Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 24: Tâm sự nữ nhân



Thái Biện phấn khởi đi tới cửa phòng, vội vội vàng vàng mở cửa đi vào, sau khi vào phòng không quên khóa trái cửa, liếc mắt thấy có một người đang nằm trên giường, mắt sáng rỡ, tí tởn đến bên giường.

Lúc này Tiết Bắc Phàm đang ngồi trên nóc nhà, dỡ hai mảnh ngói ra nghiêng đầu nhìn vào trong.

Ngó vào thấy Tiểu Đao cư nhiên nằm thẳng đơ trên giường, hắn hơi sốt ruột, có khi nào bị trúng chiêu…

Dạm nghĩ, chợt thấy ánh nến trong phòng bỗng nhiên chợt lóe… Ban đầu còn lập lòe màu đỏ cam, rồi chuyển sang màu xanh quỷ dị.

Thái Biện ngẩn người, đứng tại chỗ, tựa hồ không biết chuyện gì đang diễn ra. Nếu nói một ngọn nến đổi màu thì chẳng là gì, thì ở đây toàn bộ nến đều đổi màu, quả thực là quá quỷ dị.

“Khụ khụ.” Hắn hắng giọng lấy tiếng, nhìn qua bên giường, khó khăn thấp giọng gọi, “Tiểu mỹ nhân?”

Tiểu Đao không phản ứng.

Thái Biện tự nghĩ có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều quá, nên tiếp tục đến bên giường.

Ngay lúc này, bỗng nhiên bên dưới vang lên hai tiếng lạch cạch, hiện tại ngoài trời không có gió, mà ánh nến trong phòng lại đồng thời vụt tắt. Chính giữa bàn chỉ còn lại một ngọn nến phát ra ánh sáng xanh lờ mờ.

Thái Biện nghẹn họng, âm thanh lí nhí như gà mái kêu, cổ họng còn đánh “ực” một cái.

Tiết Bắc Phàm ngồi trên nóc nhà che miệng cười —— nha đầu này định hù chết hắn hay sao vậy trời?

“Thái ~ Liêm ~ tên bội tình…”

Lúc này, chợt nghe một tràng âm thanh quỷ dị truyền đến, “Lão bà ta, đợi ngươi đã lâu…”

Thái Biện thất thanh kêu “Má ơi!” một tiếng, lui dần về sau thì bị vấp chân bàn, ngã ngửa đặt bàn tọa trên mặt đất. Tay cảm thấy ươn ướt, cúi đầu nhìn, trên mặt đất tự nhiên lại có nước, còn có vài cọng rong rêu thủy tảo bết nước, trắng trắng bẩn bẩn. Kỳ thực đó là do Tiểu Đao vớt vài thứ trong ang nước nuôi cá đổ ra đất.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

Hắn nghi hoặc nhìn trên giường, thấy Tiểu Đao vẫn nằm im thin thít trên đó, kỳ quái.

Đang nghi hoặc.

“Vụt” một tiếng, một bóng người lướt qua trên cao, văng vẳng đâu đó tiếng cười sắc nhọn “Ha ha ha!”

Thái Biện há miệng, thấy trước mặt có một bóng người bay bổng lơ lửng trên không, rồi lại chớp mắt di chuyển, tuyệt nhiên không phải là người, mà trông như mấy loài ma quỷ quấy nhiễu.

Tiết Bắc Phàm thầm kinh hãi, tự nhủ khinh công của Nhan Tiểu Đao thực sự là rất tuyệt, thảo nào năm xưa nhan như ngọc đi trộm đồ chưa một ai có thể bắt được bóng của nàng.

“Thái Liêm, trả mạng lại cho ta…” Nhan Tiểu Đao cố tình kéo dài câu, âm thanh thì khàn khàn. Trong tiếng nói còn vận vài thành nội lực, truyền dài dăng dẳng nhìn qua thực sự rất dọa người.

Thái Biện cả kinh toan chạy trốn, nhưng vừa mới đứng lên, tiếng roi quất “Bốp” một cái, đánh hắn đến miệng chảy đầy máu.

“Quỷ bà xin tha mạng…” Thái Biện cầu xin, nhưng ánh mắt Tiểu Đao sáng lạnh, tay giơ roi lên quất tiếp. Roi da được thấm ướt còn mang theo mười thành lực đạo, mẫu thân Tiểu Đao trước đây cho nàng thứ này để dùng nó trừng trị dâm tặc. Tiểu Đao quất roi liên tục, khiến Thái Biện kêu gào thảm thiết.

Ở cửa viện xa thật xa, mấy thủ vệ châu đầu bàn tán, “Lão gia hôm nay chơi đùa còn chưa ra nữa à?”

Bất quá Thái Biện có lệnh, vô luận nghe được âm thanh gì cũng không được tiếp cận, nên mấy gã thủ vệ vẫn đứng tại chỗ tám nhảm.

Thái Biện bị đánh đến thất điên bát đảo, đánh đến nỗi cả cha hắn họ gì hắn còn không nhớ, ôm đầu chui xuống gầm bàn, miệng thì khóc xin, “Quỷ bà xin tha mạng, ta không dám nữa… Sau này cũng không dám nữa.”

Khăn trải bàn dài rũ phết đất, che mặt trước tối tăm u ám.

Thái Biện cảm giác có một bóng đen gần sát mình, hắn sợ đến vãi ra cả quần, căng thẳng nhìn phía trước, nghĩ tìm cách trốn thoát.

Thình lình, khăn trải bàn bị người nào đó xốc lên.

Thái Biện ngẩng phắt đầu, một cái mặt quỷ áp ngay trước mũi hắn.

Cái mặt quỷ này trông ghê rợn, phì phò phì phò thở, nếp nhăn trên gương mặt tầng tầng lớp lớp, miệng há to đỏ như máu. Thái Biện cả kinh trong lòng “Thịch” một cái, một chút sức lực cũng không có, thở không ra hơi, thẳng cẳng té cái phịch nằm hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi hắn ngất xỉu, mặt quỷ trước mặt cũng đứng lên. Tháo mặt nạ quỷ xuống, chính là Tiểu Đao. Nhìn lại trên giường, chẳng phải nha hoàn gì, mà là vị thất Di thái ngất xỉu nằm một chỗ.

Vừa nãy thất Di thái xoay người vừa ra khỏi cửa viện, Tiểu Đao hạ người xuống phía sau điểm huyệt đạo, lôi nàng lên giường nằm.

Tiểu Đao chỉnh trang lại tóc một chút, ngẩng mặt nhìn lên trên.

Tiết Bắc Phàm đứng trên nóc nhà nhảy xuống, ngồi xổm nhìn nhìn Thái Biện. Kể ra cũng tội tên Thái Biện, mặt mày xanh lét, toàn thân bị đánh đến da tróc thịt bong, hàm răng đầy bọt trắng.

Tiết Bắc Phàm nén cười, dựng thẳng ngón tay cái khen Tiểu Đao, “Lợi hại!”

“Lợi hại là ở phía sau kìa.” Tiểu Đao bảo Tiết Bắc Phàm trói Thái Biện lại, nhét vải vô mồm rồi treo lên đỉnh giường, còn thất Di thái thì trói ngồi trên ghế, miệng cũng bị nhét vải.

Tiết Bắc Phàm xong xuôi thì khoanh tay hỏi Tiểu Đao, “Sau đó? Chúng ta đi tìm Long Cốt Ngũ Đồ?”

Tiểu Đao khoát khoát tay, “Còn thiếu vài thứ.” Nói, lấy từ trong bách bảo nang bên hông ra một cái bình nhỏ, quết một ít nước màu đỏ cũng không biết là cái gì.

Tiểu Đao viết lên ra giường mấy dòng chữ như máu —— giết người đền mạng, kẻ bội tình, dâm côn, không thề chết tử tế… vân vân.

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao không ngừng viết trên ra giường, cả trên tường cũng viết, cả kinh há to mồm, “Ta nói, này cũng quá độc ác đi?”

Tiểu Đao mặt nhu nhu mũi, “Không độc ác sao thì sao hắn nhớ mà dừng lại chứ!”

Dứt lời, chỉ chỉ tay ra sau tấm bình phong, nói với Tiết Bắc Phàm, “Đem bồn cầu đó qua đây.”

Tiết Bắc Phàm tròn mắt, “Không phải cô?”

Tiểu Đao hí mắt, “Có làm không!”

Tiết Bắc Phàm biết có cãi cũng chẳng ích gì, ra sau tấm bình phong đem bồn cầu qua, theo chỉ thị của Tiểu Đao đặt lên giường, ngay phía dưới vị trí treo Thái Biện.

Tiểu Đao bịt mũi mở bồn cầu ra, rồi kéo Tiết Bắc Phàm bỏ chạy.

Hai người chạy trốn ra sau một hòn sơn giả, Tiểu Đao vui vẻ giậm chân, “Để xem lão dâm côn này còn dám nữa không! Tức chết hắn!”

Tiết Bắc Phàm cũng dở khóc dở cười, “Xem ra thường ngày cô hay đạp ta hai cước, đã là thủ hạ lưu tình rồi.”

Tiểu Đao liếc mắt nhìn hắn, “Biết là tốt rồi.” Nói xong, ngó trái ngó phải, đi ra ngoài.

“Đi chỗ nào?” Tiết Bắc Phàm lẽo đẽo theo nàng.

“Thái phủ lớn như vậy, đương nhiên muốn tìm bảo vật nằm ở đâu rồi!” Tiểu Đao nhảy lên đầu tường, bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm thư phòng Thái Biện.

“Thư phòng thông thường nằm ở hướng đông, Thái Biện là quan, chắc chắn sẽ đặt nó tại hướng đông.” Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao đi, tới một khu nhà cao nhất trong Thái phủ, quả nhiên là thư phòng.

Tiểu Đao lặng lẽ chuồn vào trong, mồi lửa cho sáng rồi tìm kiếm xung quanh.

Mọi thứ trong phòng Thái Biện đều là đồ cổ, cái nào cũng có giá trị liên thành, duy độc lại không có Long Cốt Ngũ Đồ.

“Tiểu Đao.”

Tiểu Đao quay đầu lại, thấy Tiết Bắc Phàm đứng sau một thư trác* nhìn thứ gì đó, ngoắc ngoắc tay bảo nàng lại đó.

thư trác: bàn làm việc

Tiểu Đao bước qua, chắp tay sau lưng nhìn thử. Trên bàn có một bản vẽ. Đó là bức địa đồ Tiên Vân sơn, trên đó có đánh dấu rõ ràng vị trí giấu bảo vật, bên cạnh còn có chú giải tường tận.

Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói, “Nguyên lai bọn họ lặn xuống hồ nước dưới thác trên Tiên Vân sơn tìm thứ gì đó.”

Tiểu Đao sờ sờ cằm ngẫm nghĩ, “Có thể…”

“Có thể cái gì?”

Tiểu Đao buông bức tranh, thấp giọng trả lời, “Có thể, lòng của nữ nhân như chiếc kim dưới đáy bể, kỳ thực suy nghĩ cái gì, căn bản không ai biết.”

Tiết Bắc Phàm nghe cái hiểu cái không, “Có ý gì?”

Tiểu Đao vỗ vỗ hắn, “Đã nhớ kỹ mọi thứ trên bản đồ chưa?”

Tiết Bắc Phàm lại nhìn vài lần, gật đầu, Tiểu Đao cùng hắn ra khỏi thư phòng, nhảy lên nóc nhà. Tiểu Đao đứng trên mái nhà quan sát toàn bộ Thái phủ, cảm thấy đứng từ nơi này trông khắp tứ phía, trông như một cái quan tài thật lớn. Nàng cười cười, kéo Tiết Bắc Phàm, “Đi.”

“Trở về sao?”

Tiểu Đao gật đầu, “Long Cốt Ngũ Đồ hẳn là còn đang ở Tiên Vân sơn, nghĩ biện pháp khác vậy.”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy tâm trạng Tiểu Đao dường như hơi chùng xuống, chẳng lẽ vừa làm chuyện xấu nên áy náy chăng? Cũng không hẳn, tên dâm côn đó ai nhìn cũng muốn chém muốn giết mà.

Hai người rời khỏi Thái phủ, trở về.

Lúc này sắc trời đã rất muộn, trên đường lớn của thành Kim Lăng không còn tiếng động lớn nào của người đi đường, đèn dầu đã tắt, trên hồ thuyền hoa cũng cập bến.

Tiểu Đao không đi trên đướng lớn, nhảy lên một nóc nhà, hai tay dang ngang giữ thăng bằng, đi trên đỉnh ngang của nóc nhà cao cao. Tựa hồ muốn tự tìm niềm vui, mà tựa hồ chỉ là bước đi vô mục đích như vậy.

Tiết Bắc Phàm bước theo sau, không hiểu sao nhận thấy nha đầu có vẻ rất tịch mịch, mở miệng hỏi nàng, “Làm sao vậy?”

“Hử?” Tiểu Đao cúi đầu bước đi không nói lời nào, bị phân tâm nên ngã xuống.

Tiết Bắc Phàm vẫn lẳng lặng đi theo, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Tiểu Đao tiếp tục đi, mãi đến khi Tiết Bắc Phàm cho rằng nàng không muốn nói nên cũng không muốn miễn cưỡng nàng, thì đột nhiên lại cất giọng, “Nghĩ đến bản thân.”

“Nam nhân nữ nhân?”

“Có nam nhân, cũng có nữ nhân.”

Tiết Bắc Phàm nhìn ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh trăng, thấp giọng hỏi, “Nam nhân nữ nhân thì làm sao?”

Tiểu Đao vẫn như trước nghiêm túc bước đi, “Ngày trước, ta có biết hai người.”

Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Và?”

“Một lão đầu bảy mươi tuổi, gọi là lão Ngô.” Tiểu Đao chậm rãi kể, “Lão Ngô lúc còn trẻ là một thanh niên khôi ngô, làm nghề thợ mộc, tay nghề rất khéo, cưới được một người vợ rất tốt.”

Tiết Bắc Phàm theo sau nàng, nghe nàng nói.

“Hai vợ chồng ngày ngày sống rất hạnh phúc, đến một hôm, lão Ngô ra ngoài làm nóc nhà cho người ta, trở về đích thời gian, vợ bị ác bá trong thôn khi dễ.” Tiểu Đao nhẹ nhàng lắc thân người, bước đi cũng rất ổn.

“Lão Ngô rất tức giận, tìm ác bá nói lý, ác bá bôi nhọ hắn, hai người xây xát nhau, lão Ngô lỡ tay giết ác bá, vì vậy bị kiện ra quan phủ, bị phán sung quân ra biên cương. Trên đường, hắn phát hiện ngục tốt* bị người nhà ác bá mua chuộc, muốn giết chết hắn, vì vậy dưới tình thế cấp bách, hắn đã giết chết ngục tốt. Sau đó, người khác nói lão Ngô là một đại ma đầu giết người không chớp mắt bị rất nhiều bộ khoái đuổi bắt. Hắn trên đường chạy trối chết, thầm nghĩ muốn gặp lại vợ một lần, nhưng đến khi về nhà mới biết vợ đã treo cổ tự vẫn rồi.”

ngục tốt: lính coi ngục

Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Bi kịch nhân gian.”

“Từ đó về sau, lão Ngô thay hình đổi dạng mai danh ẩn tích, đần độn mà sống, sống đến hơn năm mươi năm. Thế nhân đều cho rằng hắn là kẻ giết người không chớp mắt, nhưng thực tế, hắn chỉ là một thợ mộc.” Tiểu Đao nói, quay đầu nhìn Tiết Bắc Phàm, “Lúc ta năm tuổi, lão Ngô ngồi trên tảng đá nơi đầu thôn kể cho ta chuyện của hắn, hắn hỏi ta, hắn sai ở đâu? Hay là năm đó nên nén giận, là có thể cùng vợ đầu bạc đến già, giờ có khi con cháu đầy đàn cũng nên?”

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ, “Cô trả lời thế nào?”

“Ta nói, người suy nghĩ năm mươi cũng không trả lời được, ta mới có năm tuổi làm thế nào biết đáp án chứ?”

Tiết Bắc Phàm ngẫm lại cũng có lý, hỏi tiếp, “Thế nương cô đáp thế nào?”

“Nương ta nói, hắn có sống trên năm trăm năm, cũng sẽ không biết đáp án.”

“Thế còn nữ nhân?” Tiết Bắc Phàm tiếp tục hỏi.

“Nữ nhân thì sáu mươi tuổi, một di di béo ở đầu thôn.” Tiểu Đao nhẹ giọng nói, “Di di béo nói, lúc nàng hơn mười tuổi thì rất đẹp, nhưng gia cảnh bần hàn, nên một lòng muốn gả nàng cho một kim quy tế*. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc hắn trở thành một Quý công tử (công tử giàu có) gia sản bạc triệu, lúc thành thân, quang cảnh rất náo nhiệt. Đến sau khi thành thân mới phát hiện kim quy tế đó là một kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng nhớ lại lúc đó, là nhịn một chút, may ra được vài năm, tướng công nàng chơi đùa mệt mỏi, sẽ ghét rồi trở lại với nàng. Sau này gia đạo Quý công tử sa sút, trong một đêm không một xu dính túi, những mỹ nhân trước đây đều vứt bỏ hắn, duy độc di di béo thì vẫn ở lại bên cạnh hắn, mỗi ngày giặt quần áo làm cơm kiếm tiền giúp hắn buôn bán gỡ vốn. Cuối cùng , Quý công tử lại một lần nữa gia tài bạc triệu, di di béo từ một nữ tử nhỏ nhắn mỹ lệ trở thành một thiếu phụ béo. Quý công tử không chút do dự mà hưu thư* nàng, cưới một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp về làm chính thất, bây giờ con cháu đầy đàn. Di di béo thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ vò võ một mình. Năm ta sáu tuổi, ngồi trong một quán trà nhỏ nghe chuyện nàng kể, sau khi nói xong, nàng hỏi ta, nếu năm đó nàng cũng như những mỹ nhân khác bỏ hắn mà đi, nhân lúc còn trẻ đẹp lại tìm một Quý công tử khác trở thành thiếp thất, có phải sẽ tốt hơn bây giờ không.”

kim quy tế: con rể giàu có

hưu thư: đơn li dị, nhưng khác so với ngày nay là chỉ có một bên chồng là được quyền li dị, bên vợ chỉ được nghe theo

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Cô trả lời nàng thế nào?”

Tiểu Đao nhẹ giọng nói, “Ta kể cho nàng cố sự của lão Ngô, nói với nàng, người có sống thêm năm trăm năm nữa, cũng sẽ không biết đáp án, cho nên đừng nghĩ nữa.”

Tiết Bắc Phàm tiến lên một bước, theo kịp bước chân Tiểu Đao, hỏi nàng, “Sao đột nhiên lại nghĩ đến hai người đó?”

Tiểu Đao ngẩng mặt, cười hỏi Tiết Bắc Phàm, “Ngươi không cảm thấy có một số việc vĩnh viễn khó giải đáp sao? Ví như việc trở thành nữ nhân Thái Liêm và Thái Biện là tốt đi. Thử hỏi những nữ nhân đó có nguyện ý làm hay không, thực ra thì đại đa số nữ nhân đều không có lựa chọn. Nhưng sau đó, kết cục không ngoài hai cái, hoặc là không thể nhẫn nại, thì trở thành Sơn bà; nếu nhẫn nại, thì sẽ như vị thất Di thái kia.”

Tiết Bắc Phàm nghe Tiểu Đao nói xong, bỗng nhiên vươn tay bắt lấy một lọn tóc của nàng.

Tiểu Đao cảm giác tóc bị người người khác kéo, quay đầu lại, thì thấy Tiết Bắc Phàm đang cầm lọn tóc nàng đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

“Này!” Tiểu Đao vội giật lại, tóc nhẹ lướt qua năm ngón tay Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm mỉm cười, “Mùi hương rất dễ chịu.”

“Dâm tặc!” Tiểu Đao quay đầu lại cho hắn một quyền.

Tiết Bắc Phàm cũng không tránh, ngực trái trúng một quyền, cảm giác giống như trong lòng bị đánh một cái, hơi nhưng nhức. Tiết Bắc Phàm ôm ngực, nhẹ nhàng nói, “Ta ngửi tóc cô, cô cho ta một quyền, ta đau nhức, nhưng ta lại ngửi được tóc cô.”

Tiểu Đao đứng trên nóc nhà, khó hiểu nhìn hắn.

Tiết Bắc Phàm nhẹ vỗ vai Tiểu Đao, “Ta đạt được mục đích, dù là đau nhức hay phải chi tiền, cũng mới thể ngửi được tóc cô, cô vui vẻ thì hôn ta một cái?”

“Mơ tưởng!” Tiểu Đao bĩu môi.

Tiết Bắc Phàm nhẹ cong khóe miệng, “Ta làm, mục đích chỉ là muốn ngửi mùi tóc, về phần phản ứng của cô thế nào, thì là chuyện của cô, ta không thể kiểm soát.”

Tiểu Đao hơi do dự, hỏi hắn, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Muốn nói, muốn ngửi mùi tóc không phải lỗi của ta, bị đánh cũng không phải lỗi của ta.” Tiết Bắc Phàm thu tay chắp sau lưng, một bước nhảy xuống nóc nhà, “Trên đời này đích xác có rất nhiều Sơn bà và thất Di thái, nhưng nam nhân trên đời không nhất thiết là họ Thái, đúng không?”

Tiểu Đao đứng trên nóc nhà nhìn hắn đi trước, rồi quay đầu ngoắc ngoắc nàng, “Về thôi, gió đêm lạnh lắm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.