Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 45: Uống rượu



“Cay! Thật sự cay! Quả thực là liệt hỏa phừng phừng!” Lâm Phong không dễ dàng say, nàng thường uống rượu mạnh, nhưng lúc này bị rượu đó làm
cay đến nhíu mày. Rượu vừa vào trong bụng, toàn thân nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác sảng khoái đến cực điểm! Không nhịn được lại uống
thêm một ngụm, bị cay đến nhăn mày lắc đầu ngẩng lên.

Bắc Thần Tường nhìn nàng bộ dáng cay khổ sở, trên gương mặt tuấn mỹ
lộ ra nụ cười vừa ý: “Ám Vương có điều chưa biết rồi, rượu này vốn là
đặc sản Xa Trì, tên là Đông Phong, là loại rượu không thể trộn thêm
nước.”

Lâm Phong mở to mắt, không thể trộn lẫn với nước? Hắn muốn mưu sát
nàng cũng không cần vội vã thế a! Hơn nữa Lâm Phong nàng còn không có ý
định chết khó coi như vậy.

Bắc Thần Tường không biết ý nghĩ trong lòng Lâm Phong, mỉm cười hoài
niệm nói: ” Rượu này mặc dù có cay chút ít nhưng lại cay đến kích thích, sảng khoái. Ngày thường ta đóng quân ở biên cảnh Tập Lan là một mảnh
hiu quạnh, trên chiến trường chinh chiến đã lâu cũng có cảm giác bi
thương, khi đó mấy huynh đệ cúng ta hay tụ tập một chỗ uống rượu Đông
Phong sẽ không cảm giác rét lạnh nữa.” Lại nhìn Lâm Phong cười nói: “Ám
Vương chưa từng ra chiến trường có lẽ không rõ tư vị đó, là bổn vương
nói nhiều rồi! Nào, cạn!!”

Vò rượu phát ra một tiếng vang thanh thúy, rượu mạnh xua đi giá rét
làm ấm lòng, cũng dễ dàng làm cho tâm tình thư sướng, Lâm Phong giống bị lây từ hắn, cũng uống hai hớp, quơ quơ bình rượu trong tay như nghĩ tới cái gì.

Qua mấy ngày quan sát, xem ra Bắc Thần Tường bất đồng Bắc Thần Thiên, không chút nào giống nhau. Trừ bề ngoài tuấn mỹ bất phàm, cách hắn xử
sự, thủ đoạn, tính tình, cùng với Bắc Thần Thiên quen thói tính kế thâm
trầm quả thực là ‘thiên xoa địa biệt’.

Bắc Thần Thiên nếu nói là chiếm hết khí khái vương giả, cái gì một đế vương thành công cần có hắn đều có. Bắc Thần Tường lại là danh tướng
một phương, phong vị Vương gia chỉ là một vài phần, chí khí nam nhi của
hắn là hào sảng không câu nệ, phóng túng kiêu ngạo lại có phần nhỏ không được tự nhiên, bất quá chỉ là vấn đề tính tình nhất thời. Bắc Thần
Tường vừa nhìn đã biết là chân thật cùng Bắc Thần Thiên mơ hồ khó nắm
bắt quả thật không giống nhau.

” Tường Vương gia sẽ không chỉ muốn đánh giặc thôi chứ? Sau khi Thần
Thiên thống nhất thiên hạ, ngươi muốn thế nào? Còn ở trên chiến trường
làm bình hoa, xem cho đẹp mắt?” Lâm Phong nhắc nhở, một Vương gia thành
công không thể nào chỉ biết có đánh giặc.

Bắc Thần Tường mặc dù không thích tâm kế nhưng cũng không hổ là thân
đệ đệ của Bắc Thần Thiên, thông minh dị thường đã hiểu ý tứ Lâm Phong
nói, lắc đầu: “Ám Vương có lẽ không biết, cho dù quốc gia thống nhất vẫn còn rất nhiều bất ổn, bổn vương không muốn cùng Vương huynh tranh đoạt
cái gì, lúc Vương huynh xưng bá Ân Tang chính là lúc bổn vương đi tha
hương. Vương huynh cho dù tin tưởng ta, nhưng từ thiên cổ đế vương
chuyện huynh đệ phản bội nhiều không kể xiết, bổn vương từ nhỏ đã được
Vương huynh chiếu cố, trong tâm mong muốn một ngày có thể trợ giúp Vương huynh xưng bá, không mang cho huynh ấy bất cứ phức tạp gì, giữ nguyên
vẹn một mảnh huynh đệ thâm tình.”

Lâm Phong nháy mắt máy lần, loại tình cảm huynh đệ này tại gia tộc đế vương quả thực không dễ, nghĩ đến Bắc Thần Thiên và Bắc Thần Tường đã
trải qua nhiều chuyện, vị Vương gia này ngay từ khi bắt đầu đã có chủ ý
sẽ rời xa rồi.

Lại nghe hắn cười nói: “Những lời này, bổn vương vốn không muốn nói
với bất luận kẻ nào, vốn là ta không thích ngươi không ngờ giờ khắc này
lại thổ lộ cho ngươi rồi, Ám Vương không lấy làm phiền lòng chứ.”

“Ngươi có thể nói thẳng ngươi không thích ta, cũng nói rõ Vương gia
không chút nào giả bộ, Ám ta thưởng thức tính cách sảng khoái của
ngươi.” Lâm Phong ngừng một chút, lại nói: “Kỳ thật Ám có một hoài bão,
chỉ sợ người ta biết sẽ nói ta là kẻ điên, không nên khoa tay múa chân
đối với chuyện thiên hạ, khó được Thần Thiên phần thưởng thức, không trả nợ hắn một phen ân tình tri ngộ, Ám không yên tâm.”

“Tịnh Kiên Vương có làm hay không đối với ta mà nói không có gì khác
nhau, Ám ta luôn hành động âm thầm, cần gì danh tiếng hàng đầu? Vương
gia nếu như bất mãn danh hiệu của ta, Ám ở đây bồi ngươi nhận lỗi.” Nói
xong liền làm tư thế muốn nhận lỗi.

Bắc Thần Tường dĩ nhiên không để nàng bái lạy, một tay túm trụ nàng
la lên: “Ta cùng ngươi uống rượu đâu để ý chuyện này! Ta coi ngươi làm
huynh đệ, ngươi không lĩnh tình phải không?”

Lâm Phong mỉm cười: “Ta không coi Vương gia như huynh đệ.”

Bắc Thần Tường ngây người, dường như không ngờ Lâm Phong lại phủ nhận.

Lâm Phong đột nhiên cười rồi, vẻ lãnh khốc trên mặt ít đi, nhiều thêm tình cảm ấm áp: “Ta coi ngươi như tri âm.” ( bị chúng FANS quần ẩu…)

Vốn mang kinh ngạc trên mặt, Bắc Thần Tường lại kích động vui mừng
rốt cục không nhịn được cười lớn: “Hảo hảo hảo! Tri âm, tri âm, không
nghĩ ra bổn vương cùng một người vừa mới nhận thức nghe thấy hai chữ
này, hôm nay quả nhiên là ngày tốt! Đến, Ám huynh, ngươi ta định thuận
quan hệ này, vậy cùng bái thiên?”

” Tường huynh nói thế có vẻ tầm thường rồi, ngươi ta hai người thưởng thức nhau thì hai chữ huynh đệ sao có thể bao hàm mà lại có vẻ xa lạ,
giờ không phải rất tốt sao, cần gì để ý chút nghi thức tiểu tiết.”

Bắc Thần Tường lúc này mới nhớ Ám vốn là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân,
tính tình cổ quái, hơn nữa không có quan niệm lễ giáo, cùng huynh trưởng mình quả thực giống nhau, bất giác lắc đầu cười.

“Nói rất đúng, bổn vương đường đột rồi.”

“Như vậy… Có phải hay không nên uống rượu rồi?” Lâm Phong giơ bình rượu để trước mặt hắn.

“Cạn!” Bắc Thần Tường lộ ra một nụ cười tươi, tiếng vò rượu chạm nhẹ
vào nhau thơm mát, hương rượu cay nồng lan tỏa tràn ngập cả lều lớn…

Lâm Phong trong lòng không nghĩ nhiều nữa, kính rượu uống sảng khoái, sắc mặt phiếm hồng, đầu cũng có chút mơ hồ. Gây dựng mối quan hệ tốt
với Bắc Thần Tường vốn chỉ để thuận tiện hành động có thể ứng chiếu của
mình về sau, giờ lại thật sự hài lòng, ở cùng nam tử này không cần phải
suy tính kĩ càng, hắn có gì đều nói thẳng ra, tâm tư cũng thường biểu lộ trên mặt, mình đỡ phải đau đầu suy tính đối phó…

Đơn giản không muốn nghĩ nữa, nàng lắc lắc đầu nói:

” Tường Vương gia, đêm nay chúng ta khôngsay không về!”

“Hắc hắc, bổn vương chính là đang đợi những lời này của ngươi a~~.”
Bắc Thần Tường dường như thiết lập mưu từ trước cười như một tên được
trộm, Lâm Phong không nói gì, nguyên lai nam tử này cũng có tâm kế!

“Lại nói tiếp ngươi có khát vọng gì đi…”

Tần Tranh đứng bên ngoài trướng, tiếng đàm tiếu của hai người bên
trong trướng vẫn duy trì liên tục cho đến rạng sáng, cả một đêm dài dằng dặc trôi qua. Ngày thứ hai, mặt trời lên cao ba sào mới nhìn thấy hai
người họ rửa mặt bước ra khỏi trướng. Gần đây đi đường đã không chậm
chạp trì hoãn nhiều, mọi người từ sớm chuẩn bị xe ngựa, đội ngũ tiếp tục lên đường.

Lần này Lâm Phong nhàn hạ cưỡi ngựa cùng Bắc Thần Tường hai người
thảnh thơi cưỡi song song nhau, thỉnh thoảng nói giỡn hai câu cho khỏi
đi đường nhàm chán.

Những người khác thái độ kỳ quái, tại sao hôm qua Ám Vương và Tường
Vương gia người bên đông kẻ bên tây, bây giờ lại tốt đẹp như keo như sơn dán cùng một chỗ? Hôm qua Tường Vương gia còn lại chán ghét Ám Vương,
hôm nay lại giống như vui mừng vô cùng, hận không thể cùng cưỡi chung
một ngựa, lúc nào cũng cạnh nhau nói chuyện đất trời.

Mọi người trong mắt thấy lạ, trong lòng thấy rất kỳ lạ, nhưng lại khó nói nên lời…

Đột nhiên, đội xe phía trước dừng lại, Lâm Phong cùng Bắc Thần Tường
cảnh giác, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự điều khiển ngựa đi tới,
nhìn thấy một nhóm người vận y phục dân tộc, tay cầm các loại binh khí
—— không phân chủng loại, thái đao rồi cuốc xẻng lung tung nhiều kiểu.

Người phía trước la hét: “Đem tất cả đồ đáng giá ra đây, nếu không
chúng ta giết sạch các ngươi!” Phía sau trăm người cùng rống lên có vài
phần khí thế, Lâm Phong và Bắc Thần Tường nhìn mà buồn cười, nguyên lai
là dân chạy nạn tụ tập thành sơn tặc.

Những người này đoán chừng là vừa từ vùng binh loạn trốn ra được,
quần áo rách nát không nói, thật sự không có chút bề thế uy nghi, kêu
hét hồi lâu các binh lính cũng không có phản ứng gì, chỉ chờ Bắc Thần
Tường hai người nói chuyện.

Bắc Thần Tường liếc mắt nhìn những người đó, phất phất tay nói: “Trực tiếp đuổi đi, chúng ta không thừa thời gian, không nên động thủ với
những người này.”

Những người dân chạy nạn không thuận theo, trực tiếp gào thét phản
đối, một nhóm người đứng chắn ở giữa không nhường đường, uy hiếp đội
binh lính để lại tất cả vàng bạc châu báu.

Thần sắc Lâm Phong chợt lóe, hừ lạnh một tiếng, phóng ngựa xông thẳng đến tên cầm đầu phía trước, đoản kiếm hộ thân lóe sáng một kiếm chặt
dứt khoát! Tên đó muốn trốn nhưng không được, động tác Lâm Phong nhanh
nhẹn kiếm quang lóe lên, một cái đầu máu chảy đầm đìa bị Lâm Phong xách
trên tay, nàng cười lạnh nói: “Còn ai muốn cản đường?”

Người dân chạy nạn đều đã gặp qua cảnh tượng này, thét chói tai:
“Chết người rồi!” Họ giải tán lập tức, đám người Lâm Phong cũng không
cản trở, mấy tên dân loạn đã chạy hết không còn một mảnh.

Bắc Thần Tường không trách Lâm Phong thủ đoạn tàn nhẫn, loại tình
huống như vừa không giải quyết nhanh chóng sẽ có phiền toái, một mạng
người dĩ nhiên không có phân lượng gì trong mắt một tướng quân. Vừa muốn tiến lên, đột nhiên thấy thần sắc Lâm Phong biến đổi, gấp giọng quát:
“Mau về đội quân giữa! Rút lui!”

Bắc Thần Tường nghĩ đến những tên đó, trong lòng rùng mình, biết Lâm
Phong có ý gì, phóng ngựa quay lại, trong lòng thầm nghĩ mình đã khinh
suất.

Những người đó cùng lắm là chút dân chạy nạn, sao có can đảm cướp
thương đội khổng lồ của bọn họ, rõ ràng là bị người khác lợi dụng, mục
đích là rời đi lực chú ý của đại bộ phận quân binh để chúng đến đối phó
Xa Trì trưởng công chúa và thánh nữ Bắc Thần đệ nhất mỹ nhân ở phía sau. Đội xe khá dài nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ cách xa nhau, họ đi
phía trước dĩ nhiên không chú ý long xa đi sau và đội quân họ tống lễ
vật.

Hai người song song đuổi về, bên trong ngoài đang đánh nhau rồi, ánh
mắt Lâm Phong chuyển động hướng phía cái rương, lộ ra một nụ cười thâm
ý.

Tất cả đều trong dự tính…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.