Vinh Nhung khẩn trương nhìn anh, lòng bàn tay bị ngón tay bấm đến phát đau.
Hai tay Vinh Hưởng nắm lấy bả vai của Lạc Lăng, lập tức thuận thế kéo cô ngã vào trong lòng của mình, sau đó cúi người xuống che phủ cả người
của Lạc Lăng.
Lạc Lăng khẩn trương chăm chú nhìn vào người trước mắt, khuôn mặt xinh
đẹp của anh đều bị bóng tối làm cho trở nên mơ hồ không rõ. Khóe miệng
của Vinh Hưởng cong lên, đột nhiên có một âm thanh cực nhỏ vang lên:
“Hừ!” Bàn tay lạnh lẽo của anh che ở trên môi cô, môi của anh dán lên
trên mu bàn tay của mình. Trong mắt Lạc Lăng tràn đầy ngạc nhiên, nhìn
người trước mặt diễn đến rất giống. Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Lăng rũ mắt,
anh không thích cô, ngay cả một nụ hôn trêu đùa cũng không muốn!
Vị trí của Vinh Nhung chỉ có thể nhìn thấy phần lưng dày rộng của anh,
không nhìn thấy được cảnh môi lưỡi của bọn họ giao nhau. Cô ngẩn ngơ ở
tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự không dám tin tưởng, trong lòng cũng nổi
lên một tia đau khổ. Không biết kéo dài bao lâu, có lẽ chỉ là vài giây
ngắn ngủi, nhưng Vinh Nhung cảm thấy như là đã hơn phân nữa cuộc đời.
Mọi thứ chung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ còn thừa lại ánh sáng sáng
ngời bao phủ lấy hai người họ.
Âm thanh reo hò hết đợt này đến đợt khác, Chu Tư Thành vuốt vuốt cái ly
thủy tinh trong tay, anh nhìn thấy rõ, mưu kế nhỏ này của Vinh Hưởng đã
bị anh thu vào trong mắt. Anh không vạch trần, vạch trần… vậy thì
không có ý nghĩa rồi.
Vinh Hưởng buông Lạc Lăng ra, quả nhiên Lạc Lăng đỏ bừng cả khuôn mặt
ngẩn ngơ ngồi tại chỗ. Vinh Hưởng cũng không thèm nhìn Vinh Nhung lấy
một cái, vẻ mặt hờ hững tiếp tục trêu chọc cười đùa cùng đám người Dịch
Phong. Vinh Nhung rũ mắt nhìn ly rượu trước mặt, hai tay run run cầm ly rượu lên không ngừng nhấp nhẹ. Đại não không kìm được mà quay trở về
một màn kia ở trong phòng của mình cùng với một màn trước mắt này, càng
lúc càng cảm thấy buồn cười. Ý cười bên môi từ từ thêm sâu, cho đến khi
trong lòng nổi lên từng đợt chua xót, ngón tay nắm lấy ly rượu chậm rãi
siết chặt.
Anh không giống như cô, tham luyến anh có thể cho. Cô thiếu ấm áp, thiếu yêu thương. Còn anh cái gì cũng không thiếu. Cho nên, cô không thể.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, Vinh Nhung không yên lòng ngồi xem. Đứng dậy
nói một câu “Xin lỗi tôi khó chịu” rồi đi về trước. Vinh Hưởng nhìn vào
bóng lưng của cô, chậm rãi rũ mắt xuống.
*
Vinh Nhung ngồi ở trên bãi cỏ cách đó không xa, nghe từng bài nhạc ở
trong bữa tiệc truyền đến, dường như ồn ào và vui vẻ ở bên kia đều không liên quan gì tới cô. Tại sao cô lại cảm thấy lẻ loi một mình? Cảm giác
được phía sau có tiếng bước chân, cả trái tim của Vinh Nhung đều chạy
tới cổ họng. Nắm chặt đầu ngón tay quay đầu lại, Chu Tư Thành đứng cách
đó không xa nhìn cô cười, “Cho dù thất vọng cũng không cần biểu hiện rõ
như vậy chứ?”
Vinh Nhung xoay người lại, không trả lời anh, yên lặng cúi đầu níu lấy
bãi cỏ ở bên dưới. Thế giới của cô, trừ bỏ người kia ra thì tất cả mọi
người đều là dư thừa, cho nên làm gì có thất vọng đáng nói?
Chu Tư Thành tự mình ngồi xuống ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời đầy sao. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng côn trùng kêu vang phá vỡ yên
lặng giữa hai người. Anh có chút tò mò nhìn về phía cô, “Rốt cuộc anh đã làm cái gì lại khiến em ghét anh như vậy?”
Vinh Nhung sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Không làm gì cả, chỉ là không thích thôi.”
Có cần phải trực tiếp như vậy không? Chu Tư Thành có chút thất bại nhíu
mày, “Vậy anh có cơ hội để cho em thừa nhận anh một lần nữa không?”
“Không cần, anh có phải là người xấu hay không đều không liên quan đến
tôi, không cần lãng phí thời gian thay đổi cách nhìn của tôi.”
Chu Tư Thành cười nhẹ, “Có phải trừ Vinh Hưởng ra, đối với ai em cũng như vậy?”
“…”
“Em không biết sao, trừ bỏ cậu ta ra, hình như em không cười với ai cả.” Chu Tư Thành như nghĩ tới cái gì híp híp mắt, “Nếu anh nhớ không lầm,
mấy năm trước quan hệ của hai người không được tốt cho lắm.”
Vinh Nhung không thể không nhìn người này bằng con mắt khác, dường như
tâm tư của anh ta rất kín đáo. Quan hệ của cô và Vinh Hưởng như thế nào, đều không liên quan tới anh ta. Anh ta cần gì phải bỏ ra nhiều tâm tư
như vậy để nghiên cứu chứ?
“Quan hệ của chúng tôi như thế nào thì anh ấy vẫn là anh của tôi.”
“Chỉ có vậy?”
“Còn muốn như thế nào?”
Chu Tư Thành suy nghĩ một chút, rồi mới chậc chậc hai tiếng: “Thiếu chút nữa anh cho là em yêu anh trai của mình.” Nhìn thấy Vinh Nhung không
vui nheo mày lại, anh lại nói tiếp, “Có lẽ… Từ nhỏ bên cạnh em chỉ có
cậu ta, cho nên mới có thể ỷ vào cậu ấy. Em thử mở lòng với người khác,
em sẽ phát hiện trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông tốt.”
“Có nhiều người đàn ông tốt hay không thì tôi không biết, tôi biết anh
không phải là được rồi.” Vinh Nhung xả được giận, nghiêng đầu nhìn anh
cười, “Chúc ngủ ngon.” Nói xong đứng dậy rời đi.
Chu Tư Thành nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, bày ra dáng vẻ không để ý cho lắm.
Vinh Nhung dừng bước lại, bỗng nhiên xoay người nhìn anh, “Tại sao ban
nãy anh ra yêu cầu này với anh ấy?” Trên đường đi nhìn thấy anh ta và
Lạc Lăng vô cùng thân thiết, tại sao vừa rồi lại đưa ra yêu cầu kia để
cho Vinh Hưởng làm.
Dường như Chu Tư Thành đã sớm đoán được vấn đề cô sẽ hỏi, đưa lưng về
phía cô lên tiếng, “Bởi vì anh muốn giúp Lạc Lăng, cô ấy rất thích Vinh
Hưởng. Anh cũng cảm thấy bọn họ rất thích hợp… Em không cảm thấy sao?”
“…” Vinh Nhung rũ mắt nhìn đôi giày màu trắng của mình đang ẩn trong
bụi cỏ xanh biếc, bởi vì dính hạt sương cho nên có chút ướt. Cô nhấc
chân rời đi, bỏ lại một câu, “Không cảm thấy.”
*
Cả đêm Vinh Nhung đều không ngủ được, trong lúc lờ mờ dường như là đang
nằm mơ lại. Cô chỉ nghĩ đến lúc Vinh Hưởng và Lạc Lăng ở chung một chỗ,
toàn bộ vốn nên thuộc về cô lại bị Lạc Lăng thay thế tất cả. Cô giống
như người ngoài cuộc bị ngăn cách ngoài thế giới của anh. Trong mơ trở
nên tan tành không chịu nổi, lại tiếp tục thay đổi thành một cảnh tượng
khác. Bỗng nhiên lại nhớ tới mùa hè năm 15 tuổi Vinh Hưởng hôn cô. Vinh
Hưởng vỗ về gương mặt của cô, bỗng nhiên cười cười gọi cô là Lạc Lăng.
Vinh Nhung mở mắt ra, hai má ẩm ướt. Đưa tay chạm vào thì đã trở nên lạnh lẽo.
Ngày hôm sau cô không có một chút tinh thần nào, ấm ức ngồi ở trong
phòng ăn bữa sáng. Vinh Hưởng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô một cái,
“Không thoải mái sao? Nhìn không có chút tinh thần gì cả.”
“Không có gì, ngày hôm qua uống nhiều quá cho nên ngủ không ngon.”
Vinh Hưởng thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không lên tiếng nói
tiếp, từ từ ăn bữa sáng do hội sở cung cấp. Vinh Nhung ăn được vài
miếng thì cảm thấy không muốn ăn nữa, bỏ cái thìa trong tay xuống, suy
nghĩ một chút nhìn Vinh Hưởng, “Hôm nay khi nào thì trở về?”
“Nhớ nhà?” Vẻ mặt của Vinh Hưởng trở nên dịu dàng, bởi vì anh thay đổi
sắc mặt quá nhanh cho nên Vinh Nhung có chút mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang nơi khác. Nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay của ngón trỏ, “Không phải.”
Cô đâu còn nhà để có thể nhớ.
“Nếu em muốn đi, vậy thì chúng ta lặp tức đi.” Vinh Hưởng ăn thức ăn,
chậm rãi trả lời. Hai mắt của Vinh Nhung sáng lên, trong giọng nói cũng
lộ ra kích động, “Thật sao?”
“Ừm.”
Vinh Nhung nhẹ nhàng thở ra, “Vậy bây giờ em đi thu dọn đồ đạc.”
“Ủa, hai người định về hả?” Lạc Lăng bưng bữa sáng đến ngồi cùng bàn với bọn họ, tò mò nhìn Vinh Nhung. Vinh Nhung nở nụ cười ngượng nghịu, lúng túng nhìn về phía Vinh Hưởng. Vinh Hưởng vẫn cứ từ tốn ăn thức ăn của
mình, “Ừm, Nhung Nhung nhớ nhà.”
“Vậy mình sẽ cùng về với hai người, bây giờ thực sự không còn gì để chơi.”
Vinh Nhung cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác vui vẻ ban nãy đã
hoàn toàn biến mất. Thái độ từ chối cho ý kiến của Vinh Hưởng khiến cô
càng thêm ấm ức. Vì thế trên đường trở về, hầu như Vinh Nhung đều không
nói câu nào. Yên lặng nghe một mình Lạc Lăng líu ríu không ngừng nói
chuyện. Đột nhiên Vinh Nhung lại nhớ tới câu nói “chim sẻ” của Vinh
Hưởng trước kia. Nhưng nhìn thế nào Vinh Nhung cũng cảm thấy Lạc Lăng
giống hoàng oanh hơn. Trên đường Vinh Hưởng cũng không lộ ra nét mặt
không kiên nhẫn, chỉ luôn yên lặng mỉm cười.
Tới nội thành chỉ còn lại hai người bọn họ, vừa lên xe buýt Vinh Nhung
liền giả ngủ, kề đầu lên cửa sổ thủy tinh. Cái lạnh khiến đầu óc của cô
tỉnh táo hơn, nếu không cô thật sự sợ mình sẽ không khống chế được mà
nói nhảm.
Vinh Hưởng biết trên đường đi cô mất hứng nhưng cũng không nói thẳng ra. Chỉ vươn bàn tay ra để cho lòng bàn tay rộng lớn che lấy phần đầu đụng
vào trên cửa kính xe của cô. Lỗ tai nhẹ nhàng cọ sát vào lòng bàn tay
của anh, Vinh Nhung mở mắt ra, vẫn bảo trì tư thế này. Sau một lúc lâu,
cô nghiêng người toàn bộ đều dựa vào bả vai của anh, sau đó từ từ nhắm
hai mắt lại, trống ngực đập thình thịch.
Vinh Hưởng thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy, cánh tay hạ
xuống che chở ở bên người cô. Thỉnh thoảng thân xe lắc lư sẽ làm cho
ngón tay của anh đụng vào bắp đùi của cô.
Tuyến 121 là xe buýt hai tầng, tầng trên chỉ có hai người bọn họ, đầu
nhỏ của Vinh Nhung nhẹ nhàng cọ vào cái cổ của anh, cúi đầu nỉ non,
“Anh…”
Vinh Hưởng nghiêng đầu, hai má chạm vào cái trán của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, “Xuỵt, đừng nói chuyện.”
Vinh Nhung cũng nhắm mắt lại, hai người yên lặng dựa vào nhau. Ít nhất,
nơi này chỉ thuộc về hai người bọn họ, cũng chỉ có hai người bọn họ.
*
Không biết là người nào thay đổi trước. Vinh Nhung và Vinh Hưởng đã
không còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học. Hai người gặp mặt nhau
thì lại cãi vã như trước, nhưng không gặp mặt thì sẽ không có ai cố ý
tạo ra cơ hội. Có nhiều thứ sẽ yên lặng thay đổi trong tim bọn họ, hai
người đều rất rõ ràng. Bọn họ đều không bước ra khỏi một bước kia.
Vinh Nhung đang phối hợp với Vinh Hưởng, cho tới nay anh chính là tất cả của cô. Anh không cần, cô cũng không cần. Anh cần, cô sẽ yên lặng
nghênh hợp. Hoàn cảnh trái ngang giữa bọn họ không chỉ là huyết thống
mãi mãi không thể thay đổi, mà còn có Tống Hải Thanh. Vinh Hưởng không
thể tháo gông cùm xiềng xích trong lòng anh, Vinh Nhung khát vọng nhưng
lại không cưỡng cầu. Chỉ cần anh vẫn còn tồn tại, tất cả đều đủ rồi.
Thỉnh thoảng ở nhà ăn Vinh Hưởng sẽ nhìn thấy cô, có lúc cô ngồi cùng
Tương Mạch, cũng có lúc cô ngồi một mình. Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào
thì bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một học sinh nam? Vinh Hưởng không
khống chế được tầm mắt lại mà nhìn sang chỗ của cô. Trong lòng buồn
phiền, tính tình cũng không bị khống chế mà càng ngày càng nóng nảy.
Ngày qua ngày như vậy, anh bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Dường như Dịch Phong cũng nhìn thấy tầm mắt của anh, không biết là cố ý
hay vô ý nói, “Học sinh nam kia là lớp trưởng của lớp 11/3, tính cách
cũng không tệ lắm, học giỏi mà nhân phẩm cũng tốt. Nhà của cậu ta và
Tương Mạch ở trong một đại viện, tớ đã nhìn thấy cậu ta vài lần. Không
nghĩ lại cùng với Vinh Nhung…”
Sắc mặt của Vinh Hưởng xanh mét khiến Dịch Phong ngừng lại, anh kinh
ngạc đụng đụng cánh tay của Vinh Hưởng: “Tớ nói, tính tình của cậu cũng
quá bá đạo rồi. Cậu ngại cậu ta phong lưu, thế nhưng thanh danh của tiểu tử kia sắp vượt qua đồng chí Lôi Phong rồi. Rốt cuộc cậu đang lo lắng
cái gì hả?”
“Ai nói tớ lo lắng.” Vinh Hưởng rũ mắt xuống, nhưng động tác ăn lại có chút vội vàng.
Dịch Phong nhíu nhíu mày, “Mặc dù cô ấy là em gái của cậu, nhưng quản
chặt quá sẽ tức nước vỡ bờ đấy. Hơn nữa, lúc trước cậu cũng chán ghét cô ấy sao không thấy quan tâm đến cô ấy như vậy. Cậu…”
“Rắc”, Vinh Hưởng bẻ gãy đôi đũa trong tay, Dịch Phong há hốc mồm trợn
mắt nhìn anh, này… rốt cuộc là anh bị cái gì kích thích vậy hả?
Vinh Hưởng nhắm mắt lại, trầm giọng nói, “Tớ no rồi, cậu từ từ ăn đi. Còn có… Em ấy mới 17 tuổi, ai cho phép yêu sớm!”
“…” Dịch Phong nhai thức ăn trong miệng, yên lặng nhìn thấy bóng dáng Vinh Hưởng rời đi. Tưởng Mạch cũng 17 tuổi rồi!!
*
Vinh Nhung tan học về nhà thì đi thẳng về phòng cất túi sách thay quần
áo, nhưng vừa mới mở cửa phòng ra lại bị một sức lực thô bạo đẩy vào
phòng.
Mùa đông trời rất nhanh tối, cả căn phòng bị một mảnh tối đen bao phủ.
Vinh Nhung bị Vinh Hưởng ôm lấy từ phía sau, phần lưng dán vào lồng ngực của anh, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ như thép.
Trong bóng tối, mùi hương quen thuộc lan tràn ở chóp mũi. Hai tay của
Vinh Nhung không kìm được xoa nhẹ lên cánh tay đang vòng ở trước ngực
mình, “Anh…”
“Đừng gọi anh là anh trai, đừng…”
Anh chôn ở trong cổ của cô, tham lam hít lấy mùi thơm trên người cô. Đôi môi ở bên tai cô nhẹ nhàng vuốt ve, khàn giọng hỏi, “Nhung Nhung, có
thích anh không?”
Vinh Nhung ngẩn ra, tiếng vang của túi xách rơi ở bên chân nhắc nhở cô tất cả đều là sự thật, lần này, không phải là mơ.
Cửa sổ chưa được đóng chặt thổi vào một luồng gió lạnh, rèm cửa sổ dày
nặng phát ra từng trận sột soạt. Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp
của anh giống như một ma chú hấp thụ linh hồn của cô. Anh không ngừng
siết chặt cánh tay, trong giọng nói hỗn loạn có chút vội vã, “Nhung
Nhung, có thích anh không?” Giống như anh thích em, rất thích, rất
thích…