Editor: Esther.
– —-
Tiêu Niên nhận được tin nhắn Lục Tri Chu khi đang thay giày, chỉ có hai chữ.
[Ăn cơm.]
Tiêu Niên mang giày xong, cũng nhìn thời gian, đã là bảy giờ rưỡi tối. Cậu dựa vào tủ giày trả lời Lục Tri Chu.
[Hiện tại mới tan tầm à.]
[Thầy Lục vất vả rồi.]
Ngài Lục Tri Chu nhanh chóng trả lời cậu: [Còn có một cuộc họp nữa.]
Tiêu Niên mím môi, trước tiên gửi một cái emoji “bóp vai đấm lưng” sang.
Sau đó, cậu mở hộp thoại trò chuyện. Sau khi cúp máy cuộc gọi với Tiểu Minh, cậu cho rằng chuyện buổi tối ra ngoài uống rượu rất đơn giản. Nhưng đến khi thông báo cho Lục Tri Chu, Tiêu Niên đột nhiên nghẹn lại.
Đã lâu lắm rồi cậu không ra ngoài uống rượu, nếu Lục Tri Chu hỏi lý do thì sao?
Tại sao lại đi một mình với Tiểu Minh.
Thật ra Tiêu Niên có thể bịa rất nhiều lời nói dối để giấu chuyện này, nhưng cậu không muốn lừa Lục Tri Chu.
Nhưng cậu cũng không muốn nói, là bởi vì Lục Tri Chu không ở bên cạnh nên tâm tình cậu không tốt lắm, động một chút thì dễ dàng suy nghĩ nhiều.
Cho nên đứng ở cửa thật lâu, Tiêu Niên mới do dự nói một câu.
[Buổi tối em có thể ra ngoài không?]
[Gặp Tiểu Minh một chút.]
[Thuận tiện uống chút rượu.]
Cậu suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: [Em sẽ về sớm thôi.]
Sau khi gửi xong, Tiêu Niên thấp thỏm chờ Lục Tri Chu trả lời, trong đầu cũng nghĩ đến các loại vấn đề mà Lục Tri Chu có thể hỏi.
Bên trên màn hình vẫn đang biểu hiện “Đối phương đang nhập…”, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Niên không hiểu sao có chút khẩn trương.
Khoảng nửa phút sau, màn hình đối thoại nhảy lên một khoảng, Lục Tri Chu trả lời lại.
Chỉ có một từ, anh nói: [Được.]
Tiêu Niên dựa vào tủ giày nhìn chữ “được” này một lúc lâu, cũng đợi một lúc lâu.
Lục Tri Chu quả thật chỉ gửi một chữ “được”, không nói thêm gì khác, không hỏi có chuyện gì, cũng không nói cậu uống ít một chút về nhà thì gọi điện thoại cho anh.
Không hiểu sao, Tiêu Niên bởi vì chuyện nhỏ này làm cho tâm tình lại xấu đi.
Cho nên hơn mười phút sau, Tiểu Minh nhìn thấy Tiêu Niên không có tinh thần gì cả.
Hai người hẹn ở một quán bar cách nhà bọn họ cũng không quá xa, lúc này còn chưa đến cái gọi là cuộc sống về đêm của các thanh niên, bên trong rất ít khách, vị trí tùy tiện ngồi, ca sĩ cũng chưa đi làm.
Vừa gặp mặt, bàn tay to của Tiểu Minh đã vỗ lên vai Tiêu Niên: “Chuyện gì xảy ra vậy người anh em, mặt xị một đống vậy.”
Tiêu Niên nâng cao tinh thần, cười cười với Tiểu Minh.
“Đừng cười,” Tiểu Minh than thở: “Nhìn còn xấu hơn khóc nữa.”
Tiêu Niên lườm Tiểu Minh một cái, không cười nữa: “Cà vạt đâu?”
Tiểu Minh la làng: “Lâu như vậy không gặp tôi rồi, vừa gặp lại cậu cũng chỉ nhớ thương cà vạt của chồng cậu, cậu có lương tâm không hả?”
Tiêu Niên nói: “Không có.”
Tiểu Minh quay đầu nhìn Tiêu Niên, không bao lâu lại nhịn không được cười rộ lên.
Tiêu Niên cũng bật cười theo.
“Được rồi được rồi.” Tiểu Minh kéo Tiêu Niên ngồi xuống bên cạnh: “Nhìn cái mặt xụ một cục này của cậu, ai không biết còn tưởng rằng tôi bắt nạt cậu,thầy Lục nhà cậu mà biết được thì tôi thôi rồi lượm ơi luôn.”
Tiêu Niên nghe Tiểu Minh kéo Lục Tri Chu ra trêu chọc, cậu nói: “Tôi cũng không khoa trương như vậy chứ.”
Tiểu Minh: “Gần như rồi.”
Sau khi ngồi xuống nhân viên phục vụ liền tới, Tiểu Minh gọi một cốc, nhưng đến phiên Tiêu Niên cậu lại gọi ba cốc.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tiểu Minh mới lắc đầu nói: “Giỏi hen, uống mạnh như vậy.”
Tiêu Niên nhướng mày nhún vai.
Tiểu Minh lấy hộp cà vạt ra đặt trên bàn: “Cho nên, có chuyện gì, có thể tâm sự với anh nè.”
Tiêu Niên liếc mắt nhìn cà vạt: “Không có, tôi chỉ đơn thuần là nhớ chồng tôi thôi.”
Tiểu Minh: “…”
Tiểu Minh đẩy ghế ra muốn đứng dậy.
“Ha ha ha.” Tiêu Niên cười kéo Tiểu Minh lại: “Đừng đừng đừng.”
Tiểu Minh rất dùng sức chọt Tiêu Niên một cái.
Nhưng chờ Tiểu Minh ngồi xuống rồi, Tiêu Niên lại nói tiếp: “Tôi thật sự nhớ anh ấy.”
Tiểu Minh cười khẩy: “Cậu nói xong chưa?”
Tiêu Niên: “Ha ha ha.”
“Tôi nghe thấy giọng của cậu trong điện thoại sắp khóc tới nơi mới đáp ứng đi uống rượu với cậu đó.”
Ý của Tiểu Minh là, cậu đừng có mà không biết điều.
Tiêu Niên khịt mũi: “Không lẽ tối nay cậu còn có chuyện khác à?”
Tiểu Minh lớn tiếng hét lên: “Tôi có rất nhiều chuyện phải làm đó.”
Tiêu Niên nhướng mày.
Tiểu Minh: “Mẹ nó, tôi còn chưa xem hết mấy show giải trí, đây không phải là chuyện sao?”
Tiêu Niên nghẹn cười: “Ừm hửm.”
Tiểu Minh đứng dậy một lần nữa.
Tiêu Niên lại kéo tay Tiểu Minh.
“Tôi nói tôi nói.” Tiêu Niên cười nói.
Tiểu Minh lại ngồi xuống một lần nữa.
Tiêu Niên hít sâu một hơi: “Nói cái gì đây? Điều này quá đột ngột, biết nói như nào đây?”
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ mang hai ly rượu tới.
Tiểu Minh đẩy ly của Tiêu Niên qua: “Thôi nào, đến, cụng ly.”
Hai người nhìn nhau cười, nâng ly chạm một cái.
“Nói như vậy đây.” Tiêu Niên đặt cái ly xuống, hỏi: “Câu có biết buổi chiều tôi đang làm gì không? ”
Tiểu Minh: “Làm gì?”
Tiêu Niên lấy điện thoại di động mở bản ghi chú ra, đặt ở trước mặt Tiểu Minh: “Cậu xem.”
Tiểu Minh nhìn vào một số danh từ xa lạ được đánh dấu: “Cái gì vậy?”
Tiêu Niên: “Tên mấy cuốn sách mà tôi đọc gần đây, buổi chiều của tôi, không đúng, không chỉ là buổi chiều mà mấy ngày nay tôi đều đọc sách.”
Tiểu Minh lại liếc mắt nhìn tiêu đề sách trên đó, dần dần nhíu mày: “Những thứ này là cái gì vậy?”
Tiêu Niên: “Là sách mà bình thường Lục Tri Chu hay đọc.”
Tiểu Minh nhẹ nhàng hít một hơi, lại chậm rãi thở ra: “Cậu… cậu đây là…”
Chờ nửa ngày cũng không thấy Tiểu Minh nói đây là cái gì.
Tiêu Niên cười: “Siêng năng hiếu học đúng không?”
Tiểu Minh cạn lời: “Đúng cái đầu cậu á.”
Tiểu Minh không hiểu, nói cũng lớn hơn: “Tại sao vậy?” Cậu ta suy nghĩ một chút: “Không phải là cái tên chó họ Trịnh kia nói cái gì chứ?”
Tiêu Niên lắc đầu: “Không có, cậu ta không tới tìm tôi nữa.” Tiêu Niên lại uống một ngụm rượu: “Có chút liên quan đến cậu ta, mà cũng không phải tất cả đều là vì cậu ta.”
Thời gian tiếp theo, Tiêu Niên nói chuyện của Chương Vũ cho Tiểu Minh nghe, còn có chuyện học sinh Lục Tri Chu chờ mong nửa kia của anh.
Ca sĩ trên sân khấu không biết đã đến từ khi nào, cũng không biết bắt đầu hát từ khi nào.
Bản tình ca trữ tình sâu lắng, Tiêu Niên nói chuyện cũng không tự chủ mà được hạ thấp giọng.
Cậu nói cho Tiểu Minh chỉ là trình bày lại sự thật khách quan ngoài mặt, nhưng ý thật sự của cậu thì ai cũng có thể nhìn ra.
“Cậu thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi đó Tiêu Niên.”
Tiểu Minh nghe xong, tổng kết một câu như vậy.
Tiêu Niên gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” cậu cười một chút: “Có phải cậu còn cảm thấy tôi đặc biệt còn không ốm mà rên hay không.”
Tiểu Minh chắc chắn gật đầu: “Phải.”
Tiêu Niên thở dài một tiếng, cầm lấy ly rượu lại phát hiện đã uống hết rồi.
Cậu lại cầm ly khác lên.
“Cậu mắng tôi chút đi.” Tiêu Niên nói.
Tiểu Minh gật đầu: “Quả thật rất muốn mắng cậu.”
Tiêu Niên dùng tay làm một cái cử chỉ xin mời.
Tiểu Minh người này chưa bao giờ khách khí cả, nói mắng thì thật sự mắng.
Trước tiên theo lời Tiêu Niên nói thì cậu quả thật không có bệnh mà rên, hơn nữa cậu còn rảnh rỗi sinh nông nổi, rõ ràng hai người đang rất tốt lại còn suy nghĩ bậy bạ. Trước kia cũng không thấy cậu không có tự tin như vậy, ở bên cạnh Lục Tri Chu thì sao lại biến thành như vậy.
Bla bla.
Cực kỳ thành công, nói cho Tiêu Niên khóc luôn.
Đặc biệt là Tiểu Minh còn nói đến mẹ Tiêu Niên, nói hoàn cảnh trưởng thành của cậu.
“Cậu đúng là gì cũng có thể nói.” Tiêu Niên lấy mu bàn tay lung tung lau khóe mắt một chút, “Ai, khóc cái quần què.”
Tiêu Niên hít mũi một cái, nâng ly lên: “Uống rượu uống rượu.”
Tiểu Minh lắc đầu, cùng Tiêu Niên cụng ly: “Cậu cũng không phải không biết, ý nghĩ của người lớn và chúng ta không giống nhau. Cậu đừng nghe bọn họ, cậu không biết ở trong mắt chúng ta cậu ngầu bao nhiêu đâu.”
Tiêu Niên: “Đúng vậy, vậy cậu nói cho tôi biết tôi ngầu đến mức nào.”
Tiểu Minh: “Cao ráo đẹp trai, tính cách vui vẻ, công việc tốt, đúng không?”
Tiêu Niên: “Hết rồi hả?”
Tiểu Minh: “Để tôi làm cho cậu một bài PPT luôn.”
Tiêu Niên vừa cười vừa rơi nước mắt: “Cũng được đó.”
Tiểu Minh tiếp tục nói: “Bọn họ còn tiếc nuối cậu ở bên một lão già kìa.”
Tiêu Niên nở nụ cười: “Ai nói vậy?”
Xiao Ming: “Không ai nói, tôi bịa đó.”
Tiêu Niên: “Cạn lời.”
Rượu vào rồi cảm xúc dễ dàng nặng nề hơn.
Rõ ràng cũng biết là không có gì, rõ ràng cái gì cũng không xảy ra, nhưng nước mắt Tiêu Niên lại không ngừng chảy xuống.
Ba ly rượu cậu gọi thật sự rất mạnh, uống xong cậu liền cảm thấy choáng váng.
Hình như Tiểu Minh an ủi cậu thật lâu, nói với cậu chuyện này có gì lớn đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Hình như cậu còn nhận điện thoại của Lục Tri Chu.
Nói gì cậu nghe rất rõ ràng, nhưng điện thoại vừa cúp máy, cậu đã quên hết.
Mà người gọi điện thoại cho cậu, mười phút sau liền xuất hiện bên cạnh.
Lúc đó Tiểu Minh còn đang sờ đầu cậu, vừa lướt điện thoại vừa có ý an ủi cậu.
Lục Tri Chu vừa tới, tay Tiểu Minh đã lập tức buông ra.
Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng Tiểu Minh đã nhìn thấy ảnh của Lục Tri Chu từ trong tay các loại người.
Đẹp trai như vậy, độ nhận dạng cao như vậy, cậu ta bị mù mới không nhận ra.
Tiểu Minh vội vàng đứng dậy nói: “Anh đến rồi, cậu ta uống nhiều lắm.”
Lục Tri Chu đã nhìn ra.
Người đàn ông uống nhiều kia giờ phút này đang nằm sấp trên bàn, dùng nước còn sót lại trên vách ly vẽ vời lên bàn.
Khóe mắt còn đọng lại nước mắt, lông mày vẫn còn nhăn thành hình chữ bát, còn lâu lâu hít mũi, thoạt nhìn cực kỳ tủi thân.
“Chào cậu.” Lục Tri Chu đưa tay với Tiểu Minh.
Tiểu Minh vội vàng nắm lấy: “Chào anh chào anh.”
Lục Tri Chu không nói nhiều: “Tôi đưa người về.”
Tiểu Minh gật đầu: “Được được được.”
Nói xong Tiểu Minh lại bổ sung một câu: “Không phải là tôi làm cậu ta khóc.”
Lục Tri Chu thản nhiên ừ một tiếng, kéo Tiêu Niên lên.
Bị kéo lên nhưng hàng này phản ứng còn có chút chậm chạp, đứng lên rồi mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cậu giơ tay lên muốn hất ra, lại nhìn thấy người kéo mình là ai.
Kế tiếp, Tiểu Minh liền nhìn thấy một Tiêu Niên trở nên nhu thuận trong một giây.
Một người đang tốt đẹp lại đứng không vững, mím môi một cái rồi trực tiếp ngã vào trong ngực Lục Tri Chu.
“Lục Tri Chu.”
Giọng nói của Tiêu Niên vừa thấp vừa mềm.
Lục Tri Chu ôm eo của Tiêu Niên: “Về nhà?”
Tiêu Niên hít mũi một cái: “Ừm.”
Tiểu Minh ở bên cạnh hoàn toàn không dám nói lời nào.
Thật ra Tiêu Niên còn chưa say đến mức không thể tự đi được.
Nhưng được Lục Tri Chu dắt đi, Tiêu Niên lại ngoan đến không chịu nổi, còn có chút giống như bạn nhỏ bị cha mẹ bắt lại.
“Ể đợi đợi đợi.”
Bọn họ chưa đi được mấy bước, Tiểu Minh đã gọi lại: “Đồ đạc của cậu ta cầm theo nè.”
Lục Tri Chu đỡ Tiêu Niên, nhận lấy túi từ trong tay Tiểu Minh, nói: “Cảm ơn.”
Tiểu Minh: “Không cần không cần.”
Nhìn hai người rời đi, Tiểu Minh nuốt nước miếng cái ực.
Anh ta không phải là giáo sư đại học sao?
Như thế nào lại, khí tràng thật mạnh!
Chẳng trách Tề Nghệ thổi phồng anh ta lên trời, là người ta có vốn liếng đó.
Tiểu Minh nghĩ nghĩ rồi bật cười, cũng uống hết rượu của mình.
Thật tốt.
Lục Tri Chu gọi xe dừng ở cửa, sau khi lên xe, Lục Tri Chu mở miệng hỏi Tiêu Niên: “Em khóc cái gì?”
Tiêu Niên nằm sấp trên vai Lục Tri Chu không muốn nhúc nhích: “Em cũng không biết. ”
Lục Tri Chu cúi đầu, dùng ngón tay lau qua khóe mắt Tiêu Niên.
Một giọt nước mắt ấm áp rơi trên đó, giống như mới rơi.
“Sao anh lại về rồi?” Tiêu Niên còn nhớ rõ lúc này Lục Tri Chu không nên xuất hiện ở chỗ này.
Lục Tri Chu nói: “Trở về gặp em.”
Tiêu Niên ồ một tiếng, đầu óc nói cho cậu biết là chuyện này rất hợp lý.
Một lát sau, Lục Tri Chu hỏi cậu: “Tại sao em lại uống rượu?”
Tiêu Niên thành thành thật thật nói: “Tôi hơi buồn.”
Lục Tri Châu: “Vì sao lại buồn?”
Tiêu Niên trả lời không hỏi: “Trong lòng buồn.”
Lục Tri Chu vẫn hỏi: “Vì sao lại buồn?”
Tiêu Niên lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không nên buồn.”
Lục Tri Chu không nhìn Tiêu Niên nữa, giọt nước mắt trên ngón tay bị anh nhẹ nhàng lau đi.
Anh hỏi: “Ở bên anh nên buồn sao?”
Giọng Lục Tri Chu rất trầm, mỗi một chữ đều giống như gõ vào trong lòng Tiêu Niên.
Tâm tình Tiêu Niên vẫn không tốt như cũ, tuy rằng đầu óc không phân biệt được ý tứ những lời này của Lục Tri Chu, nhưng thần kinh yếu ớt lại nói cho cậu biết, Lục Tri Chu nói một câu rất nghiêm trọng.
Cậu nên khóc.
Vì vậy, cậu đã khóc.
Một chuỗi nước mắt trong nháy mắt từ khóe mắt trượt xuống, cũng trong nháy mắt thấm ướt quần áo Lục Tri Chu.
Trong xe im lặng lại, tài xế ở hàng trước chuyên chú lái xe không dám nhúc nhích, gió đầu thu, thổi vù vù qua khe cửa sổ xe không đóng kín vào bên trong.
Tiêu Niên lúc đầu còn nhỏ giọng nức nở, sau đó đại khái là thấy không có ai quản mình, Lục Tri Chu cũng mặc kệ cậu nên tiếng khóc dần dần lớn lên.
Nhưng còn khóc được một phút, chiếc xe đã dừng lại.
Một giọng nói lạ từ hàng ghế đầu nói: “Đến rồi.”
Tiếng khóc của Tiêu Niên đột nhiên im bặt: “À.”
Anh ngồi thẳng tại chỗ, tùy tiện lau nước mắt hai lần rồi cười với Lục Tri Chu: “Ông xã, chúng ta đến rồi.”
Lục Tri Chu chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nhưng không để ý tới cậu mà quay đầu mở cửa ra, tự mình xuống xe.
Tiêu Niên có loại cảm giác bị người ta vứt bỏ.
Nhưng mà cảm giác này tồn tại không lâu lắm, Lục Tri Chu ở ngoài xe vươn tay ra với cậu.
Tiêu Niên không khỏi vui vẻ trở lại, cậu vui vẻ đặt tay lên tay anh.
Sau khi chiếc xe rời đi, chỉ còn lại bọn họ ở bên đường.
Cơn gió vừa rồi thổi vào trong xe lúc này rất dịu dàng, nhưng nó vẫn vù vù như cũ, khiến cho Tiêu Niên thấy hơi đau đầu.
Lục Tri Chu dắt cậu định đi vào tiểu khu, nhưng Tiêu Niên lại không muốn.
“Đi không nổi nữa.” Tiêu Niên nhíu chặt mày.
Lục Tri Chu quay đầu nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên buông tay Lục Tri Chu ra, tự mình nói: “Muốn ôm hay là muốn cõng?”
Cậu nói xong, lại tự nói với chính mình: “Muốn cõng cơ.”
Cậu lại tự nói tiếp: “Đến đây nào.”
Nói xong ba câu này, cậu liền dang hai tay ra.
Thấy Lục Tri Chu không lập tức động đậy, Tiêu Niên lại giậm chân một cái: “Ông xã, em muốn cõng.”
Hình như Lục Tri Chu khẽ cười, nhưng không rõ ràng lắm.
Anh xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Niên, cũng nắm lấy cổ tay Tiêu Niên.
Tiêu Niên khụy gối nhảy lên, Lục Tri Chu vững vàng đỡ lấy mông cậu.
“Lục Tri Chu.”
Sau khi nằm sấp trên vai Lục Tri Chu, Tiêu Niên gọi anh.
Nhưng không ai để ý tới cậu.
Tiêu Niên: “Tại sao anh không trả lời em.”
Lục Tri Chu lúc này mới nói: “Anh ở đây.”
Trong lòng Tiêu Niên dừng một chút: “Lục Tri Chu, anh không vui sao?”
Lục Tri Chu không nói lời nào.
Qua rất lâu sau, Tiêu Niên gần như sắp quên mình vừa nói cái gì, Lục Tri Chu mới mở miệng.
Anh nói: “Phải.”
Cũng may Tiêu Niên còn chưa quên mình nói cái gì: “Vì sao không vui?”
Lục Tri Chu nói: “Không biết.”
Tiêu Niên nghi hoặc: “Vì sao không biết?”
Lục Tri Chu vẫn nói: “Không biết.”
Tiêu Niên: “Bởi vì em uống rượu phải không?”
Lần này Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Không phải.”
Tiêu Niên còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Lục Tri Chu đã mở miệng trước.
Anh hỏi Tiêu Niên: “Em thấy chán sao?”
Tiêu Niên ngây ngẩn cả người.
Vấn đề này đối với Tiêu Niên hiện tại mà nói có chút phức tạp, không có tiền đề cũng không có báo trước, Tiêu Niên nghe không hiểu.
Điều duy nhất cậu có thể hiểu được là tâm trạng của Lục Tri Chu thật sự không tốt.
Tiêu Niên bị ảnh hưởng, cậu lại muốn khóc rồi.
Tiêu Niên không trả lời Lục Tri Chu, Lục Tri Chu cũng không hỏi nữa.
Thậm chí trên thực tế, Lục Tri Chu rất hối hận khi hỏi ra vấn đề này.
Vài bước tiếp theo hai người đều không nói gì.
Tiêu Niên nằm sấp bi thương trên lưng Lục Tri Chu, cái mũi chua xót từng đợt, hình như cậu không muốn để Lục Tri Chu phát hiện mình lại khóc nên vẫn nghẹn không cho nước mắt chảy ra.
Quá yên tĩnh, khiến cho đầu óc cậu lại bắt đầu lại tưởng tượng lung tung.
Còn có thanh âm không biết của ai, nói rầm rì ở bên tai cậu, nói rất nhiều lời cậu không thích nghe.
Có một cơn gió thổi tới, làm cho tóc mái Tiêu Niên hơi bay bay, có chút ngứa ngáy.
Cũng thổi cho những suy nghĩ của cậu trở lại trái đất.
Tiêu Niên từ từ hít vào một hơi, lại từ từ thở ra.
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi một tiếng.
Lục Tri Chu đáp lời cậu: “Ừ.”
Tiêu Niên cau mày, đặt cằm lên quần áo Lục Tri Chu, hỏi anh: “Sau này chúng ta sẽ chia tay sao?”
Vừa dứt lời, Lục Tri Chu dừng bước.
Khu vực xung quanh lại một lần nữa im lặng.
Không có gió thổi lá cây xào xạc, cũng không có gió thổi bay tóc mái.
Nhưng có một chút thay đổi nhỏ, Tiêu Niên nắm chặt tay đang ôm cổ Lục Tri Chu.
Đồng thời, bàn tay Lục Tri Chu đặt trên bắp chân của Tiêu Niên cũng đang nắm chặt lại.
Rất nhanh, Tiêu Niên nghe được giọng nói của Lục Tri Chu, rất nặng.
Anh nói: “Không thể.”