Không ngờ tới Tô Việt còn từng dùng đến loại việc theo dõi này, Lô Uyển Chi
nhìn hắn nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.
Cho là nàng đang giận mình, Tô Việt vội vàng tiến đến kéo cánh tay nàng
giải thích, “Ở thời điểm đó, chẳng phải ta lúc nào cũng nghĩ đến nàng
sao, phàm là có chuyện hay người liên quan đến nàng ta đều để tâm nhiều
hơn, về sau quyết sẽ không làm loại chuyện tương tự thế nữa”.
Nói xong mở to đôi mắt nai tha thiết mong chờ nhìn Lô Uyển Chi.
“Ta không có trách chàng, chỉ là không biết nói gì cho phải” Lô Uyển Chi vỗ lên tay hắn an ủi.
Lô Uyển Chi có thể cảm nhận được sự bất an ẩn sâu bên trong nội tâm của Tô Việt, hắn tựa như đối với chính bản thân không đủ tự tin, không chỉ vì
sự khác biệt về gia thế, nàng nghĩ đó là do sự khác biệt trong hoàn cảnh trưởng thành khác nhau nhiều hơn.
Nói ví dụ như nàng quen
thuộc thi thư, mà Tô Việt thì không biết được mấy chữ, vấp phải việc gì
trong đầu nàng sẽ lập tức nhanh chóng đề xuất ý tưởng ngôn hành hơn, mà
Tô Việt nhưng lại dùng tư tưởng bàng môn tà đạo để giải quyết.
Đương nhiên nàng phải thừa nhận, ở một số sự việc, bản thân so với Tô Việt
thì kém rất xa, tỷ như về chuyện với đại tẩu Triệu thị này, thật sự là
nhờ vào sự giúp đỡ của hắn.
Tuy rằng nàng cảm thấy hai người
này có gì đó bất đồng, lại càng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai
người, nhưng mà thật hiển nhiên, Tô Việt tự ti, trong lúc hắn nhìn thấy
mình đọc sách, có thể cảm giác rõ ràng hắn có chút kỳ quái, cho nên Lô
Uyển Chi bắt đầu tránh lấy sách ra đọc trước mặt hắn.
Nhưng
mà có một số việc không phải nàng muốn thì có thể thay đổi, bản tính
kiêu ngạo của Tô Việt đã thấm sâu trong xương, nhưng khi gặp nàng hắn
vẫn cúi đầu. Nàng cũng nghĩ muốn vì hắn làm gì đó nên mới thuyết phục
hắn đi trấn trên làm việc, ít nhất có thể để hắn học hỏi được nhiều
điều, để trong lòng hắn nghĩ đang tiếp cận nàng hơn.
Ngày hôm sau, Lô Uyển CHi trở lại nhà mẹ đẻ nói cho Trương thị biết về việc
Triệu thị mang đệ đệ đến tìm mình, Trương thị nghe xong nghẹn họng trố
mắt, không ngờ tới Triệu thị thật đúng là nói được làm được. Thật là
nhìn thấy Lô Uyển CHi là quả hồng mềm dễ nặn hay sao, chắc nàng ta cũng
không nghĩ tới sẽ gặp Tô Việt – quả hồng xấu xa này, kết quả trêu chọc
phải một tay tinh ranh.
Nghe xong phương thức xử lý của Tô
Việt, Trương thị cười không đứng nổi thẳng người, nói trắng ra là không
ngờ tới Tô Việt lại có cái chiêu độc địa này, nhưng mà việc hôn sự của
tiểu khuê nữ nhà bà quả thật cũng nên nhắc tới rồi.
Lô Uyển
Chi nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn không được đem chuyện Vương cử nhân thôn sát bên nói cho Trương thị nghe, quả nhiên Trương thị vừa nghe thì từ
một người vợ hiền lập tức giậm chân.
Nhà mình là một hoa cúc
khuê nữ làm sao có thể gả cho người góa vợ, cho dù người kia góa vợ mang công danh trên người chăng nữa, Lô gia bọn họ nếu muốn có công danh thì chưa đầy hai năm nữa, Lô Văn Hiên có thể thi cử thành danh, làm gì phải đi nịnh bợ một người khắc thê.
Đã sớm liệu trước phản ứng của Triệu thị, Lô Uyển CHi vẫn đem cái thiệt hơn phân tích nửa ngày với bà.
Rất rõ ràng, chuyện thê tử trước đó của Vương cử nhân không để lại đứa nhỏ
có thể cho thêm điểm cho hắn, càng khỏi nói tới việc hắn cô độc một
mình, cha mẹ hai năm trước đã qua đời, chỉ có một tỷ tỷ lấy chồng ở xa,
huynh đệ một người cũng không có, nếu cửa hôn sự này có thể thành thì
chẳng khác nào ở rể.
Khuyết điểm cũng có vài cái, nhà hắn
nghèo, về sau Lô gia xác định phải giúp đỡ không ít, đặc biệt nếu nghĩ
đến việc đi tiếp trên con đường quan trường này sẽ mượn không ít bạc của Lô gia để dùng, tiếp theo chính là thê tử đã mất.
Tổng kết
thiệt hơn, Lô Uyển CHi vẫn cảm thấy cửa hôn sự này không tệ, Vương cử
nhân chỉ mới mười tám tuổi, tuổi hãy còn trẻ, nếu có quý nhân chân chính tương trợ thì tiền đồ vô lượng, nhà mình trước mắt là chỗ dựa của hắn,
nên nhất định là nói gì nghe nấy.
Kỳ thật, mấy lời Lô Uyển
Chi nói, Trương thị làm sao không biết rõ, chẳng qua là trong lòng bà
tiếc nuối nuốt không trôi cơn bực này mà thôi, dù sao Lô Hà Hoa cũng là
nhi nữ đích thân mình đẻ ra.
Quan trọng hơn là theo ý của Lô
Uyển CHi, thừa lúc Lô Dũng không có nhà kêu Lô Hà Hoa đang chơi nhà hàng xóm trở về, tiếp đó kéo vào tây ốc đánh véo một trận, Lô Hà Hoa không
hiểu ra sao chạy trối chết về phía Lô Uyển Chi cần cứu, còn kịp mở miệng hỏi Trương thị nàng ấy đã phạm lỗi gì.
Đợi tới sau khi cơn
bực trong lồng ngực trút ra hết, Trương thị mới để cho Lô Uyển Chi đứng
ngoài cửa suốt cả buổi đi vào, sau đó ném cây chổi lông gà, ngồi xuống
kháng thở mệt nhọc, cũng không biết là do giận quá hay do mệt.
Lô Uyển Chi đẩy cho muội muội cái nháy mắt, bản thân tiến lên đấm lưng vỗ
ngực an ủi Trương thị, ngoài miệng còn không ngừng mắng Lô Hà Hoa không
hiểu chuyện.
“Hà Hoa, muội cũng thật là, việc hôn sự lớn như
vậy mà một mình muội có thể làm chủ sao? Muội còn làm gì mà không nhanh
tới nói rõ với nương và ta, nương cũng muốn nghĩ biện pháp tốt giúp
ngươi mà thôi” Nói xong còn nháy mắt với muội muội.
Lô Hà Hoa tuy lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, vội vàng cầm ly rót nước đưa cho
Trương thị, dè dặt cẩn trọng trong công cuộc ủy khuất, “Nương, đều là ta sai, ta sợ người và cha không đồng ý, luôn luôn gạt chuyện này, ta. . . ta vừa. . .Vương bách phía sau thôn, người thành toàn cho nữ nhi đi”
Nàng ấy nói xong liền quỳ gối dưới chân Trương thị, Trương thị quơ lấy cây
chổi lông gà hướng lên lưng nàng mà đánh lại bị Lô Uyển Chi ngăn cản,
“Nương, người bây giờ cần gì phải vậy, trước hết nghe Hà Hoa nói xem thế nào, chúng ta trước hết nghe nàng ấy nói xem sao”.
Ba mẹ con qua một trận náo loạn nữa mới bắt đầu nghe Lô Hà Hoa đứt quãng kể ra ngọn nguồn sự tình.
Thì ra, ngẫu nhiên Lô Hà Hoa cùng Lô Dũng đi trấn trên, có một lần trong
lúc Lô Dũng đến cửa hàng làm việc, nàng ấy một mình nhàm chán dạo chơi
trên đường lớn, gặp Vương Bách bán tranh chữ, hắn mười sáu tuổi sau khi
trúng cử nhân bởi vì gia đình không có tiền cũng không có bối cảnh nên
chỉ có cách làm người ghi chép (gọi là sử quan) trong ngục của huyện
nha, hắn chỉ đọc sách nhiều năm tay không thể nâng vật nặng nên chỉ có
thể dựa vào bàn tay vẽ tranh viết chữ mà sống.
Bản thân Lô Hà Hoa từ nhỏ đã không thích đọc sách, nhưng mà đối với người đọc sách thì luôn có một loại sùng bái cuồng nhiệt, tỷ như đối với tỷ tỷ Lô Hà Hoa,
phải nói là hết sức kính nể.
Cho nên nàng ấy bị luân hãm, ngay lập tức đào hết bạc vụn trong túi đem toàn bộ tranh chữ trên quầy hàng của hắn mua hết.
Bản thân Vương Bách trưởng thành với bộ dáng tuấn tú lịch sự, thấy Lô Hà
Hoa ra tay hào phóng như vậy, hơn nữa diện mạo thật đáng yêu, nên lộ ra
khuôn mặt tươi cười nhiều hơn, vì thế Lô Hà Hoa từ một cô nương nhỏ bé
trái tim lập tức bắt đầu đập loạn vì tình.
Sau này khi cùng
theo phụ thân lên trấn trên, nàng ấy đều đến chỗ Vương Bách bên kia mua
tranh chữ, Lô Dũng đối với hai nữ nhi lúc nào cũng sủng ái có thừa, chỉ
hận không thể hái sao trên trời để làm trang sức cho các nàng, cho nên
ngày thường đưa tiền tiêu vặt cho Lô Hà Hoa cũng không thiếu, chẳng qua
có dặn dò nhất định không được thể hiện trước mặt người quen đặc biệt là người trong thôn.
“Nương, thê tử của hắn không phải do hắn
khắc chết, là nàng ta lúc gả vào nhà đã có bệnh, cho nên gả vào mới hai
tháng đã chết. Hắn không khắc thê!” Lô Hà Hoa nói xong chuyện chính mình còn không quên vì người trong lòng đính chính danh.
Trương
thị nghe xong không khỏi mắng, “Ngươi chỉ là đứa không có mắt nhìn, hắn
thấy ngươi một tiểu cô nương ra tay hào phóng, còn không phải một lần
hai lần, đã sớm đoán được gia cảnh ngươi không tệ, cũng không biết trong lòng có toan tính gì. Cha ngươi ngày thường dạy các ngươi thế nào, muốn các ngươi không nên lộ tiền tài, không nên để lộ tiền tài! Ngươi cái
nha đầu này chính là không nghe!” Nói xong bà lại muốn đánh cho Lô Hà
Hoa mấy cái nữa.
Phát hiện không tìm thấy chổi lông gà,
thì ra bị Lô Uyển Chi lấy giấu, Trương thị chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.
“Hắn không có nịnh nọt, có mấy lần ta đưa tiền mà hắn đều không cần” Lô Hà Hoa nhịn không được lầm bầm kháng nghị.
“Ngươi hiện tại cả đầu óc đều bị mê muội, làm sao có thể nhìn thấy bản tính
của hắn, hai tháng tiếp theo ngươi không được lên trấn trên nửa bước,
chuyện này ta sẽ cùng cha ngươi thương lượng, ngươi xem hiện tại ngươi
trêu chọc phải loại người thế nào?” Trương thị nói với giọng nghiêm
khắc.
Trong lòng bà cũng rõ ràng, khuê nữ Lô Uyển Chi thanh
danh bị tổn hại, luôn bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt thế này,
bằng không nhiều ngày trôi qua như vậy việc hôn sự ‘dưa méo táo nứt’
không vừa mắt, bản thân từ lúc Lô Uyển
Chi gả ra ngoài đã rút ra được.
“Nương, người không cần lo lắng, chuyện này ta nghĩ cha sẽ xử lý tốt, Hà Hoa
hôm nay cũng bị đánh, được dạy bảo, ngày sau chắc chắn sẽ thu liễm,
người đừng tức giận trong người” Lô Uyển Chi vừa an ủi Trương thị vừa
nháy mắt ra hiệu với Lô Hà Hoa.
Vì thế Lô Hà Hoa không ngừng
cam đoan nhất định sẽ nghe lời Trương thị, mấy tháng này tuyệt đối không ra khỏi thôn. Trương thị mới dần dần bớt giận, đột nhiên nhớ tới khuê
nữ về nhà một chuyến không dễ dàng, không thể tức giận cả ngày như thế,
vội vàng đứng dậy đi chuẩn bị cơm nước.
Theo nhà mẹ đẻ ăn
chút cơm no, Lô Uyển CHi vội vàng về nhà chồng, vừa đúng dịp gặp Tô Việt cũng đang từ trấn trên trở về, lần này không ngửi thấy mùi rượu, Lô
Uyển Chi mới cười gật đầu khen hắn hai câu.
Tô Việt rung đùi đắc ý trước mặt Lô Uyển CHi cọ cọ hai cái.
Lô Uyển Chi lại nghĩ tới bản thân với Tô Việt trước khi thành thân làm đủ
loại thí dụ, không khỏi nhíu mày hỏi, “Tô Việt, ta hỏi chàng chuyện này, chàng nhất định phải nói thật với ta”.
Thấy nàng nghiêm túc
như vậy, Tô Việt không hiểu sao cảm thấy chột dạ trong người, bản thân
mình trước mặt nàng cho đến bây giờ tựa như chưa từng thấy tự tin. Chỉ
gật đầu, ra vẻ nghiêm chỉnh chờ câu hỏi của nàng.
Lúc đó
không phải là nàng chưa nghĩ tới, hắn tìm tới mình tối hôm đó, chỉ có
hắn, mình và muội muội Lô Hà Hoa biết, lúc ấy trăng mờ khuya khoằc, cho
dù có hàng xóm đi qua cũng không dễ phát hiện, lại nói chính mình xác
định ẩn núp cực kỳ tốt, người trong thôn khi đi ngang qua thì về thẳng
sân họ, hai người nói chuyện âm thanh cũng thật nhỏ, làm sao có thể bị
phát hiện dễ dàng, cho nên có khả năng nhất chính là đương sự để lộ tin
tức.
Lúc đó, nàng từng nghĩ là Tô Việt làm, thế nhưng cảm
thấy làm như vậy đối với hắn chẳng có chút lợi ích nào, dù sao làm gì có ai muốn cưới một thê tử thanh danh bị tổn hại.
Kết hợp với những quan sát gần đây về Tô Việt, chuyện này thật sự rất có thể là do hắn làm.
Quả nhiên, thấy không thể gặt được nàng, Tô Việt gật đầu, “Uyển CHi, nàng
nghe ta giải thích, lúc đó thì ‘cách gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng’, nhà nàng không chấp nhận ta, mà ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này
thôi”.
“Chàng làm như vậy với ta thì không có gì đáng
trách, nhưng chàng có từng nghĩ tới, trước hết ta còn một muội muội và
đệ đệ, bọn họ tương lai cũng lập gia đình, cưới vợ, ngươi làm như vậy
thì đặt bọn họ ở chỗ nào?” Ngữ khí Lô Uyển CHi hơi lạnh lùng hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nổi giận từ khi được gả tới Tô gia.
Trong
lòng Tô Việt càng hoảng hốt hơn, vội vàng tiến đến nắm chặt tay Lô Uyển
Chi, “Uyển Chi, sau này ta sẽ tìm cách bù đắp, nàng yên tâm, trong mấy
ngày Tết, người trong thôn đi trấn trên hơi đông chút, qua Tết Nguyên
tiêu nàng sẽ nghe về chuyện Trần thiếu gia, nàng sẽ nghe nói nàng là bị
người ta hãm hại, nàng căn bản là chưa từng gặp qua nam tử nào. Như vậy
thanh danh của nàng có thể bảo toàn, lại càng không ảnh hưởng gì tới Hà
Hoa hay Văn Hiên cả. Nàng yên tâm!”
Lô Uyển Chi ra vẻ hoài nghi nhìn hắn, “Chàng lại muốn dùng thủ đoạn gì?”
Tô Việt vội lắc đầu, “Không có, ta sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức, lần
này là trợ giúp người hữu tình trở thành thân thuộc mà thôi. Trần gia
Trần công tử thật sự là thu tiền của khuê nữ tiệm bán thịt heo lão Tiết, ta tìm cái cớ, nói là lão Tiết vì muốn gả khuê nữ vào cửa Trần gia mà
nói xấu nàng, phá hoại hôn sự của nàng và Trần công tử. Mà Trần công tử
cùng khuê nữ ông ta thật sự có vụng trộm, còn bị người ta bắt, lần này
bọn họ thành thân cũng thành, mà không thành thân cũng phải thành thân
thôi”.
Lô Uyển Chi cau mày vẻ mặt không ủng hộ nhìn Tô Việt, “Chỉ đơn giản như vậy?”
Tô Việt lại giải thích một phen, cuối cùng để nàng yên tâm, cả người hắn
thậm chí mệt mỏi rả rời gần như kiệt sức, căng thẳng cùng cực.
Nhưng mà, hắn rõ ràng cảm nhận được Lô Uyển Chi đang không vui, hắn biết
chuyện này quả thật bản thân hắn xử lý không đủ thỏa đáng, nhưng mà để
đổi lấy một nàng dâu như hoa như ngọc thế này, hắn không thấy hối hận.
Nghĩ đến chuyện hôm nay ở trấn trên về việc Lưu Tứ và a Phúc đều phải đi
tòng quân, trong lòng hắn đột nhiên thấy trống trãi, hắn thừa nhận hắn
cũng động tâm, thà là vứt bỏ cửa hàng nhạc phụ đưa cho còn không bằng
chính hắn xông ra chiến trường ra trò một phen, như vậy mới là việc một
nam tử hán đại trượng phu nên làm.
Trọng yếu chính là, chỉ có như vậy bản thân hắn mới có thể ưỡn thẳng lưng trước mặt thê tử, ra một bộ dáng mà một nam nhân nên có.