Bạch Lộ lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, miễn cho bản thân cười ra tiếng, rõ ràng bị nàng nói trúng rồi lại còn mạnh miệng, “Cho dù Ứng Long đại nhân không muốn thừa nhận… Ít nhất trước khi ta lập gia đình, ta đều sẽ cùng Ứng Long đại nhân tới đây ngắm trăng, sẽ không để ngươi ngồi một mình ở chỗ này.”
“Ngươi phải lập gia đình?” Tin tức này ngay lập tức cướp đi toàn bộ tâm tư của Ngao Lãng, cũng khiến cho hắn trở tay không kịp.
“Không phải ngay lập tức, nhưng hẳn là sẽ không lâu nữa.” Nàng cúi người ôm lấy đầu gối. “Bởi vì ta đã mười lăm, các cô nương ở tuổi này lập gia đình cũng là chuyện bình thường.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngao Lãng sa sầm xuống, đanh giọng hỏi, “Ngươi cũng muốn lập gia đình?”
Trước đây Ngao Lãng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, nếu như Bạch Lộ thực sự gả cho người ta, tất nhiên sẽ không cùng hắn ngắm trăng nữa, mà sẽ cùng một nam nhân khác… Suy nghĩ này khiến cho Ngao Lãng cảm thấy rất không thoải mái, cũng vô cùng mất hứng, giống như thứ bảo bối trân quý nhất của mình bị kẻ khác cướp đi.
“Ta cũng không biết…” Bạch Lộ vẫn chưa thể quyết định.
Ngao Lãng không nhịn được nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên có một luồng xúc động, muốn vươn tay hung hăng đem Bạch Lộ ôm vào trong lòng, sau đó giấu ở một nơi không ai tìm thấy.
Bạch Lộ thoáng nhìn thấy đáy mắt âm u của hắn lóe lên những vằn đỏ, sợ hãi kêu lên: “Ứng Long đại nhân? Ngươi làm sao vậy? Có phải lo lắng về sau không ai cùng ngươi đi ngắm trăng, cho nên mới tức giận?”
Ngao Lãng rất nhanh liền khôi phục lại lý trí đưa đầu quay sang chỗ khác, không hề lên tiếng.
“May mà nương cũng không thúc giục ta lập gia đình, ta sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian, như vậy là có thể ở bên cạnh Ứng Long đại nhân lâu một chút.” Bạch Lộ cũng không muốn nhanh như vậy liền rời xa hắn.
“Ừ.” Ngao Lãng cắn chặt hàm dưới.
Muốn hắn đem Bạch Lộ giao cho nam nhân khác, nói thế nào cũng không được.
Nàng là do hắn tìm ra.
Là người duy nhất có thể nhìn thấy hắn, cùng hắn trò chuyện.
Bạch Lộ… Phải là của hắn mới đúng.
Hai ngày sau–
Ngao Lãng rất ít khi đến Bạch phủ vào ban ngày, bởi vì Bạch Lộ nói nếu thường xuyên không nhìn thấy nàng ở trong nhà, nhất định sẽ bị người ta phát hiện, nương cũng sẽ hỏi nàng đi tới chỗ nào, cho nên hắn luôn luôn phải chờ đến nửa đêm mới đến đón nàng.
Lúc hắn từ trên trời bay xuống, ở một khắc kia khi hắn chạm đất, biến thành hình người, đôi con ngươi ngay lập tức sáng ngời như lửa nhìn chằm chằm vào thân ảnh yêu kiều mềm mại đang ở trong sân hái hoa.
“Qua mùa xuân, hoa mẫu đơn sẽ không lại nở rộ như vậy…” Bạch Lộ muốn hái mấy cành hoa, sau đó mang chúng nó cắm trong phòng của nương, nghĩ đến đó tâm tình của nàng cũng trở nên vui vẻ.
Ngao Lãng không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình, từ ngày biết Bạch Lộ sẽ lập gia đình, trong ngực tựa như có hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho hắn không thể tĩnh tâm trở lại.
Bạch Lộ là của ta… Là của ta…
Thanh âm này luôn luôn vang vọng trong đầu Ngao Lãng.
Dục vọng độc chiếm mạnh mẽ như vậy làm cho hắn sắp phát điên rồi.
“Sao lại tới đây?” Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Bạch Lộ rốt cục cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
“Đúng lúc đi qua nên tới thôi.” Ngao Lãng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đối với mình đang tươi cười như hoa, liều mình hít sâu một cái, cố gắng đè nén khát vọng muốn mang Bạch Lộ đi của bản thân xuống dưới.
“Bên ngoài nắng gắt, mau vào trong phòng.” Nói xong, Bạch Lộ liền ôm mấy cành hoa mẫu đơn đi về hướng hành lang, “Đúng lúc tỳ nữ đi vắng, bằng không nhìn thấy ta lẩm bẩm một mình, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Lộ nhìn thấy cánh tay áo bên trái của Ngao Lãng bị rách một mảng lớn, “Quần áo làm sao lại có thể bị hư thành như vậy?”
“Vừa rồi gặp mấy tên yêu quái, liền đánh một trận…” Đối phương căn bản không phải là đối thủ của hắn, Ngao Lãng vốn dĩ có thể nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng, chẳng qua đúng lúc hắn đang cần có đối tượng để phát tiết một chút, cho nên lấy bọn chúng ra để trút giận, cũng thừa dịp hoạt động tay chân luôn, “Cuối cũng vẫn là ta thắng.”
“Ngươi giết những yêu quái đó?” Cô chưa từng thấy qua yêu quái, bất quá bọn chúng hẳn là không phải cái thứ gì đó tốt đẹp.
Ngao Lãng theo nàng vào phòng, “Ngoại trừ không thể thương tổn nhân loại, việc đó chính là phạm vào thiên quy, sẽ không thể quay thở lại thiên đình, còn lại giết mấy tên yêu quái cũng không tính là chuyện gì to tát.”
“Thì ra Ứng Long đại nhân không thể trở lại thiên đình, cho nên mới luôn ở trên trong tòa sơn kia, dù sao về sau cũng phải cẩn thận, đừng phạm sai lầm.” Bạch Lộ đi lấy hộp kim chỉ lại, “Ngươi ngồi ở đây.”
Nhìn thấy Bạch Lộ muốn giúp hắn may vá, Ngao Lãng không hề chống cự liền nghe theo.
“Có lẽ lại phải tu luyện bốn, năm trăm năm mới có thể trở về. “Hắn thuận miệng tán gẫu nói.
“Còn phải lâu như vậy…” Nàng vừa xỏ kim vừa nói.
“Với ta mà nói cùng không tính là quá dài.” Ngao Lãng nhìn nàng cúi đầu xuống, cẩn thận giúp mình khâu lại tay áo, ánh mắt dần dần chuyển nồng nhiệt như ngọn lửa rừng rực cháy. Nếu như yêu cầu Bạch Lộ cả đời này cũng không lấy chồng, luôn luôn ở lại bên cạnh mình, nàng sẽ đồng ý sao? Hắn thật sự rất muốn mở miệng hỏi.
Bạch Lộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngao Lãng quả nhiên đang nhìn mình không chớp mắt, khuôn mặt nóng lên, “Ứng Long đại nhân đừng có nhìn chằm chằm vào ta.”
“Vì sao không thể nhìn?” Hắn còn muốn luôn luôn được ngắm nàng.
Nàng cong cong đôi môi, “Bởi vì…”
“Bởi vì sao?” Ngao Lãng trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Bạch Lộ cũng không nói nên lời nguyên nhân vì sao, cuối cùng vẫn cho rằng không nên quá để ý, nghĩ đến trước kia cũng không như vậy, hiện tại cả người đều không được tự nhiên.
Ngao Lãng ngắm nhìn hai gò má đỏ ửng của nàng, yết hầu cao thấp chuyển động vài cái, cứ như vậy mà xem đến ngây ngốc, cũng không lại tiếp tục truy hỏi nữa.
“Cũng sắp khâu xong rồi, đợi ta thêm một chút nữa.” Nàng không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết Ngao Lãng vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Bạch Lộ có chút xấu hổ, lại có chút bực mình, thật muốn bảo hắn quay đầu sang chỗ khác.
Tính tình của hắn khó có lúc nhẫn nại chịu đựng được như bây giờ, cũng không có nhúc nhích, cứ thế ngồi bên cạnh bàn chờ nàng khâu xong áo cho hắn.
“Được rồi.” Bạch Lộ hài lòng cắn đứt chỉ, “Khâu thế nào?”
“Coi như có thể nhìn.” Hắn ương ngạnh nói.
Bạch Lộ không khỏi bật cười một tiếng, “Keo kiệt! Ngay cả khen một câu cũng không chịu.”
”Ngươi mắng ta cái gì? Lá gan đúng là càng ngày càng lớn…” Ngao Lãng mới nói đến đây đã bị tiếng kêu to bên ngoài cắt ngang.
“Lộ nhi! Lộ nhi!”
Bạch Lộ đang thu dọn kim chỉ nhận ra thanh âm này, “Là Đại Thuyên ca đến đây!”
Đại Thuyên ca? Ngao Lãng bất giác nhíu mày, cái tên này thật chói tai, hơn nữa hình như trước kia Bạch Lộ đã từng đề cập qua.
Khi Bạch Lộ mở cửa phòng ra, chỉ thấy một người nam tử trẻ tuổi vóc dáng trung bình, tướng mạo thật thà phúc hậu miệng cười toe toét bước nhanh đi vào, hình như đối với nơi này cũng rất quen thuộc, không phải lần đầu đến.
“Lộ nhi, cha mẹ ta… Bọn họ…” Giang Đại Thuyên chạy nhanh đến mức không kịp thở, ngay cả nói cũng không liền mạch.
Cô mỉm cười nhìn người nam tử trẻ tuổi đã quen biết từ nhỏ, “Đại Thuyên ca cứ từ từ mà nói.”
“Lộ nhi!” Giang Đại Thuyên nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, “Muội đồng ý làm nương tử của ta đi, mẹ ta nói nương của muội cũng không phản đối… Chỉ cần muội gật đầu, ta lập tức dùng đại kiệu tám người khiêng đến đưa muội vào cửa…”
Ngao Lãng trừng mắt nhìn đôi tay nhỏ bé đang bị nam nhân khác nắm chặt lấy, tức giận đột nhiên tăng vọt, hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên một cái là có thể làm cho tên “Đại Thuyên ca” này bay xa vài dặm, từ nay trở đi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Bạch Lộ nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn cũng thực sự giơ tay phải lên, bất quá thanh âm của Bạch Lộ lại khiến cho Ngao Lãng khôi phục lại lý trí, nếu để nàng phát hiện chính mình là người động thủ với “Đại Thuyên ca” của nàng, có thể tức giận hay không? Có thể cho rằng hắn ỷ thế hiếp người hay không? Có thể sẽ không để ý tới hắn hay không? Hắn có thể không quan tâm tới suy nghĩ của bất kì kẻ nào, nhưng mà Bạch Lộ thì khác…
Tại đây trong nháy mắt, Ngao Lãng càng hiểu được rõ ràng sức ảnh hưởng của Bạch Lộ đối với mình lớn bao nhiêu, hắn sợ nàng sẽ mất hứng, càng sợ bị nàng chán ghét.
“Ách… Đại Thuyên ca…” Bạch Lộ không nghĩ rằng hắn lại tự mình tới đây hỏi quyết định của nàng.
“Hồi nhỏ chúng ta chẳng phải đã hứa hẹn, chờ sau khi lớn lên sẽ trở thành vợ chồng hay sao?” Giang Đại Thuyên thực sự rất sợ nàng đổi ý.
Bạch Lộ đương nhiên nhớ, “Đại Thuyên ca… Ta đang suy nghĩ…”
“Hắn chính là nam nhân mà ngươi muốn gả cho?” Ngao Lãng lạnh lùng hỏi.
“Không phải…” Bạch Lộ liếc nhìn hắn một cái, muốn giải thích, bất quá lại ngại có người ngoài đang ở đây cho nên không thể nói gì cùng Ngao Lãng, “Đại Thuyên ca, huynh nghe muội nói trước đã.”
“Được, được, ta nghe.” Giang Đại Thuyên dùng sức gật đầu.
“Huynh đối với muội rất tốt, nếu thực sự bắt buộc phải lập gia đình, đương nhiên là muốn gả cho huynh.” Bạch Lộ nói những lời này khiến cho biểu cảm của hai nam nhân ở đây hoàn toàn trái ngược nhau.
“Cả đời này ta sẽ đối xử với muội thật tốt.” Giang Đại Thuyên cam đoan.
Ngao Lãng không hề lên tiếng, bất quá sắc mặt hắn xanh mét, sự ghen tị giống như vô số con sâu đang gặm cắn đục khoét tâm tư của hắn, trong đầu lúc nào cũng có thanh âm không ngừng gào thét — giết hắn! Giết tên nam nhân này! Bạch Lộ chính là của ngươi… Sẽ không lại có người đến tranh giành với ngươi nữa…
“Nhưng mà… Đại Thuyên ca, muội còn muốn ở lại chăm sóc nương nhiều hơn, không nghĩ lập gia đình sớm như vậy, có thể… chờ thêm hai năm nữa được không?” Bạch Lộ trước mắt cũng chỉ có thể dùng cách kéo dài thời gian, không muốn khiến cho hắn khổ sở, chờ sau này sẽ bàn lại.
“Lại phải chờ hai năm?” Giang Đại Thuyên thất vọng hỏi.
“Đại Thuyên ca, thực xin lỗi…” Bạch Lộ bộ dáng áy náy rũ xuống mi mắt.
“Muội không có sai, muội không có sai, nên để muội chăm sóc nương nhiều một chút mới đúng.” Giang Đại Thuyên gãi gãi đầu, “Vậy… Ta sẽ chờ thêm hai năm nữa.”
“Cảm ơn huynh, Đại Thuyên ca.” Bạch Lộ tươi cười như hoa nói.
Giang Đại Thuyên thấy nàng dường như thực sự chỉ là lo lắng cho mẫu thân chứ không phải không muốn gả, thế này mới an tâm, “Lộ nhi, ta nhất định sẽ đối xử với muội thật tốt…”
“Muội tất nhiên tin tưởng.” Nàng nhìn bàn tay nhỏ bé bị Giang Đại Thuyên giữ chặt, trong lòng vô cùng áy náy, bởi vì Bạch Lộ biết chính mình muốn ở bên cạnh Ứng Long đại nhân thêm một chút mới có thể nói như vậy.
Cô rốt cuộc có thực sự thích Đại Thuyên ca? Bạch Lộ bỗng nhiên hoài nghi chính mình.
“Lập tức bảo hắn quay về!” Cả người Ngao Lãng bị lòng đố kị cùng lửa giận bao phủ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Giang Đại Thuyên vẫn đang hồn nhiên không cảm thấy gì, từng chữ từng chữ theo kẽ răng phun ra.
Cứ thế tùy tiện chạm vào bàn tay nhỏ bé của Bạch Lộ, còn vọng tưởng cưới nàng làm vợ, Ngao Lãng phải huy động toàn bộ sức mạnh của bản thân mới có thể nén xuống suy nghĩ muốn giết hắn, cho nên trước khi chính mình không khống chế được, tên nam nhân kia tốt nhất là nên chạy lấy người đi, còn ở lại thêm một chút nữa, hắn cũng không cam đoan sẽ không có chuyên gì xảy ra.
“Ách, Đại Thuyên ca, huynh chẳng phải còn đang trông coi cửa hàng hay sao? Mau mau trở về đi, muội sẽ tới tìm huynh sau.” Bạch Lộ trông thấy Ngao Lãng thần sắc không bình thường, vội vàng thúc giục hắn rời đi.
Giang Đại Thuyên có chút luyến tiếc, “Ta… ta đi về trước, sự phụ trong cửa hàng chúng ta đang dạy làm mấy món bánh ngọt mới, muội rảnh thì ghé qua.”
“Được.” Nàng vội vã trả lời.
“Vậy… Ta đi thật đây…” Hắn còn ở ngoài cửa phòng lưu luyến không rời.
Bạch Lộ quơ quơ tay nhỏ bé, “Ngày mai muội sẽ tới.”
”Nhất định phải đến đấy.” Nói xong, Giang Đại Thuyên cuối cùng cũng ly khai.
Nhìn thấy người đã đi xa, Bạch Lộ vội vàng đóng cửa phòng lại, đang định xoay người hỏi Ngao Lãng đang tức giận cái gì, đột nhiên bị hắn hung hăng ôm lấy.
“Ứng… Ứng Long đại nhân… Ngươi thả… thả ta ra trước…” Nàng nhất thời mặt như hỏa thiêu, thử đẩy hắn ra, cũng thử giải thích, bởi vì Ngao Lãng chắc hẳn phần nhiều không hiểu được động tác hiện tại có bao nhiêu không phù hợp lễ nghĩa.
“Nếu ngươi thực sự muốn gả cho hắn, bất đầu từ ngày mai, ta sẽ không tới nữa.” Hắn không quan tâm mình có dùng thủ đoạn uy hiếp hay không, chỉ muốn biết rốt cuộc Bạch Lộ đứng ở bên nào.
“Ta… Không có nói phải gả cho Đại Thuyên ca ngay lập tức…” Bạch Lộ cũng vội vàng giải thích.
Ngao Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, “Hai năm sau cũng thế cả thôi.”
“Nhưng mà…” Bỗng nhiên, trên mặt Bạch Lộ hé ra vẻ xấu hổ, thầm nghĩ không biết có phải giống như ý niệm trong đầu của nàng lúc này, “Ứng Long đại nhân không cho phép ta lập gia đình, có phải là bởi vì… bởi vì…” Ngươi thích ta? Nàng muốn hỏi như vậy.
Mà ngay tại lúc tâm tư của nàng biến chuyển như thế, Bạch Lộ cũng bắt đầu hiểu rõ tiếng lòng mình, vì sao lại do dự khi đối mặt với lời cầu thân của Đại Thuyên ca, lại hoài nghi chính mình rốt cuộc có thật sự thích hắn hay không, thích tới mức nguyện ý gả cho hắn làm vợ ư? Tất cả đều là bởi vì… Người nàng thích là Ứng Long đại nhân.
“Bởi vì nếu như thế sẽ không có ai cùng ta nói chuyện phiếm giải buồn, cùng ta ngắm trăng, cho nên ta không cho ngươi lập gia đình.”
Ngao Lãng thầm nghĩ một mình độc chiếm nàng, không muốn trở lại quá khứ chỉ có thể cô đơn mà ngắm trăng, không muốn lại phải nếm trải tư vị trống vắng tịch mịch này một lần nữa.
“Hóa ra Ứng Long đại nhân muốn có một người bạn…” Ánh mắt sáng rực của Bạch Lộ chợt u ám xuống.
“Nếu như ngươi không chịu đồng ý, sau này vu nữ của Bạch gia mà có cầu mưa với ta, ta cũng không quan tâm.” Ngao Lãng gắt gao ôm nàng vào trong ngực, chỉ sợ bị cướp mất.
“Ta có thể đáp ứng ngươi không gả, nhưng mà…” Nàng than nhẹ trong lòng.
Về phần nương nên làm thế nào bây giờ? Bởi vì qua hai năm nữa nàng đã mười bảy, đến lúc đó ngay cả cậu cũng không thể không tán thành hôn sự, chắc chắn sẽ sắp xếp bố trí cho nàng lập gia đình, mệnh lệnh của trưởng bối không thể không nghe theo, Bạch Lộ buồn rầu suy nghĩ.
“Ta chỉ muốn ngươi nói một câu.” Hắn lạnh giọng nói.
“Được, ta không gả, cả đời này sẽ cùng người nói chuyện phiếm giải buồn, sẽ cùng người ngắm trăng.” Bạch Lộ có chút bất đắc dĩ mà đồng ý, không phải bởi vì Ngao Lãng uy hiếp, mà là vừa mới phát hiện ra tâm ý của mình, bắt nàng phải gả cho người khác, dù thế nào cũng không muốn.