Từng ly rượu
champagne hình hoa tulip được xếp chồng lên nhau tạo thành một chiếc
tháp cao gần nửa người. Ly rượu phản chiếu ánh sáng mặt trời tạo ra
những tia sáng lấp lánh mê người, càng tôn lên nét tao nhã của rượu đỏ
champagne. Trong ly vẫn còn bọt khí và mùi hương nồng đậm của rượu.
Tất cả mọi người vỗ tay. Phỉ Tô như một con bướm diễm lệ đứng bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Cô đảo đôi mắt đẹp, chậm rãi rót rượu vào tháp ly.
Thượng Quan Tuyền bị buộc phải đứng gần Lãnh Thiên Dục, đôi mắt cô càng trở
nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Yên lặng theo dõi tình hình cũng là kỹ
năng của một sát thủ đặc công!
Ly rượu cuối cùng sẽ được đặt vào
đáy tháp. Cả chiếc tháp trụ vững cũng là nhờ phần đáy vững chắc. Mà
người có tư cách hoàn thành việc này chỉ có Lãnh Thiên Dục!
Lãnh
Thiên Dục đứng chắp tay, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc hết sức hờ
hững. Hắn không nhận lấy chiếc ly đã được chuẩn bị sẵn mà chỉ đứng im,
đưa mắt nhìn người phục vụ bên cạnh.
Tất cả mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía “cậu ta”.
Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại thành một đường thẳng đầy thâm thúy, hắn không
nói gì, chỉ giơ tay chỉ về phía trước, ra hiệu cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cực kì bực mình, thái độ tự cao tự đại của Lãnh Thiên Dục
khiến cô hết sức khó chịu. Nhưng cô cũng chỉ có thể gật đầu hiểu ý, bình tĩnh đưa ly rượu cho hắn.
Tên đàn ông đáng ghét, nhất định cô sẽ phanh thây hắn ra, hắn dám coi cô là người phụ vụ mà sai bảo ư?
Lãnh Thiên Dục nhìn lướt qua gò má của “cậu ta”, ánh mắt lóe lên tia đùa cợt!
Khóe môi vốn khép chặt lúc này lại nhếch lên nụ cười.
Hắn không nói gì, chỉ đặt ly rượu vững vàng ở đáy tháp.
Mọi người còn chưa kịp vỗ tay thì bên dưới xảy ra náo loạn, một bóng người xoẹt qua trong nháy mắt.
Tháp champagne bị ngoại lực đánh vào, lung lay rồi đổ xuống.
Những chiếc ly thủy tinh va vào nhau vỡ tan tành, tất cả rượu vang đắt tiền lập tức đổ tràn đầy xuống mặt đất…
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bầu không khí náo nhiệt trầm hẳn xuống.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục chẳng hề gợn sóng, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn người vừa gây ra chuyện.
Đó là một người đàn ông mặc áo đen, là vệ sĩ của Sax Ân. Khi thấy ánh mắt
lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục phóng đến, gã ta lập tức cúi thấp đầu.
Tất cả mọi người lại đưa mắt nhìn Sax Ân, xem ra đã rõ ý đồ hôm nay đến đây của anh ta.
Tứ đại chấp pháp của Lãnh Thiên Dục liền bước lên, vẻ mặt cực kì nặng nề!
Bầu không khí ngay lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng!
Lúc này, giọng nói phách lối của Sax Ân vang lên: “Kì lạ quá, tháp
champagne to và vững vàng như vậy mà lại không chịu nổi chút xíu lực tác động, đúng là chuyện hiếm có!”
Giáo phụ William thấy tình hình
như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhưng do hôm nay là ngày tốt
nên ông ta không muốn nổi giận. Người có mắt đều nhìn ra là do vệ sĩ của Sax Ân cố tình gây rối, mục đích của anh ta rất đơn giản, đó chính là
muốn khiêu khích ngài lão đại!
– Cậu! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo đứng một chỗ, giọng nói khiến người khác phải nổi da gà – Lập tức xin lỗi giáo phụ William!
Hắn nheo đôi mắt đen thâm thúy lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sax Ân.
– Ngài lão đại kính yêu à, tôi chỉ muốn cho mọi người thấy nếu tháp
champagne không có cái đế vững chắc thì sẽ rất dễ bị đổ. Đúng, quả thật
vừa rồi là do vệ sĩ của tôi vô tình đụng vào, nhưng nếu ngài lão đại
hành động nhanh hơn một chút thì dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi!
Ý khiêu khích của Sax Ân ngày càng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nín thở, im lặng xem diễn biến mọi chuyện!
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục như được bao phủ bởi một lớp băng, đôi mắt ánh lên sự khát máu.
– Sax Ân, đừng nói nữa!
Giáo phụ William thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, nhất là khi thấy vẻ mặt lão đại nặng nề đi thì lập tức khuyên nhủ.
Ai ngờ Sax Ân biết rằng Lãnh Thiên Dục rất kính trọng cha mình, anh ta
cũng không tin lão đại dám ra tay với anh ta nên lại càng nghênh ngang
hơn:
– Giáo phụ William, ngài lão đại là người rộng lượng, chẳng
lẽ lại không bỏ qua cho một người vệ sĩ nhỏ bé của tôi sao? Đúng không,
lão đại?
Anh ta nhếch mép cười cợt nhả! Đúng lúc này…
Pằng! Tiếng súng vang lên khiến lũ chim kinh sợ bay vội lên không trung!
Mọi người đều kinh hãi. Phong đứng sau Lãnh Thiên Dục nhàn nhã thu súng
lại, nhìn dòng máu tươi chảy ra từ giữa trán vệ sĩ của Sax Ân!
Yên lặng! Cái chết hết sức nhẹ nhàng!
Tất cả mọi người bất động!
Nụ cười trên mặt Sax Ân cứng đờ!
Phỉ Tô kinh hãi che miệng lại.
Thượng Quan Tuyền thoải mái quan sát trò vui trước mặt…
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo như của ma quỷ, dường như có thể xuyên thấu vào lòng người. Hắn nói với Sax Ân: “Không biết dạy dỗ thuộc hạ là thất bại lớn nhất của cậu”.
Sau đó, giọng hắn càng thêm lớn hơn: “Nếu như tôi muốn giết người thì tuyệt đối không để tâm đến hoàn cảnh xung
quanh, chỉ là tôi có muốn hay không mà thôi! Cho nên đừng có cố tình
khiêu khích tính nhẫn nại của tôi! Cậu là con của người tôi kính trọng,
cho nên tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này!”
Sắc mặt Sax Ân ngày càng khó coi và tái nhợt.
Anh ta và mọi người đều hiểu rõ, lời vừa rồi của Lãnh Thiên Dục tuy ngoài
mặt là nói Sax Ân nhưng trên thực tế là đang răn đe tất cả mọi người.
Trên thế giới này, người mà hắn muốn giết đếm không xuể! Sao hắn có thể
chỉ dừng lại ở một người được chứ!
Quả nhiên, khi Lãnh Thiên Dục
nói xong câu đó, ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua từng gương mặt câm như hến của mọi người, sau đó chính xác khóa thẳng về phía đôi mắt Thượng
Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền chấn động, thậm chí cô còn có dự cảm rằng những lời này của Lãnh Thiên Dục đang nhằm vào cô!
Lãnh Thiên Dục chậm rãi bước xuống bậc tam cấp, thong thả đi xuyên qua đám
người. Khi hắn đi qua, mọi người mới dám dè dặt thở hắt ra.