Giao Ước Định Mệnh

Chương 4



Bedfordshire

Tháng 12 năm 1882.

Gigi không thích thần thoại Hy Lạp, bởi vì những vị thần cứ luôn trừng phạt đàn bà vì ngạo mạn. Có gì sai với một chút kiêu kỳ? Tại sao Arachne không thể tuyên bố rằng tài năng của cô ta cao hơn của Athena mà không bị biến thành một con nhện, bởi vì đúng là thế? Và tại sao Poseidon được quyền giận dữ để có thể quăng con gái của Cassiopeia cho một con quái vật biển, trừ phi niềm kiêu hãnh của Cassiopeia là thật và con gái bà thực sự đẹp hơn con gái của Poseidon rất nhiều?

Gigi có tội là kiêu ngạo. Và cô, cũng bị trừng phạt bởi những vị thần ghen tuông. Làm sao cô có thể nhìn nhận cái chết đột ngột và vô nghĩa của Carrington khác đi? Những kẻ phóng đãng sống đến tuổi già mà không hề hối cải, liếc mắt đưa tình với những cô gái mới bước vào đời bằng cặp mắt đỏ lừ và ướt át. Tại sao Carrington không được tận hưởng cơ hội tương tự?

Một cơn gió hung dữ hất tung chiếc mũ của cô. Cô xoa xoa phía dưới cằm nơi dải dây buộc mũ chà xát vào. Briarmealow, lãnh địa của nhà Rowland, rộng tám nghìn mẫu bao gồm khu rừng và những cánh đồng, phần lớn bằng phẳng như sàn khiêu vũ ngoại trừ góc này, mặt đất nhấp nhô và thỉnh thoảng nhô lên tạo thành những quả đồi và gò đất.

Cô đã lớn lên trong một ngôi nhà gần với Bedord hơn. Briarmealow, ngôi nhà của cô trong ba năm qua, đã được mua với mục đích rõ rệt là rót mật vào thỏa thuận với Carrington, vì nó chung đường biên giới dài với Twelve Pillars, dinh thự miền quê của Carrington.

Gigi thích đi bộ ở đường ranh giới của Briarmealow. Đất đai rắn chắc, thứ mà cô có thể dựa dẫm. Cô thích sự chắc chắn. Cô thích biết được chính xác tương lai của mình sẽ diễn ra như thế nào. Kết hôn với Carrington hứa hẹn mang lại cho cô điều gì đó tương tự như vậy: cho dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ luôn là một nữ công tước, và không ai có thể hếch mũi lên với cô hoặc mẹ cô nữa.

Với sự ra đi của Carrington, cô lại trở về làm Cô-Túi-Tiền. Cô không đẹp đến mức người khác phải quay đầu lại, bất kể mẹ cô có cố gắng làm gì. Cô biết bước trên một hoặc hai đầu ngón chân trên sàn khiêu vũ. Và, thô tục của tất cả những điều thô tục, cô có một mối quan tâm chung thủy với việc kinh doanh, với việc làm ra hàng hóa và tiền bạc.

Những đám mây nặng nề trên đầu như những nùi bông khổng lồ bằng vải lanh lấm bẩn, u ám với những vệt vàng xỉn. Tuyết sẽ rơi sớm. Cô thực sự nên quay về. Cô còn phải đi khoảng ba dặm nữa mới có thể trông thấy ngôi nhà.

Nhưng cô không muốn quay lại. Tự gặm nhấm những gì xảy ra đã đủ làm cô chán nản. Chịu đựng điều đó cùng với mẹ cô còn tệ hơn gấp mười lần.

Bà Rowland đã thay đổi lần lượt giữa những cơn sốc, tuyệt vọng và thách thức giận dữ. Họ sẽ làm lại điều đó, bà đã ôm lấy Gigi và thầm thì kích động khi bà rơi vào một trong những tâm trạng hoảng loạn của mình. Sau đó bà mất tất cả hy vọng, bởi vì họ không thể lặp lại điều đó – Carrington là trường hợp trác táng, phá sản và tuyệt vọng gần như là duy nhất.

Một con suối ngăn cách Briarmealow và Twelve Pillars. Ở đây không có hàng rào nên dòng suối trở thành một đường biên giới đã được công nhận từ lâu. Gigi đứng bên bờ suối và ném những hòn đá cuội vào dòng nước. Địa điểm này rất đẹp vào mùa hè, với những cành liễu xanh rì lả lướt khiêu vũ trong gió.

Lúc này những cây liễu trụi lá trông gần giống như những bà cô già không chồng trần truồng, gầy gò và ủ rũ.

Dọc dòng suối, mặt đất cao lên thành một gò đất. Đột nhiên, trên đỉnh gò, trực diện với cô, một người cưỡi ngựa đầu trần xuất hiện. Cô giật mình. Ngoài cô ra, chưa ai từng đến đây. Người cưỡi ngựa đang lao xuống gò đất, trong chiếc áo khoác cưỡi ngựa màu đỏ sẫm và chiếc quần da nhét vào đôi bốt đen cao cổ. Cô giật mình lập cập lùi lại vì sợ con ngựa có thể lao thẳng vào cô.

Ở chân gò, cách khoảng mười lăm mét xuôi dòng về phía cô, người cưỡi ngựa điều khiển con ngựa nhảy qua chiều rộng sáu mét của con suối một cách vững vàng và duyên dáng. Anh ta kéo dây cương, dừng lại và nhìn cô. Anh ta đã nhìn thấy cô ngay từ đầu.

“Anh đang xâm phạm đất của tôi”, cô la lên.

Anh ta tiến về phía cô, thư thả thúc vào con ngựa đen to lớn đồng thời cúi xuống để tránh những cành liễu trụi lá. Anh ta không dừng lại cho đến khi có một tầm nhìn rõ ràng về phía cô, cách khoảng ba mét. Và cô có một cái nhìn rõ ràng đầu tiên với anh ta.

Anh ta đẹp trai, nhưng không bằng Carrington, người giống như Byron (*) tái sinh – đang khốn khổ nằm trong mồ. Cầu mong những mụ đàn bà gian xảo của địa ngục sẽ không tận dụng anh ta quá sức. Người đàn ông này có những đường nét mạnh mẽ và quý phái hơn, dáng người dong dỏng hơn và khuôn mặt nam tính hơn. Ánh mắt họ gặp nhau. Anh ta có một đôi mắt đẹp và sâu thăm thẳm, tròng mắt là một màu xanh lục rực rỡ. Đôi mắt của một người đàn ông có suy nghĩ, hiểu biết, thâm trầm, nhìn thấy nhiều, nhưng biểu lộ ít.

(8) George Gordon Noel Byron (1788-1824) là nhà thơ lãng mạn Anh và là một trong những nhà thơ lớn thế giới thế kỷ 19.

Cô không thể nhìn đi chỗ khác. Có điều gì đó về anh ta ngay lập tức cuốn hút cô, điều gì đó trong dáng vẻ của anh ta, một sự tự tin không giống như vẻ ngạo mạn thể hiện đặc quyền của Carrington hay vẻ cứng rắn không chịu khuất phục của cô. Tư thế đĩnh đạc được rèn luyện cùng với sự tinh tế.

“Anh đang xâm phạm đất của tôi”, cô nhắc lại vì cô không nghĩ ra điều gì khác để nói.

“Vậy sao?”, anh ta nói. “Cô là?”

Anh ta nói với một âm điệu tinh tế, không phải giọng Pháp, Đức, Ý hay nước nào mà cô có thể nghĩ đến ngay lập tức. Một người nước ngoài sao?

“Cô Rowland. Anh là ai?”

“Saybrook”.

Là anh ta – không, không thể. Nhưng rồi, anh ta có thể là ai khác chứ? “Anh là Hầu tước của Tremaine?”

Carrington đã chết mà không có người thừa kế. Người đàn ông tiếp theo trong hàng thừa kế, chú của anh ta đã kế thừa tước hiệu công tước. Vì thế chỉ có người con trai cả của ông ta mới có đủ điều kiện để thừa kế tước hiệu đặc quyền Hầu tước của Tremaine.

Chàng trai trẻ hơi mỉm cười, “Đúng, tôi cho là mình đã trở thành như vậy”.

Đây là anh chàng theo đuổi Theodora Von Schweppenburg ư? Cô đã hình dung anh ta là một người đàn ông yếu đuối và vô dụng như chính cô Von Schweppenburg.

“Anh trở về từ trường đại học?”

Anh ta đã không tham dự tang lễ của Carrington cùng với những người còn lại trong gia đình vì vướng những lớp học của Trường Đại học Bách khoa École ở Paris. Cha mẹ anh ta gần như không biết anh ta học ngành gì. Họ nói, vật lý hay kinh tế gì đó. Làm sao họ có thể lẫn lộn hai ngành đó nhỉ?

“Trường học cho phép chúng tôi ra ngoài nghỉ lễ Giáng sinh”.

Anh ta xuống ngựa và tiến lại gần cô, dẫn theo con ngựa đực màu đen. Cô cố dìm sự không thoải mái của mình xuống và đứng nguyên tại chỗ. Anh ta tháo găng tay cưỡi ngựa và đưa tay về phía cô.

“Cô Rowland, rất hân hạnh vì được gặp cô”.

Cô nhanh nhẹn bắt tay anh ta, “Vậy tôi đoán anh đã biết tôi là ai”.

Bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, những mảnh băng bé xíu ẩm ướt. Một bông đậu lại trên lông mi của anh ta. Giống như lông mày, lông mi của anh ta sẫm màu hơn màu vàng nấu chảy của đuôi tóc một chút. Mặc dù cô chưa nhìn thấy lần nào, cô chắc chắn là đôi mắt anh ta có màu của một cái hồ ở dãy núi Alpine.

“Tôi đang định ghé thăm cô ngày mai”, anh ta nói. “Để nói lời chia buồn”.

Cô cười thành tiếng, “Phải, như anh có thể thấy, tôi đang buồn bã”.

Anh ta nhìn cô, giờ mới thực sự nhìn cô, đôi mắt anh ta quét trên từng đường nét của cô. Cái nhìn chăm chú đó làm cô bối rối – cô quen với việc bị chỉ trỏ sau lưng nhiều hơn – nhưng cô không khó chịu khi cái nhìn đó xuất phát từ một anh chàng đẹp trai đến mê hoặc thế này.

“Tôi xin lỗi thay cho anh họ tôi. Anh ấy thật bất cẩn khi chết trước khi kết hôn với cô và không để lại một người thừa kế”.

Sự thẳng tuột của anh ta khiến cô giật mình. Cô đã nghe mẹ mình nói điều này, nhưng giờ nó được nhắc lại bởi một người hoàn toàn xa lạ mà cô thậm chí chưa được giới thiệu một cách chính thức, cô thấy nó thật khác biệt.

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, cô nói.

“Một nỗi bất hạnh lớn, đúng không?”

Cô bắt đầu thích ngài Tremaine này, “Phải”.

Đột nhiên những bông tuyết rơi nặng hơn, không phải là những bụi băng mà là những hạt to cỡ ngón tay. Chúng rơi dày đặc, như thể tất cả thiên thần trên thiên đường đều đang thay lông. Trong vài phút kể từ khi ngài Tremaine xuất hiện, bầu trời trở nên tăm tối hơn. Bóng tối đã sớm trùm lên mặt đất.

Tremaine nhìn quanh, “Người hầu của cô đâu?”

“Không có ai đâu. Tôi không có ý định ra ngoài lãnh địa”.

Anh ta nhăn mặt, “Nhà cô cách đây bao xa?”

“Khoảng ba dặm”.

“Cô nên lấy ngựa của tôi. Sẽ không an toàn nếu cô đi bộ xa như thế trong bóng tối, trong thời tiết này”.

“Cám ơn, nhưng tôi không cưỡi ngựa”.

Anh ta nhìn vào mắt cô. Trong một phút cô nghĩ anh ta định hỏi cô tại sao cô lại sợ ngựa. Nhưng anh ta chỉ nói, “Nếu vậy, cho phép tôi được đi cùng cô về nhà”.

Cô âm thầm thở phào, “Xin phép thì được phép. Nhưng anh nên được cảnh báo trước rằng tôi là người không biết nói chuyện xã giao”.

Anh đi găng tay vào và cuốn dây cương con ngựa vào cổ tay, “Không sao.

Tôi thích sự im lặng mà”.

Họ đi trong im lặng một lát. Cô không thể ngăn mình liếc nhìn anh ta từng phút hoặc khoảng khoảng vậy để ngắm nét mặt nghiêng nghiêng của anh với cái mũi mang đường nét cổ điển và cái cằm của một bức tượng thần Apollo Belvedere (*) .

(*) Tượng thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp với vẻ đẹp cổ điển lý tưởng, thường gọi là tượng Apollo Belvedere – Belvedere là tên tòa nhà đặt tượng.

“Tôi đang bàn bạc với những luật sư của người anh họ quá cố trước khi chuyển đến Twelve Pillars”, Tremaine nói, phá vỡ sự im lặng, “Anh ấy để lại cho chúng tôi một tình thế phức tạp”.

“Tôi hiểu”. Tất nhiên cô hiểu, cô đã biết một cách tường tận về tình hình tài chính của Carrington.

“Những luật sư cho tôi biết tổng số nợ còn lại của anh ấy, một con số chóng mặt. Nhưng họ không thể cho tôi thấy một yêu cầu nào từ phía chủ nợ trong vòng hai năm nữa đối với khoảng bốn phần năm số nợ đó”.

“Thật thú vị!” Cô bắt đầu hiểu anh ta đang đi đến đâu với những điều này.

Anh ta đã chắp nối lại một cách quá nhanh chóng? Anh ta không thể ở Anh hơn hai hoặc ba ngày, nếu không cô đã biết đến sự hiện diện của anh.

“Vì vậy, thay vào đó tôi yêu cầu họ cho tôi xem hợp đồng hôn nhân”.

Một động thái rất khôn ngoan, “Anh đọc có thấy nó buồn ngủ không?”

Ngược lại, tôi khá thán phục nó. Chặt chẽ như bất kỳ một văn bản pháp luật nào mà tôi gặp trên đời này. Tôi biết rằng cô sẽ xóa tất cả những khoản nợ của anh ấy sau đám cưới”.

“Có lẽ nó được diễn đạt như thế”.

“Cô là người nắm giữ phần lớn những khoản nợ của anh ấy phải không? Cô đã trả tiền cho những chủ nợ của anh ấy và dùng những khoản nợ đó để thuyết phục anh ấy kết hôn với cô”.

Gigi nhìn ngài Tremaine với một sự tôn trọng mới mẻ và gần như ấm áp.

Anh ta còn trẻ, chỉ khoảng hai mốt tuổi hoặc khoảng vậy. Nhưng anh ta sắc sảo như một lưỡi dao xén. Đó chính xác là những gì cô làm. Cô đã không làm theo những lời khuyên của bà Rowland là giành lấy công tước trong những phòng khách và phòng khiêu vũ, mà làm theo cách của riêng mình. “Đúng thế.

Carrington sẽ không muốn cưới một người như tôi. Anh ta bị kéo lê đến bàn thương lượng trong khi vừa đấm đá vừa la hét”.

“Cô có thích việc lôi kéo đó không?” Anh ta liếc nhìn xuống cô.

“Có, tôi rất thích”, cô thú nhận. “Khá là buồn cười khi đe dọa lột sạch cho đến tấm ván cuối cùng trên sàn và chiếc thìa cuối cùng trong nhà bếp của anh ta”.

“Cha mẹ tôi bị thuyết phục bởi nỗi đau buồn của cô”. Cô nghe thấy nụ cười trong giọng của anh ta, “Họ nói nước mắt ngập tràn khuôn mặt cô trong tang lễ của anh ấy”.

“Với gần ba năm vất vả đến kiệt sức, tôi khóc như một bà mẹ bị mất con”.

Anh ta cười một cách lộ liễu, một âm thanh rộn ràng mang theo tất cả sự trong trẻo của mùa hè. Trái tim cô lỡ một nhịp.

“Cô là một phụ nữ khác thường, cô Rowland ạ. Cô cũng thẳng thắn và thành thật chứ?”

“Nếu không có gì bất lợi cho tôi”.

Anh ta mỉm cười lần nữa, “Vậy thì tốt”, anh ta nói, “Tôi muốn thương lượng một thỏa thuận với cô”.

“Tôi nghe đây”.

“Twelve Pillars tạo ra một nguồn thu đáng kể, nếu được quản lý đúng, cùng với việc bán những tài sản không phải tài sản thừa kế, có thể giúp thanh toán nợ nần cho Carrington, nếu cô trì hoãn đòi phần của mình trong số nợ đó”.

“Tôi không phải người quá giàu có. Mua lại những khoản nợ của Carrington là một khoản tiền cực lớn, ngay cả đối với tôi”.

“Tôi sẵn sàng trả cho cô một tỷ lệ lãi cao nếu cô cho phép chúng tôi trả cô từng phần theo quý, bắt đầu từ thời điểm này của năm tới và kết thúc trong, xem nào, bảy năm”.

“Tôi có một ý tưởng hay hơn”, cô nói. “Thay vì phải làm như vậy, tại sao anh không cưới tôi?”

Kết hôn với người thừa kế của công tước mới luôn là lựa chọn đầu tiên, nhưng cô đã không nhiệt tình lắm với việc làm mạo hiểm đó. Carrington đã dính vào mọi thứ có thể chuyển động được, nhưng anh ta không trung thành với ai ngoại trừ chính mình, và đó là điều mà cô có thể hiểu và thậm chí đánh giá cao.

Cô co rúm lại với ý tưởng có một người chồng nhạt nhẽo luôn dính với một người đàn bà khác, đặc biệt là một người đàn bà cô rất ít ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, bản thân ngài Tremaine đã chứng tỏ điều gì khác chứ không phải sự vô dụng. Cô nóng lên với ý tưởng một cuộc hôn phối với anh ta như một cái chảo trên một bếp lò đang được khơi lửa, “Đến đám cưới của chúng ta, tôi sẽ xóa bảy mươi phần trăm số nợ”.

Anh ta nhìn cô thật lâu, nhưng phản ứng của anh ta không phải sốc hay ngạc nhiên như cô dự đoán, “Tại sao chỉ có bảy mươi phần trăm?”

“Bởi vì anh không phải là một công tước và có thể còn chưa thành công tước trong nhiều năm nữa”. Cô nghĩ đến việc ra vẻ e thẹn một chút và cho anh ta thời gian để suy nghĩ. Nhưng điều tiếp theo thoát khỏi miệng cô là, “Anh sẽ nói gì?”

Anh ta im lặng trong một lúc, “Tôi thực sự rất hân hạnh. Nhưng tình cảm của tôi đã trói buộc ở nơi khác”.

“Tình cảm có thể thay đổi”. Chúa ơi, cô nghe như ác quỷ đang cố gắng mua linh hồn của anh ta.

“Tôi muốn nghĩ rằng tôi có một chút kiên định trong tính cách của mình”.

Chết tiệt cô Von Schweppenburg. Tại sao cô nàng trang trí phòng khách đó lại quá may mắn như vậy? “Có lẽ anh đúng. Nhưng tôi không yêu cầu tình cảm của anh, chỉ là bàn tay của anh trong hôn nhân”.

Anh ta dừng lại, đặt một tay lên cổ con ngựa để ra hiệu cho nó dừng lại. Cô cũng dừng lại, “Cô thật nhẫn tâm với chính mình, nhất là khi cô còn quá trẻ như vậy”, anh ta nói, với một vẻ dịu dàng khiến cô muốn nắm chặt tay anh ta và nói với anh ta tất cả những gì đã xảy ra đã biến cô thành một phụ nữ cứng-cỏi-và-cay-đắng như thế này, “Tại sao?”

Thay vào đó cô nhún vai, “Tôi đã phải đối phó với những kẻ săn lùng tài sản từ khi lên mười bốn tuổi. Và một phu nhân không cho tôi một ngày rảnh rang”.

“Tình cảm và những ý nghĩ tốt đẹp – chúng không nằm trong cân nhắc của cô về hôn nhân hay sao?”

“Không. Vì vậy tôi sẽ không để tâm nếu anh yêu người khác. Thực ra, anh có thể dành hết thời gian của mình cho cô ta, nếu anh thích. Khi chúng ta hoàn tất đêm tân hôn, anh chỉ cần quay lại với tôi khi anh cần người thừa kế”.

Có lẽ cô không nên nói như vậy. Quá thẳng thừng, quá khiếm nhã, ngay cả đối với cô. Đáp lại, ánh mắt anh ta thoáng hạ xuống, bao trùm cả người cô. Và khi anh nhìn vào cô lần nữa, tròng mắt anh sẫm màu hơn, phía sau miệng cô nóng lên.

“Tôi có một cái nhìn khác về hôn nhân”, anh nói. “Tôi không nghĩ tôi là người thích hợp với những gì có trong đầu cô”.

Với tất cả vẻ đẹp và trí thông minh đó, tại sao anh ta lại cũng nguyên tắc đến như vậy? Sự thất vọng sâu sắc của cô không cân xứng chút nào với vẻ thản nhiên trong lời cầu hôn của cô, “Vậy, chuyện gì xảy ra nếu tôi lựa chọn việc siết nợ?”, cô thẳng toẹt.

“Đó sẽ là một giao dịch thiệt hại cho cô”, anh ta bình tĩnh nói. “Lột bỏ tất cả mọi thứ chúng tôi có gần như cũng chỉ đủ bù lại một nửa những gì anh họ quá cố của tôi nợ cô. Cô biết điều đó mà”.

Họ tiếp tục đi, nhưng tâm trí của cô không còn tập trung vào việc cố trèo vào xã hội thượng lưu bằng tiền bạc nữa. Thay vào đó, cô bực tức với những suy nghĩ giận dữ về cô Von Schweppenburg. Cô nàng đó quá nhạt nhẽo, quá yếu đuối, điều gì ở cô ta hấp dẫn được người đàn ông đặc biệt này? Cô ta có quyền gì với anh, cô ta nên ngoan ngoãn chấp nhận lời cầu hôn của gã đàn ông quyền lực và giàu có nào đó, người đã thu hút được sự thích thú của mẹ cô ta? Liệu cô nàng xinh đẹp, tao nhã và không khiếm khuyết với cây đàn pianô đó có thực sự giá trị đến như thế?

Anh ta nhận ra vẻ im lặng rầu rĩ của cô, “Tôi đã xúc phạm cô rồi”.

Làm sao anh ta có thể xúc phạm cô? Cô thích mọi điều về anh ta, ngoại trừ người phụ nữ anh yêu, “Không. Anh không buộc phải cưới tôi chỉ vì điều đó làm tôi vui”.

“Tôi không biết nó có khiến cô thấy thoải mái không, nhưng tôi cảm thấy vinh dự. Chưa ai cầu hôn tôi trước đây”.

“Tôi cho rằng đó là bởi vì anh còn trẻ và đã từng là một người bình thường nghèo nàn. Hy vọng bây giờ những lời cầu hôn sẽ bay đến nhanh chóng và tới tấp”.

“Nhưng cô sẽ vẫn luôn là người đầu tiên”, anh ta nói.

Anh ta đang trêu chọc cô? “Ừm, cũng là người đầu tiên anh từ chối, chắc chắn là thế”, cô ủ rũ trả lời.

Anh ta cho phép cô hờn dỗi trong đoạn đường còn lại. Cô bước mạnh chân, khiến đôi bốt cao cổ trên tuyết kêu lạo xạo. Mặc dù với kích thước và trọng lượng lớn hơn, đôi giày cưỡi ngựa của anh ta vẫn bước êm ả trên tuyết khiến cô nghĩ đến những móng vuốt của chú hổ vùng Xibia.

Cách nhà nửa dặm, họ gặp bà Rowland và ba người đầy tớ đang cầm đèn lồng.

“Gigi!”, bà Rowland hét lên, rồi nhấc váy chạy ào đến.

Gigi không thể ngăn cái ôm của gà mẹ đang lao vào cô. Bà Rowland hôn lên trán và má cô, “Gigi. Đồ ngốc, con gái ngốc nghếch. Con đã ở đâu thế? Nhìn xem thời tiết này! Con có thể đã chết cóng ngoài đó”.

“Mẹ!”, Gigi phản đối, bối rối vì mẹ cô làm nhặng xị cả lên trước mặt ngài Tremaine, “Con không phải ra ngoài châu Nam cực để bị tê cóng và thối rữa”.

“Mẹ chỉ lo lắng vì gần đây con không giống con nữa. Giờ, chúng ta hãy…”

Cuối cùng bà Rowland cũng nhận thấy người lạ bên cạnh Gigi, và một con ngựa rất lớn. Bà quay ngoắt sang Gigi với vẻ báo động.

Gigi thở dài, “Mẹ, con xin giới thiệu Đức ngài, Hầu tước của Tremaine. Ngài Tremaine, đây là mẹ tôi, bà Rowland. Ngài Tremaine đã ân cần chiếu cố tháp tùng con, giúp con mò mẫm về nhà giữa cơn bão tuyết thực sự mà chúng ta đang trải qua”.

Bà Rowland bỏ qua những nhận xét chua chát của cô, “Ngài Tremaine!

Chúng tôi nghĩ ngài vẫn ở Paris”.

“Học kỳ của tôi đã kết thúc một tuần trước, thưa bà”. Anh cúi chào, “Tôi hy vọng bà sẽ tha thứ cho tôi. Tôi đã xâm phạm vùng đất của bà mà không biết và bất ngờ gặp cô Rowland. Cô ấy đã tốt bụng cho phép tôi đi cùng”.

Anh ta quay sang Gigi và cũng cúi chào, “Đó là một niềm vui hiếm hoi, cô Rowland. Tôi tin rằng bây giờ cô đã ở trong vòng tay đáng tin cậy”.

“Nhưng ngài không định trở lại theo đường đã đến chứ!”, bà Rowland há hốc miệng vì hoảng hốt, “Chắc chắn ngài sẽ lạc đường trong đêm tối với thời tiết này. Vì thế ngài nên nán lại nhà chúng tôi”.

Anh ta phản đối. Nhưng bà Rowland tin rằng anh ta sẽ bỏ mạng nếu tiếp tục với dự định liều lĩnh là trở lại Twelve Pillars dù đi bộ hay đi ngựa. Cuối cùng anh ta chấp nhận ở lại dùng bữa tối và sau đó sẽ về nhà trong một cỗ xe độc mã thoải mái và ấm áp.

Gigi không vui vì điều đó. Tất cả những gì cô muốn là đuổi ngài Tremaine đi, càng sớm càng tốt. Cô không thích thú gì khi nhìn thấy phản ứng thân mật thái quá của mẹ cô ngay lần đầu nhìn thấy anh ta trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy. Và đau đớn – như một cái véo đau nhói ở đâu đó sâu trong ngực cô – khi quan sát bà Rowland trút lên anh ta sự quan tâm nuông chiều theo kiểu dành cho ông con rể tiềm năng.

Nhưng Gigi đã mặc chiếc váy ăn tối đẹp nhất của mình, một chiếc váy màu xanh lam bằng lụa và voan, cô đã thay đổi kiểu tóc đến ba lần. Chúa giúp cô, cô muốn anh nghĩ cô xinh đẹp và đáng khao khát.

Suốt bữa tối, bà Rowland đã kiên nhẫn và khéo léo khai thác chi tiết về hai mốt năm cuộc đời của ngài Tremaine. Dường như là anh đã sống trên khắp thế giới, ở lại lâu hơn một chút ở những thủ đô chính của các nước châu Âu, cộng thêm một vài địa điểm sông nước ưa thích ở Lục địa.

Anh hành xử với vị thế của một hoàng tử nhưng không có vẻ ngạo mạn đã ăn quá sâu trong hầu hết các thành viên của giới quý tộc. Nhưng anh chắc chắn là một quý tộc. Không chỉ vì anh thừa kế một tước hiệu công tước của Anh, mà còn về đằng mẹ anh – là một người nhà Wittelsbach (*) , anh còn có quan hệ với Hoàng gia Hapsburg, Hoàng gia Hohenzollern, Hoàng gia Hanover, và có quan hệ họ hàng với những công tước của Saxe-Coburg-Gotha.

(*) Wittelsbach: Một triều đại vua của Đức ở Bavaria.

Tệ hơn, không như Carringon, người có chiếc cằm chảy xệ, cặp môi ướt át và đôi mắt trống rỗng, tất cả đều quá gây chú ý nếu gặp gỡ nhiều hơn, ngài Tremaine có những đường nét đẹp trai, kết hợp với vẻ thanh lịch và thông minh đang càng lúc càng trở nên thu hút.

Bà Rowland rõ ràng kính nể anh. Bà ném cho Gigi những cái nhìn sắc sảo, Nói nữa đi. Quyến rũ cậu ấy đi. Con không thấy cậu ấy hoàn hảo hay sao? Tuy nhiên, Gigi đang chìm sâu trong đau khổ, một nỗi buồn phiền ngày càng trở nên không thể chịu đựng nổi với từng phút trôi qua trong sự bầu bạn thích thú đến nhức nhối của anh.

Sự tra tấn cô không dừng lại ở đó. Sau bữa tối, bà Rowland yêu cầu anh chơi nhạc, vì bà được nghe từ nữ công tước rằng anh là một người chơi đàn pianô giỏi. Anh đã chơi, với sự tài tình của một nhạc công bẩm sinh. Gigi nhìn chằm chằm vào hình dáng nghiêng nghiêng của anh, đôi bàn tay dài và mạnh mẽ của anh, rồi phải chiến đấu với nỗi cùng khổ dường như đã thấm vào máu cô.

Cú đánh cuối cùng vào cô là khi anh đứng lên ra về và nhận ra rằng cơn bão tuyết đã thực sự đến. Bà Rowland tự mãn thông báo cho anh rằng với sự đoán trước tài giỏi của mình, bà đã gửi một lời nhắn từ ba tiếng đồng hồ trước để thông báo với cha mẹ anh rằng anh sẽ ở lại đêm nay bởi vì thời tiết đang trở nên tồi tệ hơn.

Gigi đã mong chờ sự ra đi của anh, và không bao giờ gặp anh lần nữa. Làm sao cô có thể qua nổi một đêm với anh dưới cùng một mái nhà và gần như trong tầm với.

 

Camden cảm thấy khó ngủ, nhưng điều đó không liên quan gì đến việc ở trên một chiếc giường xa lạ. Anh đã quen với việc này – chưa bao giờ có một ngôi nhà của chính mình, luôn luôn di chuyển đến một thành phố khác, một ngôi nhà khác, luôn luôn ngủ trong những căn phòng thuộc về người khác.

Anh đã không nói dối bà Rowland. Anh thực sự đã sống ở vài địa danh đẹp nhất của Lục địa. Anh đơn thuần chỉ bỏ qua những lý do khác ngoài lý do cảnh đẹp đằng sau cuộc sống rong ruổi này: vì cha mẹ anh không có một đồng xu nào và không thể chi trả cho một nơi ở cố định.

Vì vậy họ di chuyển theo nhịp điệu đối ngược với thời tiết. Vào mùa hè, khi mọi người đi nghỉ ở Biarritz và Aix-les-Bains, họ ở lại trong những dinh thự mùa đông của mấy người họ hàng ở Nice. Mùa đông thì ngược lại. Thỉnh thoảng, họ ở một nơi dài hơn một chút, khi ngôi nhà còn vắng người bởi chủ nhân của nó đã đi đâu đó trong những cuộc phiêu lưu hoang dã, ví dụ như khi anh họ Konstantin rời Athens với kế hoạch đi Argentina. Hoặc khi anh họ

Nikolai đi Trung Quốc hai năm.

Ở tuổi mười ba, Camden đã tiếp quản việc quản lý trong nhà. Rồi sau đó anh đã quen với những giao dịch với chủ nợ, quản lý người làm, và học ngôn ngữ mới ngay tức khắc, nhờ thế mà anh có thể mặc cả với những lái buôn địa phương để giữ được lâu hơn những đồng tiền còm cõi của gia đình. Anh không ngại nghèo nàn, nhưng anh ghét phải nói dối về nó, phải che giấu và giả vờ, như anh làm tối nay, để cha mẹ anh có thể tiếp tục sống thờ ơ một cách vui sướng với tình trạng tài chính eo hẹp của họ.

Ở bên Theodora là một sự khuây khỏa. Họ gặp nhau ở St. Petersburg, nơi hai bà mẹ của họ dùng chung một cỗ xe tam mã. Lúc đó anh mười lăm, cô mười sáu tuổi. Cô cũng nghèo như anh và, giống như anh, sống ở những nơi thuận tiện trong những lúc không đúng mùa. Họ hiểu tình cảnh của nhau mà không cần phải nói ra một từ nào.

Nhưng không phải những suy nghĩ về Theodora làm anh khó ngủ. Mà là cô Rowland.

Thực ra trước cuộc gặp tình cờ của họ, anh đã phần nào đoán được cô Rowland sẽ đề xuất một cuộc sáp nhập giữa tước hiệu tương lai của anh và tài sản của cô. Anh cũng mong đợi một sự hối tiếc cùng cực khi ngoảnh mặt với những bịch tiền ngọt ngào đó, sau khi đã sống trong mong muốn có được nó cả cuộc đời.

Điều anh thực sự không mong đợi là cô Rowland. Cô không uỷ mị mà cứng rắn và cay độc hơn so với độ tuổi của mình – nhưng sự tàn nhẫn nhất lại là dành cho cô, khi cô khăng khăng rằng cô sẽ hoàn toàn ổn, xin cám ơn, nếu cô có thể đánh một công tước đến bất tỉnh bằng chính những khoản nợ của anh ta và kéo lê anh ta đến nhà thờ.

Ngược lại với vẻ điềm tĩnh và sự khéo léo đến như vậy, có một vẻ trong sáng cay đắng và kỳ lạ ở cô tối nay. Cô thích anh và thất vọng vì tình trạng không tự do của anh.

Anh cũng thích cô, thật ngạc nhiên. Làm sao anh có thể không thích một cô gái gọi anh là người bình thường nghèo nàn ngay trước mặt? Anh thích thú trước sự thẳng thắn của cô, bởi từ trước đến nay khi giao tiếp với những người bên ngoài gia đình mình anh luôn tỏ ra khôn khéo với những câu chuyện đã được chọn lọc.

Nhưng điều khiến anh thao thức vào thời điểm mê hoặc này không chỉ vì cách tiếp cận quá đơn giản với sự việc và con người của cô, mà còn là vẻ khêu gợi toát ra từ cô.

Cô muốn chạm vào anh. Khao khát đó luôn xuất hiện khi cô nhìn trực diện hay liếc ngang anh trong suốt buổi tối. Khi chúng ta đã hoàn tất đêm tân hôn, anh chỉ cần quay lại với tôi khi anh cần người thừa kế. Cô gái đó có lẽ vẫn là một trinh nữ, nhưng cô không trong trắng hay ngây thơ. Cô biết về những điều đó.

Có thể là cô chưa biết, nhưng anh biết rằng với sự kiên định của mình cô sẽ là một sức hấp dẫn tự nhiên trên giường. Không một người đàn ông nào có thể lăn khỏi giường của cô mà bước đi. Bất kể tình trạng kiệt sức, anh ta vẫn sẽ tìm cách để được ăn nằm với cô lần nữa.

Camden ngủ chập chờn. Sau đó đột nhiên anh tỉnh giấc. Theo thói quen nhiều năm, anh đã để rèm và cửa chớp mở để có thể nhìn ra ngoài và nhớ ra mình đang ở nước nào, thành phố nào. Cơn bão tuyết chắc hẳn đã qua đi, ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ và rọi sáng một dải đến tận ngưỡng cửa. Một người con gái đứng trong phòng, trong một chiếc váy ngủ dài, lưng dựa vào cánh cửa. Anh không nhìn thấy mặt cô, nhưng theo bản năng anh biết đó là cô Rowland, cô có cái tên gọi thân mật quá trẻ con và hoàn toàn không hợp – Gigi.

Ngôi nhà của gia đình Rowland, mặc dù không rộng lớn chình ình như dinh thự công tước ở Twelve Pillars, vẫn có khoảng tám mươi, chín mươi phòng.

Anh được sắp xếp ở trong một căn phòng ở chái nhà cách xa nơi sinh hoạt và phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà. Cô chắc không phải là vô tình quay lại nhầm phòng sau khi sử dụng nhà vệ sinh. Cô đã phải đi hơn hai trăm bước để đến chỗ anh.

Và anh đang trần truồng dưới tấm chăn. Chiếc áo ngủ của ông Rowland quá cố được ân cần chuẩn bị vào giờ đi ngủ đã quá chật.

Cô đứng nguyên ở đó, không chuyển động, trong một lúc rất lâu, cho đến khi anh bị thôi thúc muốn nói với cô rằng hãy tiếp tục với những gì cô đã dự định hoặc hãy để anh được trở lại với bình yên. Bất ngờ, cô chuyển động, đến gần chiếc giường với những sải chân dài và quả quyết, bước chân cô êm ru trên tấm thảm Ba Tư.

Cô quỳ xuống cạnh giường, mắt cô ngang tầm với khuỷu tay anh. Tóc cô buông xoã, sẫm màu như màn đêm, chiếc váy ngủ trắng của cô gần như sáng mờ ảo. Anh không nhìn thấy nét mặt của cô một cách rõ ràng, nhưng anh nghe thấy hơi thở đứt quãng của cô, một hơi hít vào dài và hơi run rẩy, một vài nhịp đập của trái tim khi hơi thở bị nén lại, và một hơi thở ra ngắn. Lặp lại. Lặp lại.

Nhưng cô vẫn không cử động. Cô đang đợi cái gì? Không phải cô đã thỏa mãn với chính mình rằng anh đã thực sự, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ? Anh nhắm chặt mắt, vờ coi như cô không ở đây. Nhưng hơi thở của cô mơn trớn trên cánh tay anh, khơi lên những cơn rúng động trên dây thần kinh của anh. Và hương thơm của cô bủa vây anh, một mùi hương thanh tao hỗn hợp của hoa cúc cam và dưa leo, ấm áp, nồng nàn và mê hoặc.

Cô muốn gì?

Cô chạm vào anh, đặt bàn tay lên những ngón tay đang nắm lại của anh, vuốt thẳng nó để họ có thể úp hai lòng bàn tay vào nhau, sau đó cô đan những ngón tay vào ngón tay anh. Đầu ngón tay cô lạnh giá. Một khao khát lặng lẽ, nguy hiểm chạy xuyên qua anh. Anh muốn kéo cô nằm lên trên anh và cho cô thấy điều gì chờ đợi một cô gái trẻ khi lén chạy vào phòng ngủ của một người đàn ông trong một đêm tĩnh lặng sau khi đã kích thích anh cả buổi tối với đôi mắt sẫm màu dữ dội đó, và hâm nóng máu anh ta sôi lên suốt ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng.

Bàn tay cô chuyển động. Những ngón tay cô cuốn quanh cổ tay anh, đốt cháy anh với làn da lành lạnh của mình. Hai đầu ngón tay chầm chậm trượt lên cánh tay anh, chạm khẽ vào anh. Cô nhổm lên một chút để tiếp xúc được với anh nhiều hơn, và một sợi tóc của cô vuốt ve phía trong bắp tay của anh. Anh cắn môi dưới, gần như bị phá hủy vì sức mạnh của khoái cảm.

Những ngón tay của cô xoè rộng trên xương đòn và vai anh. Cô ngập ngừng trước khi trượt lòng bàn tay lên cạnh mặt anh. Anh nghe thấy một tiếng hổn hển khe khẽ khi cô giật tay lại. Râu của anh – chúng đã làm cô ngạc nhiên. Sự thiếu kinh nghiệm của cô kích thích anh chẳng kém gì sự táo bạo của cô. Cô chưa từng làm như thế này trước đây.

Bàn tay cô trở lại, lần này là lưng bàn tay, làn da mịn màng bao bên ngoài những cái xương khỏe mạnh lướt dọc cằm anh. Ngón tay cô tìm thấy môi anh và lần trên chúng. Anh kìm lại thôi thúc muốn liếm những đầu ngón tay của cô.

Chúa tôi, nhưng anh đang cháy, cháy khắp người. Phía bên kia cô, những ngón tay của anh bấu trên mặt giường. Cô không biết cô đang làm gì với anh, nếu không cô sẽ không dám tiếp tục.

Cô chuyển động lần nữa, ngồi ghé một bên hông trên giường. Khi đầu cô nghiêng về trước, tóc cô đổ xuống một dải những sợi lụa trải trên ngực anh, tất cả đều lạnh như tơ và châm chích trêu ngươi anh.

Đột nhiên một cơn chấn động mãnh liệt của ham muốn chiếm lấy anh. Anh nắm lấy mặt trước chiếc váy ngủ và kéo cô xuống. Cô thở dốc và vẫy vùng.

Nhưng anh dễ dàng khuất phục cô, họ cùng lăn tròn cho đến khi anh nằm trên cô, ghim cô xuống bằng trọng lượng của anh và nỗi sợ hãi của cô.

Chỉ có chiếc váy ngủ của cô ngăn cách họ. Và Gigi Rowland thật nữ tính: bộ ngực đầy đặn, cái eo mềm mại và cặp hông tròn trĩnh đầy khêu gợi. Một tiếng rên rỉ của khoái lạc ngọt ngào và dữ dội thoát ra từ anh. Anh hôn cô: tai, má, cổ và vai cô qua làn vải flanel mềm mại của chiếc váy ngủ. Bàn tay anh đặt lên chỗ hõm vào của eo cô, phía trên đôi hông nở nang của cô. Những ngón tay anh bám vào vùng da thịt săn chắc và mới mẻ của cô. Những phần khác của anh trở nên cứng, cứng hơn và muốn đâm vào cô.

Giờ đây, cô đang nằm trong lòng từ bi của anh, cô đã hoàn toàn làm hại chính mình. Có rất nhiều điều xấu xa anh muốn làm với cô, và cô sẽ không dám tạo ra một âm thanh nào – cô sẽ cắn môi lại để kìm tiếng rên rỉ và thút thít của mình, bởi vì anh sẽ làm cô trở nên hoang dại và đói khát như anh.

Anh phải dùng toàn bộ sức mạnh ý chí và nỗi xấu hổ vô biên để có thể từ bỏ ham muốn trong lúc này. Anh xấu hổ vì sự thiếu kiểm soát của mình, vì lòng trung thành tồi tệ của anh với Theodora, và vì sự thô bạo của anh đối với một cô gái mà tội lỗi của cô ta không gì hơn là bị anh hấp dẫn. Anh lăn người khỏi cô, quay lưng lại và thốt ra vài tiếng làu bàu như là anh đang nằm mơ.

Cô bò khỏi giường. Nhưng cô không chạy khỏi phòng. Cô thở hổn hển, như thể cô đã chạy khỏi một con sói, một người sói. Trong những âm thanh thì thào cô tạo ra, có cả nỗi kinh hoàng và sự kích thích.

Anh cầu mong cô sẽ tự ra ngoài. Bởi vì nếu cô không làm thế, nếu cô đến giường anh một lần nữa, anh sẽ không thể dừng lại.

Cô chuyển động, về phía chiếc giường, tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô to dần trong tai anh như tiếng súng trong đêm tối. Máu anh chảy dồn dập. Sự cương cứng của anh càng lúc càng đói khát một cách nhức nhối. Cô bước thêm một bước, cho đến khi đứng ở mép giường anh một lần nữa. Anh nắm chặt tay lại, cắm những móng tay vào lòng bàn tay cho đến khi anh chắc chắn rằng anh đã bị chảy máu. Anh sợ rằng nếu không nhanh chóng giữ lại một chút kiểm soát, anh sẽ…

Cô chạy, cánh cửa đóng rầm lại phía sau. Anh lắng nghe khi cô lao xuống cầu thang, cảm thấy sàn nhà rung chuyển qua chiếc đệm bên dưới anh.

Khi ngôi nhà trở nên im lặng một lần nữa, anh nằm lăn ra và bật ra một hơi thở đang bị kìm nén. Biểu tượng đàn ông của anh thẳng đứng, nóng bỏng và không được thỏa mãn. Anh đập cho nó một cái. Nhưng nó chỉ lắc lư, càng đói khát và đòi hỏi hơn bao giờ hết.

Anh thở dài, đặt tay lên nó và để trí tưởng tượng của mình đi hoang.



 Gigi bùng cháy, một phút với những ngọn lửa của địa ngục, một phút với dục vọng của một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng tất cả là do sự kết hợp trần tục giữa tủi nhục và cơn kích động bản năng.

Cô chỉ còn cách với việc trèo lại lên giường của ngài Tremaine một sợi tóc.

Cảnh tượng trọn vẹn đó đã mở ra trong đầu cô: tình cảm mãnh liệt, sự chiếm hữu, nỗi tuyệt vọng và những hệ quả khác. Cuối cùng thì anh sẽ kết hôn với cô, vì đó là danh dự, việc cần phải làm, dù anh có kinh tởm cô và hoàn toàn vô tội trong việc này.

Mọi thứ trong cô khao khát anh. Anh sẽ là một sự cân bằng mà cô chưa bao giờ biết đến, là sư giải thoát cho nỗi cô đơn cùng cực của cô, là niềm an ủi cho tất cả nỗi khổ sở của cô. Giá như cô có thể có anh…

Nhưng cô phải dừng lại, đó là việc quá hèn nhát so với lòng tự trọng của cô.

Và cô muốn anh suy nghĩ tốt đẹp về cô, cô ao ước nó, cô – người chưa bao giờ quan tâm ai nghĩ gì về mình.

Thời gian dài như vô tận trước khi đến lúc mặc đồ và xuống ăn sáng. Cô nghĩ cô sẽ ở một mình, nhưng anh đã ở đó, trong phòng ăn sáng khi cô bước vào. Mặt cô nóng bừng lên.

Anh đặt tờ Tạp chí Luân Đôn ký họa đang đọc sang một bên và đứng lên,

“Cô Rowland”, anh nói, với tất cả vẻ nhã nhặn hoàn hảo đã được rèn luyện,

“Chào”.

Cô không trả lời ngay lập tức. Cô không thể. Tất cả suy nghĩ trong cô lúc này là cách anh đã xô cô xuống bên dưới anh, vật khuấy động của anh áp trọn vẹn vào cô, chỉ ngăn cách bởi lớp vải flanel của chiếc váy ngủ.

Nhưng anh đã ngủ trong khi chuyện đó xảy ra. Anh đã không nhớ gì.

“Ngài Tremaine. Anh ngủ ngon chứ?”

Ánh mắt anh gặp mắt cô, bình thản và ngây thơ, “Ồ, vâng, tuyệt vời. Tôi ngủ say như kéo bễ”.

Trong khi cô chịu đựng nỗi ham muốn anh, trong khi cô lần lượt mắng nhiếc và chất vấn mình về những gì cô đã làm, trong khi cô nghĩ đi nghĩ lại từng giây phút trong cuộc gặp nguy hiểm của họ, nhớ đến thân hình anh, sự mềm mượt của anh, mùi vị của anh, và trọng lượng đáng sợ nhưng ngọt ngào của anh khi anh giam cầm cô.

Anh mỉm cười với cô. Và điều đó như có một cái búa đập vào thái dương cô.

Cô nhận ra rằng cô yêu anh. Ngốc nghếch, tuyệt vọng.

Qua một đêm, cô trở thành một tên ngốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.