Giết Người Đưa Thư

Chương 20



Eta thốt lên một tiếng thở dài khi cô khóa cửa trước từ bên trong. Cái lưới sắt đã bị sụp xuống. Nơi này hệt một pháo đài khốn kiếp. Thêm vào đó, mấy cửa sổ thế nào rồi cũng bị bung ra, mà quanh đây đầy rẫy bọn vô công rồi nghề, nghiện rượu và kẻ điên khùng lúc nhúc. Chưa kể đêm nay cô còn thấy chỗ này giống cái nhà tù.

Cả ngày hôm nay cô như bị rơi vào bẫy, chỉ thỉnh thoảng mới dám cố gắng tìm cách liên lạc với Chiến binh Cô độc. Không phải không xảy ra chuyện nếu như cứ hai mươi phút một lần cô lại tìm cách liên lạc với cậu ta. Cậu ta không mang theo radio, nếu có cũng chẳng dám trả lời vì sợ bị cài bẫy.

Lúc ấy đã cô suýt lên cơn đau tim khi Parker yêu cầu cô đi ra ngoài. Chiếc xe của cô có vấn đề gì đó. Nhưng cuối cùng Jace lại không còn ở đó nữa. Cậu ta đi đâu cô cũng không biết. Cô băn khoăn rằng hẳn cậu sẽ nghĩ cô chỉ điểm cho gã thám tử đó nếu như cậu nhìn thấy họ lúc đi vào. Sau khi Parker và cô đồng nghiệp hở hang đi khỏi công ty, cô đã quay lại chiếc xe nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của cậu bé.

Và sau đó gã đầu đất Rocco xuất hiện. Tốt hơn hết là cô cố tránh không nghĩ đến việc chứa chấp kẻ đang lẩn trốn đó nữa. Lão ta không bao giờ muốn công việc kinh doanh của mình dây dưa với tội phạm.

Eta đã nói thẳng với lão rằng phân nửa cái gia đình khốn kiếp của lão đã có tiền án tiền sự rồi, và rằng một nơi như thế này không phải để dành riêng cho các Tiên đồng Ngọc nữ. Cũng giống như cái người đang quẩn quanh ông ấy, cô đã nói như thế, mắt đá về phía gã bạn Vlad của Rocco đang để tàn thuốc rơi lả tả xuống thảm.

Rocco là kẻ sẵn sàng bán em gái mình để đổi lấy vài xu lẻ nếu lão nghĩ rằng việc đó giúp cái mông của lão tránh khỏi rắc rối. Hắn không muốn dây dưa gì với cảnh sát Los Angeles và khái niệm “trung thành” là một từ không có trong từ điển của Rocco.

– Một con chồn không xương sống vô dụng. – Eta vừa lẩm bẩm vừa dọn dẹp lại văn phòng, đổ gạt tàn và vứt vỏ lon bia, lon soda vào thùng rác. – Lẽ ra người ta nên cho hắn vào rọ và đem chôn sống ngay từ lúc hắn mới ra đời.

Khi những cảnh sát lượn đến vòng thứ hai, gã đẹp trai thuộc đội chống cướp của giết người và con bé đồng nghiệp im thin thít ấy, Rocco đã nhận ra ngay những dấu vết của họ và họ hẳn đã ngửi thấy mùi nước hoa tắm nồng nặc mà lão vẫn nhúng vào đấy hàng ngày. Lão không biết bất cứ điều gì về Jace Damon hay nhân viên nào khác nhưng lại rất nhanh mồm nhanh miệng. Các thám tử chỉ muốn thằng Jace, vì thế, họ bảo lão làm gì lão sẽ làm nấy. Hơn nữa, Rocco chưa bao giờ thích thằng bé. Eta ngờ rằng lão cũng muốn tống cổ Jace đi từ lâu rồi.

Lão ra lệnh cho Eta phải cung cấp cho thám tử bất cứ thông tin nào mà cô biết. Cô nhìn lão như thể đang nhìn một thằng đần độn. Mà lão đúng là thế thật, rồi bước đi chỗ khác. Chừng nào cô chưa hiểu thêm về chuyện này thì những thông tin ít ỏi trong đầu cô hẵng cứ nằm nguyên đấy đã.

Khi cô tắt hết đèn ở văn phòng, điện thoại đổ chuông.

Tất cả những gì cô biết về Jace là có một lần cô đi mua sắm ở khu Phố Tàu và nhìn thấy cậu chạy qua đường cùng một thằng bé tám, chín tuổi. Chúng có vẻ như đang đi chơi. Cô nhìn thấy chúng đi vào một chợ cá. Thứ Hai sau đó, cô nhắc lại chuyện ấy, nó chối không nhận. Nó cứ bảo rằng chắc cô nhầm sang người khác, nhưng cô biết không phải thế.

Mặc dù chưa nghe máy nhưng cô cứ đinh ninh đấy là Jace.

– Speed Couriers xin nghe. – Cô nói. – Muốn gì thế cưng? Chúng tôi đóng cửa rồi.

– Thám tử Davis đây thưa bà. Tôi cần hỏi bà một vài câu hỏi.

Eta quắc mắt qua điện thoại cứ như thể đầu dây bên kia có thể nhìn thấu vậy.

– Anh gặp người khác có được không? Tôi phải đóng thuế vì điều gì đây nhỉ? Cho những kẻ cứ chạy vòng quanh để hỏi những câu hệt nhau hết ngày này qua ngày khác như một lũ đần độn khốn kiếp ấy à?

– Không thưa bà. Tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ có hai câu hỏi về một nhân viên đưa thư của bà thôi, là J.Damon.

– Tôi biết rồi. – Cô nói bằng giọng cáu kỉnh. – Anh cũng nhanh đấy. Nhưng anh là cái quái gì chứ? Tôi có nhiều việc phải làm tối nay chứ không thể cứ đứng đây mà trò chuyện với anh được. Tôi còn một lũ trẻ con ở nhà nữa. Thôi tôi cúp máy đây.

Cô dập mạnh ống nghe và mắt liếc nhìn radio. Cố lần cuối cùng nào.

Cô nhấn nút.

– Tổng đài gọi số 16. Cậu đang ở đâu hả Chiến binh Cô độc? Cậu phải về nhà với Mama đi chứ nhóc. Càng sớm càng tốt. Cậu có đấy không? Tôi vẫn giữ tiền cho cậu đây này.

Im lặng. Chẳng có tín hiệu gì. Cô thậm chí còn không biết là thằng bé có mang theo bộ đàm hai chiều đi không nữa. Cô tự hỏi nó đang ở đâu, đang làm gì. Cô cố gắng hình dung rằng nó đang an toàn ở một nơi nào đó. Giờ trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh của nó thôi.

Eta tắt đèn. Cô vừa đi về phía nhà bếp vừa mặc áo mưa. Đã muộn rồi. Nếu Jace muốn gọi thì giờ nó cũng đã gọi rồi. Dù sao cô cũng mang theo máy bộ đàm phòng trường hợp Jace sẽ gọi.

Con ngõ tối đen như mực. Trời lại bắt đầu đổ mưa. Ngọn đèn phía trên ô cửa tắt ngúm giống như mỗi lần mưa đều thế. Lần trước cô đã bảo Rocco gọi thợ điện nhưng lão đâu có thèm nghe. Lão cứ đợi cho đến khi nào toàn bộ hệ thống điện chập vào nhau và nổ tung tòa nhà này lên cơ.

Eta lắc đầu vô vọng khi nghĩ không biết có ngày nào đó Rocco tự nảy mầm ý thức trong đầu lão không. Cô rút chìa khóa xe ra khỏi túi xách. Tức thì một ánh đèn rọi thẳng vào mặt làm cô chói mắt.

– Thám tử Davis đây thưa bà. – Người kia nói.

Có chuyện không ổn rồi, Eta nghĩ thầm. Nếu anh ta đã đứng ở đây từ nãy, tại sao lại không vào nhà để gặp cô mà phải nói chuyện qua điện thoại?

– Tôi cần phải xin bà một cái địa chỉ, thưa bà.

Eta nhích sang một bên, một cảm giác lạ lùng bao phủ lấy cô. Có chuyện không ổn rồi. Cô muốn đi ngay khỏi đây.

– Địa chỉ gì? – Cô hỏi, chân vẫn tiến về phía chiếc xe tải.

– Của người đưa thư tên Damon.

– Tôi không biết đã trả lời bao nhiêu lần câu hỏi này rồi. – Eta phàn nàn, lại bước thêm bước nữa. – Tôi không có địa chỉ của thằng bé đó. Số phone cũng không có nữa kia. Tôi không biết nó sống ở đâu. Chẳng biết gì về nó cả.

Ánh đèn tiến lại gần hơn. Davis tiến lại gần hơn.

– Thôi nào. Nó làm việc ở đây lâu rồi, đúng thế không nào? Làm thế nào mà bà lại không biết gì về nó chứ? Bà không thể cứ khăng khăng thế được.

– Tôi có thể và tôi sẽ làm thế. Tôi không thể nói với ông những điều mà tôi không biết.

Lối thoát của cô đã kết thúc ngay bên nách chiếc xe tải. Cô nắm chặt chùm chìa khóa trong tay.

Ánh đèn tiến lại gần hơn, và cô không còn lối thoát nữa.

– Bà cứ muốn làm cho việc này phức tạp lên hay sao?

– Tôi chẳng muốn cái gì hết. – Eta đi chéo về phía sau xe tải. Nếu cô có thể chui vào trong, khóa trái cửa xe lại… Cô xoay chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay.

– Tao không quan tâm đến việc mày muốn gì, đồ quỷ cái. – Hắn nói và bất thình lình lao tới.

Eta giơ tay lên, nhấn mạnh vào nút bấm trên hộp xịt hơi cay nhỏ xíu treo trên móc chìa khóa. Cô nhằm trúng hướng đôi mắt của hắn để xịt, cổ họng thốt ra một âm thanh cuồng nộ.

Davis tru tréo và chửi thề. Thân đèn pin vung cao, sau đó đập thẳng xuống, sướt qua đầu, xuống thẳng vai cô.

Eta hét lên và đá bừa bãi, cứ nhằm trúng phần nào trên cơ thể hắn thì nhằm.

– Mẹ mày.

Hắn tuôn ra câu chửi và túm đầy một nắm tóc Eta trong khi cô cố gắng bỏ trốn. Chắc hắn nghĩ rằng hắn có thể giật ngược cô lại. Nhưng Eta là một phụ nữ to lớn, và có lẽ đây là lần duy nhất cô thích điều đó.

Cô dồn cả trọng lượng về phía trước và cứ thế chạy. Davis chửi thề và lao cả thân hình vào lưng cô, cố gắng đẩy cô ngã xuống đất. Ánh đèn lại khua loạn xạ, loang loáng khắp mặt đất như thể nó đang lăn tròn vậy.

Một đầu gối thúc vào phía sau và cô bị ngã xuống, kéo theo cả gã kia. Cô cố gắng trườn trên đất nhưng lúng túng vì bị mất thăng bằng, rồi cô ngã lăn vào chiếc xe tải, và lại cố gắng đứng lên một lần nữa.

Davis xô nghiến vào cô, quăng mạnh lưng cô vào thành chiếc xe. Cô cào vào mặt hắn. Những móng tay dài lại làm hắn rú lên một lần nữa. Hắn thoi mạnh vào mặt cô và lần này cả thân hình hắn đã đè lên cô, rồi một thứ gì đó rất sắc gí sát vào cổ họng.

– Nói đi. – Giọng hắn rít lại, hơi thở sè sè lẫn mùi ôi thiu của bia và thuốc lá.

– Tôi không biết. – Eta nói. Cô không còn nhận ra giọng mình nữa, lí nhí, run rẩy và sợ hãi. Cô khóc. Cô nghĩ đến lũ trẻ. Giờ này chắc mẹ cô đang ngồi với chúng bên bàn ăn. Jamal thì xin được đi ngủ muộn. Kylie đang sôi nổi kể chuyện lớp học ngày hôm nay.

– Mày có muốn sống không, con chó?

– Có. – Cô thì thầm.

– Nó ở đâu? Trả lời đi rồi tao cho mày về với gia đình.

Cô run lên. Cô sẽ chết vì giữ một bí mật mà cô không có câu trả lời.

Lưỡi dao mơn trớn trên cổ cô.

– Trả lời tao đi, rồi mày sẽ được về nhà với con. Nếu mày nói sự thật, tao sẽ không quay lại gặp mày hay lũ con mày nữa.

Eta không biết sự thật nào hết. Cô chỉ có thể nói một điều duy nhất mà cô biết.

– Tôi đã nhìn thấy nó ở khu Phố Tàu.

– Phố Tàu?

Cô cố hít một hơi thật sâu để trả lời hắn, nhưng chẳng có lời nào thoát ra được nữa, chỉ là những âm thanh ẩm ướt lạ lùng. Davis lùi lại, nhặt chiếc đèn và chiếu thẳng vào mặt cô. Cô đưa tay lên chặn cổ và cảm thấy sức sống đang rút dần khỏi cơ thể. Bàn tay cô đỏ lòm máu.

Kinh hoàng, cô muốn hét lên, nhưng không thể. Cô muốn kêu cứu, nhưng dường như không thể điều chỉnh được đầu lưỡi của mình nữa. Cô muốn ho, nhưng giờ thì thở cũng không xong. Cô đang chết chìm trong máu của chính mình. Cô lảo đảo về phía trước. Hai chân khuỵu xuống. Cô thấy mình rơi xuống vỉa hè trơn ướt.

Cô nghĩ đến chồng… và ngay tức thì, cô đã nhìn thấy anh.

20.

Diane Nicholson nhấp một ngụm sâm panh và đưa mắt nhìn quanh căn phòng với những trang thiết bị tao nhã. Chán thật. Khách sạn Peninsula Beverly Hills là hình ảnh thu nhỏ của đẳng cấp và sự giàu có. Hai điều cần phải có đối với người ủng hộ quỹ chính trị cho ủy ban công tố Los Angeles. Nhưng chính trị chẳng mấy ấn tượng đối với Diane. Cái độ hấp dẫn của nó đã bay biến từ lâu lắm rồi.

Chồng cô đã tiêu tốn mười hai năm trong cái thế giới chính khách này. Đấy là tình yêu lớn thứ hai của Joseph. Công việc là số một và niềm đam mê đó khiến anh trở nên giàu có. Diane thì xếp hạng đâu đó rất xa trong bảng danh sách của anh, thậm chí còn sau cả golf và thuyền buồm nữa. Hai năm đầu sau đám cưới, thời gian mà họ nhìn thấy nhau nhiều nhất, đó là ở các sự kiện giống hệt thế này. Và sau đó, cô trở thành một thứ phụ kiện trên cánh tay chồng mình, hệt như hai cái khuy măng sét nạm kim cương.

Tại đám tang của anh, tất cả bạn bè đều an ủi cô và nói hoài về nỗi nhớ thương sau này của bà quả phụ. Nhưng thực ra chính họ còn gặp anh nhiều hơn cô. Sự vắng mặt thường xuyên của Joseph trong cuộc sống hàng ngày khiến cô mất hẳn nỗi lo lắng khi tự hỏi rằng không biết liệu mình có gây ra điều gì nên nỗi để cái người đã cầu hôn mình giờ ham thích đánh golf hơn cả ham vợ nữa.

Anh cưới cô vì những gì cô có cũng đáng là một thứ tài sản để trưng ra trước đám đông rồi. Cô xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, hành vi và lời nói chuẩn mực. Nhưng nghề nghiệp của cô khiến anh phải xấu hổ. Song Diane không chịu từ bỏ nó. Mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng và càng ngày cô càng mệt mỏi vì điều đó, sợ rằng mình sẽ để mất một điều gì đó khi tình yêu đối với chồng không còn.

Yêu là chết ở trong lòng một ít. Châm ngôn đã nói thế rồi. Mẹ kiếp. Cô đã học được bài học đó hai lần rồi.

Giờ thì cô cho phép mình cuốn theo các biến cố của cuộc đời bởi vì cô thích được nhìn ngắm thiên hạ, thích được xuất hiện với một người nào đó, cũng như đồng ý để anh ta mời cô ăn tối.

Người mà cô đang đi cùng là Jeff Gauthier, bốn mươi sáu tuổi, đẹp trai, là luật sư thành phố của Los Angeles, một gã Don Juan không thích chính thức hẹn hò với một phụ nữ. Hết năm này qua năm khác, họ vẫn chỉ là bạn. Sau cái chết của Joseph, Jeff đã đề nghị với cô nên gặp nhau theo một kiểu khác. Jeff cho rằng không nên kéo dài những cuộc hò hẹn đích thực thành những câu chuyện phập phù bong bóng nữa. Không phải anh không muốn dành thời gian cho các cuộc hẹn nhưng quả thật là việc xuất hiện giữa chốn đông người cùng một người phụ nữ là rất tệ cho hình ảnh của mình.

– Em sẽ ăn món đắt nhất trong thực đơn, – Cô nghiêng người về phía anh và nhón một miếng nấm nhồi trên chiếc khay mà người phục vụ bê ngang qua. – rồi mới tráng miệng.

– Lúc nào mà em chẳng thế.

– Thậm chí em còn đặt thêm một món tráng miệng để mang về nữa kia.

– Chúng ta chỉ ở lại đây vừa đủ để tiếp cận với ba nhân vật nổi tiếng thôi.

– Trong đó có tính cả em nữa không?

– Ai chẳng biết là em không nổi tiếng.

– Dù sao thì em cũng thích thế hơn.

Cái đám đông này chẳng bao giờ biết phải làm gì với một người như cô: kết hôn với một nhân vật thành đạt như Joseph và chạm vào các xác chết hàng ngày.

Cô lướt nhìn đám đông trong phòng. Luật sư Steinman và vợ ông ta. Thị trưởng và phu nhân. Giradello đi một mình. Rất đông những người có thế lực và ảnh hưởng trong nhiều lĩnh vực khác nhau ở L.A. Các phóng viên ảnh và nhà báo, các kênh truyền hình địa phương túc trực ở đây để ngoạm lấy những tin tức sốt dẻo nhất. Giới truyền thông luôn sống sót bằng những hình ảnh và thước phim từ các đám đông kiểu này.

– Em sẽ cho bất kỳ gã phục vụ nào hai mươi đô la nếu gã ta xoay tít được chiếc đĩa trên cây đũa. – Cô nói.

– Thế tại sao em không đứng dậy mà hát một bài có phải hơn không? – Jeff gợi ý và dồn cô về phía một trùm buôn bất động sản.

Họ gặp nhau và chúc mừng. Hai ánh đèn flash lóe lên. Diane mỉm cười và khen vợ ông trùm buôn có chiếc cài áo màu rượu nho rất đẹp.

– Tôi nghe nói cô đã bán ngôi nhà ở Palisades rồi? – Người phụ nữ hỏi.

– Tôi không thích ngôi nhà đó lắm. – Diane đáp lời. – Tôi đang cố gắng đơn giản hóa cuộc sống của mình.

Người phụ nữ hẳn sẽ nhăn trán bối rối nếu không có lớp botox trên trán bà ta.

– Barbra Sirha nói rằng cô ấy đoán cô định mua nhà ở Brentwood.

– Phía Tây Los Angeles. – Một mã vùng ít ấn tượng hơn nhiều so với vùng Brentwood hay Pacific Palisades nhung nhúc các ngôi sao. Diane có thể hiểu được rằng người phụ nữ kia đang rất muốn hỏi xem liệu cô có bị mất trí hay không.

Những ánh mắt vẫn cứ đảo qua đảo lại để tìm nhân vật quan trọng tiếp theo.

Và cái người quan trọng đó đã bước vào phòng.

Norman Crowne có chiều cao trung bình và hơi gầy, tóc muối tiêu, bộ ria được xén tỉa gọn gàng. Chỉ thoạt nhìn, người ta không thể cho rằng đó là một con người đầy quyền lực. Người ta cứ nghĩ ông sẽ có thân hình bệ vệ, cao lớn, vai rộng, với giọng nói âm vang. Chẳng có điểm gì tương tự, nhưng ở ông vẫn toát ra một sức mạnh thu hút được cả đám đông.

Đi sau là anh con trai Phillip cùng hai vệ sĩ trông cứ như vừa phóng thẳng từ Sở mật thám đến vậy. Cả bốn người đều mặc comple đen sang trọng và cà vạt hợp thời trang. Đám đông tách ra làm đôi như thể đang tiếp người của hoàng gia. Nhà Crowne danh giá đến thẳng chỗ luật sư quận và chìa tay ra.

Anh con trai, kết quả của cuộc hôn nhân ngắn ngủi thứ hai của ông Crowne, quay sang Anthony Giradello và chào hỏi nồng nhiệt. Họ bằng tuổi nhau, cùng tốt nghiệp trường luật Stanford, nhưng anh sinh ra trong gia tộc Crowne với đầy đủ những cơ hội và đặc quyền đặc lợi. Anh làm việc cho cha mình và giữ một chiếc ghế êm ái trong tập đoàn nhà Crowne. Giradello xuất thân ở một thị trấn nhỏ gần Modesto, con trai của những người buôn bán hoa quả và cứ thế, phải tự chạy theo đủ mọi cơ hội cho đến khi túm được cái thang của phòng ủy viên công tố.

– Một gia đình hạnh phúc. – Diane thì thầm vào ve áo của Jeff khi họ đi xuyên qua đám đông để tìm gặp nhân vật điển hình thứ hai trong buổi tối. – Vụ xử kẻ giết con gái ông ta chỉ mới bắt đầu và Norman Crowne làm mọi thứ trừ việc đặt tiền lên bàn cho ủy viên công tố trước mặt giới truyền thông Los Angeles.

Jeff nhún vai.

– Thì sao chứ? Chẳng có gì mâu thuẫn ở đây cả. Giradello không cần phải được hối lộ trong vụ này. Ông ấy quá muốn buộc tội Rob Cole đi chứ. Chính ông ấy cũng sẽ không chịu được đâu. Cole chính là O.J của ông ta nên ông ta sẽ không bị rối trí. Nhưng cũng không thể nói phiên tòa này sẽ gợi lại vụ án khiến anh bạn Parker của em bị sa cơ lỡ vận.

– Parker là một con dê tế thần. Giradello chẳng cần phải làm bài tập đâu. Vụ đó là bài học lớn đầu tiên của lão ta về việc “tiền đã mua lý” như thế nào. Và đây sẽ là bài học thứ hai. – Diane nói. – Anh không nghĩ những người dân bình thường ở Mỹ sẽ nhìn những hình ảnh này trên bản tin sáng mai mà nói rằng Norman Crowne đang mua chuộc lão ta à? Rồi lại những màn kiểm tra chứng cứ pháp lý, lại các nhân chứng sừng sỏ được gọi đến. Việc ghim Rob Cole vào cây thánh giá sẽ tốn kém hơn nhiều so với việc xử một tên tội phạm thanh thiếu niên ở Trung Nam vì tội giết một lúc năm sáu mạng người.

– Ồ, thực ra thì anh cũng chẳng quan tâm đâu. – Jeff nói. – Và anh cũng nghĩ em chẳng nên quan tâm đến chuyện này làm gì. Em cứ để bọn họ treo đầu Rob Cole lên gậy và cho lũ chó lang ăn thịt hắn. Hay em có chuyện gì liên quan đến uy thế của nhà Norman Crowne?

– Chẳng có gì. Ông ta có thể treo đầu hắn lên. Em chỉ không muốn nghe thấy những lý lẽ kháng án thôi.

– Nữ thần Công lý. – Jeff cười khúc khích, chỉ tay về phía một trong những kẻ đang loăng quăng bên cạnh ủy viên công tố, một biên tập viên talkshow của đài phát thanh. – Diane, người mà chúng ta biết và mến mộ đây này.

– Em không ấn tượng gì về cái gã khoác lác này đâu. – Cô nói rít qua kẽ răng.

– Em không biết à, em sẽ giúp gã kiếm chác được khối việc đấy.

– Cái gì tốt không rẻ chút nào đâu.

Jeff tự giới thiệu còn Diane chỉ khẽ gật đầu xã giao với nụ cười làm tê liệt người đối diện rồi quay sang đứng cùng những người nhà Crowne. Giờ đã thấy xuất hiện thêm cả con gái của Tricia với cuộc hôn nhân đầu tiên.

Caroline Crowne mới hai mươi mốt tuổi, thấp lùn và cũng mũm mĩm giống mẹ, mặc dù Caroline đã tích cực cải thiện mình hơn bà mẹ. Mặc đồ hàng hiệu và đi đôi giày Manolos, mớ tóc quăn nâu vàng của cô đã được cắt theo kiểu đầu vuông ngắn rất thời trang. Cô có dáng dấp của một nữ doanh nhân trẻ sành điệu và dần thay thế vai trò của bà mẹ trong việc làm từ thiện.

Rất nhanh sau cái chết của Tricia, có tờ báo đã ám chỉ đến một khả năng đê tiện giữa Caroline Crowne và gã cha dượng. Nhưng những tin đồn nhanh chóng bị đè bẹp như chú sên nằm giữa đường. Và cô cháu gái của Norman Crowne đột ngột chấm dứt vai trò trở thành trung tâm của báo giới.

Có cả dãy tin nóng về câu chuyện giữa Caroline Crowne và Rob Cole. Tricia già nua tội nghiệp đã bị chia sẻ tình cảm với con gái và gã chồng thối tha từ hồi tháng Năm đến tháng Mười hai. Lúc mẹ cô chết, Caroline đã mười chín. Rõ ràng là rất hợp pháp.

Diane chẳng khó khăn gì khi hình dung ra những điều đó.

– Chỉ cần một người nữa thôi và chúng ta sẽ rời khỏi đây. – Jeff nói khẽ khi anh mỉm cười và nâng ly với một người nào đó bên tay phải.

– Chắc đến lúc đó em nếm xong món cá biển này rồi. – Diane nói, để mặc anh dẫn cô về phía tay ủy viên công tố.

Cô thoáng thấy một cánh cửa vừa mở ra. Bradley Kyle và đồng nghiệp của anh ta bước vào phòng, trông hệt những đứa trẻ mặc sắc phục. Họ cũng đi thẳng đến chỗ mà Jeff đang kéo cô đến, ủy viên công tố, Norman và Phillip Crowne.

Giradello quay sang nhìn những viên thám tử, mày cau lại.

Diane bước tới trong khi Giradello xin lỗi Phillip Crowne và tiến hai bước về phía họ. Nghe lén là thứ duy nhất khiến cô đến những chốn như thế này.

Jeff giới thiệu cô với viên công tố, người mà cô từng chạm mặt không dưới năm mươi lần. Cô mỉm cười, bắt tay và chào ông ta, trong khi ánh mắt lại đánh sang bên phải.

Những câu trao đổi rất ngắn gọn, khuôn mặt Giradello trở nên tối sầm khi Bradley Kyle chìa tay ra như muốn hỏi “Ông muốn tôi làm cái quái gì đây?” Chỉ những từ lẻ tẻ mà một đôi tai bình thường có thể nghe được. Làm, cái gì, không thể, biết. Một người nào đó được cho phải làm điều gì đó, nhưng đã không hoàn thành.

Kyle và đồng nghiệp đang xử lý vụ Tricia Crowne, nhưng chỉ là đội kế cận chứ không phải đầu tiên. Khi vụ xét xử bắt đầu, họ được gọi đến để kiểm tra chéo, đào xới và lật lại toàn bộ những chi tiết ghi trong hồ sơ, săm soi đến cả những dấu vết mờ nhạt nhất.

Luật sư của Rob Cole, Martin Gorman, luôn nắm hết thông tin về họ. Họ đang điều tra về ai, đã thôi điều tra ai. Liệu chỉ có một hay nhiều người có nguy cơ làm giảm uy tín của Rob Cole hay của các diễn viên nam nói chung hoặc chỉ là những gã đẹp trai suốt ngày mặc áo bowling màu rượu nho không vì lý do gì cả. Lão Gorman khôn ngoan cũng có tai mắt ở tất cả những chỗ như thế này, theo dõi nhất cử nhất động của Giradello, tìm ra bất cứ thứ gì có lợi cho lão, một kẽ hở, hay chí ít thì cũng khiến lão đỡ bị bất ngờ.

Một phiên tòa lớn như thế này cũng giống như một ván bài với những quân được xếp sẵn theo chiến lược. Phải dùng mánh khóe để sắp xếp những lá bài. Giradello mang cả tính quân thuật vào những câu chuyện này. Người ta sẽ phải làm những điều bất khả thi. Và cô đang tự hỏi liệu đó là điều gì.

Steinman nói một câu gì đó và Jeff cười lịch sự. Diane cũng mỉm cười và gật đầu.

Một từ, một lời báng bổ, một tiếng càu nhàu, một cái tên mà cô đã không nhận ra… và một cái tên cô đã nhận ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.