Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 4: Phong nguyệt vô ưu



Nhan Tiểu Đao vừa lên bờ liền thấy Tiết Bắc Phàm đang đuổi theo, vội vàng nép vào hẻm nhỏ đào tẩu. Lần đầu tiên nàng đến Hàng Châu, chạy một chút liền hoảng sợ không biết đường, xuyên qua mấy con phố cũ kỹ, cuối cùng lại chạy vào ngõ cụt.

Phía sau còn nghe Tiết Bắc Phàm gọi to, “Tiểu mỹ nhân, dâm tặc bắt ngươi đến đây!”

Tiểu Đao hoảng sợ đầu óc muốn nổi điên lên, bất chấp tất cả, từ phía sau tường viện leo vào.

Tiết Bắc Phàm rõ ràng rất đắc ý, khóe miệng nhếch lên vui mừng, “Cái này gọi là tự chui đầu vào lưới!”

Đằng sau tường viện không khác gì động tiên, núi giả còn có hồ sen, kỳ hoa dị thảo, xa xa là một tòa nhà cửa nối tiếp nhau thành một hàng dài, ngói đỏ tường trắng, hành lang rộng rãi, một căn nhà tranh làm từ gỗ lim cửa sơn vàng, rất xa hoa.

Tiểu Đao tìm một khối núi giả trốn đi liền thấy Tiết Bắc Phàm cũng đang ở trên đầu tường hết nhìn trái lại nhìn phải tìm nàng.

Thấy hắn leo xuống tường viện, Tiểu Đao vội vàng trốn đi, luồn qua cửa ngõ phía sau chạy đi, gặp một tòa nhà cửa sổ đang mở, vội vàng leo vào đóng cửa. Đưa mắt nhìn xung quang, trong phòng không có ai!

Tiểu Đao đang định thở phào, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.

Liền có người hỏi, “Tiết công tử, ngươi đang tìm gì?”

Tiểu Đao sửng sốt —— Tiết công tử? Chẳng lẽ là người quen sao! Còn có âm thanh này thật quen tai a, là từng nghe ở đâu nhỉ?

Quả nhiên, chợt nghe Tiết Bắc Phàm trả lời, “Ta tìm con mèo nhỏ.”

“Mèo nhỏ?”

“Đúng vậy, gặp ở bờ sông, cầm theo Hồng Tán, còn mặc váy hoa.” Tiết Bắc Phàm không đứng đắn nói “Không để ý một chút khiến nó chạy mất .”

Nhan Tiểu Đao thầm cầu nguyện dù sao cũng đừng ai vào phòng này tìm, liền vội vàng trốn ra đằng sau bình phong.

“Meo meo ~”

Bên ngoài, Tiết Bắc Phàm dường như là đang tìm mèo thật vừa gọi, vừa hướng xa xa đi tìm.

Tiểu Đao gặp thời cơ đang định bỏ chạy, bên ngoài liền nghe có tiếng bước chân hướng về phía cửa đến đây, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa được đẩy ra, có người đi đến, đóng cửa lại, đến bên giường ngồi xuống.

Tiểu Đao âm thầm kêu khổ, đành phải nín thở tập trung tận lực buộc chặt hơi thở không muốn bị phát hiện, tò mò mà nhìn qua khe hở của bình phong nhìn ra bên ngoài. Vừa thấy, liền phát hiện thì ra là người quen —— là hắc y cô nương đeo mặt nạ đứng đằng sau Thẩm Tinh Hải gặp ở trà quán sáng nay!

Vị cô nương đó ngồi xuống giường, từ trên tay đặt xuống một túi giấy dầu, một lọ dược cùng một cuộn vải.

Nhan Tiểu Đao rốt cuộc hiểu được —— bản thân thật sai lầm, lại chạy vào trạch viện của Thẩm Tinh Hải.

Hắc y cô nương buông đồ vật này nọ xuống liền tháo mặt nạ xuống, từ từ cởi áo ra, lần tay chạm ra sau lưng.

Tiểu Đao vội nhìn trộm, hít một ngụm khí kinh hãi, mỹ nữ!

Nàng kích động không kìm được thốt ra tiếng, chỉ thấy cô nương nguyên bản khuôn mặt đang mệt mỏi lập tức hiện lên một tia sát khí, rút ra chủy thủ hướng bình phong đâm tới. Tiểu Đao vội vàng chạy ra khỏi chỗ trốn, chạy ra giữa phòng liền thấy vị cô nương còn muốn rút kiếm, vội vàng xua tay, “Là ta là ta!”

Hắc y nữ tử nhìn thấy Tiểu Đao, có chút nghi hoặc, tất nhiên cũng nhận ra nàng.

Tiểu Đao cười híp mắt nói: “Ta không phải người xấu, có người truy đuổi ta mới vào đây tìm chỗ trốn.”

Hắc y nữ tử cầm y phục khoác lên người, Tiểu Đao thấy nàng trên tay có máu, nhíu mày, “Cô bị thương sao?”

Hắc y nữ tử không nói chuyện, trong mắt từ đầu đến cuối vẫn cảnh giác.

Tiểu Đao lại tinh tế đánh giá một lần nữa, nhịn không được tấm tắc hai tiếng —— vị cô nương này, chừng hai mươi tuổi, thật xinh đẹp làn da trắng nõn, nói xinh đẹp còn có chút có lỗi với nàng, rõ ràng chính là mỹ miều! Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vì sao lại dùng mặt nạ xấu xí che đi! Hay là Thẩm Tinh Hải cố ý đem nàng giấu đi, để tránh bị tên dâm tặc Tiết Bắc Phàm kia thương nhớ?

Tiểu Đao thấy được ánh mắt nàng trong suốt, tựa hồ không có gì trong mắt, bước lên hai bước, “Cô bị thương ở sau lưng a?”

Nàng vẫn là không có trả lời.

“Ta từng học y thuật, để ta băng bó cho cô, bản thâm cô cũng không thể đụng đến mà.” Nói xong, Tiểu Đao liền chạy đến bên giường, ló đầu ra sau lưng hắc y nữ tử. Kia hẳn là bị trúng tên, bị thương trên xương bả vai, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm. Tiểu Đao cởi giày bò lên lên giường, ngồi xếp bằng ở sau lưng nàng, “Miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, cô sao lại không tìm lang trung kiểm tra?”

Vừa nói, vừa cầm cái chai đã mở nắp trong tay nàng, vừa ngửi liền nhíu mày, “Kim sang dược này đã hư rồi!”

Hắc y cô nương quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.

“Không sao, ta có kim sang dược tốt.” Tiểu Đao từ trong túi lấy lọ thuốc mỡ mà sư phụ mình tự làm cho bôi lên vết thương, “Như vậy bôi lên vết thương hai ngày là ổn rồi.” Nói xong, đem thuốc mỡ nhét vào tay hắc y cô nương, lấy vải giúp nàng băng bó.

Xử lý xong miệng vết thương, hai người ngồi đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ, hắc y nữ tử tựa hồ có chút xấu hổ.

Lúc Tiểu Đao xuống giường, không cẩn thận đụng vào túi giấy dầu, mở ra liền thấy là một cái bánh bao bị đè dẹp lép.

Hắc y cô nương mặc quần áo xong, cầm bánh bao ngồi xuống chiếc ở bên cạnh, uống chung trà đã nguội, mặt nạ thủy chung vẫn đặt ở trong tay hình như là lúc nào cũng phải mang theo.

Tiểu Đao thử hỏi một câu, “Thẩm Tinh Hải cắt xén tiền công của cô à?”

“Khụ khụ. . . . . .” Cô nương bị sặc nước, vỗ ngực, rốt cục mở miệng, “Thiếu chủ đối xử ta tốt lắm.”

Tiểu Đao ban nãy vừa mới giúp nàng xử lý miệng vết thương thấy trên người nàng có không ít vết thương to nho nhỏ, “Vậy cô tự ngược đãi bản thân?”

Hắc y cô nương làm đổ ly trà đang định đưa cho Tiểu Đao, cảm thấy cô nương này thực hoạt bát.

Tiểu Đao cầm ly trà nhếch khóe miệng, “Ta gọi là Nhan Tiểu Đao, còn cô?”

“Hiểu Nguyệt. ”

“Rất êm tai.”

Tiểu Đao khích lệ hình như làm cho Hiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng, nàng lại nhìn Tiểu Đao một chút, “Ai đang muốn bắt cô?”

“Ta nói cho cô, cô không được bán đứng ta.” Tiểu Đao nằm bò trên bàn ủ rũ, “Ta đúng là xui xẻo!”

Hắc y cô nương nghiêm túc gật đầu.

“Chính là đại dâm tặc Tiết Bắc Phàm!”

Tiểu Đao vừa nói ra, chợt nghe tiếng của Tiết Bắc Phàm ngoài cửa truyền đến: “Ta là đại dâm tặc, ngươi là tiểu dâm tặc!”

Tiểu Đao nhảy dựng lên, Hiểu Nguyệt chỉ ngón tay ra sau bình phong, Tiểu Đao vội vàng trốn vào.

Hiểu Nguyệt đi ra mở cửa, Tiết Bắc Phàm quả nhiên đứng ở ngoài, cũng không biết bao lâu. Hắn nhìn quanh phòng, “Nha đầu kia đâu?”

“Không có ai.” Hiểu Nguyệt trả lời.

Tiết Bắc Phàm vui vẻ, “Có? Không có ai nhưng mà mèo nhỏ thì có một con.”

“Cũng không.” Hiểu Nguyệt trả lời thẳng thán, tựa hồ không có gì

“Ta vừa mới rõ ràng nghe được nàng nói chuyện bên trong.”

“Bằng chứng.”

Tiết Bắc Phàm khoa trương chỉ tai mình, “Ta nghe được.”

Hiểu Nguyệt vẫn như cũ, “Nói miệng không bằng chứng.”

Tiết Bắc Phàm mở miệng, nhất thời hình như không có cách, đôi mắt cợt nhả của hắn trước mặt của Hiểu Nguyệt trở nên vô dụng.

Tiểu Đao sau bình phong vui vẻ, hả giận!

Hiểu Nguyệt tiếp tục chặn cửa không cho Tiết Bắc Phàm tiến vào.

Đúng lúc này, Thẩm Tinh Hải từ ngoài sân đi đến. Đến gần, chỉ thấy Hiểu Nguyệt không mang mặt nạ, y phục cũng chỉ tùy ý mà khoác vào.

Chân mày Thẩm Tinh Hải liền nhíu lại.

Tiết Bắc Phàm thấy thần sắc của y, bỗng nhiên giọng điệu như trách cứ nói, “A, cô nương này ngày thường đội mặt nạ, không thể tưởng được nguyên lai lại xinh đẹp như vậy.”

Hiểu Nguyệt chợt nhớ tới đến bản thân quên đeo mặt nạ, quay về đi lấy, Tiết Bắc Phàm nhân cơ hội liền bước vào trong phòng.

Hiểu Nguyệt lấy tay ngăn lại, không cho hắn tới gần bình phong.

“Làm càn!” Thẩm Tinh Hải mặt lộ vẻ không vui, “Tiết huynh là khách của ta, thái độ của ngươi là sao đây?”

Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhưng vừa mới đồng ý với Tiểu Đao, không thể để cho nàng bị phát hiện, vì thế cũng không thu hồi tay lại.

Thẩm Tinh Hải sắc mặt lại khó coi vài phần.

Tiểu Đao ở sau bình phong thấy rõ mọi chuyện, trong lòng bốc hỏa, Tiết Bắc Phàm đúng là tiểu nhân!

Tiết Bắc Phàm cũng không nghĩ sẽ liên lụy khiến Hiểu Nguyệt bị mắng, có chút áy náy, vừa định khuyên vài câu, chợt nghe đằng sau bình phong. . . . . .

“Tiết Bắc Phàm!” Nhan Tiểu Đao hùng hổ đi tới, đến bên cạnh Hiểu Nguyệt, nhìn Thẩm Tinh Hải một cái lại nhìn Tiết Bắc Phàm một cái, “Nàng bị thương cũng không có người băng bó, giữa trưa chỉ ăn một cái bánh bao, uống nước lạnh, các ngươi hai đại nam nhân lại đi khi dễ một cô nương thú vị lắm sao?”

Tiểu Đao nói một câu, khiến Thẩm Tinh Hải cùng Tiết Bắc Phàm ngây người.

Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng túm túm tay áo Tiểu Đao, nhỏ giọng nói, “Không được vô lễ với thiếu chủ.”

Tiểu Đao không nói gì, Hiểu Nguyệt không phải là bị Thẩm Tinh Hải nắm nhược điểm trong tay chứ? Làm gì phải nghe lời như vậy?

“Thiếu gia.”

Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy tới bẩm báo Thẩm Tinh, “Kim bài thần bộ Hách Kim Phong ở bên ngoài cầu kiến.”

Thẩm Tinh Hải khôi phục lại tinh thần, nhìn Tiết Bắc Phàm nói, “Ta đi giữ chân y, huynh tìm chỗ tránh đi một chút.”

Tiết Bắc Phàm gật đầu.

Thẩm Tinh Hải lại nhìn Hiểu Nguyệt, trên bàn vẫn còn túi giấy dầu cùng kim sang dược, trong mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó, là thương tiếc hay là không trách móc nữa? Dù sao Hiểu Nguyệt vẫn đang cúi đầu nên đầu không thấy được, ngược lại Tiểu Đao nhìn ra chút ẩn tình.

Hiểu Nguyệt phải đeo mặt nạ đi theo.

Thẩm Tinh Hải lại hạ thấp thanh âm nói, “Hôm nay không cần ngươi đi theo, vết thương chữa cho tốt rồi nói sau.”

Nói xong, liền đi.

Hiểu Nguyệt cầm mặt nạ ngẩn người.

Tiết Bắc Phàm thấy Nhan Tiểu Đao nhìn mình như nhìn con gián có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm một câu, “Ta cũng không phải cố ý.”

Tiểu Đao hừ một tiếng, đến bên Hiểu Nguyệt, “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm?”

“Không bằng để ta mời. . . . . .” Tiết Bắc Phàm vội lại gần nói một câu, “Coi như là xin lỗi Hiểu Nguyệt cô nương.”

Tiểu Đao liếc hắn một cái, nhỏ giọng bên tai Hiểu Nguyệt nói, “Hiểu Nguyệt, hắn ta là tên dâm tặc, trêu ghẹo khiến người ta mang thai, làm hại người ta nhảy sông tự vận một xác hai mạng!”

Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiết Bắc Phàm, ánh mắt kia ý là, Tiểu Đao nói gì ta đều tin!

“Ta không. . . . . .” Tiết Bắc Phàm chưa kịp giải thích, Tiểu Đao đã kéo Hiểu Nguyệt đi mất.

Tiết Bắc Phàm thở dài, đuổi kịp, chuẩn bị giúp hai người trả tiền.

Ra cửa đi chưa được mấy bước, Tiết Bắc Phàm liền lại gần hai người: “Tiểu Đao. . . . . .”

“Đừng kêu nghe thân thiết như vậy, ta với ngươi không quen biết.”

“Tiểu Đao, khi nào thì chúng ta xuất phát?”

Tiểu Đao vừa nhất thời xúc động muốn trút giận giùm Hiểu Nguyệt, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân đến đây, hỏng rồi!

“Cửu Châu Long Đàm cách nơi này gần nhất, ngày mai lên đường được không?”

“Không đi!” Tiểu Đao trốn ra đằng sau Hiểu Nguyệt: “Ta không thể cùng dâm tặc ra khỏi cửa được, rất nguy hiểm!”

“Này.” Tiết Bắc Phàm giọng điệu bất mãn, “Mắt cô có thấy ta trêu ghẹo phụ nữ có chồng không? Đừng vu oan ta.”

“Hách Kim Phong nói có bằng chứng hẳn hoi.”

“Có khi nào là hiểu lầm không?”

Hiểu Nguyệt nãy giờ không nói gì bỗng nhiên chen vào một câu, “Tiết công tử không giống như là kẻ háo sắc.”

“Đúng đó!” Tiết Bắc Phàm liên tục gật đầu, “Vẫn là Hiểu Nguyệt cô nương nói đạo lý.”

“Trước kia Phong Nguyệt chủ Phong Vô Ưu đã tới Thẩm viên, nàng thỉnh Tiết công tử đến nơi ở nghe đàn, Tiết công tử lại không đi.”

Tiểu Đao nghe Hiểu Nguyệt nói xong, kinh ngạc há hốc miệng —— vật cuối cùng trong bốn bảo vật của giang hồn Phong Nguyệt Vô Ưu, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phong Nguyệt chủ Phong Vô Ưu. Không có lý do nào một tên dâm tặc lại chủ động từ chối cơ hội ở chung phòng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Tiết Bắc Phàm khoanh tay, “Ta vừa hỏi thăm qua, người chết kia chính là phu nhân của quận vương Sài Tử Diệu, Uông Nhị.”

“Là người đã chết!” Tiểu Đao mở to hai mắt “Hoà Vang Quận vương cùng phu nhân nổi tiếng là đôi vợ chồng ân ái.”

(Hòa Vang: thuộc Quảng Nam)

“A.” Tiết Bắc Phàm cười một tiếng không rõ hàm ý.

“Ngươi cười cái gì?”

“Vào nơi này ăn cơm.” Tiết Bắc Phàm không trả lời, ngón tay chỉ vào một tửu lâu bên cạnh.

“Phong Nguyệt?” Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nhìn nhau liếc mắt một cái, tới nơi này ăn cơm, đây không phải là nơi nghe đàn ngắm mỹ nhân sao?

Ba người vừa mới tiến vào cửa, Tiết Bắc Phàm liền chỉ tay vào một căn phòng trang nhã bên trên, nhỏ giọng hỏi Tiểu Đao, “Nhìn thấy nam nhân kia không?”

Tiểu Đao nghi ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm chỉ chính là một nam tử hơn ba nươi một thân giàu sang, đang nhàn nhã nghe đàn, thần sắc vô cùng say mê.

“Hắn chính là quận vương Sài Tử Diệu.” Tiết Bắc Phàm nháy mắt nhìn Tiểu Đao đang trợn mắt há mồm “Hắn cứ nửa tháng đều đến đây, tặng rất nhiều hoa và bạc, chính là vì có thể liếc mắt nhìn Phong Vô Ưu môt cái.”

Tiểu Đao nhíu mày —— trông cũng không có vẻ thống khổ mà một người vừa góa vợ nên có a!

“Chỉ có cái tên bộ khoái kia mới tin tưởng lời nói của hắn, ai chẳng biết hắn lấy Uông Nhị, là vì nhìn trúng phụ thân giàu có của Uông Nhị.” Tiết Bắc Phàm cười, nói thêm một câu, “Nhìn đi, cái loại này mới là dâm tặc!”

Nói xong, tìm chỗ, kéo ghế dựa cho Hiểu Nguyệt ngồi rồi kêu tiểu nhị gọi món.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.