Tử Lam chẳng thể ngờ Mi Mi lại phản kháng bằng cách tuyệt thực như thế. Từ hôm trông thấy thi thể của Ngai Ngai, Mi Mi cuộn mình nằm thu lu trong một góc hang, không ăn không uống suốt hai ngày hai đêm. Tử Lam tha con mồi vừa cắn chết mang về hang, đặt trước miệng Mi Mi. Mùi máu tanh nồng luôn kích thích mạng thần kinh của loài sói dường như mất đi tính hiệu nghiệm, cánh mũi của Mi Mi chẳng thèm động đậy và đôi mắt nó chẳng thèm liếc nhìn con mồi nằm ngay cạnh miệng lấy một cái. Tử Lam nổi trận lôi đình, lao vào cắn Mi Mi tới tấp, những muốn dùng hành động trừng phạt dã man để ép Mi Mi ăn, nhưng Mi Mi như chịu đựng tất cả, để mặc cho mẹ cắn xé, nhất quyết không nuốt thức ăn vào bụng. Thi thể con mồi chất cao như ngọn núi trong hang dẫn dụ lũ nhặng đáng ghét, đám thịt tươi ngon từ từ biến chất, bốc mùi hôi thối nồng nặc, nhung nhúc những con giòi trắng lốp, khiến bầu không khí trong hang đặc quánh thứ mùi khó chịu. Cực chẳng đã, Tử Lam đành phải làm tay dọn dẹp, tha con mồi mà nó vất vả săn được vứt xa ra khỏi hang.
Lại hai ngày nữa trôi qua. Mi Mi dường như không còn sức để thở nữa, ánh mắt đờ đẫn, cổ họng khản đặc, hình dáng võ vàng, đám xương trên vai và hai bên ngực gồ lên từng chiếc, từng chiếc một. Tử Lam lòng như lửa đốt, nó biết rằng, nếu Mi Mi cứ tiếp tục tuyệt thực như thế này thì chỉ thêm hai ngày nữa, nó sẽ chết vì đuối sức và đói lả. Mi Mi ra đi mang theo lý tưởng và hoài bão mà nó ấp ủ và cố gắng suốt một đời. Không, nó nhất định bắt Mi Mi phải sống, nó nhất định phải tìm cách cứu lấy trái tim đang bị nhấn chìm bởi khối tình vô vị. Tử Lam trằn trọc suốt một đêm ròng, cuối cùng nó cũng tìm ra được một cách tuyệt hay.
Sớm hôm sau, Tử Lam đến bên vũng nước thối rình mồi và may mắn vồ được một con hoẵng con tới hồ uống nước. Lần này, Tử Lam hành động khác hẳn ngày thường, nó không vội vàng cắn một miếng đứt họng hay bấm những móng vuốt sắc nhọn của mình vào sâu trong da thịt mềm mại của con mồi mà ngược lại, nó nhẹ nhàng chặn chân lên sống lưng con hoẵng rồi hướng về phía hoẵng mẹ đang đau khổ tuyệt vọng tru lên một tiếng dữ dội. Con hoẵng mẹ khiếp sợ, vội vã chạy như bay khỏi vũng nước thối. Tử Lam ngoạm một tai con hoẵng con, quấn cái đuôi vòng quanh mông nó như một sợi dây buộc chặt con mồi rồi dong nó về hang.
Con hoẵng con sợ tới mức thừa sống thiếu chết. Về tới hang, Tử Lam ấn con hoẵng vào bên trong, còn mình thì ngồi xổm bên ngoài cửa hang, chặn đường tẩu thoát.
Bên trong hang tối tăm mờ mịt, vất vưởng mùi tanh hôi của loài sói. Con hoẵng con tội nghiệp lấm lét nhìn Mi Mi đang nằm thu lu trong một góc hang, rồi sợ sệt lui vào một xó heo hút trong hang, kêu lên những tiếng ò ò bi thương. Tử Lam ngồi xổm bên ngoài, căng thẳng quan sát phản ứng của Mi Mi qua một vài sợi nắng chiếu chênh chếch vào trong hang.
Ban đầu, Mi Mi dường như chẳng thèm đếm xỉa tới sự có mặt của con hoẵng, vẫn vùi cái mõm nhọn vào trong khoảng không gian cong cong do chân trước gập lại, chỉ bừng mở đôi mắt khép hờ liếc xéo con vật đang sợ tới mức sống dở chết dở trong một loáng rồi cụp ngay xuống, gà gật ngủ.
Thời gian cứ thế trôi qua thêm một lúc lâu nữa, Mi Mi vẫn nằm yên ở góc này của hang và con hoẵng tội nghiệp vẫn ẩn trốn vào ở góc bên kia, chẳng con nào động tới con nào, tưởng chừng như hai con vật, một ăn cỏ và một ăn thịt đang chung sống hòa bình với nhau.
Trạng thái yên lặng của Mi Mi dần dần biến chuyển, đôi tai rủ xuống từ từ dựng đứng, đầu tai khẽ động đậy. Đôi mắt khép chặt bừng mở hết lần này tới lần khác, ánh mắt đổ dồn về phía con hoẵng đang run lẩy bẩy. Dù Mi Mi nằm cuộn mình không cựa quậy trong một góc hang, nhưng Tử Lam vẫn kịp nhận ra ánh mắt của nó không còn đờ đẫn và tăm tối vô hồn như lúc trước, mà càng lúc càng hấp háy, trở nên long lanh sinh động hơn. Với loài sói, đôi mắt cũng là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào ánh mắt biến ảo của Mi Mi, Tử Lam biết trái tim nó đang dao đọng.
Có lẽ, một con sói có thể chịu đựng được sự hành hạ của cái đói, có thể dằn lòng chối bỏ miếng mồi ngon bên ngoài cửa miệng, có thể ghìm nén nỗi khát thèm ăn uống bởi u uất quá độ, có thể kìm hãm cả bản năng sinh tồn nhưng Tử Lam không tin một con sói bằng xương bằng thịt vẫn còn sự sống lại có thể hờ hững trước một con vật đang tung tăng nhảy nhót.
Hãy nhìn xem, bản năng ham sống khiến con hoẵng nem nép ẩn trốn trong một xó xỉnh hẻo lánh của cái hang đã bắt đầu lần tường tìm đường tháo chạy. Nhưng cửa hang đã bị Tử Lam chắn lối, con hoẵng không có cách nào thoát ra ngoài, chạy nháo nhào tứ phía. Nó tiến sát tới Mi Mi mấy lần, cái đuôi ngắn ngủi của nó vút qua mép trán của Mi Mi. Tử Lam mừng thầm bởi hành động đó của con hoẵng là mồi câu hữu hiệu nhất.
Quả nhiên, trí não của Mi Mi đã bắt đầu xao động, ánh mắt của nó bắt đầu dõi theo bóng con hoẵng, bộ lông dựng ngược và rung lên nhè nhẹ. Rõ ràng là tim Mi Mi đã loạn nhịp.
Con hoẵng vẫn chạy lao thành một vòng tròn trong hang. Mi Mi thình lình đứng bật dậy, mở rộng bốn chân, sống lưng võng xuống, đầu và lưng nhô lên cao, eo lưng vươn dài, tru lên một tiếng dài the thé, chứng tỏ ý thức của một con sói trong nó đã bị đánh thức.
Con hoẵng thấy Mi Mi đột nhiên đứng dậy thì sợ quá, ngã nhào xuống đất lăn một vòng, kêu lên những tiếng ai oán tuyệt vọng, rồi chạy như điên trong hang. Lẽ tất nhiên, tiếng kêu bi thương của con hoẵng là liều thuốc kích thích mạnh, làm Mi Mi càng thêm hưng phấn.
Mi Mi có thể coi thường mạng sống của mình, có thể không thèm ngửi hít đám thịt tươi chất cao như núi ngay trước mặt nhưng nó không chế ngự nổi bản năng muốn tấn công động vật ăn cỏ yếu đuối, không sức chống cự. Bản năng đó là một thứ gen di truyền của loài sói. Loài sói tượng trưng cho sức mạnh hung ác, cho sự hủy diệt và cái chết. Chúng sinh ra vốn đã mang trong mình tư thế của một kẻ mạnh đi chinh phục kẻ yếu. Và dưới sự thúc ép của luật rừng tàn khốc, từng tế bào sống trong cơ thể, từng giọt máu chảy trong huyết quản chúng đều hằn in dấu vết của những lần tấn công động vật ăn cỏ, dù chúng có thể chịu đựng nỗi dày vò khổ sở của ái tình, có thể rẻ rúng sinh mạng mình nhưng không cách nào hủy diệt được bản năng ấy. Nhất là khi con hoẵng kêu lên những tiếng tuyệt vọng như thế, chúng là những thanh âm vui thích, là khúc thánh ca cất lên từ thiên đường của loài sói, kích động khát khao muốn giành giật sinh mạng kẻ khác không sao kìm chế được của chúng.
Đôi mắt của Mi Mi trở nên long lanh, khuôn mặt nó lộ rõ niềm hưng phấn cuồng nhiệt muốn vồ bắt con mồi. Nó khẽ khàng mài móng vuốt lên trên tảng đá, nhìn chòng chọc vào con hoẵng đang mong tìm đường trốn chạy trong khoảng không chật hẹp. Con hoẵng sợ hãi thất thần ngã dúi dụi, đầu óc ngu muội dẫn bước chân quay mòng mòng quanh chỗ cũ. Nó đang nhảy những bước tuyệt đẹp để chào đón tử thần. Mi Mi thưởng thức màn nhảy đã đủ, bèn lao tới con hoẵng nhanh như chớp giật, vồ lên người nó một cách vô cùng chuẩn xác. Con hoẵng kêu lên một tiếng thảm thiết cuối cùng trước khi cổ họng nó bị hàm răng sắc nhọn của Mi Mi cắn đứt. Máu tươi bắn tung tóe, Mi Mi ngoạm chặt cổ họng của con vật, mút lấy mút để những giọt quỳnh tương.
Tử Lam ngồi bên ngoài cửa hang theo dõi từ đầu tới cuối. Rút cục, gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Tử Lam rời hang, chạy tới thảo nguyên lang thang một mình. Sau lưng là ngọn núi tuyết Streca tươi đẹp hùng vĩ, phía trước mặt là bãi cỏ xanh ngút ngàn, trời đất bao la rộng lớn, cảnh quan mới diễm lệ làm sao! Tử Lam đắm mình trong niềm sung sướng bởi đã hóa giải được nguy cơ của dòng tộc. Nó tự thấy mình là một đạo diễn tài ba đã dàn dựng màn kịch kiệt tác này.