Hứa Nhạc ngồi một góc bên chiếc bàn dài trải khắp nhà ăn, nhìn chiếc khăn trải bàn trắng muốt phẳng phiu trên bàn, đầu hơi chúc xuống, có đôi chút không hiểu tại sao những người có tiền trong liên bang ăn một bữa cơm lại lãng phí như vậy. Trước mặt hắn có một cốc nước trắng, bàn vẫn chưa có món ăn, bởi vì người chủ mời hắn ăn vẫn chưa tới.
Hai người hầu lặng lẽ đứng phục vụ bên cạnh, Hứa Nhạc không tìm được người nào nói chuyện, cũng không có hứng thú nói chuyện, cúi thấp đầu, cầm bộ dao dĩa bằng bạc, múa may trên tấm khăn trải bàn trắng muốt. Đã qua một đêm, vết thương trên người hắn đã đỡ hơn nhiều, bắt đầu nhớ lại cước đá như gió rít của thuyền trưởng béo, nghĩ càng nhiều, mới càng cảm thấy sự đáng sợ của cái chân đó. Hắn nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, phát hiện ra thời khắc đó, cho dù mình có thể mặc cho cơ thịt run rẩy, phóng ra sức mạnh thần kỳ trong cơ thể, e rằng cũng không thể hoàn toàn chặn lại cước đó.
Bởi vì chiếc chân đó, Hứa Nhạc đã nghĩ đến hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là sức mạnh kỳ diệu trong cơ thể rốt cuộc nên xử lý thế nào? Bản thân một khi phát động toàn lực, có thể giằng đứt còng tay bằng nhựa đặc chế quân dụng, thiết nghĩ rằng đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được, chỉ là đặc trưng hình thể bị run rẩy quá rõ ràng, rất dễ bị người khác liên tưởng đến cơ tu sư đại thúc… Có thể tìm cách để sự run rẩy ấy chỉ vận hành trong cơ thể, mà không biểu hiện ra ngoài để người khác nhìn thấy hay không?
Vấn đề thứ hai là làm thế nào để chặn được những cước đá hiểm độc như của thuyền trưởng béo? Chiếc chân đó rõ ràng vượt quá kỹ thuật chiến đấu siêu mạnh trong quân đội, quét qua một góc ba mươi độ, gọn gẽ dứt khoát, mang theo một sức mạnh lớn, nhìn tựa như rất đơn giản, bất luận là tốc độ, góc độ hay là thu chân trong dự tính, đều chính xác vô cùng, không hề có kẽ hở. Nếu lúc đó mình đang đứng, có lẽ có thể bị đánh trúng, dính chặt người dùng cùi trỏ tấn công ngầm, cho dù chân của mình bị đá gãy, cũng có thể khiến đối phương bị ăn đòn ngầm. Nhưng vấn đề là mình đang ngồi, khi ngồi thì ứng phó thế nào?
Hắn cầm dao cà dĩa ăn loang loáng ánh bạc đánh vào nhau trên bàn ăn, hồi tưởng lại cách xuất cước của đối phương và cách thức ứng phó theo khả năng của mình. Ông chủ dạy hắn mười chiêu thức, những chiêu thức này không còn nghi ngờ gì, đó chính là các chiêu thuật lợi hại, nếu không cũng không thể nào vừa tấn công đã đánh ngã năm học viên ưu tú của trường quân đội Đông Lâm. Nhưng mười chiêu thức này đều rất cố định, hơn nữa toàn bộ đều là kỹ thuật tiến, không có một bước nào lùi, sức mạnh mãnh liệt cố nhiên lên đến cực điểm, nhưng lại quá cứng nhắc… Không còn cách nào khác, đây vốn đã là một bài vũ đạo cứng nhắc rồi.
Hứa Nhạc buồn phiền vò đầu, bị đắm chìm trong suy nghĩ với cách chiến đấu mà không cách nào tự kiềm chế. Đối với bản lĩnh đánh nhau, hắn vốn không có hứng thú nhiều, trong mắt hắn, liên bang ngày nay sớm đã không phải là chiến trường của chủ nghĩa anh hùng cá nhân rồi — Nhưng Phong đại thúc dùng cách nói của cơ khí đầu tiên đã thuyết phục hắn, nhưng hiểm cảnh đã gặp trong những ngày về sau, khiến hắn biết sự tăng cường sức mạnh cá nhân là một chuyện quan trọng nhường nào. Quan trọng nhất là, hắn là người thích thử sức, thích tìm tòi, những năm học kiến thức cơ tu cùng Phong đại thúc đã như vậy, sự mài dũa chiến đấu ngày hôm nay cũng như vậy, đều dễ rơi vào trạng thái say sưa không tự giác, điều này đương nhiên là một tiềm chất học tập hiếm có…
“Chỉ có si mê với thứ nào đó, mới có thể luyện tập tốt những thứ đó, hiện tại ta đại khái đã hiểu, sao ngươi có thể đánh ngã lũ đầu lợn kiêu ngạo kia. Ta nghĩ trong hai năm làm binh dịch trong hầm mỏ Đông Lâm, có lẽ ngươi lúc nào cũng nghĩ đến chiêu thức kỹ thuật chiến đấu.” Thuyền trưởng béo không biết từ lúc nào đã bước vào phòng ăn, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Giọng nói rành rọt vang lên khuấy động cả gian phòng trống trải, chiếc dao và dĩa bạc đang dính vào nhau liền rơi xuống mặt bàn, ngón tay Hứa Nhạc đang không ngừng tạo ra các chiêu thức, cũng bị cứng đờ lại trong không trung. Hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn vết máu của thuyền trưởng béo, gãi đầu cười, đối phương hình như đã hiểu lầm gì đó, nhưng như vậy cũng tốt, tránh lại không biết làm thế nào để giải thích màn tối qua.
Thuyền trưởng béo bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, phát ra một tiếng thở dài mãn ý, cơ hồ con người lười nhác như hắn ghét đi bộ. Người như vậy sao có thể phát ra một cước sắc sảo như vậy? Hứa Nhạc lúc này đương nhiên không tin vào biểu hiện này, có điều ấn tượng của hắn với thuyền trưởng béo không tệ, vẫn duy trì sự im lặng nhã nhặn.
“Trong quân đội ẩn chứa bao nhiêu nhân tài, những người cả ngày nghiên cứu chiến đấu như ngươi cũng không nhiều. Camera giám sát hôm qua ta đã xem rồi, kỹ thuật chiến đấu ngươi dùng rất kỳ lạ, có lẽ là thành quả sau khi ngươi đúc kết lại ở quyền cước quân đội, ta cũng không biết là tốt không, nhưng tóm lại hơi cứng nhắc một chút, không giữ lại một đường lui.” Thuyền trưởng béo thở hổn hển cầm ly nước của Hứa Nhạc uống cạn, nói: “Những chiêu thức tự mình khám phá ra, giữ lại trong quân đội cũng không học được thứ chuyên sâu hơn, nếu ngươi có hứng thú với phương diện này, ta có thể giới thiệu người đi đến mấy tu thân quán có tiếng xem thử.”
“Tu thân quán?” Hứa Nhạc không biết tại sao hôm nay thuyền trưởng lại bất chợt thu hết sự canh giữ ngoài phòng, còn chính thức mời mình đến trước mặt ăn cơm, vốn muốn giữ được sự cẩn thận yên lặng, nhưng nghe thấy một danh từ kỳ lạ này, hắn vẫn không nhịn được hiếu kỳ cất tiếng hỏi: “Đó là nơi nào? Chẳng lẽ trong liên bang còn có nơi chuyên môn học đánh nhau sao?”
Thuyền trưởng béo nhìn hắn như một tên ngờ nghệch: “Tuy ngươi làm con chuột hai năm ở Đông Lâm, nhưng dù gì cũng là người Thượng Lâm, sao lại ngay cả tu thân quán cũng không biết?”
Hứa Nhạc biết mình đã bị lộ nghi ngờ, cười lắc đầu, không nói chuyện cũng không giải thích, trong câu nói của thuyền trưởng béo, hắn mới biết tu thân quán là ý gì —- Xã hội ngày nay, vũ khí nóng đã phát triển cực thịnh, vũ lực cá nhân ngược lại với nó bị xem nhẹ, các võ quán thời viễn cổ phát triển đến giai đoạn ngày nay, mục đích đã không còn là dạy các kỹ thuật chiến đấu, mà là rèn luyện kỹ năng lý trí, tâm thái bình lặng, tu thân tu tâm —- Cũng chính là vì nguyên nhân này, người luyện tập trong tu thân quán, vốn không có quá nhiều người có lòng hiếu thắng tranh cường, cũng không được nhiều người chú ý.
“Các tiết học tu thân trong học viện quân sự sớm đã chuyển thành giáo trình kỹ thuật chiến đấu, những người trẻ tuổi hiện nay, vốn không biết thế nào là thứ tốt thực sự.” Thuyền trưởng béo khinh thị lắc đầu, nói: “Nếu tu thân quán thật sự không có ích, nhà lão Lý sao có thể yêu cầu mỗi đời con cháu từ mười hai tuổi, bắt buộc phải học tập hai năm trong tu thân quán mới được ra ngoài chứ?”
“Nhà lão Lý?” Hứa Nhạc biết một cô nhi xuất thân ở Đông Lâm như mình trong mắt của đa số người, là một tên quê mùa, cũng không để tâm, thành thật nói ra nghi vấn của mình: “Chẳng lẽ ngài đang nói đến Lý gia ở Phí Thành?”
Thuyền trưởng béo gật đầu, Hứa Nhạc lại hít một hơi lạnh, trong đầu lập tức xuất hiện cái tên ánh vàng lấp lánh, một sự tồn tại tối cao, một gia tộc âm thầm nhưng lại vô cùng nổi tiếng, gia tộc này không nằm trong thất đại gia tộc truyền thống của liên bang, nhưng trong mấy chục năm nay, lại có sự tôn trọng của toàn bộ dân chúng trong liên bang vì người đó.
“Chỉ là để ngươi đi học một chút, lại đang nghĩ chuyện tốt gì vậy? Lẽ nào ngươi còn hi vong có thể thích sát được một hoàng đế của đế quốc?” Thuyền trưởng béo nhìn vẻ mặt của thiếu niên, châm chọc nói.
Hứa Nhạc cười ha hả mấy tiếng, bỗng nghiêm sắc mặt nói: “Thuyền trưởng tiên sinh, chuyện này là một hiểu lầm, ta nghĩ ngài cũng hiểu, ta không biết, hôm nay ngài gọi ta đến là vì cái gì.”
Thuyền trưởng béo nở một nụ cười tha thiết, ôn nhu nói: “Đương nhiên là muốn kéo gần quan hệ với tiểu gia ngài rồi, đồng thời nhờ ngài giúp cho một chuyện nhỏ.”
Bỗng nhiên, thuyền trưởng béo lại thay đổi thành giọng nịnh nọt, hơn nữa lại tự nhiên như vậy, thật đã dọa khiến Hứa Nhạc giật mình, hắn sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì hơn.
Chính lúc này, khoang cửa gian phòng chậm rãi mở ra hai bên, một cô bé vô cùng đáng yêu được hai hầu nữ dắt tay, bước vào dưới sự bảo vệ của bảy, tám nhân viên phục vụ. Một bộ váy hoa hồng nhạt, trên đầu kẹp một cái kẹp màu xanh nước biển, lộ ra sự khả ái vô cùng của một tiểu cô nương, hình như đang tiến lại phía bên này.
Thuyền trưởng béo hạ thấp giọng, nịnh bợ nói: “Tiểu huynh đệ, đây chính là chuyện mà ta nhờ ngươi, nếu ngươi có thể khiến tiểu thư ăn cơm, chuyện lúc trước sẽ dễ thôi, chuyện sau này… cũng dễ nói.”
Hứa Nhạc nghẹn lời, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thuyền trưởng trịnh trọng nhờ vả lại là chuyện này, có điều khi hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ của Dưa Hấu Nhỏ biến đổi từ lầm lì trở thành mừng rỡ, cũng không nén được sự vui mừng, hé nụ cười, kêu lớn sang bên đó: “Dưa Hấu Nhỏ.”
“Hứa Nhạc ca ca.” Dưa Hấu Nhỏ giằng thoát khỏi tay hai nữ hầu, trong khi ánh mắt của người khác tỏ ra bất lực, bước chân nhỏ nhắn đã chạy đến trước Hứa Nhạc, ngồi luôn xuống bên cạnh hắn, mở to đôi mắt hiếu kỳ hỏi: “Ca ca, sao ngươi đến đây?”
“Đến ăn cơm cùng ngươi.” Hứa Nhạc cười đáp.
…
…
Mấy ngày sau đó, Hứa Nhạc thoát khỏi thân phận kẻ bị tình nghi, từ khu 38 sạch sẽ chuyển đến tầng trên phi thuyền, nơi mà tất cả các thiết kế đều cao cấp hơn, bắt đầu công việc ăn cơm cùng Dưa Hấu Nhỏ, và kể chuyện cho cô nghe. Hắn rất thích cô bé ngoan ngoãn Dưa Hấu Nhỏ này, cũng không hề cảm thấy cô bé khó đối phó như thuyền trưởng tiên sinh đã nói, cho nên cũng hoàn toàn không cảm giác được sự khó khăn của công việc này, chỉ là… Nếu Hứa Nhạc biết, đây là một bước khởi động cho trách nhiệm nặng nề sắp phải gánh vào hai năm sau, liệu sẽ có thể cảm thấy vui vẻ như lúc này không? Hay là sẽ nói muốn làm tốt hơn trong đoạn thời gian thực tập này?
Buổi trưa hôm nay, Dưa Hấu Nhỏ bắt đầu ngoan ngoãn ngủ trưa, Hứa Nhạc mở cánh cửa khoang, chuẩn bị về phòng của mình để nghiên cứu sự run rẩy trong cơ thể rốt cuộc làm thế nào để giấu kín dưới làn da, vừa đi hắn vừa nghĩ, không ngờ lai gặp phải mấy người quen ở góc ngoặt phía hành lang.
Những sĩ quan bị hắn đánh hôn mê sau khi được phòng y tế chữa trị và dưỡng thương vài ngày, cơ bản đã khỏe lại. Tổ robot đặc chủng của thượng tá Lai Khắc vẫn ở trong giai đoạn trọng thương, nên công tác hộ vệ tầng trên phi thuyền vẫn phải giao cho họ. Nói ra cũng thật kỳ lạ, hai tốp vũ lực mạnh nhất trên tàu hiệu Cổ Chung, toàn bộ đều bị thương bởi thầy trò Phong Dư và Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc hơi sững người, nhìn viên sĩ quan tên Vương Mãnh, huyệt thái dương của hắn vẫn bị sưng tấy, im lặng một lúc, hắn gật đầu, lách qua người hắn bước đi, không chào hỏi gì thêm, cũng không có bất cứ tình hình giương cung rút kiếm nào xảy ra.
Chu Cẩn đang đứng bên cửa sổ mạn tàu vũ trụ nhìn theo bóng dáng bình thường ấy, vô thức sờ vào cổ họng của mình, dường như vẫn còn cảm thấy cơn đau ẩn hiện ở đó.