Edit: Holilinhk
Lô Uyển Chi đưa mắt nhìn mẹ chồng đi ra, nàngoiới từ từ bình tâm lại, niềm vui dần lan tỏa, mình mang thai, thật mang thai rồi!
Tin tức này như một cục đường nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh bi thương trong
tâm Lô Uyển Chi, làm thức tĩnh hi vọng tháng ngày hạnh phúc sau này của nàng, nàng mỉm cười khẽ vuốt ve bụng lo sợ nửa đêm, bỏ qua nỗi bi
thương sau khi Tô Việt ra đi.
Nàng lẳng lặng vẽ phác thảo hình
dáng đứa trẻ sau khi ra đời trong đầu, nàng hy vọng là một bé trai, một
bé trai giống Tô Việt, như vậy nàng có thể thấy người rồi nhớ người,
giải trừ nỗi khổ tương tư.
Bởi vì trằn trọc trở mình, suy nghĩ
rất nhiều chuyện về đứa nhỏ, ngày hôm sau Lô Uyển Chi dậy trễ, mà sáng
sớm, Vương thị đã đuổi Tô Căn vào thôn rồi, đi báo tin cho Lô gia, cũng
thuận tiện báo cho một nhà lão đại biết. (người con cả)
Trong
lòng Vương thị, đối với con dâu lớn – Triệu thị, bất mãn của bà chưa
từng mãnh liệt, dù sao Tô Việt đi nhập ngũ cũng là vì tiết kiệm cho nhà
lão đại mấy chục lượng bạc, thế nào thì nó cũng phải chăm sóc em dâu
chứ, mặc dù một người trong thôn một người trên trấn, ngoài tầm tay với, nhưng lúc trước khi lên trấn đi đường vòng qua bên này nhìn một cái
cũng là việc nên làm, huống chi Triệu thị cũng là một người đặc biệt
thích hội họp, rất thường tập họp ở trấn trên, nhân tiện liếc mắt nhìn
em dâu thử chẳng lẽ còn không muốn, huống chi cha mẹ chồng cũng ở đây
cả.
Mà chuyện Lô Uyển Chi mang thai đối với Tô gia mà nói thì
đúng là một tin mừng lớn, cho nên ông cảm thấy cả nhà lão đại nên cố ý
đến chúc mừng một chuyến, cho nên để Tô Căn về thông báo cho bọn họ, cụ
thể phải làm như thế nào, nàng không muốn công khai, hai người họ cũng
đã biết.
Khi cả nhà Lô Dũng biết được tin này, vội vàng đi lên
trấn trên, đúng lúc cũng là ngày họp chợ, Trương thị đã nôn nóng đi họp
chợ trước, Lô Dũng mang theo hai đứa nhỏ, trên đường đi đã mua chút thức ăn bổ dưỡng, nói giữa trưa ong muốn tự thân xuống bếp nấu cho con gái
ăn.
Lúc Trương thị về thì Lô Uyển Chi cũng mới rời giường, đang
ăn cơm trưa, thấy bà đi vào, nàng vội vàng muốn đứng lên, bị Trương thị
ngăn lại.
“Uyển Chi, con đừng động, ăn cơm quan trọng hơn, ba
tháng đầu phải đặc biệt chú ý, đứa nhỏ này có con cũng không để ý, ta
nghe cha chồng con nói cái thai này cũng đã hơn hai tháng, nagaamx lại
thì vì chuyện A Việt đi mà con đau buồn đến nhường ấy, sau này con bớt
suy nghĩ những chuyện như vậy đi, lo cho đứa con trong bụng là lớn
nhất!” Trương thị mở miệng đã nhắc cô.
Thấy gương mặt của Vương
thị ngồi cạnh bên không vui, Trương thị cứ nghĩ bà trách con gái mình
không chịu chăm sóc cho cháu bà, thật ra thì Vương thị thấy người của Lô gia đã đến, mà Tô Căn vẫn chưa về, mà vợ chồng thằng con lớn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Nàng thấy Trương thị nói như vậy cũng không nói gì chỉ mỉm cười, cũng không bắt chuyện hàn huyên gì cả.
“Thân gia à, bà ở đây đợi với Uyển Chi cũng thật cực khổ.” Trương thị khách khí nói với Vương thị.
Vương thị cười: “Đây là bổn phận ta phải làm mà, bà đừng nói khách khí thế chứ.”
Biết mẹ con các nàng nhất định có nhiều lời muốn nói, Vương thị lấy cớ đi
vào trong bếp giúp Tiểu Thúy. Để lại không gian riêng tư cho họ.
Vương thị vừa đi, Trương thị liền bước tới trước mặt Lô Uyển Chi, buồn bực
nói: “Uyển Chi, sao ta không thấy dáng vẻ vui mừng của nương con? Con
không chọc bà ấy giận đấy chứ? Lẽ ra con có tin mừng bà ấy phải vui như
hội chứ!”
“Nương à, nương đừng suy nghĩ nhiều, mẹ chồng con đang
lo lắng cho cha con đó mà, nghe nói hôm nay trời vừa sáng bà đã đuổi cha về thôn để thông báo tin mừng cho đại ca, nhưng mà nương xem, mặt trời
đã lên chính đỉnh rồi cha vẫn chưa về, cả nương cũng đến rồi.” Mấy ngày
nay Lô Uyển Chi chung sống với Vương thị, đối với với tính cách của mẹ
chồng cũng hiểu được thập phần.
Vương thị là một người thập phần đơn giản, có niềm vui sẽ lộ rõ trên mặt, lại dễ ở chung.
Trương thị suy nghĩ một chút, cảm thấy khuê nữ mình nói đúng, nên cũng không suy nghĩ chuyện Vương thị không vui mừng nữa.
Nói cho Lô Uyển Chi biết lát nữa Hà Hoa và Văn Hiên cũng sẽ tới đây, Lô
Uyển Chi vừa nghe nói đệ đệ, muội muội cũng tới đây, nụ cười trên mặt
cũng tươi hơn.
Trương thị lôi kéo nàng nói chuyện một hồi mới căn dặn, thứ nào không thể ăn, cái gì không được làm.
Lô Uyển Chi vừa nghe vừa gật đầu, nhất nhất đều nhớ trong lòng, đối với
đứa bé này nàng cũng hết sức quan tâm, không cho phép có sai sót nào.
Đang khi nói chuyện, Lô Dũng đưa hai đứa trẻ vào nhà, ba người bọn họ trong
tay mỗi người xách đầy đồ, đồ chơi cho em bé cũng mua luôn rồi, Lô Uyển
Chi nhìn dở khóc dở cười, nhìn đệ đệ cười nói: “Văn Hiên, cái này là đệ
mua sao, cái này mua sớm quá đi à.”
Không đợi Lô Văn Hiên nói, Lô Hà Hoa đứng bên cạnh bắt đầu không nhịn được mà nói: “Muội cũng nói đệ
đệ mua những thứ là quá sớm, hơn nữa cũng không nhất định dùng tới, nếu
là bé gái thì không thể nào cầm ná thun chạy khắp nơi được, neus như vậy thì sau này làm sao lập gia đình chứ? Tỷ, tỷ nhìn nè, muội có mua mấy
bộ y phục cho em bé, bé trai bé gái đều mặc được.”
Nàng vừa nói vừa đưa vật quý lên cho Lô Uyển Chi xem thành quả.
Trương thị hơi quở trách Hà Hoa: “Nhất định phải là một bé trai, Hà Hoa, con đừng có mà nói lung tung.”
Cả nhà cùng nhau cười, giờ phút này, hình ảnh ấm áp thế này, dường như có
khuyết điểm gì đấy, nếu như bây giờ Tô Việt ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Lúc này Vương thị bưng ra chút điểm tâm với hạt dưa và đậu phộng, bà cảm
thấy mình là chủ nhà, điều khiến bà lo lắng thấp thỏm đó là , đã trưa
rồi, sao Tô Căn còn chưa chịu về.
Lô Uyển Chi bảo Tiểu Thúy vào
bếp nấu cơm, hôm nay nhiều người, cố ý dặn dò nàng làm nhiều thêm một
chút, Trương thị đã xung phong nhận việc đi vào bếp giúp một tay rồi,
Vương thị cũng không thể nhàn rỗi, cũng đi vào phòng bếp trợ thủ.
Đã rất lâu Lô Văn Hiên không tới trấn trên, thừa dịp này muốn đi dạo một
vòng, bị Trương thị không cho, bà nói ăn cơm trưa xong, nhà người tốt
nhất là ở lại chơi với đại tỷ.
Lô Uyển Chi cười nói không sao, Lô Dũng nói còn một lát nữa mới ăn cơm trưa, bèn đưa con trai đến thư viện một chuyến, đưa Lô Văn Hiên đến thư viện để sư phụ xem thử.
Vừa đúng lúc trong lòng Lô Hà Hoa cũng có chuyện muốn nói với đại tỷ, thấy mọi người vội đi, nàng kéo Lô Uyển Chi vào phòng.
Biết muội muội có chuyện muốn nói với mình, nên cũng thuận thế đi vào phòng.
Ai biết mới vừa rồi còn thoải mái thế nhưng giờ phút này Lo Hà Hoa bỗng
chốc ngại ngùng, mười ngón tay quấn lấy nhau kéo qua hoa lại, trên mặt
cũng hơi đỏ, đôi mắt cũng không dám nhìn đại tỷ, chỉ vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua rồi lại vội vàng cúi đầu.
Lô Uyển Chi cũng
không gấp, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm cười nhìn con bé: “Hà Hoa,
có chuyện gì muội cứ nói với tỷ, không phải là coi trọng tiểu tử nhà nào chứ?”
Nghe đại tỷ vừa nói như thế, mặt của Lô Hà Hoa càng đỏ
hơn, nàng đi nhanh dần đến bên cạnh Lô Uyển Chi, ôm một bên cánh tay
nàng nhẹ nhàng lắc.
Rốt cuộc, chỉ nghe Lô Hà Hoa thở dài một hơi: “Đại tỷ, ta. . . . . .Muội có chuyện vẫn chưa nói cho tỷ biết, nói rồi
tỷ đừng giận đấy nhé!”
Lô Uyển Chi xoa tay nàng, cười nói: “Được, bất luận là chuyện gì, ta đều sẽ không trách muội.”
“Đúng, chính là tối hôm tỷ phu tới tìm tỷ, thật ra là trước đó muội có đi tìm
tỷ phu, hai ba năm trước có lần muội đi chơi, lúc đi ngang qua nhà tỷ
phu, nghe huynh ấy đang nói chuyện với cha nương, tại sao không được
cưới tỷ. Chính là khi muội biết tỷ phu có ý với tỷ, khi đó người đính
hôn với tỷ cũng vừa bị bệnh chết, hơn nữa chúng ta trong thôn không có
tổ tông che chở, không thấy ai tới cửa cầu hôn, muội lo không ai chịu
lấy tỷ, mà tỷ phu ngần ấy vẫn chưa đính hôn, lại thấy hai người rất xứng với nhau, lại nói lúc muội đi tìm tỷ phu, huynh ấy hết sức đồng ý,
nhưng lại sợ cha nương chúng ta không đồng ý, muội biết hai người họ
nghe lời tỷ nhất, cho nên mới hợp kế với tỷ phu, bảo huynh ấy đi khuyên
tỷ trước.” Lô Hà Hoa vừa nói vừa liếc nhìn Lô Uyển Chi mấy lần.