Giang Hồ Xảo Khách

Chương 19: Nụ tình hé nở



Mạc Nhược giải huyệt cho Cang Tùng Vĩ rồi nói :

– Chúng ta đã rơi vào Ảo Ảnh ma trận của nha đầu Tô Mặc Linh rồi.

Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược nói tiếp :

– Chắc chắn ả nha đầu đó chẳng để yên cho ta và Tùng Vĩ đâu.

Tùng Vĩ nói :

– Tại hạ lo chuyện của Cốc tiền bối trước, rồi chuyện gì xảy ra cũng được.

Tùng Vĩ bước đến trước ngôi mộ của Lưu Chi Lan quỳ xuống hành đại lễ rồi nói :

– Lưu bá mẫu! Vãn bối Cang Tùng Vĩ, theo di ngôn của Cốc tiền bối đem thi thể người về hội tụ với bá mẫu. Lúc sinh thời, hai người luôn gặp những hoàn cảnh éo le, oan nghiệt, khi lâm chung mới được gần bên nhau. Âu đây cũng là số phận và tình duyên của nhị vị tiền bối. Vãn bối mong Lưu nương nương cho phép được an táng Cốc Thừa Tự bá bá bên cạnh người.

Tùng Vĩ khấn xong, hành đại lễ, rồi bắt đầu đào huyệt ngay bên ngôi mộ đá của Lưu Chi Lan. Mặc Linh chắp tay sau lưng nhìn Tùng Vĩ đào huyệt cho lão Cốc.

Đào xong hố huyệt cho lão Cốc, đặt áo quan xuống lấp lại thì trời cũng đã sụp tối. Tùng Vĩ mệt nhoài, ngả lưng xuống đất nằm nghỉ, mặt ngẩng lên nhìn trời.

Mạc Nhược đến bên Tùng Vĩ, từ tốn nói :

– Tùng Vĩ! Ngươi đã an táng cho lão Cốc rồi, phải không?

Tùng Vĩ nhìn Mặc Linh, vung tay chỏi người nhỏm lên :

– Xong thì xong rồi, nhưng còn phải đốt giấy vàng mã để lão Cốc sớm gặp lại phu nhân của người.

– Để cho ta đốt.

– Thế thì tốt quá.

Y cười khảy rồi lấy một nắm giấy vàng mã trao qua tay Mạc Nhược. Vừa trao xấp giấy vàng mã cho Mạc Nhược, Tùng Vĩ vừa nói :

– Hẳn lão Cốc rất mãn nguyện khi được chính nương nương đốt giấy vàng mã tiễn đưa người.

Mạc Nhược lườm Tùng Vĩ.

– Ta chỉ muốn làm cho xong chuyện thôi. Đưa đá lửa đây cho ta.

Tùng Vĩ tròn mắt lục lọi trong người rồi lắc đầu.

– Chết rồi! Tùng Vĩ không đem theo đá lửa.

– Thế thì làm sao mà đốt?

– Không đốt thì nương nương cứ xé. Cái gì người sống không dùng được thì người chết dùng mà.

– Ngươi muốn vậy thì bổn nương sẽ xé xấp giấy vàng mã này.

Mạc Nhược đứng trước nấm mộ của lão Cốc xé vụn giấy vàng mã rải xuống đất. Sau khi xé xong xấp giấy vàng mã, Mạc Nhược mới bước đến bên Tùng Vĩ.

– Tùng Vĩ! Bổn nương đã làm xong rồi. Đến lượt Tùng Vĩ nói cho ta biết bí mật của Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Nương nương muốn biết ngay bây giờ à?

– Ta muốn biết ngay bây giờ.

– Tại sao nương nương không đợi đến khi chúng ta thoát khỏi Ảo Ảnh ma trận này chứ. Cần gấp như thế có được gì.

– Bổn nương muốn thẩm chứng xem ngươi nói thật, hay muốn bỡn cợt hoặc dẫn dụ bổn nương vào Ảo Ảnh ma trận này.

– Nếu Tùng Vĩ bỡn cợt hay dẫn dụ Ngọc Diện Tu La vào Ảo Ảnh ma trận thì nương nương sẽ hành xử Tùng Vĩ như thế nào?

Mạc Nhược chìa tay đến trước mặt Tùng Vĩ. Con Kim trùng vàng ngệt dài và mỏng manh như một sợi chỉ lấp lánh trong tay Mạc Nhược.

Mạc Nhược nói :

– Tùng Vĩ sẽ chết một cách đau khổ bởi con Kim trùng này. Khi Kim trùng đã xâm nhập nội thể rồi thì cho dù Hoa Đà, Biển Thước có tái sinh cũng không cứu được Cang Tùng Vĩ.

– Nương nương ác với Tùng Vĩ như vậy à?

– Nếu như Tùng Vĩ không bỡn cợt ta và dẫn dụ Mạc Nhược vào trong Ảo Ảnh ma trận này.

– Được rồi. Tùng Vĩ sẽ nói bí mật của Ngọc Chỉ thần châu, nhưng không biết nương nương có tin lời Tùng Vĩ không?

– Tùng Vĩ công tử cứ nói, tất nhiên bổn nương sẽ xét đoán dó là thật hay là giả.

Tùng Vĩ mỉm cười nhìn lên trời :

– Âu đây cũng là số mệnh của Tùng Vĩ. Nếu nương nương tin thì Cang Tùng Vĩ còn sống, bằng như ngược lại thì chết.

Tùng Vĩ nhìn lại Mạc Nhược, chậm rãi thuật lại chuyện mình đã mài Ngọc Chỉ thần châu để không còn ai thấy được hình trang giai nhân tuyệt sắc được khắc trong Ngọc Chỉ thần châu.

Mạc Nhược cau mày.

Tùng Vĩ kể xong buông tiếng thở dài.

– Bí mật Ngọc Chỉ thần châu là như vậy đó, nương nương có tin không?

– Bổn nương tin.

Vừa nói, Mạc Nhược vừa nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ. Suy nghĩ một lúc, Mạc Nhược nói :

– Ngọc Chỉ thần châu không có tâm pháp Tu La thần chưởng của Trương Kiệt minh chủ à?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Chẳng có tâm pháp gì cả, ngoại trừ hình ảnh của trang giai nhân tuyệt sắc.

Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược hỏi :

– Thế tại sao công tử mài Ngọc Chỉ thần châu chứ?

Nhìn Mạc Nhược, Tùng Vĩ thản nhiên đáp :

– Tại vì Tùng Vĩ yêu người trong ngọc.

Đôi chân mày vòng nguyệt của Ngọc Diện Tu La nhíu lại. Mạc Nhược đanh giọng nói :

– Yêu người trong ngọc? Yêu một hình nhân trong ngọc, một con người không thật, thế công tử có bị điên không vậy?

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không điên. Nếu điên mà được người mình sùng bái yêu lại cũng đáng điên lắm chứ.

– Mạc Nhược chẳng hiểu Tùng Vĩ công tử nữa.

– Tại nương nương đâu phải là Tùng Vĩ mà hiểu được Tùng Vĩ chứ. Nếu nương nương là Tùng Vĩ sẽ hiểu ngay vì sao Tùng Vĩ làm như vậy.

Y nhắm mắt lại hình dung đến bức họa khắc trong Ngọc Chỉ thần châu, ôn nhu nói :

– Phàm nữ nhân cuốn hút nam nhân bởi nhan sắc của mình.

Mở mắt ra nhìn Mạc Nhược, Tùng Vĩ từ tốn nói tiếp :

– Ngày xưa, đã có bao trang giai nhân là khuynh thành, mất nước, các bậc Thiên tử bởi nhan sắc của mình, ví như Đắc Kỷ, Tây Thi, Dương Quý Phi… thì tại hạ cũng mất thần mất thức khi nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời của trang giai nhân trong Ngọc Chỉ thần châu. Có lẽ trên thế gian này, nàng là người đẹp nhất, đẹp hơn tất cả những trang giai nhân mà Tùng Vĩ vừa nói nữa. Nên Tùng Vĩ muốn nàng thuộc về riêng mình.

Mạc Nhược chau mày, đôi lưỡng quyền của Mạc Nhược đỏ bừng :

– Dù có yêu thì công tử cũng phải nhận thức nàng ta chỉ là một bức họa vô tâm, vô hồn được khắc trên ngọc mà thôi.

Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng :

– Không ngờ vì bí mật điên khùng của công tử mà Ngọc Diện Tu La phải rơi vào Ảo Ảnh ma trận của nha đầu kia.

Tùng Vĩ nhìn Mạc Nhược, lòng dạ rối bời khi nhận ra ánh mắt lộ ra sát nhãn của Mạc Nhược.

Bất giác, Tùng Vĩ thối lại một bộ rồi nói :

– Tùng Vĩ và nương nương có thể theo đường cũ rời khỏi đây mà.

– Rời khỏi Ảo Ảnh ma trận này được ư? Ngươi đừng có vọng tưởng. Chung quanh chúng ta là một vòng tường vô hình giam chúng ta lại, chẳng có lối thoát đâu, ngoại trừ…

– Ngoại trừ gì?

– Nha đầu kia mở trận.

– Nương nương chỉ hoa mắt bởi lời nói của Tô Mặc Linh, để đi trước xem trận pháp này thế nào.

Nói xong, Tùng Vĩ bật đứng lên toan trở lại đường cũ. Nhưng Mạc Nhược kịp nắm tay Tùng Vĩ kéo lại.

– Không được. Bổn nương và công tử như đang ở trong đầm lầy vậy, càng vùng vẫy chừng nào càng sớm bị lún sâu xuống.

– Đằng nào thì Tùng Vĩ cũng chết, không chết trong Ảo Ảnh ma trận cũng chết bởi kim trùng của nương nương, nên chi bằng cứ để cho Tùng Vĩ liều mạng một phen.

Mạc Nhược gằn giọng nói :

– Bổn nương không để cho ngươi đi đâu.

Lời vừa dứt trên miệng Chu Mạc Nhược thì Mặc Linh như từ trong cõi hư vô bước ra.

Nàng nhìn Chu Mạc Nhược :

– Ngọc Diện Tu La nương nương, sao không để cho y phá trận xem có được không?

Mạc Nhược nhìn lại Mặc Linh :

– Ngươi lại đến đó à?

– Mặc Linh nói quay lại thì sẽ quay lại mà. Mặc Linh đâu phải là người xảo ngôn gian trá.

– Quay lại để giao thủ với ta?

– Không sai.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược khe khắt nói :

– Đã vậy ngươi còn chờ gì nữa mà chưa xuất thủ? Nếu như lần này nha đầu thua, có chịu khai thông trận pháp Ảo Ảnh này không?

– Mặc Linh sẽ khai thông Ảo Ảnh trận pháp, còn thỉnh cầu Ngọc Diện Tu La nương nương vào hẳn Mộc lâu để chiêu đãi yến tiệc nữa.

– Nhất ngôn như phá thạch.

Mặc Linh gật đầu.

Nàng từ tốn hỏi lại Chu Mạc Nhược :

– Nếu Ngọc Diện Tu La nương nương là người thua thì sao?

– Ngọc Chỉ thần châu sẽ thuộc về nha đầu, và ngươi muốn hình xử ta như thế nào cũng được.

Mặc Linh gật đầu :

– Được.

Lời dứt thì chưởng ảnh của nàng cũng bổ tới Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Buông hổ khẩu Tùng Vĩ, chân diện Chu Mạc Nhược đanh lại. Vẻ căng thẳng hiện rõ trên mặt nàng.

Mặc Linh vỗ chưởng tới, mà Mạc Nhược vẫn căng mặt như nghe ngóng gì đó. Bất ngờ, Mạc Nhược nhìn thẳng vào Mặc Linh nhưng chưởng ảnh đã tới rồi. Khi chưởng ảnh của Mặc Linh còn cách Mạc Nhược độ một cánh tay mới có khí chưởng phát ra.

Sự biến hóa của Mặc Linh khiên Mạc Nhược hoàn toàn bất ngờ và lúng túng, không kịp dựng chưởng đón đỡ thẳng, mà chỉ kịp nghiêng người qua bên tránh né. Mặc dù phản xạ Mạc Nhược cực nhanh, nhưng bờ vai cũng hứng trọn chưởng ảnh của đối phương.

Bình…

Mạc Nhược chới với, chân diện nhăn lại, miệng thốt lên :

– Ôi!

Mặc dù hứng trọn một chưởng của Mặc Linh vào vai, nhưng Mạc Nhược vẫn kịp vùng dậy, mảnh lụa cắt ra một đường thẳng tắp công thẳng đến Mặc Linh. Bỗng Mặc Linh vụt biến mất, còn mảnh lụa thì nện vào một bức tường vô hình bật ngược trở lại.

Ầm…

Mảnh lụa vuột khỏi tay còn thân pháp Mạc Nhược thì thối liền bốn bộ.

Mạc Nhược gượng ghì cước bộ trụ lại, nhưng như thể chới với sắp rơi xuống vực sâu. Mạc Nhược thét lên :

– Tùng Vĩ…

Tùng Vĩ biết ngay Mạc Nhược đã rơi vào trận ma pháp của Mặc Linh liền lao đến toan chộp lấy tay nàng kéo lại. Nhưng tất cả đã quá muộn. Mạc Nhược như thể tan biến vào cõi hư vô giống như Dĩ Tuyết Ngọc và Âu Đình Luân.

Hiện tượng đó khiến Tùng Vĩ cứ ngây người ra nhìn chằm chằm vào khoảng trống phía trước.

Mặc Linh lên tiếng, Tùng Vĩ mới giật mình quay lại.

– Tô Mặc Linh cô nương…

Mặc Linh nhìn sững chàng.

Tùng Vĩ gượng cười nói :

– Mặc Linh cô nương hẳn không muốn hại Cang Tùng Vĩ?

Mặc Linh nhạt nhẽo đáp lời Tùng Vĩ :

– Bất cứ ai bước vào Vong Hồn cốc cũng phải biến thành ma cả.

– Tại sao lại có cái lệ khắt khe như vậy? Tại hạ đến đây, tuyệt không có ý hại ai cả, mà chỉ muốn an táng Cốc tiền bối bên cạnh Lưu Lan Chi bá mẫu thôi.

Mặc Linh buông tiếng thở dài rồi gằn giọng nói :

– Công tử còn đáng chết gấp trăm ngàn lần những người kia. Công tử dám đem xác lão quỷ Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự về chôn trong Vong Hồn cốc.

Nàng gằn giọng nói :

– Công tử đã chôn lão Cốc rồi thì tự tay đào lên. Bằng không, Tô Mặc Linh sẽ chôn ngươi đó.

Tùng Vĩ nhăn mặt :

– Cốc tiền bối nằm ở đây đâu có tốn bao nhiêu đất của Vong Hồn cốc đâu, mà sao cô nương ích kỷ quá vậy?

Nàng nhạt nhẽo đáp lời Tùng Vĩ :

– Không phải là ích kỷ, mà là lệ của Vong Hồn cốc.

– Lệ gì mà khắt khe như vậy chứ?

Mặc Linh gằn giọng nói :

– Lệ là lệ, không thể thay đổi được. Nếu công tử muốn lão Cốc Thừa Tự được chôn bên cạnh Lưu Lan Chi thì phải đến gặp Mặc Tử tiên sinh.

Tùng Vĩ hớn hở ôm quyền nói :

– Tô cô nương có thể dẫn Tùng Vĩ đi diện kiến Mặc Tử tiên sinh chứ?

Mặc Linh khẽ lắc đầu :

– Không. Công tử hãy tự đi tìm. Nếu như không tìm được Mặc Tử tiên sinh thì công tử sẽ chết đói và chết khát trong Ảo Ảnh ma trận này.

Mặc Linh nghiêm mặt nói :

– Không hóa giải được Ảo Ảnh ma trận thì công tử sẽ ăn cả xác chết đấy. Tùng Vĩ công tử ráng mà giữ mạng mình.

Nàng nói dứt câu, quay bước đi thẳng đến trước.

Tùng Vĩ hốt hoảng gọi lại :

– Tô cô nương.

Mặc Linh không quay lại, nhưng thể pháp của nàng nhanh chóng biến vào cõi hư vô.

Còn lại một mình, Tùng Vĩ giậm chân :

– Rắc rối cho Cang Tùng Vĩ này quá. Ta biết cái gì về trận pháp mà giải với không giải chứ. Các người chỉ làm khó ta mà thôi.

Tùng Vĩ thẫn thờ nhìn quanh, lẩm bẩm :

– Ảo Ảnh ma trận… Ảo Ảnh ma trận…

Lẩm nhẩm một hồi. Tùng Vĩ bực bội nói :

– Ảo Ảnh ma trận cái con khỉ!

Ngồi bên nấm mồ của Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ than vãn :

– Lão Cốc ơi! Lão có linh thiêng thì phù hộ cho Cang Tùng Vĩ, chứ Cang Tùng Vĩ đâu có biết gì về Ảo Ảnh ma trận mà hóa giải nó chứ. Cũng tại lão Cốc muốn yên vị bên nương tử mà làm hại đến Tùng Vĩ rồi. Ta biết làm sao bây giờ?

Giọng nói của Mặc Linh nhỏ nhẹ như từ chốn hư vô rót vào thính nhĩ Tùng Vĩ.

– Cang công tử là người thông minh nhất trên thế gian này. Có thể xỏ mũi cả những bậc trưởng tôn võ lâm, tất có thể hóa giải được Ảo Ảnh ma trận kia mà. Hãy ráng suy nghĩ đi, kẻo biến thành một cái xác khô trong tuyệt địa ma trận đồ, hoặc sẽ mãi mãi trở thành bóng ma hư vô như những người kia.

Tùng Vĩ đứng bật lên nhìn quanh.

– Mặc Linh! Tùng Vĩ ta đâu có biết gì về trận pháp chứ. Không biết thì làm sao mà giải được?

– Chỉ có cách đó công tử mới có thể gặp được Mặc Tử tiên sinh. Nếu công tử là người thông minh tất sẽ giải được. Mặc Linh không muốn Tùng Vĩ chết uổng mạng trong Ảo Ảnh ma trận đâu.

Giọng nói của Mặc Linh chợt đổi thành nghiêm khắc :

– Kẻ thông minh không bao giờ chấp nhận với thực tại của mình.

– Nàng hãy giúp cho Tùng Vĩ đi.

– Không ai giúp được Tùng Vĩ, ngoại trừ sự thông minh và tài phán đoán của Tùng Vĩ. Công tử để lại cho Mặc Linh một ấn tượng không tốt, nay phải xóa ấn tượng đó trong tâm tưởng Mặc Linh chứ. Chúc công tử sớm hóa giải được Ảo Ảnh ma trận.

Giọng nói của Mặc Linh im bặt, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm không gian. Tùng Vĩ dáo dác nhìn quanh.

– Mặc Linh! Mặc Linh! Cô nương còn đó không?

Chẳng có ai đáp lời Tùng Vĩ.

Ngồi thừ xuống bên nấm mộ của Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ cáu gắt nói :

– Tùng Vĩ! Ngươi phải làm gì bây giờ?

Vò đầu bứt tai. Tùng Vĩ lẩm bẩm :

– Sự thông minh của Tùng Vĩ ơi! Ngươi mau xuất hiện để giúp ta đi.

Miệng thì nói, nhưng Tùng Vĩ cứ ngồi thừ ra chẳng biết phải làm gì.

Y lẩm bẩm nói :

– Ảo Ảnh ma trận! Ảo Ảnh ma trận. Tất cả chỉ là ảo ảnh chứ không có thật. Nếu muốn không thấy ảo ảnh thì phải nhắm mắt lại. Nhưng nhắm mắt lại thì có thấy gì đâu.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Mở mắt thao láo, thậm chí võ công như Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược và Âu Đình Luân còn bị khống chế bở Ảo Ảnh ma trận. Mình nhắm mắt thì lại chẳng thấy gì, võ công lại non nớt như chim non còn trong tổ thì làm sao mà hóa giải được trận pháp này?

Nói như thế, nhưng Tùng Vĩ vẫn nhắm mắt. Y nhủ thầm: “Mình cố đừng nghĩ đến những gì xung quanh mình coi. Đừng nghĩ đến những gì xung quanh mình”.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tùng Vĩ vẫn không sao tập trung được tình cảm của mình ra khỏi đầu. Y lắc đầu.

Tùng Vĩ chợt đứng lên, y lẩm nhẩm nói :

– Thế nào cũng có một cánh cửa. Phải có cửa. Mình đã vào Ảo Ảnh ma trận tất phải có cửa để quay trở ra.

Tùng Vĩ nhặt lấy một nhúm đá, quẳng về phía trước.

Viên đá của Tùng Vĩ quảng đi rơi tõm vào cõi vô thanh vô sắc. Chọi lần lượt từng viên đá cho đến khi có một viên đá tạo ra một âm thanh, Tùng Vĩ chạy ngay về phía đó.

Vừa toan chạy tiếp, nhưng Tùng Vĩ chợt đứng lại, thử quang lại lần nữa. Lần này viên đá lại như biến vào cõi hư vô chẳng để lại tiếng động gì.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại :

– Í! Sao lạ vậy?

Tùng Vĩ chợt vỗ vào trán mình :

– Thôi rồi, nói dịch chuyển đây mà. Một bức tường ảo dịch chuyển để ta không nhận ra cánh cửa ảo đó.

Nghĩ như vậy, Tùng Vĩ bắt đầu làm lại từ đầu.

Khi viên đá vừa quẳng ra tạo thành âm thanh thì Tùng Vĩ quẳng tiếp viên đá thứ hai về phía bên kia, rồi tiếp tục đến những viên đá khác.

Chẳng mấy chốc, Tùng Vĩ cuốn ngay vào trò chơi kỳ dị đó. Y tiếp tục quẳng những viên đá tao ra những âm thanh cụp cụp. Khi viên đá cuối cùng được Tùng Vĩ quẳng ra thì một tiếng sấm cất lên vang động cả không gian.

Tùng Vĩ có cảm giác mình đứng giữa một sự hỗn độn của càn khôn. Tất cả đều biến chuyển nhanh chóng, rồi mọi sự vật thay đổi liên tục khiến y hoa cả mắt.

Tất cả bừng sáng là lóa mắt Tùng Vĩ.

Y sững sờ càng sững sờ hơn. Tất cả mọi cảnh vật giờ đã hoàn toàn khác. Ánh nhật quang chênh chếch cuối đường chân trời, tỏa ra ánh nắng chiếu rực rỡ.

Trước mặt Tùng Vĩ là tòa Mộc lầu nguy nga tráng lệ chứ không còn là tòa Hắc lâu đen đúa như khi y mới đặt chân đến. Chỉ có hai ngôi mộ là vẫn như cũ.

Y lẩm nhẩm nói :

– Chẳng lẽ ta đã giải được Ảo Ảnh ma trận rồi sao?

Nghĩ như vậy, nhưng Tùng Vĩ còn lưỡng lự.

Đúng lúc đó, Tô Mặc Linh xuất hiện. Nàng tiến thẳng đến trước mặt Tùng Vĩ. Nhìn Tùng Vĩ bằng đôi mắt ôn nhu, nàng nói :

– Công tử đúng là thông minh, đã giải được Ảo Ảnh ma trận. Mời công tử vào Mộc lâu.

Thở phảo một tiếng, Tùng Vĩ hỏi lại nàng :

– Tô cô nương! Có thật Tùng Vĩ đã hóa giải được Ảo Ảnh ma trận không?

Mặc Linh nhìn Tùng Vĩ gật đầu :

– Công tử vẫn chưa tin mình đã giải dược trận pháp kỳ ảo đó à?

– Cho đến bây giờ tại hạ vẫn chưa tin. Chẳng lẽ những cao nhân kia còn không giải được Ảo Ảnh ma trận, thì một người võ công thấp kém như tại hạ lại có thể hóa giải trận pháp này được sao?

– Giải Ảo Ảnh ma trận không cần võ công, mà chỉ cần tìm được cánh cửa ảo tất trận pháp sẽ tự hóa giải. Công tử đã mở được cửa ảo của ma trận.

Tùng Vĩ nhìn nàng :

– Tô cô nương có lừa Cang Tùng Vĩ không?

– Công tử đã hóa giải được ma trận. Mặc Linh lừa công tử làm gì.

– Vừa mới đây, chung quanh Tùng Vĩ lúc thật, lúc ảo chẳng biết cái gì là thật, cái gì là ảo. Đến ngay như Tô cô nương lúc này thì rất thật, lúc thì rất ảo. Hay cô nương có thể cho tại hạ nắm tay cô nương để thẩm chứng, có đúng là mình giải được Ảo Ảnh ma trận không?

– Đang đứng trước mặt Tùng Vĩ công tử là Tô Mặc Linh chứ không phải là ảo ảnh đâu.

– Nói thì nói vậy thôi chứ tại hạ làm sao tin vào mắt mình được.

Miệng thì nói. Tùng Vĩ đã với tay nắm lấy tay nàng.

Đôi lưỡng quyền của Mặc Linh ửng hồng, thẹn thùng khi tay Tùng Vĩ chạm vào tay nàng.

Tùng Vĩ nhìn nàng, vồn vã nói :

– Đúng rồi. Đúng là thật rồi. Nếu là ảo thì đâu có biết thẹn thùng mắc cỡ. Đúng là nàng rồi.

Y nói xong vuốt ve bàn tay Mặc Linh.

Mặc Linh bối rối :

– Công tử buông tay Mặc Linh ra.

– Tại hạ muốn tỏ lòng cảm kích vì sự chỉ điểm của nàng.

Y vừa nói vừa nắm bàn tay Mặc Linh.

– Tại sao nàng lại khích lệ và chỉ điểm cho Tùng Vĩ?

Sắc hoa của Mặc Linh càng đỏ ửng hơn nữa, nhưng nàng không rút tay về.

Tùng Vĩ nói tiếp :

– Nàng không nỡ thấy Cang Tùng Vĩ bị giam hãm trong ma trận phải không?

Mặc Linh rút tay lại :

– Công tử muốn nghĩ sao cũng được, Mặc Tử tiên sinh đang chờ công tử.

Nói xong, Mặc Linh trở bộ thả bước hướng về phía tòa Mộc lâu.

Tùng Vĩ nhìn theo nàng nghĩ thầm: “Hẳn là nàng ta đã có tình với mình rồi đây. Nếu không có tình thì chẳng bao giờ khích lệ chỉ điểm cho mình cả”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.