Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 92: Hiềm nghi



Edit + Beta: Phi Phi

Phong Khải, chết bất đắc kỳ tử.

Lão nhân khiến trời đất rung chuyển hơn năm mươi năm, ăn nằm trên chiến trường, tắm máu người, cũng khiến cho nền chính trị trường thịnh năm mươi năm, thế nhưng đột nhiên liền chết như vậy!

Lúc Phong Kính nhận được điện thoại, ngây người, điện thoại trong tay rơi xuống.

Hắn hận người ông nội này, hận ông ta năm đó lãnh huyết vô tình hại chết mẹ của hắn, nhưng hắn cũng là do một tay ông ta nuôi lớn, suốt mười sáu năm trời, giáo dục hắn lại không phải là cha hắn, mà là người ông nội hắn luôn hận này!

Tô Mộc Vũ lại càng không hề tin được, lão nhân thông minh lanh lợi mới thấy qua cách đây vài giờ, thế nhưng bây giờ lại ra đi như vậy.

“Em ở đây, không được ra ngoài!” Phong Kính gầm nhẹ một tiếng, lập tức xuống lầu, lên xe, chạy như bay.

Tô Mộc Vũ không hề nghĩ ngợi, gọi một chiếc taxi chạy theo, biểu cảm của hắn như thế khiến cô sợ hãi. Tim cô đập thật nhanh, giống như sắp có một trận chiến long trời nảy lửa sắp xảy ra.

Phong Kính lái xe thật nhanh, trong lòng bàn tay Tô Mộc Vũ đều là mồ hôi, vội nói: “Tài xế, làm phiền anh chạy nhanh hơn một chút”

Tới bệnh viện, bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, hơn trăm vệ sĩ đứng khắp nơi, khu vực xung quanh đều là những chiếc xe màu đen.

Con cháu Phong gia, sau khi nghe thấy tin dữ Phong Khải chết, đều lấy tốc độ nhanh nhất từ bốn phương tám hướng gấp gáp trở về, mang theo nước mắt giả giả thật thật vào bệnh viện, chờ đợi kết quả mà mình mong muốn.

Bệnh viện một mảnh tĩnh mịch.

Lúc Tô Mộc Vũ đi vào, ánh mắt mọi người đều tụ trên người cô, giống như một bầy sói nhìn một chú cừu non.

“Cô chính là Tô Mộc Vũ?” Ánh mắt La Vân chợt lóe, hai tay vây trước ngực, từ từ đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tim Tô Mộc Vũ nhảy lộp bộp.

Nhóm ánh mắt của những người cô khác đều quét lên người Tô Mộc Vũ, nghĩ thầm: Chính là cô ta, người phụ nữ mang thai cháu chắt của Phong gia?

La Vân hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: “Quản gia, chiều nay cha làm chuyện gì, nói ra!”

Lão quản gia bởi vì Phong Khải đột nhiên qua đời, trên mặt treo đầy nước mắt, chần chờ một chút, nói: “Trước khi lão tướng quân qua đời, có gặp Tô tiểu thư nói chuyện, sau khi trở về, bệnh tim bộc phát, chưa kịp đưa đến bệnh viện liền…”

Lời này nói ra, ánh mắt mọi người đều mang theo dao găm cắm trên người Tô Mộc Vũ, cô đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao mình lại không nghe lời Phong Kính.

Giờ này khắc này, cô giống như trở thành mục tiêu công kích.

Lúc Phong Kính đi ra từ trong phòng bệnh, mắt đỏ hoe, một phát nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, quát: “Tô Mộc Vũ, em tới đây làm gì? Cút trở về cho anh!”

Tô Mộc Vũ bị rống, sắc mặt trắng nhợt: “Em…”

Phong Kính nghiến răng nghiến lợi đẩy cô ra ngoài: “Bây giờ cút về nhà cho anh! Em điếc hả?”

La Vân đứng ra, âm thanh lạnh lùng: “Khoan đã! Đại thiếu, hung thủ hại chết tướng quân ở đây, chưa sáng tỏ mọi chuyện, cậu bảo cô ta lăn đi đâu?” Ánh mắt của bà ta hiện lên một tia tinh quang.

Ánh mắt tối đen của Phong Kính nheo lại, quát lạnh: “Cô ấy? Một người phụ nữ đang mang thai hại chết ông ta? Tôi xem ra, thủ đoạn của La Vân bà có vẻ cao hơn một chút”

“Đại thiếu, đừng quên tôi cũng là mẹ kế của cậu, nói chuyện có chừng có mực một chút!” Ánh mắt La Vân chếch lên. Phong gia không có Phong Khải, tương đương với việc Phong Kính hắn ta không còn chỗ dựa, cũng không cần bà ta phải khom lưng nén giận nữa.

“Động cơ phải không? Quản gia, nói ọi người biết, cha tôi hôm nay vì sao phải tìm cô ta nói chuyện?”

Lão quản gia giữa ánh mắt truy vấn của mọi người, không thể không nói: “Tướng quân hôm nay đi tìm Tô tiểu thư là để cảnh cáo cô ấy, yêu cầu cô ấy rời khỏi đại thiếu gia, đừng vọng tưởng mẫu bằng tử quý. Không nghĩ tới tướng quân vừa về đến nhà liền…”

Sắc mặt Phong Kính biến đổi.

Cô lớn bật người hô lên: “Tốt! Nhất định là cô ta khiến cha tức chết!”

Cả người Tô Mộc Vũ rối loạn, cô cơ hồ là hết đường chối cãi: “Không, tôi không có, tôi thật không có…” Cô làm sao có thể hại chết người? Lại là ông nội của Phong Kính!

Cho tới bây giờ cô út vốn là người hiền dịu, ánh mắt đỏ hoe, một cái tát đánh vào trên mặt Tô Mộc Vũ, nức nở: “Người đàn bà này, sao cô có thể ác độc như thế? Vì sao phải hại một ông già lớn tuổi như thế hả?” Ngoại trừ Phong Kính, mẹ con bà là người bên cạnh Phong Khải lâu nhất, cảm tình cũng nhiều nhất.

Một cái tát, đánh Tô Mộc Vũ tỉnh mộng. Cô út còn muốn đánh nữa đã bị Phong Kính ngăn lại.

Cô ba một bên châm ngòi thổi gió: “Phong Kính, người chết chính là ông nội của con, con còn có một chút lương tâm thì cũng đừng có che chở cho cô ta. Tô Mộc Vũ, cha của tôi rốt cuộc đã nói gì với cô? Còn có, cô rốt cuộc đã làm cái gì? Mau nói rõ ràng ra cho chúng tôi biết!”

“Được rồi! Tất cả im miệng cho tôi, đừng quấy rầy cha trong đoạn đường cuối cùng này!” Phong Triệu nghiêm mặt đi tới, cắt đứt tất cả chuyện này. Ông ta ngước cằm, nói với vệ sĩ: “Đưa cô ta đến sở cảnh sát, nghi phạm lớn nhất lúc này là cô ta, một ngày còn không tra ra kết quả, ngày đó cũng đừng mong ra ngoài!”

Phong Khải chết, không phải là cái chết đơn giản của một người lớn tuổi. Ông ta là Phong Khải, cái tên này kéo theo hàng ngàn mối liên hệ với nền chính trị nước nhà, đủ để cho cả nước một hồi chấn động. Mà Tô Mộc Vũ, lần này làm sao có thể thoát khỏi liên quan?

Mấy người cô đều thầm nghĩ: Sở cảnh sát, có lẽ vào cũng không ra được. Cho dù cô mang thai cháu cố hay cháu nội, cũng vô dụng.

Bọn họ đều ghen ghét lần đại thọ tám mươi của Phong Khải lần trước, Phong Khải liền nói sẽ đem toàn bộ gia sản giao cho Phong Kính, lần này khó lắm mới nắm được nhược điểm, sao lại có thể không vui mừng đây?

Phong Triệu ra lệnh một tiếng, mười mấy người đàn ông mặc cảnh phục nhanh chóng tiến đến, đưa Tô Mộc Vũ về sở cảnh sát điều tra.

Phong Kính rút ra một khẩu súng, che trước mặt Tô Mộc Vũ, toàn thân tản ra khí thế, ánh mắt lãnh cảm đến làm cho người ta sợ hãi: “Ai dám động đến cô ấy, tôi sẽ cho hắn chôn cùng ông nội!”

Cái rống này, khiến tất cả mọi người không dám cử động, trước mặt người chết động dao động súng là rất bất kính.

“Phong Kính, mày láo xược!” Phong Triệu giận run người, cao giọng quát.

Phong Kính híp mắt liếc ông ta một cái, không nói một lời, khẩu súng vẫn giữ nguyên vị trí đã nói rõ thái độ của hắn.

Phong Kính cứ như vậy một tay cầm súng, một tay nắm lấy cổ tay Tô Mộc Vũ, dưới vô số ánh mắt của người khác, đem Tô Mộc Vũ đưa ra khỏi bệnh viện. Tiền Phong đúng lúc đến nơi, Phong Kính đẩy cô vào trong xe, đóng cửa lại, xoay người đi.

Tô Mộc Vũ chặt chẽ bắt lấy tay hắn, nói: “Anh tin em, em thật sự không làm chuyện đó, thật sự…” Trong đôi mắt cô, sóng dợn ba đào, tràn ngập khẩn cầu, khẩn cầu hắn tin tưởng mình.

Mắt Phong Kính đỏ ngầu, nhìn cô một cái, buông tay cô, rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.