Ngày 23 tháng Năm năm 1893.
Anh đã không làm quá tệ, nếu xét đến chiếc váy ngủ không phải đạo cô đã mặc. Cơn choáng váng vì dục vọng đã bùng nổ, cơn choáng váng vì giận dữ gần như không tồn tại.
Mình chắc hẳn đã già đi vì tuổi tác, Camden lẩm bẩm. Anh đã nhanh chóng nổi cơn giận chính đáng khi cô lao vào căn hộ chật hẹp của anh ở Paris, trút bỏ chiếc áo choàng dài để phơi bày những đường nét khiêu khích, những thứ có thể khiến cho Hầu tước de Sade (*) đánh rơi roi vì sững sờ.
(*) Donatien Alphonse Francois, Hầu tước de Sade (1740 – 1814) là nhà quý tộc, nhà văn và nhà cách mạng người Pháp. Ông nổi tiếng nhất với những tiểu thuyết mang tính khổ dâm và bạo dâm, mô tả những cảnh tình dục mang tính tàn bạo trong đó nhân vật bị tra tấn, hành hạ đau đớn, đặc biệt lồng ghép nội dung khiêu dâm với các chủ đề triết lý, xã hội, đả kích nhà thờ.
Sự xúc phạm. Vì cô tin rằng anh sẽ để cái vật đàn ông điều khiển đầu óc của mình, rằng nếu cô có thể đưa anh lên giường, tất cả sẽ được tha thứ. Anh đã vui sướng khi thô bạo lôi cô ra ngoài chiếu nghỉ cầu thang và đóng sầm cửa trước mặt cô. Nhưng niềm vui sướng nhẫn tâm như thế không bao giờ tồn tại được lâu. Với nhịp tim hỗn loạn và hơi thở thô ráp, anh căng người lắng nghe từng bước chân lẻ loi của cô đi xuống cầu thang.
Anh đã đứng ở gần cửa sổ trong phòng khách tối tăm nhỏ xíu của mình khi cô đi xuống đường. Cô nhìn lên, khuôn mặt cô tràn ngập cơn giận dữ sục sôi và cả nỗi đau tê tái, thân hình nhỏ bé của cô liêu xiêu trong ánh sáng của ngọn đèn đường. Điều gì đó trong anh vụn vỡ, lần nào cũng vậy, không hề khác đi.
Cái đêm anh thuê Mlle Flandin là tồi tệ nhất. Anh đã nói với Gigi trước khi sập cánh cửa vào cô, đừng sẵn có một cách rẻ tiền như vậy nếu cô muốn tôi. Về nhà đi. Nếu tôi muốn cô, tôi biết cô ở đâu rồi.
Anh phải đợi ở cửa sổ hàng tiếng đồng hồ, cơn giận của anh dần trở thành nỗi lo lắng. Nhưng lòng tự trọng không cho phép anh bước ra khỏi căn hộ để xem cô có bị ngã xuống cầu thang hay không. Cô không ngước nhìn lên cửa sổ phòng anh khi bước đi, cô và bóng người trải dài của cô.
Ba ngày sau anh nghe nói cô đã sắp xếp hành lý và trở lại Anh. Sao cô lại dễ dàng bỏ cuộc đến vậy. Anh uống rượu lần đầu tiên trong đời, một kinh nghiệm khủng khiếp mà anh đã không hề lặp lại trong vòng hai năm, cho đến ngày anh biết rằng cô đã sẩy thai vài tuần sau đám cưới của họ.
Anh kiểm tra đồng hồ một lần nữa. Mười bốn giờ và năm lăm phút trước khi anh có thể có cô lần nữa.
Ai đó gọi anh bằng tước hiệu. Anh liếc quanh công viên và thấy một phụ nữ đang vẫy vẫy anh từ trên một cỗ xe bốn bánh mui trần tráng lệ mà cô ta tự điều khiển. Cô ta mặc một chiếc váy buổi sáng màu xám dịu và một chiếc mũ cùng màu trên mái tóc màu hạt dẻ sẫm. Quý bà Wrenworth. Anh đưa tay lên và đáp lại lời chào.
Họ bắt tay khi anh điều khiển con ngựa chạy nước kiệu bên cạnh cỗ xe.
“Ngài dậy sớm nhỉ, ngài Tremaine thân mến”, quý bà Wrenworth nói.
“Tôi thích công viên với làn sương mù buổi sáng vẫn còn vương trên những cành cây hơn, Ngài Wrenworth khỏe chứ ạ?”
“Anh ấy vẫn còn rất khỏe từ khi ngài nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng vào chiều ngày hôm qua”. Nét e thẹn làm tăng thêm sự thú vị trong câu trả lời của cô ta. Dường như ngài Wrenworth đã kết hôn với một sắc đẹp có đầu óc không hề trống rỗng. Anh cho rằng cô ta là người tốt nhất Wrenworth có thể có sau Gigi, “Còn quý bà Tremaine thân mến thì sao?”
“Khỏe mạnh hơn bao giờ hết, từ những gì tôi nhìn thấy tối qua”. Anh để một phút trôi qua, cho đến lúc đôi mắt của quý bà Wrenworth mở lớn, trước khi thêm vào, “Ở bữa tối”.
“Tối qua ngài có tranh thủ quan sát những vì sao không? Chúng tỏa sáng hàng loạt”.
Phải mất một giây anh mới nhớ ra lời khẳng định liến thoắng của mình, rằng anh thực sự là một nhà thiên văn học nghiệp dư vào đêm anh và vợ chồng Wrenworth làm quen với nhau, “Tôi e rằng tôi là người thích ở trong phòng hơn”.
“Hầu hết giới thượng lưu đều không có chút manh mối nào về những lĩnh vực nghiên cứu của ngài Wrenworth. Và tôi xấu hổ thú nhận rằng tôi cũng không có ý tưởng nào về những đeo đuổi khoa học của anh ấy cho đến rất lâu sau khi cưới. Làm thế nào ngài lại quen thuộc với những bài báo của anh ấy, thưa ngài, nếu ngài không phiền vì sự hiếu kỳ của tôi?”
Làm thế nào? Con gái mẹ đã không còn là chính mình kể từ khi không may mắn bị sẩy thai trong tháng Ba hai năm trước. Nhưng tình bạn gần đây với ngài Wrenworth đã có tác động tốt với nó.
“Tất nhiên, tôi đọc những tờ báo khoa học và kỹ thuật, để thỏa mãn mối quan tâm của tôi và cập nhật những tiến bộ hiện đại nhất”. Lời anh nói cũng khá thành thật. “Người ta không thể nhầm lẫn tài năng sáng chói của ngài Wrenworth”.
Phần thứ hai cũng không phải là một lời nói dối. Ngài Wrenworth xuất sắc, không nghi ngờ gì. Nhưng anh ta chỉ là một vì sao sáng trong dải ngân hà rực rỡ, trong một kỷ nguyên khi những tiến bộ trong tri thức của nhân loại và năng lực của máy móc biến đổi chóng mặt. Camden sẽ không nhận ra anh ta nếu anh ta không phải là người tình đầu tiên của Gigi.
“Cám ơn.” Quý bà Wrenworth cười rạng rỡ, “Tôi khá đồng tình với ý kiến đó”.
Cô ta cho cỗ xe chạy với một cái vẫy tay thân thiện.
Mười bốn giờ và bốn ba phút. Có phải ngày hôm nay sẽ không bao giờ trôi qua?
“Xin thứ lỗi, Quý bà Tremaine”.
Gigi dừng lại trong lúc đang tìm Freddie giữa đám khách khứa ở gia đình Carlisle , “Cô Carlisle”.
“Freddie bảo tôi nói với cô rằng anh ấy đang ở trong vườn”, Cô Carlisle nói,
“Phía sau hàng rào hoa hồng”.
Gigi suýt nữa thì bật cười. Chỉ có Freddie mới nghĩ cần thiết phải nói – không phải với ai khác, mà là với người phụ nữ âm thầm yêu anh – rằng anh đang ở “sau hàng rào hoa hồng”, một địa điểm riêng biệt thường diễn ra những hành vi không được tán thành trong phòng khiêu vũ. “Cám ơn, nhưng có lẽ anh ấy không nên làm phiền cô”.
“Không có gì”, cô Carlisle nhẹ nhàng nói.
Cô Carlisle không đẹp lộng lẫy nhưng xinh xắn. Cô có đôi mắt sáng, trí tuệ sắc sảo và nhanh nhẹn. Ở tuổi hai ba, cô đang có mùa lễ hội thứ tư và nhiều người biết rằng cô không có hứng thú thực sự với hôn nhân, bởi vì cô sắp quản lý một tài sản thừa kế kha khá vào sinh nhật lần thứ hai lăm và vì cô đã từ chối mọi lời cầu hôn chính thức.
Liệu cô Carlisle có còn độc thân đến ngày hôm nay không nếu Freddie không quay cuồng si mê với bộ sưu tập nghệ thuật của Gigi? Freddie tin rằng anh và Gigi có tâm hồn đồng điệu, họ là những người sâu sắc, có thể cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, sự mất mát của một mùa xuân dần tàn, và sự không giải thích được của niềm vui và nỗi đau trong cuộc sống. Trớ trêu thay Gigi đã mua những bức tranh chỉ với hy vọng làm hài lòng và xoa dịu Camden .
Tại sao cô không bao giờ nói với anh rằng cô thích tương lai hơn quá khứ và hiếm khi băn khoăn về ý nghĩa của cuộc sống? Cô cảm thấy một cơn sóng tội lỗi ào tới. Nếu cô đã nói thế, có lẽ hôm nay Freddie đã đính hôn với cô Carlisle, một cô gái với lương tâm trong sáng, hơn là Gigi, người mà, sau lưng anh, cho phép người đàn ông khác được làm bất cứ điều gì với mình.
Liệu cô có thể tuyên bố tử vì đạo và vì những mục đích cao cả hơn khi cô không hoàn toàn căm ghét giây phút giao hợp giữa Camden và cô? Cô thậm chí không nghĩ đến Freddie tội nghiệp cho đến sáng nay.
Cô thấy Freddie đi lại trong khoảng giữa của khu vườn nhỏ, rời chỗ trú ẩn của anh đằng sau hàng rào hoa hồng.
“Philippa!”, anh tiến về phía trước và choàng chiếc áo khoác buổi tối lên vai cô, trùm lấy cô trong hơi ấm nồng nàn của anh và mùi thơm nhựa thông đậm đà.
Cô liếc nhìn anh, “Anh lại đang vẽ lên quần áo đẹp của mình nữa à?”
“Không, nhưng anh đã đổ một chút nước sốt lên mình vào bữa tối”, anh ngượng ngùng trả lời, “Người quản gia đã lau sạch nó. Một công việc rất tốt”.
Cô khẽ trượt khớp ngón tay trên má anh, “Chúng ta thực sự nên may cho anh vài chiếc áo khoác bằng vải dầu”.
“Không phải em cũng biết chuyện đó chứ?”, anh thốt lên. “Đó là điều mẹ anh thường nói”.
Cô giật mình. Cô đang cư xử như một người bề trên hay sao? Hay là đang chiếu cố? Cô không nên cảm thấy như thế.
“Em có biết Angelica nói gì với anh không?”, Freddie vui vẻ hỏi cô, “Cô ấy nói một người đàn ông ở tuổi anh phải cẩn thận hơn. Cô ấy cũng nói anh đang lần chần vì sợ tác phẩm tiếp theo của mình không ra gì, rằng anh nên nhấc cái mông lười biếng của mình lên và căng khung vẽ”.
Họ đi vòng qua hàng rào hoa hồng và ngồi xuống chiếc ghế dài được đặt ở một vị trí kín đáo, chỗ lẽ ra được để dành cho cô Carlisle nhận lời cầu hôn.
Freddie cười khoái trá, “Em nói cô ấy nghĩ tốt về anh. Nhưng anh thấy cô ấy chẳng có vẻ gì như vậy tối nay”.
Gigi cau mày. Bức tranh duy nhất của Freddie đã hoàn thành trong năm 1892 đang treo trong phòng ngủ của cô. Cô luôn hỏi han anh về tiến độ của những bức tranh tiếp theo, nhưng cô chưa bao giờ dành sự chú ý thích đáng đến sáng tác của anh, mà luôn cho nó chỉ hơn một trò giải trí một chút, một thú vui tao nhã.
Cô Carlisle thì nhìn nhận nó khác hẳn, nhìn Freddie khác hẳn. Gigi sẽ hạnh phúc nuông chiều tính lơ đãng và những ngần ngại trong nghệ thuật của Freddie, miễn là anh yêu cô, cô chẳng quan tâm nếu anh ngả ngớn trên chiếc ghế sô-pha và ăn kẹo ngọt từ lúc mặt trời mọc đến lúc lặn. Nhưng cô Carlise nhìn thấy một viên kim cương còn thô, một người đàn ông có thể đạt được thành tựu nếu anh ta được thúc đẩy để phấn đấu.
Vậy thì tình cảm của Gigi dành cho Freddie trong sáng hơn hay ích kỷ hơn? Hoặc có lẽ, quan trọng hơn là, Freddie có thích làm gì với tài năng của mình hay không?
Freddie ngả đầu trên vai cô và họ rơi vào im lặng, tận hưởng bầu không khí ẩm ướt, thấm đẫm hương vị ngọt ngào của cây kim ngân. Cô luôn luôn cảm thấy thanh bình những khi anh ngả vào cô và cô lùa những ngón tay vào mái tóc đẹp của anh như lúc này. Nhưng hôm nay sự thanh bình đó lẩn trốn cô.
Có phải Camden đã đúng? Sự ngưỡng mộ của Freddie đối với cô đều dựa trên những giả định sai lầm? Cô lắc đầu. Cô sẽ không nghĩ về chồng mình khi đang ở với người yêu.
“Ngài Tremaine đã thật khoan dung với anh ngày hôm qua”, Freddie thở dài, ngay lập tức phá tan quyết tâm của cô, “Anh ta có thể sỉ nhục anh bằng cả nghìn cách và anh phải chịu đựng điều đó”.
Gigi cũng thở dài. Camden đã nhận được quá nhiều những lời tán tụng kể từ khi trở về. Người ta cho rằng anh sở hữu vẻ tao nhã của một quý ông thực sự và sự cao quý của một triều thần thời Phục hưng. Và nếu anh ở lại Anh lâu hơn, Felix Wrenworth có thể phải từ bỏ danh hiệu danh dự Quý ông Lý tưởng.
Cô muốn cảnh báo Freddie về Camden. Nhưng cô có thể nói gì? Trong phiên bản chính thức về quá khứ của họ mà Freddie đã chấp nhận không chút thắc mắc, cô và Camden đã đồng ý sống tách biệt ngay từ đầu. Cô không thể thốt ra một lời nào chống lại Camden mà không để lộ chính mình.
“Vâng, anh ấy rất thận trọng”, cô lẩm bẩm. Và đêm đó anh ta về nhà, ép em vào một cột giường, và đâm thẳng vào em, Freddie yêu quý ạ.
“Nhưng em chắc chắn anh ta đồng ý ly dị chứ?”, Freddie hỏi, với vẻ bối rối ngây thơ của một đứa trẻ lần đầu tiên được nói rằng thế giới không phải hình tròn.
Gigi ngay lập tức căng thẳng, “Tại sao không? Chính anh ấy nói vậy mà”.
“Chỉ là…” Freddie ngập ngừng, “Đừng để tâm đến anh. Có thể anh vẫn còn bối rối, chỉ thế thôi”.
Cô tách khỏi anh để có thể mặt đối mặt với anh, “Anh ấy có nói hoặc làm gì không? Anh không được để anh ấy đe dọa”.
“Không, không, không phải như thế. Anh ta là một quý ông thực sự. Nhưng anh ta hỏi anh những câu hỏi. Anh ta… thử anh, nếu em muốn biết. Và anh, ừm, anh không biết. Anh không thể hiểu ý anh ta một cách chính xác. Nhưng anh nghĩ – mà anh thì thường nghĩ không đúng – anh nghĩ anh ta không có vẻ hạnh phúc nếu rời bỏ em”.
Gigi lắc đầu. Điều này đi quá xa so với những gì cô nhận thức được từ thực tế nên cô không có lựa chọn nào khác là gạt bỏ nó, “Không ai lại vui vẻ về một vụ ly dị. Em không nghĩ rằng anh ấy hối tiếc vì rời bỏ em. Đơn giản là anh ấy đang cáu giận vì em không thể sống yên phận một mình và cả gan chọc phá cuộc sống có thứ tự của anh ấy vì hạnh phúc không đáng giá của chính em.
Trong bất kỳ trường hợp nào, anh ấy đã hứa, một năm và em sẽ tự do sống như em chọn”.
Một năm kể từ đêm hôm qua. Cô vẫn không thể nghĩ về nó mà không bị nhấn chìm trong sức nóng xấu xa.
“Amen”, Freddie nồng nhiệt nói, “Chắc chắn là em đúng. Em luôn luôn đúng”.
Khi anh ta nhìn em, anh ta chỉ thấy vầng hào quang mà anh ta dựng lên quanh em.
“Em nghĩ em nên trở lại phòng khiêu vũ”, cô nói khá đột ngột, “Mọi người sẽ bắt đầu bàn tán. Chúng ta không muốn như thế”.
Freddie ngoan ngoãn lắc đầu, “Không, không, tất nhiên là không”.
Cô ước chỉ một lần anh túm lấy vai cô, mặc xác mọi người trong phòng khiêu vũ, và hôn cô như thể toàn bộ thế giới này đang ở trên lửa. Đây là lỗi của Camden . Cô đã hoàn toàn hạnh phúc với con người Freddie trước khi anh về đây.
Cô đứng lên, hôn nhẹ lên trán Freddie và nhấc váy bỏ đi. “Chú ý một chút đến cô Carlisle chẳng có hại gì cho anh. Hãy tiếp tục với bức tranh Buổi chiều trong Công viên . Em muốn có nó như là một món quà sinh nhật”.
Một bữa tiệc trong vườn với đầy đủ chi tiết. Bên cạnh rừng hoa tuy-líp đỏ và cúc trường thọ vàng là một chiếc dù đầy màu sắc của phụ nữ, những mép váy màu kem của họ mờ ảo như một ký ức xa xôi. Ở giữa là một cuộn xoáy của màu sắc, một ốc đảo yên bình. Một người đàn ông ngồi trong chiếc bàn nhỏ một mình, tựa má vào lòng bàn tay, ánh mắt đắm đuối nhìn vào một ai đó bên ngoài khung tranh.
Ngài Frederick còn hơn cả một họa sĩ sâu sắc và tài năng mà Camden đã nghĩ. Bức tranh tỏa ra sự ấm áp, gần gũi và niềm khao khát say mê.
Người đàn ông đang yêu, đó là dòng chữ nhỏ ở cuối khung tranh.
Người đàn ông đang yêu.
Trong ngôi nhà em gái Claudia của anh ở Copenhagen có một bức ảnh của Camden chụp vào sau ngày đón năm mới năm 1883. Anh đang đợi mẹ và Claudia hoàn thành việc trang điểm trước khi chụp một tấm ảnh gia đình, và người thợ ảnh đã chụp anh trong tư thế gần giống như bức tranh người đàn ông đang yêu của ngài Frederick – mơ màng trong chiếc ghế bành, đầu tựa vào tay, mỉm cười, nhìn đăm đắm vào đâu đó bên ngoài khung hình máy chụp ảnh.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về Briarmeadow và đang nghĩ về cô.
Đó vẫn là một tấm ảnh yêu thích của Claudia, dù anh đã cố gắng thuyết phục con bé vứt bỏ nó. Em thích ngắm nhìn nó, cô khăng khăng. Em nhớ anh như thế.
Thỉnh thoảng anh cũng nhớ nó. Niềm lạc quan, hào hứng, và cảm giác bước đi trong không khí. Bây giờ anh hoàn toàn biết rằng nó dựa trên một lời nói dối, rằng anh đã trả giá cho vài tuần hạnh phúc không bờ bến đó bằng cách không bao giờ có thể cảm nhận điều gì như thế lần nữa, nhưng anh vẫn nhớ nó.
Anh có thể ly dị cô, nhưng anh không bao giờ thoát khỏi cô.
Phòng khách của Gigi tối om, nhưng có ánh sáng phát ra từ phòng ngủ của cô, chiếu thành một hình tam giác dài và dẹt có màu của đồng tiền vàng cũ từ góc cánh cửa phòng ngủ đang hé mở. Kỳ lạ, cô chắc chắn đã tắt công tắc điện trước khi ra ngoài.
Khi vào đến phòng ngủ của mình, cô phát hiện ánh sáng phát ra từ phòng của Camden . Cánh cửa nối giữa hai phòng ngủ của họ mở rộng. Phòng ngủ của anh, mặc dù sáng đèn, nhưng hình như không có người, giường của anh vẫn phẳng phiu từ lần cuối cùng được dọn đẹp.
Tim cô đập nhanh hơn. Cô đã cố tình ở bên ngoài rất muộn để tránh lặp lại đêm qua. Chắc chắn anh không mất công chờ đợi khi anh vẫn còn ba trăm sáu ba đêm để làm cô mang thai.
Nhưng anh đang ở đâu? Ngủ quên trên ghế? Hoặc vẫn còn ở đâu đó trong thành phố, tìm kiếm thú vui của riêng mình? Nhưng cô quan tâm đến việc anh làm trong lúc ở một mình làm gì? Cô đơn giản là nên đóng cánh cửa lại – rất nhẹ nhàng – và chui vào giường.
Thay vì thế, cô bước vào phòng anh.
Hình ảnh căn phòng được khôi phục lại đầy đủ làm cổ họng cô như bị ai bóp nghẹt. Nó đưa cô trở lại quãng thời gian cô thường quăng mình vào giường của anh và khóc trước sự bất công của cuộc đời.
Ngày cô dọn sạch phòng ngủ của anh là ngày cô thay đổi cuộc sống của mình. Ba tháng sau cô gặp ngài Wrenworth và bắt đầu một cuộc tình nóng bỏng làm tăng thêm lòng tự tin của cô. Nhưng đây là nơi bắt đầu, nơi tách cuộc đời cô ra khỏi cuộc đời của Camden , nơi cô lựa chọn để bước tiếp, cho dù tương lai có đơn độc và bấp bênh đến đâu.
Những dấu ấn cá nhân của anh đều không thấy, ngoại trừ một chiếc đồng hồ gắn với một sợi dây chuyền bạc nằm trên chiếc bàn bán nguyệt đối diện với chiếc giường, một chiếc đồng hồ công phu của Patek, Philippe & Cie. Cô quay ngược chiếc đồng hồ lên. Mặt sau là một dòng chữ chúc mừng sinh nhật lần thứ mười ba của anh từ Claudia.
Cô đặt chiếc đồng hồ xuống. Chiếc bàn bán nguyệt đặt không xa cánh cửa hé mở dẫn đến phòng khách. Một ánh sáng rực rỡ lan tỏa, nhưng căn phòng khách vẫn tĩnh lặng như đáy đại dương.
Cô mở cửa và nhìn thấy những cuộn giấy vẽ, đến vài tá, trên ghế và bàn. Có một trang giấy vẽ trắng nằm trên bàn viết, được giữ lại bởi một chiếc chặn giấy, một chiếc thước kẻ lôga và một hộp kẹo.
Cô nhìn thấy Camden sau khi cô mở to cánh cửa. Anh đang ngồi trong chiếc ghế lưng thấp thời Louis XV, mặc chiếc áo choàng ngủ màu đen phản chiếu những mảng màu tối lên đôi mắt xanh lục của anh, làm chúng chuyển thành màu xanh lá cây trong mùa hè vào lúc chạng vạng. Một cuốn sách mở trong lòng anh.
“Em về sớm”, anh nói, vận dụng khiếu châm biếm của mình để luyện tập và đổi gió.
“Đó chắc hẳn là giáo lý hành xử của người theo đạo Tin lành mà em cứ phải nghe quá nhiều”, cô nói.
“Tối nay em thắng bạc chứ?”, ánh mắt anh nhấn vào cổ áo cắt sâu của chiếc váy cô đang mặc, “Anh đoán là em thắng”.
Cô đã mặc một chiếc váy ít kín đáo nhất của mình. Nó chắc chắn là một mẹo vặt vãnh để làm xao nhãng sự chú ý ở bàn cờ bạc, nhưng cô không muốn lãng phí tài sản của mình khi cô có thể tận dụng chúng, “Ai nói với anh về điều đó?”.
“Em. Em nói với anh rằng sau khi em kết hôn, em sẽ không bao giờ khiêu vũ nữa và dành toàn bộ thời gian ở những buổi khiêu vũ để tách những gã công tử Anh ra khỏi túi tiền của họ”.
“Em không nhớ đã nói điều gì như thế”.
“Đã rất lâu rồi”, anh nói. “Để anh cho em xem cái này”.
Anh đứng lên và bước về phía cô, mở cuốn sách trong tay đến một trang quá khổ. Trang đó đã được gập bốn. Anh mở nó ra, “Hãy nhìn đi!”
Cô ngay lập tức nhận ra bức ảnh lớn là một phác thảo vẽ tấm khiên của Achilles. Bà Rowland say mê Cuốn sách thứ 18 của Trường ca Iliad, và rất nhiều đêm, khi còn là một đứa trẻ, Gigi đã chìm vào giấc ngủ trong khi lắng nghe những miêu tả về tấm khiên khổng lồ mà Hephaestus đã đúc cho Achilles, một tuyệt phẩm bao gồm năm lớp mô tả một thành phố trong hòa bình và một thành phố trong chiến tranh, và những hoạt động của loài người dưới ánh mặt trời, được bao quanh bởi dòng sông Oceanus hùng vĩ.
Cô đã thấy những bức họa khác của tấm khiên này, hầu hết chúng đều quá trung thành với những miêu tả của Homer (*) , những chi tiết về những thanh niên đang nhảy múa và những trinh nữ đội vòng hoa, tạo cho nó vẻ sặc sỡ khiến nó khó có thể tồn tại được lâu hơn trước sự khốc liệt của một trận chiến. Nhưng tấm ảnh đặc biệt này sơ sài hơn, lược bớt những chi tiết nhỏ, vì vậy trông khô khan và đáng sợ hơn trong sự đơn giản của nó. Mặt trời, mặt trăng và những vì sao tỏa sáng xuống một đám rước cô dâu và những cuộc tàn sát đẫm máu với vẻ nghiêm trang như nhau.
(*) Homer: Một nhà văn và người hát rong truyền thuyết thời cổ Hy Lạp được công nhận là tác giả của Iliad và Odyssey. Tác phẩm Iliad có nội dung dựa trên các thần thoại về Cuộc chiến thành Troy. Còn nội dung của Odyssey là trường ca kể về cuộc phiêu lưu của nhân vật chính Odyssey và hành trình trở về quê hương gian nan của người anh hùng này.
“Nó là tác phẩm của người đàn ông mà mẹ em muốn em kết hôn”, Camden nói khi anh gấp trang sách đó lại như cũ, “Nếu em không thể trông cậy vào anh”.
Gigi ngạc nhiên, cô lấy cuốn sách từ Camden và săm soi gáy sách. 11 năm trước Ilium (*) : Một nghiên cứu về địa lý, toán học và cuộc sống hàng ngày của Cuộc chiến thành Troy của L.H. Perrin. Họ của công tước Perrin là Fitzwilliam, nhưng theo thói quen, một quý tộc thường ký tên bằng tước hiệu.
(*) Ilium: Tên tiếng Latin của thành Troy.
“Thú vị đấy”, cô trả lại cuốn sách.
Camden đặt nó sang một bên, “Vì em đã ở đây, hãy xem một vài thiết kế của anh”.
Anh không làm gì để ám chỉ chút xíu hứng thú tình dục đối với cô. Nhưng tóc trên cổ cô đột nhiên dựng đứng lên, “Tại sao em nên tò mò chứ?”
“Vì thế em sẽ biết có thể đổ lỗi cho ai khi người Anh thua cuộc trong Giải đua Tàu thủy của Mỹ lần tới”.
Cô kinh hoàng bất chấp mối bận tâm của mình, “Anh đang giúp đỡ phía Mỹ à?”
Khoảng bốn mươi năm trước, một chiếc tàu Mỹ đã đua với mười bốn chiếc tàu khác của Hạm đội tàu Hoàng gia quanh đảo Wight và đã thắng với khoảng cách hai mươi phút. Theo như kể lại, lúc đó nữ hoàng cũng đang theo dõi cuộc đua, hỏi con tàu nào về thứ hai, và câu trả lời bà nhận được là, “Không có thứ hai, thưa Nữ hoàng”. Kể từ đó, nghiệp đoàn tàu thủy Anh đã cố gắng vượt qua người Mỹ và giành lại chiếc cúp. Nhưng vô ích.
“Anh đang giúp đỡ Câu lạc bộ Tàu thủy New York mà anh là thành viên”, anh nói.
Anh đi trước cô đến chiếc bàn viết và liếc lại đằng sau, chờ đợi. Ánh sáng từ cây đèn đứng bên cạnh vuốt ve tóc anh, chiếu sáng những lọn tóc cháy nắng.
Khuôn mặt anh ân cần và kiên nhẫn – quá ân cần, quá kiên nhẫn.
Cô cảm thấy sức níu của trọng lực trên bàn chân. Nhưng cô ép mình di chuyển, từng bước chân nặng nề, để đứng trước chiếc bàn.
Khi cô cúi xuống để nghiên cứu bản thiết kế, anh bước tới đằng sau cô, “Bản vẽ này chi tiết hơn một bản vẽ sơ bộ ở giai đoạn này”, anh nói.
Tiếng nói của anh phả vào gần tai cô. Một sợi dây khoái cảm chạy dích dắc xuyên qua cô, sắc bén và làm cô yếu đuối. Cô cảm thấy bàn tay anh gạt những sợi tóc xoăn rơi khỏi búi tóc thấp của cô. Sau đó những ngón tay anh đặt trên gáy cô.
“Em thấy rồi”, cô nói, giọng siết lại.
“Anh có thể tự vẽ bản thiết kế chi tiết”, anh lẩm bẩm, cởi chiếc cúc trên cùng của chiếc váy. “Nhưng bây giờ anh thường thuê một thợ thiết kế để vẽ nó”.
Cô nhìn chằm chằm xuống bản thiết kế. Ở giữa là một con tàu, có vẻ như nó đang chuẩn bị ra biển, buồm đã căng lên đầy đủ. Phía bên cạnh anh đã vẽ mặt cắt ngang của một thân tàu và hình ảnh của một con tàu trong xưởng.
Anh vòng tay quanh cô và chỉ vào một phần hẹp và thấp nhô ra từ xà lan ở điểm giữa chiều dài của con tàu, trong khi tay kia mở những chiếc cúc một cách dễ dàng, uể oải, nhưng tất cả lại quá nhanh.
“Anh hy vọng cái xà lan có rìa này co thể giúp con tàu có độ ổn định hai sườn lớn hơn”, anh nói, như thể đang chỉ dẫn cho một nhóm sinh viên, ngay cả khi anh mở khuy váy của cô đến tận hông, “Em muốn chiếc tàu cao hết mức có thể, để tăng tốc độ của thân tàu. Nhưng nếu phần chìm trong nước của con tàu quá ít thì việc bị lật úp là dễ xảy ra hơn nhiều”.
“Gần đây tàu đã bị lật?”, cô nói, hy vọng giọng mình biểu lộ đủ độ chua cay.
“Gần đây thì không. Nhưng anh đã bị một lần. Chiếc tàu đầu tiên anh sở hữu. Anh đã thiết kế nó nhiều năm, tự tay đóng nó, và nó lật nhào sau hai hải lý trong chuyến đi biển đầu tiên”. Anh đẩy chiếc váy khỏi vai cô, gỡ tay cô ra khỏi vạt áo, cái chạm của anh nhẹ nhàng như làn gió đầu tiên của mùa hè, “Thật đáng cho anh vì đã gọi nó là Nữ hầu tước”.
Trái tim cô bỗng nhiên đập dồn dập. Anh đặt tên con tàu đầu tiên theo tên cô? “Điều gì xui khiến anh làm như thế? Anh đã quên rằng anh không thể chịu đựng được em à?”
“Anh được bảo là nên đặt tên tàu theo tên vợ hoặc người tình”, anh nói, khi váy cô tuột xuống thành một đống xa tanh và voan màu đồng, “Anh kéo nó vào, dựng lại nó từ đống đổ nát, đặt lại tên cho nó là Tình nhân, và nó đã ra khơi tốt đẹp từ đó, một trong những con tàu đua nhanh nhất trên Đại Tây Dương. Em thấy đấy”, anh thì thầm, nới lỏng những sợi dây của chiếc áo nịt ngực và nâng nó qua đầu cô, “Em mang lại phiền phức cho anh ngay cả khi cách xa ba nghìn dặm”.
“Thật ư, không phải em sẽ không chìm xuống bất cứ độ sâu nào sao?”, cô hỏi đầy chế nhạo, trong khi phải níu chặt vào chiếc bàn.
Chiếc váy trong của cô trượt xuống cùng với chiếc váy ngoài đã được cởi bỏ.
Anh dễ dàng tước bỏ chiếc áo lót trong của cô, cái đụng chạm ngẫu nhiên của anh làm nóng làn da cô, “Anh nghĩ anh vẫn còn một bức ảnh anh đứng vẫy tay trên con tàu Nữ hầu tước ở đâu đó, trước khi nó khởi hành, vui mừng khôn xiết một cách ngốc nghếch”.
“Em sẽ thích nhìn thấy anh chìm trong Đại Tây Dương băng giá hơn. Em cũng sẽ thích thú lướt qua ngay bên cạnh mà không vớt anh lên”.
Anh đáp lại bằng cách lột bỏ quần lót của cô và ép cơ thể trần truồng của cô – trừ đôi găng tay buổi tối bằng xa tanh trắng và đôi tất lụa trắng – giữa cơ thể anh và mép bàn.
Những đầu ngón tay anh lướt trên cặp mông trần và tiến chầm chậm nhưng chắc chắn đến phần nối hai đùi cô. Cô nhắm mắt và cắn môi lại nhưng không khép chân lại bất chấp nỗi sợ hãi của mình.
“Em luôn ướt như thế này?”, anh thủ thỉ, “Hay chỉ vì anh?”
Cô muốn nói gì đó ngoa ngoắt, điều gì đó đâm thủng cái tôi đàn ông của anh hoàn toàn để anh không thể hể hả lần nữa. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là cố kìm tiếng rên rỉ trong cổ họng khi anh từ từ đẩy vào trong cô. Chiếc áo choàng của anh vuốt ve lưng cô, lạnh và mềm đối nghịch với cảm xúc cháy bỏng khi anh đi vào cô. Anh đi vào trong cô với sự dữ dội, làm bật ra một tiếng thở hổn hển từ cô và nâng cô đứng trên đầu ngón chân.
Anh cắn vào vai cô. Không đau đớn, chỉ là một cái cắn đủ để nhấn mạnh sự nóng bỏng của cơ thể anh vào cơ thể cô. Cô không thể ngăn lại một tiếng rên nhỏ.
Bất chấp nỗ lực tuyệt vọng của cô để nhẩm ngược bảng chữ cái – cô chỉ đạt đến chữ V trước khi cô không thể nghĩ gì thêm nữa – cơ thể cô ngập chìm trong cảm xúc. Đầy đủ, quá đầy đủ và được tiếp ứng liên tục một cách tuyệt vời.
Khoái lạc tụ lại và trào lên. Cô nắm chặt mép bàn hơn, đầu óc cô không thể hiểu được thứ gì ngoài khoái cảm ngày càng mạnh hơn, sắc hơn và dày hơn từ cuộc giao hợp của họ.
Khoái cảm đó tăng lên thành một cơn bùng nổ và run rẩy. Cô chỉ thoáng nhận thấy cú thúc cuối cùng của anh, sự co thắt của cơ thể anh, của hơi thở nặng nhọc bên tai cô và nhịp đập dồn dập – có thể nhận thấy một cách rõ ràng qua lớp lụa mỏng ngăn cách họ – của trái tim đang áp sát vào lưng cô.
Má anh dụi vào cổ cô, bàn tay anh ở hai bên cô. Họ đứng, trong vòng ôm, anh nghiêng vào cô, bao quanh cô.
“Ôi, Chúa tôi, Gigi”, anh lẩm bẩm, những âm tiết hầu như không thành tiếng, “Gigi!”
Cô đông cứng người, phép màu nhiệm của giây phút này tan vỡ. Anh đã thốt ra chính xác cụm từ đó trong đêm tân hôn của họ, phía trên cô, bên dưới cô, bên cạnh cô, âm thanh mà cô đã tin là niềm hạnh phúc hoan hỉ.
Cô gỡ mình ra, quay lại và đẩy hai bàn tay vào ngực anh. Sự dữ dội đột ngột của cô không làm lay chuyển anh, nhưng mắt anh mở to vì ngạc nhiên. Anh tránh sang một bên. Không quan tâm rằng cô nhìn giống như một người đàn bà kiếm sống trên những tấm bưu thiếp khiêu dâm, cô cúi xuống, vơ một ôm quần áo và quay gót.
“Đợi đã”, anh đi theo cô. Cô nghĩ anh định đưa cho cô thứ quần áo nào đó cô để quên. Nhưng thay vào đó anh khoác chiếc áo choàng ngủ của mình lên cô,
“Đừng để bị cảm lạnh”.
Cô đã cảm thấy giận dữ, nhục nhã, và bẽ bàng. Và cô vẫn cảm thấy thế.
Nhưng sự lo lắng của anh đã khơi dậy nỗi đau mà cô nghĩ mình đã để lại hoàn toàn phía sau lưng khi cô dọn trống căn phòng ngủ của anh: nỗi đau của cái lẽ ra đã có được.
“Em sẽ không cám ơn đâu”, cô nói. Cô chỉ còn sự cáu kỉnh để tự vệ.
“Anh không làm gì để xứng đáng được cảm ơn. Ngủ ngon, bà Tremaine. Cho đến đêm mai”.