Edit: Sunnie
Chuyện Vinh Hưởng đánh nhau đã là chuyện thường như cơm bữa, cái tuổi này con trai, gặp phải chuyện gì thì hay lấy bạo lực ra giải quyết. Vinh Nhung cũng không có quá để ý đến chuyện anh đánh nhau và chuyện bị phạt đứng.
Chuyện như vậy, kiếp trước khi anh còn bé cũng thường hay xảy ra.
Cho đến ngày thứ hai lúc tan giờ học cô đã đợi rất lâu rồi mà vẫn không thấy Vinh Hưởng, lúc này cô mới bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lòng trả thù của Vinh Hưởng rất nặng, ngày hôm qua lúc ăn cơm mà trên mặt còn có vết máu bầm nhạt đọng lại không tan. Vinh Nhung càng nghĩ thì trong lòng lại càng lo lắng, vì vậy cô lặp tức xách cặp lên chạy về phía phòng học của anh. Còn chưa đi lên cầu thang thì đã nghe được tiếng người bàn tán, hình như trên sân thượng đang có đánh nhau.
Đầu óc Vinh Nhung ong một tiếng, ba chân bốn cẳng nhảy qua cầu thang, vội vả chạy tới sân thượng.
Khi đến sân thượng thì cô thấy có rất nhiều người quay quanh, làm cho cô không nhìn ra mọi chuyện bên trong, chờ khi cô đẩy đám người kia ra thì không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong. Vinh Hưởng đang kéo cổ áo của một học sinh nam chống ngay lan can. Học sinh nam đó thì nữa người đã đưa ra khỏi lan can rồi.
Vinh Nhung quả thật không thể tin được người này lấy ở đâu ra hơi sức lớn tới như vậy, anh mới chỉ là một đứa bé tám tuổi thôi.
“Vinh Hưởng!” Vinh Nhung xông lên giữ chặt tay của anh, vừa tức giận vừa lo lắng: “Anh điên rồi phải hay không? Như vậy rất nguy hiểm đó.”
Vinh Hưởng chỉ là nhìn cô một cái, nhưng sức lực trên tay không hề mềm xuống, Anh nhìn Tiểu Mập Mạp đang bị kiềm chế ở lan can rồi nói: “Nói xin lỗi!”
Tiểu Mập Mạp đã sớm bị sợ đến xanh cả mặt, nghe anh nói như vậy, thì vẻ mặt như đưa đám run run nói: ” Vâng, rất xin lỗi….”
“Sau này vẫn còn dám nói lung tung không?”
“Không dám.”
Tiểu Mập Mạp thở hổn hển, lo sợ bất an nhìn về phía Vinh Nhung, dáng vẻ đó trong cực kỳ đáng thương. Vinh Nhung không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô từ trước đến giờ luôn bao che, cho dù kiếp này cô đã quyết định không muốn liên quan quá nhiều tới Vinh Hưởng, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà tưởng nhớ về anh.
Nhìn anh không có một chút thương tích nào, còn chiếm thế thượng phong, Vinh Nhung không còn kiên trì mà muốn xen vào nữa.
Chỉ là nhìn tình hình anh bây giờ, ít nhiều gì cũng như một đứa bé không biết phân nặng nhẹ. Lỡ mà có gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì sao, Vinh Nhung im lặng kéo kéo vạt áo của Vinh Hưởng, lúc này Vinh Hưởng mới chậm rãi buông lỏng Tiểu Mập Mạp ra. Tiểu Mập Mạp cả người mềm nhũn trợt dài trên mặt đất mà khóc to lên.
Vinh Hưởng cười híp mắt câu cổ của Vinh Nhung đi xuống lầu dưới: “Đi thôi, về nhà.”
Vinh Nhung nhíu mày, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Anh ấy chọc giận gì anh vậy. Sao anh lai nổi cáu tới vậy hả?”
“Không có gì….” Vinh Hưởng hơi cúi đầu, bóng râm của cửa cầu thang ở lầu cuối đã che đi cảm xúc trong mắt của anh.
Anh chỉ cười nhìn Vinh Nhung, nói một câu không giải thích được: “Em chỉ cần làm Tống Niệm Nhung là tốt rồi….”
Vinh Nhung cảm thấy anh lúc này, rất quen thuộc, rất quen thuộc.
*
Mỗi lần tan giờ học trở về nhà họ Vinh là Vinh Nhung luôn cảm thấy sợ hãi, cô lo lắng ngày ấy sẽ tới. Năm mà Vinh Hưởng tan học bắt gặp Vinh Kiến Nhạc và Tống Hải Thanh ở trên giường với nhau, ngày cụ thể thì cô lại không nhớ, lại không hỏi thăm được gì, chỉ có thể thấp thỏm đề phòng cẩn thận từng ngày.
“Sao hôm nay anh lại muốn ngồi xe buýt mà lại không muốn ngồi xe về nhà?” Vinh Nhung đứng ở trạm xe buýt nhìn xuống bọc sách Vinh Hưởng đang cầm, cô cảm thấy kể từ sau ngày anh đánh nhau thì người này trở nên rất kỳ lạ.
Vừa rồi Vinh Hưởng cứ suy nghĩ chuyện đó nên có chút mất hồn, nghe được lời của cô mới chậm rãi quay đầu nhìn cô: “À, theo quy định, hôm nay người giúp việc trong nhà có nữa ngày để về nhà thăm người thân.”
“….” Nhà họ Vinh khi nào đã có quy định này?
Vinh Hưởng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn về phía trường học.
Vinh Nhung càng thêm kinh ngạc, cũng học anh nhìn chằm chằm về phía cửa trường: “Anh đang đợi ai sao?”
“À, không có.” Vinh Hưởng thu hồi ánh mắt, chuyên chú đứng tại chỗ. Chỉ là nhìn thấy giữa hai hàng lông mày hình như có sự phiền não và lo lắng vô cùng sâu đậm, Vinh Nhung nghi rồi lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía cửa trường học.
“Ai, Nhung Nhung, sao trùng hợp vậy.” Tương Mạch nhỏ bé đi tới, trong miệng còn ngậm cái kẹo que.
“Hôm nay cậu cãi nhau với Dịch Phong rồi sao?” Đột nhiên Vinh Nhung nhìn thấy Tương Mạch lại xuất hiện ở đây, làm cho cô có cảm giác nói không ra lời, hình như có gì đó không đúng lắm.
Vinh Hưởng không biết thế nào liền nói thầm câu: “Thật chậm….”
“….” Vinh Nhung kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, Tương Mạch cũng phòng má trợn mắt nhìn anh.
Vinh Hưởng khẽ cong khóe môi, cười nói: “Anh nói xe buýt, thật chậm…”
“Nhung Nhung, nghe nói bên đường Cửu Phong kia có một tiệm bánh ngọt. Hay là hôm nay chúng ta đi ném thử đi?” Tương Mạch kéo cánh tay Vinh Nhung, cũng không thèm so đo với Vinh Hưởng.
Vinh Nhung vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, theo bản năng đưa mắt nhìn Vinh Hưởng. Vinh Hưởng lập tức cười chụp vai của cô: “Đi đi, đi đi, lúc trở về nhớ mua cho anh một gói trà Mộ Tư.”
“….” Vinh Hưởng mà lại cùng với Tương Mạch có cùng ý tưởng đen tối rồi hả? Quả nhiên sống lại đều mang tới sự kinh hãi, chẳng có vui mừng chuyện gì.
*
Vinh Nhung bị Tương Mạch đến đường 105, Vinh Hưởng đứng tại chỗ phất tay với các cô.
Vinh Nhung nhìn bóng dáng của Vinh Hưởng càng ngày càng mơ hồ, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Ánh mắt của cô chuyển qua bên cạnh Tương Mạch, trong lúc nhất thời đầu của cô tràn đầy vạch đen.
Tương Mạch đang mê mang đếm tiền trong tay, một xấp phiếu mà phấn hồng, cô còn ghê tởm tới mức dùng nước bọt để đếm tiền.
Vinh Nhung đè tay của cô đang định nhét vào trong cặp xách: “Cậu đang làm cái gì vậy. Muốn làm kẻ cắp hay sao?”
Tương Mạch cười khanh khách dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Hôm nay mình mời cậu, cậu muốn ắn cái gì cứ ăn, đừng có khách sáo với mình. Chúng ta sẽ ăn hết món ngon ở đườn phố này, sau chín giờ mới có thể trở về.”
“?” Vinh Nhung nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn cô: “Tại sao lại là chính giờ?”
“À, vì nhà mình cấm cửa lúc chín giờ.” Tương Mạch nghiêm túc gật đầu một cái, “Cho nên cậu phải đi với mình tới chín giờ.”
Vinh Nhung mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩn người, mang theo trí nhớ rất tệ của kiếp trước, cô luôn là lo lắng là một giây kế tiếp sẽ xảy ra cái gì đó. Vinh Hưởng trở về như vậy, có thể bắt gặp Tống Hải Thanh và Vinh Kiến Nhạc hay không?
Cô không biết tại sao ông trời lại cho cô nhớ mọi chuyện của kiếp trước, như vậy, cô sẽ giống như kiếp trước, rồi kiếp này đau khổ chịu đựng thêm một lần nữa. Cô mệt mỏi dựa trán lên trên cánh cửa thủy tinh, mắt khẽ híp lại.
Tương Mạch nhìn cô một hồi, từ trong túi móc ra một cái kẹo que rồi lột vỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng cô: “Cậu đang mất hồn gì vậy? Sau càng ngày càng im lăng vậy, có cái gì mất hứng sao. Ăn một chút đồ ăn ngon sẽ quên hết thôi.”
Trong miệng Vinh Nhung lập tức tràn đầy một cỗ vị ngọt, cô chậm chạp nhìn Tương Mạch. Không nhịn được cười nói: “Cậu quyết chí muốn nuôi dưỡng mình thành người ham ăn hay sao.”
Tương Mạch vẫn nhăn mặt như cũ, dáng vẻ vui vui vẻ vẻ nói: “Trên đời này chuyện gì cũng có anh Vinh Hưởng ở sau lưng cậu, anh ấy sẽ giúp cậu giải quyết hết.”
“….” Nhịp tim của Vinh Nhung mất kiểm soát, nhìn chằm chằm Tương Mạch: “Cậu có ý gì?”
“Thì chính là cậu muốn có tiền ăn thì anh ấy sẽ cho cậu tiền, cậu sẽ không thiếu thức ăn ngon. Không thiếu thức ăn ngon, cũng sẽ không có khổ sở.” Tương Mạch nghiêm mặt nói, vô cùng có logic mà nói ra một câu như vậy.
Vinh Nhung im lặng hai giây, cuối cùng gật đầu nói: “Bên trong rất có ý nghĩa, mình trở về dùng vài ngày suy nghĩ xem coi có thể hiểu được không.”
“….” Tương Mạch yên lặng trong lòng nói thầm, hai người này đúng thật là vô cùng kỳ lạ.
*
Chờ đến lúc Vinh Nhung trờ về nhà thì trời cũng đã tối, trong nhà vẫn yên tĩnh và hòa bình như ngày xưa. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay thật sự không có chuyện gì xảy ra. Nếu như Vinh Hưởng thật sự nhìn thấy cái gì, thì không có khả năng anh sẽ không nói, đồng thời nhà họ Vinh một chút tiếng gió cũng không có . Phải biết, kiếp trước mọi chuyện đều là bởi vì Vinh Hưởng phát hiện, cho nên Hồng Mộ mới biết chuyện này.
Vinh Nhung vừa mới mở phòng ngủ ra thì đã nhìn thấy Vinh Hưởng đang nằm ở trên giường của cô xem tiểu thuyết, Vinh Nhung đi tới đem bên cạnh ném túi sách lên trên bụng của anh: “Anh lại tới phòng của em, phòng của anh để làm gì mà không ngủ?”
Vinh Hưởng rên lên một tiếng, ôm túi sách trong ngực nói: “Giường của anh là dùng để ngủ, giường của em là dùng để ăn.”
“….” Vinh Nhung hiểu sai, suy nghĩ bây bạ, vì vậy cứ xem nhẹ lời nói của cậu con trai tám tuổi này. Cô nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh: “Ăn cái gì? Không biết xấu hổ.”
“….” Vinh Hưởng khựng lại, giơ tay lên yếu ớt chỉ chỉ hộp bánh ngọt trong tay cô, “Chẳng lẽ đây không phải là cho anh hay sao?”
Vinh Nhung mặt đỏ lên, lúc này mới nhớ tới việc mình mua bánh trà xanh cho anh, cô mặt lạnh nhét vào trong tay anh: “Không cho anh ăn ở trên giường.”
Vinh Hưởng ngồi dậy nhận lấy cái hộp, chậm rãi mở hộp ra. Bỗng nhiên lại trưng ra vẻ mặt phớt lơ tỉnh bơ đi tới, giống như là cực kỳ tò mò nhìn em bé: “Nhung Nhung, vừa rồi em muốn cho anh ăn cái gì hả? Chẳng lẽ còn có thứ khác có thể ăn được hay sao?”
Sống lưng Vinh Nhung cứng đờ, gương mặt tràn đầy tức giận xoay người hù dọa anh: “Đừng nói từ ăn với em, em bị Tương Mạch tham ăn làm hại đến bây giờ dạ dày đều ở trong trạng thái bão hòa nè.” Nói xong cô còn đặc biệt không có hình tượng nấc cục một cái, vẻ mặt Vinh Nhung đau khổ oán trách: “Tương Mạch giống như là phát tài hay gì đó, cứ ăn và ăn, cũng không rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với dạ dày của cậu ấy. Ắn hết thức ăn trên phố cũng không thấy dừng lại….”
Vinh Hưởng hừ mũi nói: “Đương nhiên rồi, đó đâu phải là tiền của nó….”
Vinh Nhung nhìn anh, Vinh Hưởng lại nói tiếp: “Là tiền của ba mẹ em ấy.”
“À….” Vinh Nhung vẫn cảm thấy là lạ, nhưng bất đắc dĩ trong dạ dày lại nhói lên từng trận, thật đúng là vô cùng khó chịu. Cô đứng dậy vuốt vuốt bụng của mình: “Em đi tìm thím Trương một chút đây.”
“Ừ, đi đi.”
Sau khi Vinh Nhung xoay người thì Vinh Hưởng ở phía sau lại hiện lên ánh mắt dịu dàng. Anh cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Đứa ngốc.”
*
Mấy ngày sau đều rất yên bình, nhưng Vinh Nhung lại ở trong trạng thái tinh thần không yên. Gần đây Tống Hải Thanh có chút kỳ lạ, luôn nhìn cô ngẩn người, lại thỉnh thoảng hỏi cô vài vấn đề mà cô không giải thích được, còn dặn dò cô một chút về quá trình thay đổi của con gái khi phát dục.
Vinh Nhung có cảm giác hình như bà đang lên kế hoạch gì đó, nhưng nói bóng gió vài lần cũng không có kết quả.
Vì vậy Vinh Nhung cũng không hỏi nữa, chỉ là lúc tan học về nhà sẽ dính lấy Tống Hải Thanh. Cô cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc là có ý nghĩa gì, chỉ hi vọng là có thể thay đổi được một chút xíu bi kịch của kiếp trước. Chỉ cần Hồng mộ không bị thương tổn, thì đó cũng là tốt rồi.
Đáng tiếc, số mạng chính là số mạng, vĩnh viễn không thể thay đổi nó. Chuyện đã định trước, cho dù ngăn cản thế nào thì nó cũng sẽ xảy ra, chỉ là, hình thức biểu hiện bên ngoại lại thay đổi đi.
Lúc Vinh Nhung tan học về nhà, Hồng mộ và Vinh Kiến Nhạc đã chờ ở bên trong. Huyệt thái dương của Vinh Nhung nhảy thình thịch, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, trong lòng cô liền bắt đầu hốt hoảng.
Hồng Mộ chăm chú nhìn chằm chằm cô, trong mắt hình như còn có chút giãy giụa. Vinh Nhung không tiếng động mà nhìn chăm chú lại đồng thời trong lòng dần cảm thấy mất sức lực, thiếu chút nữa thì đã ngã dài trên thảm trải sàn nhà.
Đột nhiên Hồng Mộ đứng dậy ôm cô, dịu dàng phủ tóc của cô xuống: “Nhung Nhung, từ nay về sau con sẽ sống cùng chú và dì.”
Vinh Nhung kinh ngạc nhìn bà, không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Kiếp trước không phải như vậy, lúc ấy Hồng Mộ hình như là khàn cả giọng đẩy họ ra khỏi cửa, vẫn không quên hung hăng tát cho Tống Hải Thanh một bạt tai.
“Mẹ con ….Dì….” Vinh Nhung ấp úng, không biết nên nói gì, hoàn toàn bị tình huống bây giờ làm cho bối rối.
Hồng Mộ cười dịu dàng, khe khẽ thở dài: “Mẹ con đã tìm được người mình yêu rồi, cô ấy đã đi khỏi thành phố N rồi. Cô ấy… giao con lại cho chúng ta.”
Vinh Nhung nhưng có chút không tin, tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Hồng Mộ cái gì cũng không biết sao? Còn kế hoạch của Tống Hải Thanh là gì?
“Dì, con….con vẫn còn có nhà mà….” Vinh Nhung nhỏ giọng nói, cô sợ mưu kế của Tống Hải Thanh đã đến sớm hơn. Hoặc là bà ta đang mơ ước tất cả của nhà họ Vinh, kiếp trước bị lợi dụng, kiếp này dù thế nào đi nữa thì bà ta cũng không thể dùng cô làm lợi thế nữa rồi.
Vinh Hưởng nhíu mày, âm thanh hơi lớn: “Trở về nhà em? Chính là nhà của Tống Hải Phong sao, hừ….”
“Tiểu Hưởng, sao con có thể nói như vậy!” Hồng Mộ cúi đầu nhìn Vinh Nhung, hai tay của bà ôm lấy cô thật chặt: “Nhung Nhung, dì và mẹ của con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, dì cũng là mẹ của con. Con không nên suy nghĩ bậy bạ, nơi này cũng chính là nhà của con, không phải là mẹ con không muốn con, mà cô ấy cũng có theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”
Vinh Nhung không biết làm sao nhìn chằm chằm Hồng Mộ, nữa gương mặt nhì qua sau lưng Hồng Mộ thấy được Vinh Kiến Nhạc đang im lặng ngồi ở trên ghế sa lon. Đôi mắt Vinh Kiến Nhạc phức tạp nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía Vinh Hưởng. Cuối cùng mở miệng nói: “Ở lại đi, mẹ con đã đi thì còn có chúng ta. Về sau chú và dì sẽ là ba mẹ của con.”