Giáo Hóa Trường

Chương 33: Cái gọi là vận mệnh



“. . . . . . Ok, I think we will creat a nicer world, Good bye.” Dương Cẩm trình đặt điện thoại xuống, trên mặt là ý cười không che giấu được. Hắn tựa vào trên ghế da rộng rãi thoải mái phía sau, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, rốt cuộc nhịn không được cười thành tiếng.

(Ok, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn, tạm biệt.)

Cách ngày nào đó bước lên đỉnh cao của nhân sinh, đã không còn xa nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Cẩm Trình không nhịn được thoáng nhìn quanh mật thất nho nhỏ này, trong lòng lại có vài phần không muốn, Đây là một phòng xép nhỏ trong phòng làm việc của Dương Cẩm Trình, trừ hắn và thầy, không có bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của mật thất này. Mà kế hoạch vĩ đại năm đó, chính là sinh ra trong mật thất này rồi từng bước từng bước áp dụng. Dương Cẩm Trình vuốt ve cái bàn hơi có vẻ cổ xưa, trong lòng không nhịn được cảm khái, chắc chắn năm sau, nơi này có lẽ sẽ giống như tầng hầm tòa nhà Wiliam James bảo tồn hộp của Skinner, trở thành thánh địa mà các hậu bối tâm lý học quỳ bái.

Dương Cẩm Trình si ngốc đắm chìm trong ảo tưởng của mình, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục bộ dáng trầm ổn ngày thường, ngồi thẳng trên ghế, thò tay mở máy tính.

Trên màn hình xuất hiện một cửa sổ video, trên hình ảnh hiển thị chính là phòng làm việc của mình. Hắn kéo cửa sổ di chuyển xuống dưới thanh tiến trình, nhìn mình phía sau bàn làm việc buồn cười mà di chuyển cực nhanh, đứng dậy đi lại bên trong, xuất môn, rồi trở về, lại xuất môn.

Thình lình, Dương Cẩm Trình thấy được gã mà mình muốn theo dõi kia, gã thừa dịp mình ra ngoài chạy vào phòng làm việc, nhìn hai bên, sau đó tùy tiện ngồi trên ghế da nọ, trái phải xoay xoay hai vòng, biểu tình si mê trên mặt cùng mình vừa rồi giống nhau như đúc, mà đáng ghét hơn chính là gã cư nhiên cầm lấy chén trà trị giá hơn hai vạn đồng của mình uống liền hai hớp. Nếu người khác thấy một màn như vậy, cơ hồ sẽ tưởng rằng người thản nhiên tự đắc kia chính là bản thân Dương Cẩm Trình.

Dương Cẩm Trình từ trong lỗ mũi “hừ” một tiếng, sau khi đem video này bảo tồn thì đứng dậy rời đi.

Hắn ra khỏi mật thất, ấn vào cơ quan trên tường sắp xếp giá sách trở về chỗ cũ. Chính giữa giá sách có một điểm sáng nhỏ thập phần yếu ớt, Dương Cẩm Trình biết máy quay kia còn đang làm việc, hắn hướng điểm sáng kia mỉm cười, làm một ký hiệu tay hình chữ V.

Vẫn luôn khoác áo dài trắng trên người, Dương Cẩm Trình chuẩn bị tiến hành một lần dò xét cuối cùng của đêm nay, mới vừa đặt tay lên nắm cửa, chợt nghe thấy trong hành lang truyền đến một trận ồn ào.

Hai bảo vệ đang tóm trụ một lão nhân quần áo giản dị, lão nhân kia đang liều mạng giãy giụa, trong miệng không ngừng kêu. Trần Triết chặn trước người của ông, nửa tức giận nửa bất đắc dĩ giải thích: “Xin lỗi, không có hẹn trước không thể gặp Dương chủ nhiệm. . . . . .”

“Buông tay!” Thanh âm của Dương Cẩm Trình đột ngột vang lên phía sau, Trần Triết vừa quay đầu lại, Dương Cẩm Trình đã đứng trước cửa phòng làm việc, thần tình kinh ngạc.

“Dương chủ nhiệm, ông ấy. . . . . .” Trần Triết vội vàng hướng Dương Cẩm Trình giải thích, nhưng Dương Cẩm Trình nhìn cũng không thèm nhìn gã một cái, bước nhanh qua, ôm trụ tay của lão nhân, cuống quít lay mấy cái, mới phun ra vài chữ: “Thầy Chu, sao thầy lại tới đây?”

Lão nhân vẻ mặt lãnh đạm, nhưng vẻ mặt của Dương Cẩm Trình lại kích động, hắn quay đầu hướng Trần Triết và hai người bảo vệ nói: “Sau này, mọi người thấy ông ấy, cũng phải tôn trọng như nhìn thấy tôi. có nghe hay không?”

Hai bảo vệ vâng vâng dạ dạ, Trần Triết lại là vẻ mặt khó xử, chà xát tay vài cái nói: “Dương chủ nhiệm tôi đi an bài phòng khách. . . . . .”

“Không cần.” Thầy Chu như trước nghiêm mặt lãnh đạm, ông đem đầu chuyển hướng Dương Cẩm Trình, “Cẩm Trình, tôi muốn tìm cậu nói chuyện.”

Dương Cẩm Trình ngẩn ra, lập tức đầy mặt tươi cười, “Tốt, chúng ta tìm một chỗ hảo hảo tâm sự.”

***

Trong phòng tắm Kim Huy lác đác người đến, bởi vì cảnh sát gần đây nghiêm cấm hoạt động trái pháp luật như mại dâm chơi gái, cho nên tình hình khách hàng đến cửa so sánh với ngày xưa, sinh ý hôm nay có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

Trong bãi tắm to như vậy chỉ có ba người khách. Một người trẻ tuổi tay cầm khăn mặt, khuôn mặt hướng về phía tường vòi sen, hai người khách khác ghé vào trên hai cái giường tắm kỳ (tắm có người chà lưng giùm) . Rất nhanh, một nam nhân trong đó đã chà xát xong, sau khi cọ rửa cùng một lão nhân trên giường làm động tác chào hỏi, đứng dậy đến phòng xoa bóp.

Sư phụ tắm kỳ cho lão nhân dùng sức chà xát vài cái, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai lão nhân, “Lão tiên sinh, ngài còn muốn đến phòng tắm hơi xông, xoa bóp nữa không a.” Lão nhân ứng tiếng, cố sức đứng lên, vào phòng gỗ bên cạnh.

Lão nhân vừa vào cửa, sư phụ tắm kỳ liền không thể chờ được mà đứng một bên nghỉ ngơi hút thuốc nói với nhân viên tạp vụ: “Hắc, mày vừa rồi nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy cái gì?”

“Haha, lão nhân này không có cái kia.”

“Không có cái gì?”

Sư phụ tắm kỳ lấy tay chỉa chỉa dưới hông mình, “Không có cây súng của nam nhân a.”

“Thật không?” Nhân viên tạp vụ nổi lên hứng thú, “Lão nhân này là một thái giám?”

“Thái giám cái gì a, tao vừa rồi thật sự nhịn không được, liền hỏi ổng.” Sư phụ tắm kỳ mặt mày hớn hở nói, “Lão đầu còn rất hào phóng, một chút cũng không giấu diếm. Ổng nói cho tao biết, ổng thời cách mạng văn hóa đã từng bị một súng, khiến cái đó đó bị mất đi.”

“Hì hì, lão nhân đó đời này thiệt thòi lớn rồi. . . . . .”

Đối thoại của hai người một chữ cũng không sót truyền vào tai người trẻ tuổi kia, toàn thân y chấn động, tựa hồ đối với sự tình này cảm thấy ngoài ý muốn. Sau đó, y liền tắt vòi nước, bước nhanh vào phòng tắm hơi.

Lão nhân ngồi trên chiếc ghế trong phòng tắm hơi, hai mắt nhắm nghiền. Người trẻ tuổi đóng cửa thật kỹ, chậm rãi ngồi đối diện ông, đưa mắt ném về hướng hạ thân của ông.

Lão nhân tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của y, mở hai mắt, nhìn thấy người trẻ tuổi đang gắt gao nhìn chằm chằm giữa hai chân mình. Ông hiển nhiên đã quen bị nhìn kỹ như vậy, mỉm cười khoan dung, một lần nữa nhắm mắt lại.

Thình lình, ông cảm thấy người thanh niên này tựa hồ đã từng gặp ở nơi nào đó, lúc mở mắt ra lần nữa, trên chiếc ghế trước mặt đã không còn một bóng người.

Trong phòng thay quần áo, La Gia Hải đã mặc chỉnh tề nhìn bức ảnh trong tay, Chu Chấn Bang âu phục giày da đang quay về phía ống kính mỉm cười tự tin. Đây là Z tiên sinh một giờ trước giao cho y. La Gia Hải như có điều suy nghĩ mà thu hồi bức ảnh, dùng khăn mặt một lần nữa quấn lại dao nhíp, đứng dậy rời đi.

Đã tắm rửa xong xuôi thầy Chu khoác áo tắm đi vào phòng thuê, lại bị quái vật mặt trắng đột nhiên ngồi dậy trên sofa dọa nhảy dựng.

“Haha, xin lỗi, đã làm thầy sợ.” Dương Cẩm Trình kéo xuống màng đắp trên mặt xuống, “Thế nào, học sinh còn chưa quên thói quen của thầy năm đó nha, thầy từng nói, chuyện thoải mái nhất chính là thống thống khoái khoái mà tắm rửa một phen.”

Hắn chỉa chỉa bàn trà đã bày đầy thức ăn thịnh soạn, “Mời thầy ngồi, hôm nay chúng ta vừa uống vừa tán gẫu, không say không về.”

Dương Cẩm Trình từ trên bàn trà cầm lấy một chai rượu ngũ lương, hướng thầy Chu lắc lắc “Đây cũng là thứ thầy thích nhất.” Dứt lời, vặn mở nắp hướng trong ly rót xuống.

Thầy Chu ngăn trở tay hắn, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không phải đến uống rượu, tôi có lời muốn hỏi cậu.”

Dương Cẩm Trình buông bình rượu, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.

“Thầy cứ nói.”

“Cậu có phải. . . . . .” Thầy Chu thoáng dừng, “Vẫn còn tiếp tục thí nghiệm giáo hóa trường hay không?”

Sắc mặt của Dương Cẩm Trình khẽ biến, lập tức rót cho mình một chung rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Đúng, năm đó em đã phục chế tất cả tư liệu.”

Thầy Chu xiết chặt nắm tay, sắc mặt xanh xám, “Cậu vì sao không dựa theo lời tôi mà làm?”

Dương Cẩm Trình không nhanh không chậm rót tiếp cho mình chung rượu, “Em nghĩ, em tiếp tục thí nghiệm này, mới là chân chính nghe lời thầy.”

“Cậu nói cái gì?” Thầy Chu giận không kềm được, “Chỉ nói hươu nói vượn!”

“Đích xác, thầy năm đó chỉ vì nội tâm cảm thấy áy náy mà bỏ qua thí nghiệm.” Dương Cẩm Trình nhìn chằm chằm vào mặt thầy Chu, “Nhưng thầy dám nói thầy chân chính từ bỏ rồi sao?”

“Cậu có ý tứ gì?”

“Thầy mới vừa nói thầy thành lập một cô nhi viện, em biết thầy muốn làm gì.” Dương Cẩm Trình nhấp một ngụm rượu, cười cười, “Nhà Thiên Sứ, giáo hóa trường — Hai từ nghe sao cũng giống nhau. Kỳ thật chúng ta làm việc cũng giống nhau, chúng ta đều giáo hóa người khác, chỉ bất quá, thầy dùng phần thưởng, còn em tiếp tục thứ chúng ta từng nỗ lực — Trừng phạt.”

“Toàn nói bừa!” Thầy Chu nhảy dựng lên, “Tôi sao có thể giống cậu?”

“Ngồi xuống!” Ngữ điệu của Dương Cẩm Trình thoáng cái nâng cao, hắn mạnh xốc áo tắm của thầy Chu lên, “Thầy xem, thầy cũng không kiêng dè chỗ thiếu hụt trên thân thể, đến bây giờ thầy vẫn là như vậy.”

“Cái gì nữa đây?”

“Thầy từng nói, chỉ cần tin tưởng đây chẳng qua là ba nhánh hệ thống xương xốp (dương v*t gồm ba ống hình tròn, nằm song song với nhau, cấu tạo bằng các mô cương, trong đó có hai ống thể hang và một ống thể xốp được bao xung quanh bởi ba lớp: lớp cân sâu, lớp mô dưới da và lớp da) , cùng tôn nghiêm của nam nhân không quan hệ, vậy có thứ kia hay không cũng không sao cả, tựa như người có ruột thừa hay không cũng không sao cả. Qua nhiều năm thầy thanh tâm quả dục như vậy, đem tất cả tinh lực đều đầu nhập trên nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ nghe thầy nói tịch mịch. Nói cách khác, thầy đã giáo hóa chính thầy.” Dương Cẩm Trình hướng bên ngoài phòng thuê hất miệng, “Thầy cơ trí như vậy, người ý chí kiên định cũng có thể bị giáo hóa, những người tầm thường bên ngoài kia, có ai không thể bị giáo hóa?”

“Cậu tới cùng muốn nói cái gì?” Thầy Chu vẫn xụ mặt như trước.

Dương Cẩm Trình kiên quyết kéo thầy Chu ngồi trên sofa, đem mặt sáp qua, nhìn chằm chằm thầy Chu vài giây, chậm rãi nói: “Thầy năm đó làm đến không sai như vậy, đồng dạng, em hiện tại cũng làm được đúng như vậy. Thầy từng nói khoa học hành vi có thể thay đổi thế giới, em đến nay vẫn rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Chúng ta có thể đặc tả hành vi của nhân loại, cường hóa hành vi của nhân loại, đương nhiên, chúng ta cũng có thể tiêu trừ nó. Tựa như Skinner từng nói qua, lý tưởng của kẻ quản lý xã hội không phải là nhân vật chính trị, mà là học giả có trái tim nhân hậu và nắm giữ các loại thủ đoạn kiểm soát hành vi.”

“Cậu. . . . . .”

“Cho nên –” Dương Cẩm Trình lớn tiếng cắt đứt lời thầy Chu, đồng thời vươn một tay, năm ngón mở ra, rồi sau đó chậm rãi co lại thành một nắm đấm, “Tương lai không phải nắm giữ quân nhân và chính khách trong tay, mà nắm trong tay học giả chúng ta chính là — hành vi.”

“Nhưng cậu đã quên một vấn đề cơ bản nhất, con người, vĩnh viễn chỉ có thể là mục đích, mà không thể là thủ đoạn!”

“Giá trị của khám phá khoa học ngay tại thực tế vận dụng của nó, từ khi nhân loại bắt đầu phát minh ra từ khoa học này, tác dụng duy nhất của nó chính là xây dựng xã hội!”

“Nhưng cậu có tư cách gì an bài vận mệnh của người khác?” Thầy Chu thoáng cái gần như không khống chế được, “Cậu cho rằng mình là thần sao?”

“Nói đến vận mệnh,” Dương Cẩm Trình trái lại rất tỉnh táo, bên mép lại hiện ra vẻ tươi cười, “Oedipus của Hy Lạp cổ cả đời đều cùng vận mệnh của mình tranh đấu, cuối cùng giết cha cưới mẹ, vẫn không thoát khỏi sự an bài của vận mệnh; Qua các triều đại quân vương nhiều ít đều đau khổ truy tìm ma dược trường sinh bất lão, nhưng có ai thoát được kết cuộc của vận mệnh? Tự cổ chí kim, nhân loại vẫn sầu lo thật sự có thể tự nắm trong tay hành vi của chính mình hay không, nếu đáp án là khẳng định, vậy, có thể nắm trong tay đến loại trình độ nào?”

(Trong thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của nhà vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes (Hy Lạp). Từ trước khi chàng ra đời, có một lời sấm cho rằng chàng sẽ giết vua cha và cưới mẹ chàng. Vì vậy, Laius lo sợ và ông đã bàn với hoàng hậu là phải giết Oedipus do sợ chàng sẽ giết cha, cưới mẹ. Cuối cùng, Oedipus lại được dấu đi, và được một người khác nuôi. Khi chàng lớn lên, lúc đó xứ Thebes gặp một tai họa lớn, có một con nhân sư quái ác thường ra một câu đố oái oăm, ai không trả lời được thì nó xé xác. Vua Laius nghe tin, ông đi tới trả lời câu hỏi của nó, ở đây Oedipus gặp Laius, họ tranh cãi về hướng đi rồi Oedipus giết Laius mà không biết đó là cha của mình, và Creon, anh hoàng hậu Jocasta lên ngôi. Oedipus gặp nhân sư, nó hỏi: “Con gì sáng đi bằng 4 chân, trưa đi bằng 2 chân, tối đi bằng 3 chân.” Oedipus liền nói: “Đó là con người”. Con nhân sư biết mình đã thua, nó đổ xuống bức tường mà chết. Oedipus sau đó cưới mẹ chàng, Jocasta, làm vợ rồi lên ngôi vua Thebes. Lời nguyền về việc Oedipus giết cha, cưới mẹ hoàn tất mà chàng không hay biết.

Ngày kia, có một hầu cận già của vua Laius đã cho biết Oedipus là kẻ giết vua cha, ông đau khổ, khi đó hoàng hậu Jocasta tự tử. Oedipus lấy cái trâm trên đầu hoàng hậu mà chọc đui mù mắt ông và bỏ đi. Oedipus sống trong sự đau khổ đến khi ông chết.

Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ở trẻ nhỏ từ ba đến năm tuổi mang tên mặc cảm Oedipus: đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét bậc phụ huynh cùng giới tính với mình ———– Theo wiki)

Dương Cẩm Trình thoáng dừng, hai bàn tay mạnh mở ra, “Em có thể trả lời vấn đề này, do đó, trên loại ý nghĩa này, em, chính là thần.”

Thầy Chu trợn mắt đứng nhìn Dương Cẩm Trình, một lúc lâu sau, mới thì thào nói: “Cậu sẽ bị đời sau thóa mạ, nguyền rủa mấy trăm năm, mấy ngàn năm. . . . . .”

“Không sao cả.” Dương Cẩm Trình tựa về lên sofa phía sau, “Einstein đã phát minh ra vũ khí vô nhân đạo nhất trên thế giới — Vũ khí nhiệt hạch, nhưng ông ấy vẫn là khoa học gia vĩ đại nhất của lịch sử nhân loại.”

“Được rồi.” Thầy Chu hoàn toàn tuyệt vọng, ông biết mình đã không còn khả năng thuyết phục Dương Cẩm Trình, “Tôi lấy danh nghĩa là sư phụ lệnh cho cậu, không, khẩn cầu cậu, buông tha thí nghiệm giáo hóa trường, hủy diệt tất cả số liệu và thành quả!”

“Không có khả năng.” Dương Cẩm Trình trực tiếp cự tuyệt: “Chúng ta đã từng bỏ ra tâm huyết vào giáo hóa trường nỗ lực hơn 20 năm, hiện tại cách thành công chỉ còn một bước, tôi tuyệt đối không thể buông tha.”

“Cậu có biết đã có người bởi vì thứ này mà mất mạng hay không. . . . . .”

“Tôi đương nhiên biết!” Dương Cẩm Trình mạnh đứng lên, “Trầm Tương cùng tên bạn trai ngu xuẩn kia của cô ta đúng không? Không có thành tựu khoa học nào mà không cần trả giá lớn mà có thể đạt được! Hơn nữa cái giá lớn tôi phải trả và gánh chịu mạo hiểm không ít hơn chút nào so với bọn họ!”

Trên mặt hắn bày ra một tia mỉm cười cổ quái, “Tôi không ngại nói cho thầy biết, năm đó cưỡng hiếp Trầm Tương, chính là tôi.”

Thầy Chu khiếp sợ đến tột tỉnh, sau khi phục hồi lại tinh thần, hung hăng cho Dương Cẩm Trình một cái bạt tai!

“Tại sao cậu lại làm như vậy? Tại sao ?!!”

Trên mặt Dương Cẩm Trình lồi lên rõ ràng năm dấu tay, hắn phun ra một búng máu, thong thả mà rõ ràng nói: “Thầy còn nhớ rõ không, thời gian đầu thí nghiệm, đại đa số đối tượng thí nghiệm không sinh ra tình tự phản ứng kịch liệt như chúng ta mong đợi, thầy và tôi đều rất lo lắng. Dựa theo kế hoạch, tôi muốn an bài Vương Tăng Tường hắt lên người Trầm Tương vài thứ bẩn có chứa mùi lạ, đó căn bản không gây ra được hiệu quả rung động gì. Cho nên, tôi điều Vương Tăng Tường đi, cưỡng hiếp Trầm Tương. . . . . .”

Tâm tình hoàn toàn không khống chế được thầy Chu lại muốn đưa tay đánh, nhưng bị Dương Cẩm Trình vung cánh tay lên, ngã sấp xuống sofa.

“Thầy cho rằng đó tác động của tình dục sao?” Dương Cẩm Trình hướng thầy Chu rống to: “Không! Tôi là vì thí nghiệm! Tôi cam chịu mạo hiểm phải ngồi tù, chính là vì để đối tượng thí nghiệm xuất hiện hiệu quả chúng ta mong muốn!”

Hắn chán nản ngã ngồi trên sofa, hai tay mạnh ôm lấy đầu, “Thầy cho rằng sự tình này không ảnh hưởng đến tôi sao? Tôi thẳng đến sau 35 tuổi mới có thể lần nữa hưởng thụ tình yêu. Lúc vợ tôi bệnh tình nguy kịch, tôi còn ngồi trong phòng làm việc trắng đêm nghiên cứu số liệu!”

Thình lình, Dương Cẩm Trình bất ngờ khóc rống lên, sau vài giây, tiếng khóc lại im bặt.

“Do đó, xin đừng trách tôi đối xử vô lý với thầy.” Dương Cẩm Trình lau lau mặt, trong nháy mắt liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng, “Nếu thầy có cơ hội quyết định vận mệnh của kẻ khác, thầy sẽ làm như thế nào — Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ kế hoạch giáo hóa trường.”

Dứt lời, hắn lại lấy ra màng đắp mặt, mở ra dán lên mặt, cả người nằm ngửa về phía sau.

Thầy Chu ngơ ngác nhìn Dương Cẩm Trình, ánh mắt trống rỗng, qua vài phút, ông cười khổ một tiếng: “Cậu đang làm cái gì vậy? Đó cũng là tự mình giáo hóa sao?”

“Việc này không quan hệ đến giáo hóa trường.” Dương Cẩm Trình nhìn trần nhà, ngữ điệu lãnh đạm, “Qua một thời gian ngắn nữa tôi phải đi tham gia một hội thảo nghiên cứu quốc tế, đồng thời đến một cơ quan nghiên cứu khoa học nước ngoài thương thảo chuyện gia nhập liên minh, nếu thành công, cơ quan này sẽ cung cấp cho tôi kinh phí nghiên cứu khoa học hơn một ngàn vạn đô la.”

Hắn đột nghiên ngồi xuống, kề sát vào thầy Chu, trên khuôn mặt được bao phủ mặt nạ màu trắng nặn ra một tia mỉm cười cương ngạnh.

“Người tương lai đứng đầu nhân loại hẳn phải có một khuôn mặt hoàn mỹ, không phải sao?”

Thầy Chu cắn chặt răng nhìn khuôn mặt khô khan trước mắt này, chậm rãi nói: “Tôi muốn nói cho cậu biết chính là, kế hoạch giáo hóa trường không phải chỉ mình tôi và cậu biết được, đã có mấy đối tượng thí nghiệm giết chết người tình nguyện năm đó.”

Nhìn Dương Cẩm Trình đang đắc ý dào dạt trong nháy mắt trở nên sợ hãi, đáy lòng thầy Chu dâng lên một tia khoái ý, ông lạnh lùng nói: “Cậu mau chóng tìm ra người tiết lộ tư liệu, sau đó đem toàn bộ số liệu giao cho cảnh sát.”

Suy nghĩ một chút, thầy Chu lại thấp giọng bỏ thêm một câu: “Đây là cơ hội cuối cùng để cậu chuộc tội.” Dứt lời, ông liền đứng dậy rời khỏi phòng thuê.

***

Nhà hàng ven đường, lầu hai.

“Đã làm xong?” Trong đồng tử của Z tiên sinh phản chiếu bóng đèn trên đỉnh phòng, nhìn qua như hai mắt đang lóe sáng.

“Đúng vậy.” La Gia Hải gục đầu xuống, “Đã làm xong.”

“Dựa theo kế hoạch ban đầu?”

“Đúng, đâm chết y trong phòng tắm hơi, sau đó đem dương v*t cắt bỏ nhét vào trong miệng y.”

Z tiên sinh thở ra một hơi, nhìn qua như trút được gánh nặng.

“Vậy, chuyện của anh thì sao?” La Gia Hải hỏi.

“Để nói sau. Chờ khoảng thời gian này qua đi, tôi sẽ bảo J và Q trợ giúp tôi.” Z tiên sinh vẻ mặt nhẹ nhõm, nắm bả vai của La Gia Hải, “Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là giải quyết vấn đề của cậu trước, sau đó cậu có thể không còn vướng bận gì nữa mà rời khỏi đây, tôi dự định. . . . . .”

Bất thình lình, dưới lầu truyền đến tiếng đập cửa, một khẩu âm vùng khác lớn tiếng la hét: “Ông chủ, còn bán không?”

Z tiên sinh ra hiệu La Gia Hải không nên lên tiếng, đứng dậy xuống lầu.

Thân ảnh Z tiên sinh vừa mới biến mất ở cửa cầu thang, La Gia Hải liền nhảy dựng lên, ôm qua túi xách chưa bao giờ rời khỏi người Z tiên sinh kia, sau khi tìm kiếm bên trong vài lần, rút ra một tập văn kiện plastic, nhanh chóng nhét vào dưới tấm đệm mềm ở góc tường, sau đó lại đem túi xách kéo lại, thả về chỗ cũ.

Dưới lầu truyền đến thanh âm của Z tiên sinh: “Không buôn bán nữa, rất tiếc.” Kẻ đến chơi hiển nhiên rất bất mãn, sau khi mắng vài tiếng, rồ ga xe tải gầm rú từ gần đến khi đi xa, dần dần biến mất.

Z tiên sinh một lần nữa lên lầu, nhìn thấy La Gia Hải vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh bàn, thoáng nở nụ cười nói: “Có phải cảm thấy trong lòng trống trải hay không?”

La Gia Hải miễn cưỡng cười cười, gật đầu.

“Haha. J và Q sau khi làm xong, cũng là loại cảm giác này.” Z tiên sinh ngồi đối diện La Gia Hải, “Bất quá cậu phải nghĩ theo hướng tốt, dù sao cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.”

Gã từ trong túi xuất ra thẻ ngân hàng, “Ở đây có 5 vạn đồng tiền mặt, mật mã là 6 số 0. Sáng mai, tôi lái xe đưa cậu đến F thị, sau đó cậu có thể đi đến nơi nào cậu muốn.”

“Cám ơn.” La Gia Hải tiếp nhận thẻ ngân hàng, “Sau đó — Chúng ta sẽ không liên lạc nữa, đúng không?”

“Đúng.” Vẻ mặt Z tiên sinh trở nên ngưng trọng, “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, cậu ở nơi khác vui vui sướng sướng mà sống, đối với chúng tôi mà nói, đây chính là tin tức tốt nhất.”

La Gia Hải không nói gì, đem thẻ ngân hàng cẩn thận bỏ vào trong túi quần.

“Tôi đi trước đây.” Z tiên sinh đứng dậy, chỉa chỉa một túi nhựa trên bàn, “Trong này có nước và thức ăn, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi sẽ đến đón cậu.”

Vài phút sau, xe của Z tiên sinh biến mất trên đường ngoại ô. Trốn sau cửa sổ nhìn trộm La Gia Hải buông rèm cửa, bước nhanh tới góc tường, từ dưới tấm đệm mềm kia rút ra tập tài liệu plastic, nóng lòng mở ra.

Bên trong là tất cả tư liệu về giáo hóa trường, vừa có tư liệu và ghi chép theo dõi của đối tượng thí nghiệm là Trầm Tương, Khương Đức Tiên, Đàm Kỷ, Khúc Nhị, Hoàng Nhuận Hoa, cũng có tư liệu của kẻ tình nguyện Tưởng Phái Nghiêu, Thân Bảo Cường, Mã Xuân Bồi, Nhiếp Bảo Khánh, Chu Chấn Bang. La Gia Hải lật đi lật lại xem, duy chỉ không có tư liệu và ghi chép thí nghiệm gì về Z tiên sinh.

Tập văn kiện này Z tiên sinh một mực giữ trong tay, thủy chung giữ bí mật không cho ai xem. Chẳng lẽ, Z tiên sinh cũng không phải là một đối tượng thí nghiệm theo như lời gã nói?

Mục tiêu Chu Chấn Bang của tối hôm nay hiển nhiên không phải người năm đó cưỡng hiếp Trầm Tương, Z tiên sinh vì sao muốn gạt mình?

Sắc mặt La Gia Hải càng ngày càng khó coi, mồ hôi lạnh đã bắt đầu theo gương mặt y chảy xuôi xuống, y dần dần ý thức được mình đã sớm lâm vào trong một âm mưu vĩ đại.

Phương Mộc tâm không yên ngồi trong phòng khách ở nhà ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động đặt bên cạnh.

“Thằng bé này, ăn một bữa cơm cũng không chuyên tâm.” Mẹ khiển trách gắp một khối sườn heo lớn bỏ vào trong chén cậu, “Ăn cơm thật ngon, chuyện công tác cơm nước xong rồi tính.”

Phương Mộc ứng tiếng, cúi đầu và cơm, nhưng tâm tư không cách nào tập trung tại bữa tiệc nhà thịnh soạn trước mặt này.

Trải qua điều tra của tổ chuyên án, người tình nguyện Vương Tăng Tường cưỡng hiếp Trầm Tương năm đó mặc dù đã tìm được, nhưng gã năm năm trước đã chết vào thời kỳ cuối của bệnh ung thư phổi. Kế hoạch lấy gã làm mồi câu La Gia Hải ra hiển nhiên cũng liền thất bại. Hiện tại chỗ dựa duy nhất, chính là thầy Chu.

Thầy Chu mặc dù không tiết lộ trợ thủ năm đó là ai, nhưng Phương Mộc có thể khẳng định hắn chính là Dương Cẩm Trình. Nhưng người thủy chung ở phía sau bức màn bày trò, đồng thời biến mất trong quán bar cũng không thể là Dương Cẩm Trình, bởi vì nếu hắn đem kế hoạch tiết lộ cho đối tượng thí nghiệm, chẳng khác gì tự mình kết thúc cuộc đời học thuật của mình, hơn nữa hắn cũng không cần phải giết chết những kẻ tình nguyện này.

Phương Mộc chỉ hy vọng thầy Chu có thể thuyết phục Dương Cẩm Trình giao ra tất cả số liệu và tư liệu thí nghiệm, đồng thời hướng cảnh sát cung cấp đầu mối về người thứ ba có khả năng nắm giữ kế hoạch giáo hóa trường. Tổ chuyên án qua quá trình cân nhắc, việc thầy Chu ra mặt này, khả năng thành công phải lớn hơn cảnh sát. Chỉ cần có thể chứng minh động cơ gây án của Khương Đức Tiên và Khúc Nhị, trinh phá vụ án sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bữa tối qua đi, mẹ bưng một đống lớn bát đũa đến phòng bếp rửa. Phương Mộc muốn giúp đỡ, mẹ làm thế nào cũng không đồng ý. Phương Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể châm một điếu thuốc, tựa ở cửa phòng bếp nhìn mẹ bận rộn bên cạnh bồn. Đột nhiên, trong đầu cậu toát ra một ý nghĩ, trầm ngâm mãi, dè dặt hỏi han: “Mẹ, con dẫn về cho mẹ một em gái được không?”

“Hửm?” Mẹ lập tức xoay người qua, ánh mắt lợi hại đánh giá mặt Phương Mộc, “Con có ý tứ gì?”

“Không có, không có gì.” Phương Mộc nhất thời chột dạ, xoay người muốn chuồn, mẹ ôm trụ cánh tay Phương Mộc, trong mắt có một tia tiếu ý.

“Có phải có bạn gái rồi không? Nói mau!”

“Nào có bạn gái gì a,” Phương Mộc vừa thẹn vừa vội, “Không có không có.”

“Nói thật ra mau,” Mẹ không buông tay, “Dẫn về cho mẹ nhìn một cái.”

Phương Mộc đang cùng mẹ lôi kéo, trong phòng khách truyền đến một hồi chuông, tiếp theo đó chợt nghe ba hô to: “Tiểu Mộc, điện thoại di động của con kêu.”

Phương Mộc nhân cơ hội thoát thân, rảo bước đến phòng khách cầm lấy điện thoại, trên màn ảnh là một số lạ hoắc.

“Alo, xin chào.”

Trong ống nghe đầu tiên là một trận trầm mặc, Phương Mộc lại “Alo” hai tiếng, đối phương vẫn không rên một tiếng. Phương Mộc tưởng rằng là cuộc điện thoại hút tiền, vừa muốn ngắt, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc:

“Cảnh sát Phương, tôi là La Gia Hải.”

Z tiên sinh đem xe đậu trên bãi, xách túi lên muốn xuống xe, đột nhiên phát giác xúc cảm của túi xách không đúng, hình như nhẹ hơn rất nhiều. Trong lòng gã rùng mình, vội vàng mở túi xách tìm kiếm, cuối cùng dứt khoát đem mọi thứ trong túi đổ ra ghế điều khiển, sau vài giây, sắc mặt gã đã trắng bệch như tờ giấy.

Z tiên sinh ngồi yên một hồi, chợt nhớ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra gọi vào số của La Gia Hải, đường dây bận.

“Chết tiệt!” Gã dùng lực đóng cửa xe, dưới chân dùng sức, ô tô nhảy lên như bay chạy ra ngoài.

Đại não Phương Mộc trống rỗng, cậu phất tay ý bảo ba đem âm lượng TV giảm bớt, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Cậu ở đâu?”

“Việc này tôi tạm thời không thể nói cho anh biết. Tôi gọi điện thoại cho anh, là muốn nói cho anh biết một chuyện.” Ngữ khí La Gia Hải do dự, tựa hồ còn chưa biết phải nói làm sao cho thỏa đáng.

“Về giáo hóa trường?”

“Anh biết rồi?” La Gia Hải kinh hãi, “Anh. . . . . .Anh làm thế nào biết được?”

“Việc này cậu khoan đừng hỏi. Cậu đem tình huống nói trước cho tôi biết.”

“Được rồi, hiện tại, tôi cũng tìm không được người có thể tin cậy.” La Gia Hải tựa hồ hạ quyết tâm, “Anh nên biết chuyện tôi vượt ngục, kỳ thật vượt ngục là dưới sự an bài của luật sư Khương Đức Tiên tiến hành, sau đó, tôi ở trong một căn phòng trốn một thời gian ngắn, sau đó, một người tên là T tiên sinh mang tôi gia nhập một tổ chức.”

“T tiên sinh là ai?”

“Hắn gọi là Đàm Kỷ. Là một trong những thành viên của tổ chức này, ngoại trừ tôi, tổ chức này tổng cộng có 5 người, phân biệt là Z tiên sinh, J tiên sinh, H tiên sinh, cô Q, Đàm Kỷ.”

“Bọn họ tên gọi là gì?” Phương Mộc cảm thấy tim tạng của mình đều muốn nhảy ra ngoài, “Cậu lần lượt nói từng cái.”

“Trong tay của tôi có một phần tư liệu, từ trên tư liệu nhìn xem, H tiên sinh gọi là Hoàng Nhuận Hoa, cô Q gọi là Khúc Nhị, a, đúng rồi, J tiên sinh chính là luật sư Khương.”

“Z tiên sinh đâu?” Phương Mộc vội vàng hỏi: “Z tiên sinh tên gì?”

“Đây chính là nguyên nhân tôi gọi điện thoại cho anh.” Thanh âm của La Gia Hải tràn ngập nghi hoặc, “Trong tư liệu không có ghi chép gì về Z tiên sinh.”

“Chết tiệt!” Phương Mộc nhỏ giọng mắng một câu, “Cậu tiếp tục nói.”

“Z tiên sinh là người khởi xướng tổ chức này, dựa theo cách nói của gã, gã là vật thí nghiệm của thí nghiệm giáo hóa trường, dưới tình huống phi thường ngẫu nhiên có được tư liệu của thí nghiệm giáo hóa trường, rồi sau đó dựa theo tư liệu triệu tập những vật thí nghiệm bị hại năm đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Vật thí nghiệm này cũng có bệnh tâm lý nghiêm trọng giống Trầm Tương, còn Z tiên sinh hình như rất tinh thông tâm lý học, gã dẫn dắt chúng tôi tập một thứ gì đó tựa như kịch nói, sau khi lặp đi lặp lại vài lần, tình huống của mọi người đều có chuyển biến tốt đẹp.”

Tâm lý kịch. Đối tượng thí nghiệm này hẳn đều mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

“Ngoại trừ tập kịch nói, các người còn làm gì nữa?”

“Chúng tôi. . . . . .Kết cục của mỗi buổi kịch nói, đều là giết chết người tình nguyện từng thương tổn bọn họ năm đó, mục đích bọn họ cứu tôi ra, cũng là để giúp tôi báo thù cho Trầm Tương. Sau khi T tiên sinh giết chết người tình nguyện, đem gã ném vào trong một mê cung; kẻ tình nguyện thương tổn cô Q bị chúng tôi nhét vào trong một con gấu đồ chơi, treo trong một siêu thị, bất quá lần đó là T xuống tay giết người; Kẻ tình nguyện từng thương tổn J tiên sinh bị chúng tôi ném vào trong trường học cũ; về phần H tiên sinh, chúng tôi vốn dự định đem kẻ tình nguyện kia ném trong bệnh viện, chuyện về sau anh hẳn đã biết.” La Gia Hải chần chừ một chút, “. . . . . .Vài hành động trong đó, tôi đều tham dự.”

“Các người làm thế nào liên lạc?” Phương Mộc dùng bút ghi chép rất nhanh trên giấy, “Giết người ở đâu?”

“Chúng tôi có một điện thoại di động đường dây riêng liên lạc với nhau, mỗi lần làm xong thì một lần đổi nhóm thẻ điện thoại. Mà giết người, ngay lầu hai của một nhà hàng ven đường ngoại ô, đây là năm ngoái H tiên sinh mua lại.”

“La Gia Hải,” Phương Mộc ổn định tinh thần, “Cậu vì sao muốn nói chuyện này cho tôi?”

Bên kia loa một trận trầm mặc. Một lúc lâu sau, La Gia Hải thấp giọng nói: “Tôi nghĩ có gì đó không đúng, tôi và những người khác, có khả năng đã bị Z tiên sinh lợi dụng.”

“Hửm?”

“Gã hôm nay bảo tôi đi giết người cưỡng hiếp Trầm Tương, nhưng khi tôi nhìn thấy người gọi là kẻ tình nguyện kia, tôi phát hiện y không có khả năng là người phạm tội cưỡng hiếp năm đó, bởi vì y căn bản không có năng lực tình dục. Sau khi trở về, tôi lén trộm một phần tư liệu trong túi xách của Z tiên sinh, bên trong có tư liệu và số liệu thí nghiệm của mọi người chúng tôi, trước sau vẫn không có gã. Tôi nghĩ, gã căn bản không phải là vật thí nghiệm gì, chúng tôi đều đã bị gã lợi dụng.”

“Người gã bảo cậu giết, tên gọi là gì?”

“Chu Chấn Bang, là một ông già.”

“Cái gì?” Phương Mộc thất thanh kêu to, “Cậu nói mau, bộ dáng Z tiên sinh ra sao?”

Trong ống nghe truyền đến một thanh âm uống nước ừng ực.

“Hơn 30 tuổi thì phải, dáng người trung bình, thoạt nhìn rất lịch sự. . . . . .Ai u. . . . . .”

Bên kia điện thoại La Gia Hải đột nhiên bắt đầu rên rỉ.

“Cậu làm sao vậy? La Gia Hải, cậu làm sao vậy? Alo, alo. . . . . .”

Lầu hai nhà hàng ven đường, La Gia Hải toàn thân run rẩy nghiêng người dựa vào trên bàn, trong miệng thỉnh thoảng dâng lên một cỗ vị đắng hạnh nhân. Y giãy dụa nâng bình nước trong tay lên, lại nhìn túi nhựa trên bàn, rốt cuộc chống đỡ không được, nặng nề té lăn trên đất.

Điện thoại di động rơi xuống tấm thảm trên mặt đất, “bộp” một tiếng khép lại.

Cơ hồ là cùng lúc, cửa dưới lầu mở ra. Vài giây sau, Z tiên sinh thở hổn hển dè dặt bò lên cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy La Gia Hải nằm sấp trên mặt đất. Gã nhìn bình nước đổ nghiêng trong tay La Gia hải, nhẹ nhàng cười cười.

Z tiên sinh nhặt lên điện thoại di động trên thảm, xem xét một chút ghi chép thời gian trò chuyện, rồi nhìn đồng hồ đeo tay của mình, sau khi nhỏ giọng mắng một câu, xoay người nhanh chóng xuống lầu, khi trở lên, trong tay đã có thêm một thùng nhựa lớn.

Gã đem chất lỏng phiếm hồng trong thùng nhựa hắt vào từng góc trong phòng, mùi xăng nồng nặc nhất thời che kín cả lầu hai. Chứng kiến tập tài liệu mở ra trên bàn, gã suy nghĩ một chút, tiện tay rút ra, sau đó đem tập văn kiện ném trên thi thể La Gia hải.

Sau khi đem toàn thân La Gia Hải vẩy đầy xăng, Z tiên sinh lui lại chậm rãi xuống lầu, dọc đường đều vẩy xăng. Sau khi xuống đến lầu một, một thùng xăng cũng vừa hết. Z tiên sinh mở cửa, móc ra bật lửa đốt tờ giấy kia, giấy photocopy màu sắc rực rỡ kia vừa vặn là bức hình của Trầm Tương, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ dưới ngọn lửa cắn nuốt chậm rãi vặn vẹo.

Z tiên sinh giương tay, tờ giấy bốc cháy nọ bay về hướng chất lỏng trên mặt đất.

Sau khi điện thoại đột ngột bị ngắt, Phương Mộc lòng nóng như lửa đốt lập tức thông tri khâu kỹ thuật điều tra tìm kiếm vị trí của máy di động, khâu kỹ thuật điều tra rất nhanh liền xác nhận đại khái phương vị của La Gia hải. Phương Mộc gọi điện thông tri tổ chuyên án lập tức chạy tới địa điểm đó, còn mình chạy xuống lầu, khởi động ô tô, kéo vang còi cảnh sát như tên bắn lao đi.

Căn cứ theo tình huống khâu kỹ thuật điều tra cung cấp, vị trí của La Gia Hải hẳn là ở đường Hoàn Thành cách cửa khẩu phía nam về hướng tây khoảng 15km. Phương Mộc một bên nhanh như điện xẹt chạy tới chỗ kia, một bên gọi đi gọi lại vào di động của La Gia Hải. Lúc ban đầu là không người nghe, sau đó không còn cách nào kết nối nữa. Răng Phương Mộc nghiến vang ken két, một đường mạnh nhấn ga.

La Gia Hải hiển nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y còn sống không?

Dự cảm không tốt rất nhanh biến thành hiện thực, vừa qua khỏi 13km, mặt đường đen nhánh phía trước đột nhiên xuất hiện ánh lửa. Tâm Phương Mộc trầm xuống, một cước đem chân ga giẫm tới cùng.

Đây là một hiệu ăn ven đường, đã bị khói hun đến nỗi trên tường chi còn lờ mờ thấy được hai chữ “Nhà hàng”. Phương Mộc mới vừa giựt cửa xe ra, liền cảm thấy một cỗ sóng nhiệt bức người đập thẳng vào mặt. Cậu cởi áo khoác ra đội trên đầu, thử đến gần vụ cháy hơn một chút.

Cả tòa nhà hai tầng đã hoàn toàn bị đại hỏa hừng hực thôn tính, ngọn lửa từ cửa sổ phụt ra, chỗ bị nó liếm đến đều biến thành một mảnh cháy sém, mảng lớn thủy tinh bị nhiệt độ cực cao đốt nổ, trong đám cháy thỉnh thoảng truyền ra thanh âm thanh thúy của thủy tinh nổ vỡ. Phương Mộc cảm thấy yết hầu nóng bỏng, lông mi tựa hồ như cũng bị cong một khúc.

“La Gia Hải. . . . . .” Tiếng gọi ầm ỉ trước đám cháy ngút trời có vẻ nhỏ nhoi không đáng kể, Phương Mộc nhào tới ven đường, từ trên mặt đất nâng lên vài mảng tuyết đọng ném lên áo khoác, thậm chí còn vặn xuống một bó cây lớn đầy tuyết đọng kéo đến, khom thắt lưng từng bước từng bước hướng về tòa nhà.

Mới vừa đi được vài bước, Phương Mộc đã bị người túm lấy. Là Biên Bình.

Biên Bình một tay che trước trán, tay kia gắt gao túm trụ tay áo Phương Mộc.

“Con mẹ nó cậu không muốn sống nữa?”

“La Gia Hải ở bên trong. . . . . .” Phương Mộc đỏ mắt liều mạng giãy giụa, “. . . . . .Trong tay y có khả năng có chứng cứ quan trọng. . . . . .”

Biên Bình chẳng biết lấy khí lực từ đâu ra, một tay túm Phương Mộc ngã xuống đất, Phương Mộc muốn xoay người đứng lên, Biên Bình hung hăng đạp cậu một cước.

“Đều mẹ nó đốt thành như vậy rồi, còn có thể sót lại cái gì ?!” Biên Bình hướng Phương Mộc rống to, “Cậu tỉnh táo chút cho tôi!”

Không biết là lời Biên Bình lần này nổi lên tác dụng, hay Phương Mộc đã hoàn toàn mất khí lực, cậu co quắp ngồi bất động dưới đất. Thở hổn hển nửa ngày, Phương Mộc thấp giọng nói: “Gọi đội cứu hỏa tới dập lửa đi.”

Phía sau cậu, đại hỏa còn đang tận tình hưởng dụng bữa ăn ngon trong lòng này, tựa hồ quyết tâm muốn đem hết thảy đều tiêu diệt sạch sẽ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.