Ra khỏi phòng làm việc, Quý Noãn vẫn còn suy nghĩ không biết gần đây ông nội và ba Mặc Cảnh Thâm có xảy ra trận ác chiến nào không? Cô cũng không biết ai thắng ai thua trong trận đại chiến giữa ông cụ và con trai về”cô cháu dâu” này.
Nhưng dường như mấu chốt thành bại đều phụ thuộc vào Mặc Cảnh Thâm.
Đang lúc cô nghĩ ngợi, bất chợt Mặc Cảnh Thâm nắm lấy cổ tay cô, dắt về phía thang máy. Cô liếc thấy có nữ nhân viên đi ngang qua bên cạnh, mặt cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, ngưỡng mộ nhìn về phía này.
Ở công ty mà hai người thể hiện tình cảm công khai như vậy có phải là quá khoe khoang hay không?
Quý Noãn vội vã muốn rút tay ra, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại tăng thêm lực, không cho cô có cơ hội thoát khỏi.
Lúc sắp đi đến thang máy riêng, Quý Noãn mơ hồ nhìn thấy nữ nhân viên đóôm tim nói thầm, nhưng cô lại không nghe rõ họ nói cái gì.
Cô không hề biết rằng, bất kể nhân viên nào trong công ty nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hết hồn.
Lúc Tổng Giám đốc Mặc ở công ty, cho dù họ bảo anh là sát thần mặt lạnh cũng không quáđáng. Các nhân viên đều nơm nớp lo sợ phạm phải lỗi lầm trước mặt Tổng Giám đốc. Dù sao Mặc thị cũng không phải là nơi để có người ăn không ngồi rồi, không một ai ở chỗ này là người tùy tiện, không có mục tiêu. Ở công ty, Tổng Giám đốc Mặc chưa từng có vẻ nhẫn nại ấm áp như vậy. Anh không dễ nổi giận, nhưng cũng tuyệt đối không dễ nhân nhượng. Trong lòng mọi người đều biết, Tổng Giám đốc Mặc lúc nào cũng lạnh lùng xa cách…
Nhưng ai có thể ngờ Tổng Giám đốc Mặc lại cưng chiều vợ mình như vậy!?
Vừa rồi, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười của Tổng Giám đốc Mặc dành cho Quý Noãn chẳng khác gì lấy mạng người ta.
“Mặc tổng.” Hai người dừng lại trước thang máy riêng, cửa thang máy còn chưa mở, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của thư ký An.
Quý Noãn nghe tiếng nói liền vô thức quay đầu nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt thư ký An chăm chú nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không quay đầu, giọng nói hờ hững lãnh đạm: “Chuyện gì?”
“Hai giờ chiều nay, ngài có buổi gặp mặt với Tổng Giám đốc của tập đoàn DC. Bốn giờ chiều có cuộc họp nghe báo cáo tổng kết tài vụ hàng tháng. Bây giờ ngài muốn ra ngoài sao? Có cần tôi dời lịch trình buổi chiều của ngài sang ngày mai không?”
An Thư Ngôn không hề chớp mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm. Trong khoảng thời gian này, cô ta chẳng thèm liếc mắt nhìn Quý Noãn một cái.
Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm thật lãnh đạm: “Dời buổi gặp mặt với DC lại sáng mai, trước bốn giờ tôi sẽ về công ty.”
Vẻ mặt An Thư Ngôn không đổi, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng mà Mặc tổng, Tổng Giám đốc tập đoàn DC đã hẹn gặp anh hơn một tháng trước, khó khăn lắm hôm nay ông ta mới được đồng ý gặp mặt anh để bàn bạc…”
Quý Noãn ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thấp giọng nói thật khẽ, chỉđủđể anh nghe: “Buổi chiều anh có việc thì thu xếp trước đi. Vừa rồi em chỉ thuận miệng nói muốn ăn lẩu thôi, không nhất định phải ăn.”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay côđã bị anh lặng lẽ nhéo một cái, tay bị anh nắm chặt.
Quý Noãn cũng không nhắc lại nữa.
Cô không tin thư ký An kể thật chi tiết về”việc bận” buổi chiều của anh, là không phải cốý nói cho cô nghe.
Tuy rằng cô ta là thư ký, nhưng Mặc Cảnh Thâm mới là người phụ trách công ty, mọi việc đều được anh tính toán trong lòng bàn tay. Nếu Mặc Cảnh Thâm không cảm thấy cần thiết phải nể mặt công ty đó thì Quý Noãn cũng tự giác không nhiều chuyện.
“Mặc tổng, đã sắp đến hai giờ, nếu ngài không có chuyện quan trọng, chi bằng đợi gặp người của DC xong rồi lại…” Giọng điệu của An Thư Ngôn vẫn rất tiêu chuẩn rập khuôn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm vẫn tỉnh bơ, ngữđiệu lãnh đạm: “Quý Noãn đói bụng, không thểđợi.”
Thái độ rất thờơ.
Quý Noãn cười thầm, rất muốn nhéo anh.
Côđâu phải quỷ chết đói đầu thai, ai bảo cô không thểđợi!
Cô lặng lẽ nheo mắt, nhưng không mở miệng, cũng không nhéo anh. Cô không nhìn thư ký An, chỉ lặng lẽ ghim móng tay mình vào lòng bàn tay anh, nhưng lại càng bị anh nắm chặt hơn.
An Thư Ngôn ngừng một lát, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười lần nữa: “Vâng, tôi biết rồi, Mặc tổng.”
Những lần cô ta gặp mặt anh từ khi còn nhỏđến giờ thìđều thấy Mặc Cảnh Thâm là một người lạnh lùng xa cách. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cảm giác được anh càng xa cách hơn, lạnh lùng hơn, khoảng cách giữa hai người cũng càng rõ rệt hơn trước.
Cho đến khi hai người bước vào thang máy, An Thư Ngôn vẫn nhìn cửa chậm rãi đóng lại. Cô ta nhìn tài liệu trong tay, im lặng hồi lâu, mặt không đổi sắc, xoay người bỏđi.
“Cô ta có vẻ là một đối thủđấy…”Ở trong thang máy, Quý Noãn đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, thuận miệng nói nhỏ một câu.
Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Cô ta rất bình tĩnh.” Quý Noãn đánh giá.
Là sự bình tĩnh màđứng trước mặt người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm cũng không dao động, là sự bình tĩnh mà không thèm để Quý Noãn cô vào trong mắt.
Điềm tĩnh đến nỗi khiến Quý Noãn cũng muốn ăn thua từng chút với cô ta. Cô kéo cánh tay Mặc Cảnh Thâm, kiên định nói: “Cho dù cô ta giỏi giang hay tự tin đến đâu cũng không thể làm kẻ thứ ba, xen vào hôn nhân của người khác. Mặc Cảnh Thâm, mặc kệ có bao nhiêu phụ nữ thèm muốn anh, anh chỉ có thể là người đàn ông của em!”
Mặc Cảnh Thâm cười khàn: “Ừ, người đàn ông của em.”
Quý Noãn ngước mắt lên nhìn cửa thang máy phản chiếu hình bóng bọn họđứng bên cạnh nhau.
Anh đẹp trai phi phàm, áo sơ mi xám tro, khí chất thanh thuần, mái tóc sạch sẽ giống như một ngày gội cả trăm lần, không cần phí keo vuốt tóc cũng không cần tạo kiểu cũng đãđẹp đến mức khiến người khác không rời mắt nổi. Anh chỉđứng tùy ý, nhưng dáng người vẫn thẳng như cán bút, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.
***
Quán ăn ở ngay tại lầu dưới công ty anh, hai người không lái xe màđi bộ qua.
Sau khi vào quán lẩu, Quý Noãn hỏi: “Anh có chắc ăn cay được không?”
Chính bản thân cô cũng không ăn nổi, cóđiều đôi lúc lại thèm, rất muốn ăn. Nhưng hình như cô chẳng biết khẩu vị yêu thích của Mặc Cảnh Thâm là gì.
Thật xấu hổ cho cái danh bà Mặc này…
Mặc Cảnh Thâm vào cửa thìđã cho cô một ánh mắt không mặn không nhạt, hiển nhiên anh không hài lòng đối với vấn đề tầm thường này của cô.
Quý Noãn quyết định im lặng, đi tìm chỗ ngồi. Vừa rồi không thể gọi điện thoại như dựđịnh, nhưng may mà giờ này không có nhiều người ăn lắm. Lầu hai có một vị trí trống gần cửa sổ rất đẹp.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người?” Nhân viên phục vụ bước tới.
“Hai người.” Quý Noãn trả lời.
Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng, ngồi xuống đối diện cô. Thấy nhân viên phục vụđưa thực đơn đến, anh chưa nhìn đãđặt xuống bên cạnh Quý Noãn: “Em thích ăn gì thì tự gọi đi.”
Nhìn Tổng Giám đốc Mặc không có biểu hiện gì là ghét nơi tràn ngập mùi lẩu này, Quý Noãn cúi đầu nhìn thực đơn, đánh dấu vài món. Một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh thích…ăn rau xanh hay thịt? Thịt gì, thịt dê hay thịt bò? Anh cóăn ruột vịt và lá xách các loại không?”
Sau khi hỏi xong, cô nhìn thấy ánh mắt rất không hài lòng của Mặc Cảnh Thâm liếc về phía cô.
Quý Noãn giơ tay day trán, cô không hiểu cũng không nhớ rõ khẩu vị của ông xã mình lắm. Sau này cô nhất định phải tìm hiểu rồi ghi nhớ hết toàn bộ!