh cửa sổ đi.”

Ân Quả không nghĩ nhiều, chạy sang bên đó ngồi, thuận tiện chiếm luôn chỗ cho Lâm Diệc Dương.

Anh bưng hai con tôm hùm, đặt xuống trước mặt cô rồi lại quay đi, một lúc sau lại bưng thêm hai con về.

Mạnh Hiểu Thiên cười tươi rói, “Cảm ơn anh.”

“Thấy anh Dương nhà em hào phóng không?” Ngô Ngụy phá lên cười khen ngợi, “Cậu ta là người hào phóng nhất đấy.”

Tên này được lắm, mỗi người hơn chục con hàu nguyên giá, một con tôm hùm, cộng thêm nhím biển, tôm càng nữa.

Tiểu Dương Gia của tôi à, cách tán gái của cậu quả là cao siêu.

Vét sạch tiền ăn một tháng nhưng cậu vẫn được hời, thôi thì cứ thoải mái vung tiền đi.

Lâm Diệc Dương ngồi bên cạnh Ân Quả, điện thoại rung lên, anh bèn cúi xuống xem, là Ngô Ngụy.

Không Hề Gì: “Nếu ông dám nói không có tình ý gì với người ta, tôi sẽ bẻ đầu ông xuống đá.”

Anh không nhắn lại.

Ân Quả vừa mới ăn một miếng nhím biển, Lâm Diệc Dương lại đi đâu mất.

Lúc quay lại, anh mua cho mỗi người một bát canh hải sản nóng hổi, sợ mọi người ăn đồ lạnh sẽ bị đau bụng.

Ngô Ngụy thân với Lâm Diệc Dương từ bé đến lớn nhưng chưa bao giờ thấy anh chàng Tiểu Dương Gia này chu đáo đến vậy, anh ta được chăm sóc mà cảm động suýt rơi nước mắt.

Quả nhiên đàn ông muốn trưởng thành, trước tiên phải có người thương đã.

Lâm Diệc Dương ngồi xuống, nhận ra Ân Quả đã ăn liên tục mấy miếng nhím biển mà không động đũa vào hàu, anh bèn cầm đĩa hàu đổi lấy nhím biển của Ngô Ngụy, rồi đặt xuống bên tay cô.

“Anh không ăn à?” Ân Quả hỏi.

Lâm Diệc Dương cầm một con hàu, tỏ ý mình đang ăn.

Ân Quả nhoẻn miệng cười với anh.

Thấy cô dùng dĩa chọc vào thân con tôm hùm, anh bèn tiện tay bẻ hai cái càng ra, đặt vào đĩa của cô.

Thật ra Lâm Diệc Dương muốn nói rằng: Thịt trong càng tôm mới là phần thịt mềm nhất ngọt nhất, còn phần thịt ở thân không mềm, ăn không ngon, nên anh nhường am ăn phần càng.

Vậy mà lúc thốt ra khỏi miệng lại biến thành: “Em ăn cái này trước đi.”

Ân Quả không cản thấy gì, chỉ đoán có lẽ anh cảm thấy càng tôm nhỏ, khó gỡ nên nhường cho cô.

Cô cầm dĩa lên, bắt đầu tách thịt cái càng đầu tiên.

Đàn ông ăn uống không giữ ý như con gái, cầm cả thân con tôm hùm lên, giải quyết sạch sẽ chỉ trong hai, ba miếng, lúc ấy Ân Quả vừa mới bắt đầu tách thịt cái càng thứ hai.

Thế là anh lập tức thả chậm tốc độ, từ tốn uống canh hải sản, rồi vắt chanh lên hàu sống, thong thả thưởng thức từng con một.

Ăn được một lúc, anh chuyển sang nghịch vỏ hàu.

Con gái ăn uống chậm rãi, trước đây Lâm Diệc Dương không phải người kiên nhẫn, dù đi ăn với đàn em nữ trong câu lạc bộ cũng thế, ăn xong là anh đi ngay.

Nhưng từ tối hôm qua, anh cảm thấy ăn chậm cũng tốt, không chỉ có thể hiểu thêm về sở thích, khẩu vị của cô, mà còn được trò chuyện với nhau.

Anh ấn ngón trỏ vào vỏ hàu, chầm chậm xoay tròn trên mặt bàn, dùng chủ đề cơn bão tuyết lần trước để bắt chuyện với cô, nhân tiện nghiêng người về phía sau nghe Ngô Ngụy rì rầm với Mạnh Hiểu Thiên.

Hai người đó đang thảo luận xem quanh đây có chỗ nào hay ho.

Ngô Ngụy giới thiệu gần đây có công viên High Line, là một công viên trên cao được xây dựng từ một đường ray bỏ hoang, bảo tàng nghệ thuật ngay gần đấy cũng khá thú vị.

Mạnh Hiểu Thiên không hứng thú lắm, công viên thì có gì hay ho đâu?

Ngô Ngụy hạ giọng: “Đứng trên đó, em có thể nhìn thấy một khách sạn, tất cả các phòng đều lắp cửa sổ sát đất, trông như những chiếc hộp thuỷ tinh nhỏ xíu vậy.”

Cũng chỉ là khách sạn thôi mà? Dù đẹp như hoa cũng chỉ là khách sạn thôi, Mạnh Hiểu Thiên thấy khó hiểu.

Lâm Diệc Dương đã đoán được Ngô Ngụy sẽ nói gì tiếp theo.

Anh buồn cười ăn canh hải sản.

Họ đang nói về Standard Hotel.

Vì mỗi căn phòng đều giống như chiếc hộp thuỷ tinh nhỏ xíu, nên khi đứng trên công viên ngẩng lên nhìn, có thể thấy đôi tình nhân nào đó mặn nồng trong phòng.

Mọi người đều ngầm hiểu rằng, họ không kéo rèm vào vì vừa thích thể hiện tình cảm, vừa muốn chào hỏi các du khách trong công viên.

Đây cũng coi như là thú vui, nhưng không phải ngày nào cũng có, may mắn lắm mới bắt gặp một lần.

Lần trước Lâm Diệc Dương và hai người bạn học tới đây.

Họ là một đôi, nghe anh kể lại câu chuyện này, liền lập tức nổi hứng đi thuê phòng, ân ái mặn nồng cả buổi trời mà không thèm kéo rèm.

Đương nhiên anh không xem, mà chạy sang quán cà phê bên cạnh bảo tàng nghệ thuật.

Thanh niên khí huyết dồi dào tất nhiên thích chuyện này, hai người liền giải quyết sạch sẽ đống hải sản chỉ trong vòng năm phút, sau đó nói muốn đến công viên chơi rồi chạy vèo đi.

Ân Quả ngạc nhiên nhìn hai anh chàng đang ôm vai bá cổ qua cửa kính, “Công viên đó thú vị lắm sao?”

Chẳng phải công viên đó ở trên cao sao? Trời rét như thế này còn đi để hứng gió lạnh à?

Lâm Diệc Dương rút một tờ giấy ăn ra lau tay, nhìn điện thoại, “Phong cảnh khá đẹp, ngắm cũng được.”

Điện thoại lại hiện lên tin nhắn của Ngô Ngụy.

Không Hề Gì: ” “Bóng đèn” đi hết rồi nhé, anh đây chỉ cho chú em một nơi, chỗ này chính là thánh địa “tán gái” đấy.”

Ngô Ngụy gửi cho anh vị trí của một cửa hàng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.