William nhướn mày :
-Tôi sẽ gọi cảnh sát vì có kẻ điên phá chuông cửa nhà tôi.
An Nhiên mặt sát khí ngay :
-Là em ấn chuông, tại thầy không chịu ra sớm ấy chứ ?
William bấm mật mã cổng rồi nói :
-Tôi hơi say, nên ngủ hơi trễ, lần sau có tới thì tự vào đi.
An Nhiên tỏ vẻ phòng bị sau khi bước vào nhà anh :
-Tự vào, rồi sau đó anh gọi cảnh sát chứ gì ?
William phì cười, anh vào bếp lấy nước cho cô, lúc quay ra thì ném cho cô 1 tờ giấy “connhim21”, An Nhiên nhìn rồi hỏi :
– Mã két sắt nhà thầy ạ ?
William đáp :
-Trước khi em chạm vào được két sắt nhà tôi thì em đã bẹp dí dưới chân tôi rồi.
An Nhiên trừng mắt, William kéo rèm cửa ra rồi nói :
-Mã khóa cổng, lần sau đừng phá chuông cửa nhà tôi, nó đắt lắm.
An Nhiên ném tờ giấy vào cặp rồi lôi mớ tài liệu liên quan đến đề tài anh giao ra, đặt lên bàn rồi hỏi :
-Thầy chỉ em đi, em mù tịt với đề tài thầy giáo rồi ?
William đáp :
-Em năn nỉ người khác mà dùng vẻ mặt đấy à ?
An Nhiên nghiến răng, nở nụ cười :
— Thầy Mục đẹp trai, thầy vui lòng chỉ giáo em, em không muốn 2 con 0 đó đâu, được không ạ ?
Willam nhìn cô rồi nhìn đồng hồ, đã 9h rồi, anh đi lên lầu 1 hồi rồi đi xuống cùng đống tài liệu trên tay, anh đặt lên bàn rồi nói :
-Đọc đi.
An Nhiên há hốc nhìn đống tài liệu, còn nhiều hơn cả tài liệu cô có sau hơn 3 năm học, thế quái nào mà anh bắt cô đọc hết trong hôm nay :
– Sao em đọc hết trong hôm nay ?
-Em có thể đến vào hôm sau. – William đáp.
An Nhiên khóc không ra nước mắt trước núi tài liệu này, William nói :
– – Muốn ăn gì thì lăn vào bếp, tôi đi tắm, em đừng rình nhé.
Trên trán An Nhiên xuất hiện một màu u ám, cô thật không biết trả lời sao cho tên cầm thú này im miệng (…). Cô nằm đọc 1 cuốn tài liệu mỏng nhất trong đống tài liệu Wiliam đưa, cô nhìn xung quanh, nhà của lão rất yên tĩnh, 1 màu xám, xen lẫn vài vật trang trí thủy tinh màu lam, nhìn 1 lúc cô lại thấy khó hiểu. Căn nhà này giống y chang mặt hắn lúc chơi khăm được cô, thật muốn đi về mà, nhưng nó ấm áp. Cô úp tài liệu lên mặt rồi ngủ như chết, trong mơ cô còn được ăn rất nhiều thứ, ăn ăn ăn … William bước ra từ phòng tắm, anh nhìn An Nhiên rồi đi tới, ngồi xuống cạnh cô, anh lấy cuốn tài liệu ra khỏi mặt cô, đặt khẽ lên bàn, sau đó anh túm lấy cổ áo cô, ném cô ra ngoài, An Nhiên biểu tình phản đối khi vẫn đang ngái ngủ. William đứng trước cửa nhà nói to :
-Tôi đưa em tài liệu để em úp lên mặt ngủ à ?
An Nhiên làm vẻ hối lỗi, năn nỉ :
-Thầy ơi, em sai rồi, em xin hứa sẽ làm lại con người tốt, em xin thầy, thầy ơi …
William đáp :
-Để tôi thấy em ngủ như heo lần nữa thì coi chừng.
An Nhiên phủng phịu, đứng dậy phủi mông rồi đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra, toàn là thức ăn dinh dưỡng, William đứng sau lưng cô, đưa tay lấy hộp sữa trước mặt cô, An Nhiên giật cả mình thoáng chút đỏ cả mặt, cô không nghĩ là có ngày cô và lão ta lại đứng chung 1 bếp với khoảng cách gần như vậy. William nói :
-Em muốn gì với cái tủ lạnh nhà tôi ?
An Nhiên lấy một gói bánh ra, xé cái roạt rồi bỏ vào miệng, nhưng chưa đầy 5 giây sau, cô đấm thùm thụp ở trước ngực, chết mẹ rồi, cô nghẹn vì bánh thật rồi. William đưa nước cho cô, cô đón lấy, uống ừng ực như trận bão, William nói :
-Tôi cuối cùng cũng thấy được cảnh quái vật bị chìm trong biển đen rồi.
An Nhiên muốn nghẹn với nước vì câu nói của William, tên khốn nhà anh. A A A A A A … An Nhiên gào thét trong suy nghĩ, nhất định kiếp trước cô quỵt nợ anh một số tiền rất lớn rồi nè. Mãi đến trưa, William mới từ trong phòng đọc sách đi ra, nhìn cô rồi hỏi :
-Muốn ăn gì ?
-Thịt bò hầm khoai tây và đậu tương. – An Nhiên đáp ngay.
William lấy áo khoác mặc vào, đội thêm nón lưỡi trai rồi nói :
-Đi, tôi đãi em.
An Nhiên ngơ ngác, nhưng là ăn nên cô chạy theo anh ngay, William vào gara lấy xe, anh hạ lệnh bảo cô ra mở cổng. Khóa cổng rồi cô chui vào xe với anh, đưa tay mở nhạc ngay, William mở lại bài khác kèm theo 1 câu :
-Còn mở thể loại nhạc ồn ào thì tôi cho em đi bộ đấy.
An Nhiên khoanh tay trước ngực rồi quay phắt đầu nhìn ra bên kia đường, William đưa cô đến 1 nhà hàng truyền thống kiểu Hàn. Cô nhân viên bước ra, cúi chào bọn họ rồi dẫn vào một phòng ăn và đưa menu ra, William đẩy menu sang cho cô :
-Em chọn đi.
An Nhiên không khách khí, gọi những món cô thích lúc nãy ở nhà William, William cũng chọn 1 phần cơm, An Nhiên nhìn anh rồi nói :
-Có phải thầy muốn cho em ăn để em tăng cân rồi thầy lại đả kích em phải không ?
William đáp :
-Cuối cùng não em cũng hoạt động rồi.
Ăn uống xong, William đưa cô về, và cô lại nằm lăn ra đọc mớ tài liệu, cô xin anh chỉ cô cách làm bài luận văn trên máy tính. An Nhiên chưa hề nghĩ thì ra lão ta cũng rất dịu dàng, ít nhất cũng không đả kích cô bằng những trò chơi khăm. Buổi chiều, An Nhiên đứng dậy, vươn vai uốn éo rồi nói :
-Em về đây, mai em qua ám thầy nữa nha nha nha.
William đẩy bàn gọn lại rồi nói :
-Đề máy tính ở đây đi, khi nào xong hết rồi em hãy mang về. Tôi đưa em về.