Giết Người Đưa Thư

Chương 47



Trong đời mình, không biết bao lần người ta nói rằng Eddie Davis không bao giờ có thể trở thành thứ gì khác. Lý do thì nhiều. Nhiều kẻ còn mắng hắn, nói hắn vừa đần vừa lười và không chịu phát triển bản thân mình. Những người khác, bao gồm mẹ của hắn thì than phiền về nghiệp chướng. Đời đã ấn điều ấy cho Eddie. Hắn tin vào lý do thứ hai này.

Hắn khôn ngoan, lắm ý tưởng nhưng dĩ nhiên chẳng ý tưởng nào liên quan đến nhu cầu học hành hay lao động vất vả cả. Chỉ có thằng ngốc mới muốn làm việc thôi. Nhiều kẻ còn ghen tị với hắn vì hắn đã tạo ra một cuộc sống bí ẩn đặc biệt và điều đó làm họ lúc nào cũng chống lại hắn. Cái vòng luẩn quẩn đó đã làm hỏng đời hắn.

Và giờ thì cái mớ bòng bong này là một ví dụ. Hắn đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo và cái kẻ mà hắn tin cậy lại quay ra phản hắn. Ôi lạy Chúa, mà đó lại chính là luật sư riêng của hắn.

Dường như mọi người đều đặt niềm tin vào luật sư riêng của mình. Đó chính là quyền bảo mật đúng không? Kế hoạch của hắn thật hoàn hảo – lôi tên luật sư vào khi trò chơi đang bắt đầu. Một vụ giết người đã được thực hiện. Tất cả những gì gã nói với Lenny đều bảo mật. Vì thế gã luật sư không thể phản bội hắn được. Eddie cần một người chụp hộ bức ảnh khách hàng đang trả tiền cho hắn. Tỉ lệ ăn chia là 70-30. Dĩ nhiên hắn xứng đáng được hưởng nhiều hơn vì đó là ý tưởng của hắn và hắn còn phải ra tay giết chóc nữa. Lenny chẳng thể cưỡng lại một phi vụ ngon như thế.

Chúng đã lột được của khách hàng hai lần rồi, và đã thỏa thuận thực hiện một cuộc thanh toán cuối cùng để đổi lấy tấm phim. Thế rồi Eddie nghe nói các thám tử đã nhúng mũi vào và hỏi dò về hắn. Các thám tử đã điều tra vụ án mạng đó. Đối với hắn, điều đó chỉ duy nhất có nghĩa là: Lenny đã bán rẻ hắn và muốn biến đi cùng cả đống tiền, cùng tấm phim mà chúng giữ lại trong trường hợp sử dụng chúng sau này. Lenny đã gạt hắn ra khỏi cuộc chơi và chạy trốn đến Tahiti hay một nơi nào đó mà không ai có thể tìm ra gã.

Luật sư là người phải đem theo các bí mật xuống mồ, đúng không?

Lenny Lowell đã mang bí mật của Eddie xuống mồ sớm hơn lẽ thường. Và đáng đời ông ta!

Eddie đã dàn xếp cuộc trao đổi cuối cùng, bảo Lenny rằng khách hàng sẽ đến đó nhưng lại không nói gì với khách hàng cả. Kế hoạch của hắn là chặn đường tấm phim lại và giết người đưa thư để cảnh báo Lenny. Sau đó, tên luật sư sẽ phải chịu trận thay cho hắn, phải nói dối vì hắn, phải cung cấp nhân chứng cho hắn và làm bất cứ điều gì mà hắn cần.

Nhưng tất cả mọi thứ đã xôi hỏng bỏng không chỉ vì thằng đưa thư chết tiệt và điều đó đã làm Eddie điên lên. Tất cả là do lỗi của Lenny. Nên nếu hắn không giết được thằng đưa thư thì phải giết Lenny cho bõ tức. Hắn bắt Lenny nhả tấm phim cuối cùng kia ra, rồi lấy chiếc cúp phang vào đầu gã. Khi đập vào đầu ai đó là lúc hắn rất thỏa mãn.

– Ôi. – Eddie tru lên và quay ra nhìn con mụ đang khâu vết thương cho hắn bằng ánh mắt điên khùng. – Mẹ mày. Đau rồi đấy.

Người đàn bà nhìn đi chỗ khác và xin lỗi hắn bằng tiếng Mexico. Chí ít thì câu nói cũng có vẻ như một lời xin lỗi.

Hắn quay đi và rút chai tequila cùng bao thuốc ra. Một tên cớm đã bắn trúng hắn. Viên đạn khứa một mạng sườn dài đến ba inches. Nếu nó cắt hai inches về phía bên trái thì đã chạm thận rồi và hắn sẽ chết chắc. Hắn đã nghĩ rằng hắn may mắn nhưng không phải thế.

Nếu hắn may mắn thì chiếc Kawasaki Ninja của hắn đã không bị vỡ vụn lúc ở dưới Bunker Hill Steps. May mắn duy nhất là hắn không bị gãy cổ mà thôi. Rồi hắn cũng có thể mò về đến chiếc ô tô mà chạy thoát.

Giờ thì hắn ngồi ở cái hố phân này, cửa sau của một chỗ được gọi là “trạm xá” ở phía Đông Los Angeles, được một con mẹ suốt ngày cọ toilet cho người da trắng khâu vết thương.

Hector Munoz, cái gã điều hành chỗ này, trăm phần trăm không phải là bác sĩ. Nhưng gã sẽ ngậm miệng chỉ vì một vài trăm đô la, và cũng vì gã có thể cung cấp Oxycodone – thứ thuốc mà Eddie đang cần.

Eddie để điện thoại lên chiếc bàn sắt đằng sau hắn. Chiếc bàn đầy những kéo, kim tiêm và cả cái bô hắn dùng làm gạt tàn nữa. Giờ thì nó rung lên. Hắn biết đó là ai. Hắn đang chờ cú điện thoại này. Hắn chỉ nói dối được hai giờ nữa thôi. Khách hàng của hắn đang chờ những tấm phim. Giờ thì Eddie buộc phải thông báo rằng hắn không làm chuyện đó được. Hắn chộp lấy chiếc điện thoại.

– Đây?

– Ông sẽ có tấm phim. – Hắn chưa bao giờ nghe giọng của gã thanh niên này trước đây. Cái thằng đưa thư ấy. – Chỉ vì tôi không muốn chết, thế thôi. Chẳng đáng phải như thế. Tôi đã nghĩ Abby Lowell chịu trả tiền. Tôi không bao giờ nghĩ cô ấy lại gọi cho cớm cả. Cô ấy nói là cô ấy sẽ đến đó cùng ông…

– Làm thế [bad word] nào mà mày lại có số của tao thế?

– Cô ấy cho tôi.

Giọng nó đang run lên vì sợ. Nó run là phải. Thằng nhóc này chẳng được tích sự gì ngoài việc cứ làm hắn bực. Hắn bị vỡ cả kính chắn gió, chiếc Kawasaki Ninja cũng vỡ vụn. Nó làm hắn mất thời gian và tiền bạc. Mẹ kiếp, hắn phải giết thêm hai người nữa vì thằng quỷ nhỏ này. Thế mà giờ thằng nhóc này lại nghĩ là nó có thể hạ được hắn.

– Mày muốn gì? – Eddie ngắt lời.

Cô y tá lại thọc mạnh mũi kim vào da hắn. Hắn quay ngoắt lại vung khuỷu tay lên, đánh cô ta ngã dúi xuống chiếc bàn sắt, khiến ầm ĩ cả lên. Người phụ nữ đưa tay lên ôm mặt khóc.

– Thắt chỉ vào nhanh lên rồi biến đi.

Người phụ nữ bắt đầu lắp bắp một tràng. Hector Munoz đẩy cửa bước vào sau khi vừa ở câu lạc bộ thoát y về. Đó cũng là một hoạt động kinh doanh nữa của gã. Nụ cười của gã có vẻ căng thẳng. Hàng ria mỏng dính dán vào môi trên trông y như con sâu róm.

– Eddie? Cậu đấy à?

– Đóng cửa vào.

Eddie lại áp điện thoại vào tai.

– Mày muốn gì?

– Tôi muốn thoát khỏi chuyện này. – Thằng nhóc nói. – Chỉ muốn thoát khỏi chuyện này thôi. Tôi thậm chí còn không biết ai ở trong tấm phim kia. Tôi chỉ biết rằng nếu người ta phải giết người vì tấm phim đó thì hẳn nó rất có giá. Cứ vứt cho tôi hai cọc tiền thôi, đủ để tôi ra khỏi thành phố…

– Câm miệng lại. – Eddie ngắt lời. – Hai mươi phút nữa có mặt ở công viên Elysian.

– Đến đó để ông giết tôi thì sao? Mẹ kiếp. Tôi có thứ mà ông muốn, vì thế ông phải đến chỗ tôi.

– Mày ở đâu?

– Dưới chân cầu Fourth and Flower.

– Làm sao tao biết được mày sẽ không cho tao dính bẫy?

– Cớm ấy à? Họ đã nghi tôi giết gã luật sư rồi, ai mà dám gọi cho họ chứ. Nếu tôi muốn gọi cớm đến thì tôi đã đứng lại Quảng trường Pershing rồi.

– Tao vẫn chưa thích lắm. – Eddie nói.

– Thế thì đừng đến nữa. Quên nó đi vậy. Để tôi bán cho một tờ báo lá cải vậy.

– Được rồi, đừng có đẩy bóng sang ngang nữa. Nhưng ở đó có nhiều cớm lắm. Quá liều lĩnh. Vì Chúa, tao lại đang lái chiếc xe ăn trộm nữa.

– Đấy là chuyện của ông.

Eddie chỉ muốn luồn tay qua đầu dây bên kia để nghiền nát cái thằng chó chết này ra.

– Này, tao sẽ đưa cho mày năm ngàn đô, nhưng mày phải cho tao hai giờ để tao gom tiền đã, và phải hẹn ở chỗ nào mà cớm không thể đến được trong vòng ba phút.

Eddie suy nghĩ trong giây lát. Hắn cần một chỗ không quá đông người và phải thuận đường để tẩu thoát.

– Olvera Street Plaza nhé. Hai tiếng nữa được không nhóc? Và nghe này thằng nhóc, đừng chơi tao. Nếu không tao sẽ lột da thằng nhỏ của mày và tống nó vào họng mày khi mày chảy máu cho đến chết. Nghe rõ chưa?

– Rồi, thế nào cũng được. Chỉ cần mang tiền đến thôi.

Eddie cúp máy. Cửa lại mở và Hector mò vào. Hắn gầy nhom và da bóng nhẫy. Đầu cứ lúc lắc như giống chó Chihuahua vậy. Cô nàng người Mexico bé nhỏ vội lao về phía hắn và nói lắp bắp hàng tràng, ra dấu về phía Eddie. Eddie rút thêm một điếu thuốc rồi cất bao lại vào túi áo.

– Hertor, cho tao mượn xe.

Nụ cười của Hertor lại méo mó.

– Được rồi, gì cũng được. – Gã rút chùm chìa khóa trong túi quần và quẳng cho Eddie. – Chiếc Toyota màu xanh có sơn hình ngọn lửa dọc hai bên thành xe ấy.

– Tuyệt.

– Định làm gì đấy hả người?

Eddie nhìn gã bằng ánh mắt chết chóc.

– Chuẩn bị giết người. Gặp lại sau nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.