Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 14



Bội Gia mờ mịt nhìn Kiều
Gia Hiên, bộ dáng hắn lúc này phảng phất như thời gian đang quay lại, cô tựa hồ
cũng rơi vào một vòng tuần hoàn. Từng ấm áp mềm mại, từng có triền miên, giống
như hoa cúc giữa trưa , dưới ánh nắng mặt trời chầm chậm rơi, rơi trên mặt đất,
trải vào lòng người, từng việc từng việc tưởng niệm lại, tựa như tự xé vết
thương đã đóng vẩy ra, đau đớn không chịu nổi!Kiều Gia Hiên thâm tình ôm lấy
cô, chậm rãi hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

Dường như tất cả ý thức
của Bội Gia đều tập trung ở trên trán, chỉ cảm thấy hai bờ môi ấm áp mềm mại
của hắn nhẹ chạm lên mặt, hơi thở nam tính mãnh liệt mang theo mùi thuốc lá
nhàn nhạt đã tràn ngập trong mũi.

Bốn phía tiếng vỗ tay
vang lên như sấm!

Giai điệu Waltz duyên
dáng chậm rãi phát ra, khi cô dần dần thanh tỉnh lại thì Kiều Gia Hiên đã nhanh
nhẹn ôm lấy cô ra đại sảnh khiêu vũ. Động tác ôm lấy kia thật quý trọng, giống
như ôm lấy kỳ trân.

Cô có thể phất tay rời
đi, cô cũng có thể tông cửa xông ra ———– nhưng mà cô không làm, đã trưởng
thành, học được đạo lí đối nhân xử thế, hiểu được thế gian ấm lạnh, cũng không
còn bốc đồng như trước.

Nếu nói là trong khoảng
thời gian này hết thảy những điều Kiều Gia Hiên làm với cô, cô không có một tia
cảm động là giả . Nhưng mỗi khi hắn xuất hiện ở trước mắt cô thì một màn năm
năm trước liềnm qua tái hiện lại, không ngừng hiện lên ở trước mắt, lại chợt
hiện lên.

Cô xoa bóp cái trán đau
nhức, tối hôm qua đang lúc mọi người đùa cợt, không thể không uống một ít rượu.
Vài vị chú bác ngày xưa lại lôi kéo cô chào hỏi kính rượu, gương mặt thân thiện
giống như phụ thân lúc còn trên thế gian .

Cuối cùng Kiều Gia Hiên
còn cùng cô mười ngón tay đan chặt đứng ở cửa tiễn khách ————

“Mẹ ơi!” Ba một bên dùng
tiếng nói mềm mại kêu to, một bên cởi giầy, nhảy vào phòng Phó Bội Gia.”Mẹ ơi!
Mẹ đã tỉnh chưa?”

Nằm ở trên giường Bội Gia
vội ôm con trai nhảy vào trong lòng nhéo nhéo khẽ cái mũi nhỏ của cậu.

“Ba, con đã quên cái gì?”

“Con xin lỗi, con đã quên
gõ cửa.” Ba thè lưỡi, chỉ ngây ngô cười với mẹ.

“Lần sau phải nhớ nha,
sao con lại đi dép to như vậy?” Cô nhìn bàn chân nhơ bé của con trai đang xỏ
đôi dép lê to đùng.

“Con tìm không thấy giày
của con a! Giầy của con không thấy.”

“Con lại cởi giầy chạy
loạn, cho nên tìm không thấy giầy đúng không?” Cô búng chóp mũi con trai như để
trừng phạt.

“Con sẽ tìm giầy, nhất
định sẽ thấy!”Taynhỏ bé Ba ôm cổ Bội Gia, làm nũng với cô.”Mẹ, mẹ thật thơm!”

Cô mỉm cười hôn một cái
trên mặt Ba, thích cảm giác con trai làm nũng với cô.

“Ba cũng rất hương!”

“Vẫn là mẹ thơm hơn, cha
cũng nói như vậy!”

“Cha ——–” Bội Gia nhìn
con trai.

“Ngày hôm qua con ngủ
cùng với cha. Mẹ thực xấu hổ, lớn như vậy còn để cha tắm rửa giúp!” Ba vừa nói
vừa dùng ngón tay út quệt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, làm ra bộ dạng xấu hổ.

“Ặc ——–” Bội Gia nói
không ra lời, chuyện tối hôm qua cô thật sự là không nhớ ra, chuyện duy nhất có
thể nhớ rõ đó là cùng Kiều Gia Hiên ở cửa tiễn khách, nhưng mà hình như cũng
chưa tiễn hết khách a—–

Hơi ngẩng đầu, lại vừa
vặn gặp Kiều Gia Hiên đang nghiêng người dựa lên cửa phòng cô, bốn mắt giao
nhau.

Kiều Gia Hiên mỉm cười
vẫy vẫy tay với Ba: “Ba, chúng ta đi xuống ăn sáng trước. Mẹ sẽ xuống ngay.”

Ba đang nằm úp trên người
Bội Gia đã lảo lảo đảo chạy xuống giường!

Chờ Bội Gia rửa mặt chải
đầu xong xuống lầu thì cha con hai người đã ngồi ngay ngắn trên bàn cơm đợi cô
.

Vẻ mặt Kiều Gia Hiên
không có gì khác thường, Bội Gia an ủi chính mình một chút, coi như cái gì cũng
không biết, dù sao tối hôm qua uống rượu say, cô thực sự là cái gì cũng không
biết.

Cuộc sống sau bữa tiệc
vẫn như trước, chỉ trừ thái độ của khách hàng khách khí hơn và nhân viên bên
ngoài đối với cô càng ngày càng tôn kính. Cô không ngốc cũng không đần, biết
đây là sau khi Kiều Gia Hiên cầu hôn với cô, mọi người đối với thân phận cô lại
càng kiêng kị, là khách khí với thân phận của cô, không phải đối với cô —-cá
nhân Phó Bội Gia.

Đối với việc Kiều Gia
Hiên vẫn như trước mỗi ngày đưa đón cô đi làm, cô cảm thấy có chút khó hiểu.
Nếu không phải sớm biết sự tích phong lưu của hắn, Bội Gia thật cảm thấy hắn là
người cha và người yêu không thể bắt bẻ nổi.

Mỗi ngày đúng giờ đưa con
trai cùng cô đi làm, vừa gần đến giờ cô tan tầm, về nhà ăn cơm cùng Ba. Trừ bỏ
thỉnh thoảng xã giao thật sự không chối được, cũng nhất định sắp xếp lái xe đưa
đón cô. Nếu có tiệc rượu, cũng nhất định sẽ tham dự cùng cô.

Oanh oanh yến yến trong
truyền thuyết giống như bốc hơi khỏi thế gian.

Những mà bữa tiệc ngày
hôm nay, phỏng chừng Kiều Gia Hiên đã có chút phá lệ.

Từ sau khi bọn họ đi vào,
một người mặc lễ phục dạ hội màu đen thấp ngực cực kỳ gợi cảm, một vị nữ sĩ vô
cùng mỹ lệ, không ngừng chiếu ánh mắt tới bọn họ.

Bội Gia tự biết bản thân
không có cái gì có thể làm cho một nữ sĩ mỹ lệ như vậy lưu luyến lâu như thế,
nghĩ đến mục tiêu của cô nhất định là vị Kiều tiên sinh bên người này.

Bội Gia ngẩng liếc mắt
nhìn Kiều Gia Hiên ở bên cạnh một cái, không sai, vẫn là một bộ dạng phong lưu
phóng khoáng như vậy, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, nhưng tụ lại một chỗ,
quả thật có chút hấp dẫn người khác ——- đáng tiếc, không bao gồm cô?

“Tôi đi trang điểm thêm
một chút!” Vẫn nên để cho bọn họ một không gian thoải mái.

Lề mà lề mề ở trong phòng
rửa tay một lúc lâu mới đi ra, nghĩ đến với tốc độ của Kiều Gia Hiên hẳn là đã
giải quyết xong.

Mới vừa vào đại sảnh, đảo
ánh mắt, đã thấy hai người chính thân mật ở một góc sáng sủa, về phần cụ thể
làm gì, theo ánh mắt đồng tình của mấy người đi đường Giáp, người qua đường Ất
thì không khó tưởng tượng .

Bội Gia chậm rãi lui về
một góc tối, đàn ông không phải đều là nói một đàng làm một nẻo đấy sao? Cô làm
sao còn có thể cảm thấy đau đớn đây?

Cô hít sâu một hơi, lại
từ góc tối đi ra, cô chưa bao giờ chờ đợi, tự nhiên cũng có gì để thất vọng .

Một thân thể cao lớn quen
thuộc chắn trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, ở khóe miệng nở rộ một đóa hoa kiều
mỵ: “Sao lại rảnh rỗi tới đây gặp em, Mạc đại thiếu gia?”

Mạc Hiếu Hiền nhìn cô
chằm chằm: “Người phụ nữa kia gọi là Châu Lạc Thi, một ngôi sao mới nổi gần
đây!”

“A, vậy sao? Quả thực là
có điều kiện làm ngôi sao!” Bội Gia mỉm cười, ngữ khí không có gì phập phồng.

Mạc Hiếu hiền trào phúng
cười: “Xem ra anh quá lo lắng, em căn bản không để cô ta vào mắt sao?”

Bội Gia vẫn mỉm cười:
“Không phải vấn đề em có để cô ta vào mắt không, là cô ta rất xuất sắc, em căn
bản không phải đối thủ của cô ta. Lại nói, quyền lựa chọn chưa bao giờ được đặt
ở em, không phải sao? Nếu em muốn so đo, vậy thì thật là áy náy với chính bản
thân mình, cô ta chẳng qua là một trong n người mà thôi!”

Mạc Hiếu Hiền hơi ngẩn
người, mới yên tâm nói : “Bội Gia, thông minh như em. Cần gì phải giữ lấy quá
khứ, mà không chịu trút gánh nặng này đi?”

Bội Gia thở dài một hơi:
“Có một số việc cần phải có thời gian !”

Mạc Hiếu Hiền biết cô
không muốn nói nhiều, đổi đề tài: “Ba gần đây thế nào? Từ sau khi cậu nhóc vào
Kiều gia, chúng ta cũng chưa có ăn bữa cơm ba người thật ngon.”

“Ba mấy ngày hôm trước
còn nhắc tới anh? Nói anh đã lâu không tới gặp thằng bé.” Nói đến con trai, vẻ
mặt Bội Gia tươi như hoa.

“Thật sao? Mấy ngày nữa
anh mời hai người ăn cơm. À, nhắc đến ăn cơm , mấy ngày hôm trước anh gặp một người,
em có biết là ai không?”

“Ai vậy?”

“Chính là người trước kia
cùng lớp với em cứ ba tháng lại đổi một bạn gái, tên là gì ấy nhỉ——–”

————————–

Hai người nói tới chỗ cao
hứng bừng bừng, cũng nhịn không được mà ha ha cười.

Không biết ở xa xa ánh
mắt ác ngoan không ngừng bắn tới. Kiều Gia Hiên trước sao vẫn híp mắt nhìn chăm
chú hết thảy biểu tình.

Trong bữa tiệc đụng phải
Châu Lạc Thi kia hắn không nghĩ đến. Nhưng càng không nghĩ tới là, cô ta thế
nhưng đối với hắn nhớ mãi không quên, tuy rằng trước mắt đã có một kim chủ khác
nhưng vẫn là muốn có thể giữ liên lạc với hắn.

Từ bữa tiệc tại Kiều Gia,
Bội Gia đối với hắn ôn hoà như trước, không gần không xa . Nếu như theo tính
nết vốn có của hắn, đã sớm kìm nén không được . Nhưng là hắn đối với Phó Bội
Gia xem ra là càng ngày càng hãm sâu rồi, sợ quá mau sẽ dọa cô bỏ đi, lại tự
nói với mình phải kiên nhẫn. Từ sau khi hai người “Ở chung”, cũng đã nửa năm
trôi qua, cô đối với hắn vẫn như cũ.

Cho nên hắn lợi dụng Châu
Lạc Thi, gây ra vài chuyện mờ ám, hi vọng cô có thể ghen. Kết quả thấy cô cùng
Mạc Hiếu Hiền nói chuyện phiếm, bộ dạng cười vui!

Hắn kéo tay Châu Lạc Thi
tới trước mặt hai người: “Bội Gia, đây là ngôi sao ngọc nữ Châu Lạc Thi tiểu
thư!”

Bội Gia vươn tay:
“Chutiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Cô so với trên màn ảnh lại càng xinh
đẹp!”

Kiều Gia Hiên lửa giận
càng tăng lên, động tác của cô tao nhã như vậy, cách nói năng của cô khéo léo
như vậy. Cô chẳng lẽ lại không biết quan hệ giữa hắn và Châu Lạc Thi sao? Nhưng
cô lại không có chút ý ghen tị nào?

Kiều Gia Hiên dịu dàng
nhìn Châu Lạc Thi nói : “Thật lâu không gặp rồi, tối hôm nay chúng ta tâm sự
thật tốt!”

Quay đầu nâng cao mày với
Phó Bội Gia, nói : “Tối nay tôi không về . Tự em gọi xe về đi!”

Bốn người trong lúc đó
rơi vào một trận xấu hổ nặng nề.

Ở cửa cười từ biệt với
Hiếu Hiền, Bội Gia vô tri vô giác về phòng, chỉ cảm thấy trong lòng kiềm nén
khó chịu, khó chịu nói không nên lời. Cô thậm chí biết mình tại sao lại khó
chịu như thế.

Cô ở trên giường trằn
trọc, cũng không cách nào đi vào giấc ngủ.

Một âm thanh ô tô quen
thuộc rõ ràng truyền vào tai, tiếp theo là tiếng cánh cửa bị đóng sầm. Chẳng
biết tại sao, Bội Gia lại tuyệt không cảm thấy tạp âm trong đêm dài yên lặng có
gì đáng ghét , ngược lại cô cảm thấy an lòng .

Nghe tiếng bước chân của
hắn từng bước từng bước lên lầu, lại tựa hồ có gì đó không ổn.

Không đúng, hình như cách
phòng cô càng ngày càng gần. Gian phòng của bọn họ cách bởi phòng ngủ của Ba ,
hắn làm sao lại đi qua cửa phòng Ba rồi sao?

Cửa loảng xoả một tiếng
liền mở ra, Kiều Gia Hiên xông vào.

Cửa cô cô trừ mấy tháng
mới chuyển đến có khóa ngoài, gần đây bởi vì hai người vẫn bình an vô sự, hơn
nữa buổi sáng Ba thích xông vào trong phòng cô tìm cô, cho nên đã không khóa kỹ
nữa.

Cho nên, hắn đẩy liền đẩy
ra.

Bội Gia từ trên giường
ngồi dậy: “Kiều Gia Hiên, anh làm gì? Đi ra ngoài cho tôi!”

Kiều Gia Hiên nghênh
ngang đi về phía cô, bên môi nở nụ cười quỷ quyệt: “Bội Gia, em vẫn chưa ngủ
sao? Đang đợi tôi sao?”

Bội Gia nhảy xuống
giường, muốn chạy đến gần cửa đẩy hắn ra ngoài, lại bị hắn bắt được.

Động tác của hắn khiến cô
đột nhiên cảnh giác đến thế yếu của mình, cô đi từng bước đến gần cánh cửa, bàn
tay hướng tay cầm cửa. Nhưng động tác hắn nhanh hơn, trước khi cô có cơ hội kéo
cánh cửa, bàn tay to của hắn đã vững vàng đặt trên ván cửa, chặn đường đi của
cô.

“Đừng vội vã muốn đuổi
anh đi như vậy!” Hắn nghiêng người ghé bên tai cô nhẹ nói, hơi thở nóng ấm phả
lên vành tai cô.

“Anh muốn làm gì?” Bội
Gia thẳng người, cố gắng muốn tách ra khỏi khoảng cách giữa hai người , ngược
lại lại làm cho mình không có khoảng không để tránh né.

“Không làm cái gì a.”
Lồng ngực của hắn lấn đến gần cô, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người
lại. Bàn tay vốn đặt trên ván cửa dần dần dời xuống, đột nhiên ôm lấy được vòng
eo thon nhỏ của cô kéo về phía mình.

“Tôi nghĩ anh chắc là mệt
mỏi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau được rồi.” Bội Gia muốn chuyển
bước, nhưng không có cách nào nhúc nhích.

“Mệt? À, anh không ngại
mệt, tinh thần anh bây giờ rất tốt.” Kiều Gia Hiên nói xong, cúi đầu hấp thụ
hương thơm bên gáy cô, “Em mới thức dậy thật ngọt.”

“Đừng. . . . . . Đừng như
vậy.” Bội Gia muốn lớn tiếng cự tuyệt hắn, tiếng đến bên miệng lại trở nên yếu
đuối vô lực. Trên người hắn là mùi rượu nồng nàn, có chút mê loạn lý trí của
cô, cô biết mình nên dùng lực đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại có chút không
muốn.

“Đừng như thế nào?” Bàn
tay dọc theo đường cong trên cổ cô, ấn xuống một nụ hôn, lời nói ra biến thành
lầm bầm không rõ, bờ môi nóng ấm chuyển thành lự mạnh mẽ.

“Anh tránh ra cho tôi!”Cô
mới mở miệng, cái lưỡi trơn trượt của hắn liền tiến quân thần tốc, cùng cô quấn
giao, khiến cô rốt cuộc nói không ra lời, chỉ có thể gắt gám vào người hắn

——————————

Ngày

Ánh nắng đầu hạ xuyên qua
tầng tầng rèm cửa, nhè nhẹ từng tia chiếu vào thân hình vẫn đang ngủ say trên giường.

Mái tóc đen lộn xộn,
nhưng thực gợi cảm. Còn có, hắn nhếch hai cánh môi lên, khóe miệng cong lên, vẻ
mặt thả lỏng, tựa hồ đang dạo chơi trong mộng đẹp.

Hết thảy đều quen thuộc
như thế!

Bội Gia ngồi ở đầu
giường, lẳng lặng nhìn hắn. Giống nhau năm năm này, mình vẫn ở bên cạnh hắn,
chưa từng rời xa.

Sau một hồi lâu, cô rời
khỏi phòng.

Lúc Kiều Gia Hiên tỉnh
lại đã gần đến buổi trưa, hắn mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ chỗ bên cạnh, không
ngờ không có đụng tới thân thể mềm mại trong mộng , ở bên cạnh đã lạnh như băng
không chút ấm áp.

Hắn liền thanh tỉnh lại,
đập vào mắt hắn là những thứ trang trí khác với phòng hắn, nhưng hắn vẫn vô
cùng quen thuộc, bởi vì thiết kế cùng bài trí nơi này, hắn đều có phần tham dự.

Nhưng bóng dáng của người
cùng hắn triền miên tối hôm qua không ở đây.

Tâm tình của hắn rất tốt
nhe răng cười, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được!

Hắn cùng với cô đã tiến
triển một bước trọng đại!

Kiều Gia Hiên hưng trí
bừng bừng vọt tới văn phòng Phó thị.

Bội Gia nhìn thấy hắn
nhưng vẻ mặt cũng không gì khác thường, bình tĩnh giống như chuyện tối qua chưa
từng phát sinh.

Chỉ là kinh ngạc vô cùng
kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao lại đến đây giờ này?”

Kiều Gia Hiên đi ra sau
ghế của cô, hai tay từ phía sau lưng ôm lấy cô: “Thế nào, không chào đón anh
à?” Xấu xa phả hơi thở nóng bỏng lên chiếc cổ trơn bóng như ngọc của cô, vừa
lòng nhìn gáy ngọc hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

Bội Gia thản nhiên nói:
“Làm sao dám không chào đón lão bản của chúng ta, tôi cũng không phải không
muốn sống!”

Ngữ khí bình thản như
thường, không có gì không hợp.

Kiều Gia Hiên lấy tay đem
mặt của cô tiến đến gần, cùng hắn đối diện, không có chỗ nào bất thường, khuôn
mặt tươi cười như thường , biểu tình như thường , không chút chút nào với mọi

Nhưng mà chết tiệt giống
như bình thường, trải qua triền miên tối hôm qua, lại lộ ra vẻ bất bình thường
như vậy.

Hắn chết tiệt hoài niệm
trăm ngàn biểu tình của cô ── những vẻ mặt kia, có động lòng người, có ngây
thơ, nhưng mỗi một chút đều khiến người say đắm, khiến người mê luyến, khiến
người yêu thầm. . . . . .

Hắn híp mắt nhìn cô,
giống như là muốn chứng minh tối hôm qua không phải là hắn nằm mơ, áp môi lại
gần, trằn trọc hút lấy vẻ đẹp của cô.

Bội Gia nhẹ nhàng quay
đầu đi chỗ khác: “Kiều tổng, bây giờ là giờ làm việc!” Cô chỉ để lại cho hắn
một nửa khuôn mặt.

Kiều Gia Hiên lẳng lặng
nhìn cô, không nói tiếng nào. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của cô, hắn
vẫn có thể nhìn thấy trong con ngươi cô lạnh nhạt ý cự tuyệt.

Hết thảy giống như trở
lại điểm xuất phát.

Kiều Gia Hiên chậm rãi
buông cô ra, đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất chậm rãi bình phục cảm xúc:
“Còn vài phút là tan việc. Nếu em không có hẹn, anh muốn nghe em báo cáo vào
bữa trưa.”

“Được. Trước hết mời ra
ghế sô pha ngồi một lúc!” Bội Gia giải quyết việc chung đáp. Lại ấn nút điện
thoại nội bộ, dặn dò nói: “Lâm bí thư, đưa giùm một ly cà phê đen vào.”

Kiều Gia Hiên siết nắm
tay, lại buông ra. Cô còn nhớ rõ hắn thích uống cà phê đen.

Hắn lại có một cảm giác
bất lực. Hắn cười khổ một cái, thì ra phú quý quyền thế như hắn, cũng có lúc
lực bất tòng tâm.

Hắn dẫn Phó Bội Gia tới
nhà hàng lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, đồ ăn vẫn giống như xưa.

Cô không có ý kiến gì,
cũng không có biểu tình dư thừa, giống như là cô lần đầu tiên tới nhà hàng này,
lần đầu tiên thưởng thức những món ăn này, nụ cười trên mặt duy trì không có
một chút sơ hở.

Kỳ thật với tình hình Phó
thị, Kiều Gia Hiên nắm giữ rất rõ rãng. Hắn chẳng qua là muốn cô cùng hắn ăn
cơm trưa thôi.

Năng lực Phó Bội Gia cũng
rất giỏi, nhưng vừa mới bắt đầu, mà kinh nghiệm không đủ, có thể duy trì hiện
trạng của Phó thị, đã là không tệ!

Nếu Phó thị muốn lợi
nhuận bước lên một bậc thang mới, chỉ có đầu tư khai phá lĩnh vực mới hoặc là
khai triển hạng mục hợp tác mới.

Ý định ban đầu của hắn
chỉ là muốn dùng Phó thị buộc cô quay bên cạnh hắn. Vô luận cô năm năm này biến
hóa đến thế nào, tình cảm của cô với Phó thị cũng sẽ không thay đổi. Từ lúc còn
nhỏ cũng chỉ biết đó là đồ đạc của mình, tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân
không cách nào có lại được nữa, vẫn là hy vọng có thể lúc nào cũng được thấy
nó.

Bội Gia báo cáo nhất nhất
động thái của Phó thị thời gian gần đây, cuối cùng dừng một chút, mới nhìn hắn
mở miệng nói: “Doanh thu Phó thị theo như trước mắt giao thiệp với lĩnh vực
khác đến xem ra là có hạn, không biết ban giám đốc phương diện có sắp xếp gì
không?”

Kiều Gia Hiên nhíu lông
mày, nhìn cô, tựa hồ đang đợi câu dưới của cô. Hắn đối với năng lực phân tích
của cô cảm thấy chút tán thưởng.

Bội Gia hít vào một hơi,
mới nói: “Phó thị chỉ có khai thác lĩnh vực mới mới có thể tiến thêm một bước
mở rộng lợi nhuận!”

Kiều Gia Hiên tao nhã lấy
tay đong đưa chén rượu trong tay, nhìn rượu đỏ lưu chuyển ở trong ly, nói : “Em
có kế hoạch gì sao?”

Bội Gia nhìn thẳng hắn:
“Đây là đây là vấn đề mà anh cùng ban giám đốc phải cân nhắc!”

Kiều Gia Hiên cũng đang
sắc nhìn cô: “Tình hình Phó thị anh cũng biết, nhưng chuyện này phải cùng với
ban giám đốc họp mới có thể quyết định.”

Bội Gia cũng không nói
thêm nữa, chính là trầm lặng nói: “Tôi chỉ là hy vọng Phó thị có thể phát triển
tốt hơn một chút! Trước kia ——–”

Kiều Gia Hiên chậm rãi
vươn tay, đặt lên bàn tay trái của cô, cũng cầm thật chặt, hết thảy chỉ như
vậy, không nói lời nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.