Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 22



“Hoàng Thượng, Đối với hoàng hậu như vậy, có chút không tốt đi?”. Lâm Lĩnh lo lắng Hoàng Hậu bị Tiêu Nghệ Hàn đối đãi như thế, có thể hay không rất thương tâm.

“Không có gì không tốt cả, Trẫm để cho nàng ngồi một mình ở một nơi rộng như thế còn không tốt sao?” Tiêu Nghệ Hàn rất lãnh khốc, đúng vậy hắn đối đãi với An Thái rất lãnh khốc làm cho người khác không thể nào tượng tượng được hai người bọn họ vốn là vợ chồng.

“Nhưng mà, này… Như vậy… Văn võ bá quan cùng dân chúng sẽ nói… Hoàng Thượng… Đừng… Đang ở trên xe ngựa… Đừng…” Tiêu Nghệ Hàn nghĩ muốn làm cho Lâm Lĩnh không nhắc đến chuyện của Hoàng Hậu nữa, chỉ có thể hôn hắn, khiến cho hắn không thể nói tiếp.

Rốt cục đoàn người cũng đi tới được cửa thành đông.

Tiêu Nghệ Hàn xuống xe đưa tay dìu Lâm Lĩnh xuống, văn võ bá quan đều thở dài, nghĩ đến một vị hoàng đế còn trẻ tuổi lại hết lần này đến lần khác hảo nam sắc, thật sự là khiến cho người khác thở dài mà.

Mặt An Thái mang theo ba phần tươi cười giả tạo mà bước xuống xe, biểu hiện của nàng giống như rất là rộng lượng, không hề có bất cứ chút gì gọi là ghen tuông.

Trà Lí Hàn đã sớm tới thành đông, nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn đến liền xuống ngựa, lập tức quỳ xuống, nói: “Vương tử Trà Quốc Trà Lí Hàn khấu kiến hoàng đế, hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Miễn lễ, Vương tử Trà Lí Hàn không nên đa lễ.” Tiêu Nghệ Hàn tiến lên nâng vương tử dậy.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Trà Lí Hàn đứng lên nhìn Tiêu Nghệ Hàn, trong lòng âm thầm đánh giá, quả nhiên người này cùng trong tưởng tượng của hắn đều giống nhau là một người anh tuấn, nhưng nam tử phía sau Tiêu Nghệ Hàn lại càng đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn lấy, người đó quả thật rất xinh đẹp, hắn là người của Hoàng Thất sao? Trà Lí Hàn âm thầm đoán, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Lĩnh không rời nữa khắc, mà Lâm Lĩnh đối với hắn cũng mĩm cười một chút.

“Trà Lí Hàn vương tử.” Tiêu Nghệ Hàn gọi tên của Trà Lí Hàn, Y nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lâm Lĩnh, mà Y cũng rõ ràng, cái ánh mắt đó là loại ánh mắt gì.

Các đại thần đều cảm thấy khó hiểu, Vương tử của Trà Quốc như thế nào mới lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn chằm chằm lấy Lâm Lĩnh không tha, chẳng lẽ thái giám nho nhỏ đó lại có mị lực như thế?

“Ách… Cái gì? Hoàng Thượng.” Trà Lí Hàn biết chính mình vừa rồi có điểm thất thố, lập tức chỉnh đốn tâm tình của bản thân mà hỏi lại Tiêu Nghệ Hàn.

“Không có gì, Trẫm muốn nói không bằng chúng ta hồi cung đi? A, chúng ta thương thảo một chút về hôn sự của ngươi cùng Vân Hinh, đến buổi tối, Trẫm cũng đã có an bài đặc biệt…… ( dưới tỉnh lược N ngàn N vạn một chữ )” Tiêu Nghệ Hàn nói đã giúp Trà Lí Hàn an bài một chút về lộ trình, lại cùng nhau nói nhiều như vậy chủ yếu là muốn đem tầm mắt của hắn đang nhìn chằm chằm Lâm Lĩnh mà dời ra.

“Oh, thần đa tạ Hoàng Thượng khoản đãi.” Trà Lí Hàn hành lễ.

“Không có gì, ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, điều đó là nên làm rồi”. Tiêu Nghệ Hàn cười nói.

Sau đó, bọn họ lên từng chiếc xe ngựa riêng biệt, cùng nhau quay về hoàng cung.

“Hoàng Thượng… Ngươi… sao lại… Nhìn ta như vậy?” Lâm Lĩnh nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn dùng ánh mắt vừa tức giận vừa đau buồn nhìn mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

“Trà Lí Hàn đối với ngươi…” Tiêu Nghệ Hàn biết rõ cái loại ánh mắt này, đó là bởi vì chính mình cũng dùng loại ánh mắt này mà nhìn Lâm Lĩnh, mà Tiêu Nghệ Uẩn cũng dùng chính là loại ánh mắt này đối với Lâm Lĩnh, cái loại ánh mắt này làm cho chính mình bất an, Tiêu Nghệ Hàn biết rõ cái loại ánh mắt này mang ý nghĩa gì, Trà Lí Hàn căn bản chính là vừa nhìn thấy Lâm Lĩnh liền thích hắn.

“Sao… Như thế nào có thể? Vương tử hắn…” Lâm Lĩnh không rõ ý tứ của Tiêu Nghệ Hàn, hắn càng không tin chính mình làm sao có thể hấp dẫn được Trà Lí Hàn, hắn đường đường là một vương tử của Trà Quốc, như thế nào có thể thích chính mình?

“Lâm Lĩnh, ngươi còn không rõ sao, chính là ngươi rất có mị lực, chẳng lẽ cho đến bây giờ mà ngươi vẫn không hề biết điều này? Quên đi… Trẫm… sẽ giải quyết chuyện này. Chỉ sợ…”. Sợ cái gì? Chỉ là sợ Trà Lí Hàn muốn hướng chính mình cầu xin muốn đem Lâm Lĩnh đi?

“Sợ cái gì?” Lâm Lĩnh tò mò mà hỏi lại.

“Không có gì, đợi lát nữa thì ngươi quay về Điện Dưỡng Tâm đi, đến buổi tối, Trẫm sẽ phái người đến đón ngươi, tối hôm nay có tổ chức tiêc rượu, ngươi nhất định phải tham gia đó!” Trong đầu Tiêu Nghệ Hàn đều đang suy nghĩ xem làm như thế nào khiến cho Trà Lí Hàn bỏ đi tâm tình kia đối với Lâm Lĩnh.

“Tuân mệnh…” Lâm Lĩnh gật đầu, hắn căn bản không hề biết vận mệnh của mình thay đổi, trong tương lai người có tên Trà Lí Hàn này sẽ đối với chính mình giống như là sóng cuộn. Nếu như tình cảm của Tiêu Nghệ Uẩn giống như một tảng băng bình lặng, thì tình yêu của Trà Lí Hàn chính là so với biển gầm, mạnh mẽ mà to lớn…

Đến xế chiều, Lâm Lĩnh ngồi ở trong định viện tại ngự hoa viên.

Nhìn cá trong hồ nước, trên tay cầm theo bánh bao, cứ xé thành những mẩu nhỏ mà thả xuống mặt hồ, nhìn các con cá tranh nhau thức ăn. Mấy ngày qua, đây là địa phương đầu tiên mà hắn xuất hiện trừ Điện Dưỡng Tâm ra.

“Ách… Ngươi là, nam tử buổi sáng hôm đó đứng phía sau Hoàng Thượng phải không?” Phía sau truyền đến một thanh âm, Lâm Lĩnh đứng lên xoay người, liền nhìn thấy Trà Lí Hàn.

“Ách… Vương tử Trà Quốc?” Lâm Lĩnh ngẩn người, hỏi.

“Đúng vậy, ngươi chính là người nam tử đó đúng không? Ta vẫn nhớ kỹ ngươi, ha ha …”. Trà Lí Hàn rất hào sảng, hơn nữa cũng là người rất ngay thẳng.

“Ha hả, đúng vậy.” Lâm Lĩnh mỉm cười trả lời, gió mùa hè thổi qua làm cho y phục của Lâm Lĩnh lay động, mái tóc có chút rối, hắn lấy tay sửa lại một chút. Lâm Lĩnh nhìn thấy vẻ mặt của Trà Lí Hàn có chút ngẩn ngơ, liền cảm thấy khó hiểu.

“Ách… Vương tử làm sao vậy?” Hắn làm sao cũng không hề biết được, người nam tử trước mắt chính là vì một cái động tác vừa rồi của mình hấp dẫn đến ngẩn người, như thế lại càng đẹp hơn, làm cho bất kì người nam nhân hay nữ nhân đều động tâm.

“Ách, không có gì, chỉ là ngươi thật xinh đẹp, ha ha…”. Trà Lí Hàn cười nói, tiếng cười của hắn rất hào phóng.

“Được rồi, ngươi tên là gì?”. Trà Lí Hàn đi thẳng vào vấn đề hỏi Lâm Lĩnh.

“Ách…” Lâm Lĩnh dừng một chút, hắn nhớ kỹ Tiêu Nghệ Hàn đã nói qua với mình, trước mặt người ngoài, hắn gọi là Di Lâm, vì vậy, hắn mỉm cười hồi đáp: “Di Lâm.”

“Di Lâm, Di Lâm…”. Trà Lí Hàn lặp đi lặp lại như nhấm nuốt cái tên của Lâm Lĩnh, sau đó nói: “Tên rất hay, ha hả… ngươi là… Đang làm gì?”. Trà Lí Hàn tò mò, mới vừa rồi lúc Tiêu Nghệ Hàn giới thiệu văn võ bá quan thì không hề có người này, mà ngay cả lúc giới thiệu những người trong Hoàng thất cũng không có hắn, vậy người nam tử này rốt cuộc là ai?

“Ách… Di Lâm cũng không dám xác thực, Hoàng Thượng nói Di Lâm vốn là…” Vừa muốn nói ra thân phận Quý phi của bản thân, liền bị tiểu thái giám cắt đứt.

“Di chủ tử, Hoàng Thượng truyền lệnh ngài mau trở lại Dưỡng Tâm Điện.” Tiểu thái giám cung kính nói.

“Ách…được.” Lâm Lĩnh cười cười, sau đó quay đầu lại nhìn Trà Lí Hàn nói: “Đến buổi tối vương tử sẽ biết, Di Lâm hiện tại phải đi rồi.” Lâm Lĩnh cười cười, sau đó xoay người đi đến Điện Dưỡng Tâm.

“Thật sự?” Trà Lí Hàn nhẹ nhàng mà nói một câu, chính hắn cũng không thể hiểu rõ chính mình vì sao lại bị một người nam tử hấp dẫn, nhưng mà, hắn lại rất rõ ràng bản thân mình thích người nam tử này…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.