Ý, thành Rome, bầu trời trong xanh.
Rome là thành thị này mang khí hậu Địa Trung Hải điển hình, hàng năm khí hậu từ tháng tư đến tháng sáu là thoải mái nhất.
Vào mùa này, cả thành phố Rome ngập tràn trong không khí náo nhiệt, nhất là đài phun nước Trevi*, tụ hội rất nhiều đôi tình nhân.
Đài phun nước Trevi ở Rome là kiệt tác cuối thời Baroque, xây dựng theo
kiến trúc đối xứng, ở chính giữa có một con bức thần Biển được kéo bởi
hai dàn tuấn mã chạy băng băng. Hai bên trái phải đều có hai bức tượng
thủy thần, bên phải thủy thần đứng lên, có một bức điêu khắc ” Thiểu nữ
chỉ kỳ thủy nguyên”, mà trên phù điêu có bốn cung nữ đại biểu cho bốn
mùa.
Thượng Quan Tuyền không có bạn trai, cũng không có người yêu, chỉ đi đến đây
theo bản năng, kinh ngạc mà nhìn những tia nước tựa như tóc tơ của đài
phun nước.
Những giọt nước nhỏ lóng lánh phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khiến nó càng thêm lộng lẫy.
Ngày mai sẽ là ngày cô hoàn thành nhiệm vụ ám sát Crow, đến lúc đó cô sẽ giả dạng thành Phỉ Tô, thực hiện **** cùng hắn, sau đó giải quyết gọn,
nhưng mà —
Đột nhiên, trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông trong đêm hoang đường kia…
Khẽ thở dài một cái, cô vuốt vuốt mi tâm đầy sầu não. Trong lòng của cô, nhiệm vụ luôn luôn là quan trọng nhất.
Thượng Quan Tuyền từ từ cởi bỏ mắt kính, nhìn tượng thần Biển trong đài phun
nước một chút. Gương mặt kinh diễm của cô thu hút vô số ánh mắt của
người đi đường.
Muốn cầu nguyện như người khác, lại phát hiện ra trên người mình căn bản không có tiền xu lẻ.
“Cái này cho cô, tới nơi này cầu nguyện, chỉ cần thành tâm sẽ được đáp đền!”
Một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của người con gái vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền, tựa như sóng lá nổi nhẹ trên mặt nước, thanh linh động
thính.
Cơ thể Thượng Quan Tuyền liền giật mình, cô nhìn theo đôi tay nhỏ nhắn,
chỉ thấy một mỹ nữ tựa như ánh trăng, giống như nữ thần đang cười khanh
khách nhìn mình. Cô ấy cười thật dịu dàng, giống như làn nước êm đềm,
chỉ nhìn cô ấy như vậy, thế nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy
vui mừng.
“Cô —” Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái ấy, ba đồng tiền xu trong tay cô gái ấy phát sáng rực rỡ.
“Cô là người Châu Á?” Thượng Quan Tuyền hỏi.
Cô gái gật đầu một cái, nói :”Tôi là người Trung Quốc!”
Ngay sau đó, cô cẩn thận nhìn Thượng Quan Tuyền một chút —
“Cầm đi, cầu nguyện ở đài phun nước này rất linh nghiệm đó! Chúc cô may
mắn!” Cô gái cười hiền hòa một tiếng, đem đồng xu trong tay nhét vào tay Thượng Quan Tuyền.
“Muốn ném ba đồng tiền xu sao?” Thượng Quan Tuyền nghi ngờ hỏi.
Cô gái khẽ mỉm cười nói :”Đài phun nước này, còn gọi là suối nguồn hạnh
phúc, bởi vì Trevi theo truyền thuyết là suối mang lại hạnh phúc cho mọi người. Người La Mã có hai truyền thuyết, thứ nhất là, du khách chỉ cần
xoay lưng về phía đài phun nước, tay phải cầm tiền xu lướt qua vai trái
rồi thảy vào trong hồ, liền có thể trở lại La Mã; Truyền thuyết thứ hai
là cũng dùng động tác trên mà ném tiền xu, đồng xu thứ nhất tượng trưng
cho tìm được người yêu, đồng xu thứ hai là cả hai yêu nhau thật lòng,
đồng xu thứ ba là có thể thành công đến bên nhau, sau khi cưới cũng sẽ
quay về nơi La Mã.”
—————————–
Đài phun nước Trevi
Trong lòng Thượn Quan Tuyền khẽ run lên, cầm tiền xu mà không biết phải làm gì.
“Người như tôi, sẽ không bao giờ có hạnh phúc!” Cô lẩm bẩm nói.
Cô gái cười một tiếng :”Chưa yêu sao biết không hạnh phúc? Thử đi!”
Thượng Quan Tuyền bị khuôn mặt cười trước mắt làm cho cười, cô đối với cô gái
này có chút cảm giác rất tốt. Vì vậy, cô gật đầu nhẹ một cái, ngay sau
đó theo lời hướng dẫn của cô gái, tung đồng xu về phía đài phun nước.
“Ha ha — Ha ha—”
Thượng Quan Tuyền bị hấp dẫn bởi hai tiếng trẻ con cười.
“Cô — hai đứa nhóc này là con của cô sao ?”
Cô kinh ngạc hỏi, hai đứa bé này trông rất đáng yêu đó nha!
Cô gái gật đầu một cái, đáy mắt chứa đựng hạnh phúc sâu đậm :”Đúng vậy!”
Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn
hai đứa bé kia. Khi nhìn hai đứa bé này trong lòng cô có một loại tâm
bình khí hòa (tâm yên ổn), những loại cảm giác không bao giờ có đối với
một kẻ luôn giết người như cô.
“A, hai đứa là sinh đôi sao?”
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tuyền trừng lớn kinh ngạc, quả thực là kì tích nha, một cặp sinh đôi, cô chưa bao giờ gặp qua đó.
Cô gái bị dáng vẻ của Thượng Quan Tuyền chọc cười :”Hai đứa nó là thai Long Phượng!” (ý chỉ thai sinh đôi được trân quý)
Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái một chút, sau đó lại nhìn hai đứa bé một chút.
Trong mắt cô đầy ngạc nhiên, sau đó, con ngươi lạnh lùng trước sau như
một lại dần dần mỉm cười.
“Cô nên cười nhiều hơn, bởi vì cô cười lên rất xinh đẹp!”
Cô gái nói tự đáy lòng, cô bé này nhìn qua thì rất lạnh lùng, nhưng mà tuổi tác không lớn.
Thượng Quan Tuyền bị cô ấy nói nên có chút xấu hổ. Cô ấy còn muốn nói cái gì
đó, đột nhiên ánh mắt nhìn qua một người đàn ông to lớn cao ngạo cách đó không xa.
Trên gương mặt cương nghị hiện lên nét liều lĩnh đẹp trai. Đôi mắt thâm thúy cao ngạo tựa như lưỡi kiếm sắc bén. Môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị phát
họa những đường cong khêu gợi. Toàn thân hắn tản ra khí chất vương giả,
còn có — khí thế cuồng dã! Người đàn ông này — có chút quen quen.
Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông cuồng nịnh quét qua đám người, rồi dừng lại
trên người cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền. Ánh mắt vốn lạnh lùng dũng mãnh nhưng từ từ trở nên nhu hòa ấm áp.
“Hinh Nhi —”
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn có xen lẫn chút lo lắng, ngoại hình
khác thường như hắn dĩ nhiên rất cuốn hút sự chú ý của những người khác
phái.
Cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói quen thuộc, vội vã ngẩng
đầu nhìn lên, cười nhu hòa tựa như những gợn sóng :”Đường, em ở đây!”
Cô ấy liều mạng vẫy vẫy tay, giọng nói đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Cơ thể Thượng Quan Tuyền run lên bần bật. Ngay sau đó, một đôi mắt lạnh
lùng quét về phía người đàn ông kia, mãnh liệt tựa như lửa!!?
Không sai, chính là hắn, nếu như cô nhớ không lầm, hắn chính là người cùng
sống chết trong hoạn nạn với Lãnh Thiên Dục — Lăng Thiếu Đường!
Thượng Quan Tuyền theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Thiên Dục.
Nhưng mà cô không thấy dáng người đàn ông tương tự hắn.
Trong ấn tượng của cô, hai người đàn ông này có vóc dáng to lớn cao ngạo tựa như nhau.
“Hinh Nhi, tại sao đi ra ngoài? Có biết anh không thấy em và con thì rất lo lắng không hả?”
Lăng Thiếu Đường khẽ vuốt ve gò má của Kỳ Hinh, mặt tràn đầy cưng chiều cùng thương yêu. Trong mắt hắn hoàn toàn không có chỗ cho bất cứ người nào
khác.
“Thật xin lỗi, Đường, em thấy anh nói chuyện với Thiên Dục, cho nên em sợ quấy rầy hai người, nên —”
Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói, một đôi thủy mâu (mắt tựa dòng nước) dịu dàng nhìn Lăng Thiếu Đường.
“Em đó, đúng là một nha đầu ngốc!”
Lăng Thiếu Đường mắng yêu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của
cô ấy. Lời nói cùng hành động của người đàn ông đối với cô gái đầy lưu
luyến.
“Đường, ở đây còn có người khác! Đừng á!” Kỳ Hinh ngượng ngùng nói.
Lăng Thiếu Đường lúc này mới nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Kỳ Hinh, lạnh
lùng, nhưng lại đẹp vô cùng. Hinh Nhi quen biết người này sao?
Thượng Quan Tuyền đã sớm khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, cô nhàn nhạt nói một câu :”Xin chào Lăng tiên sinh!”
Lăng Thiếu Đường khẽ gật đầu, đối với việc cô có thể dễ dàng nhận ra mình, Lăng Thiếu Đường cũng không cảm thấy kì quái.
Sau đó, Thượng Quan Tuyền nhìn Kỳ Hinh, cười nhạt một tiếng mà nói :”Cám ơn tiền xu của cô hôm nay, hữu duyên sẽ gặp lại!”
Kỳ Hinh dựa vào trong ngực Lăng Thiếu Đường, gật đầu cười.
Thượng Quan Tuyền nhìn theo hai đứa trẻ trong xe một lúc lâu, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó, lập tức đi ra ngoài.
Thiên Dục?
Nếu như cô không có nghe lầm, miệng Lăng Thiếu Đường có nhắc đến Lãnh Thiên Dục! Thượng Quan Tuyền không nghĩ tới người đàn ông Lãnh Thiên Dục này
có thể đến Ý.
Sau khi xem qua tài liệu, cô biết Crow, người mà cô muốn ám sát vào ngày
mai, có chút quan hệ với Lãnh Thiên Dục, chỉ mong ngày mai không phạt
thảo kinh xà! (đánh cỏ động rắn)
“Hinh Nhi, vừa rồi là bạn của em sao?”
Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường quét qua bóng dáng đang rời đi của Thượng Quan Tuyền, sau đó hỏi.
Kỳ Hinh cười nói :”Mới vừa quen, cô bé này hình như là đang u sầu!”
Lăng Thiếu Đường suy tư nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa đi khỏi. Hắn đã
gặp qua vô số người, lần đầu nhìn thấy cô gái này liền có cảm giác gì đó không đúng, nhất là khi cô ta nghe tên tuổi “Thiên Dục”. Dù hắn không
nhìn, nhưng vẫn có thể nhạy cảm mà phát hiện ra cơ thể cô ta hơi ngẩn
ra.
Cô và Thiên Dục có quan hệ gì?
“Đường?” Kỳ Hinh kéo ống tay áo Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nghe Kỳ Hinh gọi, thu hồi suy tư. Ngay sau đó, hắn nhìn Kỳ Hinh, đáy mắt mỉm cười :
“Em đó, lúc nào cũng thích quan tâm tới chuyện của người khác!”
Hắn từ từ đẩy xe em bé, tay cưng chiều nhéo mũi Kỳ Hinh một cái.
“Ai nói, em còn quan tâm tới anh với con đó!” Kỳ Hinh cố ý bất mãn kháng nghị.
Lăng Thiếu Đường cười haha, bàn tay kéo Kỳ Hinh áp sát vào thân thể mình, bá đạo nói :”Anh là chồng của em, nên trong mắt của em chỉ có thể có anh,
nghe chưa?”
“Đồ bá đạo, anh thật là bá đạo hết mức—”
Kỳ Hinh vẫn chưa nói hết kháng nghị của mình, môi anh đào của cô liền bị Lăng Thiếu Đường thâm tình hôn lên …
Đài phun nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, càng làm tăng vẻ đẹp của đôi vợ chồng khiến người ta hâm mộ.