“Nếu ngài không phiền vì sự thẳng thắn của tôi, ngài Tremaine, tôi nghĩ Consuelo của tôi sẽ trở thành một nữ hầu tước tuyệt vời của ngài”, bà William Vanderbilt nói.
“Tôi không phiền chút nào”, Camden nói, “Tôi đã được biết đến là cực kỳ yêu thích những phụ nữ thẳng thắn. Tuy nhiên, tôi gần như gấp đôi tuổi cô Vanderbilt và vẫn còn đang kết hôn, theo như lần cuối cùng tôi kiểm tra”.
“Chao ôi, ngài đúng là một quý ông”, bà Vanderbilt thủ thỉ. Tuy nhiên, kiểu cách người-đẹp-miền-Nam của bà không che giấu được nhiều quyết tâm sắt đá của bà. “Nhưng tôi đã nghe được từ vô số những nguồn tin đáng tin cậy, trên cả hai bờ Đại Tây Dương, rằng ngài không còn ở trong tình trạng kết hôn lâu nữa”.
Đó là bởi vì anh còn trẻ và đã từng là một người bình thường nghèo nàn. Hy vọng bây giờ những lời cầu hôn sẽ bay đến nhanh chóng và tới tấp. Sau gần mười một năm, dự đoán đó đang trở thành sự thật. Đây không phải là lần đầu tiên bà Vanderbilt đề cập đến vấn đề này trong những tuần gần đây. Bà ta cũng không phải là bà mẹ đầu tiên, hay thứ hai, hay thậm chí thứ ba với một cô con gái đến tuổi cập kê gợi ý rằng cô con gái quý giá của mình là một ứng cử viên hoàn hảo cho anh.
Trong suốt bữa tối đầu tiên anh tổ chức kể từ khi trở về từ Anh, anh cảm thấy như mình bị phơi bày, như một con ngỗng béo sắp trở thành món ngỗng rưới nước sốt. Những nụ cười trên mặt những người đàn bà quá rạng rỡ, quá nịnh bợ. Ngay cả những người đàn ông anh cùng hút thuốc, uống whisky và đầu tư kinh doanh trong mười năm qua cũng nhìn anh khác đi, với kiểu tán thưởng nhiệt tình của những đứa trẻ lên sáu.
“Vậy thì, thưa ngài, ngài sẽ đến ăn tối vào thứ Tư tới chứ?”, bà Vanderbilt rề rà nói, “Tôi nghĩ ngài đã không gặp Consuelo trong đúng sáu tháng, và con bé ngày càng trở nên đẹp hơn, như một con thiên nga và…”
Cánh cửa phòng khách bật mở – thực ra là bung ra, như là bị thổi tung bởi một cơn lốc xoáy. Một phụ nữ và một con chó xuất hiện ở ngưỡng cửa. Con chó nhỏ, ngoan ngoãn và uể oải, rúc vào cánh tay gập lại của người phụ nữ. Người phụ nữ cao, kiêu kỳ, và đẹp mê hồn, hình dáng của cô khêu gợi dưới lớp vải nhung đỏ, cổ và ngực cô tỏa sáng với một sợi dây chuyền hồng ngọc và kim cương. Và, thật vô lý, cô đeo một chiếc nhẫn saphia rất khiêm tốn ở bàn tay trái.
“Ai thế nhỉ?” bà Vanderbilt hỏi, cảm thấy tức tối và bị thu hút.
“Đó là… bà Vanderbilt thân mến”, Camden trả lời, với một niềm vui sướng không thể và không hề che giấu, “… vợ của tôi”.
Trong toàn bộ cuộc đời mình chưa bao giờ Gigi cảm thấy dễ bị tổn thương như thế này: Đứng trước một căn phòng đầy người lạ – và một người chồng có một người tình sẽ đến trong một giờ nữa.
Cô đã đặt chỗ cho chuyến trở về trên tàu Lucania và đánh điện cho Goodman yêu cầu chuẩn bị ngôi nhà ở Park Lane. Một bức điện gửi cho bà Rowland nằm trên bàn làm việc trong phòng khách sạn – Tremanine đã nối lại quan hệ với Nữ công tước Theodora, née Von Schweppenburg – nhưng vì sao đó cô không thể gửi nó. Cô không thể chấp nhận thất bại cuối cùng, khi chưa có cuộc tổng tiến công dũng cảm và toàn diện xuống đồi lần cuối cùng.
Giờ thì tất cả các con mắt đều dán vào cô, bao gồm cả Camden. Trên mặt anh có cả sự ngạc nhiên và sự thích thú, và sau đó là một sự thờ ơ không phải là dấu hiệu tốt cho những cơ hội của cô. Cô đợi anh công nhận cô, ít nhất là chào cô. Nhưng ngoài vài từ không nghe thấy được với người đàn bà bên cạnh anh, anh không nói gì, để mặc cô nhảy ra khỏi vách đá một mình.
Cô nhìn lướt qua quanh phòng, “Thật là, Tremaine, em đã mong đợi điều tốt hơn ở anh. Sự trang trí ở đây rõ ràng là sai lầm lớn”.
Một loạt tiếng thở hổn hển vọng lại từ trần nhà trên cao. Anh mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng nhưng lại nhen nhóm chút hy vọng của cô, “Quý bà Tremaine, tôi rõ ràng nhớ rằng đã thông báo với bà bữa tối diễn ra vào lúc bảy rưỡi. Thật khó mong đợi sự đúng giờ của bà”.
“Chúng ta sẽ thảo luận sự đúng giờ hay sự thiếu đúng giờ của em sau đó, một cách riêng tư”, cô nói, trái tim cô đập dồn dập, “Bây giờ anh có thể giới thiệu bạn anh với em”.
Quý bà Tremaine không thể phân biệt rõ ai là Aster, ai là Vanderbilt, và ai là Morgan. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Cô có gia tài, thứ mà họ ngưỡng mộ, và tước hiệu, thứ mà họ thèm muốn. Tính khí của cô hoàn toàn phù hợp với tầng lớp thượng lưu đầy tham vọng, mục đích và mạnh mẽ của giới quý tộc Mỹ, sự độc lập của cô được ủng hộ bởi các bà vợ. Rất nhiều người trong số họ đồng tình với việc mở rộng quyền bầu cử.
Đàn ông thì trố mắt, ngơ ngẩn nhìn, cùng với Camden. Rất nhiều người lén lút nới lỏng cà vạt khi cô – sau đó, kín đáo – ra lệnh cho anh âu yếm với cô một cách rõ ràng. Năng lượng gợi tình phát ra từ cô là có thể sờ thấy được, phản ứng mà nó khơi lên từ anh là hết sức mạnh mẽ. Không một người đàn bà nào dám đến gần anh trong phần còn lại của buổi tối, thậm chí những người tối mắt cũng có thể thấy những cử chỉ xã giao của anh thật hời hợt, rằng nếu họ không ra về, anh sẽ công khai quan hệ với chính vợ của anh – ngay trước mắt họ.
Cuối cùng cô làm một việc cũng gây sốc tương tự. Chính xác mười một giờ, cô bước khỏi những vị khách và đứng chính giữa phòng khách, “Tôi nghĩ rằng đây là cuộc gặp gỡ đáng yêu của xã hội cao quý nhất New York. Nhưng xin mọi người thứ lỗi, tôi đã trải qua một chuyến đi dài, và tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa. Các quý bà và quý ông, xin gửi lời chào. Chúc ngủ ngon”.
Và cô bỏ đi, cái đuôi váy cầu kỳ của cô kiêu hãnh đung đưa, để lại một đám đông câm lặng, những quý bà đưa quạt quá mạnh, những người đàn ông trông như sẵn sàng từ bỏ nửa gia tài của mình để được đi theo gót chân mang đôi giày buổi tối da lộn màu đen của cô.
“Ôi trời”, Camden nói, cố giữ cho giọng mình thật nhẹ nhàng, “Dường như tôi đã thất bại trong nhiệm vụ dìu dắt và rèn giũa của một người chồng. Từ bây giờ tôi sẽ dành phần lớn thời gian và năng lượng của mình cho nhiệm vụ hết sức cao quý đó”.
Nửa số phụ nữ đỏ mặt. Ba phần tư đàn ông hắng giọng. Trong một phút tiếp theo mọi người đã về hết, phòng khách trống rỗng với tốc độ kỷ lục.
Camden chạy vụt lên cầu thang, lao đến khu phòng của anh và hất cửa phòng ngủ mở tung. Cô đang nằm sấp trên giường của anh, hai lòng bàn tay áp vào hai má, đọc tờ Wall Street Journal – và hoàn toàn khỏa thân. Đôi chân dài đó, bộ mông đầy đặn đó, đường cong tròn trịa của bộ ngực ép chặt vào mặt dưới cánh tay cô, và mái tóc đẹp xõa trên lưng. Ham muốn xác thịt, vốn đã sôi sục, bùng nổ trong anh.
Cô ngẩng đầu lên và mỉm cười, “Ồ, Camden”.
Anh đóng cửa lại, “Ồ, Gigi. Thật lạ khi thấy em ở đây”.
“Ồ, anh biết nó như thế nào mà. Những cơ hội đầu tư…”
“Em lâu quá đấy”, anh gầm gừ, “Anh đang định thuê người bắt cóc”.
Cô liếm môi, “Em có đáng để đợi không?”
Chúa trên cao! Anh khó có thể đứng được nữa, “Em trơ tráo không thể tả được trước mặt khách của anh. Anh e rằng em đã tàn phá tiếng tăm điềm đạm và cương nghị của anh rồi”.
“Vậy sao? Em rất xin lỗi. Em phải học để trở thành một người vợ tốt hơn. Nếu như anh cho em luyện tập thêm một chút…”. Cô xoay lại nằm ngửa và trượt một đốt ngón tay vào môi dưới, “Anh không đến giường và làm em mang thai sao?”
Anh đã ở trên giường và ở trong cô chỉ trong giây lát. Cô là lửa địa ngục và sự mềm mại nơi thiên đường. Cô bám chặt lấy anh, hai chân cô vòng quanh anh, những tiếng thở dốc và rên rỉ không nao núng của cô khiến anh điên cuồng vì ham muốn.
Anh rùng mình, run rẩy và chấn động, sự kiềm chế được ca tụng của anh tan ra từng mảnh khi anh đạt đỉnh không ngừng, hừng hực trên đường làm cô mang thai.
“Bây giờ anh sẽ quở trách em về việc không đúng giờ chứ?”, Gigi nói sau đó, vẫn còn thở hổn hển. Cô đang nằm gối đầu lên cánh tay anh.
“Việc đó và cả sự thiếu tôn trọng với vẻ đẹp tráng lệ của phòng khách nhà anh”.
“Em thích nó. Nó rất hợp với sở thích của kẻ mới phất như em”. Trong nơi ở riêng tư, nơi bộ sưu tập tranh theo trường phái Ấn tượng của anh ngự trị, là một sự tương phản, êm ả và điềm tĩnh, “Em đang tìm thứ gì đó để nói mà ngay lập tức có thể chứng minh tính khí kỳ cục của một người Anh như em”.
“Anh nghĩ em đã thành công hơn cả hy vọng”, anh nói. “Họ sẽ bàn tán về chuyện đêm nay cho đến nhiều năm tới, đặc biệt nếu em ở cữ sau chín tháng kể từ ngày hôm nay”.
Cô mỉm cười với mình, “Anh nghĩ anh có khả năng đến thế ư?”
“Anh biết anh rất có khả năng”. Anh hôn vào dái tai cô, “Hãy hy vọng vào điều kỳ diệu lần thứ hai”.
Cô không nhận thấy tầm quan trọng lời nói của anh ngay lập tức. Khi cô nhận ra, cô thấy mình lồm cồm ngồi dậy. Anh đã gián tiếp ám chỉ lần mang thai đầu tiên đã kết thúc với việc bị sẩy của cô. Nhưng cô chưa bao giờ nói về chuyện đó, thậm chí với mẹ mình. Cùng với tình yêu đói khát của mình, cô đã che giấu nó ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, một tù nhân bí mật trong ngục tối, nơi mà những tiếng xích lanh canh và những âm thanh gào thét tuyệt vọng chỉ có cô nghe thấy trong những thời khắc mê hoặc của bóng đêm.
“Anh biết à?”, cô thì thầm.
Cô không nên quá ngạc nhiên. Nếu cô tin rằng mẹ cô không phát hiện ra chuyện đó – và khi bà đã biết, bà sẽ không nói với Camden với hy vọng buộc một phản ứng từ phía anh thì đúng là ngốc nghếch.
“Chỉ một năm sau đó. Anh đã uống say bí tỉ khi anh biết chuyện đấy. Anh đã phá tan bộ mẫu sưu tập tàu của anh”. Anh thở dài, vuốt ve một sợi tóc của cô,
“Nhưng có lẽ đó cũng vì ghen tuông, vì mẹ em nói đến việc sẩy thai cùng với việc thốt ra tên ngài Wrenworth”.
Cô lại nằm xuống, đối mặt với anh, “Anh? Ghen ư? Anh đã ở với mỗi người đàn bà khác nhau mỗi lần em xuất hiện mà”.
“Tội lỗi là ở Copenhagen. Nhưng anh không ngủ với ai ở Paris”.
Điều cô thực sự muốn biết là anh đang làm gì với cô Von Schweppenburg ngày trước. Nhưng tuyên bố khác lạ của anh về Paris cũng làm tai cô dỏng lên, “Thế ai là người đã đến chỗ anh vào đêm khuya?”
“Một diễn viên đang nổi ở nhà hát Opera. Anh thuê cô ấy gõ cửa và ngồi trong căn hộ của anh trong vài tiếng đồng hồ, để em nghĩ đến điều tệ nhất và bị tổn thương nhiều như anh. Nhưng anh không chạm vào cô ấy, hay bất kỳ một người đàn bà nào khác. Anh đã chung thủy với em, không kèm theo cam kết gì, cho đến khi anh biết rằng em đã có người tình”.
Điều đó đã khiến anh phải sống cô đơn trong ít nhất hai năm rưỡi sau khi anh bỏ cô, “Tại sao? Tại sao anh lại chung thủy với em?”, cô ngạc nhiên.
“Ồ, anh đã không có thời gian. Trong vòng vài tuần sau khi đến Mỹ anh phải gánh những khoản nợ khổng lồ đến mức anh khó có thể ăn hay ngủ vì sợ vỡ nợ.
Anh thức dậy vào lúc năm giờ sáng và không bao giờ đi ngủ trước một giờ”.
Anh hơi nhăn nhó trước ký ức đó, sau đó mỉm cười với cô, “Em cũng có thể nói anh không có ý định. Anh muốn em. Anh muốn lao vào cuộc đời em một ngày nào đó, giàu có gấp đôi em, nếu có thể. Anh hình dung ra những cuộc đoàn tụ kịch tính, suy đồi, và tốn cả một dòng sông tinh dịch vì thủ dâm cho những điều tưởng tượng đó”.
Cô biết từ đó có nghĩa là gì – nó là điều mà những Tín đồ Cơ đốc giáo đang cố gắng ngăn chặn, nhờ vào một chế độ thể thao nghiêm khắc khiến những người đàn ông và những cậu bé Anh quá kiệt sức, không thể làm gì ngoại trừ một giấc ngủ vùi – mặc dù cô chắc rằng cô chưa bao giờ nghe nó được nói ra trước đây. Cô nghĩ nó là một từ bẩn thỉu, nhưng cách anh nói về nó, giống như nó là thứ tự nhiên nhất trên thế giới, khiến những hình ảnh khêu gợi nhảy múa trước mắt cô.
Nếu cô không phải đã trần truồng, cô đã xé bỏ quần áo và quăng mình vào anh. Cô cầm một bàn tay anh và dụi phần môi trong ẩm ướt vào lòng bàn tay chai sần của anh. “Kể cho em nghe một trong những điều tưởng tượng đấy đi”.
Anh quăng một cái nhìn xấu xa về phía cô, “Nếu như em hứa thực hiện phần của mình trong đó”.
Cô cúi đầu với vẻ khiêm nhường tương xứng, “À, em đã nói với chính mình rằng em sẽ trở thành người vợ biết nghe lời nhất trên đời”.
Anh mỉm cười với vẻ đểu cáng và kéo cô về phía anh, “Ồ, chuyện này ngày càng trở nên tốt hơn”.
Giữa những lần hoàn thành những tưởng tượng sáng tạo của anh – những thứ cực kỳ không chính thống, Gigi và Camden nói về những đứa con họ sẽ có và tất cả những việc họ sẽ nhanh chóng làm cùng nhau. Họ sẽ đến thăm ông nội anh ở Bavaria vào các lễ Giáng sinh. Đến mùa xuân cô sẽ chỉ cho anh phía Tây lộng lẫy của nước Anh và xứ Wales. Và vào mùa hè, nếu cô vẫn chưa mang thai quá to, họ sẽ giương buồm trên biển Aegean và Adriatic trên con tàu Mistress.
“Đưa em đi cưỡi ngựa ở đâu đó đi”, cô nói, “Em chưa từng ngồi trên ngựa từ khi anh xa em lần đầu tiên đó”.
“Anh có một ngôi nhà miền quê ở Connecticut, trên một vùng đất rất đẹp. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành”.
Nghĩ đến sự sắp xếp này khiến cô nhớ đến Beckett, “Người quản gia của anh… anh có biết rằng…”
“Anh là người bảo ông ta đi. Cả anh và ông ta đều sững sờ khi ba năm sau đó ông ta đến ứng cử cho vị trí anh đăng báo. Ông ta ngay lập tức xin thứ lỗi và quay đi. Anh ngăn ông ta lại. Cho đến nay anh cũng không hiểu thực sự tại sao”.
Camden nhún vai, “Đến cuối năm nay, ông ta đã làm cho anh được bảy năm rồi”.
Cho dù lý do của anh là gì, cô rất biết ơn, “Ngôi nhà được quản lý tốt”, cô lẩm bẩm, “Còn con trai của ông ta thì sao?”
“Anh ta ở trong nhà tù Liverpool một hoặc hai năm, sau đó đi đến Nam Phi, nơi phát hiện ra vàng. Anh ta kết hôn năm ngoái”.
Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm nữa. Khi biết rằng tội lỗi của mình không làm trái đất ngừng quay và những người khác sống tiếp thật tốt với phần còn lại của cuộc đời mình, cô cảm thấy mình nhỏ bé một cách dễ chịu.
Anh vuốt ve dọc lưng cô, “Kể với anh về ngài Frederick đi. Anh ta tiếp nhận quyết định không kết hôn của em như thế nào?”
“Với thái độ tốt hơn rất nhiều so với hình dung của em. Em chỉ ước rằng em có thể sắp xếp để anh ấy luôn hạnh phúc. Nhưng đừng lo lắng”, cô vội vã nói thêm, “Em sẽ để anh ấy tự xoay sở cuộc đời mình. Em đã học được bài học của mình rồi”.
“Hừm, thật không?”, anh hôn lên vai cô, “Đó là điều em nói khi chúng ta ở trên giường lần trước”.
Cô xoay ngửa ra và đặt tay anh giữa hai chân cô, “Hãy tự cảm nhận. Không còn gì giữa anh và em nữa”.
Cô không thể đếm được họ đã làm tình bao nhiêu lần. Quá nhiều, và vẫn không thể đủ. Vài lần trong những giờ ít ỏi giữa đêm, anh tắm và lau khô cho cô, khiến cô cười khúc khích và hét lên với những điều tinh quái mà một người đàn ông hay đùa có thể làm với một người đàn bà sẵn lòng, với một bồn nước nóng và một bánh xà phòng thơm.
Đến lượt anh tắm, cô lộn xuống bếp tìm thức ăn. Khi cô trở lại anh đã mặc một chiếc áo choàng ngủ và đang lau khô tóc. Cô mang theo một cái đùi gà gô quay còn lại của bữa tối, một nửa ổ bánh mỳ và một bát anh đào chua.
“Chúa tôi”, anh nói, ném cái khăn sang một bên để đỡ cái khay từ cô, “Anh không biết là em lại có thể làm được những việc khác ngoài việc làm ra lợi nhuận và nô lệ hóa đàn ông”.
Cô cười phá lên khi anh đặt cái khay lên một cái tủ bằng gỗ tuyết tùng ở chân giường, “Vậy cho phép em làm anh sửng sốt bằng cách đan cho anh một đôi tất vào Giáng sinh này nhé”.
Anh mỉm cười, xé một mẩu bánh mỳ, “Vậy anh sẽ buộc phải đóng cho em một cái ghế bập bênh. Than ôi, tay nghề làm mộc của anh giảm sút quá rồi”.
Ngọt ngào, những cảm xúc lúng túng và xa lạ nhất đó trào dâng và cuộn lên trong cô. Cô cầm một quả anh đào lên và nhìn chằm chằm vào loại quả đỏ tươi mềm đó, “Em yêu anh”.
Lần gần đây nhất cô bày tỏ tình yêu của mình, anh đã vứt trả nó ngay vào mặt cô. Giờ đây cô hồi hộp chờ phản ứng của anh. Nhưng cô không phải đợi đến một giây, anh đã nghiêng sang và đặt một nụ hôn lên môi cô, “Anh còn yêu em hơn”.
Tất cả đường của Cuba cũng không thể sánh với sự ngọt ngào trong trái tim cô, “Hơn Nữ công tước chứ?”
“Đồ ngốc”. Anh làm rối thêm mái tóc đã rối bù của cô, “Anh không còn yêu cô ấy kể từ ngày anh gặp em”.
“Nhưng hôm nay em đã nhìn thấy cô ấy, trong xe của anh. Người gác cổng khách sạn nói anh ta nhìn thấy cô ấy trong xe của anh hàng ngày. Và gã đánh xe của anh nói gã sẽ trở lại đón cô ấy lúc mười một giờ tối nay”.
“Không đúng. Gã sẽ gặp cô ấy và lũ trẻ mười một giờ sáng ngày mai, để đưa họ ra ga. Cô ấy đi thăm vài họ hàng ở Washington, D.C”.
“Thế anh không có quan hệ với cô ấy?”
“Anh hôn cô ấy lần cuối cùng vào năm 1881, và anh không nhớ nữa”. Một nụ cười ranh mãnh cong trên môi anh, “Vậy là việc đó giải thích cuộc tấn công rất thú vị của em. Có lẽ anh nên giữ cô ấy ở gần, để luôn có được sự nhiệt tình vì bị thúc đẩy của em”.
“Chỉ nếu anh muốn Freddie dựng khung vẽ trong phòng khách của anh”.
“Anh sẽ không bận tâm, cho đến khi anh vẫn có thể có em trên chiếc đàn pianô”. Anh cười toe toét, “Anh chưa bao giờ có thể nhìn vào thứ chết tiệt ấy mà không thấy em nằm trên đó với tất cả các tư thế khiêu khích nhất, cái hông ngọt ngào của em trên…”
Cô ném cho anh một quả anh đào. Anh bắt được và cắn luôn một miếng, “Anh suýt quên mất”, anh nói, đi đến chiếc bàn viết ở phòng bên cạnh, “Xem tin gì được đưa đến cửa nhà anh chiều nay này”.
Anh mang lại một bức điện. Cô chùi tay vào khăn ăn và cầm lấy bức điện.
Thưa ngài. Công tước đã thuyết phục tôi đi đến bệ thờ. Chúng tôi đã kết hôn ngày hôm qua. Chúng tôi sẽ sớm khởi hành đến Corfu. Thân mến. Victoria Perrin.
Gigi che cái miệng há hốc của mình lại. Mẹ cô. Một nữ công tước. Nữ công tước của Perrin, không kém hơn. Cô đã nghi ngờ, tất nhiên, nhưng cuộc hôn nhân này – là một điều hoàn toàn khác hẳn.
“Em có nhận ra chuyện này có nghĩa gì không?”, Camden nói.
“Rằng bây giờ mẹ đã vượt qua cả anh và em rồi đúng không?”, Gigi lắc đầu trong vui sướng và sững sờ.
“Rằng Công tước Perrin sẽ thấy mình trở thành ông ngoại trong chín tháng nữa”.
Cô cười ngặt nghẽo. Hình ảnh Công tước Perrin đột nhiên trở thành ông ngoại của ai đó thật quá thích thú. Cô kéo Camden lại gần và hôn anh, “Anh có biết rằng anh là tình yêu của cuộc đời em không?”
“Luôn luôn”, chồng cô nói, “Nhưng em có biết rằng em là tình yêu của cuộc đời anh không?”
Cô ngả đầu và dụi vào vai anh đầy mãn nguyện, “Bây giờ thì em biết”.