Giang Hồ Xảo Khách

Chương 17: Trêu hoa, cợt nguyệt, vuốt râu hùm



Trong khoang cỗ xe độc mã là cỗ áo quan của Cốc Thừa Tự. Ngồi trên ghế xá xích là Tùng Vĩ và Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược. Ngồi chung với Tùng Vĩ, nhưng Mạc Nhược lại đội thêm chiếc mũ rộng vành có rèm che phủ chân diện mình, như thể không muốn cho ai nhìn thấy chân diện mình.

Cưỡi ngựa ngay theo sau cỗ xe độc mã là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc và Âu Đình Luân. Hai người đều vận võ phục, nai nịt gọn gàng cứ như sắp phải xung trận.

Tùng Vĩ bưng bầu rượu, đặt dây cương vào tay Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, nói :

– Tùng Vĩ không quen giữ dây cương khiển tuấn mã, phiền nương nương vậy.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược vén tấm rèm che mặt lườm Tùng Vĩ rồi miễn cưỡng đón lấy dây cương.

Giật mạnh dây cương cho con tuấn mã kéo cỗ xe chậm rãi lăn bánh theo quang lộ xuôi về hướng nam đến thẳng Giang Nam.

Không màng đến ánh mắt của Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ quay vào hốc cửa sau lưng thông với khoang xe nói :

– Cốc Thừa Tự tiền bối! Tùng Vĩ kính người một ngụm đây. Tiền bối thích chứ?

Y nói xong, dốc tiếp bầu rượu tu một hơi dài, rồi ngâm thơ:

Kim tịch hà tịch hề, khiên châu trung lưu

Kinh nhật hà nhật hề, đắc vương tử đồng châu

Mong tu bị bảo hề, bất tư cấu sĩ

Tâm kỹ phiên nhĩ bất tuyệt hề, đắc trí, vương tử

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi

Tam duyệt quan hề quân bất tri.

Dịch :

Đêm này là đêm gì chứ, ngồi thuyền trên sông

Ngày này là ngày gì chứ, được vương tử cùng thuyền

Che đậy nỗi thẹn thùng không tính toán chuyện nhọc

Lòng phiền nhưng không tuyệt chừ được biết vương tử

Núi có cây chừ cây có nhành

Lòng thích chàng chừ chàng biết đâu.

Tùng Vĩ vừa ngâm xong, Ngọc Diện Tu La cười khảy rồi nói :

– Công tử Tùng Vĩ sai rồi. Hiện tại chúng ta đang rong ruổi trên cỗ xe độc mã chứ đâu phải ngồi trên thuyền. E rằng bài thơ vừa rồi của công tử không hợp cảnh.

Tùng Vĩ nhìn sang Ngọc Diện Tu La :

– Ai nói bài thơ không hợp nào?

– Ý bài thơ hoàn toàn không hợp.

– Sao lại không hợp? Nếu ngồi trên thuyền thì đúng là vương tử mà bao nhiêu mỹ nữ đều ao ước đi chung. Còn ngồi cạnh tại hạ là…

Y dốc một ngụm rượu, nhỏ giọng nói :

– Lại là nương nương, chỉ có tại hạ mới dám đi cùng, nên ngâm bài thơ kia để tỏ lòng nuối tiếc sao mình vô duyên bạc phận không được như người.

Nghe Tùng Vĩ nói, Ngọc Diện Tu La hừ nhạt một tiếng, giật mạnh dây cương cho con tuấn mã phi nhanh hơn. Tùng Vĩ dốc một ngụm rượu nữa, nhỏ giọng nói :

– Tùng Vĩ chỉ nói vậy thôi, chứ không dám mạo phạm đến nương nương đâu.

Lần này, Chu Mạc Nhược thở ra nhè nhẹ, như muốn khỏa lấp sự uất nghẹn đang dâng ngang trong cổ mình.

Chu Mạc Nhược gằn giọng nói :

– Ngươi không thích đi chung với Mạc Nhược, tất Mạc Nhược cũng không muốn đi cùng với ngươi.

Tùng Vĩ cười khảy nói :

– Thế sao lúc nào nương nương cũng bám sát theo Tùng Vĩ như bóng với hình vậy?

Nàng nhìn Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :

– Sau khi có bí mật của Ngọc Chỉ thần châu, bổn nương sẽ ly khai ngươi ngay lập tức.

– Thế ư?

Mạc Nhược gật đầu.

Tùng Vĩ ôn nhu nói :

– Trước đây, lão Cốc cũng từng là bóng và hình với Tùng Vĩ đó. Khi lão Cốc ly khai Tùng Vĩ thì nương nương thấy Cốc tiền bối ly khai như thế nào rồi đó.

Mạc Nhược gỡ chiếc nón rộng vành xuống, quay sang nhìn chăm chăm vào mắt Tùng Vĩ.

– Công tử muốn bổn nương chết theo lão Cốc Thừa Tự đấy à?

Vừa lắc đầu, Tùng Vĩ vừa nói :

– Tùng Vĩ đâu có ý muốn nương nương chết. Ngồi chung với một người sống vẫn thú hơn ngồi với một xác chết chứ.

– Vậy công tử có ý gì khi nói bổn nương sẽ giống lão Cốc ly khai khỏi công tử?

Nặn nụ cười gượng, Tùng Vĩ giả lả nói :

– Ý của Tùng Vĩ là không muốn nương nương đi thôi, chứ đâu có ý gì.

Mạc Nhược chớp đôi mắt như thể không tin vào thính nhĩ của mình, khi Tùng Vĩ thốt ra câu nói đó. Mạc Nhược nhìn về phía trước thờ ơ hỏi :

– Bổn nương không hiểu ý của công tử.

Uống một ngụm rượu nữa, Tùng Vĩ thả bầu rượu xuống bên cạnh, quay sang nhìn Mạc Nhược giả lả cười.

Thấy nụ cười trên miệng Tùng Vĩ, Mạc Nhược hỏi tiếp :

– Tùng Vĩ cười gì vậy?

– Cười mà nương nương cũng không cho ư?

– Bất cứ cái gì cũng có mục đích cả. Tùng Vĩ phải thấy một cái gì đó ở Mạc Nhược mới cười.

– Đúng, đúng. Nương nương quá ngây ngô nên tại hạ phải cười đó.

Đôi chân mày Mạc Nhược nhíu lại :

– Ngây ngô?

Tùng Vĩ thản nhiên gật đầu :

– Nương nương rất ư ngây ngô. Ngây ngô đến độ không nhận biết mình là một trang giai nhân tuyệt sắc.

– Ý công tử nói ta đẹp ư?

Tùng Vĩ gật đầu.

Chu Mạc Nhược lắc đầu :

– Ta không tin.

– Tin hay không tin là do nương nương suy nghĩ. Nhưng theo Tùng Vĩ, nương nương rất đẹp.

Đôi lưỡng quyền của Chu Mạc Nhược ửng hồng. Sự thẹn thùng của Mạc Nhược không qua được con mắt của Cang Tùng Vĩ. Tùng Vĩ tợp thêm một ngụm rượu nữa rồi nói :

– Phàm những kẻ đẹp thì chẳng bao giờ thấy mình đẹp. Nếu nương nương không đẹp thì sao trước đây có bao nhiêu trang vương tôn công tử cầu cạnh xin một chút tình.

– Thời gian đó không còn nữa. Tất cả đã bị Cốc Thừa Tự đánh cắp rồi. Bây giờ Chu Mạc Nhược là một bà lão ngoài ngũ tuần.

– Lúc tóc xanh đẹp khác, khi xế hồng đẹp khác.

Tùng Vĩ chặc lưỡi :

– Theo thiển ý của Tùng Vĩ, nụ đẹp, hoa đẹp khác và cái đẹp sau cùng và cũng là cái đẹp nhất chính là trái. Nương nương bây giờ có nhan sắc như trái chín.

Nghe Tùng Vĩ thốt ra câu này, sắc diện của Chu Mạc Nhược đỏ bừng, bột miệng hỏi :

– Công tử nói thật không?

– Một nam tử hán, tinh thông kinh thư như tại hạ thì không bao giờ xảo ngôn với nương nương rồi. Nếu một khi xảo ngôn bị nương nương phát hiện thì biến thành kẻ xảo trá mất. Huống chi Tùng Vĩ đang nói về một người rất thật, lại đang ngồi bên cạnh mình.

Mặt Mạc Nhược ngượng ngùng, nhỏ giọng nói :

– Công tử làm cho ta hổ thẹn.

– Nếu như nữ nhân mà không hổ thẹn, thẹn thùng thì người đó có trái tim bằng băng giá rồi.

Y nói xong, nhìn sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc :

– Tuyết Ngọc cô nương!

Tuyết Ngọc giật dây cương phi đến bên hông cỗ xe. Tùng Vĩ nhướn mày hỏi :

– Tuyết Ngọc cô nương có biết hổ thẹn không?

Tuyết Ngọc cau mày. Nàng lắc đầu.

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Tại hạ biết ngay mà. Tuyết Ngọc cô nương có trái tim bằng băng giá đâu có biết hổ thẹn là gì. Mặc dù Mỹ Ảnh Âm Sát cô nương đẹp thật, tuổi lại còn son sắt, nhưng so với Chu nương nương đây…

Y bật cười khanh khách rồi nói :

– Không thể sánh bằng Chu nương nương được. Tại hạ thấy Mỹ Ảnh Âm Sát cô nương như một đóa hoa đẹp, nhưng chẳng có mùi thơm, lại được trang trí bên cạnh…

Tùng Vĩ chỉ Âu Đình Luân :

– Âu Đình Luân. Ví như câu ca dao của bá tánh thường đọc: Tiếc cho một đóa hoa hồng cắm…

Âu Đình Luân thúc ngựa đến, găn giọng nói :

– Tiểu tử! Ngươi định ám chỉ Âu mỗ là giống cái gì chứ?

Tùng Vĩ nhướn mày.

Bộ mặt cáu giận của Âu Đình Luân khiến Chu Mạc Nhược phải cất tiếng cười khanh khách. Mạc Nhược khoát tay :

– Âu đệ cứ để Tùng Vĩ nói.

Tùng Vĩ nhìn Âu Đình Luân :

– Tùng Vĩ đâu có ám chỉ gì Tùng Vĩ đâu, Tùng Vĩ nghĩ sao thì giống như vậy đó.

Âu Đình Luân rít giọng đay nghiến nói :

– Tùng Vĩ tiểu tử! Ngươi ám chỉ Âu mỗ giống bãi phân trâu chứ gì?

Nghe Âu Đình Luân nói, ngay cả Tuyết Ngọc cũng bật cười. Mạc Nhược vừa cười vừa lắc đầu.

Thấy Dĩ Tuyết Ngọc và Chu Mạc Nhược cùng bật cười, Âu Đình Luân tức uất lên. Y dựng chưởng toan đánh Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Hê! Âu tôn giá đừng có đánh càn chứ. Tại hạ có ám chỉ tôn giá gì đâu?

Y quay sang phân bua với Chu Mạc Nhược :

– Nương nương! Nãy giờ, nương nương có nghe Tùng Vĩ ám chỉ tôn giá đây là bãi phân trâu không?

Y gằn giọng như thể muốn chứng minh mình bị oan :

– Nương nương cứ thành thật mà nói. Nếu tại hạ có nói Âu tôn giá là bãi phân trâu, thì sẵn sàng để cho Âu Đình Luân tôn giá đây muốn hành xử thế nào cũng được.

Chu Mạc Nhược lắc đâu :

– Không. Tùng Vĩ không hề nói.

– Vậy ai nói Âu Đình Luân tôn giá là bãi phân trâu?

– Chính Âu Đình Luân nói.

Tùng Vĩ nhìn lại Âu Đình Luân :

– Âu tôn giá thấy chưa, nghe chưa? Chính miệng Âu tôn giá tự phong cho mình là phân trâu, chứ có ai phong cho tôn giá đâu. Nếu tôn giá tự phong thì sau này Tùng Vĩ xin được gọi tôn giá bằng tục danh gì?

Tùng Vĩ vừa nói, vừa nhăn nhó làm trò.

Nhìn bộ mặt của Cang Tùng Vĩ, không một ai có thể nhịn cười được. Mạc Nhược bật ra tràng tiếu ngạo cuông nhiệt. Tuyết Ngọc cũng không nén được cười. Duy chỉ có một người không thể nào cười nổi, đó là Âu Đình Luân.

Âu Đình Luân thở hắt ra một tiếng :

– Tùng Vĩ tiểu tử! Hai cái tát bổn nhân chưa trả cho ngươi, giờ ngươi còn bỡn cợt bổn nhân nữa.

– A! Chuyện này tôn giá lại đổ oan cho Tùng Vĩ nữa rồi.

– Oan ư? Cái gì ngươi cũng cho là mình bị oan ư?

– Chuyên này Tùng Vĩ bị oan chắc rồi. Có lẽ tôn giá tự làm rồi gắn tội cho người khác.

Tùng Vĩ quay sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc hỏi :

– Tuyết Ngọc cô nương! Cô nương là người chứng kiến, xin hỏi cô nương… Ai là người tát Âu Đình Luân tôn giá?

Tuyết Ngọc lưỡng lự rồi nói :

– Chính Âu Đình Luân thúc thúc tự tát vào mặt mình.

Tùng Vĩ nhìn lại Âu Đình Luân :

– Đó, chính Tuyết Ngọc cô nương làm chứng, Âu tôn giá tự tát vào mặt tôn giá, thế mà còn đổ oan cho Tùng Vĩ.

Âu Đình Luân gắt giọng nói :

– Bổn nhân không có đặng miệng lưỡi như ngươi.

Y hừ nhạt một tiếng, ghìm dây cương cho ngựa thối về sau để khỏi phải tranh cãi với Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ giả lả ôm quyền xá Âu Đình Luân.

– Đa tạ tôn giá. Phàm một người ngơ ngẩn, óc nhỏ thì chẳng nói được bao nhiêu. Đa tạ… Đa tạ…

Mạc Nhược nhìn sang Tùng Vĩ ôn nhu nói :

– Công tử đừng bỡn cợt Âu Đình Luân. Y không dễ gì bỏ qua những lời trêu ghẹo của công tử đâu.

– Ậy! Nương nương thấy đó. Tại hạ có trêu ghẹo y đâu, Tùng Vĩ chỉ nói những lời rất thật với Âu tôn giá mà thôi.

Mạc Nhược mỉm cười lắc đầu rồi giật mạnh dây cương thúc con tuấn mã phi nhan hơn.

Tùng Vĩ bưng bầu rượu tợp một ngụm lớn. Y thả bầu rượu xuống bên, nhìn sang Chu Mạc Nhược hỏi :

– Mạc Nhược nương nương! Ngọc Chỉ thần châu sao lại được mọi người quan tâm vậy?

– Đã là người võ lâm thì ai cũng muốn trở thành Võ lâm Minh chủ cả.

– Thế ư? Nghĩa là ai sở hữu được Ngọc Chỉ thần châu, người đó là Võ lâm Minh chủ chứ.

– Không sai.

Tùng Vĩ mỉm cười hỏi :

– Vậy nương nương giờ là Võ lâm Minh chủ rồi.

Đôi chân mày Mạc Nhược nhíu lại :

– Phải biết được bí mật của thần châu, bí mật đó đang ở trong đầu của Tùng Vĩ. Mạc Nhược đã khảo cứu rồi, nhưng không tìm ra được. Chắc chắn bí mật kia phải ở đâu đó trong Ngọc Chỉ thần châu.

– Tại hạ biết đó…

Thốt ra câu nói đó, Tùng Vĩ bất giác mơ mộng đến trang giai nhân được khắc trong Ngọc Chỉ thần châu. Sự liên tưởng đó khiến Tùng Vĩ không kiềm chế được mà buột miệng thốt ra lời :

– Phải chi nàng có mặt trên đời này?

– Tùng Vĩ muốn nói ai?

Nhìn sang Mạc Nhược, Tùng Vĩ lắc đầu :

– Cái nàng trong mộng của Tùng Vĩ đó.

– Đó là ai vậy?

– Đã là trong mộng thì làm sao có tên.

– Dù là trong mộng cũng phải có một con người thật chứ?

– Nương nương nói rất đúng. Dù là mộng cũng phải có tên chứ. Nếu Tùng Vĩ nằm mơ thấy người nào thì người đó sẽ là người trong mộng của Cang Tùng Vĩ.

Y nặn một nụ cười giả lả, từ tốn nói :

– Nếu như đêm nay, Cang Tùng Vĩ nằm mộng thấy nương nương thì nàng trong mộng của Cang Tùng Vĩ là Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Mạc Nhược nhìn ngay về phía trước cứ như giấu chân diện đang chực ửng hồng thẹn thùng của mình.

Nàng lắc đầu :

– Tùng Vĩ công tử cứ nằm mộng đi.

– Nương nương cho phép Tùng Vĩ à?

– Nằm mộng thì ai cũng có quyền nằm mộng cả. Bổn nương không thể chui vào cái đầu của Tùng Vĩ để ngăn lại được.

– Nương nương lại nói đúng. Nói chuyện với nương nương rất là thích đó.

Tùng Vĩ khều nhẹ tay Mạc Nhược. Mạc Nhược vội giật tay lại quay sang, đôi lưỡng quyền đỏ bừng. Mạc Nhược gằn giọng nói :

– Tùng Vĩ công tử! Đừng quên Chu Mạc Nhược là trưởng bối của công tử đó.

Tùng Vĩ nhún vai :

– Đúng, đúng. Tại hạ có làm gì đâu.

– Tùng Vĩ chạm vào tay Mạc Nhược.

– Thế mà bất kính ư?

Sắc diện của Mạc Nhược đỏ bừng.

Tùng Vĩ nói :

– À! Đúng rồi. Dù sao nương nương cũng là phận nữ nhân lá ngọc cành vàng, tương lai là Võ lâm Minh chủ thì những bậc hậu sinh với thân phận thấp hèn như Cang Tùng Vĩ thì sao chạm vào được.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ vỗ vào tay mình :

– Ngươi hư lắm đấy. Phận thấp hèn mà lại còn trèo cao, té đau phải chịu đó.

Nhìn Mạc Nhược, Tùng Vĩ gượng cười nói :

– Tùng Vĩ đã trừng trị hắn ta rồi.

Mạc Nhược cau mày :

– Hắn là ai?

Y đưa tay đến trước :

– Hắn đây.

Mạc Nhược bật cười lắc đầu.

Tùng Vĩ ôn nhu hỏi :

– Mạc Nhược nương nương có thể cho tại hạ hỏi một câu, được không?

– Nếu đó là một câu hỏi nghiêm túc.

– Khi Tùng Vĩ hỏi thì đó câu hỏi ngiêm túc rồi.

– Công tử muốn hỏi gì?

– Võ lâm Minh chủ chủ có cái gì mà người ta thích làm vậy? Câu hỏi của tại hạ được chứ?

Mạc Nhược gật đầu :

– Tại sao Tùng Vĩ hỏi bổn nương điều đó?

– Vì tại hạ tò mò thôi. Không biết khi đảm trách chức vị Võ lâm Minh chủ được gì mà ai cũng thèm muốn cả. Ngay như nương nương cũng muốn.

– Đã là người trong võ lâm thì ai cũng muốn trở thành Võ lâm Minh chủ. Khi đã là Võ lâm Minh chủ thì có quyền định đoạt cho những kẻ khác. Không chỉ một người, mà cả một môn phái cũng phải chấp hành phán lệnh của Võ lâm Minh chủ.

Tùng Vĩ xoa tay :

– Hay nhỉ? Vậy tại hạ hỏi nương nương nhé. Võ lâm Minh chủ có ăn uống nhiều hơn những người khác không?

Đôi chân mày của Mạc Nhược nhíu lại :

– Võ lâm Minh chủ cũng là một con người bình thường có gì khác thường đâu.

– A! Đây chính là điều tại hạ muốn biết đây. Ăn cũng như người bình thường, uống cũng như người bình thường và tất nhiên ngủ cũng như người bình thường, thế thì có cái gì mà giành giật đâu chứ.

Tùng Vĩ nhướn mày, nhún vai :

– Nếu có Ngọc Chỉ thần châu, Tùng Vĩ cũng chẳng thèm đến cái chức Võ lâm Minh chủ kia.

Y nói xong bưng bầu rượu, nhìn bầu rượu nói :

– Xem chừng bầu rượu này còn có lợi hơn là chức danh Võ lâm Minh chủ mà nương nương theo đuổi.

– Công tử không phải là người võ lâm.

– Người võ lâm thì có gì đâu. Chẳng qua hơn người bình thường là có võ công. Nhưng có võ công cũng chỉ gieo họa chứ được gì. Hở một chút là thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, chẳng ra gì cả. Tranh đoạt chém giết, người đẹp như nương nương đây cũng bị người ta sợ.

Mạc Nhược nheo mày.

Tùng Vĩ nhìn Mạc Nhược giả lả cười, nói :

– Đó, đó… thấy chưa? Hở một chút là trừng mắt, nheo mày, mất đi cái đẹp trời ban cho mình.

Tùng Vĩ khoát tay.

– Tại hạ không là người võ lâm… không là người võ lâm.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ dựa lưng vào khoang xe, ngẩng mặt nhìn những áng mây trôi qua trên bầu trời. Y lẩm nhẩm nói :

– Võ lâm giang hồ… Người võ lâm chán chết đi được, chẳng có gì là thú vị cả.

Dốc bầu rượu uống cạn, Tùng Vĩ quẳng xuống lề đường vừa nói :

– Tùng Vĩ ban tặng cho người võ lâm luôn.

Thấy động thái của Tùng Vĩ, Chu Mạc Nhược chỉ còn biết lắc đầu.

Ánh dương quang chìm hẳn xuống đường chân trời. Mạc Nhược ghìm cương ngựa trước một ngôi nhà ven đường. Nhìn lại Tùng Vĩ, Mạc Nhược nói :

– Chúng ta tạm thời qua đêm ở đây. Ngày mai sẽ lên đường. Chỉ nội nhật ngày mai, chúng ta xe đến Tô Châu.

Tùng Vĩ nhổm lên, leo ngay xuống đất. Y nhìn Mạc Nhược nói :

– Tại hạ cũng đang có ý đó. Cả một ngày nương nương chẳng dừng ngựa nghỉ ngơi, khiến cho Tùng Vĩ những tưởng đâu mình bị cầm tù vậy.

– Ban ngày, chúng ta không ghé vào đâu để tránh bọn võ lâm có thể phát hiện ra.

Mọi người kéo vào ngôi nhà bỏ hoang ven đường.

Tùng Vĩ chần chừ đứng ngoài mái hiên nhìn vào chính sảnh. Y nhăn mặt.

Mạc Nhược nói :

– Tùng Vĩ công tử nhận ra cái gì mà nhăn mặt vậy?

– Đầy mạng nhện, chứ như ngôi nhà này bỏ hoang lâu rồi.

– Thế thì sao công tử không dọn dẹp?

Tùng Vĩ tròn mắt nhìn Mạc Nhược :

– Tại sao lại là tại hạ? Tùng Vĩ là người thông thạo kinh thư, chuyện này không thể dành cho Tùng Vĩ đâu.

– Kẻ thông thạo kinh thư không làm được chuyện này sao? Chẳng lẽ để chuyện đó bổn nương? Ở đây, công tử là người nhỏ tuổi nhất.

– Hê! Còn có Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc nữa cơ. Nếu Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc cao niên hơn tại hạ, thì tại hạ cũng là người có chức phận nhất trong tất cả mọi người.

Mạc Nhược nheo mày.

Tùng Vĩ giả lả cười, hất mặt nói với Mạc Nhược :

– Này nhé! Dĩ Tuyết Ngọc cô nương chỉ là đệ tử, lớn hơn một chút là Âu Đình Luân rồi mới đến Mạc Nhược nương nương. Kẻ có chức phận lớn nhất lại chính là Cang Tùng Vĩ.

Mạc Nhược cau mày :

– Công tử nói lung tung không thế nào nghe được. Công tử có chức phận cao hơn cả Mạc Nhược à?

– Tất nhiên rồi. Để tại hạ phân giải cho nương nương biết nhé. Nương nương hẳn đã từng yêu lão Cốc, yêu tất là có ngang chức ngang phận, thế mới có thể yêu được, đúng không nào?

Mạc Nhược khẽ thở ra lắc đầu :

– Mạc Nhược đã quên chuyện đó rồi.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Nhưng yêu thì vẫn là yêu. Còn lão Cốc thì tôn Cang Tùng Vĩ là sư tôn. Vậy căn cứ theo tình yêu của lão Cốc và Chu Mạc Nhược thì Mạc Nhược phải gọi Tùng Vĩ và sư tôn.

Mạc Nhược trừng mắt nhìn Tùng Vĩ :

– Không thể nào như vậy được.

– Tùng Vĩ phân giải ngọn ngành như vậy mà Mạc Nhược vẫn không chịu ư? Còn gì mà nói nữa.

Mạc Nhược hừ nhạt một tiếng :

– Bổn nương không nói với ngươi.

– Không nói cũng được, nhưng Tùng Vĩ là người trưởng tôn không thể làm cái chuyện dọn dẹp cho người hậu sinh được đành chịu ở dơ thôi.

– Không cần Tùng Vĩ công tử, Tuyết Ngọc và Âu Đình Luân sẽ làm.

– Cứ tự nhiên.

Tùng Vĩ thản nhiên bỏ đi đến một phiến đá, khoanh tay ngồi nhìn trời, chẳng màng gì đến Chu Mạc Nhược, Âu Đình Luân và Dĩ Tuyết Ngọc. Hai cánh môi Âu Đình Luân mím lại, mắt sòng sọc nhìn Tùng Vĩ.

Tuyết Ngọc và Âu Đình Luân buộc phải ra tay dọn dẹp sạch gian chính sảnh, Tuyết Ngọc bước đến bên Tùng Vĩ.

– Mời công tử vào nghỉ ngơi.

Tùng Vĩ nhướn mắt nhìn nàng :

– Có vậy chứ.

Tùng Vĩ bước vào gian chính sảnh, thấy có hai mâm thức ăn để cách xa nhau.

Y nheo mày :

– Tại sao lại bày ra hai mâm thức ăn?

Tuyết Ngọc nói :

– Công tử dùng bữa chung với Tuyết Ngọc và Âu Đình Luân thúc thúc.

– Nghĩa là có sự phân biệt chứ gì? Thế mà Cang Tùng Vĩ lại tưởng Tùng Vĩ dùng riêng một mâm, còn các người ngồi chung một mâm.

Y vừa nói vừa tiến đến mâm thức ăn để phía trên có Chu Mạc Nhược ngồi.

Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ.

– Công tử không được ngồi chung với bổn nương.

– Tùng Vĩ lại không thể ngồi chung với hạng hậu bối?

Vừa nói, Tùng Vĩ vừa thản nhiên ngồi xuống.

Mạc Nhược đanh giọng nói :

– Công tử có nghe bổn nương nói không? Công tử không được ngồi chung với bổn nương.

– Chỗ ngồi mà cũng quý như vậy ư? Đúng là bày vẽ.

Miệng thì nói, nhưng tay Tùng Vĩ lại bốc cả chiếc đùi gà đi thẳng đến góc nhà, dựa lưng vào tường vừa ăn vừa uống, chẳng màng gì đến mọi người. Trong mâm thức ăn của Mạc Nhược chỉ có một chiếc đùi gà ngon nhất bị Tùng Vĩ lấy, khiến cho Mạc Nhược đẩy mâm thức ăn ra, đứng lên bước vào góc nhà đối diện ngồi xuống vận công điều tức.

Tùng Vĩ vừa nhai đùi gà vừa mỉm cười nhìn Mạc Nhược. Y nghĩ thầm: “Chắc mụ Ngọc Diện Tu La hận ta dữ lắm”.

Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ phải mỉm cười nhìn sang Chu Mạc Nhược. Y dốc bầu rượu tợp một ngụm dài rồi dựa hẳn lưng vào tường nhắm mắt hờ như ngủ.

Khi sự tĩnh lặng đã hoàn toàn trùm lên toàn bộ không gian trong gian chính sảnh, Tùng Vĩ hé mắt nhìn qua. Thấy Âu Đình Luân, Dĩ Tuyết Ngọc và Chu Mạc Nhược, tất cả ngồi khiết đà vận công điều tức, trông chẳng khác nào những pho tượng.

Tùng Vĩ đằng hắng một tiếng.

Tiếng đằng hắng của Tùng Vĩ không làm cho ba người kia có phản ứng gì. Họ cứ như chẳng còn nhận thức được hiện tại.

Đằng hắng thêm ba tiếng nữa, cũng không thấy Âu Đình Luân, Dĩ Tuyết Ngọc và Chu Mạc Nhược có phản ứng, Tùng Vĩ rón rén đứng lên. Y chậm bước tiến về phía cửa với bộ dạng đi như một gã đạo chích hay một con mèo.

Vừa bước đến ngưỡng cửa tiền sảnh thì Mạc Nhược mở mắt. Chẳng cần phải đứng lên, Mạc Nhược chỉ hơi nhích động thân ảnh, thân pháp như trôi trên khôn khí lướt đến chặn đường Tùng Vĩ.

Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ :

– Tùng Vĩ công tử định bỏ trốn à?

Không đáp lời Mạc Nhược, Tùng Vĩ chỉ ra dấu như sợ hai người kia nghe được nếu y mở lời. Thấy Tùng Vĩ ra dấu, Mạc Nhược nheo mày bởi chẳng hiểu y muốn nói gì.

Nàng toan mở miệng nói nhưng Tùng Vĩ đã trợn mắt ra dấu cho Mạc Nhược im lặng rồi bước qua mặt bỏ đi ra ngoài. Đôi chân mày Chu Mạc Nhược nhíu lại.

Đâu thể nào để cho Tùng Vĩ bỏ trốn được. Mạc Nhược buộc phải đứng lên theo sát sau lưng Tùng Vĩ.

Khi đã ra ngoài, Mạc Nhược trông thấy Tùng Vĩ vẫn không quay đầu lại, mà cước bộ còn có phần đi nhanh hơn, đi về phia nơi phiến đá. Nàng miễn cưỡng theo sau Tùng Vĩ.

Bước đến phiến đá, Tùng Vĩ quay lại ra dấu cho Mạc Nhược dừng bước rồi lẩn nhanh về phía sau phiến đá.

Đên bấy giờ, Tùng Vĩ mới lên tiếng :

– Tại hạ đã nói rồi, nương nương đừng có đến mà.

Mạc Nhược sững sờ, mặt đỏ bừng :

– Ngươi…

– Tùng Vĩ ra dấu cho nương nương là Tùng Vĩ đi đại tiện thế mà nương nương cũng theo Tùng Vĩ như bóng với hình. Nếu nương nương có muốn canh thì cũng đứng xa xa một chút, có đâu mà đến gần như vầy.

Mặt Mạc Nhược đỏ bừng, nhưng cổ họng như có than hông chẹn cứng chẳng thể nào thốt được thành lời, Mạc Nhược cứ ấp a ấp úng, chân cũng không thể nào dời đi được.

Tùng Vĩ từ phía sau phiến đá bước ra, vừa xoa bụng vừa nói :

– Mạc Nhược nương nương đúng là bóng của Cang Tùng Vĩ.

Mạc Nhược tức giận quá vung tay toan tát vào mặt Tùng Vĩ, nhưng y đã khoát tay :

– Hê! Nương nương muốn Tùng Vĩ thét lên cho hai người kia nghe à? Chắc chắn Âu Đình Luân tôn giá sẽ cười vào mặt Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đó.

Thở hắt ra một tiếng, Mạc Nhược thả ngọc thủ xuống, miễn cưỡng nói :

– Tại sao công tử làm vậy?

– Vậy là sao? Chẳng lẽ nương nương cấm cả Tùng Vĩ không được xả tạp chất trong người mình, khi cả một ngày nương nương chẳng dừng xe ngựa.

– Ngươi bỡn cợt bổn nương.

Tùng Vĩ lắc đầu.

– Hậy! Oan cho Tùng Vĩ quá. Tùng Vĩ đã ra dấu bảo nương nương ở lại, để Tùng Vĩ đi một mình, nương nương đã không chịu còn đòi theo Tùng Vĩ nữa.

Tùng Vĩ giả lả cười :

– Những tưởng đâu, nương nương cũng… cũng giống Cang Tùng Vĩ, chứ đâu ngờ nương nương chỉ theo nhìn Tùng Vĩ thôi.

Chân diện Chu Mạc Nhược đỏ bừng. Nàng thở hắt ra một tiếng rồi nói :

– Đúng là xảo tà giảo hoạt, không ai nói lại ngươi cả.

Nói dứt lời, Mạc Nhược quay bước đi thẳng vào tiền sảnh.

– Nương nương yên tâm đi. Chưa an táng Cốc tiền bối, Tùng Vĩ không bỏ đi đâu. Nhưng đến lúc đó, Tùng Vĩ có đi đâu thì nương nương đừng có theo nhìn đấy nhé.

Nghe Tùng Vĩ nói, Mạc Nhược những tưởng có cả một thùng nước sôi rưới từ trên đầu xuống chân mình.

Hừ nhạt một tiếng, Mạc Nhược bỏ vào trong tiền sảnh.

Tùng Vĩ nhìn về phía cỗ xe độc mã nhẩm nói :

– Cốc tiền bối… mãn nguyện chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.