Mặc dù khổ sở thì khổ sở, đau lòng thì đau lòng, không muốn mặc kệ không muốn, mười sáu tháng chạp ngày này cũng tới rất nhanh.
Bên Lô gia, giữa trưa ngày mười lăm tháng chạp người được nhờ cùng một số
người bên Tô gia tới đón đồ cưới cùng nhau nâng của hồi môn đến Tô gia.
Buổi chiều hôm đó, người trong thôn ven đường tụ tập theo tốp đứng xem, bọn
họ ngoại trừ khi Lý gia và nhà trưởng thôn gả con gái ra ngoài mới phô
trương cỡ này, bình thường chưa thấy qua đám cưới có nhiều của hồi môn
như thế.
Những cô nương bình thường khi xuất giá chỉ có sáu
người nâng, tám người nâng là số ít, cho nên thấy tình huống nhà Lô gia
thế này, trong lòng họ suy đoán đừng thấy Lô Dũng kia ngày thường trong
thôn ít nói, không ngờ trong nhà có nhiều đồ như vậy.
Đương
nhiên cũng có một số người trước đây chướng mắt nhà họ, giờ phút này đều hối hận tại sao trước đây không coi trọng Lô gia, kêu bà mối thay con
trai nhà mình tới cửa cầu hôn con gái họ; mà gia đình có con trai chưa
đính hôn, mọi người đều cân nhắc Lô gia còn có một đứa con gái nữa, cũng tới tuổi gả đi, bắt đầu hăm he suy nghĩ nay mai nhờ người tới cầu hôn.
Bởi vì gần cuối năm, thời tiết cũng tương đối lạnh, từ rất sớm Tô gia đã
bắt đầu làm gà mổ trâu, tiệc cưới hỏi khác với cỗ ma chay, món ăn rau
củ, rượu bày trên bàn thậm chí ngon hơn nhiều.
Sáng sớm ngày
mười lăm, Vương thị thức dậy đốt nhang cúng bái, đầu tiên là dập đầu rồi lại thở dài cầu nguyện trước tượng Bồ Tát trong phòng bà, cùng với Tô
Căn kéo theo Tô Việt đi một chuyến tới từ đường dòng họ Tô gia, quỳ lại
trước bài vị các vị tổ tông, nói cho bọn họ biết con trai nhà bọn họ,
tuy từng có khoảng thời gian hư hỏng, nhưng ngày mai sắp thành thân, còn xin liệt tổ liệt tông phù hộ vợ chồng con họ hòa thuận, sớm sinh quý
tử.
Cả nhà ba người vừa về đến nhà, lập tức nghênh đón đoàn
người đến hỗ trợ Tô gia, Đại tỷ của Tô Việt Tô Lan cũng tới giữa trưa
mới đến, mang theo đứa con trai duy nhất của nàng ấy tên Cẩu tử.
Đứa con trai cả – Tô Sở – lần này nhìn ra dáng một bị huynh trưởng, sáng
sớm ngày mười lăm sau khi ăn qua loa điểm tâm lập tức tới đây, chỉ thấy
Vương thị trong sân vội vàng quét dọn sân trước, trong phòng khác của Tô gia nhóm nàng dâu khác lo mâm chén dĩa nấu nướng, trong lòng hắn cảm
thấy rất không thoải mái, lẽ ra làm tẩu tử Triệu thị nên đến sớm vài
ngày để hỗ trợ, bây giờ chỉ duy nhất thiếu một mình nàng ấy, người hiểu
nàng thì nói Triệu thị yêu thích sạch sẽ không thích tụ tập giúp vui,
người không biết còn tưởng rằng mẹ chồng của nàng ấy, tức nương của hắn, không muốn gặp con dâu.
Bản thân Triệu thị không tới thì
thôi, quan trọng là nàng ta không cho đứa cháu trai đầu tiên duy nhất
của Tô gia Tô Đại Hà (tớ căn cứ tên theo Hán Việt) trở về, chỉ nói Đại
Hà muốn đọc sách, không thể chậm trễ. Ngay cả đứa trẻ mười hai tuổi của
Lô gia còn đến đưa đồ cưới, Vương thị cũng không tin cháu đích tôn của
bà mới có bảy tuổi so với một đứa nhỏ mười hai tuổi nôn nóng đi thi
Trạng Nguyên.
Ngày thường hiếm khi nhìn thấy cháu mình, Vương thị nhìn thấy Cẩu tử cũng đặc biệt yêu thương, đưa cho nhóc con kẹo
đường ăn còn dặn dò nhóc hai ngày này trong nhà có rất nhiều người, đừng chạy loạn chỗ nào đụng đau bản thân.
Cẩu tử tối hôm nay còn
có một nhiệm vụ rất quan trọng, là muốn giúp cho cậu nhỏ của nhóc – Tô
Việt, cũng là chú rể của ngày mai lăn giường, lăn giường có ngụ ý là vợ
chồng son tương lai con cháu đầy đàn.
Tô Việt ôm đứa nhỏ Cẩu
tử bốn tuổi ném lên chiếc giường mới tinh, cười hì hì nhìn nhóc con ở
trên giường cuộn mình lăn qua lăn lại, trong lòng đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ riêng của hắn và Uyển Chi, nghĩ đến bộ dáng thế nào, hắn biết bản
thân lớn lên tuấn tú, mà Lô Uyển Chi cũng xinh đẹp, đứa nhỏ tương lai
kia không thể là thảm họa, nếu là một đứa nhóc trai thì hoàn hảo, trêu
hoa ghẹo nguyệt gì đó bản thân hắn thấy không sao hết, còn nữ nhi thì
bản thân hắn nên dạy dỗ cẩn thận, mỗi ngày cũng không thể lấy vĩ đập
ruồi đi theo sát nữ nhi của hắn được.
“A Việt, một mình ngươi ở đây cười ngây ngô cái gì vậy?”, người bên cạnh vừa rồi giúp hắn trãi
giường hỉ là một vị thẩm, thẩm này nhìn thấy Tô Việt một lát thì nhíu
mày, một hồi thì nhếch miệng cười, nhịn không được mở miệng hỏi.
“À, thẩm, không có gì, chỉ nghĩ tới việc ngày mai cưới vợ nên vui vẻ thôi”, Tô Việt cười hề hề trả lời.
“Ngươi cái tên mặt dày này, nhanh đi phòng bếp xem nhà bếp bên kia nấu cơm tối xong chưa?”, Vương thị thuận tay đánh Tô Việt một cái, oán trách nói.
Một đêm trước khi thành thân theo quy cũ phải chiêu đãi bạn bè thân thích
ban ngày đến hỗ trợ, ngày mai còn trông cậy vào những người này giúp
sức, cho nên thông thường bữa tối này cũng được chuẩn bị rất chu đáo.
Buổi tối cùng Tô Việt ngủ chung là một người con trai của một vị bà con xa
đường thúc (chú), mới mười ba tuổi, thế này gọi là áp giường.
Dù là lăn giường hay là áp giường, nhất định phải là nam, áp giường cũng
không dám tìm đứa con nít, sợ đái dầm. Tóm lại không thể để tối ngày mai bắt cô dâu mới ngủ giường mới bị ướt chứ.
Tiễn bạn bè ra về, Tô Việt và tên nhóc đường đệ đã sớm ngáy ò ó o cùng nằm trên giường,
hắn đang suy trước nghĩ sau khó thể nào ngủ được.
Nghĩ đến
giọng nói và nụ cười của Lô Uyển Chi, còn đang nằm trên chăn nệm mới
được chuyển tới từ Lô gia, Tô Việt cảm thấy trái tim của hắn vô cùng ấm
áp.
Nhớ lại tình huống đầu tiên nhìn thấy Lô Uyển Chi, trong
đầu của hắn hơn nửa tháng đầu đều thấy hình ảnh của nàng, Tô Việt phát
hiện, trong tim trong mắt hắn, Lô Uyển Chi mấy năm nay chưa từng thay
đổi, luôn là bộ dáng dịu dàng động lòng người.
Hắn trở mình,
vừa vặn đối diện với ánh trăng bên ngoài, hôm nay là ngày mười lăm, ánh
trăng đặc biệt tròn vành vạnh, đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật mạnh mẽ
len lõi vào tim hắn, nghĩ tới là làm ngay, Tô Việt rón ra rón rén mặt
quần áo vào, khoác lên chiếc áo bông lặng lẽ ra ngoài.
Gió
mùa đêm đông lạnh thấu xương, nhưng mà lúc này Tô Việt lại cảm thấy bản
thân đang thiêu đốt, nhất là đầu hắn, chỉ có một ý tưởng, đó là nhất
định phải gặp Lô Uyển Chi một lần, ngay lập tức ngay lúc này nhất định
phải nhìn thấy. Nhiều năm như thế có thể chờ đợi được, hắn không muốn
đợi thêm một ngày nữa.
Trong lúc này, toàn bộ thôn đắm chìm
bởi một màng ánh sáng nhẹ nhàng của ánh trăng, ngẫu nhiên chỉ có tiếng
tiếng sủa của vài hộ gia đình, hoặc là có người đi tiểu đêm đốt đèn,
nhiều chấm đèn sáng mông lung, hòa nhập cùng với ánh trăng sáng trên bầu trời trong vắt.
Tô Việt quẹo đông quẹo tây chỉ chốc lát đã
đến trước cửa Lô gia, nghĩ thầm may là Lô gia không có nuôi chó, bằng
không cho dù có cho hắn mượn lá gan hắn cũng không dám tới.
Tuy biết rằng lúc này xung quanh nhất định không có người, nhưng Tô Việt
vẫn còn lo lắng nhìn trái nhìn phải nhiều lần, sau đó ‘hưu’ một tiếng
bay qua đầu vách tường cao hơn nửa người của Lô gia.
Lúc này
trong phòng Đông của Lô gia, thế mà vẫn còn sáng đèn, Tô Việt nhìn đến
trong lòng đột nhiên muốn tới xem thử, thầm nghĩ nếu để cha mẹ vợ của
hắn vẫn còn chưa ngủ nhìn thấy, thế này thì rất phiền phức, vậy chẳng
phải hắn còn phải đợi bọn họ nghỉ ngơi mới có cơ hội hay sao, do dự một
lúc không biết có nên trèo tường trở lại nhà đi ngủ hay không, lập tức
lắc đầu phủ định, đã tới đây rồi hắn không thể từ bỏ, không từ bỏ cơ hội cơ hội được nhìn thấy Lô Uyển Chi một lần.
Vì thế hắn nhẹ
chân nhẹ tay đi tới cửa sổ bên ngoài phòng phía đông, ghé vào cánh cửa
sổ nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa nghe hắn lập tức vui mừng đến nở
hoa.
Thì ra Lô Uyển Chi cũng ở phòng cha mẹ nàng, chỉ nghe
giọng nói nhẹ nhàng êm tai truyền tới, “Cha, nương à, trước kia con
không biết chuyện này thì không sao, hiện tại đã biết rồi, về sau nhất
định sẽ cố gắng hết khả năng coi đây là mục tiêu, theo như những gì
người giải thích, con sẽ sẽ có con trai”.
Tô Việt nghe không hiểu ra sao, nghĩ thầm đây là chuyện gì, ngay cả đứa con trai chưa xuất hiện cũng nhắc tới.
“Uyển Chi, trước kia khác nhau, con nói con hy vọng sẽ có cuộc sống bình
thường, hơn nữa cha con mười mấy năm nay luôn vì chuyện của nhà này mà
bôn ba, cứ tưởng chuyện quan trọng ngay lúc đó sẽ thành công, ai ngờ có
sự việc đó xảy ra, bằng không chúng ta cũng không thể đồng ý chuyện hôn
sự với Tô gia thế này. Tô Việt thật sự không phải là người chồng tốt!
Haiz!”, lời than thở của Trương thị truyền tới tai Tô Việt.
Tô Việt nghe xong thiếu chút nữa đã lời nói bậc ra khỏi miệng, dựa vào cái gì mà nói ta không phải là chồng tốt của Uyển Chi? Cố gắng nhẫn nhịn
rồi mới tự nói với chính mình, “Mẹ vợ à, ta đây có chỗ nào đắc tội với
lão bà vậy, tại sao ở trước mặt vợ ta bà nói như thế về ta, sau này bà
già đi đừng mong ta hiếu thuận với bà”.
“Bây giờ nói những lời này làm gì nữa”, giọng trách mắng của Lô Dũng vang lên.
“Cha, nương! Chuyện đó cũng đừng đặt trên người Văn Hiên, con không muốn nam
nhân duy nhất của chúng ta cũng bị liên lụy vào, hai người vì con đã hao hết tâm tư. Hãy để Văn Hiên trở thành một người đọc sách bình thường,
tham gia hay không tham gia thi cử cứ để đệ ấy tự quyết định”, Lô Uyển
Chi tha thiết khuyên nhủ.
“Chuyện này để sau này hãy nói, con nhanh về phòng ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm rửa mặt trang điểm”.
“Dạ! Cha nương, hai người cũng nghỉ sớm đi, con đi đây”, lời xin phép của Lô Uyển Chi vang lên sau đó là tiếng bước chân truyền tới.
Tô
Việt nghe tiếng bước chân của nàng trái tim hắn cũng nhảy bùm bùm theo,
vội vàng theo tiếng bước chân của nàng rón ra rón rén đến cửa chính,
ngay khi xác nhận nàng đang đi qua phòng chính trở về phòng Tây của
chính nàng, Tô Việt nhẹ nhàng ho lên, sau đó dán lên cửa gọi ‘Uyển Chi’.
Hắn có thể mười phần đích xác thừa nhận Lô Uyển Chi là một người thông
minh, hơn nữa là đứa con có hiếu, trong thôn chưa từng xảy ra mấy chuyện cướp bóc các loại, nhiều nhất chỉ là quăng con gà thiếu cái trứng. Nàng sẽ không sợ bên ngoài có người với dụng ý bất lương, tiếp đó nàng sẽ
không muốn quất rầy đến cha mẹ.
Quả nhiên, Lô Uyển Chi rất rõ ràng nghe được giọng nói từ bên ngoài, mà giọng nói này giống như ám
hiệu, là ám hiệu gọi nàng ra ngoài, đang nghe thấy tên chính mình, ngay
lúc lúc nghe tên nàng bỗng chốc phản ứng kịp là ai đang ở bên ngoài.
Ngay lúc này, trong lòng Lô Uyển Chi sợ hãi, cạnh đó còn có cha nương mình
chưa ngủ, Tô Việt này cũng dám nửa đêm đột nhập vào nhà mình.
Nàng ngay tức thì phản ứng nhanh chóng, chuyện này không thể để cha mẹ nghe
thấy, vì thế nàng nâng tay mở cửa, nói một câu về phía phòng Đông,
“Nương, con quên mang bô vào rồi”, nói xong ‘Két’ một tiếng. . . cửa mở, từ Đông phòng truyền tới một câu, “Ừ, bên ngoài tối đen, cẩn thận đừng
để ngã”.
Lô Uyển Chi trả lời một tiếng, sau đó đi ra ngoài
kéo ống tay áo của người nào đó với bộ mặt chờ mong đi về phía cánh cổng trước sân.
Đã chắc chắn người trong phòng không nghe thấy, nàng lo lắng hỏi, “Tại sao lúc này ngươi lại tới đây?”
Dưới ánh trăng nhìn Lô Uyển Chi, cũng có một loại xinh đẹp mông lung, Tô
Việt thực sự bị người con gái trước mắt cướp mất hô hấp, nhìn chằm chằm
vào hai mắt nàng, Tô Việt chậm rãi mở miệng, “Ta nhớ nàng rồi”.
Sau đó là. . . một đôi mắt phượng chớp chớp nhìn Lô Uyển Chi, chờ nàng xử trí.
Hết Chương 16.