Ngày 3 tháng 7 năm 1893.
… dã ngoại… thu hút… ánh sáng… cây… bóng râm… màu tím…
Gigi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang chuyển động của Freddie, sự tập trung của cô mắc cạn đâu đó xa hơn cả Mũi Hảo Vọng. Anh ấy đang nói về cái gì thế? Và tại sao anh ấy cứ nói một cách nghiêm túc về những điều khó hiểu và vụn vặt khi những kẻ cướp bóc đã đột nhập qua cổng, thắp đuốc sáng rực sân trong, và sắp lao vào để chiếm giữ?
Họ đang gặp rắc rối. Họ đang chìm trong rắc rối thật sâu và thật rộng khiến cho người leo núi giỏi nhất cũng phải ngã xuống và bỏ dở giữa chừng, và những người thủy thủ dày dặn nhất cũng phải quay lại và tiến về nhà thay vì tiến đến một bờ biển khác.
Sau đó cô nhớ ra. Anh đang nói về bức tranh “Buổi chiều trong Công viên”, và anh đang nói về nó vì cô đã hỏi anh để họ có thể tiếp tục cuộc nói chuyện đúng đắn, và cô không phải giả vờ, chí ít là trong suốt buổi ghé chơi của anh, rằng tất cả mọi thứ đều tốt, rằng làn khói làm tối bầu trời chỉ là do nhà bếp đang quay vài con lợn cho bữa yến tiệc buổi tối.
Cô chớp mắt và cố gắng tập trung lắng nghe hơn.
Hai ngày sau khi họ trở lại Luân Đôn, Camden đã đi thăm ông bà ở Bavaria.
Nhưng chuyện gì xảy ra đã xảy ra. Cho đến giờ anh đã đi hơn một tháng, và trong gần tám trăm giờ qua không lúc nào cô không viếng thăm lại đêm cuối cùng họ ở bên nhau và nín thở lần nữa trước lời đề nghị dũng cảm của anh. Mọi thứ nhắc cô nhớ về anh. Từng chi tiết trong ngôi nhà của chính cô mà lâu nay cô không còn chú ý nữa, bỗng nhiên trở thành một bài tường thuật về những hy vọng “đã từng thiết tha” của cô: chiếc đàn pianô, những bức tranh và đá hoa Cyclades cô đã chọn lát sàn tiền sảnh bởi vì nó tiệp màu với màu mắt anh.
Cô đã lựa chọn đúng, phải không?
Cô biết cảm giác khi phải đưa ra một lựa chọn trái đạo lý là như thế nào. Cô biết nỗi sợ hãi và lo âu gặm nhấm xâm nhập và tiêm nhiễm vào mọi niềm vui và hạnh phúc. Ngay lúc này, cô chắc rằng mình không đi sai hướng con đường đạo đức.
Nhưng đâu là cảm giác về sức mạnh tiềm ẩn của một lựa chọn đúng? Đâu là những giấc ngủ yên bình và cảm giác có mục đích rõ ràng? Nếu cô lựa chọn đúng, tại sao nó lại có cảm giác nặng nề, và đôi khi, gần như chết ngạt thế này?
Cô cho phép Freddie đến chơi hàng ngày, để dập tắt những tin đồn do chuyến đi Devon gây ra. Những lần đến chơi mới của Freddie đã dập tắt những tin đồn nhưng không có chút tác dụng xoa dịu sự kích động của cô. Mối quan hệ của họ vẫn còn đấy, nhưng cảm giác họ thuộc về nhau đang trở nên sờn nát như một tấm thảm từ thế kỷ thứ mười, sắp tan ra thành từng mảnh dưới tác động yếu nhất.
“Freddie”, cô ngắt lời anh.
“Dạ!”
Cô phá bỏ hạn chế tiếp xúc cơ thể đã được đặt ra từ ngày Camden quay lại và hôn anh.
Hôn Freddie luôn làm cô thấy dễ chịu. Thỉnh thoảng còn hơn cả dễ chịu.
Nhưng cô cần nhiều hơn thế. Cô cần thứ gì đó hơn cả dữ dội – một đám cháy thực sự – để xóa đi những dấu ấn cháy bỏng mà chồng cô để lại, để gột bỏ những ký ức về phản ứng buông thả đói khát và đòi hỏi tuyệt vọng của cô đối với anh.
Nụ hôn rất dễ chịu.
Và trong suốt lúc đó cô nhớ về con người mà cô hy vọng sẽ quên được.
Cô lùi lại cố nở một nụ cười, “Thứ lỗi cho em về sự lạc đề này. Tiếp nào, kể với em về bức tranh nữa đi”.
Freddie nhìn ra cánh cửa như thể mong đợi thấy những cô hầu gái cười khúc khích và chạy biến đi với những gì mà họ trông thấy. Nhưng hành lang vẫn im ắng, anh nghiêng về phía trước và cố gắng hôn cô lần nữa.
“Không”. Cô ngăn anh lại. Cô không muốn bị nhắc nhở thêm nữa về những phản ứng khác biệt khủng khiếp của cô với hai người đàn ông. Hay cơn sốt mà Camden dễ dàng nhóm lên trong cô, “Chúng ta vẫn chưa nên. Đó là lỗi của em”.
Mắt Freddie mờ đi vì thất vọng. Nhưng anh từ từ gật đầu, nhượng bộ trước mong muốn của cô, “Còn ba trăm linh chín ngày nữa”. Anh thở dài, “Anh thề là, những ngày này dài gấp đôi những ngày trước”.
Ít nhất, về điểm này, họ hợp nhau hoàn toàn. Cô xoay anh về chủ đề nghệ thuật lần nữa, vì nó là một trong số ít những chủ đề an toàn còn lại cho họ, “Em rất mừng, vì anh có thể bận rộn suốt. Em nghe nói quý bà Wrenworth rất hài lòng với bức chân dung của mình”.
Freddie phấn khởi lại một chút trước lời khen của cô, “Anh đã ăn tối ở nhà Carlisle hai ngày trước. Cô Carlisle cũng đã yêu cầu anh vẽ chân dung cho cô ấy. Có lẽ bọn anh sẽ bắt đầu vào tuần tới”.
“Có vẻ như cô ấy đánh giá cao về khả năng của anh nhỉ”.
“À, thực ra cô ấy đã cảnh báo anh rằng cô ấy sẽ phê phán gay gắt nếu không đạt được tiêu chuẩn của cô ấy”, Freddie mỉm cười, “Em có biết rằng cô ấy là một người hâm mộ trường phái Ấn tượng không? Vậy mà anh cứ nghĩ rằng em là người quen duy nhất biết về trường phái Ấn tượng”.
Gigi đứng bật dậy. Freddie giật mình, và cũng đứng dậy, “Em không sao chứ? Có phải là vì cô Carlisle không? Lẽ ra anh nên bàn với em trước…”
“Không, không phải vì cô Carlisle”. Ồ, giá là như vậy. Giá như Freddie và cô Carlisle đã làm gì đó bậy bạ. “Là vì em. Lẽ ra em nên nói với anh từ lâu. Em không biết gì về trường phái Ấn tượng”.
“Nhưng em có bộ sưu tập tuyệt vời nhất mà anh từng nhìn thấy. Em…”
“Em mua chúng hàng loạt từ ba phòng trưng bày tư nhân, bởi vì Tremaine thích trường phái Ấn tượng”.
Freddie trông cứ như là cô vừa nói với anh rằng chín người con của nữ hoàng đều là con hoang. “Nhưng… thế có nghĩa là… em đã…”
“Phải. Em đã yêu anh ấy. Em đã muốn anh ấy hơn cả tước hiệu. Nhưng em đã đi quá giới hạn và cuộc hôn nhân của em tàn héo như một cây leo”. Cô hít một hơi thở dài, “Em rất tiếc đã không nói với anh sớm hơn. Rất tiếc. Em xin lỗi”.
Freddie nuốt nghẹn, liều lĩnh cố gắng tiêu hóa cái quá khứ cô đột nhiên đổ lên anh. Sau đó anh hắng giọng, và cô căng thẳng. Chúa lòng thành, cô sẽ nói gì nếu anh hỏi cô còn yêu chồng mình không? Cô không thể nói dối anh, không vào lúc này. Nhưng cô cũng không thể bắt mình đối mặt với sự thật. Không thể đối phó với nỗi kinh hoàng khốn khổ trong tình yêu – một tình yêu trước đây đã từng làm chệch hướng cuộc đời cô.
Freddie có vẻ xung đột giống như cô đang cảm thấy. Anh nhìn xuống giày, đút một tay vào túi, rút ra, và sau đó mân mê sợi dây treo đồng hồ, “Em… em thực sự không biết gì về trường phái Ấn tượng?”
Cô không biết nên cười vì nhẹ nhõm hay bật khóc. Có lẽ Freddie yêu cô chỉ vì những bức tranh của cô. Có lẽ anh cũng đang sợ câu hỏi đó cũng như cô.
Cô chỉ vào một bức tranh ngay sau lưng anh, một khung cảnh bầu trời xanh, nước xanh, và một ngôi làng Pháp với những mái nhà màu đất và những bức tường màu ngà, “Anh có biết ai vẽ bức đó không?”
Freddie quay lại nhìn, “Có, anh biết”.
“Em không biết. Hay ít nhất em cũng không nhớ nữa. Em mua nó cùng với hai tám bức tranh khác.” Cô chạm vào má anh, “Ôi, Freddie, tha lỗi cho em. Em…”
Cô dừng khựng lại. Từ từ, như thể chờ đợi một kẻ ám sát đang cầm dao, cô rời tay khỏi mặt Freddie và quay về phía cánh cửa. Chồng cô đang đứng ở đó, dựa vào nắm đấm cửa.
Trái tim cô nhảy lên với một niềm vui thuần khiết đến giật mình.
“Quý bà Tremaine”. Anh gật đầu, “Ngài Frederick”.
Niềm vui của cô ngay lập tức tan thành sự tự buộc tội. Làm sao cô có thể tồi tệ đến như vậy? Cô đã quên hẳn Freddie, cứ như là anh không ở đây, cứ như là anh chưa bao giờ ở đây.
Freddie lóng ngóng cúi đầu, “Ngài Tremaine”.
Cô không thể đáp lại lời chào hay ánh mắt của Camden. Cô chỉ còn mang máng nhớ lại thời gian cô chắc chắn đến chết rằng một cuộc ly dị là chìa khóa mở cửa hạnh phúc cho cô, khi cô tự tin và hoàn toàn mong chờ để anh lại sau lưng mình một lần và mãi mãi.
Tại sao cô đã không nhìn ra? Tại sao cô đã không nhận ra sớm hơn rằng cô đang tìm kiếm trận chiến cuối cùng đó, một trận xung đột dữ dội, một lần cho cả thế kỷ?
Và tại sao Camden phải đảo lộn mọi chuyện lên như thế? Tại sao anh lại đi xa đến mức gợi ý rằng anh cũng có tội như cô? Tại sao lại hỏi cô rằng liệu cô có muốn bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới cùng anh? Anh điên rồi sao?
Hay là cô?
“Tôi vừa… vừa định về”, Freddie nói.
“Ngài Frederick, xin đừng khó chịu vì tôi. Bạn bè của quý bà Tremaine luôn được chào đón trong ngôi nhà này”, Camden nói, thật lịch sự và duyên dáng, “Tôi đã có một chuyến đi dài, cáo lỗi hai người”.
Camden vừa đi khỏi, Freddie quay sang cô, nửa ngạc nhiên, nửa sợ hãi. “Em có nghĩ là anh ta thấy chúng ta…”
“Không”. Cô biết. Anh ấy không thể ở đó nhiều hơn vài giây.
“Em chắc chứ?”
“Nếu đó là điều anh lo lắng thì em nói để anh biết, cũng như anh, Tremaine không có chút đe dọa nào đến thân thể em”.
Freddie nắm lấy bàn tay cô trong bàn tay anh, “Anh nghĩ… anh nghĩ đó không phải là điều anh thực sự lo lắng. Anh chỉ sợ rằng anh ta càng ở bên em lâu, anh ta càng không sẵn lòng để em đi”.
Không, phải nói cách khác. Càng ở bên Camden nhiều, cô càng không thể để anh đi.
Cô vỗ vỗ vào tay Freddie, “Đừng băn khoăn, anh yêu. Không ai có thể cướp em khỏi anh”.
Cô đã lựa chọn đúng. Cô đã lựa chọn đúng.
Giá như lời trấn an cô dành cho Freddie không có vẻ ngớ ngẩn đến đáng sợ như thế đối với đôi tai của chính cô.
Camden giật phăng cà vạt và quăng nó lên trên giường. Anh đi qua phòng ngủ, rửa mặt rồi vùi mặt vào một chiếc khăn bông. Cô đang chạm vào một người đàn ông khác, dịu dàng và đầy tình cảm. Cô còn làm điều gì khác với hắn ta nữa?
Camden vứt chiếc khăn xuống và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương bên trên chậu rửa mặt. Anh trông vui vẻ như dân chúng Paris vào đêm diễn ra Cuộc phá ngục Bastille, hừng hừng khí thế và bạo lực.
Anh nhúng một bàn tay vào chậu rửa mặt và tạt một chùm những giọt nước vào gương. Những giọt nước lăn xuống bề mặt kính, che bớt khuôn mặt đang nhìn anh chằm chằm với vẻ kích động không thể suy suyển.
Tính ngang bướng của cô làm anh tức giận. Có lẽ anh đã quá đột ngột đề nghị một khởi đầu mới. Nhưng bây giờ cô đã có cả một tháng để suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện. Rằng việc cô thuộc về anh chứ không phải ngài Frederick đã quá rõ ràng, và Camden không thể hiểu tại sao cô có thể lựa chọn ngược lại.
Tuy nhiên, sự cứng đầu của anh, thậm chí làm anh giận dữ hơn. Như thế là cô đã có một lựa chọn ngu ngốc. Ít nhất nó cũng nhất quán và trung thành. Cô nói đi nói lại rằng cô sẽ bơi trong biển Măng-sơ vào tháng Giêng để có cơ hội kết hôn với ngài Frederick. Tại sao anh không thể chấp nhận chuyện đó? Tại sao anh vẫn mơ mộng, hy vọng và suy tính?
Anh bước tới cái thùng đựng máy chạy bằng hơi nước và tự hỏi mở nó ra là có chút lý trí nào không. Tàu Campania sẽ khởi hành đến New York trong tuần này. Và chiều nay anh đã chứng kiến đủ rồi.
Hình ảnh đó hiện lên trong tâm trí anh lần nữa, bàn tay cô áp vào má Frederick, sự quan tâm hết lòng trong cái vuốt ve của cô. Ôi, Freddie, tha lỗi cho em, cô đã nói. Và cô nhìn anh rồi quay đi ngay lập tức.
Camden cau mày. Anh đã không nghĩ về điều này trước đây. Tại sao Gigi lại đề nghị ngài Frederick tha thứ cho cô ngoại trừ vì cái giây phút giao hợp ngắn ngủi mà cô đã quên mất mình, lòng chung thuỷ của cô với anh ta đã lay chuyển?
Nhưng Camden nghĩ rằng cô không thể tiết lộ những chi tiết thân mật về mối quan hệ vợ chồng với bất kỳ ai, chứ đừng nói đến ngài Frederick.
Đầu óc anh trống rỗng, thế giới lộn nhào quanh anh. Điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Cuộc ân ái của họ đã có kết quả. Anh sẽ trở thành cha. Họ sẽ có với nhau một đứa con.
Anh nắm chặt cột giường, chân run rẩy, như thể anh đã uống loại sâm-banh ngon lành nhất. Một đứa con, Chúa kính mến, một đứa con. Một đứa con.
Cô đã đồng ý với những điều kiện của anh chỉ vì cô chưa bao giờ có ý định mang thai. Anh hiểu cô và biết rằng cô sẽ không từ bỏ đứa con đầu lòng của mình để kết hôn với ngài Frederick. Cô sẽ ở lại với anh và họ sẽ trở thành một gia đình, rồi gia đình đó sẽ đông dần lên.
Anh không thể hiểu được hết, nhưng những hình ảnh ủy mị đến ngớ ngẩn cứ tràn ngập tâm trí anh. Một gia đình của riêng anh, đầy ắp những đứa trẻ tinh nghịch, bướng bỉnh với đôi mắt sáng và nụ cười đáng yêu. Những con chó con chạy quanh nhà. Những cánh tay mũm mĩm giơ về phía anh đòi được ôm ấp. Và cô, vương giả và tự tin ở trung tâm của tất cả.
Đó là tất cả những gì anh muốn. Đó là tất cả những gì anh từng muốn. Anh cởi bỏ chiếc áo khoác nhàu nhĩ vì đi đường và mở rương để tìm một cái khác.
Sâu trong tâm trí, anh loáng thoáng nhận ra rằng đây không phải là điều anh mong được chọn, mà việc này đã được định sẵn. Nhưng anh không quan tâm thêm nữa. Một cuộc sống mới hoàn toàn đang mở ra trước anh và anh đang chếnh choáng với những triển vọng của nó.
Goodman bước vào để đặt một tập thư và đi ra với chiếc áo khoác Camden đã chọn để mang đi là. Trong khi Camden nóng ruột chờ chiếc áo khoác quay lại, anh xem qua tập thư.
Có một bức thư từ Theodora. Thật hài hước, cô đã trở thành người liên lạc thư từ thường xuyên và trung thành của anh sau những cuộc hôn nhân của họ.
Anh đã chuyển từ chỉ là Anh sang Anh kính mến , sau đó là Anh thân mến, Anh thương mến, và bây giờ là Anh yêu quý.
Anh lướt qua những trang thư. Cô vẫn khỏe. Cặp sinh đôi vẫn khỏe. Mùa đông ở Buenos Aires vẫn còn ấm áp và ẩm ướt. Cô đang tính đến chuyện chuyển về Châu Âu sống, vì những đứa con, và vì bây giờ chồng cô, cầu Chúa phù hộ linh hồn của anh ấy, không còn cần sự thuận lợi của không khí miền Nam thêm nữa. Và vài tin tức khác, cô định đến thăm New York vào cuối mùa hè. Cô sẽ rất vui nếu anh ghé thăm cô. Cô đã rất nhớ anh suốt hai năm qua.
Không lâu sau khi Theodora kết hôn với vị công tước cao quý của mình, họ đã chuyển đến Buenos Aires vì sức khỏe của chồng cô. Trong phần lớn mùa đông – tháng Sáu, tháng Bảy, tháng Tám – họ chuyển đến Newport, nơi họ có một ngôi nhà. Camden quá bận rộn với những vụ đầu tư của mình nên không có thời gian tham gia những cuộc dạo chơi mùa hè. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng chạy tàu đến, tham dự vài buổi lễ, và ghé thăm cô với những món quà cho Masha và Sasha.
Anh thích gặp cô và cặp sinh đôi. Nhưng không phải mùa hè này. Có việc quan trọng và tuyệt vời hơn nhiều giữ anh ở lại Anh trong một thời gian, việc anh sắp được làm cha.
Goodman trở lại. Camden khoác chiếc áo khoác mới là vào và thắt cà vạt.
Phải mất một phút anh mới nhận ra rằng người quản gia vẫn thận trọng lai vãng ở gần, đợi Camden chú ý đến.
“Gì thế, Goodman?”, anh hỏi trong khi thắt cà vạt.
“Tối nay cô chủ sẽ ăn tối ở nhà. Ông chủ sẽ dùng bữa cùng chứ?”, Goodman hỏi.
Camden dừng lại. Giọng Goodman có gì đó khác biệt. Nó gần như là… đăm chiêu. Sự căm phẫn im lặng mà Camden đã mong đợi, cái mong muốn chính đáng muốn trách mắng anh nhân danh cô chủ của ông ta đâu rồi?
“Có, ta sẽ ăn”, Camden nói.
Cuối cùng anh đã về nhà. Anh sẽ không bao giờ bỏ đi lần nữa.
Cô không nghe thấy khi anh bước vào phòng khách phía sau. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài, mặc chiếc váy màu xanh nước biển, đầu ngả ra sau và nhìn lên mảng đắp thạch cao rộng tám feet ở trung tâm trần nhà.
Anh hiếm khi nhìn thấy cô trong trạng thái như thế này, bất động, gần như thẫn thờ, mệt mỏi và khêu gợi như một nữ thần sông trong buổi chiều mùa xuân oi bức sau một đêm tiệc tùng say sưa. Một nửa chiếc váy bị kéo căng lớp vải trên cùng, lớp vải mỏng siết chặt vào cái hông đầy đặn và đôi chân dài đáng khao khát của cô, dài đủ để nối Dover với Calais.
Anh say sưa ngắm cô, uống vào vẻ khêu gợi mơ màng của cô. Nhưng cô nhanh chóng nhận thấy anh. Cô bỏ bàn chân không mang giày xuống và đứng thẳng lên.
“Em có vẻ khỏe”, anh nói.
Lời nhận xét của anh làm cô giật mình. Không hề giống cô lúc bình thường, tay cô rón rén kiểm tra mái tóc và nhét một sợi tóc bé xíu xõa ra vào sau tai phải, “Cám ơn”, cô trả lời, giọng gần như rụt rè, “Anh cũng thế”.
Đó không phải là một khởi đầu tệ, “Anh xin lỗi vì sự quấy rầy vừa nãy”.
“Ồ, chuyện đó. Freddie cũng vừa định về”.
“Em đã nói với anh ta chưa?”
“Nói với anh ấy… về cái gì?”
Anh chớp mắt. Cô không có vẻ xấu hổ. Mà cô có vẻ thất bại.
Cô không có thai.
Đột nhiên anh lại cảm thấy chao đảo, lần này giống như ai đó đã quăng một vật rất lớn vào đầu anh.
“Không có gì”, anh nói. “Không có gì”.
Anh bước đến chiếc đồng hồ đứng to và giả vờ kiểm tra lại giờ trên chiếc đồng hồ của mình, trong khi thực ra anh muốn túm lấy thanh cời lửa cạnh lò sưởi và đập phá mọi thứ trong phòng. Những đứa con họ sẽ có. Cuộc sống họ sẽ chia sẻ. Mọi thứ sụp đổ và cháy rụi trong sự tấn công tàn ác bởi hiện thực. Và cô, phớt lờ nỗi đau của anh, vứt bỏ hạnh phúc của họ như thể nó là miếng bánh mỳ cũ từ tuần trước.
Anh cuộn sợi dây đồng hồ không cần chỉnh giờ lại. Một lúc lâu không ai nói một lời. Sau đó anh nghe thấy tiếng thở sâu của cô và biết cô sẽ nói gì, trái tim anh đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh.
“Không có kết quả nào”, cô nói, “Anh sẽ để em đi chứ?”
Mọi tế bào trong anh gào lên Không. Chắc chắn anh sẽ không để cô đi. Thực sự, anh đang cảm thấy luyến tiếc thời xa xưa đến khủng khiếp, khi một người đàn bà không hề có lựa chọn trong những vấn đề như thế này, khi anh có thể cười một cách tàn nhẫn, treo gót chân ngài Frederick lên trong ngục tối, xé tan áo sơ mi của cô ra thành từng dải và chiếm lấy cô ngay trên bục của tòa thị chính, dưới con mắt sửng sốt của giám mục địa phương.
Thời gian họ thỏa hiệp với điều đó đã qua lâu rồi. Thời gian mà cho dù cô từ chối lời thỉnh cầu của anh cũng không giúp cô thoát khỏi những điều kiện anh đã đặt ra. Rằng mọi thách thức chứa đầy nguy hiểm cũng không gạt bỏ được sức hấp dẫn gắn chặt cô vào quá khứ.
Tim anh đập dồn dập. Anh phải nhắm mắt lại để kiểm soát hơi thở đứt quãng của mình. Phải, anh có thể vùi dập cô bằng tất cả mọi cách, với những đặc quyền của người làm chồng được luật pháp Anh ban cho dù đã bị giảm bớt nhưng vẫn mạnh mẽ. Nhưng cuối cùng, để đạt được điều gì chứ?
Anh nhìn thấy bản thân mình lúc trẻ trong sự ngoan cố bám lấy ý tưởng về một tình yêu “tốt lành” của cô, trong ý thức sâu nặng và chân thành về trách nhiệm cá nhân đối với ngài Frederick của cô.
Mười năm trước cô rõ ràng đã nhận ra sự không thích hợp giữa Theodora và anh. Nhưng cô đã không có đủ lòng tin để anh tự phát hiện ra điều đó. Nếu anh làm cô mang thai với mục tiêu là ràng buộc cô trong hôn nhân, anh lại phạm phải đúng sai lầm của cô.
Nhưng nếu cô không nhận ra thì sao, hay không nhận ra đúng lúc thì sao?
Phần nào đó hoang dã trong anh gào thét, gần như run lên vì hoảng sợ. Cả người anh co rúm, nỗi kinh hoàng khiến anh bật lùi lại. Đó là một khả năng rõ ràng.
Anh sẽ không cho phép nó xảy ra. Không thể. Thế giới của anh sẽ tan nát.
Hóa ra đây chính là những gì cô cảm thấy trong tất cả những năm trước? Nỗi lo lắng. Sự tuyệt vọng kìm nén. Sợ hãi rằng nếu anh không làm gì đó, anh sẽ mất cô mãi mãi.
Nếu lúc này anh mới mười tám tuổi, anh sẽ lao vào con đường sai lầm cũ là điều có thể hiểu được. Nhưng ở tuổi ba mươi mốt, ngay cả khi đã sống với hậu quả của sai lầm đó, anh vẫn còn bị nó quyến rũ đến quá sức chịu đựng.
Chỉ có lòng tự trọng và mảnh vụn lý trí cuối cùng cứu rỗi anh. Anh muốn cô vẫn làm vợ anh không phải vì anh bủa vây bùa chú dục vọng quanh cô hay bởi vì cô quá yêu đứa con sơ sinh của mình và không thể từ bỏ nó, mà vì cô không thể hình dung ra cuộc đời cô khác đi, vì cô thấy mọi hơi thở của mình hòa quyện với anh, cho dù tốt hơn hay xấu hơn, dù trong bệnh tật hay khỏe mạnh, chừng nào họ vẫn còn sống.
“Như em muốn”, anh nói.
“Cái gì?”
Lẽ nào cô đã nghe đúng. Lẽ nào?
“Mở chai sâm-banh đó đi. Ngày này năm sau em có thể trở thành quý bà Philippa Stuart”.
Cô không biết tại sao cô lại sững sờ như thế này. Nhưng cô đang mụ mị vì choáng váng, không kiểm soát được mình. Suốt những tuần qua cô đã nín thở, đợi chờ anh quay về và đòi lại cô, thề sẽ không bao giờ bỏ rơi cô lần nữa.
Anh đi đến gần cô, rất gần, rồi ngồi xuống cạnh cô, chiếc quần mùa hè bằng vải len của anh vô tình chạm vào váy cô. Cô nhận thấy mùi tinh bột hồ thoang thoảng từ áo anh, cùng với hương thơm xà phòng của anh. Cô vừa muốn dịch ra xa, lại vừa muốn anh tiến đến gần hơn, đẩy cô xuống, giữ cô bất động, và làm bất kỳ điều gì anh muốn với cô.
Nhưng điều anh làm còn khiến cô sửng sốt hơn. Anh nắm lấy tay cô và nói, “Anh đã là một tên vô lại, đúng không? Anh đã đến đây và đẩy em vào tình thế quá quắt này”.
Anh lơ đãng đùa nghịch những ngón tay của cô, lướt ngón tay trỏ dọc theo những đốt ngón tay của cô. Bàn tay anh lạnh và hơi ẩm ướt, như là anh vừa mới rửa và lau khô. Đầu ngón tay anh di nhẹ trên lòng bàn tay cô, nhắc cô nhớ rằng anh còn làm nhiều việc hơn chứ không phải chỉ là chơi với cây đàn pianô và thảo ra những bức vẽ thiết kế.
Cô muốn hôn lên bàn tay thô ráp của anh, mút đầu ngón tay cái của anh và liếm những đường chỉ tay trên lòng bàn tay anh.
Giá như cô mang thai. Giá như. Giá như. Giá như.
Cô đã khao khát chuyện đó. Cô đã ao ước nó, mơ về nó và khao khát nó nhiều như những ngọn cỏ dày đặc trong vườn. Nó sẽ là một lời cầu nguyện được đáp ứng, một tiếng gọi vang xa, một chất xúc tác cho tất cả những hành động tiếp theo trong tương lai của cô kết tinh quanh nó.
Nhưng nó đã không xảy ra.
“Thế anh sẽ quay về New York à?”, cô nói, cố để không bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.
“Trong chuyến tàu tới, anh nghĩ thế. Những kỹ sư của anh rất phấn khích về sự tiến triển của xe ô tô. Những kế toán của anh đang vô cùng thèm muốn những cơ hội đầu tư, xét đến sự tăng trưởng hiện nay trên thị trường chứng khoán”, anh nói, như thể việc ra đi của anh không hề liên quan đến sự kết thúc mối liên hệ giữa họ, “Nếu em có hứng thú sở hữu vài đường tàu, em nên đến Mỹ cuối năm nay hoặc đầu năm sau”.
“Em sẽ nhớ điều đó”, cô đờ đẫn nói.
Anh đứng dậy. Cô cũng đứng dậy.
“Bây giờ anh cần để ý quan sát những quý cô trẻ săn lùng gia tài”, cô nói trong khi tự hỏi tiếng cười kỳ quặc của cô có che giấu được nỗi đau đớn trong lòng cô không.
“Và những cô săn tước hiệu nữa”. Anh mỉm cười, “Và những người đơn giản là bị mê hoặc bởi cách đi đứng và nói chuyện của anh”.
“Ồ, phải, đặc biệt là những người đó”.
Đừng khóc. Đừng khóc bây giờ.
Đột nhiên cô nhận ra rằng bây giờ cô là người đang nắm lấy anh, không phải ngược lại. Nhưng anh để bàn tay mình trong cái nắm tay hoảng sợ của cô. Anh đã nói xong, tất cả những điều muốn nói với cô.
Hãy buông tay, cô nghĩ. Hãy buông tay. Hãy buông tay. Hãy buông tay.
Cuối cùng cô làm điều mình ra lệnh, không phải nhờ sức mạnh của ý chí.
Bàn tay cô buông ra và trượt khỏi tay anh bởi vì nó không phải là chỗ của cô, không phải đặc quyền của cô, cô không được chạm vào anh theo ý muốn của mình.
“Vậy thì tạm biệt nhé”, cô nói, “Chúc anh một chuyến vượt biển an toàn”.
“Chúc em mọi điều hạnh phúc”, anh nói, với vẻ trang trọng âm u. Sau đó, anh hôn nhanh vào má cô, “Chia tay sao lại là một nỗi đau ngọt ngào đến vậy”.
Cô không biết nỗi đau ngọt ngào là gì mà cô chỉ có cảm giác như trái tim vẫn còn đập của mình bị răng nanh của Cerberus cắm xuyên qua. Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh biến mất khỏi tầm nhìn của cô, khỏi cuộc đời cô.
Lần này là mãi mãi.