Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 50



Tô Việt đợi thấy thời cơ đã đến, động một cái ngay lập tức chôn sâu trong
vùng kính ấm áp, hắn không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Cách gần một tháng nay, cái hương vị hắn luôn nhớ mong, lúc này đã được bao bọc chung quanh.

Lô Uyển Chi hiển nhiên vẫn chưa tỉnh lại từ trong trạng thái sương mù, đã
bị một cú động thân này của hắn kích thích cả người phát run, có một
chút rất nhỏ không thoải mái, hắn đã quá nôn nóng rồi.

Nàng
hơi hơi nhăn mày, Tô Việt nhìn thấy hai hàng mi thanh tú của nàng giống
như con chuồn chuồn nước khe khẽ lay động, động tác dưới thân càng lúc
càng ôn nhu nhẹ nhàng.

Dần dần, hô hấp của Lô Uyển Chi dồn
dập hẳn lên đồng thời phát ra thanh âm yêu kiều, Tô Việt biết nàng đã
chuẩn bị tốt để nghênh đón toàn bộ hắn.

Vì thế, động tác bên
dưới tiến hành theo tuần tự từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, ngay cả
hai tay cũng theo sát tiết tấu mà di chuyển trên người Lô Uyển Chi tựa
như đang cùng nhau nhảy múa.

Cuối cùng, cùng với một tiếng
gầm nhẹ, hai tay Tô Việt mới không còn miễn cưỡng ve vuốt trên người Lô
Uyển Chi, nói cho cùng thì hai ngày nay hắn chỉ ngủ được nửa canh giờ.

Sau những lần mây mưa trước, hai người luôn ôm nhau nỉ non tâm sự thân mật
một lúc, thế nhưng hôm nay mọi trình tự đều giảm bớt, Tô Việt chỉ khẽ
hôn xuống trán Lô Uyển Chi, sau đó ngã đầu lập tức ngủ khò khò.

Ngày trước, mấy chuyện ‘dọn dẹp tàn cuộc’ đều do một mình Tô Việt làm, biết
hắn hôm nay mệt mỏi, Lô Uyển Chi nằm một lúc, đợi đến khi cảm giác phập
phồng của thể xác lẫn tinh thần tạm lắng xuống, nàng mới nhẹ chân nhẹ
tay xuống giường.

Khoác lên người một bộ y phục để lấy chậu
nước nóng, tiếp đó thấm chiếc khăn ướt lau rửa nơi nhớp nháp giữa hai
chân, rồi lại rón ra rón rén xốc chăn lên, mặt đỏ tai hồng lau giúp hạ
thân Tô Việt.

Nàng không ngờ lại nhìn thấy cái vật vẫn luôn
ép buộc bản thân đưa vào sương mù này, từ ngọn đèn dầu chập chờn nhìn
qua cũng không quá mức dữ tợn, không có giống như hình vẽ Trương thị đưa cho nàng quá khoa trương làm người khác sợ hãi.

Cũng có thể
vì được tiếp xúc ấm áp, ‘nó’ thậm chí đang trong trạng thái dần dần thức tỉnh, đợi sau khi Lô Uyển Chi lau sạch sẽ cho Tô Việt xong, bất ngờ
phát hiện vật vẫn yên lặng ngủ say thế nhưng đang ở tư thế nghênh ngang
ngẩng cao đầu, dọa nàng sợ run tay, chiếc khăn trong tay vừa đúng lúc
rơi trực tiếp rơi xuống đầu ‘nó’, chỉ nghe thấy người phía trên hừ một
tiếng, Lô Uyển Chi lại càng hoảng sợ ngay cả cử động cũng không dám.

Cũng may là Tô Việt chỉ trở mình □, có thể vì cảm thấy hơi lạnh nên hai cánh tay vô ý ma sát hai bên cánh tay, Lô Uyển CHi vội vàng lấy chiếc khăn
đang phủ lên vật tạo thành cái nóc ra, đắp chăn cho hắn xong rồi nhẹ tay nhẹ chân thổi tắt đèn, lên giường.

Sau khi nằm xuống nàng
bắt đầu suy tư, tại sao khuôn mặt của Tô Việt thế mà trông như tranh vẽ, tại sao lại có gân xanh nổi lên đầy mặt vậy. Đợi tới khi ý thức được
chính mình thân là một phụ nhân thế nhưng lại nghiên cứu khi chuyện đó
xảy ra, hai má nàng tức thì đỏ au, hơi quay đầu nhìn đến gáy Tô Việt,
chậm rãi thở ra một hơi, ngay cả đầu cũng chui vọt vào trong chăn.

Đợi sau khi giao xong mười thước gạo cho quản gia mặt râu thì tiên sinh
phòng thu chi cười hì hì đem năm mươi lượng bạc thu được đưa cho trưởng
quầy Tô Việt.

Tô Việt cười ngoác miệng đến tận mang tai, hắn
lưu lại ba mươi lượng, còn hai mươi lượng thì cất lại trong người, đưa
cho phòng thu chi nói là giữ giúp hắn.

Buổi trưa nắng ấm đẹp
trời ngày đó, Tô Việt kéo nàng dâu của hắn đi dạo phố, hắn chưa từng
dùng bạc của bản thân mua bất cứ vật gì cho Lô Uyển Chi, tuy rằng nàng
luôn nói là bản thân không thiếu cái gì, trên thực tế những gì nàng nói
quả thật không sai, cơm áo không lo, còn trượng phu thương yêu.

Nhưng mà không thiếu là một chuyện, mà làm trượng phu mà có mua cho hay không lại là chuyện khác, hắn muốn cưng chiều nàng, bất kể cách nào cũng
được.

Lần này, trước khi ra cửa hắn lại cường điệu một lần nữa, nói Lô Uyển Chi nếu thích cái gì thì cứ nói, hắn có bạc, có bạc rồi!

Lô Uyển Chi cười rực rỡ liếc nhìn hắn, trong lòng rất vui vẻ, vẻ mặt hưng
phấn của hắn thế này đúng là lần đầu tiên nàng thấy được, nhìn thấy hắn
vui vẻ nàng cũng yên tâm hơn.

Hai phu thê vai kề vai nhau
cùng dạo phố, Lô Uyển Chi lúc ở trong thôn làm sao được ra khỏi cửa, sau khi chuyển lên trấn trên thì lúc nào cũng ở nhà, hết làm công việc may
vá, hay xuống bếp tham khảo kỹ thuật nấu ăn của Tiểu Thúy, thỉnh thoảng
thì chăm sóc cây cỏ trong sân, cứ như vậy từ ngày này sang ngày khác.

Lần đầu tiên ra ngoài dạo phố, trong mắt nàng cái gì cũng lạ lẫm, đi đến
cầm lấy đường nhân (hình người được nặn từ đường) quan sát cả nửa ngày,
Tô Việt thương yêu mua cho nàng vài cái, nàng giữ trên tay không nỡ ăn.

Càng đừng nói gì tới mấy chỗ làm xiếc ảo thuật, hai mắt nàng tràn đầy hạnh
phúc xem múa, phun lửa, nuốt kiếm, không cái nào không làm cho nàng sợ
hãi, siết chặt ống tay áo Tô Việt, không ngừng hỏi hắn bọn họ có sao
không.

Sau khi Tô Việt mất một lúc giải thích nàng mới hơi
bình tĩnh lại, sau đó bảo Tô Việt đưa bạc cho mấy người nọ, bọn họ rất
không dễ dàng làm được.

Tô Việt cười lấy mấy miếng bạc vụn
thả vào trong mâm, nương tử của hắn là người có tấm lòng lương thiện,
làm hắn cảm thấy an ủi đồng thời lại thấy lo lắng, nếu vậy sau này khi
hắn ra ngoài rồi một mình nàng phải làm sao bây giờ.

Hai
người ở đường cái đi dạo cả buổi, đoán chừng là mấy cửa hàng ở trấn trên đều xem qua hết một lượt, ở của tiệm mua quần áo cho hai hai vợ chồng
già Tô Căn gặp được Tô Sở, hắn ta hiện tại đã làm tới chức tiên sinh
phòng thu chi.

Nhìn thấy đệ đệ cùng đệ muội đi vào, hắn ta
cũng cười đón tiếp vài câu, còn cố ý đi tới xin trưởng quầy giảm bớt mấy văn (đồng) tiền cho bọn họ, Tô Việt còn chưa mở miệng, Lô Uyển CHi đã
ra vẻ cảm kích đa tạ đại ca.

Chờ khi bọn họ ra đến cửa, Tô Sở gọi Tô Việt lại có chút áy náy thì thầm vài câu với hắn, “A Việt, mấy
ngày nay đệ để tâm lưu ý một chút, đại tẩu đệ không biết từ đâu có tin
tức, nói là cửa hàng kia là dùng tiền của cha nương mới mua được, nàng
ấy cũng không nghĩ lại mà xem, cha nương ta sống cả đời với ruộng đồng,
từ chỗ nào mà có bạc, nàng ấy nếu như vì chuyện này mà đi tìm đệ, đệ cho người đến báo cho ta một tiếng, ta sẽ đi kêu nàng ấy trở về”.

Tô Việt thản nhiên hỏi một câu, “Đại ca, đại tẩu nói vậy người có tin không?”

Tô Sở bị hắn hỏi quanh co không hé răng nói gì, Tô Việt biết trong lòng đại ca hắn cũng có chút hoài nghi.

Cười khổ, Tô Việt cũng không giải thích, “Đại ca, qua mấy câu vừa rồi của
đại ca, trong lòng đệ cũng đã rất cảm kích, người yên tâm, cho dù đại
tẩu có đến gây chuyện đi nữa, ta cũng sẽ không đối phó với nàng ta, dù
sao thì nàng ta cũng là đại tẩu của đệ, là mẫu thân của Đại Hà”.

Môi Tô Sở cử động vài cái nhưng không nói gì, nghe thấy Tô Việt nói tới
việc mua mấy bộ quần áo rồi cùng Lô Uyển Chi đi ra ngoài.

Mấy bộ quần áo này là mua cho cha và nương của hắn, hắn thấy rõ, trong lòng nhịn không được cảm thấy hổ thẹn một hơi, chính hắn thành thân hơn mười năm, ngoại trừ dựa theo quy củ khi ở riêng mới đúng hạn đưa mấy túi
lương thực, hắn cũng là nhi tử của bọn họ thế nhưng còn chưa mua được gì cho chính cha nương mình.

Lô Uyển Chi muốn mua tẩu thuốc cho cha chồng, mua vải rời cho mẹ chồng, mua vài món quần áo may sẵn cho
hai ông bà, lại mua giấy và bút mực cho đứa cháu Đại Hà.


Việt nhìn mà không đành lòng, trực tiếp nói cũng muốn mua vài thứ cho Hà Hoa và Văn Hiên, Lô Uyển Chi cười nói, “Hai người bọn họ ấy à, đồ trong nhà bọn họ còn chưa xài hết, thêm nữa thì quá lãng phí, ta nghĩ chờ khi Hà Hoa thành thân sẽ đưa mấy phần đại lễ là được rồi. Chàng yên tâm,
cha nương ta sẽ không bạc đãi muội ấy”.

Nghĩ đến chính mình
chưa có nói với Tô Việt, kỳ thực bạc mà Lô Dũng lập nghiệp đều là từ
thân phụ của nàng, nhưng mà sợ nói như vậy trong lòng Tô Việt sẽ nảy
sinh khoảng cách, thế nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, nếu không nhờ phu thê Lô
Dũng thì ngay cả mạng sống của nàng cũng không còn, càng đừng nói chi
tới mấy thứ cửa hàng này nọ, tài sản, cho dù chính mình có nói rõ với Tô Việt, hắn cũng không hẳn cảm thấy có chuyện gì, chắc là vẫn bao dung
như thế.

Có đôi khi Lô Uyển Chi cảm thấy chính mình là người
vô lương tâm, nói thí dụ như nàng không muốn báo thù cho phụ mẫu thân
sinh, cũng từng oán trách hai phu thê Lô Dũng lại đem chuyện đời trước
đào bới cho mình xem, để bản thân phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Hiện tại gánh nặng này lại tiếp tục đè nặng lên người trượng phu Tô Việt.

Khi tự mua giấy và bút mực cho Tô Đại Hà, nàng cố ý mua giấy Tuyên thành
nhiều hơn một chút, nói là để về nhà hướng dẫn Tô Việt tập viết.

Tô Việt nói trong nhà không phải là còn giấy cỏ sao, dùng tới giấy Tuyên
Thành làm gì, vật quý như vậy không nói, chữ viết như chó cào thật không xứng với loại giấy trắng tinh xa xỉ như giấy Tuyên Thành.

Lô Uyển Chi oán trách nhìn hắn một cái, chỉ nói là không cần hắn lo, đối với nàng hữu dụng.

Vì thế hai người thắng lợi trở về, hai mươi lượng bạc xài không còn thừa
lại bao nhiêu. Lô Uyển Chi đề nghị sắp xếp một lúc nào đó, tốt nhất là
buổi chiều quay trở về thôn một chuyến, đem mấy thứ này trở về đưa cho
cha mẹ chồng.

Tô Việt nói nàng đừng trở về, chính hắn một mình về là được, cưỡi ngựa về thì nhanh hơn chút, chỉ một lát là về tới nhà.

Thế nhưng lại bị Lô Uyển Chi từ chối, nàng kiên trì muốn theo hắn trở về
nhà một chuyến, mấy người trong nhà mẹ ruột mình ngược lại thường hay đi trấn trên, nàng thường xuyên có thể gặp mặt họ. Còn cha mẹ chồng quanh
năm suốt tháng không có cơ hội đi trấn trên, chính mình thân là tiểu bối (người vai dưới) phải nên trở về thăm hỏi một chuyến.


Việt thấy nàng kiên trì thì không nói gì nữa, chỉ nói là đợi lát nữa đem mấy đồ cho Đại Hà đều cứ chở về nhà chung hết, không cần phải đặc biệt
đem đồ đưa đi tới nhà đại tẩu.

Tuy nhiên vào buổi tối, Lô
Uyển Chi mười phần nghiêm túc lấy giấy Tuyên Thành mới mua vẫy vẫy bút
viết xuống nhiều chữ, sau đó gương mặt thẹn thùng đưa cho Tô Việt xem.

Tô Việt chậm rãi đọc lên, “Thiếp phát sơ. . . Uyển Chi, chữ tiếp đó là cái gì?”

Lô Uyển Chi cúi người giải thích cho hắn, sau đó chân tình tha thiết nhìn
Tô Việt đọc đoạn tiếp, đến đoạn “Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô
hiềm sai” (“Trường Can chung một xóm/ Đôi trẻ rất hồn nhiên”), tiếp đó
Tô Việt lại hỏi nàng đọc như thế nào.

Vì thế, vẻ mặt Lô Uyển
CHi từ thẹn thùng biến thành uất nghẹn, đến lần thứ ba sau khi giải
thích chữ khác đọc như thế nào, nàng trực tiếp tóm lấy tờ giấy trên tay
Tô Việt, tự mình đọc lên.

Bài > của nhà thơ nổi tiếng bậc nhất Lý Bạch được âm thanh ấm áp của nàng vang lên lại càng đầy hàm ý chân thành tha thiết.

*Bài thơ > phần dịch nghĩa khá hay, muốn biết
thêm thông tin các bạn tra Google nhé. Đây là một trong những trang tớ
tìm được trong cả đống kết quả:)):

http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID … 512da9a4d9

Sau khi đọc xong, Lô Uyển Chi mới đem bài thơ này đưa cho Tô Việt, dịu dàng nhìn hắn, nàng tin là hắn có thể hiểu được ý cảnh ở khía cạnh này.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Tô Việt đang nhìn lại mình, nàng không ngại giải thích cho hắn thêm một lần nữa.

Ai ngờ Tô Việt lại nói, “Ta biết ý tứ của bài thơ này, chẳng qua ta chỉ
buồn bực là hai hoàn cảnh của chúng ta hoàn toàn không giống, đầu tiên
là hai người chúng ta không phải là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tuy rằng lúc nhỏ ta có biết nàng, nhưng nàng không biết ta”.

Sắc mặt Lô Uyển Chi bắt đầu tối dần, thế nhưng Tô Việt tựa như không nhìn
thấy, tiếp tục phản bác, “Hơn nữa nàng xem này, trong thơ này viết nàng
ta thành thân tuổi mười bốn, nàng mười tám tuổi mới gả cho ta”.

Lần này Lô Uyển Chi hoàn toàn chán nản, nàng tại sao có thể gả cho một
trượng phu không hiểu phong tình như vậy. Bị chọc giận quá mức, nàng
trực tiếp duỗi móng vuốt chà đạp lên mặt Tô Việt, “Tô Việt, chàng cố ý
có phải không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.