Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 13: Bạn xấu không dễ làm



Từ Thụy là một người đàn ông có địa vị cao quý, đương nhiên lựa chọn nhà hàng cũng không cần phải nói, so với nhà hàng lần trước Bội Tưởng mời cơm cũng không hề thua kém, Lâm Nhất Nhiên không khỏi tạch lưỡi, hít hà một hơi, không biết nguyên nhân gì mà hôm nay mấy người này lại đốt tiền như vậy.

Đường Cẩm thì lại không khách khí, nhìn menu chỉ hết món này đến món khác, một chút cũng không nương tay, Từ Thụy cũng không tức giận, vui vẻ nghe theo tính tình trẻ con của cô, còn Lâm Nhất Nhiên thì đang đau khổ nhìn một bàn thức ăn giá trên trời, cảm thấy trong lòng cũng đau xót.

“Em gái Lâm, ăn đi.” Từ Thụy nói xong liền uống một hớp rượu vang đỏ, “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”

Lâm Nhất Nhiên cười cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tôi với anh không thân thiết gì, có thể không khách sáo sao?

“Em gái Lâm, kỳ thật, chúng ta gặp qua không nhiều lần.” Từ Thụy cười một cách rất nhã nhặn, nhìn Đường Cẩm đang ăn vui vẻ, “Nhưng mà, anh cảm thấy chúng ta rất có duyên, nhìn em và Đường Đường ăn uống, chơi đùa vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy vui vẻ theo.”

Đường Đường?

Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, nhịn không được nói: “Quan hệ của hai người từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?”

“Kỳ thực anh đang muốn theo đuổi Đường Đường.” Từ Thụy nhìn Đường Cẩm, có chút cưng chiều cười nói: “Dĩ nhiên là sau khi cô ấy thi tốt nghiệp xong, hiện tại kỳ thi tốt nghiệp là quan trọng nhất, chuyện gì cũng phải để sang một bên, đúng không?”

“Đường Cẩm, không phải cậu đã nói không có quan hệ gì với anh ấy sao?”

“Không có quan hệ.” Đường Cẩm cong môi, vẻ mặt vô tội nói: “Anh ta theo đuổi là chuyện của anh ta, tớ không đồng ý, đương nhiên là không có quan hệ.”

Lâm Nhất Nhiên chỉ còn thiếu không tức giận đến mức ngất đi thôi, giỏi lắm Đường Cẩm, cái này mà gọi là không có quan hệ sao?

Từ Thụy nói tiếp: “Em gái Lâm, anh cũng biết là em lo lắng cho Đường Đường, sợ anh lừa dối cô ấy, nhưng mà em hãy yên tâm, anh và Trần Tư Tầm đều hiểu rõ đối phương, em không tin anh thì cũng nên tin Trần Tư Tầm, đúng không?”

“Ai mà biết được.” Đường Cẩm nhìn Từ Thụy, cũng không thèm nể nang mặt mũi nói: “Thầy Trần cũng chỉ mới đến làm chủ nhiệm lớp năm nay, biết đâu cũng là kẻ lừa đảo!”

“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên có chút mất hứng, “Thầy ấy không phải là người như vậy.”

“Đúng, đúng, em gái Lâm nói rất đúng, thầy Trần không phải là người như vậy.”

“Ngừng, cậu nói không phải thì sẽ thật sự không phải chắc?” Đường Cẩm lau miệng, cười nói: “Xem ra, cậu mới là người phải coi chừng bị thầy ấy lừa đấy.”

“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên lúng túng, nhanh chóng liếc Từ Thụy một cái: “Đừng có nói bậy!”

“Tớ nói bậy chỗ nào?” Đường Cẩm không đồng ý nói: “Từ Thụy, anh có thấy như vậy hay không? Thầy ấy đối với Lâm Nhất Nhiên là đặc biệt quan tâm nha.”

“Em gái Lâm, cái này không phải là anh nói suông, Trần Tư Tầm đối với em quả thực không tệ!” Từ Thụy gật đầu một cách nghiêm túc, “Anh thấy, có thể là cậu ấy đã nhìn trúng em rồi.”

Trong một ngày, liên tục bị hai người bọn họ nói như vậy, Lâm Nhất Nhiên bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên, “Em. . . . . .”

“Em gái Lâm, em đừng vội vàng phủ nhận như vậy, trừ Trần Tư Tầm ra, anh chẳng chơi thân với người nào khác.” Nói xong anh lại rót ly nước trái cây cho Lâm Nhất Nhiên, “Em gái Lâm à, thật ra thì anh vốn không nên nói ra điều này trước khi em thi tốt nghiệp, nhưng thật không dễ dàng để có thể tìm được một người làm cho Trần Tư Tầm nhìn bằng đôi mắt khác, anh thật sự rất tò mò, lời anh nói ngày hôm nay em đừng nghi ngờ vội, dù thế nào thì hãy cố gắng ôn tập thật tốt, đừng để trễ nải việc học.” Anh dừng lại một chút, nhìn sang Đường Cẩm, nghiêm mặt nói: “Em cũng vậy, đừng vì anh mà ảnh hưởng đến việc học.”

“Ai vì anh mà ảnh hưởng đến việc học?” Đường Cẩm trưng ra bộ mặt khinh bỉ, “Tự mình đa tình!”

Biểu cảm đứng đắn của Từ Thụy nhanh chóng tan rã, vẻ mặt đầy đau khổ, ôm ngực nói: “Ôi, ôi, anh đau lòng quá!”

Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên nhìn nhau, bật cười ha hả.

Sau khi ăn xong, Từ Thụy lái xe chở Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm về trường học, lại dặn dò Đường Cẩm hai câu, Đường Cẩm tuy nói ra những lời không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt lại rất ngọt ngào, Lâm Nhất Nhiên đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ, nghĩ mình lại quấy rầy bọn họ, cô quay đầu nhìn lung tung, đột nhiên trông thấy Lý Điển và Trình Tân cùng nắm tay đi vào trường học.

Lâm Nhất Nhiên lập tức ngẩn ra, theo bản năng, cô nắm lấy tay Đường Cẩm.

Đường Cẩm đang nói chuyện với Từ Thụy, bất ngờ bị Lâm Nhất Nhiên túm chặt tay, vừa định mở miệng hỏi chuyện gì, lại nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhất Nhiên, trông thấy một màn này, vẻ mặt cô lập tức lạnh xuống.

Từ Thụy cảm thấy trong lòng buồn bực, tại sao cô bé này vừa rồi vẫn còn cười nói vui vẻ, lại thay đổi nhanh như vậy, “Chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ là một quả trứng thối mà thôi!” Giọng nói của Đường Cẩm có chút miễn cưỡng, “Lâm Nhất Nhiên, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền kéo tay Lâm Nhất Nhiên bước về phía trường học.

“Aizz, aizz, làm sao vậy?” Từ Thụy nhìn thấy Đường Cẩm tức giận, muốn kéo tay cô nhưng lại không dám, anh chỉ nhìn theo Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên, miệng không ngừng nói: “Sao tự nhiên lại tức giận?”

Bên này lôi lôi kéo kéo, bên kia Lý Điển cũng quay đầu lại, đúng lúc Từ Thụy ngẩng lên, nhìn thêm một chút, Từ Thụy hạ tay xuống, trong mắt không có vẻ gì là hờn giận, anh nới lỏng tay Đường Cẩm ra.

Trình Tân đứng một bên có chút xấu hổ, bầu không khí trở nên thật kỳ lạ.

Từ Thụy là ai, ở trong xã hội đen mò mẫm lăn lộn bao nhiêu năm, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đương nhiên anh có thể nhận ra, giờ phút này, chàng trai đang đứng nhìn mình từ xa, cùng với Lâm Nhất Nhiên đang đứng im lặng, hai người chắc chắn có quan hệ không tầm thường. Anh đột nhiên buông tay, xoa đầu Đường Cẩm cười haha.

“Được rồi, được rồi, mau trở về trường học đi.” Nói xong, ánh mắt cười như không cười nhìn Lâm Nhất Nhiên nói: “Em gái Lâm, đừng để thua chính bản thân mình.”

“Anh cũng biết?” Đường Cẩm liếc Từ Thụy một cái, lại dời đến trên người Lý Điển: “Loại người này, không đáng giá để cho chính mình cũng không vượt qua được.” Đường Cẩm cố tình nói to cho Lý Điển nghe, sắc mặt Lý Điển lập tức trở nên khó coi, Đường Cẩm cũng không quan tâm, kéo tay Lâm Nhất Nhiên đi về phía trường học.

Từ Thụy nhìn Đường Cẩm hành động có chút trẻ con, anh không nhịn được bật cười, “Buổi chiều tan học nhớ gọi điện thoại, anh sẽ dẫn tụi em đi ăn thật ngon.”

“Biết rồi, biết rồi.” Đường Cẩm cũng không thèm quay đầu lại, phất phất tay, “Anh về đi.”

Từ Thụy nhún nhún vai, mở miệng tự giễu: “Em đó, tự nhiên cả ngày nay biến anh thành bảo mẫu rồi.” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên, Từ Thụy vừa mở cửa xe vừa nghe điện thoại.

“Này, tớ đã đưa cô ấy trở về trường rồi.” Không đợi đối phương mở miệng, Từ Thụy liền nói trước, trong lời nói mang theo ý cười: “À đúng rồi, cậu có tình địch đấy, biết không?”

Đầu dây bên kia đột nhiên trầm lặng, lại lập tức “Ừm” một tiếng, là thanh âm của Trần Tư Tầm.

Tuy giọng điệu có vẻ hờ hững, nhưng Từ Thụy vẫn nghe ra được ý tứ bất đồng, trong lòng thầm nói: Không nghĩ tới Trần Tư Tầm cậu rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!

Từ Thụy cầm điện thoại, không nhịn được cười ha hả.

“Người anh em, hai chúng ta đều gặp phải hai cô bé, xem chừng là khắc tinh rồi!” Cười xong, Từ Thụy cầm điện thoại, có chút cảm khái nói: “Thật sự là oan gia mà!”

Đến tối, Từ Thụy quả thật không nuốt lời, đưa Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đến một nơi khác ăn cơm, lại phục vụ hai người ăn uống thật chu đáo, mặc dù Lâm Nhất Nhiên cảm thấy áy náy, nhưng không lay chuyển được Đường Cẩm lôi kéo mình, với lại trên người cô cũng không còn tiền, tính toán một hồi, quyết định sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ đem tiền ăn trả lại cho Từ Thụy, suy nghĩ xong, cuối cùng cô cũng đi theo.

Trước lạ sau quen, ngày ngày ăn ké hai bữa cơm, Lâm Nhất Nhiên và Từ Thụy cười nói đùa giỡn, so với Trần Tư Tầm còn thân thiết hơn, mà ở trước mặt Từ Thụy, cô cũng dần dần thả lỏng, không còn lạnh nhạt, khách khí như trước nữa. Chỉ là Từ Thụy và Đường Cẩm luôn luôn đem Trần Tư Tầm ra nói đùa, trêu chọc, Lâm Nhất Nhiên đương nhiên cũng không tránh khỏi, hại cô ban ngày ở trong trường học nhìn thấy anh sẽ lại đỏ mặt, vì vậy mà Đường Cẩm luôn luôn cười nhạo cô.

Lúc đầu, Lâm Nhất Nhiên lo lắng Đường Cẩm sẽ bị Từ Thụy làm ảnh hưởng mà xao lãng việc học, nhưng về sau cô phát hiện, mình căn bản là lo lắng dư thừa rồi, cô ấy không những không bị phân tâm, ngược lại, học càng ngày càng nhiều.

Tính nhẩm từng ngày, còn một tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp, mọi người đều than vãn áp lực nặng nề, mà Lâm Nhất Nhiên, Đường Cẩm và Từ Thụy, mỗi ngày đều ở cùng nhau, lại chẳng cảm thấy có cái gì áp lực, thành tích học tập tuy không phải là cực kỳ xuất sắc, nhưng đứng giữa một đám thí sinh thì hai người bọn họ cũng được xem như là nổi bật.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, nhoáng một cái đã đến ngày cuối cùng của tháng tư.

Có ai để ý là thầy Trần đã ngầm thừa nhận rồi không Từ Thụy quả nhiên là một người bạn “tốt” nhỉ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.