Gió Xuân Rực Lửa

Chương 98: 98: Tiếng Động Tôi Đã Rất Kiềm Chế Rồi



Trong thảo nguyên mênh mông ở rừng mưa, động vật kết thành đàn tụ tập bên bờ sông để uống nước, hươu cao cổ nhàn nhã bước chậm, voi kết đàn đi lại, cũng có hổ đang ẩn núp trong bụi cỏ chờ thời cơ…

Chỉ mới qua mấy ngày kể từ ngày vây bắt Diều Hâu nhưng nơi này đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Tuần tra, cứu trị động vật hoang dã, tất cả đều diễn ra đâu vào đấy.

**

Lâm Sơ Thịnh quyết định tới đây gấp gáp, không ở đây được lâu, Quý Bắc Chu thì bận rộn, cũng không để ý đến cô.

Trước khi cô rời đi một ngày, có một nhóm tình nguyện viên mới đến khu bảo hộ khu.

Tuổi tác không giống nhau, trong đó có những chàng trai có lẽ chỉ tầm hai mươi tuổi, mang theo tinh thần ý chí của tuổi trẻ, khu bảo hộ cũng tổ chức một buổi tiệc liên hoan nhỏ để chào đón họ.

Quý Bắc Chu bận đến mức không quan tâm Lâm Sơ Thịnh được, “Anh bảo Hắc Tử để ý đến em, lát nữa em đi tìm cậu ta đi.

“Em cũng đâu phải con nít.

Lâm Sơ Thịnh cười, nhưng vẫn nghe lời anh đi tìm Hắc Tử.

Tìm cả một hồi lâu, cuối cùng mới thấy Hắc Tử ở một chỗ yên tĩnh không người.

Hắc Tử đang nói chuyện với một cô gái, khuôn mặt hắn nghẹn đỏ lên, tay gãi đầu, luống cuống, trên mặt viết hai chữ: Thẹn thùng!

Lâm Sơ Thịnh cũng quen Hắc Tử hơn nửa năm, bình thường Hắc Tử luôn là người thích hóng hớt xông lên tuyến đầu, nói chuyện mạnh dạn, không biết ngại, nhưng lúc này lại thấy ngượng ngùng?

“Có người đến kìa.

Cô gái kia thấy Lâm Sơ Thịnh trước, liên tục dùng tay vén tóc ra phía sau tai, cũng có vẻ mất tự nhiên.

Hắc Tử chán chản, tức giận đến mức cắn răng:

Mẹ kiếp, ai lại quấy rầy chuyện tốt của hắn vậy!

Kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh, cơn giận bỗng chốc tiêu tan, hắn cười lấy lòng, “Chị dâu, sao chị lại ở chỗ này?”

“Tới tìm anh, tiệc liên hoan sắp bắt đầu rồi.

Hắc Tử gật đầu, giới thiệu cô và cô gái này với nhau, “… Cô ấy là Tiêu Tiêu, học ngành y, tới đây để hỗ trợ chữa trị, đội của cô ấy cũng tham gia nhiệm vụ chữa trị lần trước, nghe nói điều kiện chữa bệnh ở khu bảo hộ không được tốt lắm, nên chủ động tới đây làm tình nguyện viên.

“Điều kiện ở nơi này không được tốt lắm, ở lại đây chắc sẽ vất vả.

” Lâm Sơ Thịnh cười nói.

“Tôi đã chuẩn bị kỹ rồi.

” Khi cô ấy nói chuyện còn khẽ liếc về phía Hắc Tử.

Hắc Tử cũng nhìn trộm cô ấy.

Hai người cứ mắt qua mày lại ở trước mặt Lâm Sơ Thịnh.

Cả hai đều hơi ngượng ngùng, thậm chí còn không dám ngồi gần đối phương, đúng lúc Quý Bắc Chu bảo Hắc Tử để ý đến Lâm Sơ Thịnh, vậy nên hai người này để cô ngồi ở giữa.

Lâm Sơ Thịnh vừa thấy buồn cười vừa không biết phải làm sao, cô không ngờ rằng có ngày mà mình cũng trở thành bóng đèn.

Khi tiệc liên hoan kết thúc, Lâm Sơ Thịnh theo Quý Bắc Chu về ký túc xá của anh, bỗng nhiên có nhiều tình nguyện viên đến đây nên không còn đủ phòng, không có phòng riêng nào để xếp cô vào đấy.

Trên đường đến phòng Quý Bắc Chu, Lâm Sơ Thịnh còn kể với anh chuyện Hắc Tử và cô bác sĩ kia.

“… Không ngờ Hắc Tử cũng biết xấu hổ đấy, buồn cười lắm, anh không biết đêm nay anh ta nhìn trộm người ta bao nhiêu lần đâu, làm em cũng thấy ngại luôn.

Hai người vừa mới đi vào cửa, Lâm Sơ Thịnh mới đẩy tay chuẩn bị đi vào, Quý Bắc Chu bỗng nhiên đè giữ bả vai cô lại, kéo cô vào phòng rồi ấn ở trên cửa.

Cửa bị va đập vang lên tiếng “rầm –”.

Rung chuyển đến mức không khí xung quanh cũng rung lắc dữ dội theo.

Lâm Sơ Thịnh còn chưa lấy lại tinh thần, cả người anh đã áp đến, đè nặng, ấn cả người cô lên tường.

Nụ hôn của anh cũng nồng nàn nóng bỏng.

“Thịnh Thịnh, em không biết trong khoảng thời gian xa cách này, anh nhớ em bao nhiêu đâu…”

Quá nóng, không khí nóng, cơ thể cũng nóng theo.

Lâm Sơ Thịnh thật sự không chịu nổi, cả người run rẩy, chân mềm nhũn, cô lấy tay đẩy anh ra.

Quý Bắc Chu bỗng nhiên nâng mông cô lên, ôm cô đi vào trong phòng.

Cả người như bay lên, Lâm Sơ Thịnh thấy kinh sợ, trái tim như nhảy khỏi lồng ngực, càng dựa sát ôm chặt lấy cổ anh, anh xoay người đặt cô lên trên bàn.

Trong phòng không bật đèn, ánh sao sáng len lỏi vào trong.

Trong bóng đêm, Lâm Sơ Thịnh nghe được tiếng anh cởi thắt lưng, rồi đến cởi quần áo, cơ bụng hiện rõ, và cả cơ bắp trên tay anh nữa.

Có lẽ sau khi trải qua một trận sinh tử, đêm hôm nay hai người đều hơi buông thả.

Nhưng mà đang ở ký túc xá, cô chỉ có thể cắn chặt môi, không dám kêu ra tiếng.

Người nào đó lại dừng lại ở giây phút cuối cùng.

“Sao vậy?”

“Không có thứ kia.

” Nơi Quý Bắc Chu làm việc đương nhiên là không có áo mưa rồi.

Lâm Sơ Thịnh duỗi tay ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm mại dán đến, hôn nhẹ lên môi anh, cô nói lời trêu chọc anh hơn:

“Cái đó của em sắp tới rồi, đang trong kỳ an toàn, chắc không sao đâu.

Quý Bắc Chu nghe xong lời này, máu huyết như tập trung vào một chỗ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Trong bóng đêm, hai người thân mật khăng khít.

Ý thức của Lâm Sơ Thịnh mơ hồ, bỗng nhiên cô nghe anh nói:

“… Có không ít người mới tới khu bảo hộ, anh đã xin chỉ thị của lãnh đạo, năm nay có thể về được.

“Thực ra kỳ an toàn cũng không đảm bảo sẽ an toàn thật, nếu như có thì nói lại với anh, chúng ta kết hôn.

Lâm Sơ Thịnh mơ mơ màng màng, cũng không nhớ rõ gì cả, nhưng hai chữ kết hôn khiến lòng cô cảm thấy ấm áp, cô càng ôm chặt lấy người bên cạnh hơn.

**

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng

Ngô Giang chuẩn bị rời đi, Lâm Sơ Thịnh đi theo, Quý Bắc Chu dặn dò mãi, mới lưu luyến nhìn chiếc xe càng chạy xa tầm mắt.

Quý Bắc Chu đi vòng đến nhà ăn thì thấy Hắc Tử đang gặm một chiếc bánh sừng bò, nhưng hai mắt lại đờ đẫn thất thần.

“Sao thế? Hôm qua không ngủ ngon à?”

Tuy rằng tối hôm qua Quý Bắc Chu chiến đấu hăng hái cả đêm, nhưng buổi sáng dậy sớm vẫn tinh thần.

Hắc Tử cố chống lại cơn buồn ngủ, nhìn chằm chằm anh, “Em ngủ ở phòng bên cạnh anh.

“Thì sao?”

“Tối hôm qua phòng anh có tiếng động to thế mà anh nghĩ em ngủ ngon được à?”

“Tiếng động to?” Quý Bắc Chu nhướng mày, “Tôi đã cố kìm chế rồi.

“…”

Hắc Tử chán nản.

Đội trưởng chó, mẹ kiếp, không biết xấu hổ à!

Lời này mà cũng nói ra khỏi mồm được? Anh không biết xấu hổ nhưng ông đây ngại đấy.

Hắc tử vừa định đập bàn lý sự với anh, kết quả lại nhìn thấy một bóng dáng đang đi vào nhà ăn, cơn giận bỗng chốc tan biến, dáng vẻ lại như một cô vợ nhỏ xấu hổ.

Quý Bắc Chu nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy cô gái kia và một người bạn, nhìn thấy bọn họ, hai người cũng cũng gật đầu chào hỏi từ khoảng cách xa.

“Bác sĩ Tiêu, mau tới đây ngồi cùng nhau đi.

Quý Bắc Chu nói xong, Hắc Tử hoảng sợ, liên tục đưa mắt ra hiệu với anh:

Anh làm gì đấy? Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

“Vâng, cảm ơn anh.

Quý Bắc Chu ăn xong rồi thì quay sang nhìn Hắc Tử, “Vết thương trên đùi cậu vẫn chưa khỏi, đợi lát nữa để bác sĩ Tiêu kiểm tra lại lần nữa, hôm nay tôi dẫn những người mới đến đi tuần tra, cậu nghỉ ngơi hoặc là dẫn bác sĩ Tiêu và những người khác đi xung quanh để làm quen với hoàn cảnh của khu bảo hộ.

Hắc Tử nhìn về phía Quý Bắc Chu với ánh mắt cảm động như sắp rơi nước mắt, chỉ thấy cả người anh tỏa ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.

Nhưng tiếp theo anh theo nói thêm một câu:

“Cậu phụ trách trực ban buổi tối.

“…”

Buổi tối có tuần tra, đương nhiên cũng sẽ có người trực ban.

Hắc tử tức giận:

Anh lại cố ý không cho tôi ngủ mà.

Nhưng mà ban ngày có cơ hội ở gần crush, buổi tối Hắc Tử trực ban với tinh thần phấn chấn, còn ngâm nga ca hát.

Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu:

Vì sao trong mấy ngày chị dâu tới đây, mỗi ngày đội trưởng đều như được tiêm máu gà, nét mặt toả sáng.

**

Lâm Sơ Thịnh theo Ngô Giang về nước, trên đường đi còn ghé vào bệnh viện nơi Vu Bôn đang dưỡng bệnh.

Dù sao Vu Bôn cũng đang còn trẻ, khi trở về từ cõi chết thì cơ thể hồi phục với tốc độ nhanh, nghe nói tất cả mọi thứ ở khu bảo hộ đều bình thường, có rất nhiều tình nguyện viên đến, còn có người quyên góp tiền và vật tư, Vu Bôn cũng thấy vui vẻ.

Khi nghe Lâm Sơ Thịnh kể Hắc Tử có người mình thích rồi, cô gái đó cũng có cảm tình với hắn, Vu Bôn chỉ thấy thế giới này thật huyền ảo.

“Anh ta có người mình thích cũng bình thường mà?” Lâm Sơ Thịnh cười nói.

“Vết thương của tên kia chưa lành mà đã quay lại khu bảo hộ, còn nói gì mà gần đây trong khu rất bận, sợ đội trưởng không xoay xở, tôi lại nghĩ là do muốn đến gần cô gái kia rồi.

“Chân què rồi mà còn nghĩ chuyện tán gái, cũng coi như là thân tàn nhưng còn ý chí đi.

“Lúc trước còn nói đến bệnh viện để thăm tôi, rõ ràng là mượn cớ thăm bệnh để tiếp cận cô gái kia.

Lư Tư Nam nhìn anh ấy, lẳng lặng châm biếm: “Trước đây anh theo đuổi em cũng lấy lòng bố và anh em mà, rồi lấy bọn họ ra làm cớ để tiếp cận em mà? Anh không biết ngại mà còn nói người khác?”

Vu Bôn bực bội, chỉ thấy lồng ngực khó chịu.

Lâm Sơ Thịnh không nhịn được cười, Lư Tư Nam đúng là sinh ra để khắc Vu Bôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.