Gian Phi Khó Làm

Chương 19: Triệt phiên



Thực ra không phải hoàng thúc nào cũng rơi vào kết cục mưu phản, số mệnh cho tới giờ vẫn là do mình tự quyết định

============

Sau một loạt các biện pháp cải tổ kinh tế, hai năm sau quốc khố đã dần dần tăng trưởng, khủng hoảng kinh tế cũng dần trôi qua, mọi người đều bắt đầu một cuộc sống bình thường an ổn. Doãn Thọ An cùng Tô Giang Tả trong hai năm này cũng nhiệt tình đem kế hoạch triệt phiên thương nghị hàng ngày cùng triều đình.

Từ thời thái tổ đã có lệ phong vương. Hoàng thất, công thần có công lớn…sau khi được phong vương đều trở về đất phong của mình, tự quản lý và thu thuế, có thể nuôi binh trữ lương, còn có thể có thần dân riêng, nghiễm nhiên trở một triều đình thu nhỏ. Tuy rằng sau đó hoàng đế các triều đại đều tìm cách kiềm chế quyền lực của chư vương, việc phong vương cũng chỉ hạn chế trong hoàng gia. Nhưng nếu các vương gia có công quá lớn thì cũng không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thế lực ngày càng bành trướng, uy hiếp tới uy quyền của hoàng đế. Đoan vương chính là một ví dụ điển hình.

Đến thờ Doãn Thọ An, hoàng thất lớp thì bị tiên đế giết, lớp thì bị đi đày, chỉ còn lại vài người không có tính uy hiếp nhưng cũng là vương gia họ hàng xa. Vì để gia tăng quốc khố và củng cố quyền lực, Doãn Thọ An và Tô Giang Tả lại hao tâm tổn trí, tìm mọi cách diệt trừ phiên vương.

Bọn họ còn vô sỉ nghĩ ra nhiều biện pháp phi thường quang minh chính đại: mấy vương gia đã lớn tuổi, tốt nhất là nên trở về kinh thành dưỡng lão. Nơi này non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, Hoàng thượng còn chuẩn bị biệt viện dưỡng lão ở ngoại ô cho bọn họ, khi rảnh rỗi thì có thể tiến cung nói chuyện phiếm, quả là niềm vui lúc về già ah.

Về phần bách quan phản đối thì càng thêm đường hoàng, cũng là lo lắng vì dân vì nước thôi: Đoan vương làm phản là một minh chứng tốt nhất, thế lực của các vương gia quá lớn, sẽ uy hiếp nghiêm trọng tới uy quyền của hoàng đế,cho nên triều đình phải chặt chẽ thi hành kế hoạch triệt phiên.

Vì thế, chiếu chỉ rất nhanh được ban tới các đất phong, bách quan cũng từ lúc đó sống trong lo sợ bất an, không chừng có lão vương gia nào đó mất hứng, liền bày ra khẩu hiệu “ Tru Tô tướng, diệt hôn quân” gì gì đó rồi khởi binh tạo phản. Binh bộ thượng thư thậm chí còn bắt đầu kế hoạch phòng ngự ở kinh đô, Hộ bộ thượng thư thì tích cực chuẩn bị quân lương, Lại bộ thượng thư suy nghĩ xem có nên triệu tập hội nghị khẩn cấp, chuẩn bị danh sách quan lại dự phòng, nếu lỡ chiến sự xảy ra, chết vị quan này thì còn có người khác thay thế.

Ai ngờ, ba tháng sau đã nhận được tin các lão vương gia vui vẻ lĩnh mệnh, hoan hỉ về kinh dưỡng lão. Mà người có đất phong xa nhất, hành động nhanh nhất cũng đến kinh thành sớm nhất chính là Quýnh vương. Tốc độ cực nhanh làm cho người ta nhịn không được hoài nghi có phải hắn đã chờ chiếu chỉ này dài cổ rồi không, cho nên khâm sai đại thần vừa rời đi, hắn liền vội vàng thu gom tài sản đến kinh thành.

Quýnh vương Doãn Hưởng Phúc tính ra là đường thúc bà con xa của Doãn Thọ An, là vương gia trẻ tuổi nhất, chưa tới hai mươi ba tuổi, tính ra chỉ lớn hơn Doãn Thọ An tám tuổi.

Quýnh vương không có tài năng gì đặc biệt, văn thì chỉ biết được Muỗi ca, võ thì dừng lại ở thành tích tám năm trước hắn vào kinh báo cáo công việc, vất vả lắm mới được ở cùng đội với Đoan vương thi đá cầu cùng đội của tiền thái tử và giành được chiến thắng. Có lẽ vì hắn thuộc dạng vô tích sự, hết ăn lại nằm, cho nên hắn đã may mắn thoát khỏi cuộc thảm sát hoàng thất của tiên đế năm đó.

Các vương gia khác đều có đất phong rộng lớn, sản vật dồi dào thì đất phong của Quýnh vương lại ở Kiềm Nam, chướng khí mù mịt, đất đai khô cằn hoang vu, đi nửa ngày cũng không gặp một bóng người. Ngay cả Quýnh vương phủ ở nơi đô thị thì xét thế nào cũng thua các nơi khác, đừng nói là so với kinh thành phồn hoa và xinh đẹp.

Cho nên, tâm nguyện của Quýnh vương trước giờ vẫn là sớm ngày được trở về kinh thành, chặt chẽ dựa dẫm vào tiểu hoàng chất mà hắn vốn không ấn tượng gì mấy, miễn là được ăn ngon mặc đẹp, tay uống rượu tay ôm mỹ nhân là được, mà mỹ nhân thì không quan tâm là nam hay nữ…

Bởi vì Quýnh vương không có cưới phi nạp thiếp, càng không có con cái cho nên việc chuyển nhà của hắn vô cùng thoải mái và đơn giản. Đem mấy việc lặt vặt ném cho Lễ bộ thị lang và ngự lâm quân được phái tới nghênh đón, hắn lập tức phi như bay vào cung, tiếng là tạ ơn nhưng thực chất là muốn kiếm bữa ăn.

Khi Thẩm Tĩnh Thù và Tô Giang Tả nhận được mệnh lệnh của Doãn Thọ An từ Tiểu Huyền Tử, yêu cầu hai người lập tức đến cứu giá thì dù không hiểu mô tê gì, cả hai cũng lập tức rời khỏi An Tuệ cung và nội các đến nhà thủy tạ thiết yến thì thấy một nam nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đang bám dính vào người Doãn Thọ An.

Hắn không ngừng thò mong heo vuốt vuốt mặt Doãn Thọ An, miệng chảy nước miếng “ Hoàng chất ah, ngươi đừng có thẹn thùng, để hoàng thúc hảo hảo sờ bàn tay nhỏ bé của ngươi nha. Ai da, bàn tay nhỏ bé trơn mịn, nhìn y như giò heo nha”

Doãn Thọ An vừa lau mồ hôi, vừa cố gắng tránh né, nhưng Quýnh vương lại dùng đầu gối ngăn chặn vạt áo bào nên hắn không thể động đậy. Hơn nữa dù sao cũng là hoàng thúc từ xa đến, hắn còn phải làm ra vẻ cốt nhục tình thâm, tìm cách lấy lòng để thực thi kế hoạch triệt phiên, cho nên Doãn Thọ An vẫn nhân nhượng mà không thể hiện uy phong của hoàng đế.

Tô Giang Tả ho nhẹ một tiếng, Quýnh vương thấy có người đến liền buông tay, hơi xoay người. Doãn Thọ An vội vàng nhân cơ hội mà thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tô Giang Tả và Thẩm Tĩnh Thù, vui mừng reo lên “ Thái phó, rốt cuộc các ngươi cũng tới, đến, ta giới thiệu một chút, vị này là hoàng thúc Quýnh vương của ta”

Quýnh vương mở to cặp mắt sương mù, mơ hồ nhìn thất trước mặt có ba thân ảnh, nhìn hình dáng thì có vẻ đều là mỹ nhân. Hắn lập tức nhảy dựng lên, giang hai tay, chạy về phía ba người, vẻ mặt tươi cười “ Thái phó tiểu đệ, ngưỡng mộ đã lâu”

Bởi vì đã có kinh nghiệm hắn đùa giỡn với Doãn Thọ An, nên thấy Quýnh vương vừa chạy tới, Tô Giang Tả lập tức tránh qua một bên, tránh khỏi ma trảo của hắn. Nào ngờ Quýnh vương không có dừng lại mà còn tiến tới, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Thậm Tĩnh Thù, cao thấp vuốt ve “ Thái phó tiểu đệ, tay ngươi thật là mềm mại trơn mịn, ta thấy y như ngó sen ah”

Bởi vì mới kiến thức quá hắn đùa giỡn Doãn Thọ An trường hợp, vì thế, gặp Quýnh vương triều đã biết phương chạy tới, Tô Giang Tả lập tức nhắc tới hoàn toàn tinh thần, đang định thối lui đến một bên tránh thoát hắn cặp kia mới sờ qua móng giò đầy mỡ ngấy ma trảo. Ai ngờ, Quýnh vương chạy vội tới hắn trước mặt, nhưng không có dừng lại, mà là lập tức hướng hắn phía sau khóa từng bước, lập tức đã bắt khởi Thẩm Tĩnh Thù tay nhỏ bé cao thấp lay động đứng lên, “Thái Phó tiểu đệ a, tay ngươi thật sự là mềm mại mềm nhẵn, ta thấy do liên nha.”

“…”

Doãn Thọ An hung hăng đoạt lại bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tĩnh Thù từ móng heo của Quýnh vương, nâng tay áo dùng hết sức chà lau, còn không nghĩa khí mà bán đứng Tô Giang Tả “ Quýnh hoàng thúc, Thái phó ở bên kia, ngươi đừng sờ loạn Thù Thù nhà ta”

Lần này, Quýnh vương rốt cục cũng tìm đúng mục tiêu, vừa nắm được góc áo của Tô Giang Tả, nhấp nháy hai mắt mờ đục, tình ý tha thiết nói “ Thái phó tiểu đệ, sớm nghe nói ngươi là mỹ nam tử có tiếng của kinh thành, xin hãy nhìn vào ánh mắt mê ly của ta, trong đó đều chứa đựng sự yêu quý và sùng kính ngươi”

Tô Giang Tả khóe miệng nhịn không được co rúm, lại thấy quan bào của mình bị dính mấy vết dầu mỡ làm cho hắn vốn luôn yêu thích sạch sẽ giận đến mức muốn đánh cho tên vương gia háo sắc này một quyền. Nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, cho nên Tô Giang Tả chỉ có thể ôm hình ảnh hắn một chân đạp lên người Quýnh vương, một tay đánh hắn đến thống khoái ở trong đầu, ngoài miệng tươi cười ôn hòa, khách khí có lễ nói với Quýnh vương “ Quýnh vương gia đường xa đến đây, xe ngựa mệt nhọc, ta lại thấy mắt của ngài hình như không được tốt, hay là để ngự y đến khám xem sao?”

“Chỉ là chút bệnh cũ, Thái phó tiểu đệ, người đối với ta thật có lòng” Quýnh vương lại duỗi móng sói, ý đồ nắm lấy tay Tô Giang Tả lại bị hắn bất động thanh sắc né tránh vì vậy đành ngượng ngùng rút tay về, quay sang phía Doãn Thọ An, thở dài mộ hơi “ Ta ở Kiền Nam ngây ngốc quá lâu, mà nơi đó chướng khí mù mịt cho nên hai mắt cũng bị ảnh hưởng, nhìn không được tốt lắm:

Nói xong, hắn mở to hai mắt, nhìn thấy trước mặt là Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù liền vọt tới, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu mỹ nhân, hớn hở nói “ Hoàng chất, may mắn là ngươi đã triệu ta trở về, ngươi không biết đâu, ở Kiền Nam ta sống rất khổ sở ah. Một năm thì có hết sáu tháng là mưa, ruồi muỗi độc trùng lại nhiều, thức ăn cũng chỉ có rau dài, đi trên đường khó nhìn thấy được một hai mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp, làm hại hoàng thúc ta vài năm rồi chưa đụng được bàn tay nhỏ bé non mịn nào. Mà các cô nương ngoại tộc lại ghen tuông ghê lắm, nếu ngươi đã cùng nàng thân mật mà còn nói chuyện phong tình với người khác thì chết chắc. Ô ô ô, ta thực sự là sống không dễ dàng gì nha”

Hắn vừa khóc lóc ra vẻ thương cảm, vừa lén lút nắm lấy bàn tay của Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đưa lên môi. Doãn Thọ An nhanh tay lẹ mắt rút tay lại, còn thuận lợi giải cứu cho Thẩm Tĩnh Thù, ngăn cách nàng với Quýnh vương, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Quýnh hoàng thúc thật vất vả, sau này cứ ở lại kinh thành hưởng phúc đi”

Hắn lại hướng Tô Giang Tả vẫy tay “ Thái phó, ngươi ở lại tiếp đón hoàng thúc cho tốt, ta và Thù Thù còn phải đến chỗ Hoàng hậu tỷ tỷ luyện bắn tên. Đúng rồi, ngươi đem cái kính viễn thi mà lần trước ngoại quốc tiến cống cho hoàng thúc đi, sau lại mời thái y đến khám cho hoàng thúc nha, nơi này liền giao lại cho ngươi” nói xong liền kéo Thẩm Tĩnh Thù chạy trốn mất dạng

“…” Tô Giang Tả yên lặng nhìn chăm chú hai đệ tử không nói nghĩa khí mà bỏ mình lại, trong lòng phỉ nhổ cả trăm lần. Cuối cùng đành nhận mệnh, chắp tay thở dài, liếc mắt nhìn Quýnh vương thấy hắn miệng cười ngây ngô, ánh mắt mê ly, bộ dáng si mê thì rùng mình nổi da gà.

Ai, xem ra nghi lễ vẫn không ăn thua gì, phải đổi thành chu lễ, lễ ký gì gì đó mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.