*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11
Tôi không thể ở ký túc xá được nữa nên tôi sẽ chuyển đến một căn hộ gần đó.
Trước khi tôi vào đại học, bố đã mua cho tôi một căn hộ gần đó, nhưng tôi hiếm khi về nhà vì không thể dậy sớm vào buổi sáng.
Khi tôi rời đi, bạn cùng phòng đã đi vắng nên tôi rất thuận tiện khi dọn dẹp.
Xe của Tạ An Tiêu đã đợi sẵn ở dưới lầu, thấy tôi khập khiễng đi tới, anh lập tức lấy hành lý:
“Đã nói anh sẽ đi lên giúp em dọn, em là ngại chân lành quá nhanh hả?”
Dù sao cũng là ký túc xá nữ, anh đi vào không tốt lắm.
Tạ An Tiêu đưa tôi đến cửa chung cư liền đứng bất động. Tôi hoài nghi nhìn biểu tình kỳ quái của anh, chẳng lẽ là ám chỉ muốn tôi làm gì sao?
Xung quanh không có ai nên tôi kiễng chân lên hôn thật nhanh vào bên trái mặt anh ấy, như này là được rồi nhỉ?
“Đưa đến đây là được rồi, anh có thể đi trước.”
Tạ An Tiêu hơi cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt không kiêng nể gì:
“Dùng xong liền ném? Bảo bảo, em thật sự có tiền đồ.”
Khoảng cách rất gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh, là hương kẹo sữa vừa rồi rôi cho anh ở trên xe, rất ngọt.
Thanh âm tôi có chút phát run, đỏ mặt phản bác:
“Gì mà kêu đi liền đi, trời tối rồi anh phải về nhà nha, có là đàn ông thì cũng không an toàn. N….nên về nhà.”
“Ừ, đã đến lúc về nhà rồi.”
Tạ An Tiêu buông tay tôi ra và mở cánh cửa căn hộ đối diện của tôi.
Sau khi cửa mở, anh quay người tựa vào khung cửa, tay cầm chùm chìa khóa xoay quanh ngón trỏ, nhịn cười xem phản ứng của tôi.
Tôi đứng đó như khúc gỗ:
“Anh…anh sống ở đây? Là hàng xóm của em?”
“Ừm.”
Chẳng trách lúc tôi bảo anh ấy về, anh ấy lại kỳ quái như vậy, hoá ra là đang ở đây đợi tôi.
“Gâu gâu gâu ~”
Một con chó con màu trắng đột nhiên xuất hiện dưới chân Tạ An Tiêu, có lẽ nó đã nhìn nó rất lâu rồi mới sủa.
Tôi không khỏi ngồi xổm xuống vuốt v e bộ lông của nó, nó có vẻ rất thích tôi, thậm chí còn lấy lưỡi li3m vào tay tôi.
“Không ngờ anh còn có nuôi một con chó con, tên nó là gì?”
“Tiểu Ngoan.”
Tạ An Tiêu nhìn chằm chằm vào một người một chó, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt sâu thẳm tràn đầy sủng nịnh.
12
Sáng sớm, tôi bị tấn công bởi hàng loạt tin nhắn của Cao Tường, nhắm mắt lại, tôi lăn đến đầu giường lấy chiếc điện thoại di động để trên thảm tối qua.
【Tiểu Ninh Ninh, cậu nổi tiếng rồi! Mau dậy và vào web của trường đi. Bức tường trắng!】
【Có bạn trai là giáo bá đẹp trai của trường thì cũng đừng có quên bạn đấy!!!!!!!】
Câụ ta đang nói cái qq gì vậy?
Tôi bấm vào link cậu ấy gửi cho tôi để xem.
Điều khiến tôi chú ý là bức ảnh Tạ An Tiêu ôm tôi trên sân chơi với dòng chữ: 【Đại ca học đường hung ác x Tiểu bạch thỏ ngây thơ. 】
Nhiều học sinh bên dưới sôi nổi tỏ vẻ ăn* được rồi. ((Ăn dưa á.))
【A a a, lúc trước tôi nhìn thấy nam sinh này ở sân chơi, cùng chạy với một nữ sinh, nếu có bạn trai ôn nhu như vậy tôi liền có thể chạy mười cây số. 】
【Đây không phải là Tạ An Tiêu sao? Trước đây có một cô gái tỏ tình với anh ta, sau đó cô ta liền khóc lóc thảm thiết. Không ngờ lại thích loại người này. Quả là xứng đôi vừa lứa!】
【Tại sao đại ca trường lại dịu dàng như vậy, được ôm cảm giác an toàn quá đi mất!!!!】
Không biết tại sao, chỉ đọc những bình luận này thôi cũng khiến tôi cảm thấy ngọt ngào đến nỗi lăn lộn trên giường và đọc tiếp bình luận.
Khi tầng bình luận ngày càng cao, một số bình luận đã bị đẩy ra.
【 Cướp bạn trai của người khác còn gióng trống khua chiêng như vậy, đồ trà xanh. 】
【Trước khi chuyển ra khỏi ký túc xá còn trộm đồ của chúng tôi, loại nữ sinh như này Tạ An Tiêu anh còn muốn à?】
Không khó để đoán ra người nói những lời này là ai, ngày tôi rời đi, tôi đã thu dọn hết đồ đạc của mình, tôi cũng cố ý kiểm tra lại, không có chuyện trộm cắp.
Tôi đang định trả lời thì thấy câu trả lời của Tạ An Tiêu:
【Bạn gái tôi từ đầu đến cuối đều là Tống Hữu Ninh, tốt nhất bạn không nên xóa những bình luận này. Tôi đã liên hệ với luật sư, những chuyện lúc trước hãy cùng nhau tính. 】
【Nếu ai có ảnh, vui lòng gửi riêng cho tôi. Mỗi bức ảnh sẽ có giá 500 RMB. 】
Ôi, hôm nay lại là một ngày đối với anh rung động thêm một chút.
Tôi cũng không rảnh rỗi đem bức ảnh ở sân thể dục cùng với những bình luận gửi cho trường học.
Cố ý hãm hại và làm tổn thương tôi, ngày Lâm Thanh Thanh bị đuổi học không còn xa nữa rồi.
13
Dù sao cũng ngủ không được, tôi rời giường chuẩn bị sang cách khách gọi Tạ An Tiêu đi ăn sáng.
Vừa ra đến trước cửa bụng đột nhiên liền đau, tôi ngồi trên bồn cầu một lúc lâu.
Nhưng mà ai có thể nói với tôi, tại sao cái bồn cầu này lại không xả nước được vậy!!???
Tôi ấn rất nhiều lần nhưng nước vẫn chảy ra, nếu không có nước chảy ra thì đồ bên trong sẽ tràn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này và nó khiến tôi cảm thấy muốn bệnh.
Tôi nhanh chóng gọi người thông tắc đường ống.
Không lâu sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi nghĩ vị nhân viên tốc độ nhanh thật.
Khi tôi mở ra, hóa ra là Tạ An Tiêu!
Tôi “Bang” chuẩn bị đóng cửa lại, loại thời khắc chết người này ngàn vạn lần không được để anh thấy.
Tạ An Tiêu nhanh chống chân lên khe cửa, đuôi lông mày nhướng lên, là cười chế nhạo mà nhìn tôi: “Bên trong giấu người? Không muốn cho anh vào hả?.”
Tôi bám chặt vào khung cửa không cho anh ta tiến thêm một bước:
“Anh… anh quay lại sau được không? Em còn chưa tắm rửa sạch sẽ, còn phải trang điểm, thay quần áo.”
Ta càng không cho phép, Tạ An Tiêu càng hăng hái, dễ như trở bàn tay liền đẩy cửa ra.
Vừa bước vào, anh liền bịt mũi, có chút chán ghét:
“Tống Hữu Ninh, em trốn sau lưng anh ăn bún ốc à?”
Tại sao người này lại đáng ghét như vậy, tôi nhảy dựng lên bịt miệng anh, đặt anh ngồi xuống ghế sofa rồi lấy khẩu trang đeo cho anh.
“Không có sự cho phép của em thì không được nhúc nhích, cũng không được nói chuyện.”
Lá gan tôi càng lúc càng lớn, nếu là trước đây thì tôi chưa bao giờ dám làm như vậy.
Tạ An Tiêu tuy rằng không biết tôi đang làm cái gì nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi bất động lộ ra đôi mắt chớp chớp, ngoài ý muốn còn có điểm đáng yêu.
Đợi thêm mười phút nữa, cuối cùng người thợ sửa ống nước cũng đến và anh lao vào nhà vệ sinh.
“Ôi cô bé,
của cô sắp chảy ra ngoài rồi.”
Hiện tại bịt kín lỗ tai của Tạ An Tiêu còn kịp không?
Tôi lấy chiếc gối bên cạnh, vùi cả mặt vào đó, từ tai đến cổ đều nhuộm đỏ.
Thật xấu hổ, trên hành tinh này không còn chỗ cho tôi nữa, UFO đâu, đưa tôi đi đi!
Ai là người tốt mà ngày thứ hai yêu đương lại phải đối mặt với chuyện đáng xấu hổ như vậy?
Chờ thợ sửa ống nước đi rồi, Tạ An Tiêu phát ra một tiếng cười nghẹn ngào trong cổ họng rồi nâng mặt tôi ra khỏi gối:
“Bảo bảo em muốn đem chính mình ngạt ch.ết sao? Sao lại đáng yêu như vậy!”
Tôi quỳ gối trên sô pha bóp cổ anh lắc lắc mặt lộ vẻ hung ác:
“Không cho anh nói chuyện này với bên ngoài, có nghe hay không, nếu không em liền……”
Tạ An Tiêu dựa vào ghế sofa đỡ tôi, bên hông phát ra âm thanh trêu chọc, anh cười thầm:
“Nếu không thì thế nào?”
14
Buổi tối, Tạ An Tiêu đưa tôi đến quán bar, nói hôm nay là sinh nhật của Phương Trì.
Tôi muốn mua quà cho anh ấy nhưng Tạ An Tiêu không cho tôi xuống xe, nắm tay tôi:
“Anh còn chưa nhận được quà em tặng, sao cậu ta lại là người đầu tiên được nhận chứ?”
Tôi có chút khó xử, đến sinh nhật người ta mà không tặng quà thì không tốt lắm đâu!
“Vậy em nên làm gì đây? Em đưa cho anh thứ khác trước nhé? Anh có muốn gì không?”
Tôi lục lọi trong túi nhưng không tìm được thứ gì để đưa cho anh ấy nên tôi nghĩ lần sau sẽ đưa cho anh ấy một chiếc bật lửa.
Tạ An Tiêu một tay nới lỏng dây an toàn, nghiêng người về phía tôi, anh nâng cằm tôi, ngón tay cái xoa qua xoa lại trên môi tôi, đôi mắt đen đầy nhiệt huyết.
“Muốn em.”
Tôi vô thức làm động tác nuốt khan, nhìn thẳng vào anh, điều này gần như gi.ết ch.ết lí trí của Tạ An Tiêu.
Giây tiếp theo anh hôn cô.
Đầu óc tôi trống rỗng, mùi hương sảng khoái của gỗ thông và mùi thuốc lá thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi.
Tôi phải nắm chặt quần áo sau lưng anh vì quá lo lắng.
Một lúc lâu sau, Tạ An Tiêu tựa cằm vào vai tôi, thì thầm vào tai tôi:
“Lần này tha cho em.”
Tôi hiện tại cả người đều mông lung, tùy ý để anh dẫn đi.
Chúng tôi đi thẳng lên tầng hai của quán bar, Phương Trì và những người khác đã bắt đầu chơi và mở hàng chục chai rượu.
Một vài người đang uống rượu bắt đầu ồn ào khi nhìn thấy chúng tôi:
“Anh Tiêu, sao anh lại đến muộn vậy? Nói thật cho em biết, anh cùng chị dâu lén lút làm gì đúng không?”
Tạ An Tiêu lạnh lùng nhìn bọn họ nói:
“Mượn các cậu nhiều chuyện à.”
Mấy người cũng không bị anh dọa, vội vàng đổ hai ly rượu cho chúng tôi:
“Anh Tiêu uống đi, chị dâu thì tùy ý.”
Tạ An Tiêu nhận ly rượu, ngẩng đầu uống một ngụm rượu trong ly, vài giọt từ môi chảy xuống yết hầu, trông khá gợi cảm.
Tôi uống hết nửa cốc rồi đưa cây nến thơm vừa mua cho Phương Trì:
“Chúc mừng sinh nhật, Tạ An Tiêu và tôi cùng nhau mua cái này.”
Phương Trì bộ dạng cảm động:
“Có chị dâu vẫn tốt hơn. Mấy năm nay anh Tiêu cũng không có tặng quà cho em.”
Tạ An Tiêu không chịu nổi nữa, trợn mắt nhìn anh ta:
“Được, cậu trả đôi giày thể thao phiên bản giới hạn tôi tặng cậu năm ngoái đi.”
Tôi không biết chơi bất kỳ trò chơi nào mà họ chơi, tôi ngồi bên cạnh anh ấy và nghịch tay của Tạ An Tiêu một cách chán nản, so sánh kích thước của chúng một lúc, hết nắn rồi lại bóp.
Anh cũng mặc kệ tôi, có đôi khi anh bị cào ngứa, liền liếc tôi một cái, nắm chặt không cho tôi cử động.
Tôi bất động anh lại không vui, khi người khác không chú ý, liền giơ lên tay của tôi đặt ở bên miệng hôn một cái.
“Mệt sao?”
“Không mệt anh tiếp tục chơi đi.”
Một màn này trùng hợp bị Phương Trì cùng Bành Ngọc thấy, hai người liền ra dáng diễn lại, thậm chí còn cùng đối phương chạm mắt.
Xem đến đây tôi toàn thân nổi da gà.
15
Tối hôm đó mọi người uống hơi nhiều, Phương Chi còn lắp bắp nói với tôi:
“Chị dâu, lần trước là em lôi kéo thi đấu với anh Tiêu, do em nên anh ấy mới đến muộn. Thật xin lỗi.”
“Để em nói cho chị một cái bí mật để bồi tội, thật ra anh Tiêu đã sớm gặp chị ở nhà………”
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Tạ An Tiêu che miệng:
“Bành ngọc mau đưa hắn trở về.”
Tôi vẫn còn muốn nghe tiếp như thế nào mà? Tạ An tiêu đã sớm biết tôi là có ý gì??
thậm chí tôi vẫn còn nghĩ đến nó cho tới tận lúc lên xe, tôi nhớ rằng lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là trên sân thượng.
Phương Trì nói là ở nhà tôi, chúng ta gặp nhau ở chung cư à?
Tôi nghi ngờ nhìn Tạ An Tiêu người đang đặt một tay trên đùi tôi, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai anh:
“Anh có phải có việc giấu em đúng không? Anh biết em khi nào? Mau nói cho em biết đi.”
Bát quái mới nghe được một nửa làm cho lòng tôi ngứa ngáy.
Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, Tạ An Tiêu vẫn không chịu nói chuyện, thấy ồn ào quá liền bịt tai lại.
Khi xuống xe, tôi phát hiện ra Tạ An Tiêu say đến mức bước đi có chút loạng choạng.
Thấy anh như vậy, tôi phải đưa anh về nhà tôi để chăm sóc.
Qua ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn sàn bên cạnh, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt tr@n trụi của anh đỏ hoe và hơi mờ, thực sự lộ ra một chút đáng yêu khác hoàn toàn với thường ngày.
Với ý đồ xấu, tôi lấy điện thoại ra và bật camera đối diện với anh.
“Tạ An Tiêu em là ai?”
Anh nửa híp mắt nhìn bộ dáng không quá thông minh.
“En………… Là Tống Hữu Ninh bạn gái của anh.”
Xem ra còn chưa xay hoàn toàn, tôi lại hỏi:
“Sao anh lại biết Tống Hữu Ninh? Nói thật sẽ có khen thưởng nha.”
Tạ An Tiêu như là nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng mang theo ý cười:
“ ……… Anh đây trộm nói cho em biết, em không thể nói cho những người khác, thật ra là tôi đã nhìn thấy cô ấy khi chuyển đến đây. Cô ấy cho chó con ăn bên đường rất đáng yêu. Tôi rất thích chó và càng thích người hơn.
Tôi có chút thất thần anh vậy mà đã sớm thích tôi.
Anh đem đầu vùi ở bên trong bụng tôi, anh là đại ca có tiếng ở đại học A. Tại sao khi say rượu anh ấy lại giống một chú cún con như vậy?
Tôi xoa đầu anh ấy và bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên tôi chuyển đến đây.
16
Lúc mới chuyển đến đây, tôi phát hiện ở tầng dưới có một con chó hoang bẩn thỉu, lông trên đầu bẩn thỉu che gần hết mắt.
Nó rất sợ người và trốn tránh mọi người, đặc biệt là trẻ em.
Tôi thấy nó thật đáng thương nên thường đem thức ăn cho chó và đồ hộp về cho nó ăn.
Lúc đầu nó nhe răng nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn, về sau càng ngày nó càng tiến lại gần tôi, mỗi lần tôi đến, nó lại xoa bắp chân tôi và thè lưỡi ra với tôi.
Sau này tôi sống trong khuôn viên trường và về mỗi tháng một lần, nhưng tôi cũng để lại rất nhiều thức ăn cho chó và nhờ dì dọn dẹp giúp trông coi.
Khi quay lại, tôi phát hiện con chó con đã mất tích.
Lúc đó chó bị bắt khắp nơi, tôi sợ nó bị người ta bắt mất nên hoảng hốt chạy đi hỏi dì.
Dì nói với tôi rằng nó đã được một chàng trai trẻ rất đẹp trai nhận nuôi và trấn an tôi rằng anh ấy rất tốt với chú chó con.
Hóa ra chàng trai trẻ này chính là Tạ An Tiêu.
Hóa ra duyên phận của tôi với anh đến sớm như vậy.
17
Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy đã thấy Tạ An Tiêu vẫn nằm trên sô pha nhưng đã nửa tỉnh nửa mê, mu bàn tay tùy ý đặt lên mắt để che nắng.
Vốn là muốn dọa anh, nhưng vừa đi tới tôi lại vô tình va vào góc bàn, phát ra âm thanh.
Anh ngồi dậy híp mắt thích nghi với ánh sáng, thấy rõ tôi liền câu môi dưới:
“Lại đây, ôm một cái.”
Tôi tung ta tung tăng nhào vào trong lòng ngực anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh.
“Còn nhớ rõ ngày hôm qua anh nói gì không?”
Tạ An Tiêu một bên cánh tay ôm lấy eo và cằm của tôi, ấn vào đỉnh đầu tôi, sau khi say giọng anh khàn khàn:
“Nhớ không được, em nói cho anh nghe.”
Đều nói say rượu không đáng sợ đáng sợ chính là có người nhớ mọi chuyện ngươi làm và kể cho ngươi nghe.
Tôi nhảy ra khỏi vòng tay anh và đi đến một nơi cách anh hai mét, lấy điện thoại di động ra và vặn âm lượng tối đa.
Lời tỏ tình trìu mến của anh đêm qua đã được nghe thấy rõ ràng.
Tôi thậm chí còn tua đi tua lại đoạn “Anh thích em” đến 5 lần.
Tạ An Tiêu muốn che giấu nhưng đôi tai ưng hồng đã bán đứng anh.
Anh đột nhiên xốc lên chăn muốn tới bắt tôi liền tới dép cũng chưa đi.
“Tống Hữu Ninh, en xong đời rồi!”
Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng tôi vẫn bị anh tóm lấy, khóa chặt trong vòng tay anh, không thể cử động.
Anh ấy không ngừng cù vào phần da thịt ngứa ngáy trên eo tôi và hỏi: “Biết sai chưa? Nói đi rồi anh thả em ra.”
Tôi không nhịn được cười to, khó chịu đến mức tôi phải cầu xin anh tha: “En sai rồi, lần sau em không dám làm vậy nữa”.
Sau khi cả hai bình tĩnh lại, tôi vòng tay qua eo anh hỏi: “Vậy là anh đã thích em từ lâu rồi phải không?”
Tạ An Tiêu giả vờ ho mấy tiếng, trả lời rất rõ ràng: “Ừ, rất thích.”
Tôi cười khúc khích, kiễng chân lên ghé vào tai anh:
“Thật trùng hợp, em cũng vậy.”
Anh ấy bế tôi lên và nói với giọng khàn khàn: “Đã đến lúc nhận phần thưởng tối qua chưa?”
(Hoàn toàn văn)