* Buổi sáng ngày cắm trại…
Nó hôm nay dậy rất sớm, chẳng cần phải nhắc nhở. Chắc có lẽ sự hứng thú về chuyến đi lần này đã làm nó dậy sớm như thế. Nó đem theo đủ đồ đạc, nhiều không tả hết. Đúng là con nhóc nhí nhảnh nghịch ngợm. Chắc lớp nó cắm trại toàn dùng đồ của nó đã đủ luôn rồi ấy chứ!
Nó đi sang nhà Thi rủ con bạn thân. Thi hôm nay cũng háo hức nhưng không đến nỗi như nó. Nhỏ cầm túi đồ đứng trước mặt nó:
– Bà mang theo những gì vậy?
– Truyện, máy ảnh, lều trại, nạp sườn, xúc xích… bala bala…
Thi tròn mắt nhìn nó, ôi trời đất, nhỏ không thể tin nổi cái con bạn thân của mình trước mặt. Hình như nó đi di dân tị nạn chứ không phải là đi cắm trại nữa. Thi bất chợt sờ tay lên trán nó:
– Bà bị ai nhập à? Đi cắm trại chứ có đi di dân tị nạn đâu mà mang lắm thế? Bà định để đâu cho hết cái túi to đùng kia của bà?
– Ax… bà bỏ cái tay ra, tôi không bị sao hết á! Đã đi chơi thì phải chơi hết mình!
Thi lắc đầu mặc kệ nó. Hai đứa nhanh chóng tới chỗ tập trung tại trường học.
* Tại khu tập trung…
”Giáo sư Sươn” hôm nay cũng mang kha khá đồ. Mọi hôm đi đâu lão này cũng khôn lỏi chằng mang gì để dùng với người ta. Hôm nay không biết động đất sóng thần thế nào mà lại mang đồ đi!
Hắn cũng đã đến từ sớm. Đồ đạc cũng không quá nhiều, chủ yếu là dụng cụ cần thiết cho cắm trại. Hắn cũng có mang theo máy ảnh, có lẽ là hôm nay là mốt thịnh hành cho việc chụp ảnh thì phải!
Nó và Thi bây giờ mới tới nơi. Hai đứa nhanh chóng ”nhập ngũ” cùng mọi người. Thấy nó mang một đống đồ, ai nấy đều ngạc nhiên hết sức. Trong đầu ai cũng tưởng tượng ra cảnh nó đi di dân tị nạn.
– Tỷ tỷ mang gì lắm thế? Cái xe buýt nó quá tải ấy chứ đùa! – Tuấn tay đang cầm mấy gói kẹo cao su đi phân phát cho cả lớp bỗng nghệt mặt ra nhìn nó.
– Tỷ mang nhiều là vì tỷ thích!
– Thôi thôi, nhiều hay ít cuối cùng thì cũng là mang đi, nhanh nhanh lên xe thôi! – Sơn thấy thầy cô gọi vội kêu lên.
Hắn nhìn ra chỗ nó, ôi mẹ ơi, con nhóc ”heo đầu thai” kia không biết là mang đi những cái gì đây nữa? Nếu mà mang cả đống đồ ăn chắc hắn chết ngất với nó mất!
– Ê, chỗ đầu là của tôi, tôi say xe! – Chưa gì đã có lộn xộn, vâng là nó và hắn.
– Tôi thích chỗ đầu, cô ra chỗ khác đi! – Hắn bỗng dưng ương ngạnh quá chừng.
– Anh điên à? Anh không biết ga lăng nó là cái gì à? – Nó cáu.
– Thôi nào Nhiên Hạo, nhường chỗ cho tỷ tỷ đi, ông xuống đây! – Sơn khoát tay hắn.
Vậy là nó tranh được cái ghế đầu. Cái túi nó mang theo chiếm một phần ba cái ghế, vậy nên chỉ nhét vừa nó và Thi ở cái ghế đầu. Sau khi ổn định trật tự chỗ ngồi, tất cả ung dung lấy điện thoại ra đăng status trên face. Đúng là hay thật là hay!
– Bố hay đi linh tinh…
– Bố hay đi một mình…
Sau hai mươi phút chán on facebook, bọn nó chuyển sang hát bài ”Bố ơi mình đi đâu thế?”. Đúng là quá rảnh rỗi luôn.
– Con cứ thích ở nhà, không thích đi cùng bố đâu!
– Ê, ê ”lão đệ”, đệ lại chế rồi, chẳng hay tí nào! – Nó cười toe toét.
– Tỷ chẳng biết cảm nhận âm nhạc tí nào hết!
– Ha ha ha…
Chiếc xe vui nhộn cuối cùng cũng tới điểm dừng chân. Mặc dù nó hơi lao đao nhưng vẫn cười toe toét tỏ vẻ sướng lắm. Nó xách túi đồ xuống. Tất cả tập trung lại chỗ giáo viên chủ nhiệm. Cô Hương – Nữ hoàng giám sát vỗ tay tập trung tất cả bọn nó lại.
– Nhanh nào, các em hãy cùng nhau dựng lều trại của lớp đi!
Vậy là lớp nó cùng nhau dựng lều trại rất vui vẻ. Hắn cũng tham gia rất nhiệt tình. Ai nấy đều rất thân nhau.
– Giang ơi cẩn thận! – Vĩnh hét lên.
Giang bất cẩn làm tuột dây, thế là một bên lều tuột ra. Ai nấy thở dài, gần xong rồi mà lại vậy! Tuy nhiên không ai giận Giang mà lại cười toe toét với nhau. Sau đó tất cả cùng nhau dựng lại túp lều.
– Cuối cùng cũng xong, mệt quá!
Nó phủi tay đứng thẳng người dậy. Haiz, mệt nhưng mà vui! Tất cả ngồi bệt hết ra thảm cỏ. Cỏ ở đây xanh mát, giúp cho bọn nó cảm thấy mọi thứ như tràn đầy sức sống, giống như cái tuổi ”bẻ gãy sừng trâu” của bọn nó vậy. Nó chợt nằm sải lai ra thảm cỏ.
– Đói rồi! – nó xoa xoa bụng.
– Trời ạ, tỷ đói á? – Dung hét lên.
Nó lôi nạp sườn trong túi ra xơi tái. Tên Sơn bén mảng lấy tay véo mất một miếng to của nó. Nó ngồi dậy, nổi trận lôi đình.
– Ngon quá tỷ! – ”Giáo sư Sươn” sung sướng.
– ”Lão đệ” chết tiệt, đệ muốn tỷ băm đệ ra phải không hả?
– Hì hì.
– Cô như heo ấy! – Hắn bất chợt lên tiếng.
– Anh nói cái gì hả? – Nó nổi đóa.
Học sinh trong lớp lại bắt đầu mơ mộng. Tên Tuấn còn ghé vào tai Giang thì thầm nhưng nó và hắn vẫn nghe rõ: ”Bắt đầu trận chiến giống trong truyện đấy!” Và Giang thì cười khúc khích cùng mấy đứa khác trong lớp.
Nó thấy vậy nhìn hắn ngán ngẩm, hai đứa lại im ru bà rù không dám cãi nhau thêm nữa.
– Hai em đi kiếm củi, mấy em đi kiếm lá, mấy em đi bắt cá với cô nào! – Cô Hương chợt gọi bọn nó.
– Vâng ạ!
– Dương và Nhiên Hạo đi kiếm củi nha! – Cô giao trọng trách ”quan trọng” cho nó và hắn.
Mấy đứa trong lớp lại càng mơ mộng hơn. Nó hận chỉ không thể ra đấm cho cái lũ nhiều chuyện kia vài đấm. Mọi người đi làm công việc của mình. Chỉ còn lại nó và hắn đứng ngán ngẩm nhìn nhau. Rõ là đáng ghét!…