Nguyễn Túy Tuyết vóc dáng tiều tụy đem nhang cắm ở lư hương lớn, hai tay chắp lại, thấp giọng cầu khẩn, Hạ Hà đứng im lặng tại chỗ. Đợi Nguyễn Túy Tuyết cúng bái xong, chủ tớ hai người một trước một sau đi ra sân phía trước của chùa.
Bởi vì hôm nay khách hành hương đến dâng hương không ít, sân lớn người đến người đi, rất náo nhiệt. Nhưng hai bên tụ tập một ít người không có việc làm, ngồi rảnh rỗi, trêu ghẹo các cô nương trẻ, nói ra những lời khinh bạc, có khi còn vây quanh các cô nương xinh đẹp, thế nào cũng phải trêu chọc vài câu mới để cho người ta rời đi. Cái này gọi là “vây bắt”, con gái nhà lành thường tránh không kịp, nhưng chính là có một số cô nương cho rằng mình xinh đẹp xuất chúng, mới có thể làm cho những người nhàn rỗi coi trọng, cho nên liền thường xuyên lên chùa miếu dâng hương, cố ý đi chậm một chút, làm cho những người vô lại trêu chọc một phen, đến phô bày sắc đẹp xuất chúng của chính mình.
Nguyễn Túy Tuyết cùng Hạ Hà đi vào sân, một người là đại mỹ nhân xinh đẹp, một người khác là tiểu mỹ nhân thanh tú, một đám người nhàn rỗi hai bên sao có thể buông tha không để ý.
“Ai da! Hai vị mỹ nhân, hôm nay đến thắp hương à!” Một giọng nói hèn kém hô lớn.
“Ai! Không phải, là cầu bình an cho tình lang.” Một thanh âm thô lỗ khác chen vào.
“Ta nói các nàng nhất định là vì chúng ta mà đến! Có phải hay không hả? Hai vị tiểu mỹ nhân!” Tiếp theo một đám người thấp kém liền khoa trương nở nụ cười.
Nguyễn Túy Tuyết cùng Hạ Hà không thèm để ý tới bọn họ, cúi đầu đi, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi, không nghĩ tới những kẻ nhàn rỗi kia lại dám vây quanh chủ tớ hai người, làm cho các nàng muốn lui về phía sau cũng không thể. Hạ Hà che ở phía trước chủ tử, hai tay che chở Nguyễn Túy Tuyết, thấp giọng mắng: “Các người muốn làm cái gì? Mau tránh ra!”
“Ái chà, tiểu nương tử thật hung dữ! Chậc chậc chậc, nàng như vậy sẽ không tìm được chồng nha, nữ nhân vẫn là nên dịu dàng. Nào, tiểu nương tử, kêu một tiếng hảo ca ca cho ta nghe một chút đi!” Một nam tử trong đám có vẻ mặt hạ lưu hướng về phía Hạ Hà nói.
“Câm miệng! Các ngươi mau tránh ra, nếu không ta sẽ kêu lên!” Thật ra trong lòng Hạ Hà có chút sợ hãi, nhưng nàng phải bảo vệ tiểu thư, nàng không thể sợ!
“Được, được! Kêu vài tiếng cho ta nghe, nếu làm tốt khiến lòng ta thoải mái, ta còn mang ngươi về làm tiểu thiếp đấy! Ha ha ha!” Những người này quả là vô sỉ tới cực điểm.
“Các người mau tránh ra!” Hạ Hà đỏ bừng mặt, quát lên.
“Kêu đi, tiểu nương tử, sao lại không gọi thế? Xem nàng này, da thịt thật mềm mại, giống như kẹo ngọt vậy…..Đến đây! Hảo ca ca ta sờ chút.” Một nam nhân hạ lưu vươn tay muốn sờ Hạ Hà, Hạ Hà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng túm chặt thân mình.
“A── đau nha!”Nam nhân đó đột nhiên hét to một tiếng, cổ tay bị xiết chặt, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Người khác bị đánh bay ra sân, trong nháy mắt, trên sân mấy chục kẻ vô lại đều chật vật không chịu nổi.
“Cút hết cho ta! Ai dám đụng vào hai vị cô nương này, hãy chờ đắp chiếu ven đường đi!” Thanh âm trầm thấp phẫn nộ điên cuồng gào thét!
Đám người nhàn rỗi vừa thấy một bóng người cao lớn trước mắt, tự giác biết không phải là đối thủ, người người đều mang theo cái đuôi chạy mất, trong nháy mắt trên sân đã không còn bóng người.
Hạ Hà ngẩng đầu vừa thấy, ngạc nhiên vui mừng kêu to: “Hà đại ca, là huynh!”
Hà Quan Nguyệt nhìn nàng gật gật đầu, ý bảo các nàng trước tiên hãy rời đi nơi này rồi nói sau. Vì thế Nguyễn Túy Tuyết cùng Hạ Hà liền được Hà Quan Nguyệt hộ tống, ra đến rừng trúc nghỉ chân ở nhà hắn.
“Phu nhân, mời dùng.” Hà Quan Nguyệt đặt chén nước ở trước mặt Nguyễn Túy Tuyết.
Nguyễn Túy Tuyết ngồi ở ghế đá có chỗ tựa lưng, lúc này mới có cơ hội chậm rãi quan sát Hà Quan Nguyệt.
Ừm….Không sai, tướng mạo đoan chính, rất cao lớn tuấn tú. Hai tay thật lớn, chịu khó làm ăn. Không nói nhiều, là người thành thật. Dọc theo đường đinhìn bộ dáng hắn chu đáo, là một người cẩn thận.
“Tiểu thư, vị này chính là người mỗi ngày đều khiêng củi đến trong viện, Hà đại ca.” Hạ Hà chủ động giới thiệu Hà Quan Nguyệt.”
“Ừ……Không phải Trúc đại ca sao?” Nguyễn Túy Tuyết cười cười liếc mắt nhìn Hạ Hà một cái.
“A? việc này……..Hạ Hà đã giúp Trúc đại ca sửa lại tên. Trúc đại ca tưừ nhỏ lưu lạc, không nhớ họ tên của mình. Sau khi tiểu thư dạy Hạ Hà biết chữ, Hạ Hà liền giúp đại ca đổi họ tên.” Trên mặt Hạ Hà có chút hồng.
“À, Hạ Hà có tiến bộ. Nói xem, ngươi giúp vị anh hùng trước mắt này sửa tên là gì vậy?” Nguyễn Thúy Tuyết uống một ngụm nước ── Ừm, thanh lương nhập hầu.
“Hà Quan Nguyệt.” Hạ Hà trong trẻo kiên định nói ra ba chữ này, trong giọng nói có vô hạn kiêu ngạo, giống như giới thiệu ‘vĩ ngạn phu triệu’ của mình vậy.
“Hà Quan Nguyệt? ừ…..Tên rất hay.” Nguyễn Túy Tuyết có ý liếc nhìn Hà Quan Nguyệt một cái. Xem ra hắn rất thích Hạ Hà. Có điều là nha đầu kia rốt cuộc có hiểu hay không?
“Đa tạ phu nhân khích lệ.” Hà Quan Nguyệt đứng ở bên cạnh, chắp tay đa tạ.
“Công tử bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm phu nhân, Quan Nguyệt từ nhỏ lưu lạc, cũng không biết thật sự mình bao nhiều tuổi.”
“Hả, Hạ Hà cho ngươi cái tên mới, không cùng nhau cho ngươi một tuổi sao?” Nguyễn Túy Tuyết cười cười.
“Tiểu thư!” Hạ Hà hồng thấu mặt.
“Nói đùa thôi, Hạ Hà, xem ngươi kìa, thật khẩn trương. Ta xem công tử cũng sẽ không hơn ngươi quá mười tuổi, còn rất trẻ. Hà công tử, ngươi cũng ngồi đi, không cần phải đứng.” Nguyễn Túy Tuyết mỉm cười với Hà Quan Nguyệt.
“Dạ.” Hà Quan Nguyệt theo lời ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
“Hôm nay đa tạ Hà công tử giúp đỡ, nếu công tử không đúng lúc đi tới, ta cùng Hạ Hà sẽ rất khó thoát thân.”
“Phu nhân, gọi ta là Hà Quan Nguyệt được rồi, ta không phải người học văn, xưng ta công tử, thật sự không dám nhận.”
Nguyễn Túy Tuyết cười cười, gật gật đầu, nhìn thoáng cuốn sách trên bàn: “Ngươi đang đọc ‘Sơ học nhớ?’”
“Vâng, đây là Hạ Hà cho ta mượn. Lúc trước Hạ Hà còn dạy ta biết chữ. Nghe Hạ Hà nói phu nhân đối với chuyện chúng ta biết chữ tương đối tán thành, Quan Nguyệt lúc này thật cảm tạ phu nhân.”
Thì ra là có chuyện như vậy. Nguyễn Túy Tuyết quay đầu nhìn Hạ Hà liếc mắt một cái, thì ra sách đưa cho Hạ Hà đều được chuyển đến đây. Hạ Hà muốn dạy hắn học chữ, còn nghĩ kéo nàng vào cùng, nói là ý của nàng…….Nha đầu kia nói dối nha! Có thể thấy được nam nhân này cũng có chỗ trong lòng nàng.
Như vậy cũng tốt. Qua vài năm nữa, sẽ không thể lưu lại Hạ Hà. Nha hoàn muốn xuất giá, cũng không thể trói buộc các nàng cả đời.
“Không cần đa lễ, có tâm dốc lòng học chính là một chuyện tốt. Đúng rồi, ngoại trừ việc khiêng củi đến Di Thấm viện, ngươi còn có nghề khác hay không?”
“Hồi bẩm phu nhân, không có. Quan Nguyệt ngoại trừ khiêng củi đến trong viện, theo giúp Hạ Hà đi chợ mua đồ, ngày thường chính là xem sách, ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng đến làm hộ người ta một vài việc vặt.”
Nói như vậy là một người nghèo với hai bàn tay trắng. Ai, chẳng lẽ hắn thực không nghĩ tới tương lai cùng Hạ Hà sao? Nguyễn Túy Tuyết cảm thán.
Kỳ thật Hà Quan Nguyệt có nghĩ tới, nhưng hoàn cảnh làm cho hắn không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ. Mỗi khi đêm dài tĩnh lặng, Hà Quan Nguyệt nghĩ đến mình sống một thân một mình, xuất thân lại thấp hèn, thậm chí ngay cả tiêu chuẩn cuộc sống người bình thường đều không có, mà Hạ Hà……..Hạ Hà là một cô nương mỏng manh như giọt nước, chẳng lẽ muốn nàng đi theo hắn chịu khổ qua ngày sao? Lấy điều kiện Hạ Hà, nàng hẳn là phải nên có cuộc sống thoải mái mà không phải đi theo hắn lo cơm ăn áo mặc mỗi ngày.
Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn liền tạo áp lực cho mình, Hạ Hà sẽ không cần hắn, cũng chỉ muốn mỗi ngày được thấy nàng là đủ rồi, chờ một ngày kia Hạ Hà lấy chồng, hắn sẽ chân thành chúc phúc.
Hắn sẽ chúc phúc sao? Trời mới biết! Mỗi lần nhìn hắn bồi Hạ Hà ra ngoài, nhìn thấy có một số nam nhân cố ý thừa dịp người đông, muốn phi lễ với Hạ Hà, hắn liền nghiến răng nghiến lợi, xông qua biển người, thường dùng thân hình cường tráng của mình đẩy những người này tránh xa Hạ Hà, cho nên Hạ Hà mới có thể đi thoải mái ở chợ không bị ngăn trở. Nhưng điểm này nàng chưa từng chú ý tới.
“Vậy thì thế này đi, ta mướn ngươi đến Di Thấm viện, ngoại trừ giúp việc vặt, về sau Hạ Hà hoặc mama có cái gì cần đi ngươi liền đưa đi, ngày thường nghe lời Hạ Hà sai bảo. Mặt khác khi chủ tớ chúng ta đi dâng hương, ngươi đi theo bên người làm bảo tiêu. Một năm mười lượng bạc. Thế nào?”
Một người du thủ du thực (không có nghề nghiệp ổn định), một năm cùng lắm chỉ kiếm được mười lượng bạc, hắn chỉ cần giúp việc vặt thôi đã được vậy rồi, có thể thấy được đây là Nguyễn Túy Tuyết vì Hạ Hà mà thôi!
“Phu nhân, chuyện này Hà Quan Nguyệt cầu còn không được, nhưng không cần mười lượng bạc này. Chỉ cần trong viện có việc mà ta giúp được, Hà Quan Nguyệt nhất định làm.” Hà Quan Nguyệt đứng dậy, cung kính cúi đầu.
“Nói như vậy, là ngươi nguyện ý tiếp nhận giúp việc tại ngoại viện. Được, ngày mai ngươi đem củi đến, xem Hạ Hà có gì phân phó, liền đưa nàng đi làm, nếu không có, ngươi có thể làm chuyện của chính mình, lương bổng vẫn tính. Vậy là được rồi chứ.”
Hạ Hà ở bên tự dưng đỏ mặt. Đây là ý nói nàng về sau có người hầu sao?
Nguyễn Túy Tuyết hạ lệnh vốn đều là những chuyện thường ngày Quan Nguyệt vẫn làm, chỉ là hiện tại nàng cấp cho hắn một cái danh phận. Làm cho hắn có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Hạ Hà. Nhưng băn khoăn vì Hà Quan Nguyệt là nam tử, vẫn là không nên cho hắn đi lại ở trong viện, nên mới an bài cho hắn giúp việc bên ngoài viện.
Trong lòng Hà Quan Nguyệt tràn đầy vui mừng, cung kính cúi đầu nói: “Cám ơn phu nhân cất nhắc.”
“Có sao? Hôm nay còn phải cám ơn ngươi mà. Hiện giờ không còn sớm, chúng ta phải trở về thôi, Hạ Hà!” Nguyễn Túy Tuyết quay đầu hô một chút, nhìn Hạ Hà đang ngẩn người, hai gò má ửng hồng.
“Hả? Dạ, vâng… Hạ Hà ở đây ạ.” Nàng nhanh chóng kéo mình đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Nguyễn Túy Tuyết cười cười, “Sao hả? Đột nhiên có người hầu, liền ngẩn người à? Sau này ngươi phải phụ trách việc trong việc ngoài viện, không giúp ngươi tìm người, chẳng lẽ muốn mệt chết ngươi à? Nha đầu ngốc!”
Những năm gần đây không có người đến gần Di Thấm viện, giải quyết mọi chuyện gần như đều là Hạ Hà. Nàng không phải không phát hiện Hạ Hà vất vả, mà là không muốn để cho người ngoài tiến vào phá hư thế giới của họ. Hiện tại vừa vặn có cơ hội, Hà Quan Nguyệt xem ra rất đáng tin cậy, bề ngoài anh tuấn, đối với Hạ Hà cũng có tâm. Về phần sau này như thế nào, vậy chờ đi! Trước mắt nàng chỉ có thể làm như vậy.
“Tiểu thư ──” mặt Hạ Hà càng đỏ hơn, khốn quẫn đứng tại chỗ, không biết trả lời như thế nào.
“Quan Nguyệt đưa phu nhân cùng Hạ Hà hồi Di Thấm viện!” Nói xong, Hà Quan Nguyệt thuần thục đánh xe ngựa đến trước phòng nhỏ.
Nguyễn Túy Tuyết cười cười, Hà Quan Nguyệt này thật sự là tri kỉ nha, gặp Hà nha đầu không nói nên lời, lập tức giúp nàng giải vây…..Mặc dù luyến tiếc nha hoàn bên người nhiều năm, nhưng nữ nhân lớn lên luôn muốn lấy chồng. Chính nàng cũng là ở độ tuổi này của Hạ Hà gả đến kinh sư….Nghĩ đến hôn nhân của chính mình, Nguyễn Túy Tuyết buông mắt xuống, che lại những thất vọng.
Chờ Hạ Hà cũng lên xe ngựa, Hà Quan Nguyệt trầm ổn đánh xe ngựa, chạy tới hướng kinh sư.
Từ đó, Hà Quan Nguyệt liền biến thành người hầu của Hạ Hà ở bên ngoài Di Thấm viện, nàng đi đến chỗ nào, hắn liền theo đến đó. Tay nàng không phải xách gì hết, nàng đi ra chợ lại không có người chạm đến được thân thể của nàng, nàng bồi phu nhân đi dâng hương, cũng không bị đám người nhàm chán buông lời bất kính với nàng.
Nàng được bảo vệ thật tốt.
Tốt không còn gì hơn nữa.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã hai năm trôi qua, Hạ Hà cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều, là một đại cô nương xinh đẹp.
Nàng mười tám tuổi.
Đi ở trên đường, nam tử trẻ tuổi đi qua đều liếc nhìn nàng một cái, nhưng bên người nàng luôn luôn có một người cao lớn hộ hoa sứ giả trừng mắt đe dọa đám đăng đồ tử háo sắc, làm cho bọn họ biết khó mà lui.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Hạ Hà mặc y phục xanh nhạt xuyên qua đám người chật chội ở chợ, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng đụng tới thân thể nàng, phía sau có Hà Quan Nguyệt thân hình cao lớn che chở nàng. Nàng cảm thấy rất an toàn, rất tin cậy, mỗi lần ra chợ, trong lòng nàng đều mỉm cười ngọt ngào.
“Lỗ đại thúc, cho cháu mười cái cao linh quy.”
“Ai da! Là Hạ Hà a. Ngươi thật sự là càng ngày càng đẹp. Khi nào thì gả đi vậy?” Lỗ đại thúc vẫn không thay đổi thói quen trêu chọc từ lâu.
“Chờ con Lỗ đại thúc lớn lên nha! Cháu chờ làm con dâu nhà thúc mà.” Hạ Hà cười cười chỉ vào tiểu oa nhi trong lòng Lỗ đại thẩm đứng phía sau, lại không chú ý tới nam nhân phía sau đang cau mày.
“Ha ha ha! Hạ Hà, ngươi thật sự là càng ngày càng biết ăn nói. Lần khác ngươi muốn làm tân nương tử cũng đừng quên đưa thiếp mời Lỗ đại thúc nha! Đây là mười cái bánh, cẩn thận một chút, đang còn nóng.” Lỗ đại thúc gói cao linh quy đưa cho Hạ Hà, lại bị Hà Quan Nguyệt đón lấy.
“Cám ơn Lỗ đại thúc, Lỗ đại thẩm, cháu đi đây.” Hạ Hà cười híp mắt.
“Có Hà đại ca giúp ngươi, xem ngươi vui chưa kìa.” Lỗ đại thúc nhìn Hà Quan Nguyệt, Hà Quan Nguyệt hơi cúi đầu, xem như chào hỏi, tiếp theo hai người liền biến mất ở đám đông giữa chợ.
“Khá lắm, thế mới là nam tử hán, đúng là xứng đôi với Hạ Hà.” Lỗ đại thẩm nhẹ vỗ về đứa con trong lòng, nhìn Lỗ đại thúc nói.
“Đúng vậy, Hạ Hà là cô gái tốt, hẳn là được dạy dỗ tốt. Hắn quả là một đại nam nhân, đã bốn năm cứ như vậy đi theo bảo vệ con bé đi chợ.” Lỗ đại thúc nhìn về hướng hai người biến mất.
“Hả? Hà Quan Nguyệt không phải mới đến giúp việc ở Di Thấm viện hơn một năm sao? Sao ông lại nói bốn năm chứ?”
“Ủa! Bà không biết rồi, bốn năm trước kia, Hạ Hà nha đầu mỗi khi đi chợ, đều có hắn đi phía sau, chẳng qua hắn đều đi theo phía sau nó một khoảng cách. Tôi vốn tưởng rằng hắn là có ý đồ bất lương, mỗi lần đều theo dõi hắn, nhưng sau lại nhìn hắn giống như là bảo hộ Hạ Hà, như vậy nhoáng một cái đã qua bốn năm.”
“Thì ra là thế. Xem ra Hà Quan Nguyệt cũng là một hán tử si tình, cứ như vậy bảo hộ con bé đã nhiều năm.” Lỗ đại thẩm gật gật đầu.
“Ừ. Hơn nữa Hà Quan Nguyệt ngày càng thành thục trầm tĩnh cũng có phong độ của người trí thức. Thật hy vọng hai người bọn họ sẽ nên duyên!” Lỗ đại thúc lau mồ hôi trên trán.
“Đại thúc, mua ba cái bánh.” Một tiểu cô nương nói.
“Được được, lập tức có ngay!” Lỗ đại thúc phản ứng nhanh, lập tức vùi đầu vào sạp buôn bán nhỏ, chuyên tâm buôn bán.
Lại nói Hạ Hà cùng Hà Quan Nguyệt hai người ra khỏi chợ, liền trở về Xuân Dược đường, hôm nay bọn họ muốn thay Nguyễn Túy Tuyết bốc thuốc. Nguyễn Túy Tuyết những ngày gần đây đang nghiên cứu món ăn, nàng hôm nay muốn làm món chân giò hầm thuốc bắc, liền kêu Hạ Hà đến dược đường bốc thuốc . Không nghĩ tới đi vào, Lý Đại Hộ lại ở bên trong cùng chưởng quầy nói chuyện phiếm.
Lý Đại Hộ này năm kia cưới hai người tiểu thiếp, đã có một đoạn thời gian không tới dược đường nói chuyện phiếm. Hạ Hà mỗi lần trở lại dược đường đều thấy sợ hắn, luôn cảm thấy trên người hắn có lưu mùi khó chịu.
Không kịp quay ra khỏi cửa, Hạ Hà đành phải kiên trì đưa cho chưởng quầy danh sách thuốc mà Nguyễn Túy Tuyết cần, rồi đứng chờ chưởng quầy bốc thuốc.
“Đây không phải Hạ Hà sao? Bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật là đại cô nương duyên dáng yêu kiều nha.”
Lý Đại Hộ dùng ánh mắt đáng khinh của hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Hà thanh tú đoan mĩ.
Hạ Hà cảm thấy thật buồn nôn, cảm giác sắp ói ra. Lý Đại Hộ trước mắt so với trước kia càng làm người ta thêm chán ghét, nàng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng thật dâm loạn, bất kính……Nam nhân hạ lưu!
Đột nhiên, Hà Quan Nguyệt chuyển tới bên trái Hạ Hà, đúng lúc che khuất tầm mắt Lý Đại Hộ, nhưng Lý Đại Hộ lại da mặt dày vòng qua người Hà Quan Nguyệt nhanh tới bên người Hạ hà, mắt thấy một cái tay lợn sẽ vươn tới ──
“Lý Đại Hộ, xin tự trọng!” Hà Quan Nguyệt vung tay một cái, khiến Lý Đại Hộ kêu oai oái.
“Ai! Đau! Đau! Mau thả ta ra!” Hà Quan Nguyệt dùng sức bóp mạnh cổ tay Lý Đại Hộ nghe răng rắc, khuôn mặt hạ lưu nháy mắt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, kêu lớn tiếng hơn. “Cứu mạng! Giết người này…”
Chưởng quầy thấy thế, nhanh chóng đưa cho Hạ Hà thuốc đã bốc xong, thúc giục hai người họ đi mau. Hà Quan Nguyệt lúc này mới thả cổ tay Lý Đại Hộ béo ụt ịt, phía sau còn truyền đến tiếng kêu của Lý Đại Hộ.
“Hà đại ca, không đáng để bẻ gãy tay hắn a! Chọc hắn, đối với chúng ta không tốt.” Hạ Hà có điểm lo lắng, nàng biết Lý Đại Hộ lòng dạ hẹp hòi, khó bảo đảm hắn sẽ không trả thù.
“Nàng lo lắng?” Hà Quan Nguyệt vẫn đang đi phía sau bên phải nàng.
“Không phải, muội là sợ hắn gây bất lợi với Hà đại ca. Dù sao hắn có tiền lại có thế, lòng dạ hẹp hòi, chú ý một chút vẫn tốt hơn.” Hạ Hà nhẹ quay đầu cùng Hà Quan Nguyệt nói chuyện.
“Không có gì đáng ngại.” Hắn chỉ thản nhiên trả lời.
“Hà đại ca….” Hạ Hà không thể không thuyết phục hắn. Hắn vẫn luôn che chở nàng, giống lần trước có mấy tên côn đồ trêu ghẹo nàng vài câu, không lâu sau đó một đám người mặt mũi bầm dập chạy tới xin lỗi nàng. Trên đường nếu có người dám đối với nàng có ánh mắt đáng khinh, ánh mắt của hắn liền giống như muốn giết người, hòng dọa người, trừng mắt với người qua đường có hành vi bất kính với nàng…..Nhờ có hắn bảo hộ, vài năm nay nàng thực sự quá bình an, không ai dám đến quấy rầy nàng.
Nhưng hôm nay người hắn chọc tới Lý Đại Hộ, không giống dân chúng bình thường qua đường. Lý Đại Hộ thế lực lớn, nếu hắn thật muốn trả thù, sợ Hà đại ca sẽ có nguy hiểm a! Nàng hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì…..
Chạng vạng hôm đó, đê giữ sông Định Lãng đèn đuốc sáng trưng, Hạ Hà xin chủ tử cho nghỉ sớm, cùng Hà Quan Nguyệt làm bạn đi dạo ở chợ.
Hạ Hà vừa vào chợ đêm, nhìn thấy hàng nghìn người đông nghịt, nói khẽ với Hà Quan Nguyệt: “Hà đại ca, người thật nhiều nha, huynh nhớ đi sát muội, cẩn thận kẻo bị lạc.”
Hà Quan Nguyệt vừa nghe, mắt đều là ý cười. Chỉ có nàng mới đi lạc thôi! Hắn cao lớn như vậy, bất luận đi đến chỗ nào, ngẩng đầu liền nhìn thấy, không trốn chỗ nào được. Nhưng thật ra tiểu Hạ Hà dáng người nhỏ, lập tức sẽ không biết khi nào bị đám người đụng đến, nàng mới cần bảo hộ nha…. Nghĩ như vậy, hắn không tự giác vươn dài cánh tay che chở nàng.
Hạ Hà đến đây lập tức muốn chơi trò bắt cá vàng, lập tức muốn ăn bánh nướng ngàn tầng, bánh đường, ăn chơi thật vui vẻ. Bất luận Hạ Hà muốn ăn cái gì, Hà đại ca của nàng đều ngoan ngoãn mua cho nàng, sau đó ở bên cạnh tiếp thu những thứ nàng ăn không vô.
“Ôi! Hà đại ca, bánh nướng ngàn tầng này muội ăn không nổi nữa, huynh ăn giúp muội nha. Bánh nướng bên trong có hành, bên ngoài giòn thơm rất vừa miệng, huynh ăn đi.” Hạ Hà đem bánh nướng mà mình đã ăn mất một nửa đưa đến phía trước Hà Quan Nguyệt, hắn chần chờ một chút, nhìn Hạ Hà đang mở mắt to ngập nước nhìn chăm chú, hắn rốt cục tiếp nhận.
“Hà đại ca, ăn đi, ăn ngon lắm.” Hạ Hà thúc giục.
Hắn ngoan ngoãn cắn một miếng, theo chỗ Hạ Hà ăn thừa cắn xuống, Hạ Hà thấy, trên mặt thản nhiên có chút đỏ ửng. Nàng lập tức quay đầu đi. “A! Hà đại ca, phía trước có thật nhiều người nha, chúng ta đi xem!”
Hà Quan Nguyệt liền che chở nàng đến đằng trước nơi đám đông đang tập trung, miệng còn ăn bánh nướng, chỉ chốc lát đã ăn sạch bánh nướng, còn lưu luyến không rời liếm liếm ngón tay.
“Hà đại ca, là đoán câu đối!”
“Đến đến đến nào! Các vị hương thân phụ lão, huynh đệ tỷ muội, hôm nay thạch mỗ mới tới quý bảo, có một lễ gặp mặt, chỉ cần ở đây đối được câu đối trên quán, là có thể chọn lựa một món đồ trong quán mang về ── đến đây! Đến đến đến!” Sạp tiểu thương lớn tiếng hét to.
Đã có rất nhiều người ở trước quán xem câu đối, hai người cũng đi theo người khác đến xem. Trên quán treo đầy những vế đối dài ngắn không đồng nhất, Hạ Hà nhìn Hà Quan Nguyệt khẽ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Hà đại ca, huynh muốn chọn một câu thử hay không ?”
“Không, nàng đối đi!” Hà Quan Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đẩy một gã nam tử không dấu vết cách xa bên người Hạ Hà. Nam tử kia bỏ qua hành động muốn dê cụ Hạ Hà, vẻ mặt hạ lưu giống trư bát giới.
“Vậy…..Muội chọn nha. Muội chọn cái này.” Bàn tay nhỏ bé của Hạ Hà chỉ một câu đối.
Tiểu thương lập tức dùng sào trúc đem câu đối được chọn xuống dưới. “Cô nương, vế trên này là: ‘Hồng hoa sen, bạch hoa sen, hà hoa sen hảo?’ Vế dưới cô sẽ đối thế nào?”
Hạ Hà lập tức cười nói: “Hắc thậm tử, xích thậm tủ, thậm thậm tử ngọt?”
“Cô nương đối rất chuẩn!” Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hạ Hà chọn một cây quạt, đáy mắt lộ vẻ ý cười.
“Hà đại ca, huynh cũng chọn một câu đúng không! Đối mau đi!” Hạ Hà giựt giây Hà Quan Nguyệt, Hà Quan Nguyệt không lay chuyển được nàng, liền tùy ý nhìn một chút, chỉ một câu đối phía dưới, tiểu thương lập tức dùng sào trúc lấy xuống dưới.
“Công tử, vế trên là: ‘Trúc bản vô tâm, ngoại sinh rất nhiều chi tiết.’ Vế dưới công tử sẽ đối thế nàp?”
Hà Quan Nguyệt trầm giọng trả lời: “Ngẫu tuy có khiểu, bên trong tiểu nhiễm ô trần.”
“Đối hay! Thật sự là trai tài gái sắc, một đôi giai ngẫu a!” Bản thân tiểu thương cảm thấy Hà Quan Nguyệt này đối rất khá, nghĩ đến hắn cùng với Hạ Hà là một đôi, liền cao giọng thét to lên, mọi người vây quanh xem cũng ồn ào.
“Đúng vậy, thật sự là một đôi bích nhân, nam nữ tài sắc song toàn a!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Mọi người thét to làm cho hai người đỏ mặt, Hạ Hà cúi đầu lén nhìn hắn, vẻ mặt đỏ như rặng mây khẽ cười một chút, Hà Quan Nguyệt thì là ngẩng đầu mất tự nhiên ho nhẹ, ngay cả cổ cũng đều đỏ.
“Cô nương, tôi xem cô lại chọn cái gì đây, vị đại ca này nói sẽ để cô lựa chọn.” Tiểu thương lại cao giọng thét to.
Hà Quan Nguyệt gật gật đầu với Hạ Hà. Hạ Hà cười thật ngọt ngào, nhìn xung quanh quán, nhẹ giọng nói:
“Vậy….Ta muốn đèn lồng nhỏ.”
“Được, cô nương, đèn lồng nhỏ của cô.” Tiểu thương cầm đèn lồng đưa Hạ Hà.
Hà Quan Nguyệt che chở Hạ Hà ra khỏi chợ đêm, phía sau vẫn còn truyền đến thanh âm thét to của tiểu thương. Đến bên ngoài chợ, Hà Quan Nguyệt phủi sạch ghế gỗ dưới tàng cây làm chỗ cho Hạ Hà nghỉ tạm, còn mình đứng bên cạnh.
“Hà đại ca, huynh vừa rồi đối câu rất khá!” Hạ Hà thích thú bắt tay vào nghịch cây quạt cùng đèn lồng nhỏ.
“Đó là nàng dạy hiệu quả.” Hà Quan Nguyệt trả lời ngắn gọn.
“Mới không phải đâu, đây là đại ca tự mình học, khi muội bận việc, huynh không phải cũng tự mình đọc sách đó sao? Cho nên đây chính là công lao của đại ca.” Hạ Hà mở cây quạt ra quạt.
Ban đêm, ánh sáng không đủ nhìn thấy người, khuôn mặt tú lệ của Hạ Hà động lòng người, ánh mắt nước hồ thu lưu chuyển, khiến cho Hà Quan Nguyệt sa vào trong, không thể tự kiềm chế.
Hắn thường nhìn trộm nàng, ngắm đến choáng váng, hiện giờ cũng vậy, hắn lại bình tĩnh ngắm nàng… Hạ Hà tươi tắn, giống như tượng sứ điêu khắc, khí chất tuyệt vời, phẩm hạnh tinh khiết.
Hạ Hà cúi đầu, hai gò má đỏ ửng, Hà đại ca… hắn lại… lại nhìn nàng như vậy, không hiểu được từ khi nào đã bắt đầu như vậy, mỗi lần xoay người lại sẽ phát hiện Hà đại ca đang thất thần nhìn nàng. Lúc mới phát hiện còn chưa cảm thấy sao cả, nhưng sau này… sau này nàng lại phát hiện nàng cũng thật thích hắn nhìn mình như vậy, ánh mắt của hắn giống như đang quyến rũ tim người, khiến cho nàng mỗi lần như vậy tim lại đập nhanh hơn, ngượng ngùng không thôi.
“Ừm… Hà đại ca, muội phải về, ngày mai còn phải nấu cơm sớm cho tiểu thư nữa.” Hạ Hà khẽ cắn môi anh đào, nói.
Lời của nàng kéo hắn về hiện thực: “A, cũng đã khuya rồi, để ta đưa nàng về.”
Đáng chết, sao mỗi lần nhìn thấy bóng dáng dịu dàng của nàng, hắn liền quên nói chuyện? Hạ Hà nhất định cảm thấy hắn kỳ quái… thật là… hắn càng ngày càng không thể khống chế bản thân mình.
Trong lòng Hà Quan Nguyệt thầm tự mắng mình, đưa Hạ Hà về đến tận Di Thẩm Viện.