Trong căn cứ, một bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra cho Tố Tâm, mới nói với Mục Thần và đám Mịch Nhi đang nóng lòng vây trước giường bệnh: “Thân thể Tố Tâm không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là được rồi. Nhưng mà trong lúc cô ấy mang thai, tại sao lại không cẩn thận như thế–”
Không đợi bác sĩ nói xong, Sắc mặt Mục Thần trở nên khó coi: “Cô ấy– mang thai! Ông nói. . . . . . Nói Tố Tâm đang mang thai!”
“Thiệt hay giả vậy! Mẹ thật sự mang thai bảo bảo sao!” Mịch Nhi trợn tròn hai mắt, không thể tin được kêu lên.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng bị hù sợ, Tiểu Bạch giương mắt sang dí Tố đang ngủ trên giường, lại nhìn sang chú Mục, không thể nào, trong thời gian nửa năm hai người như hình với bóng theo lời Mịch Nhi, không ngờ quan hệ của họ lại có tiến triển đến trình độ này!
Thật không ngờ, khi ở nhà họ Triển cậu chỉ nói chơi với Mịch Nhi một câu”Là dì Tố và chú Mục có em bé”, không ngờ lại thành sự thật. . . . . .
Mọi người ở đây cũng bị tin tức dọa sợ, còn Tố Tâm mê mang tỉnh lại: “Uhm — tôi bị sao vậy. . . . . .”
“Cô đã có thai hơn một tháng, vừa rồi bởi vì mệt nhọc quá độ cho nên hôn mê.” Bác sĩ buồn cười nhìn biểu hiện giật mình trên mặt Tố Tâm, nói, “Cô đã sinh Mịch Nhi, bản thân lại là bác sĩ, tại sao thân thể thay đổi cũng không biết chứ? Nên giữ gìn cái gì chắc tôi không cần nhiều lời, chú ý nghỉ ngơi thật tốt!” Nói xong, bác sĩ cười đi ra ngoài.
“Đứa bé. . . . . Đứa bé đã hơn một tháng –” Tố Tâm theo bản năng vuốt bụng, lẩm bẩm nói nhỏ, “Thế nhưng, lại mang thai –”
Đứa bé đã hơn một tháng, như vậy nhất định là bởi lần ngoài ý muốn đó, chính là lần đầu tiên cô và Mục Thần vô ý lau súng cướp cò, hai người cũng đã ngậm miệng không muốn nhắc tới chuyện này. . . . . .
Chính là ngày, cô theo Mục Thần đi Australia công tác, không biết thế nào, bệnh của Mục Thần đã được chữa khỏi không ngờ tái phát, cô lại nóng nảy đi cởi quần áo của anh, cẩn thận quan sát bệnh trạng thứ đó, dưới tá dụng của dụng cụ và thuốc, cuối cùng anh ta lại “Trọng chấn oai phong” rồi.
Nhưng có lẽ bởi vì hai người đã chung đụng nửa năm, cho nên tình cảm băng sơn cũng đã tan rã, có lẽ bởi vì ánh đèn ngày đó quá mức mập mờ, cũng có lẽ bởi vì sau hai năm Mục Thần biết đến Mịch Nhi cũng không chơi bời, cô lại còn chữa khỏi bệnh chứng”Nhất Trụ Kình Thiên”, hai người bị quỷ thần xui khiến thế nào lại tiếp tục làm vậy.
Cả đêm hoang lạc, đến ngày thứ hai hai người cũng đều lúng túng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện này, ai cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên cô làm cùng đàn ông, thì đã mang thai. . . . . .
Nhất định Mục Thần sẽ coi chuyện đó là sự sỉ nhục? Anh lại còn căm hận cô, bất hạnh ý loạn tình mê mà đã xảy ra quan hệ, cô lại còn đúng dịp mang thai như vậy, anh cũng lại mở miệng bảo cô không xứng làm mẹ con anh, nhất định anh sẽ vô cùng oán hận–